HOT  Tiên Hiệp  Đô Thị Cực Phẩm Tiên Đế Tại Đô Thị - 766 - Nữ Vương Quyên Tỷ

  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Chương 10: Mua bán cmm à?
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    “Cút đi!”

    Hàn Thanh Tâm trợn trắng mắt, nói:

    “Tôi cũng đã cho anh 10 vạn, ngươi đếm kĩ đi, nếu không còn chuyện gì thì tôi đi đây.”

    “Đừng a, nói chuyện một lúc đi nào!”

    Diệp Lăng nói.

    “Tôi không rảnh để nói chuyện với loại người biến thái như anh.”

    Hàn Thanh Tâm nói.

    “ĐM, nếu không phải vì tôi bảo hộ cho cô, tôi sẽ không mở cửa cho cô vào đâu? Cô cho rằng tôi muốn để cho cô xem tôi khỏa thân à!”

    Diệp Lăng xem thường nói.

    Hàn Thanh Tâm cũng cảm thấy hắn nói đúng, chẳng qua vừa nghĩ tới quái vật to lớn kia của Diệp Lăng, liền lập tức cảm thấy Diệp Lăng đang tự tìm lí do.

    “Anh không có chuyện gì nói sao? Không có thì tôi đi đây.”

    Hàn Thanh Tâm nói rồi quay người rời đi.

    Diệp Lăng cũng không ngăn cản, dưa xanh hái không ngọt, sau này sớm muộn gì mình cũng có cơ hội cua cô nàng này.

    Chẳng qua Hàn Thanh Tâm đi một lúc sau, bỗng quay trở lại.

    “Làm sao? Lại cho tiền à?”

    Diệp Lăng nói.

    “Nằm mơ!”

    Hàn Thanh Tâm đảo mắt một vòng, nói:

    “Như vậy đi, tôi thuê anh làm vệ sĩ, mỗi tháng lương 1000 khối, anh cũng không cần lúc nào cũng đi bên cạnh để bảo vệ tôi, chỉ khi tôi có chuyện cần đến thì mới gọi cho anh, thế nào?”

    “1000 khối? Cô nghĩ tôi là ăn xin à?”

    Diệp Lăng trợn đôi mắt nói.

    “Nhưng... nhưng... tôi mới vừa đi làm, tháng lương cũng chỉ có 2700 khối, tôi còn phải tự mua cơm ăn, còn mua quần áo, còn mua đồ trang điểm, còn làm đẹp móng, còn phải đổ xăng cho ô tô, còn phải....”

    Hàn Thanh Tâm quệt cái miệng nhỏ nhắn, điềm đạm đáng yêu nói.

    “Được rồi được rồi được rồi...”

    Diệp Lăng khoát tay áo, nói:

    “1000 khối thực sự là quá ít, nếu như mỗi ngày đi ra ngoài tìm vài tên phú nhị đại, đụng một chút là được 100 ngàn rồi.”

    “Thì ra là anh giả bị đụng a, hừ, trả tiền lại cho tôi!”

    Hàn Thanh Tâm kiều hừ nói.

    Diệp Lăng lập tức ôm lấy 10 vạn khối tiền mặt. Hắn rút ra một tờ đặt ở trước miệng mình, cười híp mắt nhìn Hàn Thanh Tâm, nói:

    “Muốn ta trả à? Vậy cô cứ tới đây lấy, nhưng chỉ cho phép dùng miệng.”

    “Anh nghĩ hay lắm!”

    Hàn Thanh Tâm khinh bỉ nói.

    “Được rồi, cô có thể đi, Bản Soái ca đây còn có còn lại việc, không tiễn.”

    Diệp Lăng nói.

    “Ai nha.., anh có thể thì giúp tôi đi, tiền lương của tôi thực sự rất ít, có thể thừa lại 1000 khối đã rất tốt rồi á!”

    Hàn Thanh Tâm bỗng nhiên đã chạy tới, bắt lấy cánh tay của Diệp Lăng không ngừng đung đưa.

    Một mùi thơm thiếu nữ nhàn nhạt từ cơ thể Hàn Thanh Tâm bay vào trong lỗ mũi của hắn, Diệp Lăng lập tức ngây ngẩn cả người, hắn thật đúng là không ngờ Hàn Thanh Tâm cũng sẽ làm nũng.

    Chẳng qua đây hiển nhiên là giả bộ.

    “Cô không phải là có rất nhiều vệ sĩ sao? Tại sao cô còn thuê tôi?”

    Diệp Lăng nói.

    “Hừ, một đám vệ sĩ kia so với anh đơn giản là quá kém, quan trọng là anh rất đẹp trai nha! Nhìn cũng thuận mắt”

    Hàn Thanh Tâm nghiêm trang nói.

    Lời này ngược lại là thật, vô luận thực lực hay là tướng mạo, Diệp Lăng đều bỏ xa đám vệ sĩ giả bộ ngưu bức kia mấy chục km.

    “1000 khối cũng được, nhưng cô phải để cho tôi hôn một cái”

    Diệp Lăng cười híp mắt nói xong, miệng chu ra trực tiếp liền đưa tới.

    “Cút đi!”

    Hàn Thanh Tâm thấy vậy lập tức quay người chạy ra cửa, đồng thời ném ra một tấm danh thiếp, nói:

    “Cứ quyết định như vậy, tôi đã có số điện thoại của anh, đây là danh thiếp của tôi, anh cũng nên nhớ khi nào tôi bị khi dễ thì anh phải xuất hiện đó?”

    Nói xong, Hàn Thanh Tâm liền hướng phía xa xa chạy đi.

    Diệp Lăng nhặt danh thiếp lên, lắc đầu than thở:

    “Aiii, kiếp trước tu luyện cả đời, kiếp này còn phải làm vệ sĩ, số khổ a!”

    “Chẳng qua làm vệ sĩ cho mỹ nữ cũng không tệ lắm.”

    “Có tiền, cũng nên mua một cái điện thoại, tốt nhất là nên tìm hiểu rõ mọi thứ trên trên địa cầu này.”

    Mặc xong quần áo, Diệp Lăng cầm 5 vạn khối tiền đi ra ngoài.

    Trước tiên nên mua một cái điện thoại, sau đó đi làm một cái thẻ ngân hàng, cái này về sau nhất định sẽ dùng đến.

    Sau đó... Nên đi mua một ít tài liệu luyện đan.

    Trong ký ức Diệp Lăng cũ của hắn, cái gọi là tiền này rất quan trọng...

    Giống như là linh thạch ở Tu Chân Giới, và tiên tinh ở tiên giới của Diệp Lăng kiếp trước.

    Ở trên Địa Cầu, nếu mà không có tiền, nửa bước khó đi.

    Nếu như Diệp Lăng cũ có tiền cũng sẽ không bị Lưu Phỉ bỏ rơi, cũng sẽ không bị Hàn Thanh Tâm đụng vào, mình cũng sẽ không trọng sinh...

    “Ài, nói tới nói lui, vẫn là phải có tiền!”

    Diệp Lăng thở dài thầm nghĩ.

    Dĩ nhiên, nói tới nói lui, tiền vẫn phải là kiếm.

    Không có tiền làm sao tán gái?

    ...

    Diệp Lăng đón xe đi tới trung tâm thành phố Đông Hải, đi đến một tiệm thuốc bắc.

    “Xin chào quý khách, xin hỏi ngài cần gì?”

    Lập tức liền có người bán hàng tới chào hỏi.

    “Để tôi xem cái đã.” Diệp Lăng nói.

    “Được, nếu cần gì anh cứ gọi.”

    Diệp Lăng nói rồi bước vào quầy hàng dạo qua một vòng, thỉnh thoảng lại cầm lấy cái ngửi một hồi, cầm lấy cái kia ngửi thấy một cái, làm cho nhân viên phục vụ một hồi kinh ngạc, tâm lý âm thầm suy nghĩ, lẽ nào đây là một vị y sĩ, dùng thuốc đông y để nghiên cứu?

    Linh dược đời trước, cùng với thuốc đông y ở đây có tên gọi hoàn toàn khác nhau, hơn nữa Linh Dược ở đây đều mới mẻ, Diệp Lăng chỉ có thể ngửi để mà phân biệt.

    Lấy kinh nghiệm của Diệp Lăng, chỉ cần ngửi một cái liền biết liền biết, không có một loại nào quá mười năm, mà phía trên bảng thì treo bảng là 20 năm trở lên, hoàn toàn là lừa gạt!

    Kiếp trước Diệp Lăng dùng loại linh dược cấp thấp nhất cũng là trăm năm. Mặc dù hắn biết linh khí trên Địa Cầu thưa thớt, rất khó có linh dược, nhưng hắn cũng đã lui mà cầu, không ngờ vẫn không chọn được loại nào.

    “Có loại tốt hơn không?”

    Diệp Lăng cũng không vạch trần, gọi phục vụ viên hỏi.

    “Ngài cần dạng trung dược gì?”

    Người bán hàng cười hỏi.

    “Chỗ các người có... trung dược dạng gì, đều lấy ra tôi xem một chút, loại tốt nhất đó.”

    Diệp Lăng nói.

    “Tốt nhất?”

    Người bán hàng quan sát Diệp Lăng một cái, tâm lý thầm nghĩ loại tốt nhất, anh mua được sao?

    Gã cũng đã làm ở rất lâu, có thể tới nơi đây mua thuốc, nếu không phải đại gia giàu có, gia đình quyền quý thì cũng là lái BMW hoặc Mercedes, nhưng cái tên trước mắt này một thân quần áo vỉa hè, lại còn muốn tốt nhất?

    Diệp Lăng nhìn phục vụ viên một cái, cau mày nói:

    “Cậu cảm thấy tôi không mua nổi à?”

    Người bán hàng cũng không sợ Diệp Lăng biết suy nghĩ của mình, vẫn bình tĩnh nói:

    “Quý khách, chỗ chúng ta có tám loại trung dược tốt nhất, đều là trăm năm trở lên, giá tiền từ 3 vạn trở lên, ngài có muốn...?”

    “Mẹ, đúng là không mua nổi...”

    Diệp Lăng nhất thời không nói nên lời.

    Chẳng qua Diệp Lăng muốn nhìn một chút, cái trăm năm trở lên ra sao, đến cùng là dạng gì? Nếu như miễn cưỡng đủ mình luyện đan thì vay tiền cũng phải mua.

    “Lấy ra tôi xem một chút đi.”

    Diệp Lăng nói.

    “Xin lỗi, quý khách, nếu như ngài thật sự muốn mua, chúng ta mới có thể lấy ra, không mua thì không đươc...”

    Phục vụ viên kia không nhịn được nói.

    Diệp Lăng lập tức giận nói:

    “Anh có ý gì? Làm mua bán mà không lấy hàng ra cho khách xem, mua bán cmm à?!”

    ....
     
    motminhmai and lamchivu like this.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Chương 11: Lại một tên não tàn
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    Tên phục vụ viên kia hiển nhiên không ngờ Diệp Lăng lại dám trực tiếp mắng mình, nhất thời ngây ngẩn cả người.

    Chẳng qua khi phục hồi lại tinh thần, sắc mặt tên phục vụ viên này âm trầm xuống, nói:

    “Mày chửi ai? Mày có ngon mắng lại lần nữa?”

    "Qua đây.. qua đây tao chửi lại.”

    Khuôn mặt Diệp Lăng lộ ra chút hài hước, vẫy vẫy tay gọi tên phục viên.

    Tên phục vụ viên này đứng hơi xa, nghe không có rõ, thấy Diệp Lăng như vậy tưởng là sợ, trong lòng không khỏi cười lạnh, tên kia không biết nơi này là ai bảo kê, dám đến gây sự!

    Gã vừa đi về phía Diệp Lăng, vừa cười lạnh nói:

    “Thế nào? Sợ thật sao?”

    “Tao sợ, haha sợ con em mày!”

    Diệp Lăng vừa dứt lời, một bạt bàn tay liền quất tới, chỉ nghe thấy bốp một tiếng, phục vụ viên kia máu mũi lập tức phun ra, đầu đập xuống đất.

    “Mày dám đánh tao?!”

    Người bán hàng cảm giác đầu có chút choáng váng, khuôn mặt trái nóng hừng hực bốc lên, xưng thành một cục.

    “Tao đánh mày thì làm sao? Mày làm gì được tao?”

    Diệp Lăng cảm thấy chưa đã, bước lên phía trước, không nói hai lời, lại đánh tên phục vụ viên thêm mấy cái, làm tên bán hàng kia như cái đầu heo.

    Gã thực sự không nghĩ ra, chỉ là một tên quê mùa không biết từ cái xó xỉnh nào chui ra lại hung hăng càn quấy như vậy, hắn không sợ chết à?

    “ĐMM!”

    Tên bán hàng đứng dậy, chửi tục một tiếng, đánh ra một quyền hướng tới Diệp Lăng.

    Nhưng dù sao tên bán hàng này cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, vô luận là sức mạnh hay tốc độ, ở trong mắt Diệp Lăng đều là trò trẻ con.

    “Ầm!”

    Diệp Lăng tung một cước thẳng tới khuôn mặt của hắn, ầm một tiếng, trên mặt hắn hiện tên một cái dấu dày to đùng, nhìn giống như là hình xăm vậy.

    Một cước này làm tên phục vụ bị rơi mất hai cái răng.

    Bây giờ nhìn lại cái tên phục vụ này nào có uy phong vừa rồi nữa, mặt mũi thì toàn là máu, miệng cũng có, bây giờ nhìn gã chẳng khác nào cái đầu heo vừa mới mổ.

    Diệp Lăng ghét nhất là loại người như thế này, mắt chó coi thường người khác, kiếp trước thời điểm tu vi hắn còn rất thấp cũng bị người khác xem thường không khác gì con vật.

    Nhưng lúc đó Diệp Lăng không có biện pháp, chỉ có thể nhịn.

    Nhưng bây giờ là ở chỗ này...

    Còn nhịn cái gì a, chỉ cần có một chút tu vi thôi, là hắn ở đây có thể xưng bá thiên hạ!

    “Mày... mày giỏi”

    Phục vụ viên cũng coi như cứng đầu, răng cửa đều bị đá bay vẫn nói mơ hồ:

    "Tiểu tử, mày không biết nơi này là địa bàn của ai à? Chờ đó tao!

    Nói xong, gã liền móc điện thoại di động.

    “Alo, Phong... Phong ca phải không?”

    “Phong ca, em là Tiểu Vương đây... Em bị người khác đánh, có người gây sự ở trong cửa hàng, Phong ca có thể tới đây giúp em không?”

    “Như vậy thì tốt, cám ơn Phong ca, đêm nay em sẽ tìm hai em gái xinh tươi mọng nước cho anh.”

    “Dạ, em ở đây chờ Phong ca đến.”

    Vừa cúp điện thoại, tên phục vụ lập tức thu hồi vẻ nịnh nọt, hung tợn nói:

    “Mày có bản lĩnh thì chờ ở chỗ này!”

    “Tao đây cũng không định đi."

    Diệp Lăng tiến lên đi một bước, phục vụ viên này lập tức lui về sau mấy bước, trên mặt lộ ra e ngại.

    “Ah, một phế vật, cũng học người ta trang bức.”

    Diệp Lăng thì thầm một tiếng, đi lên lầu.

    Phục vụ viên kia cũng không dám nói thêm gì nữa, rất sợ Diệp Lăng cho gã thêm vài chén huyết tương, đến lúc đó, sợ rằng mình sẽ không nhìn thấy mặt trời ngày mai.

    “Mày chờ đi, chút nữa Phong ca sẽ đến, mày sẽ biết tay đấy!”

    Người bán hàng xem theo bóng Diệp Lăng, cắn răng nghiến lợi thầm nghĩ.

    Diệp Lăng cũng không để ý tới ai là Phong ca, lấy thực lực hắn là Hậu Thiên Sơ Kỳ thì sợ ai, ngoài ra hắn có thể trong nháy mắt lao ra hơn 10m, so với hắn thì mấy tên kia thì tính là cái đồ chơi gì?

    Tùy ý đi tới lầu hai, Diệp Lăng lẩm bẩm:

    "Một cái tiệm lớn như vậy, sao chỉ có mình hắn bán hàng?”

    Thật tình là như vậy, nơi đây dĩ nhiên lại không có người khác.

    Ở lầu hai nhìn một hồi, Diệp Lăng lắc lắc đầu thở dài.

    “Thực sự là bẫy người mà, rõ ràng là chưa đến trăm năm, lại nói cái gì hai trăm năm, còn cửa hiệu trăm năm lâu đời? Hoàn toàn là nói bậy.”

    Diệp Lăng cầm một gốc cây Hoàng linh lên ngửi, lẩm bẩm:

    “Cái này miễn cưỡng có thể luyện chế được rồi.”

    “Chắc có thể luyện ra Cảm Mạo Đan...”

    Diệp Lăng kích thích một hồi.

    Đời trước lúc hắn vừa mới tu luyện, hắn thật sự là rất nghèo, thế cho nên về sau trở thành Tiên Đế, điên cuồng thu thập tài vật, hơn nữa cực kỳ keo kiệt, trở thành Tiên Đế keo kiệt nhất ở Tu Chân.

    Trọng sinh đến nơi đây, lại bởi vì tiền mà bị ném bỏ, Diệp Lăng sao có thể không phiền não?

    Diệp Lăng có tự tin, nếu như dùng những loại trung dược này, chắc chắn có thể luyện chế Cảm Mạo Đan mạnh hơn ‘Thuốc cảm mạo’ ít nhất mười lần.

    Có thể nói, ăn một viên Cảm Mạo Đan là có thể thấy hiệu quả ngay.

    Đây không phải là nổ, mà bởi vì thủ đoạn luyện đan của Diệp Lăng rất ngưu bức a!

    “Tên nào dám ở chỗ này nháo sự? Lẽ nào không biết nơi này là địa bàn của lão tử sao?”

    Đúng lúc này, một tiếng rống to từ ngoài cửa tiệm truyền vào.

    Lấy thực lực của Diệp Lăng đã sớm biết ai đến.

    Hắn lập tức lắc đầu, nói:

    “Lại một tên não tàn.”

    Vương Hải chính là người bán hàng kia, gã còn đang suy nghĩ Phong ca sao còn chưa tới, ngay khi gã đang thầm nghĩ thì Kiều Phong đã đến rồi.

    “Phong ca, anh nhất định phải trả thù cho em!”

    Vừa nhìn thấy Kiều Phong, Vương Hải giống như là chó gặp được phân, ngay lập tức nhào tới.

    Ngoại hình Kiều Phong cao lớn thô kệch, trên thân chỉ mặc một chiếc áo mỏng lộ vai hở ngực, thấy Vương Hải máu me đầy mặt thì vội vàng né qua một bên.

    “Hôm nay lão tử mới mua bộ đồ mới, ngươi cút sang một bên tránh làm bẩn đồ của ta.”

    Kiều Phong không vui nói.

    Vương Hải sững sờ, sau đó lập tức nịnh hót nói:

    “Phong ca, tên kia đang ở trên lầu, thằng đó dĩ nhiên dám gây sự ở chỗ này, hơn nữa em nói ra đại danh của anh mà nó không thèm quan tâm mà còn.. đánh em thành bộ dáng này.”

    “Mày chính là một phế vật, lão tử cũng muốn nhìn xem nó là thằng nào mà dám gây chuyện ở địa bàn của lão tử.”

    Kiều Phong lộ vẻ khinh thường nhìn Vương Hải một cái, hướng trên lầu quát to:

    “Mày có bản lĩnh thì lăn xuống cho lão tử, dám gây chuyện ở địa bàn tao, mày đúng là chán sống rồi!”

    Diệp Lăng lập tức chấn kinh .

    Đây chính là xã hội đen trong truyền thuyết sao?

    Cái quái gì vậy, não tàn đến mức nào a!

    Kỳ thực Diệp Lăng thật là hiểu lầm, những tên như thế này chỉ là một ít người địa phương thôi, dựa vào bản thân có chút thực lực, ức hiếp kẻ yếu, chỉ là một vài tên côn đồ đầu đường xó chợ.

    Nếu so sánh bọn chúng với xã hội đen, hoàn toàn là chênh lệch giữa trời và đất.
     
    motminhmai and lamchivu like this.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 1)