Đô Thị  Tu Chân Cực Phẩm Thấu Thị - Xích Diễm Thánh Ca

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Cực Phẩm Thấu Thị
    Tác giả: Xích Diễm Thánh Ca
    Chương 236: Trợ giúp đến

    Dịch:
    Nguồn: Iread

    Cho dù lời hắn nói nói vô cùng khách khí, nhưng ý tứ lại vẫn chỉ như vậy, đó chính là bảo Vương Phong đi ra ngoài trước.

    "Nực cười, không nói gì khác, chỉ nói trong chuyện này người trong cuộc là tôi, vậy tôi lại có tư cách ngồi ở chỗ này, hơn nữa anh hỏi những người ở đây xem, tôi có tư cách ngồi ở đây hay không." Vương Phong mở miệng, hoàn toàn không để người này vào trong mắt.

    Vương Phong nói rất to, khiến cho những quan viên của thành phố Trúc Hải đều anh nhìn tôi tôi nhìn anh, thật sự không có người nào mở miệng nói.

    Người ta dù sao cũng là người tới giúp mình, bọn họ giúp ai cũng không được. Cho nên hiện tại phương thức tốt nhất chính là im lặng.

    "Người trẻ tuổi, mong cậu không nên khiêu chiến cực hạn của tôi, sự kiên nhẫn của tôi có hạn." Để cho một trẻ tuổi lỗ mãng chống đối, khiến sắc mặt Tề đoàn trưởng cũng không nhịn được trở nên có chút khó coi.

    "Tôi tại sao lại cảm giác là các anh đang khiêu chiến cực hạn của tôi, nói giọng điệu ngang ngược như vậy, các anh còn là đầy tớ của nhân dân như vậy sao?" Vương Phong cười lạnh nói.

    "Cảnh vệ, mời hắn đi ra ngoài cho tôi." Lúc này, Tề đoàn trưởng vẫy vẫy tay nói.

    "Vâng." Người giống như Tề đoàn trưởng có cảnh vệ riêng, cho nên rất nhanh lại có hai người lộ ra sắc mặt lạnh lùng đi về phía Vương Phong, hình như thật sự muốn mời hắn đi ra ngoài.

    "Đều là hiểu nhầm thôi." Đã đến tình cảnh như vậy, Diêu Uyên biết nếu mình không nói gì, sợ rằng sẽ lớlowncj.

    Chỉ là hắn nói vẫn quá chậm, nhìn thấy được hai cảnh vệ đi về phía mình, Vương Phong căn bản sẽ không có để bọn họ vào mắt, không quan tâm thân thủ của bọn họ lợi hại tới mức nào, nhưng bọn họ vẫn còn là người bình thường.

    Là người bình thường, cũng đừng mong đối nghịch được với tu sĩ.

    Phù phù!

    Hai cảnh vệ còn chưa có tới gần cảnh vệ, bọn họ lại giống như đá phải một tảng đá lớn vậy, cả hai đều ngã trên mặt đất, khiến cho sắc mặt Tề đoàn trưởng càng đen hơn.

    Đương nhiên, sở dĩ bọn họ ngã nhào là bởi vì Vương Phong vừa đạp trên đùi mỗi người bọn họ một cước, một đá này, cho dù Vương Phong giữ lại lực lượng rất lớn, nhưng hai người bình thường cũng không thể nào chống lại được.

    Cho dù là chân không gãy, cũng đừng mong từ dưới đất bò dậy được.

    Muốn bắt hắn, vậy đơn giản chính là một chuyện nực cười.

    Tuy nhiên hai người kia quả nhiên vẫn là người kiên cường, không kêu lấy một tiếng, chỉ là trên mặt lộ ra vẻ thống khổ.

    "Hai người các anh làm sao vậy?" Nhìn thấy được hai cảnh vệ của mình đều ngã trên mặt đất, sắc mặt Tề đoàn trưởng cũng khó coi hỏi.

    "Là hắn." Một cảnh vệ trong đó sử dụng giọng nói vô cùng thống khổ nói.

    "Anh làm gì cảnh vệ của tôi?" Nghe được cấp dưới của mình nói vậy, Tề đoàn trưởng lập tức lại nhìn về phía Vương Phong.

    "Không làm gì bọn họ cả, chỉ là cho bọn họ một giáo huấn nho nhỏ mà thôi, tôi biết anh ở trong quân khu của anh có lẽ lăn lộn không tệ, nhưng ở trước mặt của tôi, anh vẫn quá yếu, chuyện của tôi không cần anh giúp, dẫn người trở về đi." Vương Phong nói xong lại khiến cho nhưng người người quân khu ở đây đều đổi sắc mặt.

    Bọn họ tới giúp đỡ phá án, chưa từng nghĩ sẽ nhận được một câu nói như vậy của Vương Phong.

    "Tiểu tử, cậu thực sự to gan, cậu có tin tôi hiện tại tôi bắt cậu lại hay không." Một sĩ quan hét lớn, hắn đặt tay ở bên hông của mình, chắc hẳn là muốn rút súng.

    "Có bản lĩnh lại tới bắt tôi xem thử?" Vương Phong vô cùng khinh thường nói.

    "Được lắm, nếu cậu không muốn chúng tôi hỗ trợ, vậy chúng tôi không giúp là được, tất cả mọi người nghe mệnh lệnh của tôi, không có phân phó của tôi cũng không muốn tự ý hành động, người nào vi phạm, chờ quân kỷ xử trí." Tề đoàn trưởng lạnh lùng nói.

    Tới hỗ trợ phá án, không ngờ làm thành cái dạng này, hắn ngược lại muốn xem thử, không có quân đội của bọn họ giúp đỡ, người này còn có thể sống được hay không.

    Đây là chính hắn muốn tìm chết, không trách được bọn họ.

    "Các anh không giúp một tay là hay nhất, để tránh làm hỏng chuyện của tôi." Vương Phong mở miệng, ngược lại hắn cũng thật không cần giúp đỡ của bọn họ.

    Chỉ thấy Vương Phong chậm rãi rút điện thoại từ trong túi của mình ra, sau đó gọi vào một con số thần bí.

    Cái số này là do người phi công trước đây cho hắn, là điện thoại riêng của lực lượng của Long Hồn, nếu như hắn có chuyện có thể gọi vào số điện thoại này xin giúp đỡ.

    Hiện tại, một đoàn sát thủ muốn tới giết hắn, binh sĩ bình thường có lẽ thật sự không đối phó được với bọn họ, cho nên hiện tại Vương Phong xin giúp đỡ tốt nhất chính là lực lượng của Long Hồn.

    Mỗi người sinh sống ở trong lực lượng của Long Hồn đều biến thái, nếu như bọn họ tới hỗ trợ, không biết hiệu suất sẽ cao hơn những người này bao nhiêu.

    Nói lời khó nghe, đó chính là những phế vật vĩnh viễn đều kém hơn người của lực lượng Long Hồn.

    Điện thoại rất nhanh được tiếp nhận, bên trong truyền đến một giọng nói bình tĩnh, hỏi: "Danh hiệu?"

    "Thanh Long." Vương Phong thản nhiên trả lời một câu.

    "Có chuyện gì nói thẳng."

    "Là như vậy, hiện tại có mười mấy sát thủ muốn muốn giết tôi, tôi muốn tìm mấy người tới giúp tôi một chút, có vấn đề gì không?"

    "Vị trí." Trong điện thoại vẫn là giọng điệu vô cùng ngắn gọn, không có bất kỳ cảm xúc nào.

    "Thành phố Trúc Hải." Vương Phong trả lời một câu.

    "Chậm nhất là một giờ sẽ có người tới giúp anh, không nên rời khỏi vị trí của anh bây giờ, tôi sẽ dùng vệ tinh định vị anh." Nói xong, điện thoại trực tiếp bị cắt đứt, Vương Phong cũng thở ra một hơi.

    Chỉ cần có người của lực lượng Long Hồn ra tay hỗ trợ, cho dù là mười mấy sát thủ tới thì thế nào?

    Lực lượng của Long Hồn lại là quân độ cao cấp nhất của Trung Quốc, chuyên môn xử lý chính là các loại vấn đề mà bộ đội bình thường không xử lý được, có bọn họ hỗ trợ, Vương Phong có thể nói là hoàn toàn không có gì phải lo lắng.

    Hiện tại, hắn chỉ cần ngồi ở chỗ này chờ viện trợ đến là được.

    "Được, chúng ta chờ ở đây là được, các anh có thể thấy, không cần quân khu các anh hỗ trợ, tôi tiêu diệt từng tên sát thủ kia thế nào." Vương Phong thản nhiên mở miệng, sau đó không ngờ hắn còn đốt một điếu thuốc ngồi ở trên ghế hút.

    Có lực lượng của Long Hồn hỗ trợ, còn thảo luận phương án cái rắm, hoàn toàn tiêu diệt sát thủ là được.

    Những sát thủ này vượt biển tới giết mình, nếu như Vương Phong không giết chết tất cả bọn họ ở chỗ này, ngược lại có lỗi với chuyến đi du lịch đường dài của bọn họ lần này.

    Trước kia, người Đảo quốc giết nhiều người Hoa như vậy, hiện tại Vương Phong cũng muốn hu hồi lại một chút lợi tức rồi nói sau.

    "Hừ." Nhìn bộ dạng lưu manh của Vương Phong, Tề đoàn trưởng hừ lạnh một tiếng, cuối cùng hắn cũng ngồi xuống ghế, hắn thật sự muốn xem thử Vương Phong làm thế nào tiêu diệt những sát thủ kia.

    Anh tưởng sát thủ là cải trắng sao? Nói tiêu diệt thì tiêu diệt, chỉ giỏi mạnh miệng nói suông, sớm muộn cũng sẽ hại chết mình.

    Thời gian từng giây từng phút trôi qua, không khí nơi này vô cùng áp lực, không có một người nào nói chuyện, tất cả đều đang chờ viện được được Vương Phong gọi đến.

    "Vương Phong, có phải em gọi những người khác hay không?" Khoảng nửa giờ trôi qua, Diêu Thành không nhịn được khẽ hỏi.

    "Đương nhiên, có tài nguyên tốt như vậy mà không dùng chính là lãng phí, tạm thời cứ chờ xem." Vương Phong mở miệng, sau đó trực tiếp rút một điếu thuốc của Diêu Thành, tự mình đốt.

    Toàn bộ phòng họp, chắc hẳn cũng chỉ có một mình Vương Phong là thoải mái nhất, nụ cười trên mặt hắn vẫn chưa hề biến mất.

    Mà đám người Tề đoàn trưởng lại sớm chờ không được, Vương Phong làm vậy hoàn toàn không có để bọn họ vào mắt, nếu như ở đây là ở trong quân khu, bọn họ cũng sớm trói Vương Phong lại.

    Ở nơi đây, có người của thành phố Trúc Hải, nếu như có gì, bọn họ cũng chịu không nổi.

    Thời gian từng giây từng phút trôi qua, khoảng gần năm mươi phút sau, bỗng nhiên bên ngoài phòng họp truyền đến mấy tiếng nổ mạnh cùng những tiếng kêu kinh ngạc.

    Xuyên qua kính của phòng họp, bọn họ không ngờ nhìn thấy có máy bay chiến đấu từ trên cao hạ xuống, bọn họ sợ bắn cả người.

    "Tình huống gì vậy?" Nhìn thấy được bên ngoài thậm chí có máy bay chiến đấu tới, đám người Tề đoàn trưởng cũng kinh hãi.

    Quân khu có quy định, nếu như không có chuyện lớn, máy bay chiến đấu hơn phân nửa sẽ không xuất hiện ở trong tầm mắt của người bình thường, để tránh nhiễu loạn cuộc sống của người bình thường, nhưng đây là chuyện gì? Máy bay chiến đấu này thế nào lại bay tới đây?

    "Đi ra xem thử." Máy bay chiến đấu nhất định là của quân khu, cho nên đám người Tề đoàn trưởng ngồi không yên, tất cả đều đẩy cửa đi ra ngoài.

    Sau khi bọn họ đi ra ngoài, ban lãnh đạo của thành phố Trúc Hải này cũng vội vàng đi theo ra ngoài.

    Đi tới bên ngoài tòa nhà lớn của Cục cảnh sát, hai chiếc máy bay chiến đấu đã hạ xuống trên mặt đất, máy bay chiến đấu này lại là loại hai tác dụng, là máy bay chiến đấu, đồng thời cũng là máy bay trực thăng, so với bên trong quân khu không biết cao cấp hơn bao nhiêu lần.

    Bởi vì máy bay chiến đấu hạ xuống, trong chớp mắt bên ngoài Cục cảnh sát đã có chí ít hơn một nghìn người xúm lại, tất cả đều đang xem náo nhiệt.

    Thậm chí còn có người dùng điện thoại di động chụp ảnh.

    Cửa máy bay chiến đấu mở ra, mấy người lần lượt từ trên máy bay chiến đấu đi xuống, dẫn đầu chính là Hắc Ưng, mà ở phía sau của hắn lại là những người Vương Phong đã gặp, đó là mấy người cùng hắn tiến vào lực lượng của Long Hồn.

    Toàn thân những người này mặc trang phục bó sát, trang bị vô cùng đầy đủ, vừa nhìn chính là bộ đội đặc chủng.

    Thấy trong bọn họ không xuất hiện Đông Phương Ngọc Nhi, điều này ngược lại khiến cho Vương Phong thở phào nhẹ nhõm.

    Tuy nhiên Vương Phong còn chưa kịp thở xong, bỗng nhiên mắt hắn trợn trờn, lộ ra vẻ không thể tin, bởi vì phía cuối đám người Hắc Ưng vẫn còn có một người hắn quen biết từ trong máy bay chiến đấu đi ra.

    Vương Phong có ấn tượng vô cùng sâu sắc về người này, đó chính là đối thủ đã từng chiến đấu với hắn, Phương Thành.

    Hắn thế nào cũng là thành viên của đội Long Hồn? Dù thế nào Vương Phong cũng không nghĩ tới lần này trong số những người tới lại có hắn.

    " Uông Dương."

    Vương Phong bị kinh ngạc, chấn động mạnh khi thấy Phương Thành xuất hiện. Nhưng có người càng chấn động hơn hắn. Đó chính là Tề đoàn trưởng.

    Trong những người cùng Vương Phong tiến vào lực lượng Long Hồn có một người xuất thân từ quân khu của Tề đoàn trưởng bọn họ, cho nên khi người này xuất hiện ở nơi này, Tề đoàn trưởng thoáng cái lại hoảng sợ kêu lên.

    Dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới, người của lực lượng Long Hồn không ngờ xuất hiện ở đây, khó trách bọn họ thậm chí có thể sử dụng máy bay chiến đấu đến chỗ này, không ngờ là đến từ quân đội cao cấp nhất của Trung Quốc.

    "Tề đoàn trưởng, anh thế nào cũng tới đây?" Nhìn thấy người quân khu trước đây của mình, người gọi là Uông Dương này cũng có chút bất ngờ.

    "Tôi.... " Tề đoàn trưởng nghẹn lời, căn bản không biết nói gì.

    "Đội trưởng, đã lâu không gặp, thực sự nhớ anh muốn chết." Trong lúc Tề đoàn trưởng kia trợn trừng hai mắt, hắn không ngờ tận mắt nhìn thấy được niềm kiêu ngạo của quân khu mình trước kia lại vọt tới trước mặt Vương Phong, ôm chặt lấy Vương Phong.

    "Tôi không nhìn nhầm chứ?" Trong miệng Tề đoàn trưởng phát ra một tiếng kinh ngạc không thể tin nổi, hắn khó có thể tin được cảnh tượng mình đang nhìn thấy.

    "Được rồi, lần này tôi xem như là gặp nạn, bất đắc dĩ mới phải nhờ các anh giúp đỡ." Vương Phong cười nói.

    Có thể nhìn thấy được bằng hữu ngày xưa kề vai chiến đấu trong đội, tâm tình Vương Phong không tệ.

    "Lấy thân thủ của đội trưởng đối phó với đám tôm tép kia còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao? Chúng tôi tới chỉ làm nền thôi." Uông Dương cười lớn nói.

    "Các anh...." Lúc này, Tề đoàn trưởng nhìn bộ dạng hai người Vương Phong thân mật như vậy, thậm chí không thể nói năng bình thường được.

    Niềm kiêu ngạo của quân khu bọn họ trước kia, hiện tại không ngờ gọi người trẻ tuổi này là đội trưởng, đây cũng quá hãm hại đi?​
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Cực Phẩm Thấu Thị
    Tác giả: Xích Diễm Thánh Ca
    Chương 237: Đã chán sống rồi sao?

    Dịch:
    Nguồn: Iread

    "Tề đoàn trưởng, anh có lời gì muốn nói sao?" Cho dù đã từng ở quân khu, cấp bậc của hắn không bằng đối phương, nhưng hiện tại hắn đã được phong làm thiếu tướng trong trường quân đội, so với Tề đoàn trưởng cũng cao hơn mấy đẳng cấp, tất nhiên giọng điệu nói chuyện lại khác.

    "Các anh quen nhau sao?" Nghẹn hồi lâu, Tề đoàn trưởng mới nói ra một câu như vậy.

    "Chúng tôi đương nhiên quen biết nhâu, hắn là đội trưởng của tôi, tôi cũng nhờ hắn mới có thể tiến vào lực lượng của Long Hồn, cho nên thấy trưởng quan, còn không được chào theo nghi thức quân đội?" Uông Dương sử dụng giọng ra lệnh nói.

    "Thôi đi, người này trước vẫn không thích tôi, tôi muốn dự thính hắn cũng không cho, còn muốn để cho hai cảnh vệ mời tôi đi ra ngoài, cho nên tôi lại không chịu nổi người như vậy chào theo nghi thức quân đội với tôi đâu." Lúc này, Vương Phong nói với giọng điệu khó chịu.

    "Cái gì?" Nghe được Vương Phong nói vậy, thoáng cái sắc mặt Uông Dương dã hết sức khó coi.

    Ở trong nhóm người bọn họ tiến vào trong lực lượng Long Hồn, tất cả mọi người đều sùng bái Vương Phong, đều coi hắn là đội trưởng chân chính của mình.

    Cho nên, cho dù là địa vị cùng đẳng cấp của bọn họ hiện tại, hắn cũng vẫn không có đổi giọng qua.

    "Tề đoàn trưởng, anh không ngờ đối xử với đội trưởng của tôi như vậy, đối xử với trưởng quan của anh như vậy sao?" Uông Dương mở miệng, trong giọng nói cũng lộ ra sự nguy hiểm.

    "Tôi... Tôi không biết hắn là người của lực lượng các anh." Tề đoàn trưởng mở miệng, quả nhiên trên gương mặt đầy vẻ cay đắng.

    Dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới Vương Phong lại là người của lực lượng Long Hồn, ngay cả niềm kiêu ngạo của quân khu bọn họ trước kia cũng gọi Vương Phong là đội trưởng, đây là người thế nào chứ?

    Nghĩ đến trước đó mình sai cảnh vệ muốn mời hắn ra ngoài, bản thân cũng hết đường chối cãi, chuyện cũng đã làm, mình đổi ý cũng không có tác dụng.

    Lúc này xem như mình thảm rồi, không ngờ muốn gây khó dễ cho người của lực lượng Long Hồn, chỉ cần Vương Phong nói một câu, hắn có thể phải lập tức cởi bỏ bộ trang phục này.

    "Tề Vân anh giỏi lắm, không ngờ anh đối xử với đội trưởng của chúng tôi như vậy, tôi thấy anh là không muốn sống nữa rồi." Uông Dương mở miệng, hắn thực sự bị tức giận không nhẹ.

    Đội trưởng của mình không ngờ bị một đoàn trưởng xa lánh, hắn không báo thù sao được?

    "Tôi thật sự không biết." Tề Vân cũng sắp khóc, hắn biết mình đã gây ra phiền toái lớn.

    "Thôi bỏ đi, hắn chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi, hơn nữa tôi cũng không để lộ thân phận ra, không trách được hắn." Lúc này, Vương Phong kéo Uông Dương lại, lời hắn nói ra khiến cho Tề Vân cảm động đến rơi nước mắt.

    Cho dù một đoàn trưởng bị người khác nói là nhân vật nhỏ, trong lòng hắn có chút khó chịu, nhưng thân phận của đám người Vương Phong rất cao, hắn hoàn toàn có tư cách nói như vậy.

    So với những người của lực lượng Long Hồn, hắn thật sự không tính là gì cả, người khác nói một câu, hắn lập tức sẽ mất chức.

    "Được rồi, đừng đứng đó ôn chuyện nữa, đừng quên chúng ta tới ở đây để làm nhiệm vụ." Lúc này, Hắc Ưng đứng ở cách đó không xa nói một câu, khiến cho Uông Dương vội vàng nghiêm giọng nói: "Vâng!"

    "Đi vào trước lại nói sau." Hắc Ưng mở miệng, sau đó dẫn theo người đi về phía bên trong tòa nhà lớn, hoàn toàn không có vẻ xa lạ gì.

    Vương Phong lại đi ở phía sau, cùng một chỗ với Phương Thành.

    "Huynh đệ, nghe nói người mới tới lần trước gọi là Vương Phong, tôi đã nghĩ liệu có phải là anh hay không, hiện tại quả nhiên là anh." Phương Thành mở miệng, giọng nói cũng có chút chấn động.

    Lần trước, khi đám người Vương Phong đi báo cáo, hắn đang ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, cho nên mới không có gặp mặt, sau đó hắn trở về nghe nói có mấy đội viên mới tới, trong đó có một người gọi là Vương Phong, cho nên lúc này mới cảm giác nghi ngờ.

    Hiện tại, Vương Phong cầu cứu, vốn không có liên quan gì với hắn, nhưng hắn muốn đến xem thử Vương Phong này có phải là Vương Phong hắn đã từng gặp mặt hay không, quả nhiên, thật sự là người này.

    Vương Phong nhìn thấy hắn cũng giật mình, nhưng hắn nhìn thấy được Vương Phong cũng vậy, hai người đã từng làm đối thủ, bọn họ bây giờ lại trở thành thành viên trong một đội, không thể không nói, thế sự tạo hóa có đôi khi rất trêu người.

    "Thật sự kỳ quái sao?" Nghe được Phương Thành nói vậy, Vương Phong thản nhiên mở miệng, nói: "Anh cũng có thể tiến vào lực lượng của Long Hồn, tại sao tôi lại không vào được? Hơn nữa tôi còn thấy kỳ quái, không biết anh tiến vào lực lượng của Long Hồn bao lâu rồi?"

    "Ha ha, thực sự không dám giấu giếm, từ hai năm trước tôi đã tiến vào lực lượng của Long Hồn, hiện tại xem như là người cũ ở bên trong." Phương Thành cười ha ha nói.

    "Hai năm có thể xưng người cũ sao?" Sắc mặt Vương Phong có chút khác thường.

    "Đúng vậy, những năm gần đây lực lượng của Long Hồn càng thêm gian nan, người ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, xác suất sống sót cực thấp, hai năm qua, đội viên theo ta cùng chấp hành chí ít cũng đã mất hơn hai mươi người, cho nên... Ai!"

    Nói tới chỗ này, Phương Thành thở dài một hơi thở, dùng tay vỗ nhẹ vào vai Vương Phong.

    Người ngoài đều nói lực lượng của Long Hồn là cao cấp tới mức nào, nhưng những người đó làm sao có thể biết, vì hoàn thành đủ loại nhiệm vụ, bọn họ thường xuyên có người mất đi tính mạng của mình.

    Sống sót là vinh quang, chết, vậy thì cái gì cũng không phải, thậm chí quốc gia cũng sẽ không phong làm liệt sĩ, bởi vì quốc gia sẽ không để lộ tin tức về bất kỳ một thành viên nào của đội Long Hồn.

    Cho nên, bất kỳ người nào cũng có khổ tâm khó có thể che giấu.

    Lúc trước, bọn họ là kẻ địch, nhưng bây giờ bọn họ lại trở thành đội viên.

    Ấn tượng của Vương Phong đối với Phương Thành cũng không tệ, cho dù bọn họ đã từng tranh đấu, nhưng đối phương để lại đường sống, Vương Phong có thể đánh bại hắn, cũng có một phần vận khí ở bên trong.

    Nếu quả thật liều mạng, ai thắng ai thua cũng không thể nói được, hơn nữa mấy tháng như thế, thực lực của hắn cũng tăng lên tới Nội Kình, ngang hàng với Vương Phong.

    Chiến đấu, chắc hẳn Vương Phong cũng không chiếm được bất kỳ tiện nghi nào.

    "Thôi đi, chúng ta bây giờ đừng nói những chuyện thương tâm này, hôm nay tới là trợ giúp anh vượt qua cửa ải khó khăn." Phương Thành mở miệng, sau đó nhanh chóng đi theo đám người Hắc Ưng.

    Lực lượng của Long Hồn, không trách được người ít như vậy, không ngờ phần lớn đều đã chết, xem ra đó không phải là một mảnh đất lành, thời gian hưởng thụ đặc quyền cũng có thể lập tức mất mạng.

    Vẫn là phòng họp kia, theo lực lượng của Long Hồn đến, đám người Tề đoàn trưởng trực tiếp bị đuổi ra ngoài, bởi vì bây giờ căn bản lại không cần bọn họ hỗ trợ nữa.

    Cho dù người nhiều hơn, nhưng có câu nói rất hay, người không quan trọng ở số đông mà ở chất lượng. Người của lực lượng Long Hồn, có người nào không phải từ tinh chọn vạn chọn đi ra? Cho nên hiệu suất làm việc của bọn họ tuyệt đối cao hơn binh sĩ bình thường gấp trăm lần.

    Hơn nữa chắc hẳn Tề đoàn trưởng hiện tại cũng không có mặt mũi tiến vào, Vương Phong là người của lực lượng Long Hồn, hắn không ngờ muốn mời Vương Phong đi ra ngoài, đây là phạm phải sai lầm lớn tới mức nào?

    "Ai là người chịu trách nhiệm nơi đây?" Tiến vào phòng họp, Hắc Ưng lại mở miệng hỏi, giọng nói của hắn vô cùng bình tĩnh, nhưng người ở chỗ này nghe được lời của hắn nói đều có thể cảm giác được một lực đè ép.

    Người trẻ tuổi này thật sự rất lợi hại, chỉ riêng khí thế lại khiến cho bọn họ chịu không nổi.

    Vương Phong quả nhiên lợi hại, thậm chí ngay cả người như vậy cũng mời ra được.

    Cho dù có áp lực lớn, nhưng Diêu Uyên lăn lộn trong quan trường nhiều năm như vậy, hắn cũng không có luống cuống, vội vàng mở miệng nói: "Tôi chính là bí thư Đảng ủy thành phố Trúc Hải, tôi có thể toàn quyền chịu trách nhiệm về mọi chuyện ở đây."

    "Tốt lắm, tôi cũng không muốn nhiều lời, trực tiếp giới thiệu tình hình cho tôi nghe."

    "Là như vậy, bởi vì một ít ân oán, Vương Phong trêu học người giàu có số một của thành phố Trúc Hải chúng tôi, hiện tại người kia thế chấp cả tập đoàn của mình, mời tất cả người của một tổ chức sát thủ của Đảo quốc tới giết hắn, lúc này bọn họ đang ẩn nấp ở các ngõ ngách trong thành phố Trúc Hải, chúng tôi vẫn đang khẩn trương lục soát điều tra."

    "Tổ chức sát thủ của Đảo quốc tổng cộng lại mấy tổ chức, không biết anh nói là tổ chức nào?"

    "Cái này..." Nghe được Hắc Ưng nói vậy, trên mặt Diêu Uyên lộ ra vẻ lúng túng, bọn họ chỉ biết là người từ Đảo quốc đến, nhưng cụ thể là tổ chức nào, bọn họ quả thật còn chưa có điều tra ra.

    Muốn điều tra ra được thân phận của bọn họ, chắc hẳn còn phải chờ bắt được người, chỉ là những người này đều ẩn nấp rất kỹ, hiện tại ngay của bóng của còn chưa nhìn thấy một cái.

    "Thôi, chắc hẳn hỏi anh, anh cũng không biết." Nhìn biểu tình này của Diêu Uyên, Hắc Ưng lại biết được kết quả, hắn cũng không truy hỏi, mà lấy điện thoại của mình ra.

    Đương nhiên, điện thoại này không có khả năng là điện thoại của bình thường, mà là tập hợp kết quả của các loại công nghệ khoa học kỹ thuật cao, cái này vừa có thể định vị, cũng có thể quay video, cũng có thể gọi điện thoại, nói chung công năng vô cùng đầy đủ, người bình thường có nhiều tiền hơn nữa cũng đừng mong mua được.

    Hắn bấm số gọi đi, chỉ nghe thấy hắn hỏi một câu: "Giúp tôi điều tra một chút xem hiện nay có tổ chức Đảo quốc nào rời khỏi hang ổ, tôi cần biết được kết quả sau một phút nữa."

    "Được rồi, chuyện không lớn lắm, chỉ là một chút phiền toái nhỏ mà thôi, không cần các anh hỗ trợ." Hắc Ưng bình tĩnh mở miệng, sau đó lại trực tiếp cúp điện thoại.

    "Là mục tiêu gì, thật sự đã xác định được, hiện tại người của cảnh sát các anh có thể rút về hết đi, tôi sẽ toàn quyền tiếp nhận chuyện nơi đây."

    "Không thành vấn đề." Diêu Uyên chỉ ước gì lực lượng của Long Hồn người ta muốn tiếp nhận nơi đây, đây chính là một củ khoai nóng bỏng tay, nhiều sát thủ như vậy, muốn hoàn toàn diệt sạch, chắc hẳn quân đội do bọn họ tìm tới hỗ trợ cũng không có bao nhiêu tác dụng, vẫn để cho mấy người trước mắt này xử lý thì tốt hơn.

    Cho dù bọn họ ít người, mười người cũng không có, nhưng nếu bọn họ là người của lực lượng Long Hồn, vậy khẳng định có bản lĩnh không tầm thường.

    Về phần xảy ra chuyện gì, vậy không liên quan tới đám người mình.

    "Được rồi, mục tiêu là tổ chức Hoa Anh Đào của Đảo quốc, hiện tại chúng ta có thể xuất phát." Hắc Ưng mở miệng, khiến cho Vương Phong đều lộ ra vẻ kinh ngạc khác thường, biết đối phương là ai, nhưng không biết bọn họ rốt cuộc ẩn nấp ở chỗ nào, như vậy làm sao hành động được?

    Đây quả thực là tìm kim trong biển rộng.

    "Hừ, trước đây không có tiêu diệt tất cả đám người của tổ chức nát này, không ngờ bọn họ lại còn muốn giết người của lực lượng Long Hồn chúng ta, tôi thấy bọn họ là chán sống rồi." Lúc này, Phương Thành cười lạnh một tiếng, hoàn toàn không để tổ chức sát thủ này vào trong mắt.

    Trên thế giới có rất nhiều tổ chức sát thủ, tổ chức Hoa Anh Đào giống như vậy căn bản là thuộc về tổ chức hạ lưu, đối phó với người bình thường có lẽ còn tạm được, một khi gặp gỡ tu sĩ, bọn họ hoàn toàn chỉ là chịu chết.

    Lần này, bọn họ muốn giết người của lực lượng Long Hồn, vậy chính là mình tới đá vào tấm bảng sắt, bọn họ đã chán sống rồi.

    Mấy người lần lượt rời khỏi đó, trong lòng Vương Phong cũng chỉ có thể đầy nghi ngờ đi theo ra ngoài, chuyện này là bởi vì hắn mà ra, hắn không có khả năng ngồi xem không quan tâm.

    "Anh cuối cùng đã đi ra." Bên ngoài, Tề đoàn trưởng chịu đựng gió lạnh, vẫn luôn không đi, ngay cả thuộc hạ khuyên hắn cũng không có đi vào trong xe.

    Trêu chọc đến nhân vật lớn như Vương Phong vậy, trong lòng hắn vô cùng sợ hãi, hắn sợ mình trở về, chức vụ cũng không còn, cho nên hiện tại cho dù hắn ở nơi đây chịu đông lạnh, cũng muốn chờ Vương Phong đi ra.

    "Anh còn có chuyện gì sao?" Nhìn thấy là Tề đoàn trưởng, Vương Phong bình tĩnh hỏi.

    "Cái đó... Trước đó là do tôi làm không đúng, tôi muốn xin lỗi anh, là tôi có mắt không nhìn thấy được núi Thái Sơn, tôi hi vọng anh có thể tha thứ cho tôi." Giọng điệu hắn nói chuyện có phần lo lắng không yên, chỉ sợ Vương Phong bỗng nhiên tức giận.

    "Nếu anh muốn tôi tha thứ cho anh, cũng không phải là không được, anh triệu tập tất cả người của anh đến một nơi tên là cửa hàng châu báu Tuyết Phong, tôi muốn anh bảo vệ tốt chỗ đó, xảy ra vấn đề gì, anh lại chờ chết dưới tay của tôi đi." Vương Phong mở miệng, hắn nghĩ đến đám người Bối Vân Tuyết.

    Cho dù lần này sát thủ nhằm vào hắn, nhưng hắn lại khó bảo toàn bọn chúng sẽ không mất trí, sử dụng đám người Bối Vân Tuyết tới uy hiếp mình, cho nên Vương Phong không thể không đề phòng.

    Đám người chị Tuyết chỉ là người bình thường, cho nên không quan tâm làm cái gì, Vương Phong cũng phải để ý tới an toàn của các cô.

    "Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ." Nhìn thấy được Vương Phong đưa ra nhiệm vụ cho mình, Tề đoàn trưởng vội vàng cung kính hét to một tiếng.

    Không để cho hắn có việc làm, có lẽ hắn còn có thể sợ, nhưng nếu Vương Phong giao nhiệm vụ bảo vệ người cho hắn, đó chính là đại biểu đã tha thứ cho hắn, cho nên hiện tại trong lòng Tề đoàn trưởng cũng rất hưng phấn.​
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Cực Phẩm Thấu Thị
    Tác giả: Xích Diễm Thánh Ca
    Chương 238: Đường ngả nhu cũng sử dụng chiêu thức nát

    Dịch:
    Nguồn: Iread

    "Nếu muốn bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ, vậy anh còn đứng ở chỗ này làm gì? Chờ tôi dẫn đường cho anh sao?" Vương Phong liếc mắt nhìn Tề đoàn trưởng, khiến cho người này cười gượng một tiếng, vội vàng phát ra mệnh lệnh.

    Nhiệm vụ lần này có liên quan đến cái mạng nhỏ của hắn, cho nên hắn chắc chắn phải liều chết trấn thủ ở nơi đó, vào giờ phút này, hắn có một loại cảm giác giống như lên trên chiến.

    Tề đoàn trưởng dẫn theo người nhanh chóng rời khỏi đó, chắc hẳn bọn họ tiến đến chỗ cửa hàng châu báu, nhìn theo bóng dáng hắn rời đi, Vương Phong cũng thở hắt ra một hơi.

    Cho dù những người này có thân thủ kém hơn người của lực lượng Long Hồn, nhưng trong tay mỗi người bọn họ đều có súng, bảo vệ mấy người bình thường chắc hẳn không thành vấn đề, chỉ cần đám người chị Tuyết an toàn, Vương Phong mới có thể buông tay đi làm bất cứ chuyện gì.

    "Lưu cục trưởng, không nên tuyên bố bất kỳ tin tức gì có liên quan đến nơi đây, nếu xảy ra sơ suất gì, bản thân anh nhìn mà làm." Ở trong phòng họp của Cục cảnh sát, Diêu Uyên nhìn cục trưởng Cục văn hóa nói.

    "Yên tâm đi, tôi biết nên làm như thế nào." Lực lượng của Long Hồn trâu bò như vậy đã xuất phát, ngay cả máy bay chiến đấu cũng lái tới, nếu như chuyện này được truyền đi, còn không biết sẽ gây ra nhiễu loạn tới mức nào, cho nên cách thức tốt nhất chính là giải quyết được căn nguyên của vấn đề, không thể để cho chuyện nơi đây được truyền ra ngoài.

    "Đường lão huynh, để cho người của anh rút trở về trước đi, chắc hẳn chúng ta sẽ không giúp được gì." Lúc này, Diêu Uyên lại nhìn Đường Quốc Quang cười khổ nói.

    "Được rồi." Đường Quốc Quang gật đầu, hắn ngược lại không nói gì thêm, lực lượng Long Hồn người ta còn không để cho quân khu nhúng tay vào, bọn họ chỉ có mười mấy người cảnh sát có tác dụng cái rắm.

    So với thả bọn họ ra bên ngoài, còn không bằng gọi trở về, không nên cản trở người ta bắt người.

    "Cha, cha gọi bọn con quay về làm cái gì? Cha có biết cha đang làm gì hay không?" Sau khi Đường Quốc Quang phát mệnh lệnh ra ngoài còn chưa tới mười phút, cửa lớn của phòng họp đã bị đẩy ra, Đường Ngả Nhu hấp tấp từ bên ngoài vọt vào, vẻ mặt tức giận.

    Lần này có vụ án lớn như vậy rơi vào thành phố Trúc Hải, Đường Ngả Nhu lại bận tối mày tối mặt, nhưng hiện tại cha cô không ngờ bảo tất cả bọn họ đều trở lại, vậy không phải là có ý mặc kệ đám sát thủ kia sao?

    Những người này lại đến đây giết Vương Phong, bọn họ cũng không quan tâm, vậy Vương Phong chẳng phải sẽ chết không có chỗ chôn sao?

    Cho dù cô vừa gặp Vương Phong, phần lớn đều tranh cãi, nhưng nhìn Vương Phong chết, cô lại làm không được, xuất phát từ việc công, cô là cảnh sát, có nghĩa vụ phải xử lý chuyện như vậy, xuất phát từ tư, cô và Vương Phong lại có một quan hệ thân mật, cô càng không thể khoanh tay đứng nhìn hắn gặp chuyện không may được.

    Cho nên hiện tại vừa vào cửa, cô lại trực tiếp trút giận lên người cha mình.

    "Cha đương nhiên biết mình đang làm gì.”

    Nhìn thấy được vẻ mặt con gái mình tức giận như vậy, Đường Quốc Quang cũng cảm giác có chút bất đắc dĩ, con nói xem, con là một đứa con gái, mỗi ngày chạy khắp nơi bắt kẻ trộm giống như đàn ông vậy, thậm chí còn muốn tích cực hơn cả đàn ông, con cứ như vậy ai còn dám cưới con nữa?

    "Nếu cha biết cha đang làm gì, vậy tại sao cha lại bảo chúng con rút lui về hết, cha có biết cha làm như vậy sẽ hại chết Vương Phong hay không?"

    "Cha làm sao có thể hại chết hắn được, hắn đã gọi tới người còn lợi hại hơn, chúng ta đi cũng khiến cho bọn họ vướng bận, chẳng bằng rút về."

    "Cha nói Vương Phong gọi tới người trong lực lượng của hắn sao?" Nghe được cha nói vậy, Đường Ngả Nhu thoáng cái lại kịp phản ứng, cô mở to hai mắt nhìn hai chiếc máy bay chiến đấu còn đỗ ở bên ngoài. Vừa rồi, lúc bọn họ trở lại nhìn thấy cũng giật mình không nhỏ.

    Đây là quan lớn nào tới vậy? Thậm chí ngay cả máy bay chiến đấu cũng có thể bay tới cửa Cục cảnh sát, hiện tại vừa nghe được cha mình nói vậy, cô đương nhiên lập tức hiểu ra.

    "Đúng vậy, đội viên của hắn đều tới, còn nói không cho chúng ta nhúng tay vào, con nói chúng ta có thể làm sao chứ?" Đường Quốc Quang cười gượng.

    "Không được, con muốn đi tìm Vương Phong." Đường Ngả Nhu mở miệng, vội vàng móc điện thoại di động của mình ra.

    "Con muốn làm gì hả?" Nhìn thấy được động tác của con gái, Đường Quốc Quang giật mình, vội vàng cướp lấy điện thoại di động trong tay của Đường Ngả Nhu lại.

    Người ta hiện tại đi ra ngoài giết người, Đường Ngả Nhu con đi theo chẳng phải khiến cho mọi chuyện càng loạn hơn sao?

    Hơn nữa, con gái mình có bản lĩnh gì, trong lòng Đường Quốc Quang tất nhiên hiểu rõ, cô ở trong Cục cảnh sát học được chút bản lĩnh như vậy, đi theo bọn họ nhất định sẽ chỉ gây thêm phiền phức.

    "Con đi hỗ trợ." Đường Ngả Nhu mở miệng nói.

    "Cha thấy con đi là muốn gây trở ngại chứ hỗ trợ cái gì? Ngả Nhu, cha không muốn nói con, nhưng con nói xem, con cũng đã trưởng thành, cả ngày chỉ biết có đánh đánh giết giết, còn ra thể thống gì nữa?"

    "Con làm cảnh sát không phải là do cha yêu cầu con sao sao? Hiện tại cha lại nói ngược lại con, khi mẹ con qua đời cha đã nói với mẹ thế nào, cha nói cha sẽ không ép con làm bất kỳ chuyện gì con không thích, hiện tại cha trả điện thoại lại cho con."

    "Những chuyện khác cha có thể không quan tâm, nhưng đám người Vương Phong là đi giết người, con đi theo làm cái gì, cha tuyệt đối không cho phép." Giọng nói của Đường Quốc Quang cũng trở nên nghiêm nghị.

    "Cha không cho phép cũng vô dụng, con lập tức đi ngay." Nói xong, Đường Ngả Nhu xoay người rời đi, Đường Quốc Quang thấy vậy cũng tức giận.

    "Giữ nó lại." Đường Quốc Quang mở miệng, lập tức lại có hai người cảnh sát trên mặt lộ ra vẻ đau khổ ngăn cản đường đi của Đường Ngả Nhu.

    Chỉ là Đường Ngả Nhu ở Cục cảnh sát lại có tiếng hung tàn, cho nên hai người cảnh sát này căn bản không ngăn cản được cô, thoáng cái cả hai lại bị đánh ngã trên đất, kêu rên không dừng.

    "Ngả Nhu, con đứng lại đó cho cha." Nhìn thấy được con gái tông cửa xông ra, Đường Quốc Quang cũng vội vàng đuổi theo.

    "Cha, nếu như cha còn nhận con là con gái thì cha đừng đi với con, hiện tại con muốn đi làm chuyện con muốn làm." Đường Ngả Nhu nói một câu lại trực tiếp khiến Đường Quốc Quang phải dừng bước.

    Vợ hắn qua đời sớm, chỉ để lại Đường Ngả Nhu và hắn, nếu như con gái không nhận hắn, vậy hắn thật sự chẳng còn ai, như vậy cho dù là hắn xuống dưới, vợ hắn cũng sẽ không tha thứ cho hắn.

    "Lão Đường à, tôi thấy ông cứ để cho con bé đi đi, có Vương Phong ở đó, tôi nghĩ con bé sẽ không xảy ra chuyện gì đâu." Lúc này, Diêu Uyên đi tới vỗ nhẹ vào vai Đường Quốc Quang nói.

    "Cũng được." Thở dài một hơi, trong nháy mắt Đường Quốc Quang giống như già nua mấy chục tuổi vậy, bởi vì hắn chỉ có một đứa con gái như vậy, cho nên từ nhỏ ngoại trừ khi Đường Ngả Nhu đi học ở trường cảnh sát ra, thời gian còn lại cô đều bị hắn giam cầm ở trong phạm vi thành phố Trúc Hải nho nhỏ này, cũng không thể đi đâu.

    Lại nói tiếp, mấy năm nay khẳng định trong lòng nha đầu kia cũng có oán khí không nhỏ, chỉ là không có nói ra mà thôi, hiện tại hắn chỉ hy vọng Vương Phong thật sự có thể trả lại cho hắn một cô con gái hoàn hảo không hao tổn.

    Đường Ngả Nhu tùy tiện lấy điện thoại từ trong tay của một người cảnh sát, nhanh chóng gọi tới cho Vương Phong.

    "Alo? Ai gọi tới vậy?" Ở cách nơi đó chừng mấy dặm, đám người Vương Phong đang ở trong một khách sạn, chờ thức ăn mang lên.

    Cho dù đám người Hắc Ưng tới giúp hắn bắt sát thủ, nhưng sát thủ này còn chưa có bắt, bọn họ lại dây dưa bắt Vương Phong mời ăn cơm.

    Ở lực lượng của Long Hồn, bọn họ ăn đều là loại thức ăn dinh dưỡng cao, cũng sớm ăn tới chán ngấy, cho nên thật vất vả ra ngoài một lần, bọn họ đương nhiên sẽ không bỏ qua một cơ hội có một bữa cơm no đủ như vậy.

    Đối với yêu cầu nho nhỏ như vậy, Vương Phong đương nhiên đáp ứng vô điều kiện, đừng nói chỉ ăn một bữa, cho dù ăn một năm như vậy, Vương Phong cũng trả nổi.

    "Alo, ai vậy?" Nghe điện thoại, Vương Phong nói.

    "Tôi là Đường Ngả Nhu, các người hiện tại đang ở đâu?" Trong điện thoại vang lên giọng nói của Đường Ngả Nhu, khiến cho Vương Phong sửng sốt, nha đầu kia nghĩ như thế nào lại gọi điện thoại tới cho mình?

    "Chúng tôi đang ở bên ngoài chấp hành nhiệm vụ, cô có chuyện gì không?"

    "Anh nói thẳng ra đang ở chỗ nào, tôi đến tìm anh." Đường Ngả Nhu nói vô cùng dứt khoát, lại làm cho Vương Phong dở khóc dở cười, mình ở bên ngoài chấp hành nhiệm vụ, cô ta tới làm cái gì.

    "Tôi đã nói tôi đang thi hành nhiệm vụ, nếu như không có chuyện gì lớn, tôi lại cúp máy đây." Vương Phong mỉm cười nói.

    "Nếu như anh không nói cho tôi biết, anh ở chỗ nào, tôi lại nói cho Tiểu Tuyết biết anh ngủ với tôi." Đường Ngả Nhu nói ra lời lẽ kinh người, khiến cho Vương Phong mới uống nước, thoáng cái lại phun ra.

    Đồng thời hắn phun vô cùng chuẩn xác, mấy thành viên của đội Long Hồn ngồi đối diện hắn đều trúng đạn, trong đó bao gồm cả Hắc Ưng và Phương Thành.

    Lần này, trong nháy mắt sắc mặt mấy người đều đen lên, má nó đặc biệt phun tới trên người chúng tôi như vậy là có ý gì hả?

    "Thật ngại quá." Nhìn mấy người bọn họ lộ ra vẻ mặt xin lỗi, Vương Phong chạy thoát thân, mãi đến khi hắn đi tới trong đại sảnh của khách sạn, lúc này hắn mới một lần nữa đặt điện thoại ở trên tai của mình.

    "Đường Ngả Nhu, cô rốt cuộc muốn làm gì?" Người phu nữ này không phải vẫn luôn rất cường thế sao? Không ngờ lại nghĩ đến sử dụng thủ đoạn như vậy tới uy hiếp mình.

    Cái này cũng thật sự quá đáng rồi, sử dụng mật báo tới uy hiếp mình, điều này hình như không phù hợp với tác phong của cô ta.

    "Tôi muốn chấp hành nhiệm vụ cùng các anh, anh bớt nói lời dư thừa, trực tiếp nói cho tôi biết anh ở chỗ nào, nếu như anh không nói, bây giờ tôi lập tức đi tìm Tiểu Tuyết."

    "Tôi... nhổ vào." Sửng sốt đủ năm giây, trong miệng Vương Phong mới giống như gió bão thốt ra hai chữ này.

    "Được rồi, cô điên thật rồi, tôi đang ở trong khách sạn xx, tôi ở trong đại sảnh chờ cô, anh tới là có thể nhìn thấy được."

    Cúp điện thoại, trong lòng Vương Phong vô cùng khó chịu, không ngờ hắn lại để cho một người phụ nữ uy hiếp mình, nhiệm vụ nguy hiểm như thế, người khác đều trốn xa được bao nhiêu thì trốn xa bấy nhiêu, cô thì hay rồi, còn muốn tự mình xông tới, cô thực sự không muốn sống nữa à?

    Hơn nữa cô ta không ngờ nghĩ đến sử dụng chiêu số hạ lưu như vậy tới uy hiếp mình, đây cũng quá hãm hại rồi. Tuy nhiên, Vương Phong thật sự sợ cô làm loạn.

    Mình thật vất vả mới mới ở cùng với đám người Bối Vân Tuyết và Tử Sa, nếu như lại thêm một người nữa, cố gắng của Vương Phong cuối cùng chỉ có thể trôi theo dòng nước, mấy chục năm trước sống lưu manh, Vương Phong cũng không muốn tiếp qua loại cuộc sống thê thảm này nữa.

    Ngày tháng như vậy, hiện tại hắn suy nghĩ một chút cũng cảm thấy đáng sợ.

    Hắn ở chỗ này chờ chỉ khoảng có vài phút, Đường Ngả Nhu quả nhiên từ bên ngoài khách sạn vọt vào, cô như vậy khiến cho không ít người đều cảm thấy kinh ngạc khác thường.

    "Ở đây." Nhìn thấy Đường Ngả Nhu, Vương Phong vẫy vẫy tay.

    "Thế nào lại chỉ có một mình anh, đội viên của anh đâu rồi?" Đường Ngả Nhu nhìn xung quanh, lại chỉ thấy có một mình Vương Phong.

    "Bọn họ ở trong phòng, cô nói đi, cô rốt cuộc muốn làm gì?" Vương Phong bắt chéo chân, hỏi.

    "Tôi muốn chấp hành nhiệm vụ cùng các anh, thế nào, tôi đủ chí cốt chứ, ở trước mắt tình cảnh như vậy vẫn muốn giúp anh." Đường Ngả Nhu rất “đàn ông” nói.

    "Thôi đi, tôi tình nguyện cô đừng tới, nói đi, tôi biết ý đồ thật sự của cô khẳng định không phải là cái này, nói xem tại sao cô lại muốn tới đây?"

    "Được rồi, tôi là muốn học công phu nhưng anh không chịu dạy tôi, không chừng đội viên của anh sẽ chịu dạy, anh nhanh dẫn tôi đi gặp hắn đi."

    Sở dĩ Đường Ngả Nhu vội vàng tìm Vương Phong, một là lo lắng cho an toàn của hắn, thứ hai cũng là muốn mở mang kiến thức một chút về thành viên của đội Long Hồn chân chính, cô còn muốn từ chỗ của bọn họ học được một chiêu nửa thức.

    Lực lượng của Long Hồn, trước đây cô cũng chỉ được nghe nói, cho dù Vương Phong là thành viên của đội Long Hồn, nhưng cô từ trên thân Vương Phong lại không nhìn ra nửa điểm tiềm chất quân nhân, quả thực giống như tên lưu manh, trong lòng cô thật sự không thể nào liên hệ được giữa Vương Phong và lực lượng của Long Hồn cao cấp nhất Trung Quốc kia.

    Hơn nữa, lần trước cô hết nhõng nhẽo lại cứng rắn như vậy, Vương Phong cũng không dạy cô công phu, cuối cùng cô còn lấy thân thể của mình trả giá, lưu manh này mới bằng lòng đáp ứng cô, chỉ là đến bây giờ, ngay cả chút da lông cô cũng không có học được.​
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Cực Phẩm Thấu Thị
    Tác giả: Xích Diễm Thánh Ca
    Chương 239: Song kiếm hợp bích

    Dịch:
    Nguồn: Iread

    "Tôi nói không dạy cô khi nào? Là bản thân cô nói cô không có thời gian, hơn nữa các đội viên của tôi chắc hẳn cũng sẽ không dạy cô, cô đi cũng uổng công thôi." Vương Phong nói.

    Người của lực lượng Long Hồn này đều là tinh anh từ trong các quân khu lớn hoặc trong xã hội, những người này có thể dạy công phu cho một người bình thường sao? Cô suy nghĩ nhiều rồi.

    Hơn nữa bọn họ có nhiều nhiệm vụ, lập tức có thể nhận được nhiệm vụ mới, làm gì còn có thời gian rảnh rỗi tới dạy Đường Ngả Nhu công phu.

    Phải biết rằng, toàn bộ lực lượng của Long Hồn cũng chính là chỉ có một mình Vương Phong có ít nhiệm vụ như vậy, đồng thời vẫn hưởng thụ đặc quyền quyền lợi.

    "Anh có dẫn tôi đi hay không?" Nghe được Vương Phong nói vậy, Đường Ngả Nhu thoáng cái đã trợn trừng mắt, tức giận.

    "Anh có tin tôi nói ra chuyện hai chúng ta... "

    "Được rồi, tôi dẫn cô đi, được chưa?" Vương Phong biết cô lại muốn lấy chuyện mình ngủ cô ra nói, cho nên hắn không thể không đáp ứng.

    Người phụ nữ này quả thực nắm được điểm yếu của mình, muốn chỉnh chết mình đây mà.

    Đi tới gian phòng bao trước đó, thức ăn bên trong đều đã lần lượt được mang lên, chỉ là tất cả mọi người còn chưa ăn, bọn họ chỉ chờ một mình Vương Phong.

    "Ủa? Ai vậy?" Nhìn thấy được Vương Phong dẫn đến một người xa lạ, bọn họ đều thoáng nhíu mày.

    "Đây là... "

    "Tôi là bạn gái của hắn, cũng là một người cảnh sát của thành phố Trúc Hải, là tôi muốn gặp mặt mọi người một lần." Vương Phong còn chưa kịp nói gì, Đường Ngả Nhu đã giành mở miệng trước, đồng thời cô lại còn lấy danh nghĩa là bạn gái của Vương Phong.

    "A..." Nghe được lời Đường Ngả Nhu nói, người ở chỗ này đều kéo dài âm thanh “A” một tiếng thật dài, ánh mắt trở nên mập mờ.

    Năng lực quan sát Vương Phong không tệ, không ngờ tìm được một người phụ nữ gương mặt xinh đẹp ngực lớn như vậy, thật khiến cho bọn họ đều phải hâm mộ.

    "Các anh đừng nghe cô ấy nói loạn." Lúc này, Vương Phong muốn mở miệng giải thích.

    "Bản thân anh ngồi bên kia đi, ở đây không có chỗ cho anh nói chuyện." Lúc này, Đường Ngả Nhu lớn tiếng mắng.

    "Vâng." Ngoài dự đoán của đám người Phương Thành, bị Đường Ngả Nhu mắng một câu, Vương Phong lại ngoan ngoãn, dứt khoát quay về chỗ ngồi xuống của mình.

    Nếu người phụ nữ này giả vờ cho cô ta giả vờ là được, dù sao cô ta cũng chỉ gặp những người này một lần, chắc hẳn sau này sẽ không cơ hội gì nữa.

    "Ha ha.”

    Nhìn thấy được Vương Phong lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy, những người ở đây đều bật cười.

    "Nếu là chị dâu, vậy chị nhanh ngồi đi, dù sao thức ăn cũng gần như lên đủ. rồi" Lúc này, những đội viên đã từng chiến đấu cùng Vương Phong nói.

    Cho dù tuổi tác của hắn nhìn qua lớn hơn so với Vương Phong, nhưng cái này cũng không cản trở hắn tôn kính và sùng bái Vương Phong.

    Đương nhiên, bọn họ đều hâm mộ hắn có thể có vận khí tốt như vậy, tìm được cô gái xinh đẹp giống như Đường Ngả Nhu. Nhưng Phương Thành lại nhìn thật sâu vào trong mắt của Vương Phong, khóe miệng lộ ra ý cười.

    Vương Phong này giỏi thật. Trước đây khi hắn cùng mình chiến đấu lại có hai cô gái xinh đẹp ở bên cạnh hô to gọi nhỏ, hiện tại thì hay rồi, lại có một cô gái xinh đẹp khác tới, tự xưng là bạn gái của hắn, như vậy hắn phải giẫm lên bao nhiêu chiếc thuyền đây?

    Đường Ngả Nhu bỗng nhiên xuất hiện cũng không ảnh hưởng gì, dù sao cô cũng nói cô là bạn gái của Vương Phong, những người này cho dù không nể mặt Đường Ngả Nhu, vậy cũng phải cho Vương Phong một chút mặt mũi không phải sao?

    Một bữa cơm, rất nhanh dưới tốc độ gió cuốn mây tan của mọi người, thoáng cái đã càn quét xong, sau khi ăn cơm xong, Hắc Ưng lúc này mới hùng dũng oai vệ, lộ ra khí phách hiên ngang nói: "Có người muốn đối phó với người của chúng ta, các người nói chúng ta làm sao bây giờ?"

    "Giết!" Chỉ một chữ như vậy lại được rất nhiều thành viên của đội Long Hồn nói ra, hiệu quả khác hẳn.

    "Được rồi, nếu những người này không biết sống chết đến đây, vậy ngày hôm nay chúng ta lại chôn vùi tất cả bọn họ ở nơi đây, một người cũng không buông tha." Hắc Ưng mở miệng, trong giọng nói còn mang theo sát ý.

    Người của lực lượng Long Hồn vốn đã ít, cho nên bọn họ rất quý trọng mỗi một đội viên của mình, bởi vì nếu như bọn họ chết, đó chính là tổn thất rất lớn.

    Đối phó với một người, đó chính là đối phó cùng toàn bộ lực lượng của Long Hồn, đối phó với kẻ địch, vậy chỉ có một biện pháp, giết!

    Có mạng tới, phải để cho bọn chúng không có mạng trở lại!

    "Chờ một chút." Nhìn thấy được mỗi người bọn họ vì một chuyện này tâm tình lại bạo động như vậy, Vương Phong vốn cũng rất cảm động, chỉ có điều người còn không tìm được, phải làm như thế nào?

    "Làm cái gì?" Nghe được Vương Phong nói, ánh mắt bọn họ đều rơi xuống trên thân Vương Phong.

    "Chúng ta bây giờ ngay cả bọn họ ở nơi nào còn không tìm được thì giết thế nào?"

    Trong lòng Vương Phong đã có nghi vấn này từ rất lâu, hiện tại cuối cùng hắn cũng có cơ hội hỏi ra.

    Vương Phong vừa nói ra, bọn họ đều dùng một loại ánh mắt cực kỳ quái dị nhìn Vương Phong, làm Vương Phong cảm thấy không biết thế nào, chẳng lẽ mình nói sai cái gì sao?

    "A, quên nói cho cậu biết, ngay trong chúng ta có một người đã từng giết qua người của tổ chức Hoa Anh Đào, cho nên nhớ kỹ mùi của bọn họ, chỉ cần theo mùi này, ai cũng đừng mong chạy trốn được." Hắc Ưng mở miệng giải thích cho Vương Phong biết.

    "Lỗ mũi chó." Trong miệng Vương Phong cứ tự nhiên nói ra ba chữ này.

    "Bọn họ thật sự đều gọi tôi như vậy." Lúc này, một người đàn ông thật thà gãi gáy của mình nói.

    "Danh hiệu của hắn gọi là Hắc Hùng, tác dụng chủ yếu nhất chính là có thể phân biệt ra được các loại mùi, một loại mùi này, cho dù có ở cách mấy trăm thước hắn cũng có thể phân biệt ra được, cậu nói chúng ta có thể tìm được những người đó hay không?"

    "Được rồi, tôi hiểu được." Thế giới to lớn, quả thật có không thiếu những điều kỳ lạ, trong lòng Vương Phong cũng chỉ có thể thầm cảm thán một chút.

    Lực lượng của Long Hồn thu nhận quả nhiên đều là những kẻ quái thai.

    "Tôi cũng muốn đi cùng với các anh chấp hành nhiệm vụ, có thể dẫn tôi đi tích lũy kinh nghiệm không?" Lúc này, Đường Ngả Nhu bỗng nhiên mở miệng nói.

    Ban đầu, bọn họ đều cho rằng Đường Ngả Nhu tới nơi này gặp mặt bọn họ một lần mà thôi, làm sao có thể nghĩ đến cô cũng muốn đi theo chấp hành nhiệm vụ, Đường Ngả Nhu là ai, bọn họ liếc mắt lại có thể nhìn thấu.

    Cô mặc dù là cảnh sát, nhưng chỉ là người bình thường, căn bản không giúp được gì, thậm chí còn có khả năng kéo chân sau của bọn họ, cho nên nghe được lời của cô nói, mọi người trong gian phòng lại thoáng cái yên tĩnh trở lại.

    "Cô ấy sẽ do tôi tới bảo vệ, sẽ không cản trở đến mọi người." Nhìn thấy được bầu không khí thoáng cái lại trở nên yên ắng, Vương Phong vội vàng nói một câu.

    "Được rồi, chỉ một lần này thôi, lần sau không được lấy lý do này nữa, lúc thi hành nhiệm vụ tốt nhất là không nên kéo những người khác vào bên trong, bằng không, hại người hại mình." Hắc Ưng mở miệng, khiến cho trên mặt Đường Ngả Nhu thoáng cái lại lộ ra vẻ lúng túng.

    Tuy nhiên cô cũng rất cảm ơn Vương Phong, nếu như không phải vừa rồi Vương Phong nói một câu như vậy, chắc hẳn hiện tại những người này đã sớm đuổi cô đi.

    Quy định lực lượng của Long Hồn quả nhiên nghiêm ngặt, người bình thường chắc hẳn vẫn không tiếp nhận được, tuy nhiên cái này cũng không cản trở Đường Ngả Nhu sùng bái của bọn họ.

    Những người này đều là người của quân đội thần bí, bình thường muốn gặp bọn họ, chắc hẳn còn khó hơn lên trời.

    Cuối cùng nhóm chín người xuất phát, do Hắc Hùng dẫn dắt, đám người Vương Phong lại đi theo ở phía sau.

    Đương nhiên, bọn họ cũng không tiến hành bất kỳ yểm hộ nào, bởi vì chỉ cần một khi kẻ địch bị bọn họ phát hiện, vậy kết quả cũng chỉ có một, chính là chết ở trong tay bọn họ, căn bản trốn không thoát.

    Ở dưới lực lượng tuyệt đối, che giấu cũng chỉ là dư thừa.

    Bởi vì bộ đội và cảnh sát đều rút đi, trên đường phố hiện tại đã khôi phục lại sự yên tĩnh lúc trước, người bình thường cũng không biết hiện tại trong thành phố Trúc Hải có mười mấy sát thủ bí mật tiến vào.

    "Phát hiện ra một tên." Lúc này, chỉ nghe thấy Hắc Hùng nở nụ cười thâm trầm, sau đó mũi hắn hơi giật giật, mới lên tiếng: "Mục tiêu đại khái cách chỗ chúng ta bốn trăm thước."

    "Được, tất cả đều tản ra, ở thời gian ngắn phải bắt được người này." Lúc này, Hắc Ưng ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người chuẩn bị động thủ.

    "Không cần, tôi đã biết hắn ở chỗ nào." Lúc này, Vương Phong mở miệng, khiến cho tất cả đám người bọn họ đều lộ ra vẻ kinh nghi.

    "Ở nơi nào?" Hắc Ưng hỏi một câu, ánh mắt kỳ quái nhìn hắn.

    "Lại trong phòng 442 của khách sạn nhỏ ngay phía trước chúng ta." Vương Phong giơ ngón tay lên chỉ vào khách sạn cũ nát phía trước nói.

    Khách sạn này đã xây dựng hơn mười năm, nhìn qua cũng giống như sắp sập xuống, tuy nhiên khách sạn như vậy lại thích hợp cho những người bình thường ở lại, cũng thích hợp cho người ẩn nấp.

    Vừa rồi, Hắc Hùng nói phát hiện ra mùi của đối phương Vương Phong thật ra đã vận dụng bản lĩnh thấu thị của mình.

    Cho dù hắn không biết sát thủ Đảo quốc mặc gì, cũng không biết bọn họ có bộ dạng thế nào, nhưng ở dưới thấu thị của hắn, hắn lại nhìn thấy được trong gian phòng của khách sạn kia có người lúc này đang bình tĩnh ngồi xếp bằng trên giường, mà ở bên cạnh hắn lại đặt một thanh đoản kiếm tinh xảo, người như vậy vừa nhìn chính là sát thủ kia, người bình thường làm gì có được loại trang phục này.

    "Ừ, quả nhiên là ở nơi đó, ở đây mùi đặc biệt nồng, chắc hẳn là hắn trốn ở trong này." Đi tới khách sạn trước mặt này, Hắc Hùng khẳng định nói.

    "Hai người đi đến gian phòng Thanh Long vừa nói xem thử, nếu như phát hiện là kẻ địch, trực tiếp tiêu diệt." Lúc này, Hắc Ưng lạnh lùng nói.

    "Vâng." Nghe được lời của hắn nói, ngay lập tức lại có hai người vọt vào khách sạn, bà chủ thấy vậy khiếp sợ đến mức kêu lớn.

    Khoảng chừng một phút sau, hai đội viên vừa vọt vào đã đi ra, sắc mặt bọn họ vô cùng bình tĩnh, chỉ thấy hai người bọn họ khẽ gật đầu, tất cả mọi người hiểu rõ đây là ý gì.

    Thông qua thấu thị Vương Phong có thể nhìn thấy được người sát thủ ở trong phòng kia đã bị mất mạng, bị bọn họ một đao cắt cổ, còn không kịp phản kháng.

    "Phát hiện được cái này ở trên người của hắn." Một đội viên vừa vọt vào mở miệng nói, sau đó lấy ra một vòng, phía trên có khắc dấu hiệu một đóa hoa anh đào.

    "Đi, kế tiếp." Nhìn thấy cái vòng này, bọn họ đều hiểu mình không tìm nhầm người, tuy nhiên bọn họ cũng không hỏi Vương Phong rốt cuộc làm thế nào phát hiện ra được người này.

    Người của lực lượng Long Hồn, có người nào không có một vài con át chủ bài? Hơn nữa bộ đội có quy định, không thể tìm hiểu mấy thứ này, trừ phi là bản thân hắn nói ra.

    Cho nên cho dù lúc này trong lòng của bọn họ vô cùng nghi ngờ lại cũng chỉ có thể ép xuống đáy lòng.

    "Anh làm thế nào phát hiện ra người này?" Mấy thành viên của đội Long Hồn không hỏi, cũng không có nghĩa là Đường Ngả Nhu không chấn động, cho nên sau khi tên sát thủ này bị giết chết, cô lại quấn lấy Vương Phong, muốn hỏi lý do.

    Ở khoảng cách xa như vậy lại có thể nhìn thấy được đối phương ở đâu, thậm chí biết số phòng, Vương Phong làm sao làm được? Lẽ nào hắn vẫn là một nhà tiên tri?

    Trên thế giới ngược lại có tin tức đề cập tới chuyện có người có thể nhìn thấy tương lai, lẽ nào Vương Phong chính là một người như vậy? Nhưng không quan tâm Đường Ngả Nhu nhìn thế nào, đều cảm thấy điều này không đáng tin cậy, nếu như Vương Phong có bản lĩnh tiên tri, tại sao trước đây hắn còn có thể bị thương.

    "Cái này là bí mật." Cắt ngang sự dây dưa của Đường Ngả Nhu, Vương Phong lại trực tiếp đi theo đám người Hắc Ưng.

    Dẫn theo một người phụ nữ, quả thật là phiền phức, cô đúng là nhiều chuyện, không thấy người khác không hề hỏi sao?

    Có Hắc Hùng với khứu giác nhạy bén, lại thêm bản lĩnh kỳ lạ của Vương Phong, cho nên chỉ trong một giờ, bọn họ đã tiêu diệt mười người sát thủ, hơn nữa những sát thủ này gần như đều chết ở trong tay thành viên của đội Long Hồn mà không hề có bất kỳ phát hiện nào.

    Phần lớn những sát thủ này đều đang ẩn nấp ở trong khách sạn hoặc là nhà trọ, chắc hẳn đang chờ đợi tới lúc hành động. ​
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Cực Phẩm Thấu Thị
    Tác giả: Xích Diễm Thánh Ca
    Chương 240: Quá tàn bạo

    Dịch:
    Nguồn: Iread

    Đương nhiên, ở trong quá trình thấu thị, Vương Phong cũng nhìn thấy được rất nhiều thứ không nên nhìn, nói ví dụ như vật lộn, trò kích tình, thậm chí hắn còn nhìn thấy được có hai người đang ông kỳ lạ đang quan hệ với nhau, quả nhiên là cánh rừng lớn, chim gì cũng có, hắn thiếu chút nữa cũng nôn.

    Khứu giác của Hắc Hùng có thể ngửi được mùi trong phạm vi đại khái năm trăm mét, phạm vi thấu thị của Vương Phong cũng là khoảng phạm vi này, cho nên ở dưới sự hợp tác của hai người bọn họ, gần như không có sát thủ nào có thể chạy trốn.

    Theo cảnh giới của hắn nâng cao, phạm vi thấu thị của Vương Phong cũng đang chậm rãi tăng cường, chắc hẳn đợi đến khi thực lực của hắn tăng lên tới trung kỳ, phạm vi này còn có thể tăng mạnh.

    Về phần cuối cùng có thể tăng lên tới cực hạn thế nào lại không nằm trong suy nghĩ của Vương Phong.

    Từ buổi trưa đến sẩm tối, đám người Vương Phong trực tiếp quét sạch thành phố Trúc Hải, đương nhiên, ngoại trừ lúc vừa mới bắt đầu bọn họ ở trong thời gian cực ngắn phát hiện ra hơn mười người, nửa buổi chiều sau đó, bọn họ chỉ phát hiện ra ba người, bọn họ cũng hoài nghi có phải tin tức đã bị tiết lộ hay không.

    "Nhanh chân lục soát, chậm nhất là trước khi trời sáng phải tìm ra hết bọn chúng cho tôi." Hắc Ưng mở miệng, giọng nói nghiêm khắc.

    Đương nhiên hắn nói những lời này lại đại biểu đám người Vương Phong còn phải hoạt động suốt đêm để tìm người, ngay cả ngủ cũng không được.

    Về phần Đường Ngả Nhu, cô tự mình muốn đi theo, cho nên cho dù lại khổ sở mệt mỏi mấy đi nữa, cô cũng chỉ có thể buồn bực không nói lời nào, vốn ở trong ấn tượng của cô, lực lượng của Long Hồn phá án chắc là cực kỳ anh dũng thần võ mới đúng, nhưng hiện tại xem ra, căn bản không phải là chuyện như vậy.

    Chạy suốt một buổi chiều, cô cảm giác chân của mình đều sắp gãy, trái lại đám người Vương Phong hình như hoàn toàn không có vấn đề gì, cô đã hối hận vì đòi đi cùng bọn họ.

    Đây coi là nhiệm vụ chó má gì chứ, một người nghe mùi, Vương Phong báo vị trí, Đường Ngả Nhu thậm chí cũng không nhìn thấy đám người bọn họ động thủ qua.

    Bận rộn đến nửa đêm, đám người Vương Phong chí ít bắt được hơn hai mươi người, lúc này bọn họ mới nghỉ một lát, tìm tới một siêu thị kinh doanh 24 giờ, đám người Vương Phong mỗi người một cái bánh mì, lại ngồi xổm bên lề đường ăn.

    Thật khó tưởng tượng, lực lượng của Long Hồn phong cảnh vô hạn ở trong mắt người khác, không ngờ lại ở dưới hoàn cảnh như vậy gặm bánh mì, chắc hẳn nói ra cũng không có người nào tin tưởng.

    Tuy nhiên như vậy vẫn tính là tốt rồi, dù sao cũng là ở trong thành phố, muốn cái gì cũng có thể mua, đôi khi nếu như địa điểm làm nhiệm vụ là ở trong núi, điều kiện sẽ còn gian nan hơn bây giờ gấp mười lần, thậm chí là gấp mấy chục lần.

    Bọn họ không chỉ phải đối mặt với nguy hiểm, đồng thời cũng đối mặt với tình trạng xấu hổ không có thức ăn, thậm chí có người bởi vì hoàn thành nhiệm vụ, một tuần cũng không có ăn uống, sau đó một lần hành động lật ngược tình thế.

    Lực lượng của Long Hồn,

    Mặc dù được gọi là lực lượng quân đội đứng đầu, một là bởi vì nơi này tập trung đều là các loại quái thai, trên người đều mang tuyệt kỹ, hơn nữa bọn họ có một loại phẩm chất mà quân nhân bình thường không có, đó chính là vì hoàn thành nhiệm vụ, có thể bất chấp tất cả mọi giá.

    Chính bởi vì có một loại dũng khí này, cho nên lực lượng của Long Hồn mới có thể khiến cho rất nhiều bộ đội đặc chủng trên toàn thế giới đều sợ hãi, thậm chí cũng không dám trêu chọc.

    "Biết tại sao cô không nên đi theo rồi chứ?" Ngồi ở trên bậc thang bên lề đường, Vương Phong nhìn vẻ mặt Đường Ngả Nhu mệt mỏi nói.

    Ngoại trừ Đường Ngả Nhu ra, mỗi một người bọn họ đều là tu sĩ, đừng nói là bận rộn nửa ngày, cho dù là bận rộn hai ngày bọn họ cũng sẽ không cảm giác mệt mỏi.

    "Ai nói không nên đi theo?" Nghe được lời Vương Phong nói, Đường Ngả Nhu lại mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt không chịu thua.

    "Vậy tùy tiện, chỉ cần cô có thể bảo đảm không kéo chân sau của chúng tôi là được." Vương Phong mở miệng, sau đó chuyên tâm gặm bánh mì của mình.

    Thời điểm ban ngày còn ăn thùng uống vại, cho tới bây giờ lại trở thành sinh hoạt ảm đạm gặm bánh mì để sống.

    Ngồi ở chỗ này khoảng nửa giờ, bọn họ cuối cùng nghỉ ngơi dưỡng sức xong, chuẩn bị lại lên đường.

    Tuy nhiên còn chưa chờ bọn họ đứng lên, bỗng nhiên cơ mặt bọn họ khẽ giật giật, bởi vì từ bốn phía xung quanh bọn họ không ngừng có tiếng bước chân truyền đến.

    Cho dù tiếng bước chân này nhẹ vô cùng, nhưng ở trong đêm khuya tối tăm không có mấy xe cộ qua lại vẫn yên lặng đáng sợ, cho nên đừng nói là đám người Vương Phong, cho dù là Đường Ngả Nhu chỉ là người bình thường cũng đã cảm giác được.

    Đương nhiên, bất kể là có người nào bao vây bọn họ, đám người Vương Phong đều không lộ ra chút hoảng loạn nào, vẫn là một câu nói kia, ở dưới lực lượng tuyệt đối, cái gì cũng trở nên nực cười.

    "Một lát nữa cô đi theo sau lưng tôi là được, tôi sẽ bảo vệ cho cô." Vương Phong mở miệng, trực tiếp kéo Đường Ngả Nhu ra phía sau người mình.

    Cho dù động tác Vương Phong có chút thô lỗ, nhưng Đường Ngả Nhu cũng không nói gì thêm, mà yên tâm nấp ở phía sau của hắn.

    Ở trong mắt người bình thường, cô là một cảnh sát có thể bảo vệ bọn họ, nhưng hiện tại, cô cuối cùng trở thành đối tượng cần được bảo vệ trong mắt người khác.

    Cảm giác nầy vẫn khiến cho Đường Ngả Nhu thật sự cảm thấy vô cùng hưởng thụ, từ nhỏ đến lớn, cha cô mỗi ngày đều bận công tác, rất ít có thời gian để ý tới cô, cho nên đây vẫn là lần đầu tiên cô cảm giác mình được người bảo vệ.

    Cho dù Vương Phong bình thường nhìn qua rất lưu manh, thậm chí nhiều lúc hắn làm cô tức giận hận không thể cắn chết hắn, nhưng ở thời điểm mấu chốt, Vương Phong lại chưa bao giờ trốn tránh, đây là điều rất nhiều người cũng không thể đủ so sánh được.

    Có người, biểu hiện ra nhìn qua chính trực, thật ra chính là một kẻ trong bụng đầy ý nghĩ xấu, lại giống như một con sói đội lốt cừu, người như vậy mới thật sự là bại hoại cặn bã.

    Thân là cảnh sát nhiều năm như vậy, Đường Ngả Nhu không biết đã gặp qua bao nhiêu người như vậy, cho nên hiện tại Vương Phong như vậy, không thể nghi ngờ lại khiến cô cảm thấy một lực hấp dẫn trí mạng.

    Có một câu nói rất hay, càng là người phụ nữ cường đại, lại càng muốn tìm được một người đàn ông còn mạnh hơn cô, bởi vì chỉ có như vậy, các cô mới có thể thật sự cảm giác được quan tâm, có khả năng trốn ở phía sau người đàn ông như vậy làm một cô gái nhỏ.

    "Tất cả mọi người cẩn thận một chút, có khoảng ba mươi người." Lúc này, Vương Phong mở miệng nói.

    "Ha ha, đừng nói là ba mươi người, cho dù là ba trăm người, ngày hôm nay tôi cũng phải đánh cho tất cả bọn họ ngã ở nơi đây." Người mở miệng là Uông Dương, giọng điệu của hắn vô cùng bừa bãi.

    Đương nhiên hắn cũng bản lĩnh để bừa bãi, hắn ở trong quân khu đã vô cùng xuất sắc, có thể ở thời điểm trước khi thi đấu tuyển chọn, hắn biểu hiện cũng không mấy xuất sắc, nhưng dù sao tất cả đều là tu sĩ, điều này lại giống như hai người lớn đánh nhau, bọn họ có thể phân ra thắng bại, nhưng bất kể là người nào, đánh trẻ con cũng quá tàn bạo.

    "Một người chịu trách nhiệm một bên." Lúc này, Hắc Ưng mở miệng, hắn còn hoạt động tay chân của mình trước.

    Cả ngày nay, hắn gần như không có động thủ qua, hiện tại cuối cùng đã tới lúc bọn họ cùng nhau thi triển ra thân thủ.

    Cho dù đánh ngược những sát thủ tay mơ này chỉ có chút điểm, nhưng cũng cần bọn họ tự tay động thủ mới được.

    "Tôi đoán tất cả sát thủ đều tập trung ở chỗ này, một lần hành động tiêu diệt bọn họ, chúng ta có thể nghỉ ngơi." Người mở miệng là Phương Thành, hắn căn bản không để những người này vào mắt.

    "Ha ha, Vương Phong, mày cuối cùng rơi vào trong tay tao." Lúc này, một tiếng cười khà khà đầy quái dị từ chỗ lối rẽ truyền đến, một người mặc áo bào đen từ nơi đó đi ra, nghe âm thanh hẳn chính là Hoa Phong không sai.

    Người này thế chấp tập đoàn của mình rồi chạy, không ngờ hắn lại vẫn đợi ở trong thành phố Trúc Hải không đi, quả thật là chỗ nguy hiểm nhất cũng là chỗ an toàn nhất.

    Ở bên cạnh hắn còn có một người áo đen đang đứng, người này không giống với những người khác, bởi vì không ngờ người này cũng là một tu sĩ Nội Kình, điều này lại khiến cho đám người Vương Phong cảm thấy vô cùng kỳ quái.

    Người xung quanh bọn họ đều là một đám sát thủ bình thường, tại sao người này lại là một tu sĩ?

    "Hoa Phong, ông không cảm thấy ông cao hứng như vậy có phần quá sớm sao?" Nhìn thấy được Hoa Phong, Vương Phong cười lạnh nói.

    "Không ngờ mày nhận ra tao." Nghe được Vương Phong nói vậy, Hoa Phong có chút giật mình, tuy nhiên nếu đã nhận ra, hắn cũng không nhất thiết phải che giấu nữa, hắn trực tiếp kéo cái mũ trên trên đỉnh đầu của mình xuống.

    Trước kia Hoa Phong nhìn qua có khí chất của thương nhân thành công, còn có uy nghiêm của người cấp trên, nhưng Hoa Phong hiện tại ngoại trừ vẻ mặt điên cuồng, cũng chính là trong mắt tràn ngập thù hận vô tận, hắn đã để cho thù hận hoàn toàn che đôi mắt, đạt tới này một loại cực đoan không giết hắn thề không bỏ qua.

    "Nói cho mày biết Vương Phong, vì để cho chúng mày mắc câu, chúng tao thậm chí không thông báo cho những người khác rời đi, nói vậy hiện tại chúng mày nhất định có cảm giác vô cùng mệt mỏi đi? Tao biết mày thật sự có tài, chỉ có điều bây giờ, mày vẫn phải chết ở chỗ này cho tao." Hoa Phong mở miệng, khiến cho đám người Vương Phong đều lộ ra lo sợ không yên.

    Không trách được càng về sau, bọn họ tìm được càng ít người, hóa ra đám người đó đã bỏ chạy, hơn nữa những người này quả nhiên có chút bản lĩnh, vẫn ở trong bóng tối theo dõi bọn họ.

    Có thể làm được chuyện này mà không để cho bọn họ phát hiện, không hổ danh là tổ chức sát thủ tốn rất nhiều tiền mời tới.

    Tuy nhiên Hoa Phong cũng thật sự quá ngốc, hiện tại vẻ mặt của dám người Vương Phong thật sự mệt mỏi, nhưng sự mệt mỏi này là bởi vì mấy giờ không tìm được người, về phần là thân thể mệt, đó là chỉ là chuyện có lẽ mà thôi.

    Chỉ có thể nói năng lực quan sát của Hoa Phong này thật sự rất kém, đáng đời cho hôm nay phải chôn thân tại đây.

    "Đáng tiếc, một đám tiểu tử trẻ tuổi ngày hôm nay lại đều phải chết ở chỗ này, yên tâm, các người đều phải chôn cùng với con trai tao."

    "Tô lại thấy ông sẽ đi cùng với con trai của mình, như vậy hai cha con ông ở trên con đường xuống hoàng tuyền cũng có người làm bạn." Bỗng nhiên, khóe miệng cong lên Vương Phong hiện ra một nụ cười lạnh lùng, sau đó lại nhìn thấy được bóng dáng của hắn lóe lên, không ngờ trong chớp mắt liền vọt tới trước mặt Hoa Phong, nắm thật chặt cổ của hắn, nhấc toàn thân hắn lên.

    "Mày..." Cảm giác được hai chân của mình trong nháy mắt rời khỏi mặt đất, trên mặt Hoa Phong hiện ra vẻ không thể tin nổi, tốc độ của hắn... làm sao có khả năng nhanh như vậy.

    "Yên tâm đi, công ty của ông bây giờ là của tôi." Vương Phong mở miệng, sau đó không chút lưu tình dùng sức, trực tiếp bóp nát cổ của Hoa Phong.

    Không sai, chính là bóp nát, người này vì giết hắn, có thể nói là đạt tới mức độ mất trí, người như vậy, Vương Phong căn bản sẽ không cần khách khí với hắn, chỉ là giết chết hắn như vậy vẫn quá lợi cho hắn rồi.

    "Động thủ!"

    Nhìn thấy được Vương Phong trong nháy mắt lại giết chết một người, đám người Hắc Ưng cũng không do dự, trực tiếp lao vọt ra bốn phương tám hướng.

    Người ẩn nấp ở trong bóng đêm cũng không có hiện thân, nhưng điều này không cản trở bọn họ giết người, một bên là tu sĩ, một bên là sát thủ bình thường, cho nên chiến đấu vừa mở màn, hoàn toàn chính là thế cục nghiêng về một phía.

    Thậm chí vào lúc này, Đường Ngả Nhu cũng không cần người đi bảo vệ, bởi vì căn bản không có một sát thủ có thể lướt qua tuyến phòng ngự của đám người Hắc Ưng xông lại.

    Tiếng kêu rên từ trong bụi cỏ không ngừng truyền đến, cùng mới mùi máu thoang thoảng.

    Chỉ với chưa đầy hai phút, cuộc chiến đấu đã kết thúc, đám người Hắc Ưng lộ ra vẻ mặt thoải mái từ trong bóng tối đi ra, không có bị chút thương tích nào.

    Điều này thật sự quá tàn bạo, một chút áp lực cũng không có.

    Những sát thủ này không có dùng súng ống, tất cả đều sử dụng vũ khí lạnh, bởi vì một khi có tiếng súng vang lên, chắc hẳn không cần tới mười phút, chỗ này sẽ bị bao vây lại.

    Sát thủ nổi tiếng chân chính đều sử dụng vũ khí lạnh, người sử dụng vũ khí nóng cực ít, đây đã là nhận thức chung của giới sát thủ.

    Hơn nữa chân chính cao thủ cũng không sử dụng các loại súng ống, cái này cũng không có thể nào thể hiện ra được sự cường đại của bọn họ.

    "Tôi giết bảy tên." Lúc này Uông Dương mở miệng, trên mặt đầy ý cười.

    "Tôi mạnh hơn anh, tám tên." Lại một một thành viên của đội Long Hồn mở miệng, giọng điệu vô cùng thoải mái.

    "Lăn."​
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)