HOT  Tiên Hiệp  Tu Chân Cổ Chân Nhân - 3807 - Cổ Chân Nhân

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Cổ Chân Nhân
    Tác giả: Cổ Chân Nhân
    Quyển 1: Ma tính không đổi.
    Chương 65: Còn không mau cút đi

    Dịch: lamlamyu17
    Nguồn: Tầm Hoan Tác Lạc

    Dịch: lamlamyu17

    Núi rừng mênh mông, Phương Nguyên cẩn thận bước vào.

    Ánh dương quang chiếu xuyên qua hàng cây cao to thành từng bóng râm loang lỗ.

    Bên chân hắn cỏ xanh mềm mại, hoa dại rực rỡ.

    Bên tai là tiếng chim hót, tiếng nước chảy róc rách.

    Càng đi xa khỏi ra phía bên ngoài sơn trại thì càng nguy hiểm, cho nên Phương Nguyên càng cẩn thận từng chút một.

    Nơi hoang dã vô cùng nguy hiểm, cổ sư ít nhất phải có tu vi tam chuyển mới có thể một thân một mình thám hiểm ở nơi hoang dã. Nhưng như vậy cũng không có nghĩa là an toàn, rất nhiều cổ sư tam chuyển cũng đã chết ở nơi hoang dã, thậm chí còn có cổ sư tứ chuyển cũng như vậy. Mãnh thú, trùng độc, nhân hoạ, thỉnh thoảng còn có thời tiết khắc nghiệt, tất cả đều có thể tiêu diệt một sinh mạng.

    Nhưng mà Phương Nguyên muốn chém giết lợn rừng thì chỉ cần qua lại ở phụ cận sơn trại. Nếu không thì đám thợ săn cũng sẽ không thỉnh thoảng bắt được lợn rừng.

    "Cách mỗi một khoảng thời gian thì sẽ có cổ sư trong gia tộc ra tay càn quét xung quanh sơn trại một lần. Hoàn cảnh như vậy, đối với một cổ sư nhất chuyển trung giai như ta mà nói, coi như là an toàn. Nhưng mà vẫn phải chú ý, dã thú, cổ trùng đều không ở cố định."

    Nhờ vào kinh nghiệm của kiếp trước, Phương Nguyên cẩn thận săn lùng.

    Thời gian dần dần trôi qua, Phương Nguyên vẫn không thu hoạch được gì.

    "Khốn kiếp, với ta hiện tại, phạm vi núi Thanh Mao vẫn còn quá lớn. Ta không có cổ trùng trinh sát, lại không quen thuộc hoàn cảnh nơi này, hơn nữa vùng lân cận sơn trại phải bị càn quét định kỳ, muốn tìm được lợn rừng vẫn là hơi quá khó khăn. Đi xuống chân núi!"

    Không thu được kết quả tìm kiếm nào, Phương Nguyên liền lập tức thay đổi ý định, đi xuống chân núi.

    Núi Thanh Mao có ba sơn trại lớn, theo thứ tự là Cổ Nguyệt sơn trại, Hùng gia trại, Bạch gia trại. Trong đó, Hùng gia trại ở trước núi, Cổ Nguyệt sơn trại ở sườn núi, Bạch gia trại ở thác nước phía sau núi.

    Ngoại trừ ba sơn trại này ra, dưới chân núi vẫn có rải rác mười thôn trang, sống trong đó đều là phàm nhân.

    Ba sơn trại lớn phân chia những thôn trang này, trở thành kẻ cầm quyền phía sau màn.

    Một khi sơn trại thiếu gia nô thì cũng sẽ tuyển chọn từ trong những thôn trang này.

    Nhưng chắc chắn sơn trại sẽ không lựa chọn cổ sư.

    Đào tạo cổ sư chỉ có thể đào tạo tộc nhân. Bọn họ cũng biết, trong những thôn dân phàm nhân này, tuy tỉ lệ rất thấp nhưng cũng có người có tư chất tu hành, thế nhưng bọn họ vẫn không chọn.

    Thế giới này cực kỳ chú trọng huyết mạch tình thân, sức mạnh nắm giữ trong tay thân tộc mới là chính sách căn bản để giữ vững gia tộc.

    Rất nhiều sơn trại, vì để khuếch trương quy mô mà đã tuỳ tiện đưa người ngoài vào trong tộc quần, cuối cùng dẫn đến sức mạnh vào tay người ngoài, gây ra nội loạn, vì vậy mà bị huỷ hoại hoặc là suy bại.

    Cho dù là thế giới nào, nền tảng của chính quyền đều là quân đội, đây chính là chân lý.

    Mà quân đội chính là bộ máy bạo lực, chính là sức mạnh. Nắm giữ sức mạnh mới có địa vị và quyền lợi.

    Đương nhiên, thể chế gia tộc cũng không phải là đã hình thành thì không biến đổi, nó cũng sẽ chấp nhận những người mới. Hằng năm sẽ có người ngoài gả vào gia tộc, thoát khỏi nô tịch. Đứa con mà những cô gái này sinh ra sẽ lấy họ Cổ Nguyệt, cũng chính một thế hệ tộc nhân mới.

    Điều này giống như là dẫn một dòng suối vào hồ nước sâu. Đừng xem thường dòng suối này, không có nó, hồ sâu sẽ là hồ nước đọng, sớm muộn gì cũng sình thối. Có nó, hồ sâu sẽ là hồ thông dòng, rồi sẽ dần dần lớn mạnh thêm.

    Trầm Thuý, người đã từng nha hoàn thiếp thân của Phương Nguyên, cũng có ý định này, muốn bám vảy rồng núp cánh phượng, từ đó thoát khỏi nô tịch.

    Phương Nguyên đã đi xuống núi, sau nửa giờ thì loáng thoáng thấy được khói bếp lượn lờ bay lên từ dưới chân núi.

    Lại đi thêm một đoạn, tại một sườn núi có tầm nhìn trống trải, hắn nhìn thấy một thôn trang ở phía xa xa nằm dọc theo một con sông nhỏ.

    Thôn trang phụ cận ở đây đều nằm trong sự thống trị của Cổ Nguyệt sơn trại. Tuy rằng xung quanh thôn trang không an toàn như ở xung quanh sơn trại nhưng nơi này cũng được càn quét định kỳ. Phàm nhân có thể sinh sống dưới hoàn cảnh như vậy thì tất nhiên là Phương Nguyên cũng có thể.

    "Ừm?" Cạnh một con đường núi gần kề thôn trang, Phương Nguyên tinh ý phát hiện dấu vết trên mặt đất. Kinh nghiệm đi lại nói cho hắn biết đây là dấu vết của một con lợn rừng.

    "Đuổi theo!" Phương Nguyên mừng rỡ đi theo dấu vết này, hắn từ từ đi sâu vào trong núi rừng.

    Thương đài bích tiển phô âm thạch, cổ cối cao hòe kết đại lâm.*

    (*Trích trong bài thơ hay áng văn thiên cổ nào đó mà bạn dịch cũng không rõ tên. Tạm dịch nghĩa:

    Cỏ biếc riêu xanh trải mặt đá, hoè cao cổ thụ mọc thành rừng.)

    Dưới ánh mặt trời chói chang, núi rừng ngày mùa hạ lại càng có vẻ râm mát.

    Một lùm cỏ xanh tốt bỗng nhiên rung động.

    Mấy con hươu rừng đang ăn bữa cỏ dại thịnh soạn lập tức ngẩng đầu, ánh mắt dè chừng nhìn chằm chằm vào bụi cỏ, lỗ tai còn hơi hơi nhúc nhích.

    Bụi cổ cao đến nửa người đột nhiên tách ra, một thiếu niên chui ra từ trong bụi cỏ.

    Thiếu niên này có nước da nhợt nhạt, tóc ngắn màu đen, mặc quần áo mộc mạc bằng vải bố, đích thị là Phương Nguyên.

    Rạt rạt rạt.

    Mấy con hươu rừng hoảng sợ, bốn cái chân vừa mảnh nhỏ vừa mạnh mẽ đột nhiên phóng ra, búng nhảy kết hợp với chạy, nhoáng một cái thì chúng đã chạy trốn ra khỏi đó, biến mất trong tầm mắt Phương Nguyên.

    "Những con hươu rừng này đều là hươu cái, lột da thì có thể chế tạo thành áo da giữ ấm, thịt hươu cũng là thức ăn của một số cổ trùng. Nếu như hươu đực thì sừng hươu, lộc nhung lại càng thêm quý giá, lộc nhung vàng còn là nguyên liệu tiến cấp nhất định phải có của một số cổ trùng."

    Nơi hoang dã ẩn giấu nguy cơ khắp nơi nhưng cũng ẩn chứa kho tàng phong phú.

    Phương Nguyên nhìn thoáng qua phương hướng những con hươu rừng này chạy đi rồi dời tầm mắt. Mục tiêu chuyến này của hắn là lợn rừng hoang chứ không phải những con hươu này.

    Hắn tiếp tục đi về phía trước.

    Vù vù vù.

    Tiếng động như vậy ở phía trước khiến cho Phương Nguyên dừng bước chân lại.

    "Tổ ong." Hắn nhìn nhìn ở phía trước một chút, chỉ thấy trên một thân cây đang treo một tổ ong.

    Tổ ong vô cùng lớn, cỡ bằng cái sọt, có màu vàng sậm. Bên ngoài tổ ong, mười mấy con ong canh tổ liên tục bay lượn lờ, còn có ong thợ thỉnh thoảng bay ra bay vào.

    "Trong tổ ong có chứa mật, mật ong là thức ăn của Hùng lực cổ, do đó Hùng gia trại cần một lượng mật rất lớn. Tổ ong này chẳng qua là một tổ ong loại nhỏ, xác suất sinh ra cổ không lớn. Nếu ta có các loại cổ trùng như Đồng Bì cổ thì cũng có thể mạo hiểm bị ong đốt để lấy mật ong. Đáng tiếc." Phương Nguyên thầm nghĩ.

    Ở thế giới này, không phải tất cả côn trùng đều là cổ.

    Cổ là tinh hoa thiên địa, vật dẫn pháp tắc, nào có rẻ mạt như vậy? Trong một đàn côn trùng thì thường chỉ có trùng vương mới là cổ.

    Nhưng cũng phải xét quy mô đàn, quy mô quá nhỏ thì cũng không có.

    Như đàn ong trước mắt, quy mô đàn quá nhỏ nên khả năng có cổ cũng không lớn.

    Phương Nguyên đi vòng xa xa ra khỏi tổ ong này sau đó tiếp tục đi về phía trước.

    Dấu vết lợn rừng trên mặt đất càng ngày càng rõ ràng, Phương Nguyên biết mình đang gần đến con lợn rừng nọ. Hắn càng ngày càng cẩn thận, lợn rừng cũng rất nguy hiểm.

    Lợn rừng không giống với lợn nhà, một con lợn rừng trưởng thành đánh nhau với một con hổ thì chưa chắc con hổ có thể thắng.

    Ở trong thế giới kỳ diệu này, dã thú cũng không đơn giản.

    "Ừm? Lại là tình huống này!" Rốt cuộc lúc Phương Nguyên phát hiện ra con lợn rừng, nó đã rơi vào trong một cái hố to, đáy hố dựng thẳng những cây mâu trúc vót nhọn. Lợn rừng bị mâu trúc đâm vào, máu chảy tí tách ra ngoài thành từng dòng.

    Xem số máu đọng lại trong hố, con lợn rừng này ít nhất đã rơi vào bẫy khoảng một khắc chung.

    Thế nhưng con lợn rừng này vẫn còn đang ra sức giãy giụa, trong miệng kêu la, vẫn tương đối có sức sống.

    "Cái bẫy này rõ ràng là do thợ săn bố trí. Không ngờ ta lại nhặt được một món hời." Phương Nguyên cười cười ngoài miệng nhưng vẻ mặt có hơi sa sầm.

    Những cái bẫy này cũng là một uy hiếp đối với hắn.

    Nếu hắn ở trong cái bẫy này thì ước chừng sau nửa khắc chung là hắn đã bỏ mạng.

    Tuy xung quanh thôn trang được càn quét định kỳ, thế nhưng thợ săn cũng thường đến nơi này săn bắn, bố trí ra không ít bẫy. Có vài cái bẫy có thể nhận biết được nhưng cũng có vài cái bẫy bố trí rất khó thấy, nếu không phải Phương Nguyên xem xét kĩ thì rất có thể hắn đã trúng chiêu rồi.

    "Trên khắp vùng núi rừng này, bất kể là xó xỉnh nào cũng có thể bị đám thợ săn bố trí cạm bẫy. Nhưng mà mỗi khi bố trí một cái bẫy, đám thợ săn thường sẽ báo cho nhau địa điểm bố trí. Xem ra ta phải tìm được một một thợ săn lão luyện rồi làm cho hắn nói rõ bố trí cạm bẫy ở nơi này, cộng với phạm vi hoạt động của dã thú trong vùng. Có những tin tình báo này, ta sẽ không đến mức mò kim đáy biển như bây giờ." Phương Nguyên thầm nghĩ trong lòng.

    Đây đều là tai hại do không có cổ trùng loại trinh sát.

    Nhưng mà muốn tìm được một con cổ trùng trinh sát tốt cũng không dễ. Trong khoảng thời gian ngắn, nếu có tình báo của thợ săn thì cũng có thể ứng phó tạm thời.

    Nghĩ như vậy, cổ tay Phương Nguyên vung lên, một mảnh nguyệt nhận lập tức bay ra ngoài, dễ dàng bắn trúng lợn rừng.

    Xoạt.

    Chỉ nghe một tiếng vang nhỏ, cả mảnh nguyệt nhận chìm vào trong cổ lợn rừng, nháy mắt tạo thành một vết thương mảnh dài. Sau đó khì một tiếng, một dòng suối máu phun lên.

    Máu phun ra tạo thành vết thương càng lúc càng lớn, suối máu cũng càng trào càng nhiều.

    Con lợn rừng kêu la giống như bị dày vò đến hồi quang phản chiếu. Cuối cùng, động tĩnh càng ngày càng nhỏ...

    Phương Nguyên lặng im nhìn, sắc mặt hoàn toàn bình thản.

    Sức sống của lợn rừng dần dần xói mòn, hai mắt nó trợn tròn, bắp thịt trên người vẫn còn co giật, dòng máu nóng hổi lấp đầy hố bẫy, mùi máu nồng nặc đập vào mặt.

    "Sinh tồn hoặc là tử vong, đây chính là quy luật chủ đạo của tự nhiên." Hắn thở dài trong lòng.

    Đúng lúc này, loáng thoáng tiếng người truyền đến.

    "Vương Nhị ca, nói đến trong thôn chúng ta, bản lĩnh săn thú không ai bằng ngài. Nhất là săn lợn rừng, Vương lão gia tử nhà huynh đúng là liệp vương* trong phương viên trăm dặm quanh đây, tiếng tăm lẫy lừng, ai mà không biết chứ."

    (*Liệp: nghĩa là săn bắt. "Liệp vương" là danh hiệu gọi thợ sơn giỏi nhất.)

    "Vương nhị ca, sao hôm nay Vương tiểu muội không theo huynh đến nhỉ?"

    Sau mấy lời nịnh nọt, một giọng nói lạnh lùng cứng nhắc vang lên: "Hừ! Chỉ săn một con lợn rừng thì làm sao có thể cho thấy được bản lĩnh của ta? Hôm nay ta muốn săn ba con lợn rừng, để cho các ngươi nhìn cho kĩ! Còn nữa, Nhị Cẩu Đản, ngươi đừng có mà thương nhớ muội muội ta, coi chừng ta đập ngươi!!"

    Nhị Cẩu Đản lại nói: "Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, ta thích Vương gia muội tử thì phạm pháp sao? Hơn nữa cũng không phải chỉ có mình ta thích, có tên con trai nào trong thôn chúng ta không thích? Vương Nhị ca, ta nói huynh tết năm nay cũng đã mười chín, lớn vậy rồi cũng nên cưới vợ sinh con đi."

    Giọng nói lạnh lùng cứng nhắc kia lại vang lên: "Hừ, nam tử hán đại trượng phu làm sao lại ham mê chút mỹ sắc nho nhỏ này! Một ngày nào đó, ta muốn rời khỏi núi Thanh Mao này, đi ra ngoài lang bạt, đi khắp thiên hạ, vậy mới không hổ thân nam nhân này của ta!"

    Vừa nói chuyện, bốn thợ săn trẻ tuổi đi ra khỏi rừng cây bên kia.

    Tên thợ săn đi đầu, người cao thân dài, lưng đeo cung tên, cơ bắp cường tráng, đôi mắt có thần, cả người toả ra khí thế dũng mãnh.

    Khi gã thấy Phương Nguyên, gã lập tức nhíu mày một cái, quát lên: "Hừ? Mi là con cái nhà ai trong thôn, lại dám giành giật đồ của Vương Nhị ta. Còn không mau cút đi!"​
     
    Vô Ưu, Dạ Tâm and (deleted user) like this.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Cổ Chân Nhân
    Tác giả: Cổ Chân Nhân
    Quyển 1: Ma tính không đổi.
    Chương 66: Người chết như lợn chết

    Dịch: lamlamyu17
    Nguồn: Tầm Hoan Tác Lạc

    Dịch: lamlamyu17

    "Cút?" Phương Nguyên nghe xong lời này của Vương Nhị thì lập tức cười khẩy một tiếng rồi vung tay về phía trước.

    Roạt.

    Một âm thanh nhẹ vang lên, nguyệt nhận xanh thẳm nhanh chóng bắn ra.

    Đồng thời, hắn đạp mạnh dưới chân một cái, xông về phía bốn thợ săn xung quanh.

    "Cổ sư?!" Các thợ săn thấy nguyệt nhận này thì lập tức có người sợ hãi kêu to lên một tiếng.

    Nguyệt nhận đã phóng đến rồi, bọn họ vội vàng né tránh tán loạn.

    Phụp.

    Một người tránh không kịp, cánh tay phải bị nguyệt nhận bắn trúng, da thịt đứt đoạn, cổ tay cùng với nửa cẳng này bị cắt rơi xuống trên mặt đất.

    "A a a aaaa!"

    Gã nằm trên mặt đất, vừa sợ hãi vừa đau đớn gào thét, cánh tay trái vô thức nắm chặt cánh tay phải.

    Đầu cánh tay phải liên tục phun máu đỏ tươi, không lâu sau thì đã nhuộm đỏ cả mặt đất.

    "Xin ngài tha mạng!"

    "Chúng tôi vô ý mạo phạm mà!!"

    Hai người khác thấy thảm trạng như vậy của đồng bạn, vẻ mặt lập tức trắng bệch không còn chút máu. Bọn họ vội vàng quỳ rạp xuống đất, không ngừng dập đầu với Phương Nguyên.

    "Hừ, một đám vô dụng, sợ cái gì? Không phải chỉ là một cổ sư học viên thôi sao!" Chỉ có Vương Đại vẫn còn đứng yên như trước. Phương Nguyên không nói hai lời thì đã ra tay giết chóc, điều này làm cho gã vừa sợ vừa giận. Hai tay gã mở ra, phần eo cong lại ra sau, một tay giương lên một tay co lại, cũng không biết động tác ra sao mà đã cầm cung tên ở sau lưng lên.

    "Dừng lại, ngươi lại đi đến nữa thì ta bắn thủng ngươi!" Vương Nhị vừa lui về phía sau vừa giương cung cài tên, đồng thời trong miệng còn quát lên.

    "Hử?" Phương Nguyên nheo hai mắt lại, Vương Nhị này có hơi khó giải quyết. Phàm nhân bình thường nhìn thấy cổ sư, ai lại không sợ hãi, nhưng gã lại có thể giữ bình tĩnh, ngược lại là cũng có phần can đảm.

    Roạt.

    Lại một nguyệt nhận nữa bay ra ngoài, bắn về phía Vương Nhị.

    "Đúng là không biết điều." Vương Nhị hừ lạnh một tiếng, trong lòng nổi lên sát khí.

    Gã bước chệch qua để tránh khỏi nguyệt nhận đang phóng đến, đồng thời bắn ra một mũi tên.

    Mũi tên nhanh chóng bay ra, soạt một tiếng thì đã bắn đến trước mặt Phương Nguyên.

    Phương Nguyên thấp người xuống, đầu hơi cúi né qua mũi tên này. Hắn vẫn xông lên liên tục phía trước, không lâu sau thì đã tiếp cận Vương Nhị.

    Vương Nhị cực kỳ quả quyết, gã lập tức bỏ cung tên trong tay xuống, vung nắm đấm lớn như miệng chén lên, hung hãn nghênh đón Phương Nguyên.

    Thân hình gã cao lớn, lưng hùm vai gấu, chiều cao ít nhất cũng hơn Phương Nguyên nửa thước*. Ánh mặt trời chiếu từ phía sau lưng gã, Phương Nguyên xông lên, nhìn vào đôi mắt gã đang trong bóng râm ngược sáng, đôi mắt như lang sói, sát ý đằng đằng!

    (*Thước: trong hệ thống đo lường cổ 1 thước = 1/3 mét)

    "Đừng!"

    "Mau dừng tay!"

    Hai thợ săn kia thấy hai người sắp hung hãn lao vào nhau thì đều hoảng sợ kêu to.

    "Chết đi!" Đôi mắt Vương Nhị tràn đầy hung ác, cơ thịt trên mặt vặn vẹo, vừa dữ tợn vừa điên cuồng như một con sói điên khát máu.

    Hai nắm đấm của gã một trái một phải nện về phía Phương Nguyên.

    Nắm đấm vừa nhanh vừa mạnh mang theo cả tiếng gió rít!

    Nhìn thấy nắm đấm càng ngày càng đến gần, sắc mặt Phương Nguyên vẫn không đổi, hắn đột nhiên bước chệch qua một bước!

    Soạt.

    Trong khoảnh khắc mành treo chuông này, hắn né qua nắm đấm rồi đột nhiên xoay người lại, vọt về phía bên tay trái của Vương Nhị.

    Vương Nhị cười gằn một tiếng, vung nắm đấm quét ngang qua. Nắm đấm đi sau mà đến trước, lập tức đuổi kịp đến sau lưng Phương Nguyên.

    Nhưng vào lúc này, ánh mặt trời đã chiếu thẳng vào con ngươi của gã.

    Gã vốn là đưa lưng về phía ánh mặt trời, lúc này lại đột nhiên quay đầu lại, ánh nắng chói mắt chiếu thẳng vào lập tức khiến gã đau đớn, tầm mắt chỉ còn một màu trắng.

    Phương Nguyên cười lạnh một tiếng, nghiêng người trên không trung né qua nắm đấm Vương Nhị, cùng lúc đó hắn vung tay phải lên.

    Xoạt!

    Nguyệt nhận thứ ba thuận theo hướng chiếu của ánh mặt trờì mà bay vọt đến.

    Vương Nhị rùng mình, gã cảm nhận được sự nguy hiểm trước nay chưa từng có. Gã cuống quýt nghẹo cổ, sau một khắc, nguyệt nhận xanh thẳm bay qua.

    "Vương Nhị ca cẩn thận!"

    "Tránh được rồi sao?"

    Giờ phút này, hai tên thợ săn quỳ trên đất cũng quên cầu xin tha thứ, trợn mắt mà nhìn.

    Ánh dương quang chói loà chiếu vào gương mặt của bọn họ.

    Giây phút này, thời gian dường như cũng trôi chậm lại.

    Âm thanh xung quanh giống như đã biến mất, thế giới hoàn toàn tĩnh lặng.

    Mặt trời chói chang buổi chiều loá mắt như một phông nền trắng xoá. Trong phông nền này, thân hình Vương Nhị được đơn giản hoá thành một cái bóng tối tăm. Gã ngửa ra sau, cơ thể bật tung lên thành một đường cong trên không trung, tựa như một dây cung đang kéo căng, tràn đầy vẻ đẹp nam tính.

    Đầu của gã từ từ nghiêng đi, muốn né tránh công kích nguyệt nhận.

    Nguyệt nhận bay chậm như ốc sên trong không tring. Ánh sáng của nó xanh thăm thẳm, như có như không dưới ánh mặt trời.

    Phông nền trắng, bóng người đen, nguyệt nhận xanh thẳm, ba màu sắc hợp lại, trong nháy mắt, mang sinh tử chắt lọc lại trong một sân khấu rực rỡ.

    Nguyệt nhận vẫn đang bay.

    Bóng đen đại diện cho Vương Nhị cũng theo quán tính mà từ từ rơi xuống.

    Gã dường như đã bình yên vô sự.

    "Phù!" Xem đến đây, một thợ săn trẻ tuổi thở phào nhẹ nhỏm.

    "Tránh thoát rồi!" Một thợ săn vui vẻ kêu lên.

    Nhưng vào lúc này!

    Đầu của bóng đen nọ tách ra một mảnh nhỏ, theo bóng đen tách ra, chất lỏng đỏ máu cũng văng tung toé khắp nơi.

    Nguyệt nhận xanh thẳm từ từ tan biến trong không trung.

    Mà bóng người màu đen kia lại giống như bị kéo gãy, tất cả sức bật lập tức tan biến trong nháy mắt. Trong khoảnh khắc này, gã như biến thành một một chiếc lá rụng tiêu điều, lặng lẽ rơi lả tả xuống mặt đất.

    Con ngươi hai tên thợ săn co rụt lại!

    Miệng cả hai mở lớn, càng ngày càng há to ra cho đến lúc không thể nào há hơn được nữa.

    Lạch cạch.

    Chất lỏng đỏ tươi văng vào mặt hai người.

    Bọn họ dùng tay sờ thử...

    Là máu!

    Cả hai lập tức giật mình tỉnh lại!

    Trong cảm giác của bọn họ, thời gian bỗng nhiên khôi phục như lúc bình thường, trong tai lại lần nữa nghe được tiếng động ồn ào xung quanh.

    Đó là tiếng chim hót, tiếng nước chảy róc rách, còn có tiếng kêu thảm thiết của người bạn cụt tay.

    "Vương Nhị ca..." Một thợ săn gọi, giọng nói tràn đầy kinh hoàng, từ trước đến nay, Vương Nhị vẫn luôn là thủ lĩnh của bọn họ.

    "Đã chết rồi!" Một thợ săn khác thì bi thương kêu lên, sắc mặt bỗng chốc trở nên vô cùng ảm đạm.

    "Vương Nhị ca là thợ săn mạnh nhất trong chúng ta, một khắc trước huynh ấy còn trò chuyện vui vẻ với chúng ta, không ngờ một khắc sau thì huynh ấy đã chết!"

    "Vẫn là không nên chọc giận cổ sư đại nhân, sao phàm nhân chúng có thể là đối thủ của cổ sư!" Trong lòng hai thợ săn vừa kinh hoàng vừa sợ hãi. Trong một lúc, bọn họ giống như tượng, cứng đờ quỳ trên mặt đất.

    Phương Nguyên đứng lên khỏi mặt đất.

    Lúc nãy vì để né tránh nắm đấm của Vương Nhị nên hắn phải nghiêng người trên không trung, do đó mất thăng bằng, sau khi bắn ra một nguyệt nhận thì hắn cũng ngã xuống đất.

    Nhưng mà cú ngã này rất xứng đáng. Nếu bị Vương Nhị đấm trúng, đoán chừng là hắn sẽ nôn ra máu ngay tại chỗ. Dù sao Phương Nguyên không có cổ trùng phòng ngự, cơ thể hắn vẫn còn là thiếu niên mười lăm tuổi.

    Hiện giờ hắn đứng dậy, ngoại trừ vai có hơi đau vì đụng xuống đất ra, những cái khác cũng không bị cái rắm gì.

    "Vương Nhị này rất mạnh, còn mạnh hơn cả tên nô tài Cao Oản kia của Mạc gia! Nếu như học viên bình thường đụng đến gã thì nhất định phải bại. Thậm chí, cho dù là cổ sư nhất chuyển cao giai nếu sơ ý thì cũng sẽ thua trong tay gã." Phương Nguyên nhìn chằm chằm vào thi thể Vương Nhị một lần.

    Đối với cổ sư trong giai đoạn nhất chuyển thì võ giả phàm nhân ưu tú vẫn còn là một uy hiếp.

    Vương Nhị này quả thật là một tay cừ khôi.

    Mũi tên của gã vừa nhanh vừa ổn định. Chỉ dựa bào điểm này thì gã đã có thể sánh ngang nguyệt nhận. Thậm chí công kích nguyệt nhận còn hơi kém cung tên của gã về khoản phạm vi bao phủ.

    Quyền cước của gã cũng đạt đến mức cao nhất của phàm nhân, gân cốt rắn chắc, lại vừa hung ác vừa tàn nhẫn. Với cơ thể nhỏ yếu của Phương Nguyên hiện nay thì hắn hoàn toàn khó có thể đón đỡ nổi.

    Nếu như là bất kỳ một học viên nào khác thì đều phải thua không thể nghi ngờ. Chỉ có điều, Vương Nhị bất hạnh ở chỗ gã gặp phải Phương Nguyên.

    Gã vừa xuất hiện thì Phương Nguyên đã nhìn thấy cung tên sau lưng gã, nhờ đó mà hắn lập tức đoán được không thể liều mạng với gã ở khoảng cách xa.

    Cự ly công kích của nguyệt nhận chỉ có mười thước, mà cự ly công kích tầm xa của cung tiễn còn xa hơn nguyệt nhận nhiều.

    Cho nên Phương Nguyên từ bỏ việc chiến đấu tầm xa, nhanh chóng tiếp cận, làm bộ dạng muốn vật lộn cận thân.

    Vương Nhị không thể không buông bỏ cung tiễn, muốn vật lộn với Phương Nguyên.

    Thế nhưng Phương Nguyên cũng không muốn cận chiến với Vương Nhị. Hắn khéo léo chuyển đổi góc độ và ánh mặt trời để tạo ra sơ hở của Vương Nhị, sau đó bắn nguyệt nhận thứ ba.

    Hiện nay hắn đã tiến cấp đến trung giai, lại dùng Tửu Trùng tinh luyện chân nguyên, nguyệt nhận đã đạt đến trình độ công kích mà cổ sư cao giai mới có. Khoảng cách gần như vậy, hơn nữa Vương Nhị nhìn không rõ, bắn trúng là chuyện đương nhiên.

    "Nhưng mà tên Vương Nhị này cũng thật nhạy bén. Ta vốn muốn gã bay đầu thế mà trong lúc nguy cấp, gã lại dựa vào cảm giác và sức phản ứng nhạy bén gắng gượng né tránh ra hơn phân nửa, làm cho nguyệt nhận của ta chỉ gọt được nửa đầu của gã."

    "Sinh tử tồn vong chính là quy luật của tự nhiên. Vạn vật bình đẳng, vạn vật đều có quyền sống và vạn vật cũng có thể bị giết chết. Trong lúc sống có thể phân ra cao quý đê hèn, nhưng trước cái chết, một người chết với một con heo chết thì có khác nhau? Đều là chết mà thôi."

    Phương Nguyên nhìn thoáng qua thi thể Vương Nhị một lần cuối, trong lòng thở dài một tiếng.​
     
    Vô Ưu, Dạ Tâm and (deleted user) like this.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)