Trinh Thám  Đô Thị Chứng Kiến Thần Thám - Tưởng Du Nguyên (Ngôn Tình) - Thiếu nd C85

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Chứng Kiến Thần Thám
    Tác giả: Tưởng Du Nguyên
    Quyển 4
    Chương 86: Chocolate và đạn

    Edit + Beta: Cải Trắng
    Nguồn: wattpad.

    Edit: Cải Trắng

    Gập ghế ở phía sau lại, như vậy là đã có một lối thông với cốp xe, đủ chiều dài cho một người nằm sấp xuống, cuối cùng là khoét lỗ thủng. Chỉ cần vậy là đủ cho tên sát thủ thoải mái đi khắp mọi nơi giống như u linh, cứ thế mà cướp đi sinh mạng của người vô tội.

    Chúc An Sinh bị suy nghĩ của mình làm cho kinh hãi. Theo bản năng, cô đưa mắt nhìn một loạt oto đang đỗ ở xung quanh đây. Trong khoảnh khắc này, Chúc An Sinh cảm tưởng như mỗi chiếc xe ở đây đều là u linh, bọn họ cũng đang nhìn về phía Chúc An Sinh mà nở nụ cười lạnh.

    Đây là sự thật sao? Chúc An Sinh cố gắng nhớ lại những chi tiết mà mình đã xem trong tài liệu. Cuối cùng, cô đã nhớ ra một điểm chung giữa mười ba nạn nhân mà có lẽ không ai chú ý tới điểm này. Không có ai là ngoại lệ, mỗi khi có nạn nhân bị bắn chết thì con đường xảy ra vụ án đó là những con đường thông nhau.

    Giống như là trong vụ án của Sean, nơi đây không nhiều người qua lại nhưng không phải là vắng vẻ không một bóng người. Có vẻ như hung thủ lại tìm được địa điểm hoàn mỹ cho mình rồi. Nơi đây không có ai chú ý tới lỗ thủng trên vết xe của hắn, mà cũng vừa vặn để cho một số người nhìn thấy nạn nhân bị bắn chết.

    Cuối cùng, nơi đây không phải địa điểm dễ xảy ra tai nạn hay ùn tắc giao thông, đó mới là điều mấu chốt. Như vậy thì sau khi hung thủ giết người xong, hắn có thể nhanh chóng tẩu thoát khỏi hiện trường. Hơn nữa, Chúc An Sinh cảm thấy tên u linh sát thủ này sẽ có đồng phạm, là người lái xe cho hắn.

    Mười ba nạn nhân bị sát hại, trong đó có một địa điểm mà khi phát hiện ra nạn nhân, Chúc An Sinh đã đi qua. Nơi đó, không hề có chỗ đỗ xe. Nếu như hung thủ giết người trong xe thì chắc chắn hắn đã nổ súng trong quá trình xe chạy, điều này cũng khẳng định là có người khác lái xe.

    Cho nên, vấn đề tiếp theo là Chúc An Sinh phải làm thế nào để tìm được chiếc xe đó cùng với hai tên hung thủ đây?

    Chúc An Sinh ngẩng đầu lên tìm, nhưng điều khiến cô thất vọng là con đường này không lắp camera theo dõi. Vụ án lại lâm vào bế tắc một lần nữa.

    Không xác định được hình dạng xe và biển số xe, Chúc An Sinh cũng không thể nắm chắc việc có bắt được hung thủ không. Vì vậy, suy nghĩ này tạm thời bị cô chôn sâu ở đáy lòng.

    ...

    Trên đường trở về cục cảnh sát, dạ dày Chúc An Sinh bỗng dưng co rút liên hồi, cô vội vàng tìm một vị trí đỗ xe lại, nghỉ ngơi tới khi cảm thấy đỡ hơn cô mới lái xe trở về.

    Lúc này Chúc An Sinh mới nhớ ra đã mười mấy tiếng rồi cô chưa ăn cái gì, sau đó, vì bản năng sinh tồn nên cô đã tìm được một quán café ở ven đường.

    Vào quán café, Chúc An Sinh gọi một lần bốn phần sandwich, người phục vụ còn thân thiết hỏi lại xem Chúc An Sinh có phải tới đây cùng với bạn không, nếu có thì cô ấy có thể giúp Chúc An Sinh đổi sang bàn dài đủ cho bốn người ngồi. Chúc An Sinh xấu hổ mà ho khan hai tiếng, sau đó cô thản nhiên từ chối ý tốt của người phục vụ.

    Vừa ăn sandwich, Chúc An Sinh vừa đưa mắt quan sát những vị khách ra ra vào vào của quán café. Ánh mặt trời đang dần dần nhô cao lên, đánh thức thành phố New York đang ngủ say, người người chuẩn bị bước sang một ngày mới, một ngày như bao ngày bình thường khác.

    Khách đi vào quán café rất nhiều nhưng số người có thể ngồi lại thưởng thức giống như Chúc An Sinh thì không có mấy. Người nào người nấy đều bước chân vội vàng, uống xong ngụm café thì tất bật đi chuẩn bị cho ngày mới.

    Nhìn nhìn một lúc, Chúc An Sinh không nhịn được mà cười. Thật ra cuộc sống sinh hoạt bình đạm như thế này cũng rất tốt. Nó giống như chiếc bánh sandwich cô đang cầm trên tay vậy, miếng bánh mì đơn giản, bên trong kẹp thêm rau xà lách, một lát cà chua ngon miệng, cuối cùng thứ không thể thiếu được chính là miếng thịt xông khói được rán lên. Đây là sự kết hợp đơn giản nhưng nếu cảm thụ nó bằng cả trái tim mình thì chỉ cần cắn một miếng là đủ nếm được những hương vị tuyệt mĩ nhất.

    Lúc Chúc An Sinh thu hồi tầm mắt cũng là lúc cô nhìn thấy người nam sinh đối diện mình đang cầm máy tính xách tay. Theo như phép lịch sự, Chúc An Sinh mỉm cười coi như lời chào, nhưng cô không ngờ nam sinh đó lại chủ động đi tới chỗ cô.

    " Xin chào. "

    Nam sinh đó vươn tay về phía Chúc An Sinh, Chúc An Sinh không thể không bắt tay với cậu.

    " Chỗ đồ này một mình chị có thể ăn hết sao? " Nam sinh đó nhìn Chúc An Sinh bằng con mắt khác.

    " Tối qua tôi quên không ăn cơm. " Chúc An Sinh xấu hổ đành giải thích một chút, cô muốn uống ngụm café cho nhuận giọng, không ngờ thiếu chút nữa thì bị sặc café.

    " Tôi có thể làm quen với chị không? Tôi tên là Andrew. "

    Bỗng nhiên Chúc An Sinh phát hiện ra trong ánh mắt của Andrew như lóe lên tia sáng nào đó, lúc này cô mới hiểu, hóa ra Andrew muốn bắt chuyện với cô.

    Hiểu rõ được ý đồ của Andrew, Chúc An Sinh không khỏi cười trộm một chút. Nếu đúng là Andrew đang muốn bắt chuyện với cô thì phương thức bắt chuyện này hỏng bét rồi. Nhưng Chúc An Sinh cũng phải thừa nhận là cảm giác này cũng không tệ lắm, nó đã khiến cho tâm trạng u ám hai ngày gần đây của cô vơi đi không ít.

    " Cậu là nhà văn sao? " Chúc An Sinh không có thói quen nói cho người lạ biết thông tin của mình nên cô chuyển đề tài.

    " Đúng vậy, tôi thường viết tiểu thuyết thể loại liên quan tới những điều thần bí. "

    Andrew thấy Chúc An Sinh chủ động bắt chuyện còn tưởng là Chúc An Sinh có hứng thú với mình. Nhưng suy nghĩ của Chúc An Sinh thì đã sớm trôi tới tận chỗ nào rồi, có khi vượt qua cả biển rộng, bay tới Thái Lan rồi cũng nên.

    " Tôi cũng quen biết một nhà văn nhưng đã mấy ngày rồi tôi không liên lạc được cho anh ấy. "

    Lời của Chúc An Sinh như là đang nói với Andrew, vừa như là đang tự lẩm bẩm với bản thân mình. Andrew nghe không hiểu những lời này của cô.

    " Tôi có hai tấm vé vào xem kịch của Shakespeare, nó được tổ chức vào tuần này, chị có muốn cùng tôi đi xem không? "

    Andrew quyết định không nói vòng vo nữa mà đi thẳng vào mục đích của mình. Còn Chúc An Sinh chỉ nghĩ tới việc cậu đơn thuần là muốn bắt chuyện với người đối diện thôi, không ngờ là còn muốn rủ người đi xem kịch của Shakespeare, cô cảm thấy người tên Andrew này rất đáng yêu.

    " Ngại quá, tôi... "

    Chúc An Sinh còn chưa nói hết câu thì trong lòng cô bỗng cảm thấy bất an, cái cảm giác này làm cho cô hít thở không thông. Theo bản năng, cô kéo lấy cánh tay Andrew, kéo tay cậu về hướng của mình. Andrew bị kéo đi bất ngờ, cả người cậu lảo đảo ngã về phía Chúc An Sinh.

    Giây tiếp theo, tiếng cửa kính vỡ tan, bên tai Chúc An Sinh còn nghe thấy tiếng súng vang lên.

    Giống như một quả dâu tây thơm ngon rơi xuống nền nhà, ánh mặt trời ở New York đã không còn ấm áp nữa. Cái gọi là sinh hoạt bình thường giống như mặt kính, tựa như cửa kính quán café này, trong chốc lát đã trở nên rối tinh rối mù.

    Sau đó Chúc An Sinh nghe được hàng loạt những tiếng thét chói tai. Trong quán café, phần đường dành cho người đi bộ bên ngoài quán café, ai ai cũng hoảng loạn mà cúi thấp người xuống. Chỉ có mình Chúc An Sinh là vẫn còn mở to mắt nhìn.

    Là hung thủ!!

    Nó chính là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Chúc An Sinh. Sau đó, khi người nào người nấy đều cúi đầu, nằm sấp xuống đất thì cô đứng lên.

    Chúc An Sinh hiểu giờ thứ cô cần nhìn thấy chính là chiếc xe của hung thủ, cho dù là phải chết.

    Trong khoảnh khắc khi Chúc An Sinh đứng dậy, một viên đạn bắn sượt qua cánh tay cô, ghim vào tường ở phía sau. Ngay sau đó, bức tường ở phía sau lưng cô như muốn sụp xuống.

    Màu đỏ tươi nhanh chóng lan ra tay áo Chúc An Sinh, nhưng hình như cô không cảm nhận được đau đớn. Cô đưa mắt nhìn quanh một lượt những xe oto đỗ ở quanh quán café. Sau đó, cô cảm giác như mình đang bị sương mù vây lấy, khoảng cách quá xa, cô không thể xác định được đường bay của đạn.

    Rốt cuộc là từ chiếc xe nào? Ánh mắt Chúc An Sinh có phần nôn nóng, cô chuyển động mắt liên hồi, bỗng nhiên, cô thấy được ở chỗ ngã rẽ có con xe màu bạc biến mất một cách nhanh chóng.

    Thật lâu sau, khi mọi thứ đã trở về bình thường, mọi người mới đứng lên từ chỗ ẩn nấp của mình, họ vẫn chưa hết sợ hãi. Andrew giữ chặt Chúc An Sinh trốn ở phía sau vách tường, sau đó cậu phát hiện ra cánh tay Chúc An Sinh đang chảy máu.

    " Chị bị thương. "

    Andrew nói một cách khó khăn, cậu vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo sau một loạt chuyện đột ngột xảy ra. Cậu biết, vừa nãy nếu không phải Chúc An Sinh kéo lấy cánh tay cậu thì chắc chắn cậu đã trúng đạn.

    Chúc An Sinh hoảng hốt cúi đầu nhìn cánh tay mình. Giờ cô mới phát hiện ra mình bị thương, nhưng giờ cô đâu còn lòng dạ nào mà quan tâm chuyện đó. Thậm chí, bây giờ cô còn đang thấy cao hứng, tuy cô không nhìn rõ hình dáng xe, càng không cần nhắc tới biển số xe nhưng cô đã thấy được màu sắc xe.

    Đó là một màu bạc lạnh lẽo.

    Chúc An Sinh quay đầu nhìn quán café đang lâm vào tình cảnh hỗn loạn. Sự sợ hãi của mọi người vẫn chưa vơi đi. Rồi cô đưa mắt bàn của mình, café và sandwich trên bàn phần lớn đều đã rơi xuống đất, giờ trên mặt bàn chỉ còn duy nhất một phần bánh sandwich chưa rơi.

    Chúc An Sinh bình tĩnh đi về hướng đó, cô cầm phần sandwich đó lên, cắn một miếng.

    Ăn miếng bánh sandwich ngon miệng, Chúc An Sinh cảm tưởng như mình đã nếm đủ những đắng cay ngọt bùi.

    " Chị không lo lắng chút nào sao? "

    Andrew vẫn cảm thấy vô cùng lo lắng. Mới may mắn sống sót khỏi tai nạn vừa rồi, cậu chưa dám đi ra khỏi chỗ vách tường mình đang trốn, cậu chỉ có thể đứng ở đó lo lắng dò hỏi Chúc An Sinh.

    Chúc An Sinh nhanh chóng ăn xong phần bánh sandwich kia, sau đó cô nói với Andrew là cô không sao cả. Cuối cùng, cô lấy di động ra gọi cho người cảnh sát mà mình quen.

    " Thanh tra, nhờ anh báo với William Cruz một tiếng hộ tôi, còn nữa, một số nhân viên chủ chốt đảm nhận vụ án lần này, anh cũng triệu tập hộ tôi. Bây giờ tôi sẽ trở về ngay lập tức, tôi nghĩ là tôi đã nắm được tin tức về hung thủ. "

    Chúc An Sinh nghe ra thanh tra ở đầu dây bên kia đang vô cùng vui sướng, cô mỉm cười ngắt cuộc gọi.

    Sau đó, Chúc An Sinh gọi cho Mark Spiegel.

    " Xin chào. " Giọng nói của Mark Spiegel ở đầu dây bên kia còn nghe ra được sự tò mò. Từ sau khi quen biết với Chúc An Sinh, đây là lần đầu tiên cô chủ động liên lạc với hắn.

    " Mark, tôi biết trước đây đều là Trì Trừng hợp tác với anh, nhưng lần này chỗ tôi đang có một số tin tức, không biết anh có hứng thú không? "

    Không lâu sau, cuộc gọi giữa Chúc An Sinh và Mark Spiegel kết thúc vui vẻ, Chúc An Sinh đồng ý sẽ gửi cho hắn nội dung chi tiết.

    Việc cuối cùng Chúc An Sinh làm là khéo léo từ chối lời mời của Andrew. Andrew là một người con trai tốt, nhưng hiển nhiên Chúc An Sinh không phải là sự lựa chọn thích hợp để cùng ngồi trên khán đài xem kịch Shakespeare với cậu.

    ...

    Chúc An Sinh đi thẳng về phía cục cảnh sát New York.

    Trong lúc đang lái xe, bỗng nhiên Chúc An Sinh nhớ tới câu nói của Forrest Gump(1)

    "Cuộc sống tựa như một thỏi chocolate, bản thân mình mãi mãi sẽ không biết tiếp theo sẽ nếm phải hương vị gì."

    (1)Forrest Gump: Là tên nhân vật chính trong bộ phim điện ảnh "Forrest Gump". Nội dung bộ phim trải dài xuyên suốt một phần thời kỳ lịch sử của nước Mỹ. Bộ phim được chuyển thể từ tác phẩm văn học cùng tên của Winston Groom. Bộ phim được công chiếu vào năm 1994 và nó đã thu về được rất nhiều giải thưởng, trong đó có 4 giải Oscar.

    Mà Chúc An Sinh cảm thấy, cuộc sống của cô giống như một vở kịch, ở giây tiếp theo bản thân cũng chẳng thể biết được liệu thứ nghênh đón mình có phải là một viên đạn hay không. Cho nên, có thể nếm thử được hương vị của chocolate thì hãy quý trọng hộp chocolate đó.​
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Chứng Kiến Thần Thám
    Tác giả: Tưởng Du Nguyên
    Quyển 4
    Chương 87: Bóng tối và ánh sáng

    Edit + Beta: Cải Trắng
    Nguồn: wattpad.

    Edit: Cải Trắng

    Chúc An Sinh vừa mới đi vào cục cảnh sát thì gặp tên thanh tra kia, hiển nhiên là hắn đang đứng ở chỗ này chờ cô.

    “Cuối cùng cô cũng trở lại.” Thanh tra nhìn thấy Chúc An Sinh thì thở phào một hơi, sau đó hắn chú ý tới phần tay áo bị chảy máu của cô: “ Cô bị thương? ”

    Chúc An Sinh nghe vậy thì nhìn nhìn cánh tay của mình, sau đó cô nói một cách không để ý lắm: “ Chỉ là xước sát một chút thôi, đã sớm không chảy máu rồi. ”

    “ Đã xảy ra chuyện gì? ” Vị thanh tra này cũng khá hiểu Chúc An Sinh nhưng hắn vẫn thường hay bị Chúc An Sinh làm cho khiếp sợ.

    “ Tôi gặp hung thủ trong vụ án giết người liên hoàn bằng súng. ” Chúc An Sinh cũng chẳng có ý định giấu diếm: “ Hơn nữa, tôi còn thuận tiện cứu được một người. ”

    “ Cô gặp được tên hung thủ đó? ” Thanh tra cảm thấy vừa mừng vừa sợ.

    “ Không chỉ có thế, tôi còn cảm thấy mình đã tìm được chân tướng của vụ án giết người liên hoàn này. Có lẽ rất nhanh sau đó chúng ta sẽ bắt được hung thủ. ” Trong lúc đang nói chuyện, trong đầu Chúc An Sinh lướt qua hình ảnh con xe màu bạc.

    “ Nếu như thế thì quá tốt. Khi nãy tôi phải mấy rất nhiều công sức mới khiến những người đó ngồi trong văn phòng tôi chờ cô đấy. Nhưng tôi cũng không ngờ rằng FBI như William Cruz lại nhanh chóng tin tưởng cô đã tìm được hung thủ, chỉ có hai tên nhóc còn lại là không tin. Vẫn là nhờ William Cruz giúp tôi thuyết phục bọn họ. ”

    “Nói như vậy thì hôm nay tôi phải làm cho bọn họ mở mang tầm mắt mới được. Một mình tôi có thể giải quyết được việc này còn hơn mấy người bọn họ mãi chưa giải quyết được vấn đề khó khăn nào.”

    Chúc An Sinh nói giống như là đang nói đùa, nhưng trên thực tế, trong lòng cô vẫn cảm thấy có chút không vui. Nhưng cũng may là cô nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện, chỉ dựa vào nói miệng thôi thì không có cách nào để thuyết phục người khác tin mình, trong tay mình nhất định phải nắm được bằng chứng xác thực.

    Đi theo vị thanh tra này tới văn phòng, Chúc An Sinh gặp được William Cruz và ba vị điều tra viên trực thuộc FBI phụ trách vụ án giết người liên hoàn bằng súng.

    Nhìn thấy Chúc An Sinh và thanh tra cùng nhau đi vào, hai vị điều tra viên kia đều để lộ ra ánh mắt nghi hoặc. Nhưng rất nhanh bọn hắn đã phản ứng lại, hóa ra Chúc An Sinh chính là người đã nói rằng mình đã bắt được hung thủ, vì vậy sự khinh thường trong mắt họ càng được thể hiện rõ ràng hơn.

    “ William, đây chính là người ông bảo so với chúng ta còn lợi hại hơn sao? ” Một vị điều tra viên cười nói một cách châm chọc.

    William Cruz trừng mắt nhìn tên vừa nói một cái, sau đó ông cũng chú ý tới vết thương trên người Chúc An Sinh: “ Sao cô lại để bị thương thế này? ”

    Ban đầu Chúc An Sinh đang muốn nói qua loa cho xong chuyện nhưng vừa nghe hai điều tra viên của FBI nói xong, cô đã thay đổi ý định: “ Bởi vì tôi vừa gặp được hung thủ trong vụ án giết người liên hoàn bằng súng, không chỉ có thế, tôi còn cứu được một người nữa. ”

    Ở đây, ngoại trừ vị thanh tra đã biết thông tin từ trước thì ba người còn lại sắc mặt lập tức thay đổi. Hai điều tra viên cũng thu lại vẻ khinh miệt trên mặt mình.

    “ Cô gặp được hung thủ? ” William kinh ngạc, nhưng đồng thời trong giọng nói của ông cũng mang theo vài phần vui sướng.

    “ Đúng vậy. ” Sắc mặt hai vị điều tra viên kia thay đổi đã được cô thu hết vào đáy mắt, cô thừa nhận, cảm giác này không tồi chút nào.

    “ Tin tức về hung thủ mà cô đang đề cập tới cũng là chuyện này? ” William Cruz tiếp tục hỏi.

    “ Không phải, lúc đó tôi cũng không ngờ là mình lại gặp được hung thủ. Chỉ là đột nhiên lúc đó tôi có một dự cảm mãnh liệt, không ngờ là lúc sau lại thực sự xảy ra việc bắn súng. Nhưng may mắn là lúc đó tôi cứu được mục tiêu mà hung thủ đã nhắm vào. Sau đó hung thủ chạy thoát rất nhanh, tôi cũng không lấy được thông tin gì hữu dụng lắm. ”

    Nghe thấy Chúc An Sinh nói vậy, bốn người đang ngồi trong văn phòng đều để lộ ra vẻ mặt thất vọng, nhưng cũng may là hai vị điều tra viên của FBI đã không còn ra vẻ khinh thường nữa. Hiển nhiên, bọn họ cũng rất bội phục việc Chúc An Sinh cứu người.

    “ Nhưng…” Chúc An Sinh mở miệng lần nữa, tro tàn trong lòng bốn người kia bỗng chốc lại bừng cháy lên, bọn họ không ngờ là Chúc An Sinh lại chuyển chuyện này sang một hướng khác: “ Tôi đã nghĩ ra được cách thức gây án của hung thủ. ”

    “ Cô đã biết phương thức gây án của hung thủ!! ”

    William Cruz kích động tới nỗi thiếu chút nữa thì tiến tới ôm chầm lấy Chúc An Sinh.

    “ Rốt cuộc hung thủ đã gây án bằng cách nào? ” Hai vị điều tra viên FBI còn lại cũng không còn cẩn trọng như lúc nãy nữa, họ tò mò hỏi.

    Chúc An Sinh cũng không thừa nước đục thả câu, cô nói đáp án ra luôn: “ Sự thật là hung thủ đã gây án trong xe, hơn nữa rất có khả năng hắn có đồng phạm, chính là người lái xe. ”

    “ Trong xe? ” Đáp án mà Chúc An Sinh đưa ra có vẻ như không thể giải đáp hết những nghi vấn trong lòng điều tra viên FBI: “ Cô nói hung thủ ngồi ở trong xe nổ súng giết người? Nhưng thế là có điểm không hợp lý rồi, súng mà hắn dùng là súng bộ binh, nếu hắn ngồi xong xe giết người thì hẳn phải có người chú ý tới hắn chứ, vì khi nổ súng hắn cần phải kéo cửa sổ xe xuống mà. ”

    “ Nhưng nếu hung thủ không cần quay cửa sổ xe xuống thì sao? ” Chúc An Sinh hỏi ngược lại, nhưng vấn đề cô đưa ra càng làm cho những người ngồi đây cảm thấy khó hiểu.

    “ Không mở cửa sổ xe xuống, vậy hung thủ giết người bằng cách nào? ”

    “ Lúc rạng sáng nay tôi có đến địa điểm nơi Sean bị sát hại lần nữa, lúc đó tôi đã phát hiện ra những nơi mà hung thủ chọn để gây án đều có đặc điểm chung, đó là giao thông ở đó rất thuận lợi, điều này rất tiện cho việc sau khi gây án xong hung thủ trốn thoát khỏi hiện trường. Bởi vậy, tôi chắc chắn là hung thủ có xe, bằng không bọn họ cũng không cần phải tỉ mỉ chọn lựa địa điểm như vậy. ”

    “ Giống như vấn đề vừa rồi anh đã đặt ra, nếu hung thủ ngồi trong xe giết người thì nhất định phải có người chứng kiến từ đầu tới cuối chuyện này mới đúng. Nhưng hiện tại chúng ta đang vướng một vấn đề rất lớn, hung thủ điên cuồng giết người như vậy, sao vẫn chưa có ai chứng kiến được cảnh đó chứ? Cuối cùng, tôi cũng đoán được quỷ kế của hung thủ. ”

    “ Quỷ kế của hung thủ? ”

    Không khí trong văn phòng chỉ vì câu này mà trở nên đông cứng, mỗi người đều đang nín thở đợi chờ đáp án của Chúc An Sinh.

    “ Sự thật là hung thủ đã gấp phần ghế sau của oto lại, sau đó để một lối thông giữa phần cốp xe và không gian phía sau xe, cuối cùng ở phần cốp xe bọn họ chỉ cần khoét một lỗ thủng. Từ lỗ thủng này, bọn họ cướp đi hơn chục sinh mạng vô tội. ”

    Tuy những người đang ngồi trong văn phòng đã chuẩn bị tâm lý nhưng bọn họ vẫn bị quỷ kế này dọa cho kinh hãi. Sương mù bao quanh vụ án gần như đều biến mất, tên hung thủ trước đó giống như một u linh giờ đã không còn quá đáng sợ nữa.

    “ Tất cả những cái này đều là suy đoán của cô sao? ” William Cruz truy hỏi.

    “ Đương nhiên không phải, mọi người có còn nhớ phần trí mạng đã gây ra cái chết cho các nạn nhân không? ”

    “ Cô đang nói tới phần tim hả? ”

    “ Đúng vậy, trước đó tôi cảm thấy điều này khá là kỳ quái, tại sao hung thủ lại có chấp niệm với phần tim các nạn nhân như vậy chứ? Sau đó tôi đã nghĩ tới quỷ kế này. Bởi vì giết người qua lỗ thủng nên dù trình độ bắn súng của hung thủ có cao siêu tới đâu thì tầm nhìn của hắn cũng bị hạn chế. Mà trong phạm vi bị hạn chế, bộ phận hắn nắm chắc có thể một phát đoạt mạng chỉ có phần tim. ”

    Những từ cuối cùng mà Chúc An Sinh nói cũng đã đưa bầu không khí trong văn phòng rơi vào im lặng. Đặc biệt là hai vị điều tra viên FBI, bọn họ xấu hổ tới nỗi không dám nhìn thẳng vào Chúc An Sinh, cho nên bọn họ chỉ im lặng mà quay đầu đi.

    Cuối cùng, William Cruz là người đầu tiên vỗ tay tán thưởng Chúc An Sinh.

    “ Lợi hại! Đây là thành quả sau một đêm của cô sao? ”

    “ Đương nhiên không phải có một mình tôi cố gắng, Jennifer cũng giúp tôi rất nhiều. ”

    Giờ phút này Jennifer vẫn còn ghé đầu lên bàn ngủ say, cô vẫn chưa biết, lúc này chỉ cần một câu của Chúc An Sinh đã khiến con đường thăng tiến sau này của cô rộng mở.

    “ Tiếp theo chúng ta nên làm gì đây? ”

    Lúc nghe thấy William Cruz hỏi vấn đề này, bỗng Chúc An Sinh cảm thấy hơi buồn cười. Cô nhớ tới lúc mình mới gặp Trì Trừng, khi đó cô cũng rất thích hỏi Trì Trừng những vấn đề như thế này.

    “ Tôi nói rồi, lúc tôi gặp được hung thủ tôi cũng không lấy được tin tức gì quá hữu dụng, bởi vì hung thủ lẩn trốn rất nhanh. Thậm chí, hình dáng xe và biển số xe tôi còn không nhìn rõ, nhưng màu của chiếc xe đó thì tôi đã thấy, trước mắt đây là ưu thế của chúng ta. Bởi vì hung thủ còn chưa biết tới việc chúng ta đã phân tích tới thủ pháp gây án của hắn cho nên tôi đã nghĩ ra một biện pháp khá to gan. ”

    “ Là gì? ”

    “ Tôi đã liên lạc với Mark Spiegel, anh ấy là phóng viên. Tiếp theo tôi sẽ kể cho anh ấy biết chi tiết về câu chuyện xưa của Sean. Sau đó, anh ấy sẽ đăng tải câu chuyện này lên, truyền nó đi khắp nơi, tôi tin rằng sau khi chuyện này xảy ra chắc chắn sẽ có rất nhiều người tới địa điểm mà Sean bị sát hại để bày tỏ lòng thương tiếc. ”

    “ Cô cảm thấy tên hung thủ đó cũng sẽ tới đấy? ” William Cruz bổ sung thêm.

    “ Đúng vậy, không phải những tên tội phạm có tâm lý vặn vẹo thường rất thích quay trở lại hiện trường phạm tội của mình sao? Với họ, nó đem lại cảm giác như đang thưởng thức ‘kiệt tác’, cho nên tôi cảm thấy bọn họ chắc chắn sẽ tới. Tôi tin rằng chỉ cần cho tôi nhìn thấy xe của hung thủ lần nữa, tôi nhất định sẽ nhận ra. ”

    Nói xong, Chúc An Sinh lại nhớ tới con xe màu bạc khẽ lướt qua lúc đó.



    Một tiếng sau, những chuyện liên quan tới Sean đều được tung ra. Nước mắt giống như một con virus, nó nhanh chóng lan rộng ra khắp thành phố New York.

    “ Có phải là cô cố ý không, mục đích của cô không chỉ là bắt được hung thủ. ” Nhìn bài báo đang càn quét trên mạng internet, thanh tra nhìn về phía Chúc An Sinh vừa mới thức dậy sau một giấc ngủ ngắn.

    Trên máy tính của thanh tra, Chúc An Sinh nhìn thấy những tin tức đó, sau đó cô hài lòng mỉm cười.

    Đương nhiên là cô cố ý, bởi vì từ trước tới nay quan niệm của cô khá quy củ. Trong quan niệm của cô, những người anh hùng thì nên được tưởng nhớ, mà Sean và Bradley Ray Caver chính là những người anh hùng.

    Là anh hùng thì sẽ trở thành ánh sáng, còn tội ác đương nhiên sẽ thu mình vào một góc tối tăm. Chúc An Sinh không quên được những tên hung thủ điên cuồng giết người một cách biến thái mà cô từng gặp phải, cô không cách nào hiểu được nội tâm quỷ dị của bọn họ. Cho nên, những gì cô có thể làm là đưa những vị anh hùng này lên cao hơn, cho dù vinh quang này tới với họ có hơi muộn.

    Bỗng nhiên, Chúc An Sinh thấy được một thông tin mới xuất hiện. Đã bắt đầu có người tới nơi Sean bị sát hại tặng vòng hoa, Chúc An Sinh cảm giác như hai mắt mình đang muốn nhìn xuyên qua màn hình, ánh mắt của cô vẫn luôn chú ý tới chỗ mà Sean bị sát hại, cô thấy được những người đang tập hợp ở đó đều toát lên vẻ bi thương.

    Nhưng những cái này không phải là điểm Chúc An Sinh cần chú ý, cô có dự cảm nhìn thấy được màu bạc lạnh lẽo kia.​
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Chứng Kiến Thần Thám
    Tác giả: Tưởng Du Nguyên
    Quyển 6
    Chương 88: Súng và nàng thơ

    Edit + Beta: Cải Trắng
    Nguồn: wattpad.

    Edit: Cải Trắng

    [ Q6 ] Chương 88: Súng và nàng thơ

    Không lâu sau, Chúc An Sinh cùng với mười mấy người cảnh sát nữa cải trang thành dân thường đi tới nơi Sean bị sát hại.

    Bởi vì tin vừa mới được đăng lên nên giờ vẫn có rất nhiều người đi tới nơi này bày tỏ lòng thương tiếc. Tuy người ở đây rất đông nhưng họ không hề chen lấn xô đẩy, gây ra hiện tượng hỗn loạn, bọn họ im lặng bày tỏ sự tiếc thương của chính mình.

    Chúc An Sinh cùng với những người cảnh sát trong trang phục thường dân đứng lẫn trong đám đông, bọn họ chưa nhau ra chú ý tới những điểm đỗ xe ở những con phố gần đó. Một khi phát hiện có chiếc xe màu bạc sẽ lập tức chụp ảnh gửi tới cho Chúc An Sinh, để Chúc An Sinh xem đây có phải là chiếc xe màu bạc mà cô đã nhìn thấy không.

    Nhiệm vụ đã bắt được được khoảng nửa tiếng, đã có tới mười bức ảnh chụp hình những chiếc xe oto màu bạc gửi tới cho Chúc An Sinh nhưng không có chiếc xe nào phù hợp với chiếc xe mà cô đã nhìn thấy. Vì thế, bọn họ chỉ có thể tiếp tục chờ đợi. Mà trong lúc này, có người đã bày tỏ lòng thương tiếc với Sean xong và rời đi, nhưng ngay sau đó lại có người mới đi tới, cho nên khu vực này vẫn chưa bớt đông đi được tí nào, ngược lại nó còn có xu hướng ngày một đông hơn.

    Chúc An Sinh vừa quan sát khu đỗ xe trong phạm vi của mình, vừa hơi liếc mắt để ý đám đông đang bày tỏ sự tiếc thương. Nhưng mà ngay lúc này William Cruz đã xuất hiện cắt ngang nhiệm vụ của cô.

    " Chúc tiểu thư, ở đây thật sự quá nhiều người, tôi nghĩ nhiệm vụ của chúng ta phải thay đổi thôi. Nếu chúng ta phát hiện ra được hung thủ thì cũng không thể làm ra hành động nào thiếu suy nghĩ, vì tên hung thủ lần này chúng ta phải đối mặt là một tên cực kỳ hung tàn, chúng tôi chỉ sợ tên hung thủ đó lại làm ra hành động gì không thể ngăn cản kịp. "

    Chúc An Sinh đưa mắt nhìn biển người mênh mông, cô cũng đồng ý với suy nghĩ của William Cruz. Và cũng trong khoảnh khắc đó, Chúc An Sinh đã thấy được màu bạc lạnh lẽo.

    " Tôi thấy rồi. " Chúc An Sinh nhỏ giọng nói với vẻ kinh hãi. William Cruz nghe vậy cũng nhìn theo hướng mà cô đang nhìn, sau đó ông thấy được một chiếc xe oto màu bạc.

    " Chính là chiếc xe đó sao? " William Cruz hỏi, giọng nói có hơi kích động. Tay ông không nhịn được mà run lên, cuối cùng, bọn họ cũng phát hiện ra được tung tích của hung thủ.

    " Đúng vậy, chính là chiếc xe đó, tôi chắc chắn. " Chúc An Sinh trả lời một cách chắc chắn.

    " Mọi người chú ý, đã phát hiện ra chiếc xe của kẻ tình nghi, địa điểm là ở khu A, lặp lại lần nữa, đã phát hiện ra xe của kẻ tình nghi, địa điểm là ở khu A. "

    William Cruz cầm lấy bộ đàm liên lạc với những thành viên khác, sau khi nói xong ông đã xoay người lại.

    " Chúng ta không thể xông lên cùng một lúc, như vậy sẽ thu hút sự chú ý của hung thủ, mà tên hung thủ chúng ta đang phải đối mặt không phải là một tên hung thủ tầm thường. Nếu lúc này mà để hung thủ phát hiện ra hành động của chúng ta thì tôi cảm thấy chắc chắn bọn chúng sẽ không chạy trốn như những tên tội phạm bình thường, nhất định chúng sẽ ném một quả bom lớn xuống, tạo nên bi kịch. "

    " Cô thấy chúng ta nên làm gì bây giờ? " Đương nhiên William Cruz hiểu được suy nghĩ của Chúc An Sinh, đây cũng là ý nghĩ ban đầu của ông: " Chẳng lẽ bây giờ chúng ta cứ thả cho bọn chúng chạy sao? Nhưng cũng may là giờ chúng ta đã xác định được đúng chiếc xe của hung thủ, sau này việc bắt hắn cũng trở nên dễ dàng hơn. "

    " Như vậy quá lãng phí thời gian. Hơn nữa biện pháp này của tôi có thể dụ được hung thủ ra thì cũng có thể kích thích cả hắn, tôi lo lắng rất nhanh sau đó bọn chúng lại tiếp tục gây án. "

    Tình huống bây giờ như đã lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan. William Cruz cảm thấy tình huống này cũng có thể coi là tình huống rối rắm nhất mà ông từng gặp.

    Cuối cùng bọn họ cũng phát hiện ra được kẻ tình nghi nhưng không thể lập tức hành động bắt lấy chúng. Bởi vì chỉ cần xảy ra chút hành động ngoài ý muốn, hoặc để hung thủ cảm nhận được cái gì đó thì tên hung thủ này sẽ không khác gì một chú chó sói hoang dã, rồi dẫn tới thảm kịch.

    Nhưng chẳng lẽ cứ như thế mà buông tha cho hung thủ sao? Giống như lời Chúc An Sinh nói, hành động lần này của bọn họ vừa có lợi vừa có hại, có thể dụ dỗ được hung thủ đi ra và cũng như đang kích thích hung thủ. Nếu như giờ buông tha cho hung thủ thì đợi lần sau lúc bọn họ bắt được hung thủ thì hắn đã phạm án tiếp, lúc đó phải làm sao?

    Rốt cuộc nên lựa chọn như thế nào? Trong phút chốc, William Cruz không có chủ kiến gì.

    " Trên người ông có súng lục không? " Bỗng nhiên, Chúc An Sinh quay về hướng William Cruz hỏi.

    " Có chứ, nhưng không phải cô cũng có một khẩu sao? " William Cruz không hiểu vì sao đột nhiên Chúc An Sinh lại hỏi mình vấn đề này.

    " Vậy nếu ông tin tưởng tôi thì có thể tạm thời cho tôi mượn khẩu súng lục của ông không? "

    William Cruz có chút do dự. Cho dù là FBI hay là cảnh sát thì súng lục cũng là vật dụng vô cùng quan trọng. Nhưng cuối cùng William Cruz vẫn lựa chọn tin tưởng Chúc An Sinh.

    William Cruz đứng ở góc đưa cho Chúc An Sinh khẩu súng. Sau khi nhận được khẩu súng, Chúc An Sinh cất nó đi và đi về phía một người phụ nữ trang điểm xinh đẹp. Không lâu sau, Chúc An Sinh trở về còn mang theo một đôi boot cùng với túi xách.

    " Cô đang muốn làm gì? " Nhìn hành động của Chúc An Sinh, William Cruz cảm thấy khó hiểu.

    " Chờ chút nữa ông sẽ biết thôi, ông cứ quan sát chiếc xe kia trước đi. " Chúc An Sinh nói với William Cruz, sau đó cô đi vào một góc và thay đôi boot đó.

    Quả nhiên, Chúc An Sinh đi đôi boot này có hơi rộng, vừa rồi khi nhìn thấy đôi boot cô cũng đoán đại khái được nó là cỡ bao nhiêu. Nhưng cũng may, như thế này vừa vặn để cô có thể giấu được hai khẩu súng.

    Giấu súng xong, Chúc An Sinh mở túi xách cô vừa mới mua, ở trong túi còn có một số đồ trang điểm đơn giản, đây chính là yêu cầu của Chúc An Sinh.

    Nghĩ tới chủ của chiếc túi xách vừa mới mua được này, cô cũng có chút chần chừ, nhưng ngay sau đó cô đã nhanh nhẹn trang điểm cho bản thân, theo hơi hướng quyến rũ gợi cảm.

    Cuối cùng, Chúc An Sinh mở cúc áo cuối cùng trên áo sơ-mi trắng ra, sau đó cô buộc vạt áo lại thành nơ. Từ đó, vòng eo tinh tế của Chúc An Sinh hoàn toàn lộ ra ngoài. Nhưng Chúc An Sinh sợ thế này vẫn chưa ổn, vì thế cô lại tiếp tục cởi cúc áo đầu tiên trên áo sơ-mi ra. Trong nháy mắt, dáng người tuyệt đẹp mà ngày thường Chúc An Sinh che giấu hoàn toàn lộ ra ngoài.

    Không chỉ dáng người được cô che giấu mà ngay cả mái tóc cô cũng thường xuyên phải búi lên trong lúc làm việc, không có thời gian để xõa mái tóc dài. Lần này, Chúc An Sinh phá lệ buông tóc xuống, tóc cô vừa được buông xuống thì nó có phần hơi rối, càng tăng thêm vẻ quyến rũ.

    William Cruz cảm giác được có người đang vỗ bả vai mình. Chờ tới khi ông quay đầu lại, ông thiếu chút nữa thì tưởng người vừa vỗ vào vai mình là một người xa lạ, đồng thời lòng ghen ghét của ông với Trì Trừng lại tăng thêm mấy phần.

    " Tôi đi. "

    Chúc An Sinh buông một câu ngắn gọn rồi sải bước đi về chiếc xe oto màu bạc. William Cruz ngơ ngác nhìn theo bóng lưng cô, bây giờ ông mới hiểu được kế hoạch của Chúc An Sinh. Hơn nữa, ông cũng cảm thấy kế hoạch này khá hoàn hảo, trên thế giới này nào có "sinh vật" nào yêu thích phụ nữ mà có thể bỏ qua một cô gái quyến rũ như Chúc An Sinh bây giờ?

    Giống như là Muses đã tới thế giới này. Mãi cho tới khi Chúc An Sinh ngồi vào trong chiếc xe màu bạc đó thì William Cruz mới lấy lại tinh thần.

    Bởi vì khoảng cách khá xa nên William Cruz không nhìn rõ được chuyện gì đã xảy ra trong xe. Ông chỉ có khẩn trương cổ vũ Chúc An Sinh trong yên lặng. Chờ tới khi Chúc An Sinh ra khỏi chiếc xe màu bạc đó, William Cruz mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó ông nhận ra hình như Chúc An Sinh đang gọi ông.

    William Cruz chạy tới. Tới khi ông chạy tới chỗ của Chúc An Sinh thì thấy bên trong xe có một người đàn ông đã bị còng tay.

    " Đã giải quyết xong rồi? " William Cruz vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

    " Ông không chú ý sao, trên chiếc xe này chỉ có một người. "

    **

    Mary vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng người kia ngã xuống đất ngay trước mặt mình. Rõ ràng mới giây trước cô còn nhìn thấy người đó vui vẻ gọi điện thoại, giây sau cô đã thấy trước ngực hắn là một màu đỏ thẫm, ngay sau đó hắn ngã xuống đất.

    Sinh mạng con người cũng thật yếu ớt. Sau đó, Mary mới biết được đó là nạn nhân thứ sáu trong vụ án giết người liên hoàn bằng súng.

    " Mẹ, mẹ nói xem Sean có thể gặp được chú Bradley ở trên thiên đường không ạ? "

    Một đứa bé trai vừa chạy tới đặt bó hoa trước nơi Sean bị sát hại, sau đó nhóc nắm lấy tay Mary mà hỏi.

    Mary nhìn vào đôi mắt ngây thơ của nhóc, lập tức để lộ ra nụ cười yêu thương.

    " Đương nhiên rồi. Bọn họ đều rất lương thiện, bọn họ là anh hùng của chúng ta, nhất định bọn họ sẽ gặp được nhau ở trên thiên đường. " Mary cũng nói một cách chắc chắn, cô tin là vậy.

    Ban đầu Mary còn cho rằng, khi thấy tử thần nhẹ nhàng lướt qua mình, đáng lẽ ra cô phải thấy sợ hãi mới đúng, nhưng Mary mình không cảm thấy sợ hãi chút nào. Thậm chí người nhà cô còn khuyên cô nên đi gặp bác sĩ tâm lý.

    Lần đầu tiên nhìn thấy tin tức liên quan tới Bradley Ray Caver, cô đã không sợ hãi, chỉ trong khoảnh khắc đó thôi cô đã hiểu rõ, ánh sáng mãi mãi sẽ ở đây. Ác ma vĩnh viễn không bao giờ đoạt đi được những thứ tốt đẹp mà mọi vật đang hướng tới.

    " Mẹ, mẹ đoán xem giờ tên người xấu đó đang ở đâu ạ? " Bé trai lại tò mò hỏi tiếp.

    " Mẹ cũng không biết nữa, nhưng mẹ nghĩ, tên người xấu đó hẳn đang ở một nơi rất u ám dơ bẩn, giống như một con chuột vậy. Bọn chúng sợ ánh sáng mặt trời, bọn họ vĩnh viễn không thể làm tổn thương con, thế cho nên con đừng sợ nhé. "

    " Con không sợ! Về sau con cũng muốn giống như chú Bradley, làm một người anh hùng, về sau con cũng muốn đi bắt kẻ xấu. " Bé trai nói xong còn vỗ vỗ ngực mình ra vẻ đĩnh đạc, giống như là sợ Mary không tin lời bé nói.

    " Vậy thì tốt quá, tới lúc đó con có thể bảo vệ mẹ và mọi người rồi, kẻ xấu nhất định sẽ rất sợ con. " Mary nói, cô không nhịn được mà còn cười thành tiếng.

    " Người xấu chính là con chuột thối, đương nhiên hắn sẽ phải sợ con rồi!! Henry cũng rất ghét người xấu, nó cũng có thể bắt chuột nữa, mẹ, mẹ nghĩ xem người xấu có sợ Henry không ạ? "

    Bé trai hớn hở nói, nhưng cả bé và Mary đều không nhận ra rằng cách đó không xa đã có người đàn ông nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, sắc mặt càng lúc càng khó coi. Cuối cùng, vẻ mặt hắn còn trở nên vặn vẹo.

    Bóng tối dần dần đi về phía Mary và bé trai, lưỡi dao lạnh lẽo được người đó lấy từ trong tay áo ra. Sau đó, hắn hành động giống như một chú chuột, yên lặng không tiếng động, hắn từ từ tiến lại gần chỗ Mary.

    " Tôi cho anh một giây, mau buông dao ra. "

    Một thanh âm lạnh lùng mang theo hơi thở của sự tử vong vang lên bên tai người đó, hắn cảm nhận được có thứ gì đó lành lạnh dí sát vào ót hắn. Hắn chậm rãi giơ dao lên, trên lưỡi dao bóng loáng phản chiếu nụ cười mê người của Chúc An Sinh.​
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Chứng Kiến Thần Thám
    Tác giả: Tưởng Du Nguyên
    Quyển 6
    Chương 89: Súng và hoa

    Edit + Beta: Cải Trắng
    Nguồn: wattpad.

    Edit: Cải Trắng

    Những người đứng ở xung quanh đây đều thấy được cảnh này. Sau đó, hắn hô lên một tiếng làm cho mọi người lập tức phản ứng lại, mọi người ồn ào né tránh ra khỏi khu vực đó, chừa cho Chúc An Sinh và hắn một phần đất trống.

    Mary cũng nhanh chóng kéo bé trai đứng sang một bên. Lúc này cô mới phát hiện ra vừa nãy luôn luôn có một người đàn ông cầm dao đứng ngay sau lưng mình.

    “ Vẫn còn muốn chống cự à? Lớp ngụy trang của anh đã bị tôi nhìn thấu rồi. Trước đó, anh chưa bao giờ ngắm bắn vào phần đầu của các nạn nhân, nhưng giờ anh có muốn hình ảnh đó hiện ra bằng cách lấy chính mình ra thử nghiệm không? Anh có muốn xem xem nó là hình ảnh như thế nào không? ”

    Chúc An Sinh vừa nói xong câu đó thì người đấy lập tức ném dao xuống đất. Lúc này, nhóm người của William Cruz cũng đuổi tới đây, bọn họ dường như đã vây thành vòng tròn để khống chế người này.

    Chúc An Sinh nhìn người đàn ông này gục trên mặt đất, sau đó William Cruz tiến lên còng tay hắn lại. Con dao trên mặt đất cũng được một người cảnh sát đang ngụy trang thành dân thường nhặt lên, còn lại mấy người cảnh sát khác thì giúp William Cruz áp giải người đàn ông này. Cho dù từ đầu tới cuối người đàn ông này không kháng cự chút nào nhưng mấy người cảnh sát vẫn đề cao cảnh giác, luôn trong tư thế như chuẩn bị xông trận, cẩn thận từng tí một. Bởi vì bọn họ đều rõ, người đàn ông này chính là người đã cướp đi hơn mười sinh mạng vô tội trong vòng hai ngày.

    Toàn bộ quá trình, người đàn ông này đều giữ im lặng, hắn im lặng tiếp nhận sự thật là mình bị bắt. Động tác duy nhất mà hắn làm lúc đó chính là ngẩng lên nhìn Chúc An Sinh, trên khuôn mặt xuất hiện nụ cười không rõ là có ý gì. Nụ cười đó khiến Chúc An Sinh cảm thấy cả người không thoải mái.

    Đám người của William Cruz áp giải hai nghi phạm về cục cảnh sát, Chúc An Sinh cũng mang trả súng cho ông, nhưng sau đó cô không trở về cùng bọn họ mà một mình ở lại chỗ này.

    Vừa rồi phát sinh ra sự việc ngoài ý muốn khiến cho bên người Chúc An Sinh như mang theo một lá chắn vô hình. Nhóm người qua đường ồn ào mà tránh ra chỗ khác, điều này khiến cho Chúc An Sinh thuận lợi đi tới chỗ mà Sean đã bị sát hại.

    Giờ phút này, Chúc An Sinh không còn nhìn rõ được vệt máu đen mà Sean đã lưu lại đây nữa, nơi này đã sớm chất đống hoa thành ngọn núi nhỏ, những đóa hoa xinh đẹp đó đã che lấp mất vệt máu đen kia. Khi Chúc An Sinh duỗi tay chạm xuống nền đất nơi đây, cô đột nhiên nhớ lại tình cảnh lúc đó, Sean nằm ở đây với hơi thở thoi thóp.

    Rốt cuộc Sean đã làm thế nào để phát hiện ra hung thủ? Điều đó chính là nghi vấn đang tồn tại trong lòng Chúc An Sinh. Vừa rồi lúc cô đi về phía chiếc xe kia đã nhìn thấy bên ngoài cửa xe có mấy vết cào, có lẽ mấy vết cào đó là của Sean.

    Trong đầu Chúc An Sinh hiện lên hình ảnh lúc Sean phát hiện ra hung thủ. Nhưng sao Sean có thể phát hiện ra, Chúc An Sinh chỉ có thể to gan đoán rằng Sean có một loại dự cảm thần kỳ, giống như là lúc cô cứu Andrew vậy. Lúc ấy, Chúc An Sinh không hề hay biết là hung thủ đã nhắm vào Andrew, nhưng trong lòng cô luôn có cảm giác bất an.

    Khứu giác nhạy cảm của Sean chắc chắn đã đánh hơi được mùi thuốc súng và hơi thở của sự tử vong toát ra từ chiếc xe đó. Vì thế nó liều mạng cào cào vào cửa xe, điều đó đã cắt ngang hành động của hung thủ khi chuẩn bị gây án lần nữa. Cho nên sau khi nổ súng giết chết Sean, bọn họ đã nhanh chân trốn thoát.

    “ Sean, tao đã bắt được hai tên hung thủ đó rồi, liệu mày có biết điều này không? ”

    Chúc An Sinh nói chỉ đủ cho bản thân mình nghe được, cô vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng khi mình gặp được Sean ở lễ tang của Bradley Ray Caver. Lúc ấy, Chúc An Sinh đã hiểu ra rằng Sean chính là kỳ tích, nó và Bradley Ray Caver đều là người hùng của New York.

    Ở phía xa xa có bông hoa gần như úa tàn đã hấp dẫn sự chú ý của Chúc An Sinh. Chúc An Sinh đi qua đó, cẩn thận nhặt bông hoa đó lên, sau đó cầm theo bên người và rời khỏi đó.

    Trên đường trở về cục cảnh sát New York, Chúc An Sinh cố ý chạy xe với vận tốc rất chậm. Cô vô cùng thích thú ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, ngắm nhìn khung cảnh của thành phố này.

    Tin tức lập tức bùng nổ, tin hung thủ vụ án giết người bằng súng liên hoàn bị bắt đã được lan truyền rộng rãi, vì thế New York lại trở về với dáng vẻ vốn dĩ của nó, bận rộn và sống động. Vô số những chuyện đắng cay ngọt bùi lại trở thành điều quan trọng trong cuộc sống của mỗi người. Chỉ có khi mất đi, mọi người mới hiểu được cuộc sống này thật đáng quý biết bao.

    Phong cảnh ở dọc đường đi đều được Chúc An Sinh thu vào đáy mắt, thẳng cho tới khi cô về tới cục cảnh sát New York.

    Ở trong cục cảnh sát, thông qua lời của Jennifer, Chúc An Sinh đã biết được tên của hai nghi phạm. Người khiến cô chú ý trong hai người đó là tay súng tên Joe Affleck.

    “ Tay súng tên Joe Affleck này từng tham gia vào chiến tranh ở Iraq, cũng là người ở trong đoàn binh cuối cùng mà nước ta rút về. Vừa rồi chúng tôi cũng tiến hành điều tra người nhà của hắn, theo như lời người nhà hắn nói thì kể từ năm 2011, cũng có nghĩa là sau khi hắn về nước, biểu hiện của hắn vẫn rất bình thường, ngoại trừ việc hắn mắc chứng bệnh PTSD.(1)Nhưng sau khi đi khám bác sĩ tâm lý xong thì hình như không phát hiện ra hắn có vấn đề gì, cho nên bọn họ cũng không hiểu tại sao Joe Affleck lại làm việc này. ”

    (1)Bệnh PTSD: ‘Rối loạn stress sau sang chấn’ hay còn gọi là ‘Hậu chấn tâm lý’ (Tên tiếng Anh của nó là: Posttraumatic Stress Disorder – PTSD) là rối loạn tâm lý, tổn thương về tinh thần, biểu hiện bằng các triệu chứng lo âu rõ rệt sau khi phải đương đầu với sự kiện gây tổn thương và vẫn tiếp tục kéo dài dù sự kiện đã kết thúc. Các bạn có thể tìm hiểu thêm về chứng bệnh này ở trên wikipedia nhé!!

    “ Thế người còn lại thì sao? ” Chúc An Sinh hỏi.

    “ Người còn lại là chiến hữu của hắn, bị thương trên chiến trường xong đã trở về nước. Nhưng cả người nhà hai người đều chưa từng gặp mặt người bạn còn lại của đối phương. Cho nên không ai biết tới việc hai người này đã gặp nhau lúc nào. ”

    “ Cho nên vụ án giết người liên hoàn bằng súng này là do binh lính xuất ngũ làm, nhưng tại sao bọn họ lại làm thế? Chẳng lẽ vết thương đã để lại cho họ sự tổn thương về tâm lý rất nghiêm trọng sao, nhưng bình thường lại chẳng có ai phát hiện ra chuyện này? ”

    “ Cái đó thì tôi không rõ lắm vì William Cruz và mấy người trong FBI vẫn đang thẩm vấn nghi phạm. Chân tướng là gì chắc chúng ta phải đợi kết thúc phần thẩm vấn này mới biết được. ” Jennifer giải thích.

    Chúc An Sinh gật đầu, sau đó cô tìm một vị trí và ngồi xuống. Ngồi xuống rồi, Chúc An Sinh lại có suy nghĩ vẩn vơ về vụ án này.

    Chân tướng là thế này sao? Bởi vì hai người lính đó mắc chứng PTSD nên đã tạo ra thảm kịch mười ba sinh mạng vô tội tử vong?

    Kết quả cuối cùng này khiến Chúc An Sinh không thể tiếp thu nổi. Thậm chí, cô tình nguyện tin rằng Joe Affleck là một tên sát nhân điên cuồng, như vậy cô có thể thản nhiên mà tới khiển trách hắn. Nhưng tình huống xảy ra ngày hôm nay khiến cô nghĩ có thể Joe Affleck và đồng bọn của hắn cũng là người bị hại.

    Chúc An Sinh không thể hình dung được tâm trạng của mình lúc này. Biết được tin này, Chúc An Sinh vẫn chưa thể hiểu được vì sao Joe Affleck lại làm như vậy, nhưng cô cũng phải thừa nhận rằng sau khi biết được thông tin này, lòng cô cũng bình tĩnh hơn trước.

    Lúc này, William Cruz đi đến cắt ngang dòng suy nghĩ của Chúc An Sinh. Thấy ông đi ra, Chúc An Sinh vội hỏi: “ Kết quả thẩm vấn của ông ra sao rồi? ”

    William Cruz dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Chúc An Sinh. Sau đó, ông nói một cách bất đắc dĩ: “ Joe Affleck muốn gặp cô, hắn không chịu nói bất cứ thứ gì cả. Nhưng hắn nói, nếu như cô là người thẩm vấn hắn thì hắn sẽ thẳng thắn khai ra toàn bộ. ”

    “ Muốn tôi thẩm vấn? ”

    Chúc An Sinh có chút không tin mà tự chỉ tay về phía mình. Cô thiếu chút nữa thì tưởng mình nghe nhầm, thẳng cho tới khi William Cruz gật đầu xác nhận cô mới tin đó là thật.

    “ Tại sao hắn lại muốn gặp tôi? ” Chúc An Sinh không hiểu.

    “ Cái này thì cô nên đi gặp hắn để tìm đáp án. ”

    William Cruz lắc đầu. Sau đó, cô tạm biệt Jennifer và đi theo William Cruz tới phòng thẩm vấn để gặp Joe Affleck.

    Trong phòng thẩm vấn, Chúc An Sinh gặp lại Joe Affleck. Ban đầu, William Cruz đang muốn ở lại cùng Chúc An Sinh thẩm vấn hắn, nhưng cuối cùng Joe Affleck lại yêu cầu đi ra ngoài. Cuối cùng, trong phòng thẩm vấn chỉ còn lại người cảnh sát ở lại canh giữ, Chúc An Sinh và Joe Affleck, chỉ có ba người.

    “ Vì sao anh lại muốn gặp tôi? ” Sau khi ngồi xuống, Chúc An Sinh lập tức đưa ra vấn đề.

    “ Bây giờ mấy người đều thẩm vấn như thế này sao? Mấy cái kỹ xảo hay dùng trên TV, trên màn ảnh rộng đâu rồi? Không phải cô nên từng bước dụ dỗ tôi để tôi nói ra chân tướng sao? ” Joe Affleck cười cười, hệt như kiểu hắn đang nhắc tới một câu chuyện nào đó hài hước lắm.

    “ Mong là anh hiểu, tôi không muốn giao lưu quá nhiều với một người như anh. Bởi vì mặc kệ anh nói cái gì cũng không thể thay đổi được việc anh đã cướp đi mạng sống của mười ba người dân vô tội và thêm cả mạng sống của Sean nữa. Mà tôi chỉ để ý tới việc anh bị xét xử như thế nào thôi, không còn gì khác. ”

    “ Xét xử, từ này tôi không thích lắm nhưng tôi lại rất thích cô, cho nên tôi có thể nói cho cô biết đáp án. Tôi có thể nhìn ra cô không giống với bọn họ, cô rất thông minh, đôi mắt của cô đã cho tôi thấy điều đó. Thật ra người đã bắt được tôi chỉ có cô thôi, đúng không? ”

    “ Mặc kệ là ai thì giờ anh cũng bị bắt rồi, có gì khác nhau sao? ” Chúc An Sinh nhìn Joe Affleck, lạnh lùng hỏi.

    “ Cô đúng là một người rất thẳng thắn. Được rồi, cô muốn biết cái gì, cô nói đi. ”

    Có vẻ như Joe Affleck đã mất hứng thú trong việc khiêu khích Chúc An Sinh, giọng hắn cũng trở nên lạnh lùng hơn.

    “ Vì sao anh lại muốn giết người? ”

    Giống như là bác sĩ đang cầm dao phẫu thuật chuẩn bị hạ một đường chuẩn xác xuống khối u.

    “ Bởi vì tôi muốn cứu bọn họ, cô không phát hiện ra sao? Từ lúc tôi bắt đầu giết người, toàn bộ New York đã trở nên yên bình hơn rất nhiều. ”

    “ Cứu? Những người bị anh giết hại đều là những người vô tội, anh giết bọn họ là muốn cứu ai? ” Chúc An Sinh cảm thấy khó hiểu. Ít nhất bây giờ cô đã khẳng định được việc tâm lý của Joe Affleck có vấn đề, bởi vì cô thật sự không hiểu nổi tư duy logic của hắn.

    “ Cô gái, cô biết chiến tranh là như thế nào không? Chắc chắn cô không biết, không phải người ở trong hoàn cảnh đó thì chắc chắn sẽ không biết, mỗi một lần hô hấp, mỗi một nhịp tim cô đều phải hết sức cẩn thận. Bởi vì cô không thể biết được liệu có một động tác nhỏ nào sẽ khiến mình không thể giữ được mạng. ”

    “ Cô đã tận mắt nhìn thấy những người bị bắn chưa? ”

    Chúc An Sinh im lặng nhìn Joe Affleck, cô không thể trả lời được vấn đề mà Joe Affleck đưa ra.

    “ Chính mắt tôi đã nhìn thấy được, người đó ở cách tôi không tới năm mét, anh ta bị phát hiện nhưng tôi lại không bị phát hiện. Tiếng súng đã hoàn toàn che mất khả năng nghe của tôi nên tôi không thể nghe được cuối cùng anh ta muốn nói với tôi cái gì, nhưng tôi lại nhớ được hình ảnh cả người anh ta nằm trên vũng máu. Cô có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đấy không? Thậm chí chúng tôi còn không tìm được hoàn chỉnh thi thể của anh ta. Anh ta rất nhớ nhà, chúng tôi hay cười nhạo anh ta vì điều đó nhưng giờ anh ta mãi mãi không thể về nhà được nữa, trong nháy mắt, anh ấy đã hóa thành hạt bụi trong chiến tranh ở Iraq. ”

    “ Cho nên anh đã đi giết hại những người vô tội? Bọn họ thì đã làm gì sai chứ? ”

    “ Thế nên chúng tôi là người sai sao? Tôi nói rồi, cô là một cô gái thông minh, liệu cô có thể nói cho tôi biết đáp án không? Chúng tôi đã sai ở chỗ nào? Có lẽ cái sai lớn nhất của chúng tôi là đã tin chính mình đang vì quốc gia mà chiến đấu, sau đó cô thấy được sự đẫm máu mà chúng tôi phải trả giá không? ”

    “ Chúng tôi đã trở thành điều đáng cười nhạo nhất của đất nước mình. Chúng tôi là những người nghĩa sĩ nhưng trong miệng người khác lại là máy móc biết giết người, cuối cùng chúng tôi đã phải nhận lại cái gì? Chúng tôi đổi lại cho quốc gia mười triệu quân tử, chúng tôi nhận lấy những lần thức giấc giữa đêm vì sợ hãi khi tưởng rằng mình đã chết, chúng tôi đổi lại được một nền hòa bình giả dối nhưng tội ác lại chất đống. Đây là cái sai của bọn tôi, một lỗi sai quá lớn, chúng tôi không hề nhận ra thế giới này thật ra đã rất đổ ác, chỉ có tử vong mới khiến cho con người ta tỉnh táo. ”

    Chúc An Sinh ngạc nhiên nhìn về phía Joe Affleck. Khuôn mặt Joe Affleck lạnh lùng, hắn nói một cách rất hùng hồn, hắn rất tin tưởng vào những gì mình đang nói.

    Đột nhiên Chúc An Sinh hiểu ra tại sao Joe Affleck muốn giết hai mẹ con kia, bởi vì hắn có niềm tin mãnh liệt vào suy nghĩ của mình, hắn còn tưởng mình đang làm điều đúng đắn cho nên hắn không cách nào tiếp thu được cuộc nói chuyện của hai mẹ con kia.

    “ Không. ”

    Chúc An Sinh lắc đầu liên tục, vành mắt cô hơi phiếm hồng nhưng cô hiểu rõ cô không hề bị những lý lẽ của Joe Affleck thuyết phục. Cô chỉ là đang tiếc hận, tiếc cho sự thiện lương của Bradley Ray Caver và những người dân vô tội khác đã bỏ mạng, đáng lẽ bọn họ sẽ là những người bình thường được hưởng hạnh phúc trên thế gian này.

    Rồi Chúc An Sinh tiếc cho sự ra đi của Sean, tiếc cho sự nghiệp của Joe Affleck đã bị chôn vùi.

    “ Anh đúng là có lỗi sai, nhưng cái sai của anh là đã làm tổn thương người vô tội, cái sai của anh là đã biết mình đầy thương tích nhưng vẫn đem bản thân mình đẩy xuống địa ngục. Anh thật sự sai rồi. ”

    Joe Affleck không nhớ Chúc An Sinh đã rời khỏi phòng thẩm vấn từ lúc nào, nhưng đột nhiên hắn nhớ lại, trước kia, từ rất lâu rồi, có một đứa trẻ sơ sinh đã cất tiếng khóc đầu tiên.

    Tác giả có lời muốn nói: Nhân và quả, tội và nghiệt, súng và hoa, tất cả đều tạo thành hiệu ứng cánh bước, mong cho mọi người mỗi ngày đều bình an, hạnh phúc.

    P/S: Trì Trừng cũng nên trở về rồi!!!​
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Chứng Kiến Thần Thám
    Tác giả: Tưởng Du Nguyên
    Quyển 6
    Chương 90: 5 milimet quặng đồng tinh luyện

    Edit + Beta: Cải Trắng
    Nguồn: wattpad.

    Cũng trong ngày Joe Affleck bị bắt, cảnh sát lục soát nhà hắn ở chung cư đã phát hiện ra một khẩu súng remington ACR(1), hơn nữa sau khi kiểm tra chiếc xe oto màu bạc, suy nghĩ của Chúc An Sinh đã được chứng thực.

    (1)Khẩu súng remington ACR: là một khẩu súng trường tấn công mô-đun được thiết kế bởi Magpul Industries của Austin, Texas và được gọi là Masada.

    Phần ghế ngồi phía sau xe đã được gập lại, khoảng không gian giữa ghế sau và cốp xe thông nhau, phần cốp xe có một lỗ thủng to khoảng 6cm, xung quanh lỗ thủng đó phản ứng khói thuốc súng khá mạnh. Thế nên, vụ án giết người liên hoàn bằng súng này coi như đã được phá thành công.

    Tiếp theo, cảnh sát còn mang khẩu súng remington ACR ra để kiểm nghiệm thêm lần nữa, xác nhận những viên đạn trong người các nạn nhân ở vụ án giết người liên hoàn này đều được bắn ra từ khẩu súng này, đây cũng là bằng chứng định tội Joe Affleck, nhưng lúc đó Chúc An Sinh đã lên máy bay tới Thái Lan.



    Trì Trừng rời khỏi New York được bốn ngày Chúc An Sinh đã biết chắc chắn rằng anh đang say mê phá án. Nhưng Chúc An Sinh vẫn không nhịn được mà lo lắng cho anh, đây là cuộc gọi thành công đầu tiên cô gọi cho anh sau bốn ngày, mà người nhận nó còn là phụ nữ.

    “ Trì Trừng, cuối cùng anh cũng chịu nghe điện thoại rồi. ”

    Thấy cuộc gọi được nhận, Chúc An Sinh có hơi kinh ngạc. Mấy ngày hôm trước cô mãi không liên lạc được với Trì Trừng, cuối cùng cô đành liên lạc cho cảnh sát Thái Lan, khi họ xác nhận là Trì Trừng không sao cô mới yên tâm. Vì thế cô mới đem toàn bộ sức lực của mình đặt lên vụ tấn công ở New York. Rồi sau khi cả vụ án bắt cóc và giết người liên hoàn được giải quyết cô mới nhớ ra mình phải liên lạc với Trì Trừng.

    “ Chào chị, chị muốn tìm Trì Trừng tiên sinh sao? ”

    Ban đầu, tâm trạng của Chúc An Sinh còn đang vô cùng vui vẻ vì mình đã gọi được điện thoại cho Trì Trừng, không ngờ người nhận ở đầu dây bên kia là một người phụ nữ, trong lòng cô như có thứ gì đó chùng xuống.

    “ Đúng vậy, tôi là trợ lý của Trì Trừng. Xin hỏi cô là? ”

    “ Hóa ra chị là trợ lý của Trì Trừng tiên sinh. Chào chị, chị cứ gọi em là Tiểu Mỹ là được, em là phiên dịch tạm thời cho Trì Trừng tiên sinh trong khoảng thời gian anh ấy ở đây. ”

    “ Chào em, Tiểu Mỹ. ” Tuy Chúc An Sinh cảm thấy lúc này mình mà mở miệng hỏi thăm thì rất không chân thành nhưng cô không có thời gian để ý những chi tiết nhỏ đó: “ Có thể cho chị hỏi một chút là sao khoảng thời gian vừa rồi chị không thể liên lạc được với Trì Trừng không? ”

    “ Bây giờ Trì Trừng tiên sinh vẫn còn ở trong thôn điều tra vụ án. Hôm nay em giúp Trì Trừng tiên sinh mang quần áo anh ấy đã thay ra về khách sạn để giặt, nhưng hình như anh ấy quên điện thoại ở đây rồi. ”

    “ Hóa ra là vậy! ” Có Tiểu Mỹ giải thích, Chúc An Sinh cảm thấy yên tâm hơn, nhưng hình như cô vừa mới biết thêm thông tin gì đó: “ Mấy ngày hôm nay Trì Trừng đều ở hiện trường vụ án sao? ”

    “ Vâng, bọn em cũng đã khuyên Trì Trừng tiên sinh nhưng anh ấy quá liều mạng. Bọn em đã giúp anh ấy đặt khách sạn ở trong thành phố nhưng anh ấy còn chưa tới khách sạn đó nữa, ngược lại còn tùy tiện tìm nông trại nào đó ở tạm trong thôn. Theo như cách nói của anh ấy thì là ở đây anh ấy có thể tới hiện trường phạm tội bất cứ lúc nào. Nhưng điều kiện ở trong thôn không tốt, ngay cả tín hiệu trên điện thoại cũng không có, nhưng Trì Trừng tiên sinh rất kiên trì, em chỉ có thể làm chân chạy vặt giúp anh ấy hoàn thành một số công việc thôi. ”

    “ Thì ra là thế. ”

    Đối với việc Trì Trừng liều mạng làm việc, Chúc An Sinh cũng không kinh ngạc lắm, nhưng cô nghĩ cô cần phải tìm lúc nào rảnh rỗi để nói cho anh biết tật xấu này của anh mới được. Hiển nhiên, Chúc An Sinh đã quên mất chính mình hôm qua cũng thức trắng đêm, sau đó còn đi bắt Joe Affleck.

    Chúc An Sinh cũng hỏi thăm Tiểu Mỹ một chút về tiến triển vụ án, có vẻ như tình huống không lạc quan lắm, sau đó hai người kết thúc cuộc trò chuyện.

    Buổi chiều, Chúc An Sinh nhàm chán ở nhà nghịch mô hình khung xương người mà Trì Trừng đưa cho cô.

    Chúc An Sinh vẫn còn nhớ cái mô hình này là lúc ở cổ trấn Hà Giác, Trì Trừng đã đồng ý cho cô, tất cả mọi thứ giống như là mới xảy ra ngày hôm qua vậy. Chúc An Sinh không ngờ thời gian lại trôi nhanh thế.

    Trước đó, Chúc An Sinh còn ngạc nhiên khi Trì Trừng có thể xếp hoàn chỉnh khung xương người, nhưng tới hôm nay thì cô cũng làm được việc đó. Tuy rằng so với Trì Trừng thì cô vẫn còn kém nhưng lại hơn hẳn Chúc An Sinh của trước đó. Giờ cô còn có thể giải quyết cả vụ án giết người liên hoàn bằng súng khiến cho cảnh sát và FBI đau đầu, đây là điều trước kia cô không tin rằng mình có thể làm được.

    Xếp xong mô hình khung xương người, Trì Trừng gọi video đến cho cô, đánh thức cô khỏi những dòng hồi ức. Cô vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nhanh chóng nhận điện.

    Cuối cùng, sau bốn ngày xa cách nhau, Chúc An Sinh cũng đã nhìn thấy Trì Trừng. Trong điện thoại, sắc mặt Trì Trừng có hơi u ám, bên mép anh cũng thấy rõ râu chưa được cạo, nhìn qua trông anh có vẻ mệt mỏi.

    “ Xem ra vụ án ở Thái Lan làm anh rất đau đầu. ” Chúc An Sinh buông một câu giống như đang trêu ghẹo, nhưng ánh mắt đau lòng đã bán đứng nội tâm của cô.

    Trì Trừng cười tươi nhìn chằm chằm vào Chúc An Sinh, anh thật sự muốn khắc sâu hình bóng cô vào tim mình, ngay cả mắt anh cũng không buồn chớp, như thể muốn bù lại cho mấy ngày xa cách.

    “ Vụ án này đúng là rất phiền toái, nhưng cũng chúc mừng em đã thành công phá được vụ án ở New York. ”

    “ Sao anh biết? ” Chúc An Sinh kinh ngạc hỏi lại: “ Đúng rồi, không phải trong thôn anh đang điều tra không có sóng sao, sao giờ anh có thể gọi điện thoại cho em? ”

    “ Tiểu Mỹ nói cho anh biết, nói em gọi điện cho anh. Hơn nữa, trong khoảng thời gian này điện thoại của anh nhận được rất nhiều tin tức và thư từ, cho nên anh đã trở về thành phố, trong đó có một ít là thư cục cảnh sát gửi cho anh nhờ giúp đỡ, vì thế anh lên mạng tìm kiếm hai vụ án đó xem sao. Em làm khá tốt, hơn nữa anh còn nhận được mail của William Cruz. ”

    “ Mail của William Cruz? Sao ông ấy lại gửi mail cho anh chứ? ”

    “ Đương nhiên là muốn thọc gậy bánh xe rồi. Tuy rằng em không có khả năng gia nhập FBI nhưng vẫn có thể làm cố vấn. Ông ấy cảm thấy để em làm trợ lý cho anh là rất thiệt thòi. ”

    Hiểu được nguyên nhân, Chúc An Sinh vui vẻ ra mặt, sau đó cô cố ý nói: “ Cố vấn cho FBI, công việc này có vẻ không tồi. ”

    “ Sao nào, em có muốn nhận công việc này không? Anh vẫn chưa trả lời ông ấy đâu, nếu không anh có thể giúp em truyền đạt lại suy nghĩ của em cho ông ấy, nhé? ” Trì Trừng trêu chọc cô.

    “ Thôi bỏ đi, em cảm thấy như bây giờ cũng tốt. ”

    “ Bởi vì em luyến tiếc anh sao? ”

    “ Trì Trừng, cái tính tự luyến này của anh vẫn không thể sửa sao? Anh xem xem nhiều ngày vậy rồi nhưng em đâu có nhớ anh. ” Chúc An Sinh tự động bỏ qua việc trước đó mình đã hỏi cảnh sát Thái Lan về tình hình của Trì Trừng.

    “ Thế thì quá đáng tiếc. An Sinh, em biết không, mấy ngày hôm nay lúc nào anh cũng nhớ tới em. ”

    Nói lời ngọt ngào nhưng Trì Trừng lại cố làm ra vẻ nghiêm túc, Chúc An Sinh thì cố gắng kiềm chế để bản thân không lộ ra sự vui sướng. Nhưng sự vui vẻ của cô đã sớm thể hiện trên nét mặt, khóe mắt.

    “ An Sinh, không thì em tới Thái Lan đi, biết đâu em lại có thể giúp anh bước ra khỏi chỗ khó khăn trong vụ án này. ”

    Chúc An Sinh nhìn ra được sự nghiêm túc của Trì Trừng, cô hiểu rõ, lần này nhất định là Trì Trừng đã vướng phải vấn đề khó giải quyết.

    “ Anh cũng không tìm ra manh mối sao? ” Chúc An Sinh khó có thể tưởng tượng được, đây rốt cuộc là vụ án như thế nào mới khiến ngay cả Trì Trừng cũng bối rối.

    “ Vụ án này đúng là rất phiền toái. Trước đó anh cũng đã nói với em rồi, những khả năng có thể xảy ra, cảnh sát Thái Lan đều đã nghĩ tới, nhưng cuối cùng vẫn không thu lại được kết quả gì. Thậm chí, anh đã tới Thái Lan được bốn ngày rồi nhưng vẫn chưa tìm ra được cách mà hung thủ dùng để di chuyển vào trong thôn, còn cả mục đích tại sao hắn lại làm như vậy nữa. ”

    “ Hai thôn này cách nhau rất xa, cũng chẳng có liên quan gì tới nhau cả. Vì sao hung thủ lại muốn diệt thôn, tất cả điều này anh đều không hiểu. ”

    Nhìn vào đôi mắt thâm thúy của Trì Trừng, Chúc An Sinh có thể cảm nhận được rõ ràng lớp sương mờ trong lòng anh.

    “ Nếu như anh cần, bây giờ em sẽ lập tức đi đặt vé máy bay. ” Chúc An Sinh dùng thanh âm hết sức dịu dàng, nói.

    “ An Sinh, có vẻ như anh không thể rời khỏi em. ”

    Khoảng cách giữa hai người là cả Thái Bình Dương, nhưng Chúc An Sinh vẫn có thể cảm nhận được thâm tình trong ánh mắt của Trì Trừng. Bỗng nhiên, Chúc An Sinh cảm giác như mình đang ngã trên sự ngọt ngào, mềm mại của kẹo bông gòn, khóe miệng cô không thể kiềm chế được mà hơi cong lên.

    “ Không cần dùng ánh mắt đó nhìn em đâu, giờ em lập tức đi đặt vé máy bay, nhé? ”

    Chúc An Sinh hoàn toàn tước vũ khí đầu hàng, Trì Trừng cũng để lộ ra nụ cười đắc thắng.

    “ Thật sự muốn lập tức gặp được em. ”

    Câu nói cuối cùng của Trì Trừng khiến Chúc An Sinh nhớ mãi. Bởi vì có những lời này, nên lúc thu dọn hành lý, Chúc An Sinh thu dọn nhiệt tình gấp mười lần. Thậm chí ngay cả lúc lên máy bay cô cũng không nhịn được mà cười trộm, điều đó làm cho hành khách ngồi bên cạnh cô thỉnh thoảng lại nhìn cô bằng ánh mắt quái dị.

    Sau mười mấy tiếng đồng hồ ngồi trên máy bay, cuối cùng Chúc An Sinh cũng đặt chân lên đất nước Thái Lan, nhưng cô không cảm thấy mệt mỏi chút nào. Bởi vì cô nghĩ tới việc chỉ cần một lúc nữa thôi là cô có thể nhìn thấy Trì Trừng nên ngay cả bước chân cô cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

    Kéo theo vali hành lý, Chúc An Sinh đi tới đại sảnh của sân bay, cô vẫn đang tìm kiếm bóng dáng Trì Trừng trong dòng người đông đúc. Bởi vì cô nhớ là chính Trì Trừng đã nói muốn ngay lập tức nhìn thấy cô mà, thế nên Chúc An Sinh không nghĩ tới người ra đón cô ở sân bay lại là Tiểu Mỹ.

    Tiểu Mỹ là một cô gái vô cùng đáng yêu, trên tay cô ấy cầm bảng hiệu, cô ấy cũng là người đầu tiên nhận ra Chúc An Sinh. Trước lúc đó Chúc An Sinh còn tưởng mình phải nhìn thấy Trì Trừng mới đúng.

    “ Chào chị, Chúc tiểu thư. Em tên là Tiểu Mỹ, em tới đây để đón chị. ”

    “ Chào em. ”

    Theo phép lịch sự, Chúc An Sinh cũng chào hỏi một câu. Sau đó, cô tiếp tục tìm kiếm thêm lượt nữa nhưng cô vẫn không thấy bóng dáng Trì Trừng đâu cả.

    “ Chúc tiểu thư, chị muốn tìm Trì Trừng tiên sinh sao? ” Tiểu Mỹ như nhìn ra được tâm tư của Chúc An Sinh: “ Ban đầu đúng là Trì Trừng tiên sinh định tới đón chị, nhưng hình như anh ấy lại có phát hiện mới rồi. ”

    Nghe Tiểu Mỹ nói như vậy, cuối cùng Chúc An Sinh cũng hiểu. Cô còn tưởng Trì Trừng đang lừa cô chứ, nhưng nếu như nó liên quan tới công việc thì cô có thể hiểu được.

    “ Anh ấy có phát hiện mới? ” Sự chú ý của Chúc An Sinh lập tức đặt lên nửa câu sau của Tiểu Mỹ: “ Là cái gì thế? ”

    “ Em cũng không biết nói thế nào nữa. ” Tiểu Mỹ để lộ ra sự khó xử: “ Nếu không chút nữa chị tự mình xem nhé, được không ạ? ”

    Mãi cho tới bốn tiếng đồng hồ sau Chúc An Sinh mới nhìn thấy được cái gọi là phát hiện mới của Trì Trừng, lúc đó cô cũng mới hiểu được tại sao Tiểu Mỹ lại có phản ứng như vậy. Hơn nữa, Chúc An Sinh còn biết được một tin là, cách đây không lâu Trì Trừng còn thuê một người dẫn đường để đi vào trong rừng sâu, sau đó thì cả anh và người dẫn đường đều biến mất trong rừng.

    Nghe được tin này mọi người đều cảm thấy khó hiểu. Chúc An Sinh thì cúi đầu quan sát phát hiện mới của Trì Trừng, đó là quặng đồng tinh luyện với độ lớn khoảng 5 milimet.​
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)