Trinh Thám  Đô Thị Chứng Kiến Thần Thám - Tưởng Du Nguyên (Ngôn Tình) - Thiếu nd C85

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Chứng Kiến Thần Thám
    Tác giả: Tưởng Du Nguyên
    Quyển 4
    Chương 76: Ma quỷ

    Edit + Beta: Cải Trắng
    Nguồn: wattpad.

    Edit: Cải Trắng

    Carla Addams bị bắt khi cô ta đang ở trường học. Cũng trong lúc đó, Trì Trừng và Chúc An Sinh đã xuất phát đi tới nhà của cô ta, đi vào bên trong, cả cô và Trì Trừng đều cảm nhận được trong ngôi nhà này dường như rất lâu rồi không có người ở.

    Chúc An Sinh và Trì Trừng cầm theo máy ảnh, hai người cẩn thận chụp lại vài tấm ảnh dùng để làm chứng cứ. Bọn họ điều tra cẩn thận từng chút một, không bỏ sót bất cứ chỗ nào, rồi họ cũng kiểm tra tới được phòng ngủ của Carla Addams.

    Trì Trừng cảm thấy bố cục bên trong phòng ngủ của Carla Addams rất kỳ lạ, rõ ràng ở hai bên giường còn thừa rất nhiều không gian nhưng tủ quần áo của cô ta lại được đặt ở dưới đuôi giường, điều này không hợp với lẽ thường. Anh bước từng bước một vào bên trong, ở đây rất yên tĩnh, anh có thể nghe thấy được cả tiếng bước chân của mình.

    Anh chậm rãi mở tủ quần áo ra, Trì Trừng lập tức hiểu tại sao tủ quần áo lại được đặt ở đuôi giường.

    Thứ Trì Trừng nhìn thấy bên trong chính là một bộ xương người xiêu vạo, độ dài tay chân của bộ xương đó không giống nhau, nhìn phần bộ xương đó vô cùng buồn cười. Cái này nhìn giống như một con thú bông có hình thù kỳ lạ. Nhưng có vẻ như Carla Addams chẳng cảm thấy gì, thậm chí cô ta còn mặc quần áo vào cho bộ xương này, nhìn bộ xương này giờ giống như một đứa trẻ vậy.

    Trì Trừng nhẹ nhàng cầm lấy đầu lâu của bộ xương đó, anh quan sát kỹ càng, sau đó, anh xác nhận đây đúng là xương người.

    Đến bước này, Trì Trừng đã hiểu vì sao trên các thi thể nạn nhân, mỗi thi thể đều bị thiếu mất một bộ phận. Sau khi lấy xương đi, Carla Addams còn cẩn thận loại bỏ hết phần thịt và máu, giờ phần xương đó chỉ là một khúc xương trắng. Trì Trừng đoán chắc là cô ta đã dùng một ít chất hóa học vào chỗ xương này, đương nhiên, nó cũng phù hợp với việc cô ta là một cô giáo dạy môn hóa học.

    “ An Sinh. ”

    Trì Trừng lên tiếng gọi Chúc An Sinh, không bao lâu sau, Chúc An Sinh chạy về phía phòng ngủ.

    “ Điều này đúng là quỷ dị. ” Sau khi nhìn thấy bộ xương người, Chúc An Sinh cảm thán một câu, cô chưa từng gặp tên hung thủ nào có sở thích kỳ lạ như vậy: “ Carla Addams đặt bộ xương người ở đây làm gì? Chẳng lẽ mỗi ngày cô ta đều nhìn bộ xương người này một cái rồi mới đi ngủ sao? ”

    Trì Trừng nhìn về phía giường ngủ, đúng thật là nằm ở trên giường hoàn toàn có thể nhìn thấy bộ xương người, sau đó anh nói: “ Chắc là như vậy. Nhưng mà sao trước khi đi ngủ Carla Addams lại phải nhìn bộ xương người đây? Chẳng lẽ chỉ là vì sở thích thôi? ”

    Lúc này, điện thoại của Chúc An Sinh nhận được tin nhắn mới, chờ cô xem xong tin nhắn, cô lập tức nói với Trì Trừng: “ Bọn họ đã bắt được Carla Addams rồi, không thì anh hỏi trực tiếp cô ta là được. ”

    Nói xong, Chúc An Sinh còn giơ điện thoại lên cho Trì Trừng xem phần tin nhắn đó, Trì Trừng cũng cảm thấy đây là một cách làm tiết kiệm thời gian. Vì thế, anh giao lại công việc khám xét căn nhà này cho Chúc An Sinh, còn anh thì quay về cục cảnh sát.

    Vừa đến cục cảnh sát, Trì Trừng đã nhận được tin Silvia Addams đã khai tất cả mọi việc, nhưng mà sau khi xem xong lời khai của cô ta, anh suýt chút nữa cười thành tiếng. Silvia Addams đem mọi hành vi phạm tội của mình đổ hết lên đầu chị gái. Theo như lời cô ta thì cô ta chẳng biết gì cả. Nhưng cô ta không biết, Trì Trừng đã có biện pháp chứng minh người đã hành hạ, ngược đãi những đứa trẻ đó chính là Silvia Addams. Chứng cứ bày ra trước mặt, giảo biện chỉ làm tốn thời gian hơn thôi.

    Cầm theo tờ ghi lời khai của Silvia, Trì Trừng nhanh chóng tìm tới chỗ của Carla Addams, từ khi bị bắt, cô ta không nói lấy một lời.

    Điều làm Trì Trừng kinh ngạc sau khi nhìn thấy Carla Addams là so với em gái, cô ta trông còn xinh đẹp hơn mấy phần. Lúc này, tình cảnh này làm anh nhớ tới một câu nói của người Trung Quốc: Họa nhân, họa bì, khó họa cốt. Tri nhân, tri diện, bất tri tâm* Không ai có thể ngờ rằng, hai người phụ nữ có nhan sắc xinh đẹp như thế này lại hành hạ, ngược đãi, giết không biết bao nhiêu đứa trẻ, đúng là đáng sợ hơn cả ma quỷ.

    (*)Họa nhân, họa bì, khó họa cốt. Tri nhân, tri diện, bất tri tâm: Vẽ người, vẽ da, khó vẽ xương. Biết người, biết mặt, không biết lòng.

    “ Cô vẫn không muốn mở miệng à? ” Trì Trừng ngồi xuống, anh kiên nhẫn hỏi thêm một câu: “ Nhưng cô biết không, em gái cô đã nói khá nhiều rồi, nếu cô vẫn tiếp tục giữ thái độ im lặng như này thì chẳng có ai giúp được cô nữa. ”

    Cũng không biết có phải là vì nghe thấy tên Silvia Addams hay không, nhưng Carla Addams đã ngẩng đầu lên nhìn Trì Trừng. Cô ta mở miệng nói, khi cô ta nói, anh mới biết được rằng, thứ khiến cô ta mở miệng không phải là Silvia.

    “ Nó đúng là đồ ngu ngốc, nếu không phải tại nó ngu ngốc thì mấy người có thể phát hiện ra tất cả sao? Các người toàn là một lũ đạo mạo phế vật, nếu không phải vì nó thì mấy người cho rằng mấy người có thể bắt được tôi à? ”

    “ Tôi không biết tại sao cô lại trở nên tức giận như vậy nhưng tôi có thể nói cho cô biết rằng, tôi đã xem qua những video ngược đãi trẻ em rồi, từ đầu tới cuối, người ngược đãi những đứa trẻ chỉ có em cô mà thôi. Cho nên, cô có thể nói cho tôi biết, vì sao cô lại tham gia vào tội ác này không? Còn nữa, ở trong tủ quần áo của cô, tôi đã phát hiện ra một bí mật, tại sao cô lại thu thập những bộ phận xương trên thi thể người chết? ”

    “ Mấy người đã làm gì Chris rồi!! ”

    Đột nhiên, khi Trì Trừng nhắc tới bộ xương để trong tủ quần áo của cô ta, Carla Addams trở nên kích động. Cô ta như muốn nhào tới chỗ Trì Trừng. Người cảnh sát đang đứng trong phòng thẩm vấn vội vàng kéo cô ta lại. Một lần nữa, Trì Trừng lại suy nghĩ về mối quan hệ giữa Carla Addams và bộ xương trong tủ quần áo, thậm chí Carla Addams còn đặt tên cho bộ xương đó?

    “ Xem ra cô rất để ý tới Chris. Vậy cô thử nói cho tôi nghe xem, tại sao cô lại dùng xương của những đứa trẻ khác ghép vào nhau để tạo thành bộ xương hoàn chỉnh, tạo ra Chris? ”

    “ Đó là sự trừng phạt dành cho bọn họ! Chỉ có mấy người như các người mới cảm thấy mấy đứa trẻ đó là những người đơn thuần nhất, nhưng mà các người thì biết gì chứ? Các người cho rằng là trẻ con thì mãi mãi không biết làm những chuyện ác sao? Nhưng mà mấy người quên rồi, những người làm điều ác, ai mà không từng là trẻ con chứ. ”

    Trì Trừng bình tĩnh nhìn Carla Addams, bỗng nhiên, anh cảm thấy hình như mình đã hiểu ra cái gì đó.

    “ Cô rất ghét những đứa trẻ đó, đúng không? Bởi vì bọn họ làm tổn thương Chris? ”

    Lời Trì Trừng nói giống như một mũi tên nhọn hoắt đâm vào trong lòng Carla Addams. Không ngờ, Carla Addams đã thôi không giãy dụa nữa, cô ta bắt đầu khóc rống lên.

    “ Chris, là con của cô? ”

    Trì Trừng có chút do dự khi nói ra suy đoán của mình. Đồng thời, lúc đó anh âm thầm gửi một tin nhắn tới cho người bạn của mình làm ở cục cảnh sát New York, anh nhờ hắn điều tra về Chris và Carla Addams.

    “ Chris không làm sai gì cả, vì sao mấy người lại làm như vậy với nó? Vì sao? Thằng bé mới là đứa trẻ đơn thuần nhất trên thế giới này, vì sao mấy người muốn bắt nạt thằng bé? Vì sao? ”

    Carla Addams lên tiếng chất vấn, giọng nói nghe vô cùng thê lương. Tóc tai cô ta rối tung, thoạt nhìn, nhìn cô ta thật giống như một con quỷ được dần bò lên từ phía dưới địa ngục.

    Không lâu sau, Trì Trừng nhận được tin nhắn mà người cảnh sát kia gửi tới, nội dung trong tin nhắn được đính kèm một hồ sơ điện tử.

    Lướt xem xong hồ sơ, cuối cùng Trì Trừng cũng hiểu từ đầu tới cuối câu chuyện.

    “ Bọn họ làm Chris bị tổn thương, cho nên cô muốn trả thù, đúng không? ”

    Trì Trừng nói, sự đau khổ không thể che dấu được, bởi vì anh không quên được hình ảnh của Chris ở trong hồ sơ. Thân thể của cậu bé xiêu vẹo, tay chân thì dài ngắn không đồng đều, giống hệt như bộ xương Trì Trừng tìm thấy trong tủ quần áo của cô ta.

    Trì Trừng không biết người như vậy thì ở trường học bị kỳ thị tới mức nào, nhưng anh chắc chắn đó là một điều cực kỳ bi thảm.

    Cuối cùng, một cái chết kinh khủng đã đến với Chris. Từ báo cáo khám nghiệm tử thi của Chris có thể thấy xương đùi và xương tay của cậu bé bị gãy, nhưng nguyên nhân gây ra cái chết lại là xương sườn bị gãy, nó đâm thủng nội tạng, dẫn đến việc xuất huyết. Cuối cùng, thi thể của Chris bị ném ra hồ nước ở trong trường học, nhìn nó không khác gì một đống bùi nhùi. Mãi cho tới ba ngày sau, khi thi thể bốc mùi hôi thối mới có người phát hiện ra.

    “ Vì sao, vì sao mấy người lại đối xử với Chris như vậy? Dù cho thằng bé có là quái vật thì thằng bé cũng là con tôi, vì sao mấy người lại đối xử với thằng bé như vậy? ”

    Giờ Carla Addams đã khóc không thành tiếng, nước mắt vẫn cứ thi nhau chảy xuống không ngừng.

    “ Nhưng sao cô lại làm tổn thương những đứa trẻ đó? Không thể bắt được kẻ đã gây ra những tổn thương cho Chris, chúng tôi rất xin lỗi, nhưng mà cô đã làm tổn thương những đứa trẻ khác, chúng vô tội. ”

    “ Vô tội? Nếu không phải vì bọn họ ham mê sắc đẹp, tâm hồn sớm đã bị vấy bẩn thì làm sao có thể bị vẻ đẹp của tôi dụ dỗ? Bị Silvia ngược đãi, đó chính là sự trừng phạt dành cho bọn họ. ”

    Carla Addams nói một cách đầy tàn nhẫn, ánh mắt của cô ta như muốn biến thành một cây chùy, đâm thẳng vào người Trì Trừng.

    “ Thế còn bé Cruise? Thằng bé mới có mười tuổi, thằng bé đã làm gì sai? Bởi vì thằng bé muốn ăn kẹo nên sai sao? ”

    Lời nói của Trì Trừng như dao găm đâm thẳng vào sống lưng Carla Addams, cuối cùng, cô ta cũng không thể ngẩng đầu lên.

    “ Cái sai lớn nhất của cô đó là để mình mất lý trí, cái sai đó của cô đã nuôi phần ác của một người lớn lên từng ngày. Cô có từng nghĩ tới bố mẹ của bé Cruise không? Bọn họ cũng giống như cô, luôn chìm trong sự đau khổ vì mất con, họ không thể thoát ra được khỏi sự đau khổ đó. Thậm chí, tôi cũng rất khó nói, tôi khó có thể đem sự thật là bé Cruise đã chết nói cho bọn họ. Mà tất cả những điều này đều là do cô và Silvia gây nên. ”

    “ Còn nữa, những đứa trẻ mà cô nói là tâm hồn bị vấy bẩn, chẳng qua là ở độ tuổi này bọn họ dễ bị rung động, mà cô lại đưa cho bọn họ một quả táo độc để dụ dỗ bọn họ đi tới vực sâu. Là cô đã tiếp thêm sức mạnh cho Silvia, là cô làm cho dục vọng bên trong Silvia trở nên bành trướng, cuối cùng để Silvia trở thành một con quỷ không khống chế được. ”

    “ Bây giờ, nếu cô còn để ý tới một chút thiện lương của Chris thì phiền cô và Silvia đem những đứa trẻ đó tới nhà tang lễ để làm tang lễ cho những đứa đó. Tất cả những đứa trẻ đó cùng với thi thể đứa trẻ đang nằm trong máy móc nhà xưởng, phiền cô ghi tên những đứa trẻ đó vào đây, tôi sẽ thay cô viết thư gửi lời xin lỗi tới người nhà nạn nhân. ”

    Trì Trừng lấy giấy bút ra, sau đó anh nhìn Carla Addams run rẩy viết từng nét bút xuống giấy, tổng cộng có tên tám đứa trẻ.

    “ Tôi không biết đứa trẻ trong máy móc ở nhà xưởng là gì, cái này anh nên đi hỏi Silvia, vì tôi chỉ giúp em gái mình dụ tám đứa trẻ này thôi. ”

    Trì Trừng tin rằng Carla Addams không nói dối. Vì thế, anh thu dọn giấy tờ của mình chuẩn bị rời đi. Nhưng vào lúc anh chuẩn bị rời đi thì Carla Addams lại gọi anh.

    “ Tiên sinh, anh giúp tôi chuyển lời xin lỗi, tôi rất cảm ơn anh, nhưng tôi nghĩ anh hiểu lầm tôi rồi. Từ trước tới nay, tôi không hề cảm thấy áy náy, tôi viết tên những đứa trẻ đó ra cho anh là tôi muốn để cho những người khác cũng cảm nhận được sự đau khổ của tôi. ”

    Nói xong, Carla Addams lại cười như điên dại. Sau đó, đột nhiên cô ta dùng một ánh mắt nham hiểm, hung ác nhìn thẳng vào Trì Trừng.

    “ Ngoài ra, anh có biết thật ra Chris vẫn luôn muốn có một đứa em trai không? ”

    Đôi lời của Cải Trắng: Đến đây là kết thúc quyển 5 rồi:v tuy mình không hiểu sao tác giả để cái kết khó hiểu vậy nhưng mình nghĩ có thể Carla Addams luôn coi bộ xương trong tủ như đứa con thứ hai của mình, em của bé Chris chăng?​
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Chứng Kiến Thần Thám
    Tác giả: Tưởng Du Nguyên
    Quyển 4
    Chương 77: Hai vụ án giết người

    Edit + Beta: Cải Trắng
    Nguồn: wattpad.

    Đã qua sáu tháng kể từ khi vụ thảm sát trên du thuyền Eros kết thúc. Cho dù ngày hôm đó vụ án này có làm bao nhiêu chấn động, thì tới bây giờ, vụ án này cũng chỉ là một chút ký ức còn đọng lại trong đầu mỗi người. Vụ án đó kết thúc, Chúc An Sinh và Trì Trừng lại bận rộn với những vụ án khác, công việc xoay quanh bọn họ đã khiến bọn họ sớm quên đi câu chuyện này, mãi cho tới khi Ninh Chí Minh gửi một email tới cho họ.

    Trong thư, Chúc An Sinh và Trì Trừng thấy được Ninh Chí Minh đang kể một câu chuyện xưa, mà thứ khiến hai người nhớ rõ chính là kết thúc của câu chuyện này.

    “ Người thợ săn lại cầm súng lên một lần nữa, điều này là có ý gì? ” Chúc An Sinh vẫn cố chấp với câu hỏi này, trong lòng cô sớm đã có suy đoán nhưng cô nguyện ý để cho nó chỉ như ảo giác của mình mà thôi.

    Trì Trừng không trả lời Chúc An Sinh, bởi vì anh cũng không muốn nhìn thấy một kết cục như thế. Nhưng cũng trong buổi chiều ngày hôm đó, ở Houston truyền tới tin tức Parker Martinez đã chết trong ngục giam. Giờ thì Chúc An Sinh và Trì Trừng chỉ có thể tin rằng, ‘người thợ săn’ này cầm súng lên và bóp cò súng một lần nữa.

    Nhận được tin tức này, cả Chúc An Sinh và Trì Trừng đều giữ im lặng hồi lâu, như thể hai người đang thực hiện một nghi thức trang nghiêm. Sự im lặng đó kéo dài tới lúc ăn cơm tối, lúc đang ăn Trì Trừng đã nói khoảng mười rưỡi tối nay sẽ bay đi Thái Lan công tác.

    “ Đi Thái Lan? Vào lúc mười rưỡi? Không phải là chỉ còn không tới bốn tiếng nữa thôi sao? Trì Trừng, sao anh không nói sớm cho em biết. ” Chúc An Sinh oán giận mắng Trì Trừng một câu, cô đang định buông bát đũa xuống để lên thu dọn hành lý thì Trì Trừng đã ngăn cô lại.

    “ Không nói cho em biết sớm là bởi vì lần này chỉ có một mình anh đi Thái Lan thôi. ”

    “ Một người? Chẳng lẽ anh đi Thái Lan không phải là để điều tra vụ án sao? ”

    “ Đương nhiên là để điều tra vụ án rồi, buổi sáng hôm nay anh mới nhận được một email, là của cảnh sát Thái Lan gửi tới. ”

    “ Đã như vậy rồi anh còn muốn đi một mình sao? ” Chúc An Sinh cảm thấy khó hiểu, cô đã làm trợ lý cho Trì Trừng được một thời gian khá dài rồi, có thể nói mỗi một vụ án cô đều đi theo Trì Trừng.

    “ Gần đây không phải chúng ta mới phối hợp với cảnh sát New York xử lý được đường dây buôn bán lậu thuốc phiện sao, vụ án bên này mới kết thúc nên một trong hai người chúng ta phải ở lại đây phối hợp với cảnh sát New York. Hơn nữa, lần này khi nhận được lời mời của cảnh sát Thái Lan, anh cảm thấy vụ án này khá đặc biệt. ”

    “ Đặc biệt? Đây là vụ án như thế nào? ”

    Chúc An Sinh thấy sắc mặt Trì Trừng trở nên nghiêm trọng hơn, cô thấy, vụ án lần này Trì Trừng nhận được không đơn giản.

    “ Là thảm án diệt môn, đã xảy ra hai vụ rồi, cả hai đều là những thôn làng trên núi, số nạn nhân trong hai vụ án đã chạm tới mốc 120 người. ”

    Có thể nói Chúc An Sinh đã luyện cho mình được dây thần kinh thép, hơn nữa, cô cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Nhưng tới khi Trì Trừng nói ra số nạn nhân trong vụ án, cô vẫn cảm thấy hoảng sợ, con số lên tới 120 người, đây là chuyện gì thế.

    “ Sao lại có nhiều người bị hại như vậy? ”

    “ Bởi vì người sống ở bên trong thôn đều bị giết chết, nhưng hai thôn này không liên quan gì tới nhau cả, khoảng cách giữa hai thôn còn tới cả trăm km. Tuy hai thôn này không liên quan gì tới nhau nhưng phương thức giết người trong cả hai vụ án giống nhau nên tạm thời cảnh sát Thái Lan đã ấn định hung thủ trong hai vụ án này là một người. ”

    “ Sao lần này chỉ có một mình anh đi chứ? Vụ án buôn lậu thuốc phiện ở bên này đã kết thúc rồi, anh có thể giao những việc còn lại cho Hanham mà. ”

    “ Đó là vì anh chưa nói cho em biết, thật ra có một điểm khá đặc biệt trong vụ án này. ”

    “ Điểm đặc biệt? Điểm đặc biệt mà anh nói là cái gì? ”

    “ Điểm đặc biệt chính là, thật ra anh cũng không nắm chắc được là mình có phá được vụ án này không, cho nên anh mới để em ở lại New York, bởi vì anh không muốn cả hai chúng ta đều lãng phí thời gian. ”

    Chúc An Sinh nghĩ ra rất nhiều lý do, nhưng cô không ngờ lý do mà Trì Trừng nhắc tới lại là cái này, đồng thời nó cũng khơi gợi sự tò mò trong lòng cô: “ Vụ án này, anh không nắm chắc phần thắng sao? ”

    “ Đúng vậy. ” Trì Trừng vô cùng thản nhiên, nói: “ Vào lúc này, cảnh sát Thái Lan đã dốc hết toàn lực để điều tra vụ án rồi, cho nên anh cũng không dám đảm bảo là mình có thể làm tốt hơn bọn họ. ”

    “ Tình huống cụ thể như thế nào? Hung thủ đã gây án bằng cách nào? ”

    Trước đây, cô chưa từng gặp dáng vẻ Trì Trừng ủ rũ khi chưa bắt đầu phá án, vì thế cô càng tò mò hơn.

    “ Trước mắt chỉ mới xác định được thủ pháp gây án của hung thủ. Căn cứ theo cách phân tích của cảnh sát Thái Lan thì hung thủ chờ vào lúc đêm khuya tĩnh lặng mới dẫn mồi lửa đốt cháy thôn làng. Hơn nữa, địa điểm hắn chọn làm nơi phóng hỏa cũng rất dễ gây chú ý. Những căn nhà xa xa, nằm hẻo lánh thì hắn chọn cách đốt nhà, còn những nhà dân nào mà gần hơn thì hắn trực tiếp bắn chết người trong thôn. ”

    “ Mặt khác, trong quá trình điều tra, cảnh sát phát hiện ra có một số người dân bị bỏng khá nhẹ, nguyên nhân dẫn đến tử vong là do bị bắn. Thế nên, bọn họ suy đoán rằng, sau khi phóng hỏa xong hung thủ đã canh giữ ở bên ngoài, một khi hắn phát hiện có người chạy ra ngoài thì hắn sẽ cầm súng bắn chết bọn họ. ”

    “ Vụ án đầu tiên xảy ra vào chín tháng trước, sau đó, mới một tháng trước đã xảy ra vụ án thứ hai. Ở cả hai vụ án, họ không chỉ thấy thủ pháp giết người giống nhau mà ngay cả viên đạn được bắn ra cũng được xác nhận là cùng một loại, được dùng cho một loại súng. Sau đó, bọn họ đã huy động toàn bộ cảnh sát trên khắp Thái Lan để điều tra vụ án này nhưng vẫn không có kết quả gì, sau đó nữa thì bọn họ tìm tới anh. ”

    “ Gần như toàn bộ cảnh sát Thái Lan tới điều tra mà vẫn không tìm được hung thủ? ” Chúc An Sinh kinh ngạc. Bình thường cũng có khá nhiều vụ án không phá được, nhưng đó là do điều kiện không đủ hoặc thiếu người điều tra. Nhưng một vụ án này đã huy động gần như toàn bộ cảnh sát điều tra trên cả nước mà vẫn không bắt được hung thủ thì quá khoa trương rồi.

    “ Cho nên, giờ em đã hiểu tại sao anh nói không nắm chắc phần thắng chưa? Hơn nữa, anh cảm thấy cảnh sát Thái Lan cũng không đặt quá nhiều hy vọng vào anh, dù sao thì bọn họ cũng điều tra rất cặn kẽ rồi. ”

    “ Là sao? ” Chúc An Sinh ngạc nhiên, hiếm có khi Trì Trừng dành tặng cho những người cảnh sát một lời khen.

    “ Bởi vì vụ án này quá mức nghiêm trọng nên cảnh sát Thái Lan đã thẩm vấn một lượt hơn mấy nghìn người ở các thôn gần nơi xảy ra vụ án. Không những thế, bọn họ còn dùng máy phát hiện nói dối nữa, nếu cảm thấy ai đó có gì khác lạ thì họ lập tức điều tra sâu ba tấc đất, nhưng khi kết quả điều tra có thì họ lại không tìm được kẻ tình nghi. ”

    Chúc An Sinh nuốt một ngụm nước miếng. Huy động cảnh sát trên toàn quốc có khác, làm việc rất nhanh chóng, nhưng bày ra một thế trận lớn như thế rồi mà vẫn không bắt được hung thủ, rốt cuộc hung thủ là loại người gì vậy?

    “ Không chỉ dừng lại ở đó, nó còn khoa trương hơn nữa kìa. Sau khi điều tra toàn bộ người trong các thôn gần đó xong, cảnh sát Thái Lan lại vẽ ra một hướng đó là hung thủ là người bên ngoài. Trong đó, có một cái thôn có con đường ra duy nhất là băng qua một bãi bùn, đằng sau bãi bùn đó chính là đường quốc lộ. Nói cách khác, nếu như hung thủ là người ngoài thì khi đi vào thôn hắn phải đi qua đường quốc lộ, sau đó sẽ phải băng qua một bãi bùn để tới được thôn. ”

    “ Mà trên đường quốc lộ thì có gắn camera theo dõi, cảnh sát Thái Lan lại tiếp tục tốn thêm mấy ngày nữa để xem băng ghi hình, điều tra một lượt những chiếc xe đã đi qua con đường đó. Kết quả cuối cùng như thế nào, chắc không cần anh nói em cũng biết rồi đấy. ”

    “ Rốt cuộc, hung thủ đã làm thế nào để nhắm vào hai thôn này, sau đó tại sao hắn lại lựa chọn phương thức gây án như thế? Dựa theo những gì anh nói thì cảnh sát Thái Lan đã điều tra theo đủ loại khả năng rồi, nhưng vì sao hung thủ lại chọn hai thôn có khoảng cách mấy trăm km? Mục đích của hắn là gì? ”

    “ Không ai biết được hắn có mục đích gì. Hắn giống như một con ác quỷ với tâm hồn trống rỗng, hắn đi đến nhân gian để thực hiện trò chơi giết chóc, cuối cùng hắn lại biến mất như chưa từng xuất hiện, giống như một hồn ma. Cho nên, giờ em đã hiểu rõ vì sao anh không nắm chắc phần thắng chưa? ”

    “ Nhưng anh vẫn nhận vụ án này mà. ”

    “ Tuy rằng ma quỷ rất đáng sợ, nhưng cho dù là lấy trứng chọi đá thì chúng ta cũng nên thử một lần. ”

    Chúc An Sinh hiểu ý của Trì Trừng, giờ trong lòng anh có lẽ vẫn canh cánh chuyện thẩm vấn Parker Martinez, nên anh mới cố chấp với một vụ án có độ khó tương tự như thế.

    “ Có cần em đưa anh ra sân bay không? ” Chúc An Sinh dịu dàng hỏi.

    “ Viện nghiên cứu đã chuẩn bị xong tài liệu để đưa tới cục cảnh sát New York rồi, em nên mang chỗ tài liệu đó tới cục cảnh sát thì hơn, cứ để anh tới sân bay một mình cũng được. Ít nhất thì chúng ta vẫn có thể đối phó với đống ma túy ngu xuẩn đó, không phải sao? ”

    Chúc An Sinh không nhịn được, cô cười thành tiếng. Giờ những ông trùm buôn bán ma túy ở Mexico và Mỹ mà nghe thấy Trì Trừng nói thế này, không biết họ có tức lộn ruột lên mà đem anh đi xử lý luôn không. Giờ anh lựa chọn đi vội vàng như thế này, Chúc An Sinh cũng hiểu, chỉ sợ cơ hội này không có nhiều.

    Một lúc sau, Trì Trừng và Chúc An Sinh đã ăn xong bữa cơm, hai người lại bắt đầu chia nhau ra hành động. Đợi tới lúc Chúc An Sinh cầm lấy tài liệu chuẩn bị đi tới cục cảnh sát New York thì đã muộn, cô đưa mắt nhìn ra bầu trời đêm, lúc này, hẳn là Trì Trừng đã ngồi trên máy bay để tới Thái Lan rồi.



    Tới cục cảnh sát New York đưa tài liệu xong, đột nhiên Chúc An Sinh cảm thấy hơi cô đơn, giờ cô nên làm gì nhỉ?

    Hiếm có khi Trì Trừng đi công tác, hay cô trộm làm biếng một hôm nhỉ, ngày mai cứ ngủ tới chín giờ mới rời giường?

    Nhưng mà đó cũng mới là suy nghĩ của Chúc An Sinh thôi, cô còn chưa kịp thực hiện thì một trận ồn ào đã cắt ngang suy nghĩ của cô.

    Chúc An Sinh nhìn về nơi phát ra tiếng ồn ào. Đó là một hành lang cách đó không xa, có một người phụ nữ đang lôi kéo cảnh sát, khàn giọng khóc lớn. Ở ngay đằng sau người phụ nữ này thì có một người đàn ông khoảng 50, 60 tuổi, tuổi tác không chênh lệch lắm so với người phụ nữ đằng trước, ông muốn đưa tay ngăn người đằng trước không làm loạn nữa, người cảnh sát bị bà níu kéo cũng để lộ ra sự không kiên nhẫn.

    Cuối cùng, người đàn ông đó cũng kéo người phụ nữ lại được. Người cảnh sát vừa bị kéo nhân cơ hội này đã chạy thoát, hắn chạy về phía Chúc An Sinh, đứng ở chỗ cô vẫn còn nghe thấy tiếng khóc tiếng nấc cụt đứt quãng của bà.

    “ Đã xảy ra chuyện gì? ”

    Lúc người cảnh sát đi ngang qua trước mặt Chúc An Sinh, Chúc An Sinh đã kéo cậu ta lại, cậu ta lập tức nhận ra cô, để lộ khuôn mặt tươi cười.

    “ Là Chúc tiểu thư à, sao Trì Trừng tiên sinh không đi cùng với cô? ”

    “ Anh ấy có việc phải tới Thái Lan rồi. Ở đây đã xảy ra chuyện gì? ”

    “ Con trai của hai người kia xảy ra tranh chấp cùng với người khác, sau đó không may đứa con đã bị bắn chết, mẹ của nạn nhân đương nhiên không tiếp nhận sự thật này, dù sao thì trong mắt bố mẹ, con của mình luôn là hoàn hảo nhất, không phải sao? Nhưng sự thật đã rõ ràng rồi, trong camera cũng đã ghi lại hình ảnh đó, bà ấy không tin việc con trai mình xảy ra tranh chấp với người khác thì cũng không còn cách nào khác. ”

    “ Có camera theo dõi à? ” Chúc An Sinh hơi tò mò.

    “ Cô muốn đi xem sao? Vừa lúc, tên hung thủ bắn chết con trai họ vẫn còn đang lẩn trốn, giờ cô đi xem, biết đâu lại giúp bọn họ tìm được hung thủ? ”

    Chúc An Sinh không từ chối, cô đi theo người cảnh sát đó để xem đoạn băng ghi hình, khoảng bảy phút sau, cô đã xem được nó.

    Vị trí của camera theo dõi là ở bãi đỗ xe, đây chắc là camera giám sát của một vị thương gia nào đó rồi. Trong băng ghi hình có thể thấy hai người này đều từ trong siêu thị bước ra, mỗi người đều ôm lấy túi đồ của mình, khi người bên trái chuẩn bị mở cửa xe của mình ra thì hắn chú ý tới người bên phải.

    Chiếc xe đỗ ở bên phải là một chiếc xe bảo mẫu, bên trong xe còn có người. Người ở bên trong chủ động mở cửa xe ra, người bên phải cứ thể trực tiếp lên xe, nhưng đúng lúc đó người bên trái lao tới kéo tay người bên phải lại.

    Thậm chí người bên trái còn nắm luôn túi đựng đồ của mình xuống đất, sau đó hắn nói cái gì đó khiến người bên phải móc khẩu súng ra, người bên phải bắn súng. Đầu tiên, cơ thể người bên trái hơi đổ về phía trước, nhưng ngay sau đó hắn lại lùi bước, cả cơ thể lảo đảo.

    Qua đoạn băng ghi hình, Chúc An Sinh thấy được người đang nằm dưới đất kia đang dần mất đi ý thức.

    Nhưng những thứ Chúc An Sinh nhìn thấy không chỉ có thế, Chúc An Sinh biết, cô còn nhìn thấy một hung thủ vô hình.​
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Chứng Kiến Thần Thám
    Tác giả: Tưởng Du Nguyên
    Quyển 4
    Chương 78: U linh sát thủ

    Edit + Beta: Cải Trắng
    Nguồn: wattpad.

    Edit: Cải Trắng

    " Mọi người không cảm thấy có sự kỳ lạ trong camera ghi hình này sao? "

    Khi nói chuyện, ánh mắt của Chúc An Sinh vẫn không rời khỏi màn hình. Cô nhìn nạn nhân ngã xuống, hơi thở dần dần trở nên yếu ớt, cuối cùng là tử vong. Dưới thân nạn nhân chầm chậm có máu lan ra. Mà cái người cầm súng vừa bắn nạn nhân còn nhân cơ hội này lấy luôn ví tiền của nạn nhân đi, lấy xong hắn lên xe và rời khỏi hiện trường. Trước khi trút hơi thở cuối cùng, nạn nhân còn cố gắng nghiêng đầu để nhìn cái gì đó, nhưng hắn không đủ sức nữa, Chúc An Sinh có thể thấy hắn vô cùng tuyệt vọng.

    " Kỳ lạ? Chỗ nào kỳ lạ? "

    Người cảnh sát hỏi lại, cậu ta cảm thấy khó hiểu. Chúc An Sinh tự mình tua lại đoạn video được ghi lại, cô tua tới đoạn nạn nhân sắp bị bắn, sau đó cô ấn phát chậm lại.

    " Người bình thường khi bị bắn sẽ bị ngã về hướng ngược lại nên viên đạn bắn ra, nhưng nạn nhân trong vụ này thì sao? Đầu tiên, nạn nhân lảo đảo ngã về phía người trước mặt mình đang cầm súng, sau đó, do có vật cản là người trước mặt nên nạn nhân lại lảo đảo về phía sau. "

    Qua lời giải thích của Chúc An Sinh, người cảnh sát mới phát hiện ra điểm kỳ lạ trong video, sau đó cậu ta hỏi: " Điều này thì thể hiện cho cái gì? "

    " Cậu vẫn không phát hiện ra à? Lực sát thương của khẩu súng trong tay tên côn đồ kia không đủ để một phát đạn tạo thành một vết thương xuyên thủng. Mà sau khi nạn nhân ngã xuống thì sau lưng hình thành một vũng máu lớn, điều này có nghĩa là sau lưng nạn nhân cũng có vết thương. Mà vết thương này, theo như suy đoán của tôi thì cũng là do súng bắn. Điều này cũng giải thích được tại sao khi bị bắn người nạn nhân lại đổ về phía trước. "

    " Vết súng bắn phía sau lưng? " Biểu tình của người cảnh sát vô cùng bối rối, nói: " Chúc tiểu thư, ý cô là trước khi nạn nhân chết vẫn còn một tên hung thủ nữa đang đứng ở sau lưng? Và tên hung thủ đó thì nằm ngoài phạm vi ghi hình của camera nên chỉ quay được cảnh nạn nhân bị súng bắn? "

    " Đúng vậy, ý của tôi chính là như vậy. Báo cáo khám nghiệm tử thi đâu? " Chúc An Sinh hỏi, cô có phần hơi sốt ruột.

    " Gần đây trong cục có khá nhiều vụ án cần khám nghiệm tử thi. Vụ án này mới xảy ra cách đây mấy tiếng, chúng tôi cũng nghĩ rằng vụ án đã rất rõ ràng rồi cho nên chắc vẫn chưa khám nghiệm tử thi đâu. "

    Chúc An Sinh lắc lắc đầu, cô lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho Geoffrey. Chờ tới khi đầu dây bên kia có người nhấc máy, cô mới biết, hóa ra Geoffrey và trợ lý Brian của hắn cũng đang ở cục cảnh sát. Theo như lời người cảnh sát ban nãy nói thì dạo gần đây ở cục cảnh sát New York cần phải khám nghiệm tử thi rất nhiều, cho nên tạm thời Geoffrey và Brian cũng được mời tới cục cảnh sát để trợ giúp trong việc khám nghiệm tử thi.

    Cuối cùng, Chúc An Sinh cũng gặp được Geoffrey, Brian cùng với thi thể nạn nhân bị bắn súng.

    " Đây là nạn nhân mà cô cần tôi khám nghiệm tử thi gấp. Tên nạn nhân là Bradley Ray Carver. " Geoffrey nói theo những gì ghi trong tài liệu.

    " Tôi biết. " Chúc An Sinh gật gật đầu, đồng thời cô đưa mắt nhìn thi thể Bradley Ray Carver.

    Ở trong đoạn video vừa rồi cô xem được, cô có thể thấy Bradley Ray Carver đang nằm trên đất với hơi thở mong manh, yếu ớt. Hắn đã chết khi còn rất trẻ tuổi, hắn cũng là một chàng thanh niên rất tuấn tú, giờ thì cô hiểu vì sao khi nãy mẹ hắn lại khóc lóc thảm thiết như thế.

    " Cô phát hiện ra điều gì kỳ lạ sao? " Geoffrey nhìn về phía Chúc An Sinh, hỏi. Chúc An Sinh gọi hắn tới đây, chắc chắn là do cô đã tìm ra điều gì đó khác thường.

    Chúc An Sinh đeo găng tay vào, cô đi tới và nâng thi thể Bradley Ray Caver lên. Sau đó cô thấy được vết thương do súng gây ra nằm ở phần eo nạn nhân.

    " Cô muốn tôi kiểm tra miệng vết thương này sao? "

    Geoffrey hỏi, nhưng đáp lại hắn chỉ là cái lắc đầu của Chúc An Sinh.

    " Giúp tôi lật người Bradley lại. "

    Chúc An Sinh nói với Geoffrey, cuối cùng hai người họ hợp lực lại mới có thể lật được người Bradley Ray Caver.

    Vừa lật được người Bradley Ray Caver lại, ba người họ đã thấy được vết thương, Geoffrey bước lên quan sát hồi lâu, sau đó hắn mới đứng thẳng dậy, nói: " Đây cũng là vết thương do súng gây ra. Vết thương ở phía trước nạn nhân và vết thương ở phía sau này hiển nhiên không phải do cùng một khẩu súng gây ra. Vết thương do súng ở phần trước nạn nhân hẳn là do một khẩu súng ngắn bình thường gây ra, còn vết thương ở phần sau này hẳn là do một loại súng đặc biệt hơn tạo thành. Khẩu súng đó có thể là súng bắn tỉa, súng trường, hoặc là loại súng Desert Eagle*, chỉ có như vậy mới tạo thành vết thương lớn như này. "

    (*)Desert Eagle: Là một loại súng ngắn bắn tự động, nòng lớn, vận hành bằng khí nén.

    Chúc An Sinh đồng ý với phân tích của Geoffrey, hơn nữa, cô phát hiện ra vị trí vết thương ở sau lưng Bradley Ray Caver là ở ngay phần sau của tim. Điều này cũng giải thích được tại sao sau khi bị bắn Bradley Ray Caver đã tử vong ngay lập tức.

    " Geoffrey, anh cứ khám nghiệm tử thi tiếp đi, tôi sẽ đi ra ngoài một chuyến. "

    Vừa nói xong với Geoffrey, Chúc An Sinh đã xoay người rời đi. Sau khi xác nhận được suy đoán của mình, Chúc An Sinh ý thức được tính nghiêm trọng của vụ án này.

    Sự thật là, Bradley Ray Caver không tử vong vì phát bắn của người xảy ra tranh chấp với hắn, đồng thời cũng lấy đi ví tiền của hắn. Lúc Bradley Ray Caver đổ người về phía trước cũng là lúc người trước mặt bóp cò, điều đó có nghĩa là phát súng của người đằng trước này không ảnh hưởng gì cả. Cái dẫn đến cái chết của Bradley Ray Caver là một khẩu súng khác, một khẩu súng có tính sát thương lớn hơn, tên hung thủ đó là một người có thể ngắm bắn chuẩn từ xa.

    Nhưng điều khiến cho Chúc An Sinh cảm thấy khó hiểu là, tại sao hung thủ lại phải bắn chết Bradley Ray Caver? Chẳng lẽ người như Bradley Ray Caver cũng có kẻ thù sao?

    Trước mắt, tạm thời đây không phải là vấn đề quan trọng, việc quan trọng hiện giờ là cô cần đem thông tin này nói ra bên ngoài. Bởi vì bây giờ đang có một tên tội phạm với tài ngắm bắn chuẩn ở cự ly xa đang ung dung ngoài vòng pháp luật.

    Lúc Chúc An Sinh tới cục cảnh sát để thông báo chuyện này thì cô thấy tình hình trong cục cảnh sát vô cùng rối loạn. Vì thế, cô tóm một người lại để hỏi rõ tình huống.

    " Đã xảy ra chuyện gì? "

    " Lại có một vụ đấu súng xảy ra. "

    Người cảnh sát kia vừa nói xong một câu đã vội vã rời đi. Nhưng mà đúng lúc này, trong nội tâm Chúc An Sinh như bị một viên đạn bắn trúng, ghim sâu vào trong lòng, không hiểu sao trong đầu cô lại hiện lên một ý nghĩ rất đáng sợ.

    Chúc An Sinh tìm tới một người cảnh sát mà cô quen biết, lúc thấy được anh ta thì anh ta còn đang nói chuyện điện thoại. Qua lời nói anh ta, Chúc An Sinh cũng hiểu đại khái được tình huống xảy ra vụ án.

    " Nơi xảy ra vụ án lần này là bên ngoài một quán ăn, nạn nhân trong vụ án này là một người phụ nữ cùng với con gái của cô ấy. Sau đó, những khách hàng khác nhìn thấy và chúng tôi được thông báo về vụ việc này. "

    " Hung thủ thì sao? Có ai nhìn thấy hung thủ không? " Chúc An Sinh hỏi, giọng cô trở nên nôn nóng.

    " Đây mới là điểm khiến mọi người khó hiểu, tuy mọi người nhìn thấy khẩu súng gây án nhưng không ai nhìn thấy khuôn mặt của hung thủ. "

    " Hung khí mà hung thủ có phải là súng bắn tỉa ở cự ly xa không? "

    " Xung quanh hiện trường vụ án không có tòa nhà cao tầng nào, khoảng không ở đó cũng rất rộng. Nhưng kỳ lạ không có bất cứ vị khách nào nhìn thấy hung thủ, đó đều là những tin do những cảnh sát đang khám xét hiện trường gửi về. "

    " Thế thì nguy rồi!! "

    Những lời này của Chúc An Sinh làm người cảnh sát kia có chút hoảng loạn, anh ta hỏi: " Làm sao thế? "

    " Hôm nay, chắc là vảo khoảng chạng vạng tối, cũng có một vụ án đấu súng khác đã xảy ra. Bởi vì có camera theo dõi, cho nên tất cả mọi người đều cho rằng người bắn chết nạn nhân là người đã xảy ra tranh chấp với nạn nhân. Nhưng sau khi xem camera theo dõi xong, tôi đã phát hiện ra điểm bất thường. Vừa rồi tôi cũng đi kiểm tra thi thể, tôi phát hiện, trên người nạn nhân có một vết thương được gây ra bởi súng bắn tỉa ở cự ly xa và trong camera theo dõi cũng không ghi lại được hình ảnh của người bắn đó. "

    " Cho nên, ý của cô là... "

    Vị cảnh sát đó không dám nói ra suy nghĩ của mình, hắn hiểu, nếu như suy đoán của hắn là đúng thì rất có thể đây sẽ là một vụ án gây sóng to gió lớn trên toàn bộ thành phố New York.

    " Đúng vậy, điều tôi nghi ngờ bây giờ chính là có một tên hung thủ đang dùng một cây súng bắn tỉa ngắm bắn từ xa, hắn đang điên cuồng gây án trong thành phố New York. "

    Giống như đang có một thứ gì đó cố gắng chứng minh lời Chúc An Sinh nói là đúng, nên một người cảnh sát chạy tới, thở hồng hộc, nói: " Lại, lại xảy ra một vụ án nữa! "

    Chúc An Sinh thấy trên gương mặt vị cảnh sát điều tra đó hiện lên vẻ nôn nóng, sợ hãi. Cô nghĩ, đêm nay ở New York sẽ không được yên bình.

    **

    Mãi tới hai giờ sáng, Chúc An Sinh mới lê tấm thân mệt mỏi trở về nhà. Lúc cô rời khỏi cục cảnh sát New York thì bên trong cục cảnh sát cũng đã xác nhận vết thương trí mạng của Bradley Ray Caver và hai nạn nhân sau đó là do cùng một khẩu súng gây nên.

    Bây giờ, có vẻ như có một tên sát thủ bóng đêm đã ra đời. Tin tức trong đêm nay chắc hẳn sẽ bị cánh phóng viên liên tục xào nấu. Nhưng không ngờ, đêm nay ở New York lại là một đêm yên lặng nhất.

    Chúc An Sinh không thể không thừa nhận, lúc nãy khi lái xe về nhà, cô càng cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh mình hơn. Tên hung thủ này thật sự rất đáng sợ, hắn giống như một linh hồn vất vưởng, có thể xuất hiện mọi lúc mọi nơi, sau đó nhẹ nhàng đặt tay lên cò súng, bóp một cái, một sinh mạng vô tội lại ra đi.

    Ai cũng sợ chết, Chúc An Sinh cũng không ngoại lệ. Nhưng điều khiến Chúc An Sinh càng sợ hơn chính là mình lại chết đi một cách éo le, không có ý nghĩa.

    Nếu Trì Trừng vẫn còn ở đây thì tốt rồi. Chúc An Sinh không nhịn được mà nghĩ đến, chắc là Trì Trừng cũng không đoán được, anh vừa đi khỏi New York một đêm mà nơi này lại phát sinh ra một sự kiện đáng sợ.

    Thẳng tới khi cô đóng cửa nhà lại cô mới cảm thấy an tâm hơn chút. Căn phòng lớn cực kỳ yên tĩnh. Chúc An Sinh vô cùng mệt mỏi, cô đi vào phòng tắm, cô mong là dòng nước ấm có thể xua tan đi mệt nhọc ngày hôm nay của cô. Nhưng không ngờ, hình ảnh của Bradley Ray Caver lại hiện ra trước mắt cô.

    Chúc An Sinh không quên được, cô không quên được hình ảnh khi Bradley Ray Caver lìa đời, cả người hắn dường như vô lực. Rõ ràng hắn là một người đàn ông anh tuấn khỏe mạnh, hắn có thể có một đời bình an hạnh phúc, nhưng tất cả đều tan biến ngay từ giây phút hắn ngã xuống.

    Không lẽ đây chính là thứ gọi là vận mệnh?

    Chúc An Sinh không muốn suy nghĩ quá nhiều về hình ảnh đó nhưng những hình ảnh đó cứ quanh quẩn mãi trong đầu cô không đi. Hình ảnh đó càng lúc càng được phóng to lên trong đầu cô, cô còn nhớ tới lúc đó Bradley Ray Caver mấp máy môi như muốn nói cái gì đó.

    Hình ảnh Bradley Ray Caver cứ mấp máy môi hiện lên khiến cho Chúc An Sinh nhớ tới gần đây Trì Trừng cũng đang học khẩu hình.

    Chúc An Sinh nhanh nhanh chóng chóng gội đầu xong, sau đó cô lấy khăn tắm bọc phần tóc ẩm ướt của mình lại và chạy tới thư phòng. Trong máy tính của Trì Trừng ở thư phòng, Chúc An Sinh tìm được video dạy khẩu hình mà dạo này Trì Trừng xem.

    Chúc An Sinh nhìn chằm chằm vào video, sau đó cô bắt đầu nhớ lại từng cử động môi trong trí nhớ, cuối cùng, cô khó khăn mà nói ra được mấy từ:

    " Buông cô ấy ra. "

    " Báo cảnh sát đi. "​
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Chứng Kiến Thần Thám
    Tác giả: Tưởng Du Nguyên
    Quyển 4
    Chương 79: Người anh hùng chết yểu

    Edit + Beta: Cải Trắng
    Nguồn: wattpad.

    Edit: Cải Trắng

    [ Q6 ] Chương 79: Người anh hùng chết yểu

    Những thứ Chúc An Sinh hiểu tạm thời chỉ có như thế này thôi, nhưng cô biết, vẫn chưa đủ.

    Tất cả mọi chuyện đều giống như những gì mẹ của Bradley Ray Caver nói, con bà không hề xảy ra tranh chấp với ai. Lúc ấy, có vẻ như Bradley Ray Caver đã phát hiện ra cái gì đó, cho nên hắn mới tiến lên ngăn không cho người kia lên xe, mà căn cứ theo khẩu hình của hắn thì hắn đã nói "Buông cô ấy ra" và "Báo cảnh sát". Chúc An Sinh tin rằng Bradley Ray Caver đã nhìn thấy bên trong chiếc xe kia có một cô bé đã bị bắt cóc.

    Thế nên kẻ bắt cóc mới rút súng ra, kẻ bắt cóc đó muốn bắn chết Bradley Ray Caver không phải do tranh chấp. Kẻ đó muốn bắn chết Bradley Ray Caver hoàn toàn là vì Bradley Ray Caver đã nhìn thấy hành vi phạm tội của kẻ bắt cóc.

    Giờ phút này, Chúc An Sinh mới hiểu được, Bradley Ray Caver không chết vì một chút tranh chấp cỏn con, cái chết của hắn không phải là không có ý nghĩa, mà ngược lại, hắn là một anh hùng.

    Chúc An Sinh vẫn muốn xác nhận lại khẩu hình của Bradley Ray Caver một lần nữa cho chắc chắn, điều đầu tiên cô nghĩ tới là Trì Trừng, nhưng sau đó cô mới nhớ ra là giờ này có lẽ Trì Trừng vẫn còn đang ở trên máy bay, không giải quyết được. Vì vậy, Chúc An Sinh nhanh chóng nghĩ ra một phương pháp giải quyết khác.

    Ở trong ngăn kéo của Trì Trừng có rất nhiều danh thiếp, từ trong chỗ đó cô đã tìm thấy danh tiếp của giáo viên dạy khẩu hình, cô nhanh chóng liên lạc với người giáo viên đó thông qua số điện thoại trên danh thiếp.

    " David, xin lỗi vì giờ này đã quấy rầy anh, nhưng lúc này tôi thật sự cần sự giúp đỡ của anh. "

    Điện thoại vừa mới được kết nối, Chúc An Sinh đã nói với giọng vô cùng thành khẩn, lúc đó nghe giọng David có vẻ như vẫn còn ngái ngủ. Nhưng khoảng ba mươi phút sau, anh ta vẫn đúng hẹn tới cục cảnh sát New York, Chúc An Sinh cũng đi tới đó.

    " Tôi hy vọng chuyện cô nói đủ quan trọng để không tốn công nửa đêm tôi còn mạo hiểm tính mạng của mình để chạy tới đây, còn nữa, chạy tới đây vào giờ này, tôi muốn được trả lương gấp đôi. "

    Thực ra David chỉ muốn trêu chọc cô chút thôi nhưng anh ta không ngờ Chúc An Sinh lại đồng ý với lời đề nghị của mình. Sau đó, Chúc An Sinh nhanh chóng đưa anh ta tới phòng kỹ thuật, cũng chính lúc này, David đã ý thức được tính nghiêm trọng của công việc.

    " Tôi muốn nhờ anh đọc giúp tôi câu nói của người này. " Tới phòng kỹ thuật, cô tua lại đoạn video theo dõi, Chúc An Sinh chỉ vào Bradley Ray Caver.

    Kỹ thuật viên cũng hỗ trợ phóng to hình ảnh lên, nhưng dù vậy David vẫn phải đưa mắt sát vào màn hình mới có thể thấy rõ khẩu hình của Bradley Ray Caver.

    " Tua lại một lần nữa đi. "

    Đoạn video theo dõi được bật lại lần nữa, David nói với kỹ thuật viên tua tới chỗ Bradley Ray Caver vừa ngã xuống mặt đất. Kỹ thuật viên làm theo những gì David nói, xem xong lần này, David mới từ từ đứng thẳng người dậy. Chúc An Sinh còn phát hiện ra, trên trán anh ta dường như còn đổ mồ hôi lạnh.

    " Sao rồi? " Chúc An Sinh có chút sốt ruột, hỏi.

    " Đây là một vụ án bắt cóc, người đang cầm khẩu súng kia chính là người của bọn bắt cóc. Nạn nhân là người đã phát hiện ra trên xe có một cô bé bị bắt cóc nên tiến lên uy hiếp, uy hiếp bọn bắt cóc thả cô bé ra, nếu không hắn sẽ báo cảnh sát. Vì vậy, bọn bắt cóc mới rút súng ra mà bắn chết nạn nhân. "

    " Anh chắc chắn chứ? " Chúc An Sinh hơi kích động, bởi vì cô hiểu, nếu như những gì David nói là thật thì tính chất vụ án của Bradley Ray Caver sẽ chuyển sang một hướng khác.

    Bradley Ray Caver sẽ không còn là người bị hại đáng thương nữa, mà hắn xứng đáng là một anh hùng. Mà Chúc An Sinh nghĩ, có lẽ đây sẽ là sự an ủi lớn nhất với cặp vợ chồng già, bố mẹ của Bradley Ray Caver.

    Đồng thời, Chúc An Sinh biết cô bé bị bắt cóc kia sẽ có hy vọng được cứu sống.

    " Tôi chắc chắn. "

    Nghe David nói thế, không hiểu sao Chúc An Sinh cảm thấy hốc mắt mình chua xót, cô lập tức đưa David đi gặp vị cảnh sát điều tra lần trước cô đã nói chuyện.

    " Hai người chắc chắn chứ? Còn có cả vụ án bắt cóc trong này sao? " Đột nhiên phát sinh ra vụ án liên hoàn liên quan tới súng, cơ hồ như toàn bộ cảnh sát trong cục cảnh sát New York phải ở lại tăng ca. Mà khi người cảnh sát điều tra nghe được những lời này, thiếu chút nữa thì hắn run tay đem hất toàn bộ café trong cốc hắn đang cầm trong tay ra ngoài.

    " Đúng vậy, chúng tôi chắc chắn. Hơn nữa, Bradley Ray Caver chết không phải vì tranh chấp với bọn chúng mà là vì hắn muốn tiến lên ngăn bọn bắt cóc lại nên mới bị bắt chết. "

    " Nói như thế thì hắn là một anh hùng. "

    Người cảnh sát này kinh ngạc. Sau đó, hắn nhận được một cái gật đầu xác nhận của Chúc An Sinh, hắn nhịn không được cảm khái, người anh hùng Bradley Ray Caver này đúng là người xui xẻo, gặp được hai kẻ lưu manh cùng một lúc, rồi trở thành mục tiêu của cả hai kẻ đó, khiến cho mình ra đi khi còn quá trẻ.

    Ngay lúc này, điện thoại của người cảnh sát đó đột ngột vang lên, Chúc An Sinh có thể thấy từ lúc nhận điện thoại sắc mặt hắn đã trở nên rất khó coi. Không lâu sau, hắn cúp điện thoại, rồi hắn nói với Chúc An Sinh và David bằng giọng đầy chán nản: " Phiền phức cũ còn chưa giải quyết xong đã có hai phiền phức mới tìm tới rồi. "

    Chúc An Sinh biết, vụ án bắt cóc cô vừa phát hiện ra cũng là một phiền toái đáng lo nhất hiện nay, còn một phiền toái nữa mà người cảnh sát đó vừa nhắc tới chắc là đến từ cuộc gọi vừa rồi.

    " Lại có người bị bắn chết đúng không? " Chúc An Sinh nói ra suy đoán của mình.

    " Nạn nhân lần này là một người đàn ông, hiện trường nơi xảy ra vụ án cách vụ án trước một khoảng không xa. Cũng giống với lần trước, có người nhìn thấy nạn nhân bị bắn chết nhưng không có ai nhìn thấy hung thủ. "

    " Vì sao không có ai nhìn thấy được hung thủ? Chẳng lẽ hung thủ vẫn luôn ở trên những tòa nhà cao và dùng súng bắn tỉa để ngắm bắn sao? "

    " Hiện trường vụ án này cách vụ án trước không xa, xung quanh không có tòa nhà cao tầng nào như lời cô nói cả, hơn nữa từ bên trong cơ thể nạn nhân, chúng tôi đã lấy được viên đạn ra. Chúng tôi đã tiến hành phân tích và khẩu súng mà hung thủ sử dụng là khẩu súng bộ binh*. "

    (*)Súng bộ binh: Một loại súng chuyên dụng trong quân đội.

    " Một người cầm theo súng bộ binh tới một nơi không có những tòa nhà cao tầng, hắn đã làm cách nào để không bị người khác phát hiện rồi điên cuồng gây án đây? " Chúc An Sinh khó hiểu, nhưng đáng tiếc, người cảnh sát đó cũng không nắm được một đáp án chính xác: " Có lẽ hung thủ là một âm hồn bất tán, cho nên hắn mới có thể hành động ngang ngược như vậy mà không bị ai phát hiện. "

    David vẫn luôn duy trì sự im lặng của mình, anh ta cứ đứng đó nghe Chúc An Sinh và người cảnh sát đó nói chuyện thôi. Anh ta không thể không thừa nhận rằng bản thân mình đã bị dọa cho sợ, anh ta quyết định một thời gian ngắn nữa sẽ không đi ra khỏi nhà.

    " Đúng là quá kỳ lạ, rốt cuộc hung thủ đã thực hiện bằng cách nào? " Chúc An Sinh lẩm bẩm.

    " An Sinh tiểu thư, cô có thể liên lạc với Trì Trừng không? "

    Đột nhiên, người cảnh sát đó nói, Chúc An Sinh cũng hiểu ý của hắn ngay.

    " Tối muộn ngày hôm qua Trì Trừng đã lên máy bay để tới Thái Lan rồi, ở Thái Lan đang xảy ra vụ án còn đáng sợ hơn vụ án chúng ta đang giải quyết. Tôi chỉ sợ lần này anh ấy không đủ sức lực để tới giúp các anh nữa. "

    Nghe Chúc An Sinh nói vậy, gương mặt người cảnh sát đó không giấu được sự thất vọng. Nhưng mà rất nhanh sắc mặt hắn đã thay đổi, hình như hắn đã nghĩ ra một điều gì đó, sau đó hắn nhìn về phía Chúc An Sinh: " Vậy An Sinh tiểu thư có thể giúp chúng tôi điều tra vụ án này không? "

    " Ý anh là muốn tôi giúp các anh điều tra vụ án của u linh sát thủ? " Chúc An Sinh có hơi kinh ngạc.

    " Vụ án giết người liên hoàn bằng súng kia, cấp trên sẽ điều FBI xuống giải quyết, vụ án này cục cảnh sát New York không cần làm chủ nữa. Cho nên tôi muốn mời An Sinh tiểu thư giúp chúng tôi phá vụ án bắt cóc vừa mới phát hiện ra. "

    Vẻ mặt Chúc An Sinh lộ ra biểu cảm "thì ra là thế", cô gật gật đầu. Bây giờ cô mới là trợ lý của Trì Trừng thôi, một vụ án lớn như vụ án giết người liên hoàn bằng súng đương nhiên không thể mời cô tham gia phá án được. Đương nhiên, Trì Trừng thì không giống vậy, nếu là anh thì chắc FBI cũng rất hoan nghênh tới trợ giúp việc phá án.

    " Không thành vấn đề. "

    Ban đầu, người cảnh sát đó còn đang lo lắng Chúc An Sinh không có hứng thú, nhưng hắn không ngờ là Chúc An Sinh lại dễ dàng đồng ý như vậy, còn rất sảng khoái nữa. Đó là bởi vì hắn không biết, trong lòng Chúc An Sinh, việc giải cứu cô bé bị bắt cóc kia và vụ án liên quan tới Bradley Ray Caver đều quan trọng như nhau.

    ***

    Xác nhận vụ án bắt cóc xong, Chúc An Sinh mới trở về nhà và đi ngủ. Một giấc ngủ này cô ngủ một mạch tới mười rưỡi sáng ngày hôm sau, mãi cho tới khi Kiều Trì Na gọi điện đánh thức cô.

    Qua cuộc điện thoại với Kiều Trì Na, Chúc An Sinh mới biết được bố mẹ của Bradley Ray Caver đã đứng ngoài cửa nhà cô đợi được một tiếng đồng hồ rồi.

    Nhận được tin này, Chúc An Sinh nhanh chóng thay quần áo rồi mời bố mẹ của Bradley Ray Caver vào nhà.

    " Xin lỗi, tôi ngủ quên nên không biết hai bác đã ở bên ngoài chờ một lúc lâu. "

    Chúc An Sinh đưa hai người tới ngồi ở ghế sofa trong phòng khách, sau đó cô rót cho mỗi người một cốc nước.

    " Chúng tôi biết cô vì hỗ trợ cho vụ án của con trai tôi nên mới phải làm việc tới khuya như vậy, cảnh sát phụ trách vụ án của con trai tôi đã nói cho chúng tôi biết hết rồi. Lần này chúng tôi tới đây là để cảm ơn cô, cảm ơn cô, cảm ơn cô đã trả lại sự trong sạch cho con trai chúng tôi. "

    Chúc An Sinh không ngờ bản thân mình sẽ gặp được trường hợp như vậy, nhất thời cô không biết nói gì cho phải. Cuối cùng, cô chỉ có thể nói một câu thật lòng: " Con của bác đúng là một người anh hùng. "

    Chúc An Sinh nói câu này như đã chạm tới chỗ sâu nhất trong lòng đôi vợ chồng già, mẹ của Bradley Ray Caver lấy khăn tay lau đi giọt nước mắt của mình, bà nói lại: " Tôi biết, tôi biết Bradley là một đứa bé ngoan, chắc chắn nó sẽ không vô duyên vô cớ xảy ra tranh chấp với người khác, tôi biết... "

    Bố của Bradley Ray Caver nhanh chóng an ủi vợ mình, chờ tới khi ông trấn an được vợ mình xong, ông mới quay về phía Chúc An Sinh và nói rõ mục đích hôm nay hai người tới đây.

    " Cảnh sát nói việc khám nghiệm tử thi đã hoàn thành, cho nên hôm nay chúng tôi có thể nhận lại thi thể con trai mình. Chúng tôi cũng quyết định ngày mai sẽ tổ chức tang lễ cho thằng bé, cô coi như là vị ân nhân cuối cùng của nó, tôi có thể mời cô tới dự tang lễ của thằng bé vào ngày mai không? "

    Bố của Bradley Ray Caver nói, trong giọng nói của ông có thể nghe ra sự run rẩy khi nói tới việc mời cô tham gia tang lễ.

    Chúc An Sinh thấy, đây chính là lời thỉnh cầu khẩn thiết, bi thương nhất mà đời này cô từng nghe.

    Tác giả có lời muốn nói: Trước mắt, Bradley Ray Caver là nhân vật trung gian duy nhất, điều này chứng tỏ sự xuất hiện của hắn là đặc biệt và các câu chuyện liên quan tới nhân vật này vẫn chưa kết thúc.​
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Chứng Kiến Thần Thám
    Tác giả: Tưởng Du Nguyên
    Quyển 4
    Chương 80: Amazing Grace

    Edit + Beta: Cải Trắng
    Nguồn: wattpad.

    Edit: Cải Trắng

    Chúc An Sinh đồng ý với lời mời của bố mẹ Bradley Ray Caver. Sau khi tiễn hai người đi, Chúc An Sinh lại đi tới cục cảnh sát New York.

    Lúc lái xe tới cục cảnh sát New York, Chúc An Sinh phát hiện ra số người ra đường ngày hôm nay thưa thớt hơn những ngày bình thường khác rất nhiều, ngay cả những người đang đi ngoài đường bây giờ cũng đi một cách rất vội vã.

    Mở đài trên xe ra nghe Chúc An Sinh mới biết, trong suốt khoảng thời gian cô ngủ thì ở New York lại xuất hiện thêm một vụ án giết người bằng súng nữa. Nạn nhân của vụ án lần này khiến cho mọi người bàng hoàng, kinh sợ, vì người bị hại lần này chỉ là một bé trai bảy tuổi.

    Cho tới hiện tại, dù cho cảnh sát không công bố tin tức gì ra bên ngoài thì các thiết bị truyền thông đã đồng loạt đưa tin, quần chúng nhân dân đều đã biết bọn họ đang phải đối mặt với một người điên. Nó không có dự báo, lưỡi hái tử thần đó chỉ nhẹ nhàng xoẹt qua, cứ thế mà cướp đi sinh mạng của nhiều người vô tội.

    Những người bị hại trong vụ án giết người liên hoàn này chẳng có liên quan gì tới nhau, điều này chứng minh hung thủ chỉ tùy hứng mà giết người. Dù vậy, Chúc An Sinh vẫn cảm thấy có chỗ khó hiểu, rốt cuộc hung thủ đã làm thế nào để có thể hạ gục nạn nhân trước ánh mắt của công chúng mà không bị phát hiện?

    Trong lòng tràn ngập nghi vấn, Chúc An Sinh đã mang theo những nghi vấn đó tới cục cảnh sát New York.

    Bên ngoài cục cảnh sát đã tụ tập một đống người, họ đều là những người đang bất mãn với tiến độ phá án của cảnh sát. Bọn họ cứ gào thét liên tục, bên cạnh còn có những tay phóng viên chốc chốc lại thêm dầu vào lửa, như được tiếp sức, bọn họ càng hô to hơn.

    Chúc An Sinh cau mày, cô nhanh chóng đi qua đám người này để vào bên trong, tới nơi, cô gặp được một người cảnh sát phụ trách vụ bắt cóc này.

    " Chào cô. " Vị cảnh sát đó mở lời chào hỏi cô trước, còn tự giới thiệu: " Tôi tên là Jennifer. "

    Chúc An Sinh gật đầu một cái coi như lời chào, sau đó cô hỏi: " Vụ án có tiến triển gì mới không? "

    " Buổi sáng ngày hôm nay tôi mới tiếp nhận vụ án này, nhưng may mà trong đoạn phim quay lại cảnh Bradley Ray Caver bị bắn chết có quay lại được cả hình ảnh trước xe đó. Cũng bởi vì vụ án nổ súng liên hoàn mà gần đây mọi khâu kiểm tra ở New York đều được làm rất nghiêm ngặt, tôi nghĩ bọn họ không thể trốn thoát được khỏi New York đâu. Nhưng mà bây giờ nhân lực trong cục không đủ nên vẫn cần bản thân chúng ta phải tới điều tra chiếc xe đó. "

    Chúc An Sinh không có ý kiến gì, sau đó cô còn không nhịn được mà bắt đầu thảo luận vụ án nổ súng với Jennifer.

    " Tôi nghe nói bên FBI đang nghi ngờ hung thủ trong vụ án nổ súng lần này có liên quan tới bên quân đội. Ví dụ như đó có thể là bộ đội đã xuất ngũ, trong quân đội là một tay súng bắn tỉa. " Jennifer chia sẻ những thông tin mà mình nghe được cho Chúc An Sinh.

    " Thế sao, bọn họ chắc chắn rồi à? "

    " Tôi cũng cảm thấy khả năng này khá cao, dù sao thì hung thủ cũng sử dụng súng một cách rất điêu luyện, luôn luôn ngắm chuẩn vào tim nạn nhân mà bắn. "

    Nghe được thông tin là hung thủ luôn ngắm chuẩn vào tim nạn nhân mà bắn, bỗng nhiên Chúc An Sinh lên dây cót tinh thần: " Tôi nhớ là khi khám nghiệm tử thi, bọn họ đã lấy ra được trong người nạn nhân một đầu đạn nhỏ thường được sử dụng cho súng bộ binh. Giờ tôi đang có chút khúc mắc, nếu xuất thân của hung thủ là một tay súng bắn tỉa thì tôi nghĩ hung thủ phải biết chỗ trí mạng nhất của con người là phần đầu chứ? Tuy tim cũng là một bộ phận trí mạng, nhưng tôi đang tò mò không biết tại sao hung thủ lại chỉ nhằm bắn vào tim đây? "

    Vấn đề này của Chúc An Sinh quả thực đã làm khó Jennifer, Jennifer cũng chỉ có thể cười gượng mà nhìn cô.

    " Thật ra, điều khó khăn nhất của vụ án này chính là cho tới hiện tại vẫn chưa một ai nhìn thấy bóng dáng của hung thủ, còn người nhìn thấy nạn nhân thì có không ít. Đồng thời, FBI cũng xác nhận là những tòa nhà cao tầng trong phạm vi xung quanh hiện trường đều không có phản ứng của khói thuốc súng. Điều này chứng tỏ hung thủ không phục kích ở những tòa nhà cao tầng. Không phục kích ở những tòa nhà cao tầng thì hung thủ đã phục kích ở đâu? Chẳng lẽ, trong lúc hắn đi trên đường, hắn nhìn thấy nạn nhân và hắn cứ thế giơ cao khẩu súng bộ binh mà bắn chết nạn nhân? Nhưng tại sao không có người nhìn thấy hắn? Một người đi trên đường bỗng dưng cầm súng lên để bắn, nếu có thì sao không ai nhìn thấy hắn? "

    Vấn đề Jennifer đưa ra cũng khiến Chúc An Sinh không thể nào trả lời. Cuối cùng, hai người quyết định từ bỏ việc tìm đáp án, dù sao vụ án đó cũng đã có FBI nhúng tay vào rồi, nhiệm vụ trước mắt hiện giờ của các cô chính là phá vụ án bắt cóc này.

    Sau đó, cả một ngày, Chúc An Sinh và Jennifer chỉ dồn sự tập trung của mình vào việc điều tra xe, thẳng cho tới khi có một tin tức lớn xuất hiện, làm gián đoạn công việc của Chúc An Sinh. Lúc đó, Chúc An Sinh và Jennifer mới biết được, những trang báo đầu tại New York không còn đưa tin về tay sát thủ liên hoàn giết người bằng súng nữa, thay vào đó là tin về Bradley Ray Caver, một người đang khiến toàn thành phố New York chú ý.

    Trong lúc nhân dân ở thành phố New York còn đang đắm chìm trong nỗi sợ hãi về vụ án giết người liên hoàn bằng súng, thậm chí ra khỏi cửa thôi bọn họ cũng sợ hãi thì nguyên nhân cái chết của Bradley Ray Caver không biết sao lại lọt tới tai của một vị phóng viên. Vì thế, chỉ trong một ngày, hầu như mọi người ở New York đều biết tới vị anh hùng này.

    Nạn nhân đầu tiên của vụ án giết người liên hoàn bằng súng, Bradley Ray Caver, hóa ra là khi đó hắn đang cố gắng ngăn cản một vụ án bắt cóc. Nếu không, hắn đã có thể yên vị trên xe của mình rồi. Cho nên, cái chết của hắn là bất đắc dĩ, là do xui xẻo, khi đó hắn đang cố cứu một bé gái bị bắt cóc.

    Ban đầu ai cũng nghĩ có lẽ hôm nay sẽ là một ngày u ám của thành phố New York, bởi vì ngay chiều hôm đó lại có thêm hai nạn nhân vô tội nữa bị giết. Nhưng không ngờ, trong sự u ám đó vẫn bừng cháy lên một ngọn lửa chính nghĩa.

    Bradley Ray Caver chính là ngọn lửa nhỏ đó, hành động của hắn đã phần nào xoa dịu đi sợ hãi trong lòng những người dân thành phố, khiến cho họ bớt sợ hãi hơn.

    Chúc An Sinh hoàn toàn không ngờ sự việc lại phát triển theo hướng như này, Bradley Ray Caver giờ như là một cọng rơm cứu mạng của rất nhiều người trong thành phố New York. Bởi vì có hắn ở đó, nên tiếng súng cũng không còn làm họ sợ hãi nữa.

    Sau đó, Jennifer nhận được điện thoại của cấp trên. Sau khi cúp điện thoại, cô ấy còn quay về phía Chúc An Sinh nở nụ cười thật tươi.

    " Sao thế? " Chúc An Sinh khó hiểu nhìn dáng vẻ tươi cười của Jennifer.

    " Vì sự bùng phát của tin tức nên hiện giờ có rất nhiều người gọi điện tới cục cảnh sát để hỏi về tiến triển của vụ án. Cho nên trong cục đã quyết định điều thêm người tới đây để giúp đỡ chúng ta phá án. "

    Nghe xong những lời Jennifer nói, Chúc An Sinh cũng để lộ ra nụ cười, nhưng đó lại là cười khổ. Cô không khỏi suy nghĩ, con người đúng là một sinh vật kỳ lạ.

    **

    Ngày hôm sau là ngày diễn ra lễ tang của Bradley Ray Caver, Chúc An Sinh mặc một thân đồ đen tới tham dự lễ tang.

    Lúc đầu, Bradley Ray Caver chỉ là một nhân vật nhỏ, lễ tang của hắn cũng chỉ có người thân và bạn bè tới dự, nhưng mà vì ngày hôm qua báo chí bỗng dưng rộ lên tin tức của hắn khiến cho không ít người dân đã tới nhà tang lễ an táng Bradley Ray Caver để viếng.

    Cục cảnh sát New York không thể không cử thêm người tới để giữ gìn an toàn nơi này, sau đó dân chúng mới có thể yên tâm mà đưa tiễn người anh hùng bất hạnh này một đoạn đường cuối cùng.

    Chúc An Sinh cảm thấy, tất cả mọi việc diễn ra hôm nay đều vượt quá sự tưởng tượng của cô. Hơn nữa, mãi cho tới khi cô nhìn thấy người cầm kèn Scotland để tấu thì cô mới biết Bradley Ray Caver là một cảnh sát.

    Nhân lúc đi vệ sinh Chúc An Sinh còn lấy điện thoại ra để tra kiếm thử, hóa ra trước đây Bradley Ray Caver từng là một người huấn luyện chó nghiệp vụ, trong lễ tang ngày hôm nay cũng có một số người là đồng nghiệp trước đây của hắn.

    Biết được tin này, Chúc An Sinh càng cảm thấy tiếc nuối cho cuộc đời của Bradley Ray Caver. Hắn là một người vừa lương thiện vừa chính trực, nhưng cuộc đời của hắn lại quá ngắn ngủi, ra đi khi còn quá trẻ.

    Điều tra rõ sự thật rồi Chúc An Sinh mới đi ra khỏi nhà vệ sinh. Khi cô ra khỏi nhà vệ sinh, quay trở lại tang lễ, dàn kèn tây Scotland đã tấu lên một khúc "Amazing Grace", âm điệu du dương, buồn bã, lạnh lẽo cất lên khiến cho bầu trời u tối như muốn khóc.

    Quan tài của Bradley Ray Caver được đưa xuống phần đất đã được đào, bạn bè và người thân của hắn, mỗi người đều thay phiên nhau nhúm một nắm đất rồi thả xuống phần mộ hắn. Sau đó là tới lượt Chúc An Sinh, lúc cô nắm một nắm đất chuẩn bị thả xuống thì tiếng chó sủa bỗng vang lên đánh vỡ tất cả.

    Chúc An Sinh cảm thấy một cái gì đó lao rất nhanh qua người cô, sau đó nó nhảy vào phần mộ của Bradley Ray Caver. Chúc An Sinh đành phải bỏ nắm đất cô đang cầm trong tay ra, rồi cô nhìn thấy người bạn thân của Bradley Ray Caver lao tới đây với vẻ kinh ngạc, cậu ta nhanh chóng bế chú chó vừa nhảy xuống mộ kia lên, hắn kinh ngạc nói: " Sean, sao mày lại ở đây? "

    Giờ Chúc An Sinh đã biết tên gọi của chú chó này là Sean, thân hình của nó cũng không được cường tráng mà có phần hơi gầy. Lông trên người nó giờ đã dính rất nhiều bùn đất bẩn thỉu, nhưng hiển nhiên bạn thân của Bradley Ray Caver không quan tâm tới điều này. Sean cũng nhận ra cậu ta, nó vươn đầu lưỡi ra liếm liếm hai cái vào lòng bàn tay cậu ta, sau đó nó gục đầu xuống ở phía trước ngôi mộ.

    " Ha, chó nhỏ, mày tới tìm cậu ấy hả? "

    Bạn thân của Bradley Ray Caver ngồi xổm xuống bên cạnh chú chó và hỏi. Dường như Sean có thể nghe hiểu được tiếng cậu ta nói, nó hướng về phía quan tài mà rên ư ử hai tiếng, sau đó nó nhìn về phía mấy người đang thổi kèn tây Scotland mà sủa vang trời.

    Sau đó, Chúc An Sinh mới biết được, hóa ra chú chó này từng tham dự lễ tang của bạn mình, cho nên trong đầu nó đã có ý thức về việc này, khi chiếc kèn tây Scotland vang lên là thể hiện sự ra đi của một người.

    Có lẽ, Sean không thích kèn tây Scotland.

    " Mày đi đâu thế? " Bạn thân của Bradley Ray Caver đau lòng nhìn chú chó đang dính đầy bùn đất: " Mày muốn chạy tới đây tìm cậu ấy đúng không? Sean đúng là một chú chó đáng thương, cậu ấy đã đi mất rồi. "

    Giống như để phản bác lời nói của cậu ta, Sean sủa lên vài tiếng rồi lại nhảy xuống phần mộ của Bradley Ray Caver, lần này thì cậu ta không thể nào kéo Sean ra được.

    Cuối cùng, mẹ của Bradley Ray Caver đi tới, bà chậm rãi ngồi xổm xuống, sau đó dùng ánh mắt long lanh nhìn chú chó.

    " Mày là Sean sao? Mày biết không, Bradley Ray Caver thường xuyên nhắc tới mày với tao đấy, thằng bé luôn nói mày là một chú chó thông minh nhất thế giới. "

    Ánh mắt Sean nhìn mẹ của Bradley Ray Caver có chút chần chừ, sau đó nó lại nhìn quan tài dưới chân mình mà nức nở rên lên vài tiếng. Giống như là nó đang muốn đánh thức người đang ngủ say trong quan tài, đánh thức Bradley Ray Caver dậy. Rồi cuối cùng nó cũng không thể chống đỡ được nữa, nó không còn chống cự nữa, nó để mặc cho người khác ôm nó lên khỏi phần mộ. Nước mắt của mẹ Bradley Ray Caver còn thấm ướt một phần lông của Sean.

    Mây đen tích tụ, khúc ca Amazing Grace như vang lên tận trời qua tiếng kèn tây Scotland. Và Chúc An Sinh cũng đã thả xuống được một nắm đất.

    Tác giả có lời muốn nói:

    (1)Cảnh sát huấn luyện chó nghiệp vụ ở Mỹ có thể được hưởng nghi thức tổ chức lễ tang như những cảnh sát bình thường.

    (2)Về phần Sean, đã có một chi tiết ở phía trước ám chỉ tới nó trong phần cốt truyện này.

    (3)Tìm hiểu về kèn tây Scotland trên Dịch Vân, rồi còn cả bài hát Amazing Grace nữa, đây chính là sự lựa chọn tốt nhất.​
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)