Tiên Hiệp Chí Tôn Tiên Đạo - Hàn Lãnh Tình Thiên - C87 (drop)

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. tinhlinh2

    tinhlinh2 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    11/8/12
    Bài viết:
    9,504
    Được thích:
    11,944
    Re: Chí Tôn Tiên Đạo - Hàn Lãnh Tình Thiên (New: C54) By Bàn Long Hội

    Chí Tôn Tiên Đạo
    Tác giả: Hàn Lãnh Tình Thiên

    Chương 81: Cổ mộ.

    Dịch: tinhlinh2
    Nguồn: Bàn Long Hội





    Tiết Lăng Vân suy nghĩ một lát rồi quay đầu đối với Hạ Tùng nói:
    - Đã như vậy, chúng ta hãy tới Uẩn Bảo Phong nhìn một cái đi! Thiên tượng dị biến, nói rõ chỗ đó thực sự xuất hiện tình huống khác thường!

    Tiết Lăng Vân lập tức mang theo ba người Hạ Tùng, Lữ Nhật, Lữ Nguyệt bay tới Uẩn Bảo Phong ở phía Bắc, còn những đệ tử khác của hắn thì vẫn ở tại Niệm Ngọc Phong tu luyện.

    Hạ Tùng, Lữ Nhật, Lữ Nguyệt là ba người có tu vi cao nhất trong số các đệ tử của hắn, thân hình Hạ Tùng cao lớn, làm người chính trực hào sảng, là người có uy vọng lớn nhất trong số các đệ tử của hắn, lúc trước hắn chính là người đầu tiên đứng ra muốn bái Tiết Lăng Vân làm sư phụ.

    Lữ Nhật, Lữ Nguyệt là một đôi huynh đệ, hai người bọn họ đều là loại người có tính cách hướng nội, hai người bọn họ năm đó cũng là người bị Bạch Cốt Thiên Tà Tông tra tấn nhiều nhất, hơn một tháng qua Tiết Lăng Vân cũng phát hiện huynh đệ bọn họ là người tu luyện chăm chỉ nhất.

    Bốn người đằng vân giá vũ hướng phía Bắc bay đi, một lúc lâu sau bốn người đã bay đến Uẩn Bảo Phong của núi Thanh Thành, ma khí bên trên Uẩn Bảo Phong vẫn chưa tản đi hoàn toàn, cả ngọn núi đều bị bao phủ bên trong một màng ma khí nhàn nhạt.

    Uẩn Bảo Phong cùng những ngọn núi khác đều giống nhau, bên trên ngọn núi này đều bao phủ bởi cây rừng xanh tươi, phong cảnh cũng là phi thường u nhã.

    Hạ Tùng mang theo Tiết Lăng Vân, Lữ Nhật, Lữ Nguyệt bay về phía trước, bay được một khoảng cách nhất định, bọn họ đã đi tới chỗ một cái sơn cốc, Hạ Tùng nói:
    - Sư phụ, tòa cổ mộ kia nằm bên trong cái sơn cốc này. Ma khí quanh đây chính là do tòa cổ mộ bên trong phát ra!

    Tiết Lăng Vân nhẹ gật đầu, nói:
    - Chúng ta đi vào thôi!

    Hắn lập tức dẫn theo Đại đệ tử Hạ Tùng, nhị đệ tử Lữ Nhật, tam đệ tử Lữ Nguyệt đi vào bên trong sơn cốc.

    Ma khí bên trong sơn cốc nồng đậm hơn so với bên ngoài một ít, bốn người bay được một đoạn, Hạ Tùng chỉ vào phía trước nói:
    - Sư phụ, mau nhìn, phía trước chính là tòa cổ mộ đó!

    Tiết Lăng Vân nhìn về phía trước, xuất hiện trước mặt bốn người bọn họ là một tòa cổ mộ khổng lồ, tòa cổ mộ này cao tới mười trượng, bên trên cổ mộ trải đầy cỏ xanh, từng đạo hắc sắc ma khí từ bên trong cổ mộ tỏa ra bên ngoài, cả tòa cổ mộ khiến cho người khác có cảm giác hết sức thê lương và cổ xưa.

    Trong nội tâm của Tiết Lăng Vân rất sợ hãi lẫn thán phục, vừa nhìn thấy tòa cổ mộ này hắn liền biết nó rất là bất phàm, cũng không biết bên trong tòa cổ mộ này chôn cất nhân vật vật nào, hắn lẳng lặng nhìn xung quanh một lúc, nói:
    - Chúng ta tiến vào bên trong tòa cổ mộ này đi! Muốn biết nguyên cớ mà ma khí này xuất hiện thì chỉ có đi vào bên trong cổ mộ mới biết được!

    Hạ Tùng, Lữ Nhật, Lữ Nguyệt gật đầu đồng ý, bọn họ đang muốn động thủ đánh vỡ cổ mộ thì bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng cười:
    - Khặc khặ-x-xxxxx! Khặc khặ-x-xxxxx!...

    Tiếng cười cực kỳ kinh khủng, theo tiếng cười đó truyền đến thì bên trong sơn cốc cũng xuất hiện theo mấy vị nam tử có hình thù rất kỳ quái.

    ******

    Những nam tử mới xuất hiện này đều mặc trên người quần áo màu đen hoặc màu xám, nói bọn họ có "hình thù rất kỳ quái" là vì bọn họ đều là người tàn tật, có người cụt cách tay, có cụt đùi, có người chỉ còn lại một con mắt, có người thậm chí không có mũi...

    Thấy rõ tướng mạo của bọn họ, Tiết Lăng Vân cùng ba vị đệ tử đều đã minh bạch thân phận của bọn hắn, Tiết Lăng Vân nhẹ nhàng nói:
    - La người của Tàn Ma phái!

    Tàn Ma phái cùng Đông Hoa phái là hai cái trung đẳng môn phái ở xung quanh ngàn dặm của dãy núi Thanh Thành này, Tàn Ma phái là ma đạo môn phái, tu luyện tới một mức độ nào đó thì mọi người của Tàn Ma phái sẽ biến thành người tàn tật, công pháp của bọn hắn phi thường quỷ dị.

    - Khặc khặ-x-xxxxx! Khặc khặ-x-xxxxx!... Thậm chí đã có người đến trước chúng ta! Các vị huynh đệ, chúng ta hãy đem bọn họ giết hết đi!

    Tên nam tử chỉ còn lại một cánh tay cười lớn lên, hắn vừa cười vừa phát động công kích đánh tới đám người Tiết Lăng Vân.

    Một đạo hắc quang hiện lên, một kiện pháp bảo gào thét lên lao tới đám người Tiết Lăng Vân. Đám người Tiết Lăng Vân cũng không ngờ những người này một lời cũng không nói liền ngay lập tức động thủ đánh tới, Tiết Lăng Vân hừ lạnh một tiếng, hắn lấy ra Hàn Ngọc Kiếm, một đạo Trường Hồng kiếm khí bắn tới món pháp bảo kia.

    - A...!

    Tên nam tử cụt tay mới vừa nói lúc nảy hét lên một tiếng thảm thiết, món pháp bảo hắn phóng ra lúc trước đã bị Tiết Lăng Vân chém thành hai đoạn.

    Đám người Tiết Lăng Vân cuối cùng cũng thấy rõ ràng nó là pháp bảo gì, bọn hắn thầm giật mình, thì ra món pháp bảo này chính là một cánh tay màu đen.

    - Sư phụ, ta hiểu rồi! Khó trách bọn họ được gọi là Tàn Ma phái, vũ khí của bọn hắn chính là khí quan trên thân thể của chính bọn hắn, thật sự là tà môn!
    Đại đệ tử Hạ Tùng của Tiết Lăng Vân ở bên cạnh nói.

    Tiết Lăng Vân nhẹ gật đầu, hắn nhìn thoáng qua tên nam tử cụt tay kia, lại nhìn về phía "pháp bảo" cánh tay đang nằm trên mặt đất kia, nội tâm của hắn có chút thông cảm.

    Thật không ngờ người của Tàn Ma phái lại là người tàn nhẫn như vậy, bọn hắn không phải tàn nhẫn với địch nhân mà là tàn nhẫn đối với chính thân thể của mình, vậy mà lại dùng khí quan trên thân thể chính mình luyện chế thành pháp bảo, thật là có chút biến thái.

    - Xoát! Xoát! Xoát!

    Từng đạo hắc khí nhấp nhoáng, những người của Tàn Ma phái còn lại cũng hướng về phía đám người Tiết Lăng Vân phát động tấn công, "pháp bảo" của bọn hắn đều không ngoại lệ đều là khi quan trên thân thể của bọn hắn. Những người của Tàn Ma phái này có tu vi rất thấp, ngoại trừ hai người có tu vi Nguyên Anh Kỳ thì tất cả những người còn lại đều là Kim Đan kỳ.

    Tiết Lăng Vân hừ lạnh một tiếng Hàn Ngọc Kiếm trong tay hắn ở trên không trung vẻ một vòng, Nhu Liễu kiếm khí phát ra, một đạo bạch quang hiện lên, tất cả pháp bảo của Tàn Ma phái đều bị Tiết Lăng Vân cản lại, sau đó Tiết Lăng Vân lại phát ra mấy đạo Trường Hồng kiếm khí, từng đạo kiếm khí lăng lệ ác liệt hướng về phía trước phóng tới.

    - Thật là lợi hại!
    Hạ Tùng, Lữ Nhật, Lữ Nguyệt ở đằng sau kêu lên một tiếng sợ hãi thán phục, thật không ngờ kiếm pháp của Tiết Lăng Vân lại cao cường như vậy.

    Tiết Lăng Vân tu luyện đạo thuật đầu tiên chính là môn Thu Thủy Tam Kiếm này, những năm gần đây hắn thường xuyên dựa vào Thu Thủy Tam Kiếm để chế địch thủ thắng, cộng thêm những đại đạo lĩnh ngộ từ trong Thiên Thư, đem những đại đạo lĩnh ngộ được đó sáp nhập vào bên trong Thu Thủy Tam Kiếm, bây giờ hắn đối với Thu Thủy Tam Kiếm đã đặt đến tình trạng lô hỏa thuần thanh.

    - Đại sư huynh, chúng ta cũng lên đi!
    Lữ Nhật ở đằng sau hét lớn một tiếng, hướng về phía Hạ Tùng nói, ba người liền lập tức nhắm tới mấy người của Tàn Ma phái phát động tấn công.

    Pháp bảo mà Hạ Tùng sử dụng là một thanh cự kiếm, Lữ Nhật, Lữ Nguyệt thì sử dụng tiểu phi kiếm, ba người bọn họ nhắm tới mấy người của Tàn Ma phái kia điên cuống công kích.

    Ba người bọn họ lúc ở Bạch Cốt Thiên Tà Tông đã chịu đủ loại tra tấn, nên đối với người trong ma đạo vô cùng thống hận, nhìn qua cái Tàn Ma phái này cũng không thua kém gì so với Bạch Cốt Thiên Tà Tông, cũng không phải môn phái tốt đẹp gì.

    Lữ Nhật, Lữ Nguyệt còn sử dụng Lôi Thần Chi Nộ cùng Thiểm Điện Chi Nộ do Tiết Lăng Vân dạy, từng đạo màu đỏ lôi điện từ trên không đánh xuống, hướng về phía mấy người của Tàn Ma phái kia đánh tới.

    - Hai vị sư đệ, đây là đạo thuật gì vậy, sao lợi hại như vậy?
    Hạ Tùng nhìn thấy Lữ Nhật, Lữ Nguyệt sử dụng Lôi Thuật như vậy, không khỏi há mồm hỏi.

    - Đây là sư phụ mấy ngày trước truyền thụ cho chúng ta đạo thuật, lúc đó ngươi không ở trong núi, đợi khi trở lại Niệm Ngọc Phong thì sư phụ cũng sẽ truyền thụ cho ngươi thôi!
    Lữ Nhật mở miệng nói.

    Nôi tâm của Hạ Tùng liền vui vẻ, công kích của hắn lại càng lăng lệ ác liệt hơn, điên cuồng tấn công mấy người của Tàn Ma phái này.

    Nửa nén hương trôi qua, mấy người của Tàn Ma phái đó rốt cục bị đám người Tiết Lăng Vân giết chết toàn bộ.

    Tiết Lăng Vân nhìn những thi thể trên mặt đất, nói:
    - Xem ra, Tàn Ma phái cũng chú ý tới dị trạng ở nơi này, vừa rồi chỉ là một ít tiểu lâu la mà thôi, chúng ta nên nhanh chóng đi vào bên trong cổ mộ!

    Ba người Hạ Tùng gật đầu, Tiết Lăng Vân lập tức vung tay lên, một đạo tia chớp màu trắng từ không trung đánh xuống, tia chớp đó bổ trúng cổ mộ, một âm thanh va chạm thật lớn vang lên, từ trung gian của cổ mộ liền vỡ ra (bị nứt ở giữa).
     
    Chỉnh sửa cuối: 16/4/14
  2. tinhlinh2

    tinhlinh2 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    11/8/12
    Bài viết:
    9,504
    Được thích:
    11,944
    Re: Chí Tôn Tiên Đạo - Hàn Lãnh Tình Thiên (New: C54) By Bàn Long Hội

    Chí Tôn Tiên Đạo
    Tác giả: Hàn Lãnh Tình Thiên

    Chương 82: Huyễn trận.

    Dịch: tinhlinh2
    Nguồn: Bàn Long Hội





    Cổ mộ bị vỡ thành hai khúc, một địa đạo liền xuất hiện trước mặt bốn người, Tiết Lăng Vân đi vào trong cổ mộ đầu tiên, Hạ Tùng, Lữ Nhật, Lữ Nguyệt đều gắt gao đi phía sau lưng Tiết Lăng Vân.

    Khắp nơi trong đại đạo đều tràn ngập ma khí, xung quanh hết sức u ám, Tiết Lăng Vân cầm Hàn Ngọc Kiếm trong tay, trong nội tâm cũng vô cùng coi chừng. Uẩn Bảo Phong hôm này xuất hiện dị trạng đều là do tòa cổ mộ này gây nên, nơi này nhất định tương đối nguy hiểm.

    Đi được một đoạn, Tiết Lăng Vân cảm giác được cái địa đạo này giống như một cầu thang không ngừng xoay tròn xuống dưới, thần thức của hắn ở chỗ này không hề có chút tác dụng nào, vì điều này nên hắn càng thêm cẩn thận.

    Lại đi thêm một đoạn, trước mắt bọn hắn đột nhiên xuất hiện một điểm ánh sáng, nội tâm của Tiết Lăng Vân sững sờ, hắn quay đầu đối với ba người Hạ Tùng nói:
    - Tất cả mọi người hãy cẩn thận một chút, ta sợ đến thời điểm nào đó ta chưa chắc có thể bảo vệ được ba người các ngươi!

    Hạ Tùng cùng huynh đệ họ Lữ đều gật đầu, ba người liền đề cao cảnh giác, đi theo phía sau lưng Tiết Lăng Vân tiến về phía trước.

    Ánh sáng ớ phía trước càng lúc càng sáng, Tiết Lăng Vân cũng đã thấy rõ ràng tình hình ở phía trước, hắn thấp giọng nói:
    - Chúng ta đã đến điểm cuối cùng của địa đạo, phía trước là một cái đại sảnh!

    Tiết Lăng Vân, Hạ Tùng, Lữ Nhật, Lữ Nguyệt rất nhanh liền tiến vào đại sảnh, trong đại sảnh trống rỗng, ngoại trừ trên vách tường có mấy viên Dạ Minh Châu dùng để chiếu sáng thì không có bất kỳ vật gì khác, Tiết Lăng Vân đi dọc theo đại sảnh dạo một vòng, có chút kỳ quái nói:
    - Nơi này tại sao không có thông đạo đi tiếp? Chẳng lẽ nơi này đã là điểm cuối cùng?

    Hạ Tùng, Lữ Nhật, Lữ Nguyệt cũng hết sức hoang mang, bọn hắn tìm kiếm trong đại sảnh một chút, nhưng vẫn không tìm được bất luận cái cơ quan gì, đột nhiên Lữ Nhật nói:
    - Sư phụ, nhanh nhìn, phía trên cái đại sảnh này có rất nhiều đồ án!

    Tiết Lăng Vân cùng Hạ Tùng, Lữ Nguyệt đều nhìn lên phía trên đại sảnh, phía trên đại sảnh quả thực có vô số đồ án, những đồ án này đều dùng kim tuyến khắc họa mà thành, có núi, có dòng sông, có thế gian nam nữ, có bay trên bầu trời Tu Chân giả, có người đang luyện công, có người đang quyết đấu,...

    Tiết Lăng Vân chăm chú nhìn những đồ án phía trên, đột nhiên hắn cảm giác được một tia không ổn, những đồ án phía trên giống như phát ra một tia hào quang mê hoặc người khác, thậm chí khiến tinh thần của hắn có chút hoảng hốt.

    - Không tốt!

    Tiết Lăng Vân kêu to một tiếng, hắn đang muốn nhắc nhở chính mình cùng đệ tử của mình nhanh chóng di dời ánh mắt đi, đột nhiên trước mắt của hắn trở nên sáng ngời, hắn giống như đã đi ra khỏi cổ mộ, đi tới một không gian khác...

    ******

    - Nơi này là nơi nào? Đầu của ta đau quá, tại sao ta không thể nhớ ra chuyện lúc trước?
    Tiết Lăng Vân xuất hiện ở trước mặt một đại sơn, hắn cảm giác đầu của mình rất đau, những chuyện đã xảy ra ở trong cổ mộ hắn đã hoàn toàn quyên mất.

    - Nơi này là Trường Sinh Sơn! Ta ly khai Trường Sinh Sơn đã hơn một năm rồi, không biết A Dao cùng Chân nhi như thế nào rồi?
    Tiết Lăng Vân rốt cục nhận ra ngọn núi lớn trước mắt này rồi, thì ra ngọn núi này chính là nơi hắn đã sinh sống hơn hai mươi năm "Trường Sinh Sơn", trước mắt của hắn chính là Ngọc Trúc Phong, là nơi mà hắn từ nhỏ lớn lên.

    Hắn phảng phất đã quên đi chuyện Ngô Minh đuổi giết hắn, bây giờ hắn chỉ muốn gặp lại hai người Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân, chỉ muốn mang theo hai nàng rời khỏi Trường Sinh Sơn.

    Đáp xuống rừng trúc trên Ngọc Trúc Phong, Tiết Lăng Vân cảm giác vô cùng thoải mái dễ chịu, nơi này là nơi hắn đã sinh sống hơn hai mươi năm trời, bây giờ rốt cục lần nữa trở về. Nơi này còn có hai nữ nhân âu yếm của hắn.

    Hắn đi về phía trước vài bước, trước mắt hắn liền xuất hiện một căn nhà trúc, Tiết Lăng Vân hưng phấn hét to một tiếng:
    - A Dao, Chân nhi, ta đã trở về!

    Đáng tiếc không có người nào trả lời hắn, nội tâm Tiết Lăng Vân sững sờ, hắn đẩy cửa nhà trúc ra, trong nhà không có một bóng người nào. Tiết Lăng Vân nghĩ nghĩ, hắn ly khai nhà trúc hướng phía trước tiếp tục đi.

    Phía trước chính là rừng trúc mọc lên rậm rạp chằng chịt, đi được một khoảng cách, Tiết Lăng Vân vậy mà nghe được một âm thanh truyền đến, hắn mừng rỡ trong lòng, vội vàng nhanh hơn bộ pháp, nhanh chóng hướng phía trước phóng đi.

    Cảnh tượng phía trước lại khiến cho râu tóc hắn dựng ngược lên, chỉ thấy Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân đang quỳ trên mặt đất, một lão đầu tóc trắng, râu ria cũng trắng phau đang hung hăng quát mắng Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân.

    - Hai tên nghịch đồ các ngươi, vậy mà cùng đệ tử của mình thông gian. Hôm nay ta không thể tha cho các ngươi được!
    Người nói dĩ nhiên là Ngô Minh.

    Ngô Minh vừa nói vừa hung hăng giơ một ngón tay lên chỉ về phía hai nàng, một đạo bạch quang liền bao phủ Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân, Ngô Minh liền cười ha hả nói:
    - Đây là Cửu Âm Chỉ, nó có thể khiến cho tinh thần của các ngươi cực kỳ thống khổ. Hừ, trước hết cho các ngươi nếm thử mùi vị đó như thế nào!

    Sắc mặt của Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân phi thường tái nhợt, mồ hôi lạnh từ trán các nàng liên tục nhỏ giọt, các nàng đều cắn chặt hàm răng cố nén đau đớn kịch liệt.

    - Các ngươi còn yêu thích tên Tiết Lăng Vân nghiệp chướng kia nữa không? Chỉ cần các ngươi nói không thích hắn nữa, hôm nay ta sẽ bỏ qua cho các ngươi!
    Ngô Minh lạnh lùng hướng Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân nói.

    Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân đều lắc lắc đầu, Tống Ngọc Dao nói:
    - Cho dù người có giết chúng ta thì chúng ta cũng sẽ không thay đổi ý nghĩ của mình!

    Lý Ngọc Chân thì hừ nhẹ một tiếng, nàng căn bản chẳng thèm nhòm ngó tới Ngô Minh.

    - A... Hai tên nghịch đồ các ngươi!
    Ngô Minh tức giận hét to lên.

    Hắn một lần nữa giơ một ngón tay chỉ về phía hai nàng, một ngọn lửa màu tím hướng tới chỗ Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân vọt đến, ngọn lửa màu tím đó nhanh chóng bao phủ lấy hai nàng, nhiệt độ của ngọn lửa đó cao tới mức khiến cho những cây trúc cùng cây cỏ mọc xung quanh đó đều bị đốt trụi.

    - Đây là Phần Thân Tử Diễm, các ngươi có thay đổi ý nghĩ hay không?
    Ngô Minh lại lạnh lùng hỏi.

    Trong ngọn lửa, thân ảnh của Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân đã không thể thấy rõ ràng được nữa, nhưng thanh âm của Tống Ngọc Dao vẫn có thể truyền ra rõ ràng, nàng nói:
    - Tuyệt đối sẽ không thay đổi!

    - A... Hôm nay ta phải xử tử hai tên nghịch đồ các ngươi!
    Ngô Minh hét lên một tiếng đầy giận dữ, một thanh trường kiếm liền xuất hiện trong tay của hắn, toàn thân trường kiếm đều tỏa ra khí tức lăng lệ ác liệt, râu tóc trên mặt của Ngô Minh bị kiếm khí của mình thổi quét bay phấp phới.

    ******

    - Dừng tay!
    Từ trong rừng trúc có một âm hét lớn truyền đến, một bóng người nhanh như thiểm điện vọt tới chỗ Ngô Minh, Ngô Minh ngừng lại, hắn quay đầu lại nhìn thì phát hiện người tới chính là cái tên nghiệp chướng Tiết Lăng Vân kia.

    - Ha ha ha ha ha...!

    Ngô Minh điên cuồng cười to, nói:
    - Tên nghiệp chướng này, ta đã tìm kiếm ngươi tròn một năm rồi, nhưng vẫn một mực không tìm được tung tích của ngươi, thật không ngờ, bây giờ ngươi lại tự mình xuất hiện ở nơi này!

    - Hôm nay ta muốn thay trời hành đạo, giết chết tên nghiệp chướng nhà ngươi!
    Ngô Minh lại kêu to một tiếng, trường kiếm trong tay của hắn liền vọt thẳng tới chỗ Tiết Lăng Vân.

    Thân thể của Tiết Lăng Vân thối lui về phía sau một bước, hắn cũng không để ý tới công kích của Ngô Minh, mà đối với hai người Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân nói:
    - A Dao, Chân nhi, các ngươi thế nào rồi? Tên Ngô Minh kia vậy mà dùng biện này tra tấn các ngươi, ta tuyệt đối sẽ ko bỏ qua cho hắn!

    - Hừ!

    Ngô Minh hừ lạnh một tiếng, nói:
    - Nghiệp chướng, sắp chết đến nơi rồi mà còn ăn nói lớn lối như vây, ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ của ngươi!

    Ngô Minh bận rộn đối phó với Tiết Lăng Vân, ở gần đó, ngọn lửa màu tím bao phủ lấy hai người Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân đã biến mất, Tống Ngọc Dao sợ hãi nói:
    - Lăng Vân, chạy mau, chạy mau...! Ngươi căn bản không phải là đối thủ của sư thúc đâu!

    Một đạo kiếm khí thật dài hướng về phía Tiết Lăng Vân vọt tới, Tiết Lăng Vân bị đạo kiếm khí đó đánh trúng, hắn khó chịu hừ một tiếng, ngẩng đầu đối với Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân nói:
    - Ta sẽ không chạy trốn tiếp nữa! Hôm nay, hoặc là ta cứu các ngươi đi ra, hoặc là ta sẽ chết ở chỗ này!

    - Nghiệp chướng!

    Ngô Minh lại tiếp tục đuổi theo phía sau Tiết Lăng Vân, hắn liên tục hướng về phía không trung điên cuồng vung lên trường kiếm, vô số đạo kiếm quang từ phía trên không trung vọt xuống, đó đúng là chiêu thức lợi hại nhất trong Thu Thủy Tam Kiếm - Lạc Anh.

    - A...!

    Tiết Lăng Vân căn bản không có biện pháp nào tránh né được, một đạo kiếm khí đánh trúng thân thể của hắn, hắn hét thảm một tiếng.

    - Lăng Vân....!

    Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân cũng rống lên một tiếng đầy thê lương, bên trong vành mắt của các nàng đã tràn ngập nước mắt, nhưng lại không có năng lực trợ giúp Tiết Lăng Vân!
     
    Chỉnh sửa cuối: 26/5/14
  3. tinhlinh2

    tinhlinh2 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    11/8/12
    Bài viết:
    9,504
    Được thích:
    11,944
    Re: Chí Tôn Tiên Đạo - Hàn Lãnh Tình Thiên (New: C54) By Bàn Long Hội

    Chí Tôn Tiên Đạo
    Tác giả: Hàn Lãnh Tình Thiên

    Chương 83: Phá trận.

    Dịch: tinhlinh2
    Nguồn: Bàn Long Hội





    - Ha ha ha ha...

    Ngô Minh điên cuồng cười lớn, hắn hung hăng đánh một quyền về phía trước, một đạo bạch quang bắn về phía thân thể của Tiết Lăng Vân, Tiết Lăng Vân bị đánh trúng một lần nữa, một ngụm máu từ trong miệng hắn phun ra.

    - Lăng Vân! Chạy mau, chạy mau ah...!

    Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân đều khẩn trương la hét, trên mặt hai nàng đều tràn đầy thần sắc lo lắng.

    Tiết Lăng Vân vẫn không chịu chạy trốn, hắn hướng về phía Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân bay tới, sau hai lần bị Ngô Minh đánh trúng, thân thể của hắn lúc này đã bị thương rất nặng.

    Rốt cục hắn cũng tới được trước mặt Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân, hai nàng vẫn cực kỳ lo lắng, nói:
    - Lăng Vân! Ngươi nhanh trốn đi ah...! Ngươi bây giờ căn bản không phải là đối thủ của hắn đâu!

    Tiết Lăng Vân khẽ lắc đầu, hắn rốt cục đi tới trước mặt hai nàng, rốt cục có thể cứu các nàng đi ra. Hắn lập tức duỗi hai tay ra, một tay ôm lấy Tống Ngọc Dao, một tay khác thì ôm lấy Lý Ngọc Chân, hắn đưa chân nguyên của mình tiến vào vùng đan điền của hai nàng, cuối cùng đem cấm chế trên người họ phá giải đi.

    - A Dao! Chân nhi! Ta có lỗi với các ngươi! Cấm chế trên người các ngươi đã được hóa giải, các ngươi hãy nhanh chóng rời khỏi Trường Sinh Sơn, ta ở lại đây giúp các ngươi ngăn cản Ngô Minh!

    Tiết Lăng Vân nhìn về phía Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân một lần cuối cùng, nói xong hắn liền bay vọt về phía Ngô Minh.

    Hắc Huyền Đỉnh phiêu phù trên đỉnh đầu của hắn, Thân Ngoại Hóa Thân cũng từ bên trong Hắc Huyền Đỉnh bay ra, Tiết Lăng Vân giận dữ hét lên một tiếng, Hắc Huyền Đỉnh liền phóng về phía Ngô Minh đập xuống, Thân Ngoại Hóa Thân cũng hóa thành một đạo tia chớp màu đen xông về phía Ngô Minh.

    - Ha ha ha ha...

    Ngô Minh vẫn điên cuồng cười to như trước, trường kiếm trong tay của hắn hung hăng vung lên, một đạo kiếm khí ngăn Hắc Huyền Đỉnh lại, tiếp theo hắn tung một quyền về phía Thân Ngoại Hóa Thân, Thân Ngoại Hóa Thân của Tiết Lăng Vân ngay lập tức bị một quyền này đánh cho nát bấy.

    - Làm sao có thể!

    Tiết Lăng Vân kêu lên một tiếng, sau đó hắn liền hộc ra một ngụm máu tươi, hắn không thể tin được nhìn chằm chằm Ngô Minh, hắn không hề nghĩ tới Ngô Minh lại lợi hại như vậy.

    - Ha ha ha ha...! Nghiệp chướng, hôm nay chính là ngày chết của ngươi! Ta muốn lấy đi tính mạng của ngươi để tế điện liệt tổ liệt tông của Trường Sinh Môn ta!
    Ngô Minh cười lớn rồi lao đến chỗ Tiết Lăng Vân.

    - Bá!

    Trường kiếm trong tay Ngô Minh hung hăng hướng về phía đỉnh đầu của Tiết Lăng Vân chém xuống, trên đỉnh đầu của Tiết Lăng Vân đã xuất hiện một đạo tơ máu, một cổ khí thế vô cùng lăng lệ ác liệt hoàn toàn bao phủ lấy Tiết Lăng Vân.

    - Liều mạng!

    Tiết Lăng Vân hét lớn một tiếng, trên thân thể của hắn đột nhiên bùng lên một đoàn hỏa diễm, đó là chân nguyên của hắn đang không ngừng thiêu đốt, Tiết Lăng Vân đã quyết tâm tự bạo nguyên anh, dù chết cũng muốn cho Ngô Minh bị thương!

    - A Dao! Chân nhi! Tạm biệt, kiếp sau chúng ta sẽ gặp lại! Hi vọng các ngươi có thể sống thật tốt!
    Lúc này, Tiết Lăng Vân ngược lại cực kỳ bình tĩnh, trong lòng của hắn chỉ có một cái ý nghĩ như vậy.

    ******

    - Không!

    - Đừng!

    Ngay vào lúc đó, bên tai Tiết Lăng Vân đột nhiên vang lên hai tiếng kêu thê lương, Tiết Lăng Vân không thể tin được ngẩng đầu nhìn tới, chỉ thấy Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân như thiểm điện phóng đến phía mình, Tiết Lăng Vân sắc mặt đại biến, hắn cuối cùng cũng sợ hãi, hắn ngay lập tức hét lên:
    - A Dao! Chân nhi! Các ngươi trốn nhanh lên, không cần lo cho ta!

    Sắc mặt Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân cực kỳ kiên định hướng về phía Tiết Lăng Vân bay tới, trường kiếm của Ngô Minh cũng hướng về phía Tiết Lăng Vân hung hăng trảm xuống.

    - Phanh!

    Một tiếng trầm đục vang lên, Tống Ngọc Dao bị trường kiếm đánh trúng, thân thể của nàng liền bay về phía sau, sắc mặt của nàng cực kỳ tái nhợt, một tia máu từ khóe miệng của nàng chảy ra.

    - Phanh!

    Lại là một tiếng trầm đục vang lên, Lý Ngọc Chân cũng bị Ngô Minh đánh trúng, khóe miệng của Lý Ngọc Chân cũng chảy ra một tia máu, nhưng trên khuôn mặt tái nhợt của nàng vẫn hiện ra một nụ cười, một đạo âm thanh như có như không truyền vào tai của Tiết Lăng Vân, nói:
    - Lăng Vân! Ta đi trước một bước!

    - A......!

    Tiết Lăng Vân điên cuồng hét lên một tiếng, tóc của hắn từng cọng từng cọng hướng về phía bầu trời tung bay, ánh mắt của hắn đã biến thành huyết hồng, Hắc Huyền Đỉnh lần nữa phiêu phù trên đỉnh đầu của hắn, Hàn Ngọc Kiếm trên tay tản mát ra từng đạo hàn mang.

    - A Dao! Chân nhi!
    Tiết Lăng Vân hét lớn một tiếng, hắn đã quên hết thảy, trước mắt hắn chỉ còn có hai nữ nhân mà hắn yêu thương nhất.

    - Ta muốn báo thù cho các ngươi!
    Thanh âm đó không ngừng quanh quẩn khắp nơi trên Trường Sinh Sơn, lúc này, Tiết Lăng Vân giống như một vị Ma Thần, Hàn Ngọc Kiếm trong tay hắn hướng về phía trước hung hăng vung đi.

    Hàn Ngọc Kiếm cùng trường kiếm trong tay Ngô Minh đụng nhau, lúc này, Hàn Ngọc Kiếm vậy mà phát ra lực lượng mạnh hơn trước đó gấp mười lần, trường kiếm trong tay Ngô Minh liền truyền đến những tiếng "Răng rắc" giòn tan, trường kiếm của Ngô Minh đã bị Tiết Lăng Vân chém thành hai nửa.

    - A Dao! Chân nhi! Ta thật hận chính mình!
    Tiết Lăng Vân lại hét lớn một tiếng, Hàn Ngọc Kiếm của hắn hóa thành một đạo bạch quang chém tới đỉnh đầu Ngô Minh, tất cả chân nguyên trong thân thể của hắn đều quán nhập hết vào trong Hàn Ngọc Kiếm, bên trên Hàn Ngọc Kiếm tản ra hào quang vô cùng sáng chói.

    - A...!

    Ngô Minh hoảng sợ kêu lớn một tiếng, hắn không có cách nào ngăn chặn được đạo kiếm khí đó. Trong chốc lát, từ thân thể của Ngô Minh bắt đầu xuất hiện chi chít những đường nứt vỡ, sau một tiếng vang thật lớn, thân thể của Ngô Minh liền vỡ nát ra, triệt để biến mất khỏi thế giới này.

    - A...!

    Tiết Lăng Vân điên cuồng la hét, hắn điên cuồng vung kiếm... .

    Đột nhiên, cảnh tượng trước mắt hắn từ từ biến mất, Trường Sinh Sơn càng ngày càng xa, ánh sáng xung quanh dần dần ảm đạm xuống, Tiết Lăng Vân lần nữa trở lại bên trong cổ mộ.

    ******

    - Hô... Hô...!

    Tiết Lăng Vân mở lớn miệng liên tục thở dốc, vừa rồi giống như một cơn ác mộng vậy, hai nữ nhân của chính mình bị Ngô Minh giết chết.

    - Không phải ác mộng, mà là ảo cảnh!
    Qua nửa ngày, Tiết Lăng Vân rốt cục hồi phục xong, giờ phút này hắn cảm giác toàn thần của mình đều không còn khí lực, chân nguyên toàn thân cũng tiêu hao hầu như không còn.

    Tiết Lăng Vân cũng minh bạch chính mình vừa mới từ trong ảo cảnh thoát ra, ở bên trong ảo cảnh, hắn thấy hai nữ nhân của mình chết đi nên đã kích phát nộ khí của chính mình, vì muốn trả thù cho Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân nên hắn đã phát huy ra lực lượng vượt qua bình thường gấp mười lần, vì vậy nên mới có thể đánh chết Ngô Minh, lúc này mới khiến cho hắn từ bên trong ảo cảnh thoát ra.

    - A Dao! Chân nhi! Các ngươi hiện tại như thế nào? Lần này, sau khi ra ngoài ta nhất định phải đi Trường Sinh Sơn một chuyến thăm các ngươi!
    Tiết Lăng Vân ngơ ngác lẩm bẩm, hắn lại lần nữa nhớ tới tao ngộ của hai nàng bên trong ảo cảnh, nội tâm liền bắc đầu lo lắng.

    Qua một lúc lâu, Tiết Lăng Vân mới mới hoàn toàn ổn định lại tâm thần, hắn quay đầu nhìn chung quanh, phát hiện Hạ Tùng cùng Lữ Nhật, Lữ Nguyệt đều té nằm trên mặt đất, trên mặt Hạ Tùng còn mang theo một nụ cười ngây ngô, Lữ Nhật thì là vẻ mặt điên cuồng, Lữ Nguyệt thì là sắc mặt u ám.

    Trong lòng Tiết Lăng Vân biết, ba người cũng đang bị ảo cảnh mê hoặc, hắn lập tức vung tay ra, đem ba đạo chân nguyên độ nhập vào cơ thể của ba người bọn họ, ánh mắt ba người Hạ Tùng cùng Lữ Nhật, Lữ Nguyệt dần dần thanh minh, Hạ Tùng kêu to một tiếng, nói:
    - Chuyện gì xảy ra?

    Hiện đang rảnh rỗi nên bắt đầu dịch lại bộ này.
    P/s: Mình không hứa trước gì cả, nhưng mình sẽ cố gắng mỗi ngày một chương. :yy75:
     
  4. tinhlinh2

    tinhlinh2 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    11/8/12
    Bài viết:
    9,504
    Được thích:
    11,944
    Re: Chí Tôn Tiên Đạo - Hàn Lãnh Tình Thiên (New: C54) By Bàn Long Hội

    Chí Tôn Tiên Đạo
    Tác giả: Hàn Lãnh Tình Thiên

    Chương 84: Tàn Ma phái.

    Dịch: tinhlinh2
    Nguồn: Bàn Long Hội





    Tiết Lăng Vân nói:
    - Những đồ án phía trên đại sảnh này nhưng thật ra là một tòa huyễn trận, vừa rồi ta và bốn người các ngươi đều tiến nhập vào bên trong huyễn trận!.

    Hạ Tùng cùng Lữ Nhật, Lữ Nguyệt lúc này đã hoàn toàn thanh tỉnh, kỳ thật không cần Tiết Lăng Vân nói bọn hắn cũng biết vừa rồi là chuyện gì xảy ra.

    Trên mặt Lữ Nhật, Lữ Nguyệt đều mang theo một tia bi thương, mà Hạ Tùng thì là vẻ mặt thất lạc, Tiết Lăng Vân cũng không biết ba người bọn họ ở trong huyễn trận đã gặp phải tình hướng như thế nào.

    - Sư phụ, phía trên... những đồ án ở phía trên hình như đã biến mất?
    Đột nhiên Hạ Tùng mở miệng nói ra, thì ra hắn lại len lén nhìn phía trên một cái, đột nhiên phát hiện những đồ án phía trên đã đã hoàn toàn biến mất.

    Tiết Lăng Vân cũng hướng phía trên nhìn thoáng qua, phát hiện những đồ án phía trên quả thực đã hoàn toàn biến mất, hắn lo lắng vẫn còn có những cơ quan khác, lập tức nói:
    - Không cần xem nữa! Các ngươi hãy cẩn thận một chút!

    Tiết Lăng Vân không biết, huyễn trận lúc trước đã bị chính hắn phá vỡ, ngay tại thời khắc hắn giết chết Ngô Minh thì những đồ án khắc ở phía trên liền biến mất, cho dù hắn không gọi ba người Hạ Tùng tỉnh lại thì qua một thời gian ngắn ba người bọn họ cũng sẽ tự động tỉnh lại.

    - Răng rắc...!

    Ngay vào lúc này, bỗng nhiên bên trong đại sảnh truyền đến một âm thanh trầm đục, trong lòng bốn người Tiết Lăng Vân liền hoảng hốt, bọn hắn liền hướng về phía tiếng vang phát ra nhìn lại, liền phát hiện ở phía trước có một cái địa đạo.

    - Xem ra, nó chính là lối đi tiếp theo, chúng ta tiếp tục đi về phía trước! Ba người các ngươi nên cẩn thận một chút, nơi đây rất là quỷ dị!

    Tiết Lăng Vân hít sâu một hơi, dẫn đầu tiến vào bên trong địa đạo, ba người Hạ Tùng thì theo sát phía sau Tiết Lăng Vân.

    Ma khí ở nơi này càng lúc càng đậm đặc, bốn người Tiết Lăng Vân đều cảm thấy vô cùng áp lực, Tiết Lăng Vân lúc này nắm chặt Hàn Ngọc Kiếm trong tay, tùy thời chuẩn bị ứng phó với nguy hiểm.

    Lại đi thêm một đoạn, bốn người lại vào một cái đại sảnh khác, cái đại sảnh này cũng trống rỗng như cái trước, bất quá ở chỗ này bốn người bọn họ không có gặp phải huyễn trận gì, cũng không có đụng phải cái cơ quan nào.

    Nơi này cũng có một cái địa đạo khác, Tiết Lăng Vân liền dẫn theo đám người Hạ Tùng tiếp tục đi về phía trước.

    Cứ như vậy đi khoảng nửa canh giờ, bốn người đã đi tới vào lòng đất chừng mấy ngàn thước rồi, trong lúc đó, bọn họ đã đi qua rất nhiều đại sảnh, đang lúc bọn họ lại tiến vào một cái đại sảnh khác thì đột nhiên dị biến đã xảy ra , một tiếng cười lớn lối từ trong đại sảnh vang vọng đi ra.

    - Khặc khặ-x-xxxxx! Khặc khặ-x-xxxxx!

    ******

    Trong lòng Tiết Lăng Vân liền căng thẳng, hắn vội vã ngẩng đầu nhìn tới, phát hiện phía trước có ba nam nhân mặc hắc y, ba nam nhân này đều là người tàn tật, một người không có cánh tay, một người không có chân, còn người cuối cùng thì trong hốc mắt không có con mắt, ba người bọn họ đều lớn tiếng cười, tiếng cười hết sức khủng bố.

    - Vừa rồi, chính là mấy người các ngươi đã giết chết đệ tử của Tàn Ma phái chúng ta! Hắc hắc, các ngươi thật to gan!
    Tên nam nhân không có mắt cười nói.

    - Ba vị chính là người của Tàn Ma phái! Chúng ta tới nơi này là để xác minh tình huống của cái cổ mộ này, đã vậy thì chúng ta cần gì phải tranh đấu với nhau! Chờ chúng ta xác minh được tình huống ở nơi này rồi đánh cũng không muộn!
    Tiết Lăng Vân chậm rãi nói.

    - Ha ha ha ha... Ngươi nói thật dễ nghe, trong tòa cổ mộ này rõ ràng có Ma Đạo chí bảo xuất thế, Tàn Ma phái chúng ta tuyệt đối không cho phép người ngoài nhúng tay vào!
    Tên nam nhân không có mắt lạnh lùng nói.

    - Hừ!

    Tiết Lăng Vân vẫn không nói gì, đột nhiên Hạ Tùng ở sau lưng hắn mở miệng nói:
    - Nơi này là núi Thanh Thành, là địa bàn của phái Thanh Thành chúng ta, các ngươi đang ở trên địa bàn của chúng ta còn tỏ ra kiêu ngạo như vậy. Cho dù nơi này có bảo vật thì nó cũng thuộc về phái Thanh Thành chúng ta, cùng Tàn Ma phái các ngươi không có bất cứ quan hệ nào!

    - Ah!

    Ba người của Tàn Ma phái đều sững sờ, sau đó bọn họ cùng nhau cười phá lên, cười một lúc sau, tên nam nhân không có mắt tiếp tục nói:
    - Ta nhớ nơi này chỉ có một cái Bạch Cốt Thiên Tà Tông, lúc nào lại xuất hiện thêm một phái Thanh Thành? Núi Thanh Thành, phái Thanh Thành, các người cũng rất biết đặt tên ah, bằng vào chút tu vi của các ngươi mà cũng dám gọi là phái Thanh Thành, thật sự là chán sống!

    Ba người của Tàn Ma phái cười lạnh, trong vòng ngàn dặm quanh dãy núi Thanh Thành này có hơn một trăm ngọn núi nhỏ, trừ phi có thực lực tương đương với thất đại môn phái hoặc là Ma Đạo tam phái thì mới có tư cách chiếm cứ cả dãy núi Thanh Thành này, mới có tư cách gọi tên môn phái là "phái Thanh Thành".

    Mấy người Tiết Lăng Vân tu vi cao nhất bất quá là Phân Thần kỳ, còn lại ba người đều là Nguyên Anh kỳ, trước đây bọn hắn chưa hề nghe nói qua ở núi Thanh Thành này còn có mấy người này, nghĩ chắc là một môn phái vừa mới thành lập không có bao lâu.

    Tiết Lăng Vân lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ba người Tàn Ma phái ở đối diện, hắn biết hôm nay khó có thể tránh khỏi trận tranh đấu này. Hắn không muốn gây chuyện, nhưng không có nghĩa hắn là loại người sợ phiền phức.

    - Bá!

    Tiết Lăng Vân không nói nhảm nữa, một đạo Trường Hồng kiếm khí bổ về phía ba người ở đối diện.

    Ba người ở đối diện cũng đã đề phòng Tiết Lăng Vân, trong mấy người của môn phái Thanh Thành này chỉ có Tiết Lăng Vân là có đủ thực lực để tạo thành thương tổn cho bọn họ.

    - Khặc khặ-x-xxxxx! Khặc khặ-x-xxxxx! Khặc khặ-x-xxxxx!

    Ba người của Tàn Ma phái lại nở nụ cười âm trầm, bọn hắn ngăn trở lại đạo Trường Hồng kiếm khí kia của Tiết Lăng Vân, sau đó mỗi người đều phóng ra pháp bảo của mình, ba món pháp bảo xuất hiện ở trong đại sảnh.

    Kiện pháp bảo đầu tiên là một cánh tay đã trải qua luyện hóa, cánh tay này đen như mực, phía trên cánh tay tản ra ánh kim loại sáng bóng, kiện pháp bảo thứ hai là một cái chân, cái chân này có màu xanh biếc, khiến người khác có cảm giác dị thường quỷ dị.

    Người của Tàn Ma phái thường thấy nhất chính là thiếu cánh tay, thiếu cái chân, cho nên người của Tàn Ma phái thường dùng cánh tay cùng chân đã trải qua luyện hóa làm vũ khí của mình, những cánh tay cùng chân này vốn dĩ là một bộ phận trên thân thể bọn họ, nên sau khi bị luyện thành pháp bảo thì có độ linh hoạt vượt xa so với pháp bảo bình thường ở Tu Chân giới.

    Kiện pháp bảo thứ ba cũng xuất hiện ở trên không trung, kiện pháp bảo này là thứ quỷ dị nhất trong ba kiện pháp bảo, nó chính là hai con mắt. Phía trên hai con mắt còn có một đường tơ máu, máu chảy đầm đìa nhìn qua hết sức khủng bố.

    Tiết Lăng Vân hít sâu một hơi, đối với mấy người Hạ Tùng ở phía sau nói:
    - Các ngươi không nên xông lên, chỉ cần bảo vệ tốt chính mình là được, ta sẽ chiếu cố bọn chúng thật tốt!

    Nói xong Tiết Lăng Vân liền kêu lên một tiếng, trong lòng của hắn đang có một cổ chiến ý cường đại dâng lên. Một năm qua này hắn không ngừng tìm hiểu Thiên Thư, đối với đạo thuật của Trường Sinh Môn càng có lý giải rất sâu, đặc biệt là Thu Thủy Tam Kiếm, Tiết Lăng Vân đã ngộ ra rất nhiều bí quyết. Hiện tại hắn muốn thông qua chiến đấu để gia tăng đạo thuật của mình.

    Cánh tay đen như mực, cái chân màu xanh biếc vọt tới tấn công Tiết Lăng Vân, hai con mắt chảy máu đầm đìa trên không trung đột nhiên bắn ra hai đạo màu đỏ huyết quang, huyết quang nhắm thẳng vào Tiết Lăng Vân.
     
  5. tinhlinh2

    tinhlinh2 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    11/8/12
    Bài viết:
    9,504
    Được thích:
    11,944
    Re: Chí Tôn Tiên Đạo - Hàn Lãnh Tình Thiên (New: C54) By Bàn Long Hội

    Chí Tôn Tiên Đạo
    Tác giả: Hàn Lãnh Tình Thiên

    Chương 85: Nhu Liễu kiếm khí.

    Dịch: tinhlinh2
    Nguồn: Bàn Long Hội





    Hàn Ngọc Kiếm trong tay Tiết Lăng Vân hướng về phía không trung vẽ một vòng tròn, một đạo kiếm khí hóa thành lá chắn xuất hiện trước người Tiết Lăng Vân.

    Hai kiện pháp bảo "Cánh tay","Chân" đều gào thét bay vọt về phía Tiết Lăng Vân, cái chân màu xanh biếc kia thì trực tiếp bay thẳng về phía trước còn cánh tay thì bay vòng qua một bên, ý đồ công kích bên cạnh Tiết Lăng Vân. Tiết Lăng Vân liên tục không ngừng thi triển ra Nhu Liễu nhất thức trong Thu Thủy Tam Kiếm.

    Một năm qua lý giải của Tiết Lăng Vân đối với Thu Thủy Tam Kiếm càng thêm sâu sắc, nhất là Nhu Liễu, trước đây chiêu Nhu Liễu này chủ yếu chỉ dùng để phòng thủ, bây giờ Tiết Lăng Vân càng ngộ ra phương pháp sử dụng chiêu Nhu Liễu này để hóa giải chân nguyên của đối phương, chân nguyên kiếm khí của địch nhân khi đụng phải Nhu Liễu kiếm khí thì sẽ bị hóa giải mất đi hơn phân nửa lực lượng, mà Tiết Lăng Vân thì lại tiêu hao rất ít chân nguyên.

    - Xoát!

    Một âm thanh vang lên, hai con mắt chảy máu đầm đìa trên không trung bắn ra hai đạo huyết quang, hai đạo huyết quang đó trực tiếp phóng tới chỗ Tiết Lăng Vân.

    Tiết Lăng Vân vẫn chỉ dùng chiêu Nhu Liễu để ngăn cản, hai đạo huyết quang đó vừa tiếp xúc đến Nhu Liễu kiếm khí do Tiết Lăng Vân phát ra thì chỉ trong chốc lát hai đạo huyết quang đó nhanh chóng trở nên ảm đạm, hai đạo huyết quang đó còn chưa chạm được vào Tiết Lăng Vân thì đã hoàn toàn biến mất.

    - Này...!

    Tên nam nhân không có mắt ở đối diện liền sững sờ, mặc dù hắn không có mắt nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy được tình hường xung quanh, trước mặt hắn là một người trẻ tuổi mặc đạo bào vậy mà có được thủ đoạn hóa giải lực lượng cao minh như thế, Tiết Lăng Vân vậy mà có thể hóa giải được công kích của mình, điều này làm cho hắn cảm giác rất bất ngờ.

    - Hừ! Ta muốn xem ngươi có thể hóa giải được bao nhiêu công kích, lão nhị, lão tam, chúng ta toàn lực tấn công hắn!
    Tên không có mắt quát lên lạnh một tiếng.

    Từng đạo huyết quang đỏ tươi từ hai con mắt trên không trung bắn ra, pháp bảo cánh tay cùng cái chân cũng gào thét hướng tới Tiết Lăng Vân liên tục công kích, cái cánh tay kia thì không có gì chỉ là tương đối linh hoạt mà thôi, nhưng cái chân thì phát ra từng cỗ từng cỗ sương mù màu xanh, cỗ sương mù màu xanh này ẩn chứa kịch độc, dù là tu chân giả cũng không thể ngăn cản.

    Tiết Lăng Vân không ngừng thi triển Nhu Liễu kiếm khí, hắn bây giờ muốn thông qua ba người này để luyện kiếm, đem lĩnh ngộ của mình đối với Thiên Đạo, đối với Thu Thủy Tam Kiếm hoàn toàn phát huy đi ra, không ngừng gia tăng kiếm thuật của mình.

    Trong đại sảnh, chỉ thấy Tiết Lăng Vân lẳng lặng đứng trên không trung, hắn chỉ tiện tay vung vẩy Hàn Ngọc Kiếm, tư thế vô cùng phiêu dật tiêu sái. Mà Hạ Tùng cùng Lữ Nhật, Lữ Nguyệt đều đứng sau lưng Tiết Lăng Vân, Tiết Lăng Vân đã thay bọn họ chặn lại tất công kích.

    Thời gian trôi qua một nén nhang, ba người của Tàn Ma phái cũng đã tiêu hao một nửa chân nguyên rồi, bọn hắn đã dùng tất cả thủ đoạn công kích nhưng thủy chung vẫn không thể xuyên qua Nhu Liễu kiếm khí của Tiết Lăng Vân. Trong lòng ba người đều tràn ngập kinh hãi, tên không có mắt đã quyết định tạm thời rút lui.

    Tiết Lăng Vân lại vung Hàn Ngọc Kiếm vài cái, thật ra hắn không có tiêu hao bao nhiêu chân nguyên, chiêu Nhu Liễu này chính là lợi dụng đạo lý lấy nhu thắng cương trong tu chân giới, trong đó chủ yếu chính là giảm lực và hóa lực các loại đạo thuật, bất quá chiêu Nhu Liễu này là đem đạo lý lấy nhu thắng cương phát huy đến cực hạn, còn gọi là "Tứ Lưỡng Bát Thiên Cân", nên bản thân Tiết Lăng Vân tiêu hao chân nguyên cực nhỏ.

    - Hừ!

    Nhìn thấy ba người Tàn Ma phái muốn chạy, Tiết Lăng Vân hừ lạnh một tiếng, kiếm thế của hắn rốt cục thay đổi, một đạo Trường Hồng kiếm khí đột nhiên phóng ra, hướng về phía tên nam nhân không có mắt công tới.

    Giờ phút này Tiết Lăng Vân vẫn đang ở toàn thịnh trạng thái mà ba người kia thì chân nguyên đã tiêu hao rất nhiều, nhìn thấy kiếm thế của Tiết Lăng Vân trở nên lăng lệ ác liệt, tên không có mắt liền quát to một tiếng, nói:
    - Lão nhị, lão tam, chúng ta đi, sau này sẽ tìm hắn tính sổ!

    - Người không phạm ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta, ta tất phạm người!

    Tiết Lăng Vân cười lạnh một tiếng, Hắc Huyền Đỉnh từ mi tâm của hắn bay ra, sau đó nắp đỉnh liền mở ra, Thân Ngoại Hóa Thân gào thét lên vọt tới chỗ ba người Tàn Ma phái.

    Tốc độ Thân Ngoại Hóa Thân của Tiết Lăng Vân cực nhanh, chỉ thấy một đạo hắc quang lóe lên, Thân Ngoại Hóa Thân của hắn đã chắn lại thông đạo phía trước, gắt gao nhìn chằm chằm vào ba người Tàn Ma phái.

    - A...!

    Ba người Tàn Ma phái hét to một tiếng, bọn hắn biết chuyện đã không tốt, tên không có mắt lớn tiếng nói:
    - Lão nhị, lão tam, chúng ta cùng hắn liều mạng! Hắn bất qua chỉ là Phân Thần kỳ tu vi, chúng ta cần gì phải sợ hắn!

    Lập tức hai kiện pháp bảo cánh tay cùng cái chân một lần nữa vọt tới tấn công Tiết Lăng Vân, khí thế so với lúc trước càng thêm hung hiểm hơn nhiều, mà tên không có mắt thì hướng về phía Thân Ngoại Hóa Thân của Tiết Lăng Vân vọt tới, một cái phi kiếm từ trong tay hắn vung ra, phi kiếm trực tiếp đâm vào Thân Ngoại Hóa Thân.

    - Răng rắc!

    Thân Ngoại Hóa Thân của Tiết Lăng Vân vươn tay ra, chuẩn xác bắt được phi kiếm, vừa dùng lực, chỉ trong trong khoảnh khắc đã bẽ gãy thanh phi kiếm đó thanh hai đoạn, phi kiếm trực tiếp rơi xuống mặt đất.

    - Này...!

    Tên nam tử không có mắt liền kinh hãi, lúc này Thân Ngoại Hóa Thân của Tiết Lăng Vân hướng phía trước vọt lên, cánh tay của nó hướng về phía người áo đen này hung hăng quét một cái.

    - Đ...A...N...G...G!

    Người áo đen kia liền lấy cánh tay ngăn cản, ai ngờ một trận kịch liệt đau nhức truyền đến, Thân Ngoại Hóa Thân của Tiết Lăng Vân vậy mà bỏ qua chân nguyên phòng hộ bên ngoài cơ thể, trực tiếp đánh vào cánh tay của người mặc áo đen.

    Người áo đen cảm thấy một hồi đau đớn, trong lòng liền biết xương tay của mình đã bị gãy, hiện tại chỉ còn một lớp da cùng thịt nối liền mà thôi.

    Người áo đen cũng không dám dừng lại, hắn vội vàng bay vọt về phía trước, không muốn lại đối đầu với Thân Ngoại Hóa Thân của Tiết Lăng Vân. Thân Ngoại Hóa Thân của Tiết Lăng Vân thì bám sát phía sau hắn, tốc độ nhanh như tia chớp, hắn căn bản không thể trốn thoát được.

    - Đ...A...N...G...G!

    Thân Ngoại Hóa Thân của Tiết Lăng Vân lại lần nữa hướng về người áo đen công kích, cánh tay còn lại của hắn cũng bị đánh gãy, hắn hét thảm một tiếng, trong miệng của hắn phun ra một ngụm máu, hai con mắt máu chảy đầm đìa máu vốn dĩ đang lơ lửng trên không trung đột nhiên bay vọt tới Thân Ngoại Hóa Thân của Tiết Lăng Vân.

    - Phanh!

    Hai con mắt bay đến trước mặt Thân Ngoại Hóa Thân của Tiết Lăng Vân, đột nhiên nổ tung lên, trong đại sảnh bộc phát ra từng cỗ từng cỗ khí lãng.

    Cỗ khí lãng này thanh thế thập phần hung mãnh, mặc dù Thân Ngoại Hóa Thân của Tiết Lăng Vân không bị tổn thương gì nhưng lại không tự chủ hướng về phía sau lùi lại, qua một lúc mới có thể đứng vững được, mà tên nam nhân không có mắt kia đã biến mất khỏi đại sảnh.

    Đây là một loại công pháp bảo mệnh của Tàn Ma phái, dựa vào tự bạo pháp bảo để phát ra lực lượng kinh người, pháp bảo của bọn hắn đều là những khí quan đã trải qua luyện hóa, Tu Chân giả bình thường khi tự bạo thân thể đều có thể phát ra uy lực cực lớn, huống chi là những khí quan đã trải qua luyện hóa này.

    Giờ phút này ở trong đại sảnh chỉ còn lại hai địch nhân, sắc mặt của hai người kia đều có chút tái nhợt, bọn hắn liếc nhau một cái, cùng kêu lên một tiếng điên cuồng, hai kiện pháp bảo cánh tay cùng chân đang vây quanh Tiết Lăng Vân cũng nổ tung lên, một cỗ khí lãng điên cuồng vọt về phía Tiết Lăng Vân.

    Thời khắc mấu chốt, Tiết Lăng Vân toàn lực thi triển Nhu Liễu kiếm khí, tự bạo khí lãng đang không ngừng bị suy yếu, nhưng lần công kích này dù sao cũng là pháp thuật do đối phương dốc sức liều mạng phát ra, Tiết Lăng Vân kêu lên một tiếng đau đớn, khóe miệng chảy ra một tia máu, hắn cuối cũng vẫn là bị thương tổn.

    Hai người kia của Tàn Ma phái muốn thông qua địa đạo ở phía sau bốn người Tiết Lăng Vân để chạy trốn, đúng lúc này Thân Ngoại Hóa Thân của Tiết Lăng Vân như thiểm điện chạy tới, hai cánh tay của nó hung hăng đâm xuyên lồng ngực của hai người kia, nguyên anh của hai người họ bị Thân Ngoại Hóa Thân nắm ở trong tay, Thân Ngoại Hóa Thân chỉ hơi dùng sức, nguyên anh của hai người kia liền nát bấy, thân thể của bọn hắn cũng mất đi tất cả sinh mệnh.

    ******

    - Vù vù...

    Tiết Lăng Vân liên tục thở dốc, vừa rồi hai người kia "tự bạo pháp bảo" đối với hắn cũng tạo thành thương thế không nhẹ, lúc này ở phía sau của hắn truyền đến thanh âm của Hạ Tùng, nói:
    - Sư phụ, chúng ta... chúng ta có cần đi tiếp nữa không?

    Tiết Lăng Vân quay đầu nhìn lại, lại phát hiện sắc của Hạ Tùng, Lữ Nhật, Lữ Nguyệt đều tái nhợt, trên trán của ba người bọn họ đều chảy xuống mồ hôi lạnh, Tiết Lăng Vân sửng sốt một chút, nói:
    - Thương thế của các ngươi rất nghiêm trọng sao?

    Vừa rồi ba người Tàn Ma phái tự bạo pháp bảo, tuy nhiên Hạ Tùng cùng Lữ Nhật, Lữ Nguyệt cánh khá xa, nhưng tu vi của bọn họ quá yếu, chịu ảnh hưởng của khí lãng phát ra, bọn hắn cũng bị thương tổn, giờ phút này trên người của bọn hắn cũng có thương thế.

    Hạ Tùng nhẹ gật đầu, nói:
    - Đệ tử bị thương rất nặng!

    Lữ Nhật, Lữ Nguyệt thì lắc đầu, nói:
    - Chúng con còn có thể đi tiếp!

    Thì ra Hạ Tùng đứng ở phía trước, Lữ Nhật cùng Lữ Nguyệt thì ở phía sau Hạ Tùng cho nên Hạ Tùng bị thương nặng nhất.

    Tiết Lăng Vân nhìn về phía địa đạo ở phía trước, nghĩ chỉ chốc lát, nói:
    - Chúng ta bây giờ đã không còn đường lui. Tàn Ma phái cũng phát hiện ra dị trạng của Uẩn Bảo Phong, bọn hắn chắc đang liên tiếp chạy đên nơi này, nếu như chúng ta lui về phía sau mà gặp phải người của Tàn Ma phái, đến thời điểm có thể lại tranh đấu!

    Lúc này đây, phái Thanh Thành của Tiết Lăng Vân cùng Tàn Ma phái coi như đã triệt để kết thù, giết chết đối phương nhiều người như vậy, lại còn để cho tên không có mắt kia chạy trốn, sau khi ra ngoài còn không biết làm sao để giải quyết chuyện này đây.

    Bốn người nghỉ ngơi một lát, Tiết Lăng Vân lấy ra mấy viên đan dược, đem những đan dược này phát cho ba người Hạ Tùng, những đan dược này đều là của Lý Ngọc Chân đưa cho hắn lúc rời khỏi Trường Sinh Môn, bây giờ những đan dược đó đã tiêu hao hâu như không còn rồi.

    Sau khi ba người Hạ Tùng phục dụng đan dược thì thấy thân thể liền thoải mái dễ chịu, Hạ Tùng vui mừng nói:
    - Sư phụ, đan dược của người thật lợi hại, thương thế của đệ tử chỉ trong khoảnh khắc đã đỡ hơn phân nữa!

    Tiết Lăng Vân mỉm cười gật đầu, nói:
    - Chúng ta đi tiếp thôi! Phía trước chắc là không còn người của Tàn Ma phái đâu nhỉ?

    Vấn đề này mấy người Hạ Tùng cũng không cách nào trả lợi, Tiết Lăng Vân lập tức đem Thân Ngoại Hóa Thân thu vào bên trong Hắc Huyền Đỉnh, mang theo ba người tiếp tục đi về phía trước.
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)