Tiên Hiệp Chân Tiên Kỳ Duyên - Mạc Văn Huân

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Chân Tiên Kỳ Duyên
    Tác giả: Mạc Văn Huân
    Chương 6: Bao vây chặn đánh

    Dịch: Bạch Nhị Gia
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Lý Hiểu Nhai men theo đường núi, chân mang theo ba cân Thiết sa cắm đầu chạy. Mang vật nặng chạy bộ trong núi sâu đã trở thành bài học bắt buộc của Lý Hiểu Nhai mỗi ngày, kể từ khi hắn chứng kiến vị sư phụ lừa đảo của hắn, trong lần gạt người không thành bị nhìn ra mánh khóe, bỏ chạy không kịp liền bị người ta vây đánh, chết ở đầu đường. Nhìn thấy thảm trạng thê thảm của sư phụ hắn đã thương tâm rất lâu, cũng âm thầm thề sẽ kế thừa tốt "y bát" của lão, đương nhiên chạy trốn thật nhanh càng được hắn ưu tiên lên hàng đầu rồi.

    Cũng may mắn cho hắn là đã bổ sung môn chạy vào truyền thừa ”Sư môn“. Có nhiều khi hắn chỉ cần chạy chậm một chút thôi thì mạng nhỏ có thể không mất, nhưng tàn phế thì không thể tránh khỏi đấy. Đây cũng là lý do vì sao Lý Hiểu Nhai tại Bảo Tiên trấn lăn lộn lâu như vậy cũng không có xảy ra chuyện gì. Hết thảy đều do hắn phòng ngừa chu đáo, cho nên mỗi ngày hắn đều chăm chăm chỉ chỉ chạy hơn mười dặm đường núi, không ngại khó khăn gian khổ, bất kể thời tiết nắng mưa.

    Hiện tại tốc độ chạy trốn của hắn, mặc dù so ra còn kém xa khinh công cao thủ, nhưng tại địa phương Bảo Tiên trấn lớn cỡ bàn tay này cũng không có xuất hiện khinh công cao thủ ah, võ công cao nhất cũng chính là tên Tiền Bang chủ, bất quá cũng miễn cưỡng được xếp vào hạng công phu tam lưu. Lý Hiểu Nhai cũng rất muốn tìm giang hồ cao thủ bái sư học nghệ, đáng tiếc tại Bảo Tiên trấn cũng không có mấy người được gọi là cao thủ, ở đây cũng không phải yếu đạo giao thông gì, căn bản cũng không có cao thủ qua lại. Ý định học võ của hắn đành ngâm nước vô thời hạn rồi.

    .............

    "Tiên nhi! Sao ngươi lại làm như vậy! ? Rõ ràng đem Ngũ Hành Thải Linh Chi thả ra! ? Ngươi có biết Ngũ Hành Thải Linh Chi đối với Thiên Đạo Tông ta trọng yếu dường nào không? A! Ta thật sự là bị ngươi làm tức chết!"

    Tại một địa phương cách Bảo Tiên trấn hơn một trăm dặm, một thiếu phụ thân vận bạch y đang đứng tại trên một tảng đá, không ngừng giáo huấn một Thiếu nữ cũng vận bạch y, bộ dáng mười hai mười ba tuổi.

    Thiếu phụ bộ dáng phong hoa tuyệt đại, da trắng như ngọc, mỗi cử động của nàng đều tản ra một cỗ khí chất tao nhã, chẳng qua hiện tại lông mày nàng hơi nhíu, bộ dạng của nàng khi tức giận giáo huấn thiếu nữ lại làm cho nàng tăng thêm một chút vị đạo nhân gian khói lửa.

    Thiếu Nữ thì chỉ yên lặng cúi đầu, một hồi lâu sau, thấy thanh âm của sư phụ dừng lại, Thiếu Nữ nghẹn ngào giải thích nói, "Hix hix sư phụ ah! Ta chỉ là thấy Linh Chi đột nhiên bất động, liền mở ra Linh Thú Đại nhìn xem một chút, không nghĩ tới là nó giả chết! Xin sư phụ trách phạt!" Nói xong, liền nâng khuôn mặt xinh đẹp đến kinh tâm động phách lên nhìn sư phụ của nàng, nhìn Thiếu Nữ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần, bên trên còn treo một vệt nước mắt, làm cho người ta thương tiếc không thôi.

    Thiếu phụ thấy bộ dáng Thiếu Nữ như vậy, khẽ thở dài một tiếng, vươn ngọc thủ nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt nàng, nói ra: "Được rồi, hiện tại trách phạt ngươi cũng vô dụng, hiện tại quan trọng hơn chính là tìm về Ngũ Hành Thải Linh Chi!"

    "Ân!" Thiểu Nữ nhu thuận đáp.

    "Ta trước dùng thần thức tìm kiếm nơi đây, Ngũ Hành Thải Linh Chi có lẽ còn chưa đi xa mới đúng!" Thiếu phụ dứt lời, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

    "Đã tìm được!" chỉ mấy lượt hô hấp sau thiếu phụ đã mở to mắt kinh hỷ nói.

    "Tuy rằng Ngũ Hành Thải Linh Chi giỏi về ảnh độn, nhưng mà vẫn để lại một chút khí tức khi di động!" Thiếu phụ nói ra, kéo theo Thiếu nữ phá không bay đi, chỉ chớp mắt sau đã biến mất ở phía chân trời.

    Thiếu phụ và Thiếu nữ này lẽ nào lại là tiên nữ trong truyền thuyết? Nếu không tại sao lại có thuật phi hành giống như tiên nữ vậy? ?

    ...........

    Lý Hiểu Nhai hiện tại đang hết sức phiền muộn, chẳng là mấy hôm nay hắn đã ăn hết số đồ ăn lấy được từ chỗ Trương Đại Phú, hôm nay hắn bèn quay lại thôn trấn tìm cơ hội kiếm chút đồ ăn, không nghĩ tới vừa mới bước vào thôn trấn, đã bị bảy tám đại hán vây lại, đầu lĩnh Lý Hiểu Nhai cũng có biết, là một tiểu đầu mục của Thiên Tiền Bang tên Hứa Đại Cương, trước kia cũng đã bị hắn lừa gạt hai lần, bất quá đã là chuyện trước đây thật lâu.

    Lý Hiểu Nhai bị mấy người đem vây đến sít sao, trong lúc nhất thời cũng tìm không thấy khe hở chuồn đi, hắn ha hả cười cười, đối với Hứa Đại Cương nói: "Hứa đại ca tốt! Không biết tìm tiểu đệ có chuyện gì? Không lẽ Bang chủ của ngươi tìm ta?"

    Hứa Đại Cương nghe xong Lý Hiểu Nhai đoán bậy, cười lạnh nói: "Ngươi tính toán thơm bơ vậy sao? Đừng cho là Bang chủ cho ngươi chút ánh mặt trời là nhà ngươi sáng lạn nhất rồi!"

    "Như vậy Hứa đại ca tìm tại hạ có việc gì chỉ giáo?" Lý Hiểu Nhai nghe vậy, trong nội tâm run rẩy một chút, một tia dự cảm bất tường hiện ra trong đầu.

    Hứa Đại Cương hai tay khoanh trước ngực, sắc mặt âm trầm nói ra: "Ta cảnh cáo ngươi! Về sau không cho phép đặt chân đến Tứ Phương khách điếm! Ngươi tới một lần lão tử liền đánh gãy một chi của ngươi!"

    Trương Đại Phú? ? ! Lý Hiểu Nhai trong nội tâm cười khổ một tiếng, xem ra ngày đó cho lão ăn Thịt Gián thật đúng là chọc giận mập mạp này rồi, thôi được, hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, vả lại một thời gian tới hắn cũng không định đến chỗ của lão mập kiếm ăn, trong nội tâm nghĩ như vậy, trong miệng vội vàng đáp: "Hứa đại ca giáo huấn như vậy! Ta cam đoan về sau không bao giờ tới địa bàn của Trương trưởng quỹ nữa!"

    "Coi như ngươi thức thời!" Hứa Đại Cương thần thái kiêu căng nói.

    "Vậy tiểu đệ đi trước, có rảnh mời Hứa đại ca ăn cơm, ha ha!" Lý Hiểu Nhai ha ha cười khan nói, nhấc chân muốn đi ra ngoài, vừa đi hai bước, một đại hán lại bước nhanh tới chắn trước mặt hắn.

    "Hứa đại ca! Đây là ý gì!" Lý Hiểu Nhai cười khan nói.

    "Không có gì! Lần trước ngươi tới chỗ trương đại chưởng quỹ cũng tính là một lần đi, dù sao cũng phải lưu lại chút linh kiện a? Là tay phải của ngươi nhé! Cho ngươi nhớ lâu một chút!" Hứa Đại Cương lạnh lùng nói ra.

    "Ai! Hứa đại gia ..."

    "Đừng nghe hắn nói nhảm, lên!" Lý Hiểu Nhai còn muốn nói điều gì, Hứa Đại Cương lập tức cắt ngang nói, người lập tức xông tới, hắn biết rõ ràng tiểu tử này quỷ kế đa đoan, không thể nghe hắn nói nhiều, trước đánh một trận rồi hãy nói.

    "A! Thường bang chủ, người làm sao lại tới đây!" Lý Hiểu Nhai đột nhiên hướng về phía sau hắn quát to một tiếng!

    Hứa Đại Cương sửng sốt một chút, nhưng lập tức hiểu ra quỷ kế của tiểu tử này, một bước cũng không ngừng lại tiếp tục phóng tới Lý Hiểu Nhai, nhưng mà đáng tiếc là tuy rằng hắn không có mắc lừa, nhưng mà ba gã thủ hạ bên cạnh hắn nghe nói vậy thì ngây ngẩn cả người, quay đầu nhìn lại. Kháo! Không có lấy một bóng người! Ngay trong nháy mắt khi bọn hắn quay đầu lại, Lý Hiểu Nhai đã luồn lách qua người bọn họ chui ra bên ngoài.

    "Đồ đần! Đuổi theo!" Hứa Đại Cương tức giận mắng một tiếng, dưới chân cũng không chậm, vội vàng rẽ ngang đuổi theo, mặt khác Thiên Tiền Bang nhiều người cũng kịp phản ứng, cũng vội vàng đuổi tới nhưng Lý Hiểu Nhai đã chạy ra ngoài hơn một trượng rồi.

    Lý Hiểu Nhai chạy không được bao lâu, cũng đã có chút hối hận, chính mình chạy sai phương hướng rồi, rõ ràng hướng trong trấn chạy tới, người của Thiên tiền bang bên trong trấn rất đông, mặc dù biết Hứa Đại Cương xử lý việc tư, nhưng mà bang chúng Thiên tiền bang nhìn thấy có lẽ cũng sẽ giúp, quả nhiên mới chạy một chút thời gian, vốn chỉ có nhóm bảy tám người Hứa Đại Cương đuổi theo hắn đã biến thành hai mươi mấy người! Mặc kệ, trước tìm đường vòng chạy ra bên ngoài trấn rồi hãy nói.

    Trần mặt sẹo đang ngồi tại trong tửu điếm uống rượu giải sầu, thật sự là tức chết hắn, ngày đó hắn ở dưới mái hiên đợi hơn ba canh giờ, đợi mãi cũng không thấy Lý Hiểu Nhai đi ra, hắn thật sự hết kiên nhẫn, đành phải vụng trộm lẻn vào trong phòng tìm người, nào biết, trong phòng đó căn bản không có cái gì liên quan đến trưởng thành nam tử, chỉ có một đôi vợ chồng già cùng hai đứa cháu trai. Thời điểm này Trần mặt sẹo dù đần cũng biết mình bị "lừa đá" rồi, thề nhất định tìm bằng được Lý Hiểu Nhai, chẳng những cướp của, còn muốn lấy mạng hắn! Bất quá mấy ngày nay hắn ở trong trấn lục tìm mấy vòng cũng không phát hiện tung tích Lý Hiểu Nhai.
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Chân Tiên Kỳ Duyên
    Tác giả: Mạc Văn Huân
    Chương 7: Cao thủ

    Dịch: Bạch Nhị Gia
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    "Đứng lại! Đừng chạy!"

    "Bắt lấy Lý lừa đảo!"

    Đột nhiên ngoài cửa một hồi la hét ầm ĩ truyền đến! Trần mặt sẹo quay đầu hướng ngoài cửa nhìn! Vừa lúc trông thấy một thiếu niên chạy qua trước cửa, một đám người bảy mồm tám mỏ ha hét đuổi theo ở phía sau.

    "Khá lắm, đúng là tiểu tử kia!" Vừa thấy thiếu niên kia, Trần mặt sẹo đại hỉ, lập tức nhấc lên bao bố dài đặt bên người, muốn lập tức đuổi theo.

    "Ai! Khách quan ngài còn chưa có tính tiền đây!" Điếm tiểu nhị thấy thế, vội vàng đã chạy tới muốn ngăn cẳn hắn.

    "Cút!" Điếm tiểu nhị vừa lon ton chạy tới, đã bị Trần mặt sẹo một cước gạt ngã. Trần mặt sẹo bước hai bước đã đến cửa ra vào, nhìn về phương hướng đám người Lý Hiểu Nhai vừa chạy qua, chỉ thấy bọn họ chuẩn bị chạy tới một con phố khác rồi, vội chuyển thân nhún nhẹ, thoáng cái bay lên trên nóc nhà phía đối diện, thi triển thân pháp như thiểm điện tung người đuổi theo đám người Lý Hiểu Nhai.

    Lý Hiểu Nhai hiện tại thật sự có chút luống cuống, nhìn lại phía sau người đuổi theo ngày càng nhiều, đã lên tới gần bốn mươi người, cái này cũng là không hoàn toàn là người của Thiên tiền bang, có một số từng ”được“ Lý Hiểu Nhai lừa , còn có chút người chạy tới xem náo nhiệt. Đột nhiên, một bóng người ngăn ở trước mặt hắn, chỉ thấy một gã đại hán đầu trọc oa oa kêu lên kì quái hướng hắn đánh tới, Lý Hiểu Nhai vội vàng lách người qua bên trái, thân thể trùng xuống, tránh thoát đại hán này, thầm nghĩ: "Cái gã đại hán đầu trọc này chẳng phải Trương thợ rèn sao? Ta cũng chỉ lừa của hắn một chút thiết cát, thù dai đến vậy sao?"

    Trương thợ rèn chụp một cái vào khoảng không, vội vàng quay người lại cầm lấy Thiết Chùy, gia nhập đại quân truy đánh Lý Hiểu Nhai.

    Hiện tại Lý Hiểu Nhai cuối cùng cảm nhận được cái gì gọi là chuột chạy qua đường người người truy đánh rồi, xem ra thật đúng là phải ly khai Bảo Tiên trấn, Lý Hiểu Nhai trong nội tâm thầm nghĩ, dưới chân tốc độ lại nhanh hơn vài phần.

    "Mau nhìn, Võ Lâm cao thủ đang bay trên nóc nhà!" Đột nhiên có người cao giọng hô.

    Lý Hiểu Nhai vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một gã đại hán tại phía trên nóc nhà như nhanh như thiểm điện truy tới, thằng này khinh công so với tên Thiên tiền bang chủ cao minh hơn nhiều, "Cao thủ!" Lý Hiểu Nhai trong nội tâm thầm kêu, tuy rằng Lý Hiểu Nhai không rõ ràng lắm đại hán này là địch hay bạn, nhưng mà nhìn cái tư thế hùng hổ kia thật sự không giống như là tới trợ giúp chính mình ah, hơn phân nửa là tới xem náo nhiệt mà thôi! Cố gắng chút nữa là ra được phía ngoài thôn trấn rồi. Lý Hiểu Nhai trong lòng thầm khấn như vậy, dưới chân tốc độ càng thêm nhanh hơn. Bởi vì hắn nhìn thấy ở phía sau đa số người đuổi theo không kịp, nhân số dần giảm xuống rất nhiều. Hiện tại chỉ còn loáng thoáng hơn mười người. Nhưng mà tên khinh công cao thủ kia lại cách hắn càng ngày càng gần. Hiện tại đã nằm trong nhóm người đuổi sát hắn nhất rồi.

    Trong chốc lát công phu, một đám người đuổi theo Lý Hiểu Nhai chạy ra thôn trấn, Hứa Đại Cương đặt mông ngồi dưới đất, miệng thở hổn hển, mồm miệng không rõ nói: "Hây dô. . . Không đuổi. . Không đuổi nữa! Lý.... Hây dô... Lý tiểu tử... chạy thật nhanh ah!" Tuy rằng hắn cũng luyện một chút công phu quyền cước, nhưng mà vừa rồi chạy vài vòng quanh trấn hắn cũng không chịu nổi, những người khác thấy hắn không tiếp tục đuổi, nguyên một đám cũng đặt mông ngồi dưới đất mà thở phì phò.

    "Ta thề, chỉ cần thấy mặt Lý tiểu tử xuất hiện tại Bảo Tiên trấn, ta Hứa Đại Cương không đánh chết cũng cho hắn tàn tật!" Hứa Đại Cương phục hồi được chút sức lực, phát ra ngoan thoại nói.

    "Đúng! Chỉ cần hắn tái xuất hiện! Không đánh chết hắn cho tàn tật!" Những người khác cũng phụ họa.

    Không nói tới đám người kia đang ra sức nguyền rủa hắn ra sao, Lý Hiểu Nhai vẫn cắm đầu chạy, bởi vì tên khinh công cao thủ vẫn còn đuổi theo hắn, hơn nữa khoảng cách ngày càng gần, Lý Hiểu Nhai trong lòng có chút rõ ràng tên này là địch không phải bạn rồi, thế nhưng mình cũng không có đắc tội hắn ah, nhìn hình dáng cũng không phải người quen nha, chẳng lẽ có người mời tới giúp? Lý Hiểu Nhai chạy trốn tốc độ đã đến cực hạn, nhưng mà ở phía sau đại hán Trần mặt sẹo lại cách hắn càng ngày càng gần.

    Mười trượng!

    Năm trượng!

    ... . .

    "Đại hiệp! Ngươi đuổi theo ta làm gì a?" Lý Hiểu Nhai thật sự nhịn không được, quay đầu lại lớn tiếng hỏi.

    "Hắc hắc! Ngươi dừng lại sẽ biết! Ngươi chạy không được rồi!" Trần mặt sẹo vừa chạy vừa cười lạnh nói.

    "Đại hiệp! Người công phu thật tốt a! Không biết tiểu đệ chỗ nào đắc tội đại hiệp rồi hả? Mong rằng đại hiệp chỉ rõ!" Lý Hiểu Nhai một bên nịnh nọt, một bên lại càng ra sức chạy.

    Trần mặt sẹo nghe vậy trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, bỗng nhiên cất cao giọng nói: "Ta thấy tiểu tử ngươi căn cốt không tệ, không biết có nguyện ý hay không bái Trần mỗ vi sư!"

    "Thu ta làm đồ đệ!" Lý Hiểu Nhai nghe vậy dưới chân chậm lại vài phần, trong nội tâm không khỏi có vài phần động tâm, chính mình cái kia ma quỷ sư phụ tuy rằng mánh khoé bịp người tự xưng giang hồ đệ nhất, thế nhưng ngoại trừ khẩu kỹ có thể lên được lên mặt bàn, nhưng nói tới công phu lại dốt đặc cán mai, nếu không thì cũng sẽ không rơi vào cái cảnh đang sống bị người khác sinh sinh đánh chết, chính mình nếu có thể học được một thân công phu. . . . . Nghĩ tới đây, Lý Hiểu Nhai không khỏi quay đầu lại nhìn, lại phát hiện Trần mặt sẹo kia từ trong lòng ngực đang móc ra cái gì đó. Thời điểm này Trần mặt sẹo cách Lý Hiểu Nhai chỉ còn ba trượng khoảng cách, Lý Hiểu Nhai thấy rõ ràng trên mặt hắn thoáng hiện một tia âm hiểm. . . .

    Lý Hiểu Hiểu trong nội tâm sững sờ, thầm nghĩ trong lòng: "Không tốt! Mắc lừa!"

    Chỉ thấy Trần mặt sẹo giơ tay lên, một đạo hàn quang bay về phía hắn, Lý Hiểu Nhai cũng trong nháy mắt hắn xuất thủ đó đã ngiêng người lăn một vòng, hiểm hiểm tránh thoát một đạo hàn quang kia. Sau đó lập tức bật người lên..., tiếp tục chạy về phía trước.

    Trần mặt sẹo mắt thất phi đao mình bất ngờ phóng ra bị Lý Hiểu Nhai tránh khỏi, không khỏi sững sờ, biết mưu kế bị bại lộ, bất quá bây giờ khoảng cách còn chưa tới ba trượng, đã hoàn toàn nằm trong phạm vi phi đao của mình, lại từ trong ngực lấy ra ngọn phi đao khác, lại bất chợt phát hiện hai người cứ một đuổi một chạy bất tri bất giác đã tiếp cận một rừng cây,thầm nghĩ: Không tốt! Tên nhóc này rất ranh mãnh, nếu để cho hắn chạy đến rừng cây sẽ không dễ đắc thủ.

    Lý Hiểu Nhai lại trông thấy rừng cây trong nội tâm vui vẻ, cuối cùng cũng xắp đến nơi rồi, tuy rằng tốc độ của mình không sánh bằng đại hán kia, nhưng mà mảnh rừng cây này hắn rất đỗi quen thuộc, chỉ cần có thể tiến vào trong, đến lúc đó mình chỉ cần chạy loạn một vòng, lại trốn vào một chỗ bí ẩn, nhất định có thể tránh thoát một kiếp này. Sau đó quay về huyệt động kia trốn một mạch hai ba ngày, rồi thu dọn đồ đạc ly khai Bảo Tiên trấn.

    Trần mặt sẹo lại hướng trong ngực, tiếp tục lấy ra hai ngọn phi đao, giơ tay lên, Lý Hiểu Nhai toàn lực chú ý đến động tác của hắn, thấy thế vội vàng lại là lăn một vòng, lại không phát hiện bóng dáng phi đao bay qua, dù là hắn dù thông minh cũng không nghĩ tới, Trần mặt sẹo nhưng không có phóng xuất phi đao, chẳng qua là dụ cho hắn tránh né, Lý Hiểu Nhai thầm kêu không tốt, thân thể vội vàng co rụt lại, nhưng mà đã đã chậm, Lý Hiểu Nhai chỉ cảm thấy bả vai cùng đùi tê rần, hai ngọn phi đao đã đánh trúng trên thân hắn, còn có một bả hiểm hiểm bay sát qua mặt hắn. Nếu không phải mình thân thể rụt như vậy một chút, đã sớm bị xuyên thủng đầu cùng trái tim rồi, còn cái phi đao bay về phía đùi rõ ràng là phòng ngừa không có đánh trúng chỗ hiểm, không để cho hắn tiến vào rừng cây đấy.

    Lý Hiểu Nhai nằm rạp trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, giống như bị bị thương không nhẹ.

    Trần mặt sẹo hai tay ôm trước ngực đi đến trước mặt Lý Hiểu Nhai, lấy chân gạt thân thể Lý Hiểu Nhai ngửa lên, đúng lúc này dị biến phát sinh, chỉ thấy Lý Hiểu Nhai giơ tay lên, một mảnh bụi trắng mờ mịt đã bay thẳng đến trước mặt hắn.

    Không tốt! Là vôi! Trần mặt sẹo thầm kêu không tốt, thân thể cũng không chậm, vội vàng lắc người tránh thoát đại bộ phận phấn vôi, hai tay thì chăm chú bảo vệ con mắt.
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Chân Tiên Kỳ Duyên
    Tác giả: Mạc Văn Huân
    Chương 8: Nguy tại sớm tối

    Dịch: Bạch Nhị Gia
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Lý Hiểu Nhai nhân cơ hội này, không quản đau đớn vội lảo đảo lê bước tiến vào trong rừng cây.

    Trần mặt sẹo hai tay khua loạn, bùm bùm xuất ra vài đạo trưởng phong, đem bốn phương tám hướng đánh cho mưa gió không lọt, khiến bụi vôi chung quanh hắn biến mất không còn tăm tích. Lúc này mới cẩn thận mở mắt ra, mới vừa rồi may mắn là hắn phản ứng nhanh, nếu không để cho bụi vôi lọt vào trong mắt, vậy thì thật sự là lật thuyền trong mương rồi, một lão đầu tám mươi tuổi lại bị một tiểu tử chưa ráo máu đầu ám toán, lọt vào tai người giang hồ cũng là một trò cười lớn.

    "Xú tiểu tử! Lão tử không giết ngươi thề không làm người!" Trần mặt sẹo nổi giận gầm lên một tiếng, dưới chân khẽ động lập tức hướng về phía rừng cây truy, tiểu tử thúi này bị thương, chạy không được bao xa, Trần mặt sẹo trong nội tâm chỉ có một ý niệm trong đầu là bắt sống hắn, cho hắn biết cái gì gọi là sống không bằng chết!

    Trần mặt sẹo tiến vào trong rừng cây, thời điểm tới gần một cây đại thụ, dị biến lại phát sinh, chỉ thấy từ đằng sau cây đại thụ một cánh tay đột nhiên thò ra chụp vào mặt của hắn, sự việc diễn ra quá nhanh, lão bởi vì hoàn toàn bị chọc giận, thân thể lại đi quá nhanh quá nhanh, không kịp phản ứng, một mảnh bụi mờ quen thuộc đã đánh trúng mặt của hắn rồi.

    "A A! Mắt của ta!" Trần mặt sẹo hét thảm một tiếng lăn lộn trên mặt đất, hai tay ôm mặt.

    Đột nhiên lồng ngực hắn mát lạnh, PHỐC một tiếng, Trần mặt sẹo chỉ cảm thấy ngực tê rần, nổi giận gầm lên một tiếng, một chưởng xuất về phía trước, chỉ nghe thấy phịch một tiếng, đánh trúng một một vật mềm gì đó.

    "Ui da! !" Chỉ nghe thấy tiếng Lý Hiểu Nhai hét thảm một tiếng ngã văng ra ngoài.

    Trần mặt sẹo lại cảm thấy lồng ngực đau nhói, cài thứ đâm trúng ngực bị lão rút ra ngoài, máu huyết theo đó phun như suối, lão chỉ cảm giác mình thân thể mềm nhũn, đầu óc chỉ còn một ý niệm duy nhất, vậy mà thật sự bị lật thuyền trong mương rồi.

    Lý Hiểu Nhai nằm trên mặt đất hai mắt trợn trừng, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ nhìn lão Trần mặt sẹo ngã xuống trong vũng máu.

    Vừa rồi thời điểm hắn lê lết vào rừng, cũng không chạy sâu vào trong bao xa, hắn biết mình bị thương, chạy cũng không thoát. Liền trực tiếp trốn ở phía sau một cây đại thụ, một tay nắm vôi, tay còn lại thì cầm một con dao găm, chờ lão mặt sẹo tiến vào. Hắn chơi lão một vố như vậy tin tưởng lão mặt sẹo hiện tại đã hoàn toàn bị chọc giận, một khi khôi phục lại, nhất định sẽ không suy nghĩ gì xông ngay tới, mà vị trí của hắn vừa vặn là gần bìa rừng nhất, nếu bình thường, nhất định là tránh không khỏi ánh mắt của Trần mặt sẹo, bởi vì chỉ bằng vào tiếng hắn hít thở Ồ Ồ vì đau đớn cùng mệt mỏi, cùng tiếng tim đập bịch bịch nhất định tránh không được nhĩ lực của lão, nhưng mà Trần mặt sẹo bị phẫn nộ làm cho váng đầu, cũng không nghĩ tới Lý Hiểu Nhai vậy mà không có chạy, dám núp ở gần đánh lén hắn như vậy.

    Nhắc tới thủ đoạn vung vôi hạ lưu này, là Lý Hiểu Nhai học được từ Thiên tiền bang. Khoảng chừng nửa tháng trước Thiên Tiền bang giả trang thổ phỉ đánh cướp một đám hành thương, không may cho bọn hắn là trong nhóm hành thương còn có cao thủ, nhưng vị cao thủ kia quá bất cẩn bị người Thiên Tiền bang ném vôi vào mặt, nếu không phải hắn có công phu Nhĩ lực rất cao minh, thiếu chút nữa đã bị giết chết, Thiên tiền bang kia sau khi hao tổn tầm hai ba người, thấy không chiếm được chỗ tốt, vội cuống quýt rút lui, lúc ấy Lý Hiểu Nhai đang ngủ tại một gốc cây gần đó, đem mọi chuyện từ đầu tới cuối nhìn thấy tận mắt, đã âm thầm đem "tuyệt chiêu" vung vôi này ghi tạc trong lòng, bình thường trên người luôn mang theo vài túi vôi, đề phòng tình huống nguy cấp, không nghĩ tới hôm nay đã được dùng tới, cũng cứu được hắn một mạng. Quả nhiên không hổ hai chữ "tuyệt chiêu".

    Lý Hiểu Nhai thần sắc bối rối nhìn Trần mặt sẹo nằm trên mặt đất không nhúc nhích, hoảng sợ nghĩ: "Gia hỏa này hơn phân nửa là chết rồi", tuy rằng Lý Hiểu Nhai hắn lăn lộn lừa gạt từ nhỏ, nhưng mà giết người lại là lần đầu tiên, trong lúc nhất thời tâm loạn như ma, trong đầu toàn những suy nghĩ linh tinh lộn xộn, nội tâm thập phần sợ hãi, cố gắng gượng đứng lên, bỗng nhiên cảm thấy trước ngực một hồi đau đớn, cúi đầu cởi áo nhìn lại chỉ thấy một vệt chưởng ấn hồng hồng in tại trước ngực, bả vai cùng trên đùi cũng là một hồi đau đớn.

    Lý Hiểu Nhai lúc này mới nghĩ tới phiền phức của mình cũng không nhỏ, thầm nghĩ:

    "Chính mình nếu không giết hắn, mình cũng sẽ chết tại trong tay của hắn, cũng không biết là ai phái hắn tới, nhìn bộ dáng của hắn ra tay ác độc đoán chừng là làm sát thủ a hắn là chết chưa hết tội, chính mình cũng nên chạy trước a! Nói không chừng, đám người Hứa Đại Cương kia lại đuổi theo tới!"

    Tìm được lý do tự an ủi mình, Lý Hiểu Nhai trong nội tâm cảm thấy ổn định một chút, nhịn đau đớn miễn cưỡng đứng thẳng người, cũng mặc Trần mặt sẹo đã chết hay chưa, phi đao trên người cũng không dám nhổ ra, hiện tại hắn không có thuốc cầm máu cùng dụng cụ để băng bó, hay là cứ về ổ rồi hãy nói, Lý Hiểu Nhai nghĩ như vậy, từng bước từng bước hướng sơn động của hắn đi tới.

    Từ nay về sau trên giang hồ không còn thấy bóng dáng Thiết chưởng phi đao Trần mặt sẹo xuất hiện, có người nói hắn làm ác quá nhiều bị chính đạo cao thủ tiêu diệt, có người nói hắn bị Phật môn cao tăng cảm hóa đã quy y Phật Tổ, nhưng là bất kể Trần mặt sẹo sống hay chết, giang hồ vẫn tồn tại!

    Đi được khoảng chừng hai ba dặm, Lý Hiểu Nhai cảm giác trước ngực càng ngày càng khó chịu, bước chân nặng như đeo trì, miệng vết thương trên đùi và vai càng ngày càng đau.

    "Sư phụ! Người xem dưới kia hình như có người bị thương!" Trên đỉnh đầu Lý Hiểu Nhai chừng trăm trượng cao truyền đến thanh âm thanh thúy mang theo vẻ kinh ngạc của một tiểu nữ hài, chính là bạch y thiếu nữ cùng với sư phụ của nàng theo dấu vết Ngũ Hành Thải Sắc Linh Chi tìm tới đây, chỉ thấy thiếu phụ một bên nắm tay Thiếu Nữ, một mặt quan sát bốn phía. Thiếu Nữ thì chỉ vào Lý Hiểu Nhai đang ở phía dưới nói.

    "Kì quái! Đến nơi này là tìm không thấy tung tích Ngũ Hành Thải Sắc linh chi, không lẽ lại chạy đến tiểu trấn phía trước rồi? !" Thiếu phụ lại không để ý đến lời Thiếu Nữ, tự nhủ.

    Đi thêm được vài bước, Lý Hiểu Nhai rút cuộc chống đỡ không nổi rồi, hắn chỉ cảm giác ý thức càng ngày càng mơ hồ, trong nội tâm hiện lên một ý niệm: "Cha! Mẹ! Ta tới gặp các người đây!" Thân thể "XOẸT!" một tiếng té trên mặt đất bất tỉnh nhân sự.

    "Sư phụ! Người nọ thật sự bị thương! Người mau nhìn xem! Đều té trên mặt đất rồi!" Thiếu Nữ thấy vậy, lôi kéo vạt áo thiếu phụ nói ra.

    "Tiên Nhi đừng làm rộn! Sư phụ đang tìm kiếm tung tích Ngũ Hành Thải Linh chi!" Thiếu phụ không kiên nhẫn nói, nói xong nhắm mắt lại, Thần Thức hướng bốn phía tản ra tìm tòi.

    "Ồ? Trên thân người kia có Ngũ Hành Linh khí chấn động! Đi xuống xem một chút!" Thiếu phụ bỗng nhiên kinh ngạc nói ra, vừa nói vừa mang theo Thiếu Nữ hướng tới địa phương Lý Hiểu Nhai ngã nhẹ nhàng hạ xuống.

    Thiếu phụ mang theo Thiếu Nữ tiến đến bên người Lý Hiểu Nhai, nghi hoặc ngồi xuống, kiểm tra thân thể Lý Hiểu Nhai, tại sao mình cảm giác được chấn động Ngũ Hành Linh khí từ trên thân người này, nhưng lại cùng khí tức của Ngũ Hành Thải Linh chi có chút không giống nhau, kiểm tra kỹ một hồi thiếu phụ có chút nghi ngờ, không có bóng dáng Ngũ Hành Thải Linh chi nha! Nàng ta cúi đầu suy tư một hồi, đột nhiên hai tay bắt một ấn quyết cổ quái, Lam Quang trong mắt lóe lên, đối với Lý Hiểu Nhai quét mắt nhìn vài lần, đột nhiên kinh ngạc thốt lên: "Vậy mà lại là cái dạng thuộc tính Linh Căn này? !"

    Thiếu Nữ gương mặt đầy hiếu kỳ nhìn nhất cử nhất động của sư phụ, thấy thiếu phụ nói vậy, tò mò hỏi: "Sư phụ! Là linh căn thuộc tính gì vậy? Bộ dáng của người hình như rất kinh ngạc! Chẳng lẽ giống như Tiên Nhi là Thiên Linh căn?"
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Chân Tiên Kỳ Duyên
    Tác giả: Mạc Văn Huân
    Chương 9: Tiểu Thú Kỳ Lạ

    Dịch: Bạch Nhị Gia
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    "Người có Thiên Linh căn cũng không dễ gặp như vậy!" Thiếu phụ cười nhẹ nói, tiếp tục kiên nhẫn giải thích cho đồ đệ của mình: "Tuy rằng người này không phải Thiên Linh căn, nhưng Linh Căn của hắn còn khó gặp hơn Thiên Linh căn, là ngũ linh căn, cũng gọi là Ngũ Hành Linh căn! Vừa rồi ta cảm giác Ngũ Hành Linh khí chính là do người này trời sinh Linh khí, vừa rồi cách khá xa không cảm ứng được cẩn thận nên mới bị nhầm lẫn."

    "Ngũ Hành Linh căn! Vậy không phải tất cả Ngũ Hành pháp thuật đều có thể tu luyện ư" Thiếu Nữ hoảng sợ nói, trong giọng nói còn có một tia hâm mộ.

    "Ha ha! Cái này cũng không có gì đáng ngưỡng mộ, Tiên Nhi! Con cần phải biết Tu Tiên giả chúng ta phải có Linh căn mới có thể cảm ứng thiên địa linh khí, chỉ có cảm ứng được thiên địa linh khí mới có thể tu Tiên, thuộc tính linh căn của từng Tu Tiên giả đều là do Ngũ Hành thuộc tính tạo thành, chia làm Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ năm loại thuộc tính cơ bản, giống như ngươi thuộc về Tu Tiên giả đơn linh căn thuộc tính thì gọi là Thiên Linh căn, nếu được tu luyện công pháp phù hợp cơ hồ là một đường bằng phẳng, tốc độ tu luyện nhanh đến kinh người, thuộc về thiên tài tu Tiên nghìn năm khó gặp, Tu tiên giả Song linh căn thì là người có linh căn gồm hai loại thuộc tính, cũng được cho là kỳ tài tu Tiên trăm năm khó gặp, Tu Tiên giả có linh căn gồm ba loại thuộc tính thì là Tam Linh căn, về phần tứ linh căn, ngũ linh căn thì thuộc về Ngụy linh căn, nhưng mà tuy Ngũ Hành Linh căn thuộc về Ngụy linh căn, nhưng so với Thiên Linh Căn còn hiếm thấy hơn. Tuy rằng có thể cảm ứng thiên địa linh khí, nhưng mà tiến độ thật sự là chậm kinh người. Hầu như không có khả năng tiến vào Đại Đạo, ngoài ra, còn có Biến dị linh căn do hai loại thuộc tính ngũ hành trở lên hỗn hợp lại mà thành , cũng gọi là Dị Linh căn, ví dụ như của sư phụ là Băng Linh căn là một loại dị Linh căn". Thiếu phụ thấy vẻ mặt Thiếu Nữ hiếu kỳ cùng hâm mộ, liền giải rõ ràng về các loại Linh căn cho nàng.

    "A! Thì ra là thế!" Thiểu Nữ bừng tỉnh đại ngộ nói.

    "Được rồi! Làm chậm trễ của ta không ít thời gian! Ta đã phát hiện tung tích Ngũ Hành Thải Linh chi, cái đồ giảo hoạt này rõ ràng biết chui xuống đất để chạy trốn!" Thiếu phụ nói xong, cầm tay Thiếu nữ chuẩn bị bay tới phía thôn trấn.

    "Ai! Đợi đã ...! Sư phụ! Còn người này thì tính sao?" Thiểu Nữ nhìn nhìn Lý Hiểu Nhai khó khăn nói.

    "Cái này!" Thiếu phụ sững sờ, bỗng nhiên tỉnh ngộ, thầm nghĩ trong lòng: "Chính mình đồ đệ vẫn chỉ là một tiểu cô nương mười mấy tuổi, còn chưa thấy qua người chết bao giờ, tâm địa còn thập phần tinh khiết thiện lương, chính mình hiện tại bỏ mặc người này thấy chết không cứu, nói không chừng về sau nàng tu luyện lại nảy sinh tâm ma, vì phòng ngừa vạn nhất! người này tuy là Ngụy linh căn không thích hợp tu luyện, nhưng cũng coi là hữu duyên, cứu hắn một mạng coi như là vận mệnh của hắn a."

    Nghĩ tới đây, thiếu phụ hướng tới thân thể Lý Hiểu Nhai đang nằm trên đất, ống tay áo vung lên, vậy mà đem Lý Hiểu Nhai chậm rãi nhấc lên khỏi mặt đất, giống như có một bàn tay vô hình đem hắn nâng lên vậy, đợi khi thân hình bất động của hắn ổn định trên không trung cách mặt đất chừng vài xích, nàng mới chậm rãi nâng đôi tay trắng như tuyết của mình lên, ngón tay thon dài tựa như được tạc bằng ngọc khẽ điểm vào không trung, đột nhiên một đoàn lam quang từ ngón tay nàng xuất ra bắn tới trên người Lý Hiểu Nhai, ngay lập tức một mảnh Lam Quang phủ kín lấy thân thể hắn.

    “XOẸT XOẸT” hai tiếng, phi đao đang cắm trên người Lý Hiểu Nhai bị đẩy ngược ra mang theo một tia máu loãng, thần kỳ là máu cũng lập tức ngưng chảy, đột nhiên điểm điểm Lam Quang kéo đến tập trung tại trên miệng vết thương, theo Lam quang tập trung đến càng nhiều vết thương của hắn cũng lành lại với tốc độ mà dùng mắt thường cũng nhìn thất được, đến khi Lam Quang biến mất, thân thể Lý Hiểu Nhai cũng hoàn toàn lành lặn,chầm chậm đặt trở lại trên mặt đất.

    "Tốt rồi! Hắn một hồi sẽ tỉnh lại a" thiếu phụ thu tay lại không thèm để ý nói, tựa hồ những điều thần kỳ vừa xảy ra không làm nàng tốn lấy một chút khí lực nào.

    Nếu như Lý Hiểu Nhai lúc này còn tỉnh táo, chứng kiến được nàng chữa trị cho mình một cách thần kỳ như vậy, chỉ sợ lập tức ba bái chín lạy mặt mũi tràn đầy thành kính nói: "Thần Tiên a! ! !"

    "Oa! Sư phụ! Ngươi thật lợi hại, mới một lát như vậy mà người đã trị xong cho hắn rồi?" Thiếu Nữ trong mắt lấp lánh tinh quang, sùng bái nói.

    "Ha ha! Một chút vết thương nhỏ còn không lọt vào mắt sư phụ. Đi thôi!" Thiếu phụ không thèm để ý cười cười, kéo Thiếu Nữ phi thiên bay đi.

    Nhưng các nàng lại không hề biết là các nàng vừa rời đi không lâu, mặt đất bên cạnh Lý Hiểu Nhai đột nhiên có một con vật chui ra.

    Lý Hiểu Nhai đột nhiên cảm giác có thứ gì đó chạm vào mặt, ngón tay giật giật, chậm rãi mở to mắt nhìn, chỉ thấy một tiểu thú màu trắng béo núc ních đang đứng ở trước mặt, Lý Hiểu Nhai cả kinh, vội vàng lăn người bò lên, tiểu thú màu trắng cũng giật mình thoắt một cái đã không thấy tăm hơi.

    "Ồ! Thương thế của ta đều đã được chữa tốt?" Lý Hiểu Nhai vừa đứng lên đã cảm thấy không đúng, kinh ngạc nói ra. Cúi đầu nhìn nhìn lồng ngực của mình, vệt chưởng ấn kia đã biến mất, phi đao ở bả vai cùng đùi đã sớm không cánh mà bay rồi, hắn ngơ ngác kiểm tra vết thương vùng đùi, làm gì có vết thương nào! Chỗ đó một mảnh bóng loáng, một chút dấu vết đều không có.

    "Chẳng lẽ ta là nằm mơ rồi! ? Nhưng mà cái lỗ bị phi đao đâm rách vẫn còn nha!" Lý Hiểu Nhai không hiểu thấu vuốt đầu của mình, có chút không thể tin véo véo hai má xem liệu có phải mình mơ hay không, nhưng hai vết máu cùng lỗ thủng bị phi đao đâm rất rõ ràng chứng minh tất cả đều là sự thật...

    Bỗng nhiên ánh mắt hắn nhếch lên, chứng kiến tiểu thú béo mập kia đang trốn ở sau một gốc cây không xa, thò ra nửa cái đầu trông giống như đầu thỏ con tò mò nhìn hắn, Lý Hiểu Nhai trong nội tâm không khỏi khẽ động, chẳng lẽ là nó cứu mình.

    "Ngươi lại đây nào! Là ngươi đã cứu ta phải không?" Lý Hiểu Nhai vẫy vẫy tay gọi tiểu thú, thân mật gọi.

    Tựa hồ cảm thấy thiện ý của Lý Hiểu Nhai, tiểu gia hỏa kia trong mắt hiện lên một chút do dự, sau đó chậm rãi đi ra, chỉ thấy tiểu gia hỏa này chỉ cao cỡ một xích, bộ lông trắng như tuyết, cái đầu tròn tròn nho nhỏ bên trên lại mọc ra một đôi tai rất dài, một đôi mắt to tròn vo đen láy không ngừng chớp chớp. Bộ dáng rất có linh tính. Thân thể cũng không giống bất cứ tiểu thú nào hắn biết, chỉ thấy nguyên một khối cầu núc ních, phía dưới mọc ra hai cái chân ngắn mập mạp, sau lưng còn có tới năm cái đuôi dài, lại còn mỗi cái một màu khác nhau, theo thứ tự là hồng, cam, hoàng, lam, lục.

    Lý Hiểu Nhai nhìn nhìn tiểu gia hỏa này, càng nhìn hắn càng thấy tiểu thú đáng yêu, dù Lý Hiểu Nhai hắn thấy cũng chưa từng thấy qua, nghe cũng chưa từng nghe qua có tiểu thú nào bộ dáng như vậy.

    Tiểu gia hỏa này đi đến trước người Lý Hiểu Nhai ba thước bỗng nhiên dừng lại, nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, nháy nháy đôi mắt to nhìn hắn, bộ dạng tựa hồ đang do dự.

    Lý Hiểu Nhai thật sự chịu không được tiểu thú đáng yêu này rồi, tay phải cẩn thận chậm rãi vươn hướng tiểu thú, muốn sờ vào cái đầu nhỏ nhắn đáng yêu của nó, vừa đụng phải lỗ tai của tiểu gia hỏa, tiểu gia hỏa này tựa như chấn kinh lóe lên, Lý Hiểu Nhai chỉ cảm thấy hoa mắt, tiểu gia hỏa kia đã không thấy đâu, tốc độ đúng là nhanh như thiểm điện, Lý Hiểu Nhai sửng sốt không phát hiện ra tiểu gia hỏa kia chạy đi như thế nào.

    "Ai! Đừng đi a!" Lý Hiểu Nhai vội đứng lên hô to, nhìn chung quanh một vòng, cũng không có phát hiện bóng dáng của tiểu gia hỏa kia ở đâu. Trong nội tâm rất thất vọng. Bỗng nhiên chỉ cảm thấy bả vai trầm xuống, hình như có thứ gì đó đứng trên vai hắn, Lý Hiểu Nhai quay đầu nhìn lại, vậy mà lại là tiểu thú đáng yêu kia, Lý Hiểu Nhai trong nội tâm cuồng hỉ, bả vai cũng không dám động một chút, sợ vật nhỏ này lại chạy.

    Lý Hiểu Nhai muốn ôm tiểu gia hỏa này xuống, rồi lại sợ vật nhỏ này chạy đi, một lúc sau, Lý Hiểu Nhai cảm giác mình bả vai có chút cứng ngắc, nhịn không được mà hỏi: "Ai! Là ngươi đã cứu ta phải không? Ngươi tên là gì hả?"
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Chân Tiên Kỳ Duyên
    Tác giả: Mạc Văn Huân
    Chương 10: Ngũ Hành Thải Linh chi

    Dịch: Bạch Nhị Gia
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    "Bốp bốp! Bốp bốp!" Tiểu gia hỏa bỗng nhiên kêu hai tiếng, thanh âm lanh lảnh nghe rất êm tai, nghe có điểm giống Tiểu Điểu kêu to.

    "Ngươi nghe hiểu được ta nói sao!" Lý Hiểu Nhai đại hỉ nói ra, người không khỏi liền đứng thẳng lên. Hắn vừa đứng lên tới mới nhớ ra tiểu gia hỏa đáng yêu kia còn tại trên vai của mình, sợ tiểu gia hỏa này lại chạy mất, không nghĩ tới tiểu gia hỏa này chẳng qua là chỉ thoáng lắc lư thân thể béo ú, nháy nháy con mắt, nhưng vẫn y nguyên đứng ở trên vai của hắn "Bốp bốp! Bốp bốp!" Vui sướng kêu hai tiếng.

    "Ha ha ha. Chẳng lẽ ngươi chỉ biết bốp bốp bốp bốp gọi chứ" Lý Hiểu Nhai mở trừng hai mắt nhìn chằm chằm vào tiểu gia hỏa này cười nói.

    "Bốp bốp! Bốp bốp!"

    "Quả nhiên!"

    "Bốp bốp! Bốp bốp!"

    "Đến nhà của ta đi chơi đi!"

    "Bốp bốp! Bốp bốp!"

    "Tốt lắm chúng ta đi!"

    "Bốp bốp! Bốp bốp!"

    "Ta đặt tên cho ngươi được không nào?"

    "Bốp bốp! Bốp bốp!"

    "Hì hì! Gọi đồ đần có được không?"

    "Bốp bốp! Bốp bốp!"

    "Ha ha ha ha! Ta chỉ nói giỡn thôi ah "

    "Bốp bốp! Bốp bốp!"

    "Để ta xem nào! Ngươi hay kêu bốp bốp bốp bốp, liền kêu ngươi Oa Oa nhé?".

    "Bốp bốp! Bốp bốp!"

    . . . . .

    Cứ như vậy, Lý Hiểu Nhai trên đường đi nổi lên tính trẻ con, cùng tiểu thú Oa Oa nói chuyện, hắn cũng chỉ là một đứa trẻ mười một mười hai tuổi, thấy tiểu gia hỏa này đáng yêu, trong lúc nhất thời là đem việc mình bị thương vứt sau đầu, một bên đùa nghịch cùng tiểu Oa Oa, một bên hướng nhà mình đi đến.

    Mấy lần Lý Hiểu Nhai muốn dùng tay vuốt lên người Oa Oa, nhưng mà Oa Oa lắc thân thể béo mập của nó nháy mắt đã không thấy tăm hơi, một hồi lại không biết từ đâu chạy về trên vai của hắn. Như vậy mấy lần về sau Lý Hiểu Nhai cũng biết tiểu gia hỏa này không thích người sờ vuốt nó, đành phải thôi, có lẽ chờ mình cùng hắn thân quen hơn mới được ah.

    "Ùng ục ùng ục. . . . ." Lúc Lý Hiểu Nhai vừa về đến nhà, bụng hắn lại rột rột kêu to kháng nghị, hắn lúc này mới nhớ tới chính mình sáng sớm hôm nay chỉ ăn một chút khoai nướng, còn chưa tới phía trong Bảo Tiên trấn, đã bị người đuổi theo đã hơn nửa ngày, lại bị Trần mặt sẹo kia đuổi giết, còn suýt nữa bị giết mất, may mắn tìm được đường sống trong chỗ chết, lại gặp được tiểu gia hỏa đáng yêu Oa Oa, Lý Hiểu Nhai mừng rỡ tính trẻ con nổi lên chỉ chú ý trêu đùa cùng Oa Oa, quên cả việc kiếm ăn, hiện tai đã là quá trưa bụng hắn đã là đói đến da bụng dán vào lưng rồi, dạ dày bắt đầu đưa ra kháng nghị, lúc này mới nhớ tới mình đã hơn nửa ngày không có ăn cái gì.

    "Ai! Hiện tại đi tới thị trấn kiếm ăn nhất định là không được, trở về chắc chắn bị Hứa Đại Cương bọn hắn đánh chết." Lý Hiểu Nhai cúi đầu suy nghĩ nói, "Đúng rồi! Đi xem Vương thợ săn bố trí xuống cạm bẫy có hay không con mồi!" Lý Hiểu Nhai hết cách nhớ tới địa phương Vương thợ săn bố trí bẫy rập liền quyết định qua đó kiếm ăn, trong lòng đã định ra chủ ý, lập tức quay đầu hướng thâm sơn đi đến.

    ...

    Đang lúc Lý Hiểu Nhai cao hứng bừng bừng hướng vào sâu trong rừng “đi săn”, cách Lý Hiểu Nhai ngoài trăm dặm.

    "Ngũ Hành Thải Linh chi thật sự là giảo hoạt, rõ ràng dựa theo đường cũ quay ngược trở lại trở về!" Không trung truyền đến tiếng cung trang thiếu phụ có chút tức giận nói nói.

    "Đường cũ quay trở về? Chúng ta như thế nào trên đường cũng không có phát hiện ra nó?" Thiếu Nữ nghe vậy không hiểu hiếu kỳ hỏi.

    "Tiểu gia hỏa kia thông minh là thông minh ở chỗ này rồi, cho dù vi sư là Nguyên Anh hậu kỳ Thần Thức cường đại, cộng thêm nhiều loại bí thuật, cũng chỉ có thể cảm giác được dấu vết di động của nó qua Ngũ Hành chấn động mà thôi, mà bản thể của nó bởi vì Ngũ Hành đồng thể, lại có thể chất đặc thù, bản thể của nó ta một chút cũng không có cảm ứng được, lần trước chúng ta có thể bắt được nó, cũng là chúng ta xuất động cả Thiên Đạo Tam Tiên lại còn lấy ra Vạn Niên Linh Chi mà nó thích ăn nhất ra để dẫn dụ nó mắc bẫy, để bắt được tiểu gia hỏa này có thể nói là ngàn khó vạn khó ak. Mà lần trước tuy câu dẫn tiểu gia hỏa này mắc câu, nhưng mà Vạn Niên Linh Chi cùng với Thần Tiên Túy cùng một chỗ bị nó ăn hết, hiện tại cũng chỉ có thể dựa vào Thần Thức truy tung tiểu gia hỏa này rồi, tới gần nó, sử dụng lôi đình thủ đoạn bắt lấy nó là được, chính như vi sư vừa mới theo như lời, tiểu gia hỏa này rất thông minh, biết rõ chúng ta đang truy tung hắn, hơn nữa không phát hiện được nó bản thể, cho nên nó chạy đến nơi đây lại theo đường cũ quay ngược lại, như vậy chúng ta sẽ rất khó phát hiện ra khí tức của nó dựa theo chấn động Ngũ Hành nữa, phạm vi tìm tòi của chúng ta sẽ càng lớn hơn, nó cũng có thể thừa cơ chạy ra khỏi phạm vi Thần Thức cảm ứng của vi sư." Thiếu phụ một bên phi độn ngược lại tiếp tục tìm kiếm, một bên tận tình giải thích cho Thiếu nữ.

    "YAA.A.A..! Thật sự nhìn không ra nha, tiểu gia hỏa này còn Thông Linh như vậy hả!" Thiếu Nữ hoảng sợ nói.

    "Nếu không thì bổn tông tại sao phải hao tổn tâm cơ bắt được nó! Thật sự là tức chết vi sư rồi." Thiếu phụ trừng mắt nhìn đồ đệ mình, có chút trách cứ nói.

    Thiểu Nữ nghe vậy khuôn mặt nhỏ đỏ lên, biết rõ sư phụ là trách cứ nàng thả ra Ngũ Hành Thải Linh chi, cúi đầu nhẹ cắn môi không nói gì nữa.

    Thấy bộ dạng này của nàng, thiếu phụ lại có chút đau lòng, ai kêu đứa nhỏ này là hậu bối mà mình yêu mến nhất cũng là tiểu đồ đệ đây? Thiếu phụ tối thở dài một hơi, cũng không nói thêm gì nữa, tiếp tục tìm tòi tung tích Ngũ Hành Thải Linh chi.

    Chạng vạng tối, mặt trời chiều ngả về tây, ánh nắng chiều ngiêng ngiêng đổ dài sau lưng dãy núi nhường chỗ cho ánh hoàng hôn, phủ lên cánh rừng một màu hồng nhạt.

    Bên cạnh một hồ nước nhỏ.

    Một con Hoẵng được nướng chín màu sắc cũng chuyển sang vàng ruộm mỡ màng, mỡ rỉ ra từng giọt nổ lép bép trên đống lửa. Lý Hiểu Nhai một bên cầm lấy một khối thịt gặm đến độ miệng dính đầy mỡ, một bên lầm bầm nói: "Vận khí thật sự quá tốt, lại có một con Hoẵng lớn như vậy, đủ ăn vài ngày rồi. Oa Oa! Thực sự ăn rất ngon nha! Ngươi thật sự không ăn hả!"

    "Bốp bốp! Bốp bốp!" Oa oa thời điểm này đã lười biếng nằm ở trong lòng ngực của hắn, lộ ra một tia thần sắc không hiểu.

    Lý Hiểu Nhai đi tới địa phương Vương thợ săn đặt cạm bẫy, đi liền một mạch ba nơi đều rỗng tuếch, một cọng lông thỏ cũng không có, đến chỗ thứ tư cũng không có con mồi mắc câu, ngay khi Lý Hiểu Nhai muốn đi tới chỗ thứ năm, ngoài ý muốn phát hiện đại gia hỏa này đang nhởn nhơ cách cạm bẫy phụ cận ăn cỏ, nhãn châu xoay động nảy ra một chủ ý, hắn nhặt tới một đống đá nhỏ, vòng ra phía sau ra hỏa này, ném đá dọa cho con hoẵng chạy lại phía cái bẫy, cuối cùng may mắn là vận khí của hắn cũng không tệ lắm thành công dọa cho gia hỏa này mắc câu, một cước đạp lên trên bẫy kẹp.

    Tiếp theo liền đem con hoẵng giết chết, đến bên hồ lột da rửa sạch sẽ, rồi nhóm lửa ngay tại bên hồ nướng thịt. Thẳng đến chạng vạng tối mới bắt đầu ăn. Đáng nhắc tới chính là tiểu Oa Oa thật đúng là kỳ quái, gặp Lý Hiểu Nhai giết con hoẵng, nhóm lửa một chút cũng không sợ hãi, nhìn hắn một lúc, sau đó dứt khoát chui vào ngủ ở trong lòng ngực của hắn. Lại để cho Lý Hiểu Nhai càng cảm thấy Oa Oa thần kỳ, cũng chính nó đã cứu được cái mạng nhỏ của mình, không khỏi đối với nó càng thêm thân mật.

    Lý Hiểu Nhai ăn uống no nê, hắn vươn người đứng lên dập tắt đống lửa, từ trên người lấy ra một cái bao vải dầu, mở ra đem số thịt hoẵng còn lại bỏ vào rồi vắt lên bả vai, cảm thấy cuộc sống thật mỹ mãn, một bên đùa lấy oa oa, bốp bốp bốp bốp gọi bậy, một bên đi về nhà.

    "Sư phụ! Ngươi xem! Người kia tổn thương thật sự đã tốt rồi kìa!" Cách Lý Hiểu Nhai gần trăm trượng trên không trung, bỗng nhiên phát ra thanh âm của dịu dàng của thiếu nữ.

    Đây không phải ai khác, chính là hai thầy trò đã cứu cái mạng nhỏ của Lý Hiểu Nhai.

    "A! Đúng vậy! Coi như hắn gặp may mắn!" Thiếu phụ nghe vậy hơi chút liếc mắt nhìn qua không thèm để ý nói."Đó là!" Vừa liếc mắt nhìn qua, nàng đột nhiên thấy Oa Oa đứng trên bả vai Lý Hiểu Nhai , không khỏi hoảng sợ thốt lên.

    "Ngũ Hành Thải Linh chi!" Thiểu Nữ nghe thấy thiếu phụ kinh hô, cẩn thận hơi đánh giá cũng phát hiện được Oa Oa trên vai Lý Hiểu Nhai, không khỏi cũng kinh hô một tiếng, tiểu Oa Oa này vậy mà đúng là Ngũ Hành Thải Linh chi Hóa Hình mà thành Thông Linh chi vật.

    "Ngũ Hành Thải Linh chi như thế nào cùng tiểu tử kia cùng một chỗ rồi! ? Cái này thật kì quái!" Tuy rằng hai người đều vui mừng quá đỗi, nhưng vẫn là thiếu phụ tu vi cao thâm, đầu tiên bình tĩnh lại, mang theo một tia nghi hoặc nói ra.
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)