FULL  FREE Cao Thủ Kiếm Tiền - Nguyệt Quan

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406

    Chương 280: Ván cờ cuộc đời.

    Nguồn: VipVanDan
    Share: Banlong.us




    Các thế lực phía Từ Hải Sinh nhận thấy tình thế nghiêm trọng, mở cuộc họp ở Thượng Hải, quy tụ toàn bộ những người cùng trận doanh, nghiên cứu đại thế, lập hiệp ước đồng minh cùng tiên cùng lui, còn bố trí cả người giám sát. Từ Hải Sinh là một trong những người khởi xướng tổ chức hội nghị, nhìn thấy nơi này quy tụ vô vàn nhân vật tai to mặt lớn, trong lòng yên tâm hẳn, ông ta không cô độc tác chiến, đây là hạm đội khổng lồ, hươu chết vì tay ai chưa biết.

    Tin tức truyền tới Bắc Kinh, một cuộc họp tương tự cũng diễn ra, sau đó định kế hoạch hành động thống nhất, đồng thời tiến cử vài nhân vật cấp giáo sư làm thủ lĩnh.

    Cuộc chiến quy tụ cực đông chủ tướng thực lực tài chính trên 100 triệu, đám huynh đệ gia sản chục triệu càng đông không kể siết, còn về phần tiểu hộ dù có bạc triệu trong tay hô cao khẩu hiệu trung thành cũng không được phép vào hội trường.

    Là một trong số nhân vật khởi xướng, Từ Hải Sinh đã bị trói chặt vào chiến xa, bây giờ muốn rút lui cũng không xong, làm thế dù còn tài sản, nhưng thanh danh mất sạch, sau này đừng mong làm chuyện gì ra hồn nữa.

    Thời đại thông tin bùng nổ trở thành nhân tổ ảnh hưởng lớn, tin tức bất lợi ở vùng sản xuất đậu nành chính trên thế giới truyền đi nhanh chóng khắp toàn cầu, giá đậu nành đột phá giới hạn từ 1400 đồng tới 1800 đồng một tấn suốt từ năm 1999 tới nay, chưa tới nửa tháng giá đã vọt lên như báo thù, cao tới 2600 đồng/ tấn, hơn nữa không ngừng tăng.

    Tới lúc này đại bộ phận nhìn rõ tình thế nghịch chuyển, nhưng nhà đầu tư vừa và nhỏ bắt đầu ùn ùn gia nhập trận doanh của Trương Thắng, bọn họ tuy ít tiền, nhưng áp đảo về số lượng, một khi cùng nhìn về một hướng sẽ thành lực lượng vô cùng khủng bố.

    Băng Thượng Hải đã không cách nào quay đầu được nữa, nếu bây giờ rút lui, tài sản sẽ co hẹp một nửa, đây là tổn thất khó tiếp nhận. Hơn nữa do kiến lập quan hệ đồng minh, bọn họ không thể tự do tiến lui, lại không thể đạt thành ý kiến thống nhất, nếu xảy ra xung đột nội bộ, hậu quả khó lường, vì thế dưới sự nghi kỵ và giám sát lẫn nhau, bọn họ chỉ còn cách cắn răng tiến lên.

    Cách thức duy nhất của bọn họ giờ là đánh tiêu hao, làm cạn sạch tiền của đối phương, ép giá đi xuống, dù chỉ cần thời gian ngắn, đủ bọn họ chuyển bại thành thắng.

    Cho nên bọn họ đành tiếp tục liều mình đổ tiền vào.

    Giá đậu nành đã lên tới 3740 đồng rồi, những cơ cấu tài sản chục triệu bị diệt sạch, giờ chỉ còn Từ Hải Sinh và băng Thượng Hải nữa thôi, nhưng tài sản của những chủ lực siêu cấp này cũng đang co lại với tốc độ chóng mặt.

    - Chủ tịch Từ, chúng ta bán thôi.

    Ngả Qua là dân xã hội đen, nhưng tiền thế giới xã hội đen cũng không phải do gió thổi tới, nhìn tiền đầu tư của mình đang biến mất như bong bõng vỡ, cuống hết cả lên:

    - Bán? Từ Hải Sinh chuyển ánh mắt ra khỏi màn hình, ông ta xưa nay cực kỳ chú trọng hình tượng, bây giờ râu lởm chởm, hai mắt đầy tơ máu, hốc hác đi rất nhiều: - Tiền của tôi bây giờ không còn được một phần mười, hơn nữa tôi còn ký hiệp nghị đảm bảo đầu tư, bán rồi tôi lấy tiền đâu ra bồi thường?

    - Chủ tịch Từ, bây giờ rõ ràng là đi nạp mạng, chúng ta không thể liều nữa. Giữ lại núi xanh lo gì không có củi đốt, Trương Thắng làm lại được, thì anh cũng có thể, chúng ta bán thôi, tôi bảo hộ anh trốn, đảm bảo không sợ bọn chúng tới tính xổ. Với một tên XHĐ, nói ra câu này tận tình tẫn nghĩa lắm rồi:

    - Rồi sống chui sống nhủi? Từ Hải Sinh này không sống kiểu đó.

    - Vậy tôi rút tiền. Ngả Qua cắn chặt răng: - Còn bao nhiêu tôi rút bấy nhiêu, tôi không chơi nữa.

    - Ngu xuẩn. Lúc này có điện thoại reo vang, Từ Hải Sinh tức tối giật đứt dây điện thoại, không chỉ mỗi Ngả Qua đang đòi rút tiền: - Đây là cuộc chiến tiêu hao, hiểu không hả, kẻ nào cầm cự tới cùng sẽ thắng, bọn chúng có thể kéo giá đậu nành, còn rất nhiều hàng hóa khác, bọn chúng kéo nổi sao, hơn nữa giá tăng lên liên tục, bọn chúng cũng tiêu hao tài chính cực nhiều. Không được rút.

    Ngả Qua lạnh nhạt nói: - Tôi là kẻ ít học, không hiểu anh nói cái gì ... Nhưng trước kia anh có nói một câu, kẻ nghịch thiên ắt bị trời phạt. Với xu thế bây giờ, hàng ít giá lên, chúng ta ép giá là nghịch thiên.

    Máy vi tính phát ra tiếng nhắc nhở, Từ Hải Sinh quay lại, đeo tai nghe lên, những chủ lực siêu cấp bọn họ nhất trí , để có thể tiện giao lưu ý kiến bất kỳ lúc nào, tổ chức họp qua mạng.

    - Ra ngoài đi, Từ Hải Sinh này thấy nhiều sóng gió rồi, tôi không bại được.

    Ngải Qua do dự, cuối cùng vẫn quyết định tin lần nữa, dù sao mất chín phần tiền rồi, có vớt cũng chẳng lại được.

    Họp cũng chỉ có thế, hoàn cảnh thế giới không thay đổi, đa phần là cổ vũ khích lệ nhau kiên trì , ngoài ra không còn đường nào để đi nữa, Từ Hải Sinh tắt video, nhắm mắt thở dài.

    Nghỉ ngơi thêm một lúc, tiếp tục dán mắt vào màn hình theo dõi tình thế, chợt QQ nhấp nháy, có người lạ gửi tin nhắn tới :" Anh Từ, tôi đây!"

    Từ Hải Sinh ngay lập tức đoán ra là ai, không hiểu vì sao y biết số của mình, do dự một lúc vẫn ấn nhận lời mời video chat, hai người nhìn nhau qua màn hình.

    - Anh Từ, đã lâu rồi không gặp. Trương Thắng cảm khái: - Cảnh còn người mất, chuyện xưa như ngay trước mắt.

    Câu này hơi quen, Từ Hải Sinh cảm thấy nóng mặt, đó là lời ông ta nói với Trương Thắng lúc còn ở Quỳnh Hải, sau khi dùng Chung Tình dụ y tới công ty cũ.

    - Anh Từ, giang sơn vạn dặm sắp không còn nữa, là anh em, tôi rất muốn biết, loại người xưa nay chỉ có lợi ích, không có tình cảm, mất đi thứ quan trọng nhất này, anh còn lại gì?

    - Thế sao? Từ Hải Sinh lấy thuốc lá, cười ra vẻ không bận tâm, ông không thể tỏ ra yếu thế trước đối thủ: - Thắng bại còn chưa rõ đâu.

    - Vậy chúng ta cứ đợi xem ... Trương Thắng cười nửa miệng: - Anh Từ, nhớ lại năm xưa đúng như giấc mộng, ngày chúng ta cùng đánh cờ trước quán cơm nhỏ, hẳn không ai nghĩ tới cảnh ngộ hôm nay. Nào, chúng ta chơi một ván cờ.

    Từ Hải Sinh nhận được một đường link, click vào đó, là trang web chơi cờ trực tuyến.

    - Mời trưởng giả đi trước.

    - Được. Từ Hải Sinh không khách khí, tạch một cái, pháo đi đầu.

    Trương Thắng lên pháo công đối công.

    Từ Hải Sinh cười nhạt, thói quen và hành vi thường ngày có liên quan lớn tới tính cách, tính cách quyết định vận mệnh, Trương Thắng định sửa thói quen, lấy đối đối công?

    Ván cờ diễn ra nhanh chóng, Trương Thắng bỏ sở trường dùng sở đoản, chẳng mấy chốc chỉ còn pháo mã tốt, trong khi Từ Hải Sinh vẫn còn xe pháo mã.

    - Muốn đánh tiếp không? Từ Hải Sinh nuối tiếc lắc đầu:

    Trương Thắng ấn nút "nhận thua", bàn cờ nhanh chóng quay lại như ban đầu: - Thua cờ không sao, có thể đánh lại mà. Nhưng cuộc đời còn cơ hội làm lại không?

    Từ Hải sinh mặt âm trầm: - Trương Thắng, cậu quá tự tin rồi đấy.

    - Tôi tự tin vì tôi có cơ sở, dù tôi có thua vẫn còn nhiều người nâng tôi dậy, đi theo tôi, còn anh? Trong lòng anh cô độc, lấy tiền bù đắp sự cô độc đó, khi anh ở trên cao vời, còn có đám người làm nô tài cung phụng anh, đến khi anh ngã xuống rồi, tôi thắc mắc bọn họ sẽ nâng anh lên hãy đá thêm một phát. Trương Thắng nghiêm túc nói: - Từ Hải Sinh, tôi sắp ra nước ngoài, bắt đầu cuộc đời mới, con đường của tôi mới bắt đầu, còn con đường của anh đã hết, cờ đã chơi xong, không hẹn ngày gặp lại.
     
    MauAn and ducvietvtv like this.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406

    Chương 281: Thiên mệnh.

    Nguồn: VipVanDan
    Share: Banlong.us




    Trương Thắng mỉm cười đóng laptop lại, Tần Nhược Nam ở bên đi tới hỏi: - Đi bây giờ à?

    - Ừ đi vây giờ. Trương Thắng giang tay muốn ôm Tần Nhược Lan vào lòng, nhưng bị cô nhanh nhẹ lách người tránh đi, cười xấu hổ đánh trống lảng: - Chiếc máy bay này không tệ chứ, anh mượn của ông Trương ở Trường Sa đấy, đồng tông đồng tổ là anh em một nhà mà. Mua máy bay tư trong nước có quá nhiều hạn chế, đợi khi chúng ta đi rồi sẽ mua một cái, đưa bọn em đi chu du thế giới.

    Tần Nhược Lan lắc đầu: - Chúng ta dùng không nhiều, đừng mua, riêng tiền bảo trì thôi cũng tốn lắm, nếu lúc nào cần đi thì dùng máy bay của công ty hàng không là được rồi.

    Trương Thắng háy mắt: - Đã bắt đầu quản tiền rồi đấy à? Ha ha ha yên tâm đi, vợ của anh, tuy anh đã trả tiền lại cho Chu gia, nhưng qua chiến dịch này anh cũng kiếm một khoản lớn, toàn bộ số tiền lợi nhuận đó đều thuộc hết về anh, em biết bao nhiêu không, he he …. nói ra sẽ làm em hưng phấn mất ngủ nguyên đêm luôn đấy.

    Tần Nhược Nam gắt: - Vậy cũng không được tiêu bừa, cuộc đời lúc lên lúc xuống, anh phải là người cảm thụ điều đó rõ nhất mới đúng ... Mà chuyện chưa kết thúc, bây giờ đi có tiện không?

    - Phải đi thôi, không thể biết được Từ Hải Sinh dám liều lĩnh làm gì đâu, mạo hiểm dù chỉ một chút thôi với loại người đó cũng không đáng. Hơn nữa em cứ yên tâm đại cục đã định, chỉ còn đợi kết quả thôi. Một mình Lạc Phi cũng xử lý được mà.

    Tần Nhược Nam bĩu môi, có chút ghen tuông: - Cô ấy đúng là hồng nhan tri kỷ của anh đó, hai người sớm tối bên nhau lâu như thế mà anh chưa đụng vào cô ấy sao?

    Nữ nhân ghen làm nam nhân đau đầu, nữ nhân hoàn toàn không ghen thì nam nhân càng đau đầu, ghen tuông vừa đủ ảnh hưởng gì, ngược lại tăng thêm phong tình cho nữ nhân và hứng thú cho nam nhân, làm cuộc sống thêm tình thú, Trương Thắng cười khì khì: - Đương nhiên là không rồi, nếu không làm sao chồng em thoát thân được dễ thế. Em xem, vì em mà anh nhẫn nhịn vất vả như vậy, em nên khao thưởng anh chứ? Rồi vô lại chu môi đưa tới.

    - Biến đi, em không thèm, làm như mình là cái bánh thơm lừng, ai cũng tranh giành ấy.

    - Đương nhiên. Trương Thắng dương dương đắc ý vênh mặt lên: - Em không biết mỗi ngày có bao nhiêu cô gái xinh đẹp lén nhét số điện thoại cho anh đâu, đó là khi anh đã kết hôn rồi đấy nhé, sau khi anh tuyên bố vì cục cưng Tiểu Nam Nam mà bỏ đi số tài sản kếch sù, càng có nhiều cô gái gửi ảnh chân dung cho anh ... He he he, hãy biết trân trọng đi bảo bối.

    Tần Nhược Nam nheo mắt lại nguy hiểm: - Có phải anh lại ngứa da ngứa thịt rồi không hả? Mặc dù đã tha thứ cho Trương Thắng, nhưng cô quyết không để kẻ này sớm đắc ý như vậy, không cho y đụng chạm vào mình, ít nhất tới khi làm rõ mọi việc với em gái.

    Máy bay khởi động, chạy trên đường băng một đoạn, rồi bay xiên xiên theo một góc 30 độ tiến vào bầu trời bao la.

    ****** *****

    - Mình đúng là không để lại đường lùi cho bản thân mà. Từ Hải Sinh hai mắt đỏ như máu, nhìn màn hình cười thảm.

    Ông ta biết Trương Thắng chọn thời gian này xòe bài với mình, ắt sẽ có hành động.

    Quả nhiên buổi chiều vừa mở cửa giao dịch, giống như kèn tiến công được cất lên, toàn bộ các loại hàng hóa đều tăng giá. Ông ta nhận được tin, ông chủ Cận Tại Tiếu thấy tình thế bất ổn, bất chấp hiệp ước đồng minh, bán hết đơn hàng trong tay, ôm 60 triệu đồng bỏ trốn.

    Nhưng trên đường ra sân bay, ông ta gặp "sự cố giao thông", chẳng những không thoát, mà khiến vợ và con gái 16 tuổi cùng mất mạng.

    Từ Hải Sinh thất hồn lạc phách đi ra cửa, những người phụ trách giám sát tất cả đồng minh đã biến mất.

    Trận này bọn họ thua rồi, cho dù những nhân vật lớn có cả bối cảnh chính trị hay xã hội đen đều không ngăn được cơn sóng dữ, vì đối phương cũng bối cảnh không kém gì.

    Đáng sợ hơn khi khi cuộc chiến đang kịch liệt, một số nhân vật lai lịch cực lớn vốn ít tham dự vào lĩnh vực kinh tế ngầm tạo điều kiện thuận lợi cho phe Bắc Kinh cả về chính sách lẫn dư luận.

    Những nhân vật lớn như họ dù có bại khuynh gia bại sản cũng không sao, thỏ khôn đào ba hang, bọn họ ai chẳng có vốn liếng bí mật đề phòng lúc bất trắc, hoặc đông sơn tái khởi hoặc rút lui an toàn. Bọn họ không hiểu là những người kia vốn luôn giữ thái độ trung lập, ít quan tâm tới thế sự, vì ai mà tới, bọn họ không nắm được chút thông tin nào, nên bại cục đã định liền rút nhân mã của mình đi.

    Từ Hải Sinh đẩy cửa, phát hiện hành lang có mấy nam tử áo đen, bọn họ là người của Ngả Qua, xưa nay theo ông ta, nghe lệnh làm việc. Nhưng bây giờ nhìn Từ Hải Sinh không có chút cung kinh nào, một tên mặt xẹo bước tới, lạnh nhạt nói: - Chủ tịch Từ, bên ngoài lộn xộn lắm, Ngả ca nói, ông ở đây an toàn hơn.

    Mấy tên khác cũng đi tới, đứng dàn hàng trước cửa, vẻ mặt hăm dọa.

    Từ Hải Sinh hiểu rồi, ông ta quay về phòng, tắm rửa, cạo râu, mặc bộ véc trang trọng nhất vào, vẫn khí thế phong độ ngời ngời.

    Lúc này Đường Tiểu Ái vui vẻ đi tới, hơi liếc mắt qua đám nam tử áo đen trước cửa, không quá để ý, đều là người quen mặt rồi, trước kia còn chuyên đi xách đồ cho cô. Cô biết gần đây Từ Hải Sinh đang làm một vụ lớn, tình hình cụ thể cô không rõ, cô nhìn trúng một biệt thự bên biển, Từ Hải Sinh mua cho cô, biệt thự còn mang tên cô nữa, thời gian vừa rồi cô bận rộn ở đó trang trí, hôm nay công việc hoàn tất, cô tới để chia sẻ niềm vui với nam nhân của mình.

    - Hải Sinh. Đường Tiểu Ái thấy ông ta ăn mặc chỉnh tề thì không vui: - Sao, hôm nay lại có xã giao à?

    Từ Hải Sinh chỉ ừm một tiếng.

    Đường Tiểu Ái đi tới, khẽ ôm lấy cổ ông ta, hôn chụt một cái lên má: - Hải Sinh, biệt thự bên biển của chúng ta đã trang trí xong.

    - Ừ.

    - Anh không vui sao? Đường Tiểu Ái tinh nghịch thổi một hơi vào tai ông ta, dùng ngữ điệu cực kỳ dụ hoặc nói: - Em còn mua một cái giường cực lớn nhé, trên giường còn có cơ quan, đến đó đi, em sẽ làm anh vui.

    Từ Hải Sinh cười nhạt: - Em thích được nam nhân chơi như vậy à?

    - Hừm. Đường Tiểu Ái hờn dỗi đẩy ông ta một cái: - Anh nói cái gì mà khó nghe thế?

    - Khó nghe gì, đó gọi là trực tiếp.

    - Thật là, người ta quan tâm tới anh, thời gian qua anh bận rộn như vậy, dù sao tuổi tác cũng không còn như xưa nữa, em muốn anh thả lỏng chút thôi mà, anh không thích thì em đi.

    Trong lòng Từ Hải Sinh chợt bộc phát lửa dục hừng hực, đột nhiên xoay người, ấn Đường Tiểu Ái xuống bàn, Đường Tiểu Ái giật mình hét lên: - Anh, anh định làm gì thế?

    Từ Hải Sinh nhào tới như hổ đói xé nát quần áo trên người cô, Đường Tiểu Ái vốn luôn mặc rất váy mỏng gợi tình, lại thêm có thói quen không mặc áo ngực, thoáng cái thân hình đã lồ lộ ngoài không khí, Từ Hải Sinh thở dốc: - Em là nữ nhân của anh, anh thích lúc nào thì làm lúc đó, không hài lòng à?

    - Đừng ... Đừng .. Đường Tiểu Ái giãy dụa, cố sức dùng hai tay che chắn cơ thể, bàng hoàng ngước mắt nhìn đám người đứng trước cửa, nài nì như muốn khóc: - Hải Sinh, cửa còn chưa đóng, bên ngoài ... Có người đang nhìn.

    Bốn năm tên hán tử chẳng những đang nhìn, mà còn huýt sáo thô bỉ, tên mặt xẹo càng đi tới cửa, dựa lưng vào cửa chuẩn bị xem trò hay.

    - Bọn chúng à? Từ Hải Sinh cười lớn, điệu cười có chút điên dại: - Bọn chúng chẳng qua là lũ cho anh nuôi, anh quẳng cho khúc xương là vẫy đuôi rối rít. Con người làm gì, cần phải nhìn sắc mặt của chó sao?

    - Không, không phải, chỉ là ... Á. Đường Tiểu Ái cảm thấy nhục ngã tột độ, cô lúc nào cũng tỏ ra cao quý, khác với loại gái chỉ biết làm công cụ phát tiết tình dục của Từ Hải Sinh, trước giờ cũng luôn được ông ta âu yếm chiều chuộng, đã bao giờ nhục nhã đến thế, chỉ là giãy dụa thế nào cũng vô ích, Từ Hải Sinh đã kéo tuột quần lót của cô xuống dưới chân.

    Tấm thân đầy đặn nõn nà như tuyết đang phơi bày không dấu một chút gì trước mặt một đám sói đói, Đường Tiểu Ái quả là có sắc đẹp trời phú, đôi môi đỏ mọng như son phát tán sức quyến rũ không nam nhân nào cưỡng nổi, nhưng lúc này đây gương mặt xinh đẹp tái đi, hai hàm răng nghiến lại vì tùi hờn và uất ức, có điều chẳng ích gì, chỉ khiến nam nhân thêm muốn trà đạp.

    Đường Tiểu Ái cố gắng áp người xuống bàn che đậy cơ thể, nhưng Từ Hải Sinh nắm tóc kéo cô lên, hôn ngấu nghiến môi cô, hai tay tàn nhẫn đùa bỡn nắn bóp hai bầu vú no tròn biến ảo thành đủ hình dạng mê người, rồi bất thình lình tiến thẳng vào, Đường Tiểu Ái vì không động tình, bên dưới chưa đủ ướt át, cảm thấy như mũi khoan nhọn đâm vào cơ thể, khiến cô đau rát tới nước mắt ....

    Nam nhân đằng sau tấn công không chút thương xót.

    ....

    Đường Tiểu Ái hai tay kéo chặt chiếc áo véc che cơ thể đi cầu thang máy riêng xuống tầng 1, vừa rồi Từ Hải Sinh hết sức điên cuồng, nhưng cô thừa nhận, mới đầu tủi nhục kinh hoàng, sau đó vì có người đứng xem mà hết sức kích thích, đây là lần thỏa mãn nhất từ trước tới nay.

    Có điều hôm nay thật lạ, vừa làm lưu manh xong lại đóng cửa phòng vào làm giáo viên nghiêm khắc, bảo cô phải tự cường, tự lực, không nên đem vận mệnh của mình gửi gắm vào dung mạo xinh đẹp, sẽ không lâu bền.

    Lạ thật, có phải anh ấy uống say không?

    Đường Tiểu Ái lắc đầu, khỏi nghĩ nữa, lấy chìa khóa tra vào chiếc BMW mới tinh, đi ra khỏi gara.

    Xe vừa mới ra ngoài thì đột nhiên bên tai truyền tới âm thanh kinh thiên động địa, kính vỡ rơi rào rào.

    Đường Tiểu Ái đưa đầu nhìn, chỉ thấy một chiếc xe tan nát, rúm ró, máu tươi từ trong xe chảy ra, mấy chiếc xe xung quanh réo còi báo động ầm ĩ, người dân xúm lại.

    ... Đây, đây chẳng phải là chiếc xe anh ấy để trong văn phòng sao, bộ quần áo kia, chính là do cô chọn ...

    Trong đám đông vang lên tiếng hét điên dại chói tai: - A ~~~~~! A ~~~~~~~! A ~~~~~~~
     
    MauAn and ducvietvtv like this.
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406

    Chương 282: Song hỉ lâm môn.

    Nguồn: VipVanDan
    Share: Banlong.us




    Hôn lễ của Trương Thắng và Chung Tinh được tổ chức ở Casablanca, đây là thành phố lớn nhất của Ma Rốc, nổi danh toàn thế giới nhờ bộ phim cùng tên của Hollywood.

    Trương Thắng trước đó đã lần lượt thành thân với đôi hoa tỷ muội Tần Nhược Nam và Tần Nhược Lan, đám cưới diễn ra ở đất nước Bắc Phi xa xôi này cho nên trong nước không biết gì cả, còn về phần Tần gia, chuyện hai chị em chung chồng cũng không dấu nữa, để giảm bớt tội trạng, y tặng Tần tư lệnh một món quà lớn, đưa anh trai ông từ Hong Kong tới, chắc là cũng có ích phần nào, nhưng để cẩn thận, y quyết định sau này không tới Tần gia, nếu không mạng nhỏ khó bảo toàn ...

    Về phần Chung Tình, Trương Thắng tìm cơ hội thích hợp, đem câu chuyện của bọn họ kể cho chị em Nhược Nam, hi vọng bọn họ tha thứ và tiếp nhận.

    Còn có thể nói được gì đây, chị em chung chồng hoang đường đến thế cũng tiếp nhận rồi, sau hơn một tháng "cấm cửa" y, Tần Nhược Lan mới bảo chị mình :" Có câu thê không bằng thiếp, thiếp chẳng bằng vụng trộm, đồng ý khỏi cho anh ấy có khoải cảm vụng trộm."

    Thế là hôn lễ liền được chuẩn bị.

    Do tục lệ đa thê ở nơi này trái quan niệm đạo đức ở trong nước, tránh người thân lúng túng, Trương Thắng bất kể thành thân với chị em Tần Nhược Nam hay Chung Tình đều không mời người thân trong nước, chỉ gửi về một món quà lớn cho người thân của cô.

    Hôn lễ chuẩn bị long trọng, nhưng người tính không bằng trời tính, Trương Thắng khi ở đảo Iona cũng Tần Nhược Lan ân ái, không hề dùng biện pháp tránh thai, lúc đó y tính rồi, nếu Tần Nhược Lan không chịu hồi tâm chuyển ý, có con rồi sẽ đành chịu thua thôi.

    Không ngờ đúng hôm Trương Thắng và Chung Tình thành thân thì Tần Nhược Lan chuyển dạ, Trương Thắng không thể thoát thân, nên rải tiền mời bác sĩ tới nhà mang theo đầy đủ các loại thiết bị cần thiết, biến phòng ngủ Tần Nhược Lan thành bệnh viện thu nhỏ, nhưng lòng thấp thỏi không thôi, đây là đứa con đầu lòng của Nhược Lan, cô lại liệt nửa người, y rất sợ xảy ra chuyện không may.

    Hôn lễ không thể trì hoãn.

    Phụ nhân đã kết hôn mặc áo choàng đen, cô gái chưa gả thì áo choàng trắng, che mặt đội khăn, khi Trương Thắng vào phòng đón Chung Tình, phóng mắt nhìn quanh cả phòng chỉ thấy mắt là mắt, trông hết cả hồn cả vía, thực ra các cô gái trẻ đều không tuân thủ giáo quy nghiêm ngặt nữa, nhưng chủ trì hôn lễ hôm nay ngày hôn lễ long trọng, tất cả phải làm theo giáo quy thần thánh.

    Trong ca khúc chủ đề lãng mạn của bộ phim Casablanca, Trương Thắng mặc trường bào màu vàng cùng trưởng lão trong giáo cùng rất nhiều bạn bè nam đi tới chỗ chỗ tân nương, hôn má ba cái, ngồi xuống cùng mọi người chụp ảnh.

    Tiếp đó đền màn ca vũ, khách khứa đều nhiệt tình tham gia mặc dù trang phục đều là những chiếc áo bào trắng đen thùng thình, nhưng không gây chút trở ngại nào, người Ả Rập thích múa, múa đã ăn sâu vào cuộc sống của họ.

    Tân lang và tân lương ngồi ngay ngắn tại chỗ cứ như xung quanh hoan lạc chẳng liên quan gì đến họ, ai hát cứ hát, ai nhảy cứ nhảy, ai cứ cứ ăn, có vẻ như ai ai cũng vui vẻ hơn họ.

    Trương Thắng nhìn khách khứa ăn uống ngon lành thì thầm nuốt nước bọn, món ăn của y suốt thời gian qua chỉ có trứng gà rán hành, ăn tới buồn nôn rồi, nhìn những món ăn phong phú kia làm bụng cồn cào. Trước kết hôn ăn trứng gà rán hành là tập tục đương địa, vì thứ này tráng dương cường thận, đảm bảo đêm tân hôn hai bên mỹ mãn, phải ăn liền một tháng. Trương Thắng không tin, nhưng tên Hussein kia quá thành thật, mời một ông già hơn 80 tóc trắng như cước tới chỉ bảo y, ông già này cặc kỳ nghiêm khắc bảo thủ, giúp y ban bài hôn lễ đâu ra đó không lo có sai sót thành trò cười, nhưng một ngày ba bữa cũng do ông ta chỉ đạo luôn, nhập gia phải tùy tục thôi.

    "Không biết Nhược Lan đã sinh chưa?" Trương Thắng lại nuốt ngụm nước bọt nữa thầm nghĩ.

    Bên cạnh Chung Tình nhìn ra lo lắng của y, cô đeo mang che mặt màu trắng kín đáo nhích tới gần, nói nhỏ: - Đừng lo, sinh con vốn là chuyện của nữ nhân mà, với lại nhiều bác sĩ giỏi ở đó như thế, Nhược Lan nhất định bình an vô sự thôi.

    - Ừ. Trương Thắng cười, hôm nay là ngày thành hôn, cứ nghĩ tới Nhược Lan cũng không phải với Chung Tình, liền toét miệng trêu: - Vợ ơi, hôm nay em không phải uống thuốc nữa rồi.

    - Ừm? ... Phì. Chung Tình đầu tiên là nghi hoặc, sau đó hiểu ra hàm ý của y, xấu hổ phì một cái, nhưng nghĩ tới trước kia lúc nào cũng phải tìm cách tránh thai, bây giờ có thể quang minh chính đại muốn sinh mệnh nhỏ thuộc về mình rồi, hạnh phúc vô cùng.

    Ông già tộc trưởng đi tới, bắt đầu tiến hành bước tiếp theo của nghi thức, đem dây lụa đỏ có châu ngọc và đồng tiền buộc lên tay tân nương, sau đó buộc vào cổ tân lang. Tiếp đó ông già mang tới một bát sữa bò, tân lang và tân nương mỗi người uống một ngụm, biểu thị vợ chồng ân ái, mãi mãi không chia lìa.

    Chung Tình vén một góc mạng che mặt lên ngậm một ngụm sữa, Trương Thắng đã hai lần nếm thử cái vị này rồi, là sữa bò mới vắt xong, không qua xử lý, vừa gây vừa hôi, nhìn Chung Tình uống xong nhếch môi đưa tới, đành mặt nhăn như bị rách nhận lấy, sau đó hai người đối diện với nhau

    "Phụt!" Sữa bò như sương phun lên mặt đối phương, hai người đều nhắm mắt tịt mắt lại, để cho sữa chảy xuống người, một lúc sau vẫn nhắm mắt đưa tay nhận lấy khăn lau do người ta đưa cho, lau khô sữa lên mặt.

    Mở mắt ra, Chung Tình nhìn bộ mặt nhăn nhó của Trương Thắng, bất giác nhoẻn miệng cười, lúc này cô vén mạng che mặt, nụ cười như hoa xuân , quyến rũ không nói lên lời. Trương Thắng nhìn không chớp, tân nương thẹn thùng luôn độc đáo nhất, bị phun một ngụm này ... Xứng!

    ***** *****

    - Á ~~~ Tần Nhược Lan nắm chặt tay, mồ hôi ướt trán, cắn răng vận hết sức bình sinh rặn đẻ:

    Bác sĩ ở bên cạnh, người cổ vũ, người theo dõi huyết áp nhịp tim của cô, cùng tình hình đứa bé, tuy nói chỉ là màu bấp chèn ép thần kinh vận động, mà thần kinh quá mảnh không thể phẫu thuật, nhưng hạ thân vẫn có tri giác, như đau đớn, nóng lạnh, chỉ không chỉ huy được cơ bắp mà thôi, nhưng bụng và chân vì thiếu vận động làm thịt nhão, nếu không thể tự sinh, đành phải phẫu thuật dù khá nguy hiểm.

    Tất cả những điều này Tần Nhược Lan là y tá đều biết hết, nhưng vì đứa con, cô chưa một lần nói với Trương Thắng, ngày ngày cầu trời khấn phật sinh ra được con này thuận lợi.

    Ông trời không muốn phụ sự trông cậy của cô, cùng với nỗ lực của bản thân và sự tận tình của bác sĩ, một tiếng khóc "oa" phát ra, vang vọng cả phòng.

    - Tiểu Nam, sinh rồi, sinh rồi là con trai. Tần Nhược Nam nắm lấy bàn tay em gái, vui sướng báo tin:

    - Em, em ... Em muốn xem nó. Tần Nhược Lan mặt trắng bệnh, nhợt nhạt đến đáng sợ, vừa thả lỏng cô suýt ngất đi, chỉ là nghe thấy tiếng con khóc liền được tiếp thêm sinh lực, hai hàng nước mắt hạnh phúc tuôn trào: - Chị, đỡ em dậy, em muôn xem.

    - Bình tĩnh, bác sĩ còn đang xử lý mà, em nghỉ một lát đi, thằng bé khỏe lắm, nghe đi, nó khóc thật vang ... Tần Nhược Nam cũng nước mắt ngắn dài:

    Bác sĩ đang cắt rốn, tiêu độc, thanh trùng, còn nhiều công tác xử lý phải làm, nhưng Tần Nhược Lan do dùng lực cùng với mất máu quá độ, mệt mỏi ập tới, mi mắt càng ngày càng nặng, nghe tiếng khóc của con trai, cô không thể chờ được tới lúc ngủ dậy mới nhìn nó, nắm chặt tay chị mình, yếu ớt nói: - Không, không ... Em, em muốn , nhìn con trai mình ... Đỡ, đỡ em dậy, chị ... Chị ...

    Tần Nhược Nam không trả lời, hai mắt cô kinh ngạc mở lớn, nhìn chân em gái mình không biết từ lúc nào đã hơi co lên, lắp ba lắp bắp: - Trời ơi, Tiểu Lan .. chân em, nhìn chân em kìa.

    ….

    Hôn lễ ở Ma Rốc còn nhiều nghi lễ nghiêm ngặt hơn ở trong nước, trong nước học theo phương tây, trình tự ngày càng đơn giản hóa, nhưng nơi này do cả tính chất tôn giáo nên Trương Thắng bị hành tới khổ sở.

    Khách khứa vẫn nhảy nhót hoan ca, nhất là Hussein và mấy cô vợ không biết có phải cố tình trêu tức không không, lần lượt nhảy qua mắt y, làm Trương Thắng nghiến răng ken két.

    An ủi là khách khứa đều vui vẻ, từng bàn từng bàn thức ăn thịt soạn vơi đi nhanh chóng.

    Chung Tình đã thấy bộ trang phục dân tộc Ả Rập màu lục, mỹ nhân đúng là mỹ nhân, mặc cái gì vào cũng có cảm giác, Trương Thắng lại ngây ra.

    Tiếp đó lại thay một bộ nữa, lần này Trương Thắng cũng phải thay, hai người tạm thời lui ra sau thay quần áo, khách vẫn ở trong sảnh ăn uống, ca vũ.

    Theo phong tục của người Ma Rốc, tân lang và tân nương ít nhất phải thay trang phục 5 lần, người có tiền thì thay chừng 10 lần ....

    Hôn lễ dài dằng dặc cuối cùng cũng kết thúc, nữ nhân hô lớn mấy tiếng giống như tiếng ngáy, đó là lời chúc phúc cho vợ chồng tân hôn hòa hợp, rồi xúm xít đưa bọn họ vào động phòng.

    Hôm nay thời tiết rất tốt, nắng gió đều ôn hòa.

    - Sinh rồi ... sinh rồi sao? Mẹ tròn con vuông chứ? ... Đấng A La vĩ đại cám ơn người .... Trương Thắng vừa vào phòng tân hôn thì nhận được tin, mừng rỡ ôm Chung Tình xoay mấy vòng: - Tình Nhi, anh làm cha rồi, làm cha rồi.

    Nhìn Trương Thắng kích động phát rồ như vậy, Chung Tình vui theo, đồng thời càng khao khát có đứa con của riêng mình.

    Trương Thắng muốn chạy ngay tới nhìn mặt vợ con, nhưng đêm tân hôn, không thể bỏ lại Chung Tình như thế được, đi đi lại lại trong phòng, lúc thì đấm đá lung tung, lúc thì cười ha hả, như không biết phải làm gì để phát tiết niềm vui này, mãi mới nhớ ra phải gọi điện báo tin mừng cho cha mẹ, rối rít bấm số, vừa nghe mẹ mình "a lô" một tiếng đã vui mừng hét lên: - Mẹ, sinh rồi, sinh rồi, là con trai, cha mẹ có cháu nối dõi rồi nhé.

    Bên kia mẹ y kêu lớn vui sướng, rồi tiếp đó cha y, vợ chồng Trương Thanh cầm điện thoại chúc mừng, hỏi han đủ điều, cuối cùng điện thoại lại chuyển về tay bà Trương: - Này, Thắng, thế rốt cuộc là cô vợ nào của con sinh thế?

    - Mẹ này... Trương Thắng kêu lên, thừa biết mẹ mình trêu mình:

    Trong điện thoại bùng lên tiếng cười vang dội, Trương Thắng cũng cười, Chung Tình cũng cười.
     
    MauAn and ducvietvtv like this.
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406

    Chương 283: Đại kết cục.

    Nguồn: VipVanDan
    Share: Banlong.us




    Hồ nước xanh trong vắt, gợn lên đợt sóng li ti dưới cơn gió nhè nhẹ, ánh mặt trời chiều xuống làm mặt hồ như ánh lên muôn vàn ngôi sao lấp lánh, lau sậy và cây dừa đan xen lẫn nhau, đối diện là cát vàng ngàn dặm, đẹp vô cùng.

    Đây là một ốc đảo ở sa mạc Sahara, là bóng dáng của thiên đường, là mắt của sa mạc, cũng là tổ ấm hạnh phúc của đại gia đình Trương Thắng.

    Bên hồ dựng năm sáu cái lều màu trắng, đỗ bên cạnh là xe việt dã, trước lều trải tấm thảm Ả Rập mềm nhất, cắm ô lớn che nắng, mấy bàn nhỏ để hoa quả, rượu vang, Chung Tình mặc bikini, xoa kem chống nắng, làn ra đã biến thành màu tiểu mạch khỏe khoắn, cô đang ngủ trưa.

    Bên cạnh có cô gái Ả Rập tuổi chừng 20 nhẹ nhàng đưa nôi, ru đứa bé béo mũm mỉm, đứa bé hai tay như ngó sen ôm lấy đầu, hai cái chân nhỏ trắng trẻo co lại, ngủ hết sức đáng yêu.

    Trương Thắng mặc quần đủi áo choàng, vắt chân chữ ngũ, úp cái lá to lên mặt, lười nhác nghe MP3, cần câu bên cạnh rung mấy lần cũng không biết, ung dung nhàn nhã.

    Y đã bổ nhiệm Hussein làm chủ tịch kiêm giám đốc điều hành sòng bạc Ma Cao, mục đích của y chỉ là kiếm tiền mà thôi, hơn nữa Hussein trong nghề này hơn y nhiều lắm, tội gì không buông quyền? Trao quyền cho Hussein thì y càng kiếm nhiều tiền, ngồi không hưởng lợi như thế cũng hơi mặt dày. Cho nên Trương Thắng đảm nhận công tác quản lý sòng bạc hai người bọn họ mở tại Ma Rốc, trọng tâm của y là ở công ty cá độ qua mạng, y tin lời hoàng tử Jamie của đảo quốc Sealand, cá độ qua mạng sẽ thành xu hướng chính của ngành công nghiệp cá độ toàn cầu.

    Người ra Trương Thắng còn vài công ty thực nghiệp nữa, ùy thác cho người ta quản lý hết rồi.

    Cho dù đã cắt bỏ gần hết chức vụ nhiều trọng trách nặng nề, nhưng Trương Thắng vẫn rất bận rộn, hơn nữa vì y trở phất lên quá nhanh, tiền bạc quá nhiều mà trong gia tộc không có người tài để dùng ... thế là gánh nặng quản lý tài vụ đặt lên vai hai chị em Tần Nhược Nam, Tần Nhược Lan.

    Lúc này hai cô đang đang ngồi trong lều, mỗi người một cái máy vi tính, tính tính toán toán.

    - Hừm, anh ấy thật thoải mái, nói là đưa chúng ta đi chơi, cuối cùng vẫn là chị em ta vất vả. Tần Nhược Nam vặn lưng than phiền:

    Tần Nhược Lan cười khổ: - Hết cách, chẳng cần anh ấy nói, nếu bỏ đó chị có yên tâm được không, đều là sản nghiệp nhà mình, chị, em chỉ là y tá thôi đấy.

    - Em không hiểu thì chị hiểu chắc, bảo chị đi bắt cướp còn được chứ chuyện nhà thế này ..

    Tần Nhược Lan trầm tư nói: - Chị, hay là chúng ta lôi nha đầu Lạc Phi kia về nhà, cô bé ấy xuất thân thế gia, am hiểu chuyện này lắm.

    Tần Nhược Nam giãy nảy: - Này, em thấy anh ấy chưa đủ vợ à, còn muốn kiếm thêm.

    Tần Nhược Lan vừa sinh con, chân cũng đã khôi phục, tuy muốn đi lại được còn tốn rất nhiều thời gian luyện tập phục hồi, nhưng hạnh phúc ngập tràn nên lòng dạ cũng rộng rãi: - Nhiều rồi nên thêm người nữa cũng chẳng sao, dù gì cũng đâu phải tam cung lục viện, mà anh ấy muốn cưới nhiều, giáo quy cũng chẳng cho ... Hi hi trước kia chị cũng sống chết không chịu à, vậy mà đêm qua còn cùng em với anh ấy ... Á, chị.

    Tần Nhược Nam nghiến răng nhéo em gái một cái.

    Tần Nhược Lan xoa xoa tay: - Mà bọn họ ngày nào chẳng hai ba cuộc điện thoại với nhau, ai biết nói những gì, trái tim anh ấy phải buộc tại nhà mới yên tâm, chị thấy đúng không ... Vả lại, có cô ấy rồi, chúng ta mới thoát thân được, nếu không anh ấy cứ ngày ngày quấn lấy chị Tình.

    Tần Nhược Nam lườm em gái: - Ai bảo em không biết chiều chuộng người ta như chị Tình, mà sao không nói chuyện chân em với anh ấy.

    - Đã được bao lâu đâu, đi lại vừa vất vả lại khó coi, đợi lúc nào em như xưa sẽ cho anh ấy bất ngờ. Tần Nhược Lan sung sướng duỗi chân ra rồi co vào: - Chậc, nếu sớm biết mang thai sinh con có khả năng tan máu bầm, em sớm sinh rồi, khỏi phải ngồi phí hai năm.

    - Khi đó anh ấy còn chưa liên lạc được với em, en định sinh con với ai.

    Tần Nhược Nam hừm một tiếng, hất hàm lên: - Người ta mượn giống, không được à? Nước Anh có nhiều chàng trai tuấn tú lắm, giọng Anh cũng rất mê người ...

    - Á à, dám không giữ phụ đạo, thi hành gia pháp. Tần Nhược Nam cười khanh khách, đưa tay ra cù nách em gái.

    …. ….

    Biệt thự Chu gia, hoa viên Đông Hồ, Ôn Châu.

    Lạc Phi ngồi sau bàn, mười ngón tay đan vào nhau nhìn chàng trai trẻ tinh minh trước mặt: - Lạc Vân, em không cần khẩn trương, chị đã dẫn dắt em hai năm, thành tích của em đều được cốt cán trung cao tầng trong công ty thừa nhận, rèn luyện thêm vài năm nữa, chị tin em sẽ đưa Chu gia ta ngày càng lớn mạnh.

    Cô mỉm cười nhìn ông cụ Chu Thư Khải năm xưa giả điên trêu Trương Thắng một phen khốn đốn, lúc này đang ngồi dựa lưng vào ghế sô pha, ngậm cái tẩu thuốc to tướng: - Hơn nữa chị tam cố thảo lư, mời cả ông xuất sơn, có ông giúp em, sẽ không thành vấn đề.

    Chu Lạc Vân năm nay tròn 22 tuổi là con của em trai anh Văn, tuy từ nhỏ cũng được gửi đi du học nước ngoài, nhưng tính cách có chút rụt rè, liếm môi: - Dạ, em sẽ làm hết sức, nhưng nếu có chuyện gì không giải quyết được em sẽ tìm chị đấy.

    Lạc Phi đứng dậy đưa tay xoa đầu Chu Lạc Vân, làm hắn ngược ngịu né tránh, có nam nhân trưởng thành nào muốn bị đối xử như thế, Lạc Phi biết vậy càng làm, cô học của tên nào đó: - Không thành vấn đề, ông, cháu đi thăm cha cháu đây.

    Ông cụ nhả khói, lẩm bẩm: - Đừng mang chocolate theo nữa, cha cháu chúa ghét đồ ngọt.

    - Cháu biết mà ông.

    Lạc Phi cười khanh khách, làm ông cụ chỉ biết lắc đầu.

    …..

    Trong nhà máy đóng tàu của Hamburg Đức công nhân đang bận rộn làm một chiếc du thuyền xa hoa tên "Ánh Sao", chiếc du thuyền này quy mô thiết kế cực lớn, trang bị tới tận hai bãi đậu trực thăng, một hồ bơi, ba ca nô cứu hộ tốc độ cao, một chiếc tàu ngầm tư nhân. Vì an toàn còn trang bị hệ thống ra đa dò tên lửa đặc thù.

    Đó là chiếc du thuyền do Hoa Kiều giàu có sống ở Ma Rốc đặt làm, sau khi đi hết sa mạc Sahara , y chuẩn bị đưa cả gia định đi Địa Trung Hải chơi hai tháng, tham gia chuyến đi này có cha mẹ y để ông bà gặp cháu đích tôn, còn mời cả Lạc Phi vốn thân thiết như em gái.

    Trương Thắng và Chung Tình cùng tới xưởng đóng tàu xem xét tiến độ, đồng thời bổ xung thêm một số thiết bị ở hậu kỳ. Sau khi rời xưởng đóng tàu, hai người bọn họ tới một buổi bán đấu giá, nghe nói có vài món đồ Trung Quốc, Trương Thắng bấy giờ mới biết những năm qua đồ cổ Trung Quốc đang dần được giới chơi đồ cổ thế giới ưa chuộng, giá cả tăng lên liên tục, nếu như mua được vài món đồ tốt, cũng là một cách giữa giá hay bên cạnh mua vàng và đô la.

    Tham dự buổi đấu giá ngày hôm nay chỉ có hai người Trung Quốc là Trương Thắng và Chung Tình, Trương Thắng thì thôi khỏi nói đi, còn Chung Tình mặc bộ sườn xám xanh ngọc, đem bờ cái lưng yểu điệu, cặp mông tròn trịa, đôi chân dài miên man, khoe trọn vẹn ra ngoài. Cô gái quyến rũ mang đậm nét đẹp phương đông này xuất hiện, thu hút rất nhiều ánh mắt của nam giới.

    Hai người tới khá muộn, ngồi ở vị trí gần cuối, bên trên bán một bức tranh sơn dầu của Tây Ban Nha, Trương Thắng không hứng thú lắm, gọi điện cho chị em Tần Nhược Nam, họ đã đưa con trai tới Lâu đài Công chúa, đợi Trương Thắng.

    Gọi điện thoại xong, vẫn chưa thấy bán đấu giá mấy món đồ Trung Quốc mà y đợi, đang buồn chán chợt nghe Chung Tình nói: - Thắng, về nước có muốn đi thăm Tiểu Lộ không?

    Trương Thắng ngẩn ra: - Lần trước anh ... Có tới, cô ấy đang sống rất tốt.

    Chung Tình chỉ ừm một tiếng, không nói thêm.

    Một lúc sau tới Trương Thắng không nhịn được, hỏi: - Sao ... Sao đột nhiên lại nhắc tới cô ấy?

    Chung Tình lườm y một cái, câu hỏi này đã bại lộ tâm tư của y, tới giờ trong ví của Trương Thắng vẫn giữ tấm ảnh Tiểu Lộ, mắt nhìn lên trên xem đấu giá, nhỏ giọng đáp: - Thời gian trước mẹ em bị bệnh, em về nước một chuyến có nhớ không? Tình cờ nhìn thấy cô ấy đứng đợi xe bus, thế là gọi cô ấy lên xe, rồi nói chuyện vài câu ...

    - Rồi sao? Trương Thắng có hơi nóng ruột:

    - Không sao, chỉ là, dù sao trước kia em chứng kiến hai người từ lúc ở nhà máy, từ từ phát triển tình cảm, rồi ủng hộ cổ vũ nhau trong lúc hoạn nạn thế nào. Cứ lấy bản thân mà suy cô ấy .... gặp lại nhau có chút buồn bã thôi ...

    Trương Thắng im lặng không nói gì.

    Lúc này người chủ trì cuối cùng đã bán tới món đồ Trung Quốc: - Thanh kiếm này là bội kiếm của một vị đế vương Trung Quốc thời thời Xuân Thu, gọi là Việt Vương kiếm, nước Việt khi đó nổi tiếng với nghề rèn kiếm, đóng thuyền và mỹ nhân. Thanh kiếm này rèn bằng phương pháp thất truyền, trải qua hơn 2000 năm lưỡi kiếm không rỉ, phần lưỡi kiếm dài 58 cm, màu vàng nhạt ...

    Trương Thắng ngạc nhiên, thanh kiếm này chẳng phải trước kia Từ Hải Sinh mua à, sao lại lưu lạc tới chốn này? Người đã chết, mọi ân oán cũng kết thúc, nhớ thủa ban đầu, bọn họ đích thực có khoảng thời gian đẹp ...

    - Giá mở đầu là 6.5 triệu USD, bước giá 500 nghìn, bắt đầu.

    Trương Thắng không ngần ngại giơ tấm biển trong tay lên, người chủ trì hô lớn: - Số Z-18, 7 triệu.

    Chung Tình ngồi vắt chéo chân, đoan trang ưu nhã, nhìn chăm chú thanh Việt Vương kiếm bên trên, giống như lẩm bẩm: - Cô ấy vẫn độc thân, chỉ là không biết còn bao nhiêu thanh xuân cho cô ấy hao mòn ..

    Trương Thắng cũng chuyên tâm nhìn thanh Việt Vương kiếm, cứ như không hề nghe thấy, tay lại giơ biển lên, chỉ là cơ mặt co giật mấy cái: Mùa đông năm đó, Tiểu Lộ mang cho y bình nước hầm xương, pháo hoa nở rộ, lần đầu nắm tay ....

    "Cạch" tấm biển rơi xuống đất, không biết chủ nhân nó đi đâu rồi.

    Chung Tình nhoẻn miệng cười, cúi mình nhặt lên, hô: - 10 triệu.

    …. ….

    - Xong rồi đấy. Một chàng trai cao lớn khôi ngô, mặc chiếc áo ba lỗ thấm đẫm mồ hôi, dán lên người, khoe ra cơ ngực rắn chắc đầy nam tính, bỏ dụng cụ sửa chữa điện xuống, cười rạng rỡ như ánh nắng ngước đầu nhìn cô gái ngồi bên cạnh.

    Mùa hè sợ nhất là gì? Đáp án là mất điện, nhưng lúc này Trịnh Tân mặc mồ hôi nhễ nhại lại vô cùng hạnh phúc, lên ánh mắt si mê, cô gái ấy mặc chiếc áo chất liệu mềm nhẹ thoáng mát, xuyên qua lớp áo mỏng manh đó có thể thấy được những đường cong không quá nảy nở nhưng vô cùng cuốn hút phía dưới, vì nhiệt độ cao, u hương cơ thể cô tỏa ra, khuôn mặt hồng rực dụ hoặc, làm người ta hận không thể ôm vòng eo thon nhỏ kia vào người.

    Trịnh Tân là em trai của Trịnh Lộ, năm nay 29 tuổi, cán bộ trẻ có tương lai ở cục thuê vụ Quỳnh Hải, mấy năm trước nhìn thấy Tiểu Lộ tới tham dự đám cưới của chị mình, hắn đã trúng tiếng sét ái tình, mặc dù kém cô 2 tuổi, nhưng không ngần ngại triển khai thế công. Về sau dò hỏi chị mình, biết quá khứ không mấy hạnh phúc của Tiểu Lộ, càng thấy tiền đồ rộng mở, không chỉ quan tâm săn sóc Tiểu Lộ mà đối xử với Liễu Vũ cũng vô cùng tốt.

    Hôm nay hắn vốn tới đây để báo với Tiểu Lộ chị mình sắp sửa sinh con, tới nơi mới biết nhà Tiểu Lộ gặp sự cố điện, gọi thợ lại hẹn là mai mới tới, thế là hắn chủ động cởi áo xung phong sửa điện cho giai nhân, xuất thân con nhà nghèo, tuy không được đào tạo về điện, nhưng sửa chữa vặt vẫn dư khả năng.

    Trong tất cả những chàng trai theo đuổi Tiểu Lộ đồng bị cô từ chối thì Trịnh Tân là người kiên trì nhất, hắn không dưới ba lần bày tỏ không thành, vẫn không hề sờn lòng.

    - Tiểu Lộ, em bật thử điện lên đi.

    Tiểu Lộ không ngại ánh mắt Trịnh Tân liếc nhìn cơ thể mình, dù bề ngoài chỉ như thiếu nữ đôi mươi, nhưng cô đâu còn là thiếu nữ e thẹn nữa, mỉm cười đi tới đóng cầu giao.

    Cái đèn nhấp nháy mấy cái, người ta còn chưa kịp mừng đã phụt tắt.

    - A, xem ra rắc rối hơn anh tưởng, nhưng anh biết vấn đề nằm ở đâu rồi. Trịnh Tân đi tới bên Tiểu Lộ, nhìn cô bằng ánh mắt đầy tính xâm lược của nam nhân: - Chỉ là sẽ hơi tốn thời gian một chút, tối nay đi ăn cơm với anh, ăn xong về nhà anh sẽ sửa cho em, đảm bảo trước 12 giờ đêm nay em sẽ có điện trở lại.

    Đây là lời mời táo bạo đầy ẩn ý, Tiểu Lộ còn chưa kịp trả lời thì ngoài cửa chợt có người nói xen vào: - Em gái, nấu cho anh một nồi sườn, anh sẽ sửa điện cho em, được không?

    Trịnh Tân nhíu mày quay đầu ra, chỉ thấy chỉ thấy một nam nhân da rám nắng, tóc dài lãng tử, mặc quần jean bạc màu với cái áo sơ mi ca rô phanh ngực, để lộ bên trong một sợi dây chuyền vàng to tướng, người này đẹp trai lãng tử, chỉ là nụ cười có chút tà khí, giọng điệu thì lưu manh vô lại.

    Trong lòng Trịnh Tân, Tiểu Lộ không khác gì tiên nữ, sao có thể để cô bị chớt nhả như thế, quay sang Tiểu Lộ, thấy đôi mắt đen len láy của cô ngày càng mở to, vành mắt giận tới đỏ hoe, như sắp khóc tới nơi khiến Trịnh Tân thấy mà nhói lòng.

    - Này anh, tự trọng một chút, chú ý cách ăn nói …

    - Đồng ý, nếu anh sửa được sẽ có canh sườn cho anh.

    Trịnh Tân chưa nói hết thì nghe Tiểu Lộ đáp một câu làm hắn không dám tin.

    Cửa sổ mở rộng đón gió, ánh chiều ta chiếu xiên xiên qua cửa sổ, cũng chiếu lên người Tiểu Lộ, khiến toàn thân cô như phủ lớp ánh sáng vàng, đôi mắt chuyển sang vẻ thùy mị hiếm có nhìn nam nhân kia như thế không có bất kỳ ai xung quanh, khóe môi cũng dần cong lên thành nụ cười, đẹp như hoa đào …

    HẾT!

    ***** **** Lời tác giả:

    Hôm nay nghĩ tới truyện kết thúc, thần kinh mệt mỏi lâu ngày lại trở nên hưng phấn, cuối năm rồi, đơn vị nhiều việc, tôi cũng muốn nghỉ ngơi vài ngày. Nên truyện mới để qua năm hẵng hay.

    Truyện này thành tích ảm đạm, nói thật, trong lòng không vui, có điều tôi không ăn bớt tình tiền, không đối xử với nó một cách tiêu cực, tôi đã viết toàn bộ những gì mình muốn vết, hơn nữa cố gắng viết tới khi mình hài lòng nhất.

    Ngày ngày đi làm, tối tối đăng chuyện, không có bản thảo dư, nhưng không ngày nào đứt đoạn. Tôi nghĩ mình đã không phụ lòng độc giả rồi. Ủ rũ cũng vậy, thất vọng cũng vậy, tôi không mang tâm tình xấu đó vào thái độ sáng tác, ảnh hưởng độc giả, tôi phục vụ tốt nhất rồi, tự thấy không thẹn với lòng.

    Thôi, không nói nữa, chúc ngủ ngon, gặp lại ở truyện mới.



    Lời dịch giả:

    Mình dịch truyện trên vip từ 2009, từ những ngày đầu vip hoạt động, nói không phải kiêu, truyện nào mình dịch ít nhất cũng phải top 3, độc chiếm top 1 dài hạn cũng như cơm bữa, Cao thủ kiếm tiền là truyện thành tích kém nhất, thời gian dài thậm chí mất mặt trên BXH, dù xác định trước truyện không đủ hấp dẫn, mình dịch chủ yếu vì sở thích, nhưng mà ít người đọc như thế cũng buồn. Thế nên đồng cảm với tác giả, tự thấy mình dịch tốt nhất có thể rồi, không thẹn với lòng, cám ơn các độc giả đã ủng hộ.

    Về truyện mới, hiện mình đã nhắm 2 bộ, một bộ lịch sử, tác giả có tiếng tăm, truyện viết rất lâu rồi, truyện viết chắc tay, đậm không khí lịch sử, song bình đạm, không có mấy cao trào kích thích. Bộ khác thuộc thể loại đô thị, tác giả không phải ở mấy trang lớn, mới biết gần đây, tuy đặc sắc thú vị, nhưng khá non tay. Hiện đang phân vân không biết chọn bộ nào.

    Nghỉ vài ngày, hẹn tháng 10 gặp lại các bạn, 10/10 có vẻ là ngày đẹp.

    HẾT TRỌN BỘ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 15/10/17
    xaytru, ducvietvtv, Namtran and 3 others like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)