Hài  Q.Trường Cảnh Lộ Quan Đồ - Q3 C2083 (tháo zen 1482) Thần Đăng

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,707
    Được thích:
    53,483

    Q.1 - Chương 6: Bên Trên Có Người Dễ Làm Việc



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: metruyen.com †¸.•'´¯)¸.•'´¯)







    Vương Tố Văn không ngờ còn phải dùng tới trò ly gián, phân hóa này hay sao? Trong lòng Đỗ Long thầm mắng, hắn thấy Dương Thành đanh lúng túng nhìn ra ngoài cửa sổ, Đỗ Long hiểu việc này hẳn là không có quan hệ gì tới anh ta, trong lòng khẽ động, Đỗ Long nói:

    - Chính trị viên, tôi nghe theo sự an bài của tổ chức, tổ chức chỉ phía đông tôi tuyệt không đi phía tây, dù vậy thì tổ chức cũng nên cho chúng tôi thêm cơ hội để rèn luyện một chút chứ? Lưu Lão Hổ và Thủy Ngư không phải còn chưa thành thật khai báo sao? Xin hãy để tôi và Phùng Vi Ngũ thử một chút, cho dù không tra ra cái gì thì cũng là cho chúng tôi tăng thêm kinh nghiệm đối phó với mấy kẻ tội phạm này phải không?

    Lời nói của Đỗ Long khiến Vương Tố Văn do dự, gã quay sang nhìn Dương Thành, Dương Thành nói:

    - Vậy cho bọn họ thử xem, có tôi ở bên canh chiếu cố nên chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.

    Vương Tố Văn nói:

    - Được rồi, vậy từng nghi phạm sẽ cho các cậu thời gian thẩm vấn nửa tiếng, tôi cùng anh Dương sở sẽ ở bên cạnh bồi thẩm. Các cậu trước đó hãy suy nghĩ thật kỹ những điều cần hỏi, tôi tìm anh Liêu để an bài cho các câu một chút.

    Vương Tố Văn đi rồi, Phùng Vi Ngũ bực tức nói:

    - Đây cũng quá ức hiếp người mà, sếp Dương, đây không phải chủ ý của anh chứ?

    Dương Thành lúc bình thường cũng hướng dẫn bọn hắn tương đối nhiều, Phùng Vi Ngũ cùng anh ta cũng khá quen thuộc, Dương Thành than nhẹ một tiếng, hạ giọng nói:

    - Tôi cũng không nghĩ mọi việc lại biến thành cái dạng này. Tối qua tôi trực tiếp cho hai cậu tham gia thẩm vấn thì tốt rồi, ôi, đồn công an của chúng ta không có vụ án nào lớn, nhân tài không được trọng dụng rồi, Chính trị viên Vương muốn mượn vụ này thăng quan đây mà…

    - Quá thể mà, sao anh ta không lên phố bắt người mà thăng quan, mà phải dựa vào đoạt công lao của chúng ta chứ.

    Phùng Vi Ngũ bực tức nói.

    Dương Thành khuyên giải nói:

    - Tiểu Phùng, cậu không cần phải kích động như vậy, loại việc này có rất nhiều, nơi nào chả giống nhau, có năng lực mà không có hậu trường thì cũng bị người khác khi dễ. Lần này xem như một bài học đi, sau này không cần phải chống đối cấp trên như thế nữa, nếu không người chịu thiệt vẫn là cậu thôi. Phương diện này tiểu Đỗ tương đối khá đấy, người co được giãn được mới có ngày nổi danh a!

    Đỗ Long mỉm cười nói:

    - Tôi cũng không độ lương như vậy đâu, cũng bực mình lắm chứ. Anh Dương, mình phải hỏi rõ ràng trước, nếu trong quá trình thẩm vấn có đột phá thì công lao tính cho ai?

    Dương Thành nói:

    - Ai thẩm vấn thì công lao hiển nhiên thuộc về người đó, mặc dù hai tên này chính là hòn đá trong nhà xí, vừa thối lại vừa cứng, phương pháp thẩm vấn bình thường không có hiệu quả đối với bọn chúng, cậu không phải muốn tra tấn bọn chúng chứ? Vô dụng thôi, với đám này thì biện pháp nhẹ không hiệu quả, nặng thì lại dễ gặp chuyện không may, các cậu ở bên cạnh xem tôi thẩm vấn đi, coi như là học hỏi.

    Đỗ Long lắc đầu nói:

    - Không, anh Dương, tôi muốn thương lượng một chút với anh Phùng, dùng phương pháp không theo quy tắc thông thường để thẩm vấn hai người bọn họ, có lẽ sẽ có kết quả bất ngờ đấy? Anh Phùng, anh nói có đúng không, chúng ta sao không vật lộn một phen, cướp công lao này về chứ?

    Phùng Vi Ngũ cũng hiểu được, ở một bên “nghe giảng bài” còn không bằng chịu khó một phen. Sự tự tin của Đỗ Long tiếp thêm niềm tin cho y, Phùng Vi Ngũ dùng sức gật mạnh đầu.

    Đỗ Long và Phùng Vi Ngũ nhỏ giọng thương lượng một trận, không biết Đỗ Long nói cho Phùng Vi Ngũ cái gì mà trên mặt Phùng Vi Ngũ lộ ra nụ cười rất tự tin.

    Vương Tố Văn sau cùng cũng đã trở lại, gã cùng với Dương Thành dẫn theo Đỗ Long, Phùng Vi Ngũ đi vào phòng đang thẩm vấn Thủy Ngư. Đỗ Long và Phùng Vi Ngũ ngồi giữa bàn thẩm vấn, Vương Tố Văn và Dương Thành ngồi hai bên.

    Thủy Ngư chú ý tới sự thay đổi này, gã nâng ánh mắt, cẩn thận liếc nhìn Đỗ Long và Phùng Vi Ngũ một cái, trong mắt chợt thoáng qua vẻ khinh miệt, ánh mắt gã sau đó lại buông xuống.

    Thời điểm mà gã quan sát Đỗ Long và Phùng Vi Ngũ thì Đỗ Long cũng quan sát gã. Tên gọi là Thủy Ngư này cạo trọc đầu, thân mặc áo hoa hòe hoa sói, quần jean cũng cố ý đục ra vài lỗ thủng, cả người dáng vẻ rất là lưu manh, vừa thấy đã biết ngay không phải người tốt.

    - Được rồi, thẩm vấn bây giờ bắt đầu.

    Phùng Vi Ngũ cầm sổ ghi chép, nhìn Thủy Ngư nghiêm trang hỏi:

    - Tên họ?

    Thủy Ngư thành thật trả lời, chẳng qua sự thành thật của gã đều là giả vờ, gã trả lời những thứ kia không có câu nào là thật.

    Ngay tại lúc Thủy Ngư đang tùy ý thì đột nhiên ánh sáng mãnh liệt chợt lóe, Thủy Ngư kinh ngạc nhìn về phía Đỗ Long, chỉ thấy hắn đang lấy di động ra nghịch, rồi chụp ảnh Thủy Ngư, Thủy Ngư kinh ngạc nói:

    - Cảnh quan, không phải đã chụp hình rồi sao? Anh sẽ không đăng ảnh của tôi lên mạng chứ? Không được tôi cho phép, đây là xâm phạm quyền chân dung của tôi đấy…

    Đỗ Long mỉm cười nói:

    - Anh còn rất hiểu luật pháp a, anh yên tâm, mặt của anh xấu như vậy tôi cũng lười tung lên blog. Nói thật cho anh biết, hình của anh đã được tôi gửi tới một người bạn, mà người đó rất thần thông quảng đại, rất nhanh có thể tra ra lai lịch của anh.

    Thủy Ngư hừ một tiếng, nói:

    - Cảnh quan, tôi trước giờ chưa từng phạm pháp, anh dù tra thế nào cũng không thể tra được gì. Tối hôm qua là do tôi bị tình thế bức bách, vì giúp bạn xả giận nên mới ra tay với các vị, các vị không cần phải lãng phí thời gian, các vị định giam tôi mười lăm ngày hay là có ý định tố cáo tôi đánh lén cảnh sát rồi giam tôi nửa năm?

    Đỗ Long khẽ mỉm cười, để điện thoại di động xuống nói:

    - Anh đang ở đây dạy chúng tôi phá án sao? Tối qua tôi có thể đánh gục anh thì hiện tại cũng có biện pháp làm anh yên tĩnh đấy!

    Thủy Ngư lúc này mới phát hiện cảnh sát trẻ đang thẩm vấn gã chính là vị cảnh sát tối qua đã đánh cho năm người bọn chúng không có lực trả đòn, càng là người khiến cho gã trước giờ chưa từng chịu qua nhục nhã như lần này. Cho dù có bình yên ra ngoài thì cả đời cũng thành trò cười, hai mắt gã oán độc nhìn chằm chằm Đỗ Long, nói:

    - Thì ra là mày! Được lắm, bây giờ tao tự biết phải tố cáo người nào rồi!

    Đỗ Long không thèm để uy hiếp của gã trong lòng, hắn lại dùng giọng điệu trêu chọc nói:

    - Anh yên tâm, tôi sẽ cho anh cơ hội, anh biết không? Hiện tại hệ thống mạng tin tức về tội phạm cả nước của quốc gia chúng ta vẫn rất hoàn thiện đấy, vân tay của anh và khuôn mặt vừa chuyển đi vài phút là sẽ có kết quả thôi. Mặc dù hiện tại hệ thống này công an cả nước đều đang sử dụng, nên theo lẽ thường thì không biết phải đợi bao lâu mới có kết quả, nhưng tôi có người ở bên trên, thông qua anh ta đi cửa sau thì nhiều lắm chỉ mất mười phút, anh kiên nhẫn chờ đi.

    “Tôi có người ở bên trên…” Câu nói này Đỗ Long vừa nói ra, trong lòng Vương Tố Văn lập tức bộp chộp. Đầu năm nay mặc kệ làm chuyện gì, chỉ cần phía trên có người thì sẽ dễ làm, kiêng kị nhất đúng là giẫm lên người có cấp trên đó. Nếu Đỗ Long nói là sự thật, như vậy thì gã phải suy nghĩ thật kỹ, có nên giẫm lên Đỗ Long nữa hay không.

    - Tôi cây ngay không sợ chết đứng, những lời của cảnh quan anh vô dụng đối với tôi thôi.

    Mặc dù trong lòng Thủy Ngư vừa rồi như thắt lại, nhưng mặt ngoài vẫn điềm tĩnh như cũ nói.

    Phùng Vi Ngũ cười lạnh nói:

    - Mày không âm không dương, đây chính là một thằng gay, còn cây ngay không sợ chết đứng nữa à, bây giờ bọn tao mặc kệ mày, lát nữa mày đợi mà khóc đi.

    Dương Thành cũng không biết lời của Đỗ Long đến cùng là thật hay giả, tại thời điểm người khác thẩm vấn mà làm gián đoạn không tốt, đây chính là điều tối kỵ trong thẩm vấn, làm không tốt thì tội phạm sẽ khôi phục tinh thần, như vậy cũng không còn cơ hội nữa rồi.

    Đỗ Long đưa di động ra trước mặt, ánh mắt nhìn chằm chằm khắp lượt Thủy Ngư, khóe miệng thản nhiên cười mỉa khiến Thủy Ngư càng lúc càng khẩn trương, vô tình trên mũi toát ra một lớp mồ hôi mịn.

    Thời gian từ từ trôi qua, đột nhiên điện thoại đang đặt trên bàn của Đỗ Long vang lên âm thanh reng reng, ngay sau đó một giọng nói đáng yêu mềm mại của một cô gái vang lên:

    - Ba ơi, có tin nhắn! Mau nhận tin đi!

    Đỗ Long cầm lấy di động mở tin nhắn ra nhìn lướt qua, sau đó đem đi động giao cho Dương Thành, Đỗ Long mạnh mẽ vỗ bàn một cái, quát to:

    - Du Dụ Tài! Anh là tội phạm bỏ trốn bị truy nã ở tỉnh Đông Sơn, trên người có hai nhân mạng, hiện tại bị chúng tôi bắt được, anh còn gì để nói!

    Thủy Ngư – Du Dụ Tài nhảy dựng lên, gã kinh hãi nhìn Đỗ Long, khàn giọng kiệt lực kêu lên:

    - Điều đó không thể xảy ra! Mày làm sao có thể tra được tên thật của tao! Điều này không thể xảy ra!

    Đỗ Long cười lạnh nói:

    - Đừng tưởng rằng anh đi Thâm Quyến giải phẫu mũi, rồi cạo trọc đầu thì người khác không thể nhận ra. Năm năm trước anh tại ba tỉnh miền Đông Bắc phát sinh mâu thuẫn, sau đó liền giết hai mạng người rồi bỏ trốn mất dạng, bị ba tỉnh miền Đông bắc truy nã khắp cả nước, là tội phạm truy nã cấp độ hai, thân phận của anh đã hoàn toàn điều tra rõ, anh là người hiểu pháp luật, tốt nhất là nên bắt đầu từ bây giờ thành thật khai báo, nếu không chờ anh tất nhiên là sự nghiêm trị của pháp luật!

    Ỷ lại duy nhất của Du Dụ Tài đúng là việc không ai nhận ra thân phận thật sự của gã, không ai biết gã có tiền án trong người. Nhưng hiện tại cái mà gã duy nhất có thể dựa vào lại như tờ giấy mỏng manh bị Đỗ Long dễ dàng chọc thủng. Phòng tuyến tâm lý của gã lập tức tan vỡ, công việc thẩm vấn kế tiếp liền đơn giản hơn rất nhiều. Du Dụ Tài hoàn toàn khai ra hành vi phạm tội trong năm năm chạy trốn, thậm chí còn chỉ ra không ít phần tử tội phạm cũng như những sự kiện phạm pháp khác.

    - Du Dụ Tài, anh còn có gì đó để giải thích nữa không?

    Tinh thần Phùng Vi Ngũ phấn chấn hỏi.
     
  2. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,707
    Được thích:
    53,483

    Q.1 - Chương 7: Chèn Ép - Sập Tiệm



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: metruyen.com †¸.•'´¯)¸.•'´¯)







    Du Dụ Tài hoàn toàn không còn tinh thần lúc mới bắt đầu nữa, mặt mày ủ rũ không ngẩng đầu lên mà nói:

    - Hết rồi, ngay cả tiền trộm của thằng ăn mày cũng thú nhận rồi, còn gì mà khai báo nữa đây.

    Lời khai của hắn cũng đã đủ rồi, Đỗ Long nhìn về phía Dương Thành, Dương Thành gật gật đầu, Đỗ Long gấp mấy trang lời khai rồi hỏi:

    - Sếp Dương, Chính trị viên Vương còn có gì muốn hỏi nữa không?

    Bây giờ đã qua hơn 2 tiếng đồng hồ, sớm đã qua thời gian thẩm vấn của Vương Tố Văn, Vương Tố Văn cũng không chen vào lời nào, cũng không cắt ngang sự thẩm vấn của hội Đỗ Long, tất nhiên là do đây là vụ án trọng đại, mặt khác là do anh ta lo lắng có người đứng đằng sau Đỗ Long, vì thế mà không dám làm càn.

    - Không có câu hỏi nào nữa rồi, các bạn làm tốt lắm, ngay cả tên láu cá cũng đều lộ tẩy trong tay các cậu, hậu sinh khả úy!

    Dương Thành xúc động nói:

    - Đã đến giờ ăn rồi, như này vậy, chúng ta đi ăn trước, Lưu lão hổ để đến chiều đánh tiếp. Tôi mời, đến khách sạn Kim Long đập phá một trận đi, gọi mấy người sếp Liêu thức cả đêm nữa, khà khà, từ từ thương lượng về cái vụ án này nên báo lên trên như thế nào….

    Vương Tố Văn biết Dương Thành có ý kiến với mình, muốn bảo vệ hai người hội Đỗ Long, hắn gió chiều nào theo chiều ấy, bản lĩnh cũng rất lợi hại liền đổi giọng:

    - Được, mọi người đi ăn trước rồi nói. Tiểu Đỗ, Tiểu Phùng làm việc rất tốt, chiều nay lại đánh ngã Lưu lão hổ nữa thì bữa tối tôi mời! Công lao của mọi người tổ chức sẽ không quên đâu.

    Thủy Ngư bị tống vào trong phòng giam, 3 người anh em khác của y cũng lần lượt vào điểm danh. Mọi người đều chê người y hôi hám, Thủy Ngư cũng lo lắng cho vận mệnh của mình nên chẳng có tâm trạng nói chuyện cùng 3 người họ.

    Đỗ Long và Phùng Vi Ngũ thay quân phục thành thường phục để đi khách sạn Kim Long, Dương Thành sớm đã gọi điện đặt chỗ. Khách sạn Kim Long là một đơn vị liên quan của đồn công an Lệ Viên, ông chủ tự mình sắp đặt, còn ở lại trong phòng nói chuyện cùng mọi người.

    - Lão Lâm à, anh mau thúc giục phòng bếp để dọn cơm cho chúng tôi đi, hôm nay còn có việc không thể chậm trễ.

    Liêu Đông Thăng nói với ông chủ khách sạn Kim Long Lâm Kiến Quân như vậy.

    Lâm Kiến Quân là một người hiểu chuyện, anh ta nói:

    - Tôi sẽ đi giục phòng bếp ngay đây.

    Rồi quay người đi, Liêu Đông Thăng cẩn thận lật xem lại ghi chép thẩm vấn của hội Đỗ Long, sau đó liền đưa cho 3 vị cảnh sát thâm niên. Liêu Đông Thăng nhìn và nói với Đỗ Long và Phùng Vi Ngũ:

    - Tiểu Đỗ, Tiểu Phùng, hai người thật khiến người khác phải nhìn bằng con mắt khác đấy, đặc biệt là Tiểu Đỗ, lần này cậu có thể lập được công lớn rồi đấy, cậu sớm đã có thông tin sao không nói sớm?

    Đỗ Long cười nói:

    - Tôi cũng không có cách nào khác, người bạn kia không cho tôi nói, đơn vị của bọn họ có tính bảo mật, hôm nay anh ấy chịu giúp cũng là phá lệ rồi đó.

    Trong lời nói của Đỗ Long cũng tiết lộ không ít tin tức, ánh mắt mọi người nhìn hắn lập tức trở nên khác thường, dù Đỗ Long cố tỏ ra huyền bí hay không thì bên trên hắn có người là không thể hoài nghi rồi, vậy người này có lai lịch gì? Mọi người lại bắt đầu suy đoán.

    Liêu Đông Thăng cười nói:

    - Đỗ Long chiều nay tiếp tục cố gắng, cái tên Lưu lão hổ kia cũng xử lý luôn, vụ án này cậu có công lớn nhất đấy.

    Đỗ Long cười nói:

    - Việc này tôi không dám nhận, mọi người đều bỏ nhiều công sức cho vụ án này, công lao là của tất cả mọi người. Tôi kinh nghiệm còn kém, bình thường do mọi người chiếu cố, lần này có thể thơm lây là tốt rồi. Tôi nói đều là thật lòng, mọi người đừng cho là tôi khiêm tốn nhé.

    Phùng Vi Ngũ cười nói:

    - Không cần biết là như thế nào, người là do chúng ta bắt, hai con cá lớn nhất cũng do chúng ta thẩm tra ra, công lao này mọi người đều thấy rõ, ai cũng không cướp được. Sếp Liêu, tôi cũng không có yêu cầu gì, lúc luận công ban thưởng giúp tôi được chuyển chính thức là được rồi.

    Lời của Phùng Vi Ngũ khiến Dương Thành thầm lắc đầu, Phùng Vi Ngũ đã quá nóng vội, nếu anh ấy không hé răng có lẽ còn có thể được tiếng thơm của Đỗ Long, sự việc đã giải quyết rồi. Nhìn vẻ mặt của Phùng Vi Ngũ và Vương Tố Văn lúc này chỉ sợ lời của anh ta lại phản tác dụng mất thôi.

    Vương Tố Văn cười nói:

    - Tiểu Phùng nói không sai, công lao của ai thì là của người ấy, ai cũng không giành được, nào, chúng ta lấy trà thay rượu vì sở chúng ta cuối cùng có cơ hội mở mày mở mặt, cạn ly.

    Ngoài Phùng Vi Ngũ ra thì mọi người đều nghe ra trong lời nói của Vương Tố Văn có ẩn ý, đều thầm chửi Phùng Vi Ngũ ngu xuẩn. Toàn bộ vụ án này hắn chẳng có chút công lao gì, người là do Đỗ Long bắt, thẩm vấn có chuyển biến cũng là công lao của Đỗ Long, mọi người đều có thể theo đó thơm lây, nhưng Phùng Vi Ngũ chỉ sợ không còn may mắn như thế nữa.

    Đỗ Long trước tiên nâng ly trà lên hưởng ứng đề xuất của Vương Tố Văn, mặc dù bây giờ không phải giờ trực, nhưng vẫn không nên uống rượu, nếu uống thì cũng đợi đến lúc bản án được giải quyết hoàn toàn thì uống.

    Mọi người vừa ăn vừa bàn tán, nhân vật chính chính là ba vị đầu sỏ ở trong sở, đồn công an và trung đội cảnh sát hình sự trong khu vực có mối quan hệ cùng cấp. Đám người Liêu Đông Thăng bàn bạc nên làm thế nào để trực tiếp báo cáo lên cục công an của thành phố mới có thể làm công lao lớn nhất được.

    Kết quả thảo luận cuối cùng thì vẫn là do sở trưởng Liêu Đông Thăng trực tiếp báo cáo lên Đảng ủy ủy viên cục công an thành phố Ngọc Minh, Phó cục trưởng Hồng Quảng, người được phân công quản lý pháp chế, hình sự, trung tâm chỉ huy 110 và công tác tuần tra.

    Mặt khác, với tư cách là Chính trị viên đồn cảnh sát, Vương Tố Văn muốn tự mình báo cáo một chút với Bí thư Đảng ủy cục công an thành phố Ngọc Minh, Cục trưởng Tôn Quốc Trung. Như vậy là hai bút cùng vẽ tuyệt đối không có sai sót.

    Khéo hiểu lòng người như Đỗ Long đã khiến cho Liêu Đông Thăng và Vương Tố Văn rất hài lòng, một tân binh tham gia công tác không lâu nên làm như vậy, tôn kính người đi trước, biết cách làm người mới có thể tự do tự tại như cá gặp nước trong hệ thống này. Đem so sánh thì tên Phùng Vi Ngũ kia còn kém xa.

    Thật ra Đỗ Long không muốn đem công lao của mình nhượng bộ dễ dàng như vậy, hắn nghĩ có thể để những người trước mặt được hưởng lợi đã là không tệ rồi, nhưng mà người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, tạm thời cứ để bọn họ đắc ý thôi, với bản lĩnh của mình thì sau này sẽ có nhiều cơ hội lập công, cũng không cần tính toán điều này được hay mất. Đỗ Long sớm đã chuẩn bị tinh thần cho việc Tái ông mất ngựa (1).

    1. Tái ông mất ngựa: Câu chuyện “ Tái ông mất ngựa “ - Ngẫm và nghĩ

    Mọi người đang bàn tán sô nổi thì bên ngoài đột nhiên dội vào tiếng ồn ào, hình như xảy ra chuyện gì.

    Khách sạn Kim Long được che chở bởi đồn cảnh sát Lệ Chi, đúng lúc các hộ pháp đang ăn cơm ở đây, ai không có mắt dám đột nhiên làm loạn ở đây vậy? Liêu Đông Thăng nháy mắt ra hiệu cho hai cảnh sát cấp dưới, hai người này lập tức đứng dậy đi ra bên ngoài, Đỗ Long cũng đứng dậy nói:

    - Tôi cùng đi với Lí ca và Từ ca ra ngoài xem sao, học được chút kinh nghiệm xử lí các việc xảy ra đột ngột.

    Cảnh sát Lý Minh và Từ Đức đứng dậy ra cửa liền thấy 5, 6 người cầm ghế đuổi đánh phục vụ của khách sạn, ông chủ Lâm Kiến Quân vừa mới đi từ phía sau ra cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đã bị đánh hai ghế.

    Lý Minh thấy vậy liền bước nhanh về phía trước đồng thời hét lớn:

    - Dừng tay, chúng tôi là cảnh sát đây, có chuyện gì thế? Các người là ai? Tại sao lại gây rối ở đây?

    Mấy người gây rối không ngờ trong này đột nhiên lại xuất hiện 3 cảnh sát, bọn họ lập tức dừng lại. Lâm Kiến Quân thấy đại sảnh bị phá lộn xộn thì mắt đã đỏ, ông vơ lấy bình rượu giận dữ hét lên rồi lao tới:

    - Chúng mày dám phá nhà của ông, ông liều mạng với bọn mày.

    Đỗ Long vội vàng ngăn lại, nói:

    - Ông chủ Lâm, ông không nên kích động quá, việc này chúng tôi sẽ xử lí.

    Lý Minh nhìn 6 tên phá hoại kia với ánh mắt tóe lửa, vượt lên trước chặn đường ra ngoài, cười khẩy nói:

    - Tại sao không có ai trả lời tôi hả? không phải các người bị mỡ heo làm cho hôn mê rồi đấy chứ?

    Lâm Kiến Quân tức giận hét lên:

    - Bọn chúng là cố ý đến phá đấy. Cảnh sát Lý mau bắt hết bọn chúng lại đem về sở rồi thẩm vấn, xem xem rốt cục ai chỉ đạo bọn chúng.

    Trong 6 người đập tiệm có 1 người đứng lên,là một tên trẻ tuổi trên cổ tay có xăm, cúi đầu khom lưng châm thuốc cho Lý Minh nói:

    - Cảnh sát Lý, sự việc là như này, chúng tôi đến để ăn cơm, gọi 1 đĩa thịt bò nướng, nhưng lại là thịt bò giả. Chúng tôi yêu cầu khách sạn đổi đĩa khác để bồi thường nhưng họ không đồng ý còn định đuổi chúng tôi đi, chúng tôi là bất đắc dĩ mới xảy ra xung đột với họ. Khách sạn độc địa như này nên đập phá đi rồi.

    Lý Minh cười khẩy gạt tay tên châm thuốc này ra, nói:

    - Các người ngang nhiên phá hoại tài sản của người khác, phá phách nơi công cộng là phạm tội đấy có biết không hả? Các người đến đồn cảnh sát rồi từ từ giải thích.

    Thấy tình thế không ổn, tên kia liền hô to một tiếng đi đồng thời hất đổ một cái bàn về hướng Lý Minh, sau đó đi đầu chạy trốn về phía cửa lớn. Lý Minh là một cảnh sát lão luyện nên phản ứng của mấy tay du côn này làm sao có thể thoát khỏi ánh mắt của họ chứ? anh căn bản lười chặn lại người kia, né tránh cái bàn bay tới xong, anh ném cái ghế đến chân người đứng sau, người này tránh không kịp nên bị vấp vào ghế mà ngã xuống đất. Lúc này Lý Minh mới nhào tới, tóm lấy cánh tay người này bẻ ra sau lưng kêu rắc rắc 2 tiếng rồi còng tay lại.
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)