Cảm thấy nỗi buồn của con người giống như một trò đùa vậy, buồn đấy, rồi lúc nào đó lại nghĩ, ồ, hóa ra nỗi buồn của mình lại nhỏ nhoi như vậy, nực cười như vậy. Nhưng nếu lần sau lại buồn bởi cùng một chuyện trước đó, sẽ không còn có thể cười được nữa. Cho muội một ly cafe sữa đá, nhiều sữa, cảm ơn
Ngày hôm qua tìm ngày hôm nay để giục: " Trả lại nỗi buồn cho tôi!" Ngày hôm nay đáp: " Tôi phải giữ lại để biết đâu ngày mai anh sẽ lại đòi!" Ngày mai từ xa nghe thấy, liền nói: " Anh cứ giữ đi, tôi có nụ cười rồi!" Niềm vui và nỗi buồn là hình với bóng, khi hình lên tiếng thì bóng tự động cúi đầu lặng im. Cuộc đời có quá nhiều điều mỏi mệt mà bản thân con người chỉ mong mình mãi mãi là Hoàng Tử Bé của Sant Exupery, để có thể thản nhiên nói: " Người lớn rắc rối thật!". Tặng bạn một tách cà phê hình lá, để nỗi buồn như lá thu, rụng xuống cội rồi thôi. Bạn có thể nhâm nhi cuốn sách này, biết đâu tìm lại được nụ cười quên đi nỗi buồn vu vơ ưa nghịch phá tâm hồn không đúng lúc
Mặc dù... Nụ cười nở trên môi Nhưng... Cuộc sống của tôi chưa bao giờ ổn. Cho muội một ly Cappuccino!!!
Có nụ cười nằm lặng lẽ vực sâu Đợi mặc khải để xưng danh hạnh phúc Bình yên ơi sớm nay hiên nắng đẹp Chiếc ghế con con làm bạn với nỗi buồn Cuộc đời với nhiều ngổn ngang giữa quá khứ và thực tại, không bình yên bao giờ. Thay vì chối bỏ, hãy tập sống chung với nó, như cuốn tiểu thuyết nổi tiếng một thời: " Buồn ơi, chào mi!". Đôi khi chúng ta cần phải khóc để hiểu hết giá trị nụ cười, và chúng ta cũng cần phải cười để biết cảm ơn nước mắt đã làm mình mạnh mẽ. Không có nỗi buồn thì làm sao hiểu hết hạnh phúc trong cuộc đời quá đỗi nghiệt ngã này. Tặng bạn một tách cà phê mang hình nụ cười. Hãy ngồi yên trong chính khu vườn hồn của bạn, nhâm nhi tách cà phê, tự cười mỉm với nỗi buồn mà nói: "Buồn ơi, xin chào mi!".
Giá mà chết đi được một lúc Cho cái đầu khỏi những mệt nhoài Không tỉnh nữa thì lại càng tốt Đỡ mệt đỡ đau đỡ lằng nhằng