FULL  Hài  LS Q.Sự Binh Lâm Thiên Hạ - FREE 718 - Cao Nguyệt

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Binh Lâm Thiên Hạ
    Tác giả: Cao Nguyệt
    Quyển 4: Phá Cục
    Chương 453: Thương nhân lựa chọn.

    Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
    Nguồn truyện: metruyen.com
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)



    Chương 453: Thương nhân lựa chọn

    Phủ trạch của Vân gia tại Thành Đô tọa lạc ở thành nam, là một tòa nhà lớn rộng ba mươi mẫu, năm ngoái Lưu Chương đã ban cho Vân Thiệu, để biểu đạt sự sủng ái của Lưu Chương đối với Vân Thiệu, và sự chiếu cố đối với Vân gia, Vân Thiệu và hai đứa con trai của y sống trong tòa nhà lớn đó.

    Vân gia vốn chỉ là thương nhân, nhưng từ khi con gái của Vân gia trở thành ái thiếp của Lưu Chương, cuộc sống của Vân gia liền thay đổi hoàn toàn.



    Bọn họ không buôn bán nữa, tiền thuế của năm trăm khoảnh ruộng tốt ở ngoài Quang Thành cũng đủ cho cả nhà bọn họ có cuộc sống ăn sung mặc sướng, lại càng không cần phải nói đến lượng tiền vàng mà Lưu Chương ban cho.

    Tuy nhiên Vân Thiệu cũng có điều phiền muộn, trong lòng y biết rất rõ Lưu Chương chưa chắc có thể tồn tại lâu, làm sao mới bảo hộ được lợi ích lâu dài của gia tộc, đây liền trở thành vấn đề lớn khiến Vân Thiệu ngủ không yên giấc, mãi cho đến gần đây, cuối cùng y mới tìm thấy hy vọng để giải quyết vấn đề này.

    Vân Thiệu từ trong châu nha đi ra, tất tả trở về nhà, y có vẻ tâm sự nặng nề, đi thẳng đến một cái sân ở hậu trạch, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đang quét dọn trong sân, Vân Thiệu liền hỏi:

    - Xin hỏi Tư Mã tiên sinh có ở đây không?

    - Tại hạ đang đợi Vân công đây!

    Tư Mã Ý từ phía sau một cây đại thụ đi vòng ra, trong tay cầm một quyển sách, vẻ mặt tươi cười, nói:
    - Vân công đã về rồi à?

    Tư Mã Ý đã sinh sống ở đất Thục mấy tháng, gã chủ yếu là dựa vào quan hệ của Pháp Chính với Đổng Hòa, Đổng Hòa cũng chính là cha của Đổng Doãn, đảm nhiệm chức Thái thú quận Thục, đồng thời cũng là thủ lĩnh của sỹ tộc Đông Châu, dưới sự giới thiệu của ông, Tư Mã Ý liên tục được gặp mặt các quan viên của phái Đông Châu, giành được sự ủng hộ của bọn họ.

    Nhưng với phái bản địa Ba Thục, Tư Mã Ý lại gặp phải trở ngại, sự dè chừng của phái bản địa Ba Thục đối với Lưu Cảnh rất lớn, không muốn hợp tác với Kinh Châu, gã phái người giả mạo làm tín sứ đưa thư của Lưu Cảnh cho bọn họ, những thủ lĩnh của phái bản địa như Ngô Ý, Trương Tùng đều không muốn nhận lá thư của Lưu Cảnh, cự tuyệt không tiếp tín sứ.
    Nhưng nhờ sự giới thiệu của Đặng Chi, Tư Mã Ý quen biết được Vân Thiệu, đây là gia đình ngoại thích quyền quý được sủng ái nhất Ba Thục, đồng thời, Tư Mã Ý cũng mang đến cho Vân Thiệu một tia hy vọng, Vân Thiệu không thuộc phái bản địa Ba Thục, cũng không thuộc về hệ Đông Châu, trong xương tủy của y là thương nhân, cái y quan tâm là lợi ích của mình.

    Rất hiển nhiên, tiền vốn của Lưu Cảnh lớn hơn Lưu Bị nhiều lắm, đứng trên phương diện an toàn và lợi ích mà suy xét, Vân Thiệu dứt khoát lựa chọn hợp tác với Lưu Cảnh, y không chỉ che giấu Tư Mã Ý trong phủ của mình, mà còn làm theo sự bố trí của Tư Mã Ý, từng bước gây ảnh hưởng lên Lưu Chương.

    Vân Thiệu chắp tay nói:

    - Có việc quan trọng muốn muốn bàn bạc với Tư Mã tiên sinh.
    - Mời vào trong phòng rồi nói!

    Hai người tiến vào trong phòng ngồi xuống, không lâu sau, Đặng Chi cũng vội vã đi đến, ba người phân chủ khách ngồi xuống, tùy tùng bên cạnh Tư Mã Ý bưng ba chung trà dâng lên, rồi lại lui xuống.

    Vân Thiệu uống một ngụm trà nói với Tư Mã Ý và Đặng Chi cười nói:

    - Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của tiên sinh, hôm nay Trương Tùng lại khuyên Lưu Ích Châu, chĩa mũi kiếm vào Thái thú Ba Đông Bàng thái thú, khơi dậy sự phản cảm của Lưu Ích Châu, buổi chiều Lưu Ích Châu liền triệu kiến ta.

    - Hiện tại Lưu Chương đang có thái độ gì?
    Tư Mã Ý giấu diếm thanh sắc hỏi.

    Vân Thiệu bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói:

    - Tuy rằng ta làm theo ý của tiên sinh, chỉ ra Lưu Bị mới là kẻ chủ mưu muốn đoạt Ích Châu, nhìn Lưu Chương có vẻ cũng tin, nhưng y vẫn chưa có chủ kiến gì, hôm nay ta đã khuyên rồi, ngày mai Ngô Ý lại đến khuyên lần nữa, phỏng chừng sẽ lại hoài nghi Lưu Kinh Châu, cho nên ta cảm thấy kết quả cuối cùng chính là y sẽ nghi ngờ cả hai người, không chịu tín nhiệm ai.

    Ngừng một chút y lại nói:

    - Nếu muốn khiến y tin rằng Lưu Bị đang mưu đồ Ba Thục, mấu chốt là phải có chứng cứ xác thực.
    Tư Mã Ý gật gật đầu, đây cũng là điều mà Đổng Hòa nói với gã, Lưu Chương này tính tình vốn đa nghi, lại không quả quyết, rất nhiều chuyện sắp tới trước mặt y mới có nhúc nhích.

    Vân Thiệu lại nói:

    - Nhiều năm đã trôi qua, Lưu Chương lúc thì thiên về sỹ tộc Đông Châu, lúc thì lại thiên về sỹ tộc bản địa Ba Thục, làm cho người của hai phe đều cảm thấy bất mãn đối với y, ta thấy Trương Tùng cũng là muốn ngầm liên kết với Lưu Bị, nếu Tư Mã tiên sinh không phản đối, ta có thể phái người chú ý đến phủ đệ của Trương Tùng, ta tin rằng y tất sẽ âm thầm qua lại với Lưu Bị.

    Một câu nói đã làm Tư Mã Ý tỉnh ngộ, việc hiện tại gã cần phải làm, chính là phải thâm nhập vào Lưu Bị, tranh thủ thời gian cho Kinh Châu, nếu có thể chặn được Trương Tùng và Lưu Bị thư qua tin lại, ngược lại là một biện pháp tốt để ngăn cản Trương Tùng.

    Nghĩ vậy, Tư Mã Ý lập tức nói:

    - Tất cả đều làm phiền Vân công rồi, công lao của Vân công, ta nhất định sẽ bẩm báo đầy đủ với chủ công nhà ta, tương lai tuyệt sẽ không bạc đãi Vân công.

    Vân Thiệu cười đến híp cả mắt:

    - Tư Mã tiên sinh yên tâm, ta sẽ lập tức an bài người giám sát phủ đệ của Trương Tùng, một khi có phát hiện gì, ta sẽ lập tức thông báo cho tiên sinh.

    Đặng Chi ở bên cạnh cũng nói:
    - Để không có sơ hở, tại hạ sẽ lập tức trở về quận Ba Đông, cùng Bàng thái thú phái người chặn đường, nếu bên đây ngăn chặn không thành, có thể lập tức thông tri cho tại hạ, tại hạ ở quận Ba Đông sẽ chặn đường.

    Tư Mã Ý gật gật đầu:

    - Nếu như có tin tức, ta sẽ sai tùy tùng vội vã đến quận Ba Đông!

    Trời vừa sáng Trương Tùng đã cho người nằm vùng ở chỗ Lưu Chương, trong lòng thực có chút căm tức, lúc chạng vạng trở về phủ, y lập tức sai người đi mời Trung lang tướng Ngô Ý.

    Không lâu sau, Ngô Ý vội vàng chạy đến phủ đệ của Trương Tùng, Ngô Ý tầm bốn mươi tuổi, thân cao tám thước hai, tướng mạo uy mãnh, võ nghệ cao cường, y và Trương Nhậm ở Miên Trúc, Nghiêm Nhan ở Ba Quận được gọi là Thục Trung Tam Tướng Trụ (ba vị tướng trụ cột của đất Thục), kỳ thật cũng chính là ba vị trọng thần tay nắm quân quyền.

    Nghiêm túc mà nói, Ngô Ý cũng không thuộc phái sỹ tộc bản địa Ba Thục, y là người Trần Lưu, muội muội của y gả cho đệ đệ của Lưu Chương là Lưu Mạo làm vợ, đồng thời bản thân y lại cưới con gái Phí gia làm vợ.

    Phí gia được xem là ngoại thích lớn nhất Ba Thục, là nhà mẹ đẻ của mẫu thân Lưu Chương, Lưu Chương lại đem con gái duy nhất gả cho Phí Quán, làm cho Phí gia ở Ba Thục cực kỳ có quyền thế, quý tộc mới nổi như Vân gia mà đem so sánh với Phí gia thì kém quá xa.

    Chính là do quan hệ thông gia này, khiến quan hệ của Ngô Ý và Lưu Chương không tầm thường, cũng rất được Lưu Chương tín nhiệm, xem y là quân sư, để cho y quản lý ba vạn quân phòng thủ Thành Đô, là quyền thần nhất nhì của Ba Thục.

    Để đứng vững gót chân ở Ba Thục, Ngô Ý cũng đem bản thân gia nhập vào phái sỹ tộc bản địa Ba Thục, y và Trương Tùng kết giao rất sâu, y không ủng hộ Lưu Bị vào Thục, càng không ủng hộ Lưu Cảnh vào Thục, vì lợi ích bản thân, y càng có khuynh hướng bảo vệ địa vị của Lưu Chương ở Ba Thục.

    - Biệt giá vội vã đến tìm ta như vậy, có chuyện gì không?

    Vừa tiến vào cửa Ngô Ý liền hỏi.

    Trương Tùng giận dỗi nói:
    - Sáng hôm nay, ta khuyên chủ công tách Bàng Hi ra, đừng cho Bàng Hi cấu kết với Lưu Cảnh, không ngờ chủ công lại nghi ngờ ta có tư tâm, thực khiến người ta buồn bực.

    Trương Tùng dáng vẻ gầy yếu, nhìn từ phía sau, giống như một đứa bé, đứng cùng với Ngô Ý thân hình cao to, càng lộ sự cách biệt về chiều cao, cho nên bình thường Trương Tùng đều ngồi để tiếp khách, y trút hết sự tức giận, lại khoát tay nói:

    - Tướng quân mời ngồi!

    Ngô Ý biết tâm bệnh của y, cũng không khách khí với y, cười cười ngồi xuống, đối với cơn giận của Trương Tùng, Ngô Ý cũng không quá để trong lòng, y hiểu Trương Tùng là loại người có gì sai đều đổ cho người khác, bản thân vĩnh viễn là kẻ hơn người, Ngô Ý trầm ngâm một chút, hỏi:
    - Ý của Biệt giá nói là, chủ công cũng không quá tin rằng Lưu Cảnh muốn tiến công Ba Thục?

    - Tâm tư của chủ công thay đổi thất thường, ai có thể hiểu rõ, nhưng ta và ngài phải biết, sau khi Lưu Cảnh giải quyết xong mối lo Giang Đông, nhất định sẽ quay đầu về hướng tây, ta vừa mới nhận được một tin tức, Lưu Cảnh đã chuẩn bị dời châu trị về Tương Dương rồi, điều này chứng mình hắn sẽ tây chinh Ba Thục, ta muốn thỉnh Tướng quân cùng ta hành động, ngăn chặn Lưu Cảnh tây chinh.

    - Nhưng quân Giang Hạ vẫn chưa tây chinh, tìm không được chứng cứ, làm sao mà khuyên chủ công? Ngài cũng biết chủ công là người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, ta cũng không khuyên được ông ấy!

    - Nhưng ngài có thể khuyên chủ công đưa Bàng Hi ra khỏi quận Ba Đông, phòng ngừa Bàng Hi cấu kết với Lưu Cảnh.

    Ngô Ý giờ mới hiểu được ý của Trương Tùng, kỳ thật Trương Tùng muốn đối phó với Bàng Hi, y không thuyết phục được Lưu Chương, liền kéo mình đến trợ giúp y, việc này có thể làm tốt không? Tuy Ngô Ý tự xưng là thuộc phái bản địa Ba Thục, nhưng dù sao y cũng không phải là người địa phương, đối với tư oán của sỹ tộc Đông Châu cũng không hiểu sâu, y biết rằng buộc tội Bàng Hi chẳng khác nào đắc tội với sỹ tộc Đông Châu, chuyện như vậy y cũng không muốn làm.

    Nghĩ vậy, Ngô Ý liền cười nói:

    - Mấu chốt là không có chứng cứ, không không lại nói Bàng Hi cấu kết Lưu Cảnh, việc này có thể sẽ khiến người khác không phục, chẳng bằng chờ thêm một khoảng thời gian, ta phái người đi thu thập chứng cứ Bàng Hi cấu kết với Lưu Cảnh, có chứng cứ này trong tay, ta nhất định sẽ vạch tội hắn.

    Trương Tùng thấy Ngô Ý không nóng lòng, trong y thực có chút chua xót, liền cười khan một tiếng, nói:

    - Một khi đã như vậy, kính nhờ Tướng quân phái người đi thu thập chứng cứ của Bàng Hi.

    Ngô Ý cáo từ đi rồi, tâm tình của Trương Tùng lại càng thêm ác liệt, chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong phòng, trên thực tế, y muốn giết chết Bang Hi là vì để quân Lưu Bị ở Vu Thành tiến vào quận Ba Đông, bây giờ Tỷ Quy bị quân Giang Hạ cắt đứt, khiến quân chủ lực của Lưu Bị không thể tập kết ở Vu Thành, chỉ có thể dựa vào bảy ngàn quân ở Vu Thành.
    Mà quận Ba Đông có bốn ngàn quân địa phương, nếu y có thể biến quận Ba Đông thành người của mình, vậy thì quân của Lưu Bị có thể tăng đến một vạn người.

    Với binh lực này thì có thể đương cự với một vạn quân của Nghiêm Nhan ở Ba Quận, nắm lấy Ba Quận, tiến quân đến quận Ba Tây, nếu như có thể có thể nắm trong tay ba quận của đất Ba, khả năng cướp lấy Ba Thục liền tăng lên rất nhiều.

    Trương Tùng sở dĩ nóng lòng để Lưu Bị vào Thục, nguyên nhân căn bản là y đã không coi trọng Lưu Chương năng lực tầm thường mấy mươi năm rồi, đồng thời lại càng sợ đại biểu cho lợi ích của sỹ tộc Đông Châu là Kinh Châu Lưu Cảnh vào Xuyên, thế thì chắc chắn sẽ tổn hại nghiêm trọng đến lợi ích của phái bản địa Ba Thục.

    Trương Tùng lấy một phong thư trong ngăn kéo ra, đây là phong thư do Lưu Bị gửi y năm ngày trước, hy vọng y có thể thuyết phục Lưu Chương thuyên chuyển Bàng Hi khỏi quận Ba Đông, khai thông con đường vào Thục, Trương Tùng trầm tư thật lâu, cầm bút viết một phong thư hồi âm.

    Đặt bút xuống, y lại từ trong ngăn kéo, lấy ra một quyển bản đồ, đây là là bản đồ hành quân của Tây Xuyên do y tỉ mỉ chuẩn bị, bao gồm binh lực, lương thảo, người lãnh binh của quan ải các nơi trong đất Thục, cùng với mấy mươi quan đạo, có thể nói, có được quyển bản đồ này, lấy Ba Thục sẽ dễ như trở bàn tay.

    Trương Tùng lại tìm đến một người tâm phúc, tên là Trương Dịch, người này là mã đồng (người dắt ngựa) của Trương Tùng, từ nhỏ đã đi theo Trương Tùng, đối với Trương Tùng trung thành tận tâm.

    Trương Tùng giao quyển bản đồ và phong thư cho y, dặn đi dặn lại:
    - Cẩn thận đi qua quận Ba Đông, tới Vu Thành rồi, thì đem vật này giao cho Lưu Phong tướng quân hoặc là Bàng quân sư, tuyệt không thể làm mất.

    - Lão gia yên tâm, thuộc hạ sẽ không làm hỏng việc!

    Trương Tùng lại dặn y vài câu, cho y chút lộ phí, lúc này mới bảo y đi ngay trong đêm.

    Trương Dịch dắt ra một con ngựa từ trong chuồng, xoay người lên ngựa, giục ngựa đi về phía thành nam, ngay lúc Trương Dịch vừa mới đi, trong một hẻm nhỏ đối diện chuồng ngựa, mấy cái bóng đen lại giục ngựa chạy như bay, đuổi theo về hướng nam.
     
    lethanhtrung2000 thích bài này.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Binh Lâm Thiên Hạ
    Tác giả: Cao Nguyệt
    Quyển 4: Phá Cục
    Chương 454: Sứ giả Kinh Châu.

    Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
    Nguồn truyện: metruyen.com
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)



    Chương 454: Sứ giả Kinh Châu

    Trương Dịch ra khỏi cổng phía nam của Thành Đô, không đi theo đường nhỏ, mà là dọc theo quan đạo lao đi một mạch, ở phúc địa Ba Thục, quyền thế của Trương Tùng cực kỳ lớn, trên người y có lệnh bài của Trương Tùng, không người này dám làm khó y.

    Chỉ có đến chỗ xa một chút, Trương Dịch mới đề cao cảnh giác, hơn nữa đã đến Ba Quận Đông, y thậm chị còn cân nhắc đến việc hóa trang thành một người tiểu thương đi ngang qua, nhưng ít ra hiện tại y không cần lo lắng gì cả.



    Trương Dịch phòng ngựa một mạch về hướng đông nam, lúc trời sắp sáng, y đã đến một tiểu trấn, trấn Tùng Lâm, vì phía sau tiểu trấn có một cánh rừng toàn cây tùng kéo dài đến mười mấy dặm mà có cái tên Tùng Lâm, đây từng thuộc về sự quản hạt của huyện Thê quận Đông Quảng Hán, nhưng phong tục tập quán ở đây không khác gì so với Thành Đô.

    Trương Dịch mua lương khô ở một tiểu điếm, lại rót đầy một bình nước rồi tiếp tục chạy đi, chủ nhân giao phó cho y cần phải đến được Vu Thành trong vòng ba ngày, thời gian vô cùng cấp bách, nhất định phải chạy ngày chạy đêm, y xoay người lên ngựa, lại tiếp tục chạy về hướng Ba Quận.

    Xuyên qua tiểu trấn, liền đi vào cánh rừng tùng, một quan đạo rộng lớn vắt ngang qua cánh rừng, lúc này trời mới vừa sáng, trong rừng tùng vô cùng yên tĩnh, hầu như không thấy người đi đường trên quan đạo.

    Đi khoảng hai dặm, Trương Dịch thấy bên đường có một cái đình, liền xoay người xuống ngựa, dắt ngựa đi về phía ngôi đình, y cần để ngựa nghỉ ngơi một chút, thuận tiện ăn một chút thức ăn, mới có thể tiếp tục chạy.
    Nhưng vừa đi được mấy bước, bỗng nhiên y cảm thấy có một tiếng gió thổi trên đỉnh đầu, không đợi y kịp phản ứng, một cái bóng đen từ trên cây tùng bổ nhào xuống, lập tức đẩy y ngã xuống đất, Trương Dịch hoảng sợ, xoay người muốn đứng lên, liền có mấy người áo đen xông đến bên cạnh, gắt gao đè y xuống mặt đất, một người đàn ông to khỏe dùng chuôi đao đánh y bất tỉnh, trói chân tay lại, dùng mảnh vải nhét vào miệng, ném y vào trong một cái bao tải.

    Lúc này, một tên áo đen đem một cái túi bằng giấy dầu lục soát được trên người Trương Dịch giao cho một người đàn ông vừa từ trên cây nhảy xuống, người đàn ông này chính là cận vệ Dương Thuận của Tư Mã Ý, y phụng mệnh của Tư Mã Ý, dẫn mười mấy tên thủ hạ đuổi theo Trương Dịch, bọn họ lách theo đường nhỏ đến đây trước Trương Dịch.

    Dương Thuận thấy Trương Dịch dọc đường không nghỉ ngơi ăn cơm, liền đoán y nhất định sẽ nghỉ ngơi trong ngôi đình này, quả nhiên đã bị Dương Thuận đoán trúng, Dương Thuận cầm túi giấy mở ra xem thử, chính là thứ mà chủ nhân căn dặn y phải đoạt được, y gật gật đầu:

    - Mang hắn đi!

    Bọn họ mang Trương Dịch ném lên ngựa, rời khỏi rừng cây tùng theo một con đường nhỏ, đi về hướng Thành Đô.

    Màn đêm vừa buông xuống, Tư Mã Ý liền cầm được lá thư thân bút và quyển bản đồ của Trương Tùng trong tay, trong lòng không khỏi mừng rỡ, hơn nữa quyển bản đồ này càng làm cho gã vui mừng, cho dù là Bàng Hi và Đổng Hòa cũng đều không cách nào lấy được bí mật quân sự quan trọng như vậy, đây quả thật là cơ hội trời ban.
    Tư Mã Ý thức suốt đêm sao quyển bản đồ này thành hai bản, gọi Dương Thuận đến, liền giao một phong thư của mình cho y, dặn dò:

    - Vu Thành kiểm tra nghiêm mật, một mình đi e là khó qua được, ngươi có thể cùng đi theo thương đội của Vân gia, như vậy thì có thể che giấu, nhớ kỹ! Cần phải đem quyển bản đồ và là thư tận tay giao cho Châu Mục, cũng nói với Châu Mục, ta đang hoạt động vô cùng an toàn ở đất Thục, xin ngài đừng lo lắng.

    - Thuộc hạ nhớ kỹ!

    Dương Thuận tiếp nhận quyển bản đồ và lá thư, giấu kỹ bên người, lúc này thương đội Vân gia gồm mấy chục người cùng hơn ba trăm con lừa ngựa, chở đầy vải gấm đất Thục và vật quý báu đã chuẩn bị xuất phát, Dương Thuận giả trang thành một tên làm thuê, đi theo thương đội rời khỏi Thành Đô, trùng trùng điệp điệp đi về hướng nam.

    Sắp xếp xong xuôi cho Dương Thuận đi đưa tin, Tư Mã Ý lập tức đi đến phủ đệ của Đổng Hòa.

    Đổng Hòa là phụ thân của Đổng Doãn, y vốn là Thành Đô lệnh, do con trai Đổng Doãn nhậm chức ở Kinh Châu mà làm Lưu Chương không vui, nhưng Đổng Hòa là nhân vật đứng đầu sỹ tộc Đông Châu, hơn nữa cực kỳ được có danh vọng trong dân, Lưu Chương nhất thời không tìm được cớ để biếm chức y, liền bổ nhiệm y làm Thái thú quận Thục.

    Thành trì quan trọng nhất quận Thục chính là Thành Đô, Thành Đô do Thành Đô lệnh quản hạt, phạm vi quản hạt bao gồm mấy huyện phụ cận, trên cơ bản là chồng lấn với phía bắc quận Thục, khiến cho phạm vi quản hạt thực tế ở quận Thục chỉ có một mảnh địa bàn nhỏ ở phía nam, địa vị tuy cao, nhưng chức quyền lại rất nhỏ.

    Trời vừa sáng, Đổng Hòa đã tất tả đi đến châu nha, có vài việc mặc dù y không muốn làm, nhưng trong lòng y hiểu rõ, vì đại cục, y nhất định phải phá phủ trầm chu, hơn nữa phái Đông Châu bị phái bản địa Ba Thục ức hiếp đã lâu, hôm nay vừa hay mang một ngụm ác khí.

    Đổng Hòa bước nhanh đến trước quan phòng của Lưu Chương, bẩm báo với thị vệ, một lát sau, thị vệ dẫn y vào trong, chỉ thấy Lưu Chương đang ngồi trước bàn phê duyệt công văn, Đổng Hòa tiến lên thi lễ:

    - Vi thần tham kiến Châu Mục!

    - Đổng thái thú có việc gì không?
    Lưu Chương cười tủm tỉm nói.

    Đổng Hòa lấy ra một cái túi bằng giấy dầu, giao cho thị vệ trình lên, khom người nói:

    - Khởi bẩm Châu Mục, lúc tặc tào (một cơ quan nhà nước chuyên bắt trộm) của quận Thục truy bắt đạo tặc đã phát hiện được một người khả nghi, liền bắt giữ người này, từ trên người hắn lục soát được thứ này, sự tình trọng đại, vi thần không dám giấu diếm.

    - Là chuyện gì?

    Lưu Chương có chút kỳ quái, mở túi giấy dầu, từ bên trong lấy ra một quyển bản đồ và lá thư Trương Tùng gửi cho Lưu Bị, y lật lật quyển bản đồ, không khỏi hoảng hốt, việc cơ mật quân sự quan trọng như thế này sao lại lưu truyền ra ngoài.

    Y lại đọc bức thư qua một lần, lập tức giận tím mặt, vỗ bàn một cái thật mạnh:

    - Hay cho một Trương Tùng, lại dám phản bội ta, cấu kết với Lưu Bị bán đứng Ba Thục, thật là tội đáng chết vạn lần!

    Đổng Hòa lại nói:

    - Người đưa tin đã được đưa tới, Châu Mục có muốn gặp y?

    - Người này đang ở đâu?

    - Đang ở bên ngoài, bị giam giữ trong một chiếc xe ngựa.
    Lưu Chương tối sầm mặt ra lệnh:

    - Mang hắn đến hình phòng gặp ta!

    Không lâu sau, mấy tên nha dịch áp giải Trương Dịch vào hình phòng, trói y trên một cây cột bằng sắt, lúc này, Lưu Chương chậm rãi đi tới, thấy Trương Dịch mình đầy thương tích, bị đánh không nhẹ, y quay đầu lại hỏi tên thị vệ tâm phúc bên cạnh:

    - Nhận ra người này không?

    Tên thị vệ gật gật đầu:

    - Hình như là mã đồng của Trương biệt giá.
    Lưu Chương lạnh lẽo hừ một tiếng, hỏi:

    - Trương Tùng lệnh cho ngươi đi đâu?

    Trương Dịch bị đánh đến tơi tả, sớm đã kể hết mấy chuyện đã được Trương Tùng căn dặn, lúc này đứng trước mặt Lưu Chương càng không dám giấu diếm, y thều thào nói:

    - Lão gia lệnh cho tiểu nhân đi Vu Thành, sai tiểu nhân đi đưa một vài vật.

    Lưu Chương lấy túi giấy dầu đưa trước mặt y:

    - Là cái này phải không?
    - Đúng là cái này, bên trong là một phong thư và một quyển sách.

    Trong mắt Lưu Chương đã bắn ra sát cơ, nghiến răng nghiến lợi nói:

    - Trương Tùng, ta đối đãi ngươi không tồi, ngươi lại dám phản bội ta!

    Y quay đầu lại ra lệnh:

    - Bắt giữ cả nhà Trương Tùng, không chừa một ai!

    Nửa canh giờ sau, mấy nghìn binh sỹ đã bao vây phủ của Trương Tùng, bắt giữ hết già trẻ lớn bé hơn ba trăm người, Lưu Chương hạ lệnh đem cả nhà Trương Tùng chém đầu giữa chợ, đồng thời bộ nhiệm Thái thú Ba Quận Nghiêm Nhan làm Thiên tướng quân, dẫn một vạn năm nghìn quân đóng ở Ba Quận Đông, nghiêm phòng Lưu Bị từ Vu Thành tiến quận Ba Đông.

    Đúng lúc này, Tòng sự Lưu Ba bẩm báo, sứ giả của Lưu Cảnh đã đến Thành Đô, cầu kiến Châu Mục Ích Châu.

    Sứ giả của Lưu Cảnh đương nhiên là Tư Mã Ý, khi gã biết Lưu Chương đã hạ lệnh tru sát Trương Tùng, thủ cấp của Trương Tùng rơi xuống đất, Tư Mã Ý đã biết thời cơ y xuất hiện đã đến.

    Lúc trước Tư Mã Ý phụng mệnh Lưu Cảnh đi sứ Ba Thục, bọn họ không biết tý gì về tình hình nội bộ của Ba Thục, cho nên Lưu Cảnh cũng chỉ cho gã một chỉ thị, phá không cho Lưu Chương và Lưu Bị liên hợp.

    Sau khi đến Ba Thục, Tư Mã Ý mới dần hiểu rõ nội tình của quan trường Ba Thục, trải qua nỗ lực mấy tháng, cuối cùng gã đã thuyết phục được thế lực sỹ tộc Đông Châu chuyển hướng sang ủng hộ Lưu Cảnh, đây là công lao lớn nhất của Tư Mã Ý.

    Đồng thời, vạch trần âm mưu cấu kết của Trương Tùng và Lưu Bị, đem dã tâm mưu đồ Tây Xuyên của Lưu Bị bố cáo khắp thiên hạ, thành công dấy lên sự căm ghét của Lưu Chương đối với Lưu Bị, cũng như sự hoài nghi đối với phái bản địa Ba Thục, đây là công lao thứ hai của Tư Mã Ý.

    Thu được hai công lao này, Tư Mã Ý có thể nói là hoàn thành viên mãn trọng trách mà Lưu Cảnh giao cho y, nhưng Tư Mã Ý biết rằng, trên thực tế Lưu Cảnh đã hoàn toàn giao quyền xử trí ở Ba Thục cho y rồi, để y tùy ý mà thực hiện sách lược Ba Thục.
    Cho nên Tư Mã Ý vô cùng quý trọng cơ hội nắm quyền trong tay lần này, y muốn để kế hoạch cướp lấy Ba Thục của Lưu Cảnh nhờ vào suy nghĩ của mình mà hoàn thành.

    Đây cũng là cơ hội rất tốt để gây dựng địa vị của gã tại Kinh Châu, công tích của Giả Hủ là phò trợ Lưu Cảnh đánh thắng đại chiến Xích Bích, lần nữa thống nhất Kinh Châu, vậy công tích của gã chính là đoạt lấy Ba Thục, trong kế hoạch của Tư Mã Ý, khuyên bảo Lưu Chương hợp tác với Lưu Cảnh tiêu diệt Lưu Bị, có thể nói là một vở kịch hay.

    Tư Mã Ý ở trên quảng trường ngoài chính đường châu nha chờ một lát, một tên thị vệ liền dẫn gã vào chính đường, Tư Mã Ý biết rằng chính đường bình thường là nơi chủ trì đại lễ tân niên hoặc tiếp kiến sứ giả triều đình, không ngờ Lưu Chương lại tiếp kiến mình ở chính đường, việc này nói rõ Lưu Chương cực kỳ coi trọng Kinh Châu.

    Điều này cũng khó trách, năm ngoái Lưu Chương sợ Tào Tháo tây chinh, đặc biệt phái Pháp Chính đi Nam Dương gặp Tào Tháo, thái độ đê hèn, mà hiện nay Kinh Châu đánh bại quân Tào và Giang Đông, đã trở thành kẻ mạnh nhất phương nam, dưới tình huống như thế này, Lưu Chương sợ hãi Kinh Châu cũng là điều hợp lý.

    Tư Mã Ý ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào đại điện chính đường, Lưu Chương ra nghênh đón, thi lễ thật sâu, nói:

    - Nghe nói Tư Mã quân sư đã đến Thành Đô, Lưu Chương chiêu đãi không chu toàn, tiếp đón tiên sinh không được chu đáo, mong tiên sinh bỏ qua cho.

    Tư Mã Ý cười ha ha:
    - Phong cảnh đất Thục đẹp nhất thiên hạ, ta vừa hay có thời gian để chiễm ngưỡng các thắng cảnh đất Thục, trong lòng vui sướng khôn xiết, Châu Mục không nên tự trách, Tư Mã Ý không hề có ý trách cứ Châu Mục.

    Lưu Chương thấy y rất biết nói chuyện, trong lòng vui mừng, liền thay y giới thiệu cho chúng thần Ba Thục, Ngô Ý, Trương Nhậm, Đổng Hòa, Hoàng Quyền, Vương Lũy, Lý Khôi, Lưu Ba, Pháp Chính, vân vân, giới thiệu từng người quan văn võ tướng, còn có hai đứa con trai, trưởng tử Lưu Tuần và thứ tử Lưu Vĩ.

    Tư Mã Ý mỉm cười vái chào từng người, mọi người hàn huyên vài câu, liền vây quanh Lưu Chương và Tư Mã Ý tiến vào đại điện.

    Chúng thần phân ra hai bên ngồi xuống, Tư Mã Ý lại cùng ngồi ở vị trí chủ trì với Lưu Chương, lúc này một đám thị nữ tiến vào dâng rượu, mọi người uống hai chung rượu, Lưu Chương cười nói:

    - Nghe nói đệ đệ ta đã đánh cho quân Tào đại bại trong trận Xích Bích, lúc ấy ta cả đêm không ngủ được, vui mừng khó tả, chỉ hận không thể lập tức cùng đệ đệ ta gặp mặt, nói một câu huynh đệ.

    Kỳ thật nói ra, Lưu Chương và Lưu Chương có huyết thống rất gần, bọn họ đều là hậu duệ của Hán Lỗ Cung Vương, hơn nữa hai người đều là cùng vai vế, cho nên Lưu Chương liền thuận nước đẩy thuyền gọi Lưu Cảnh là đệ.

    Tuy nhiên trên thực tế, quan hệ của Lưu Chương và Lưu Biểu lại rất xấu, năm đó quận Kiến Bình và quận Nghi Đô vốn dĩ đều là thuộc về Ích Châu, bị Lưu Biểu thừa dịp loạn Triệu Vĩ ở Ích Châu mà xâm chiếm, đến nay vẫn không chịu trả lại.
    Nhưng lúc này Lưu Biểu đã qua đời, Lưu Cảnh quật khởi, chuyện đã qua Lưu Chương cũng không muốn nói nhiều, trong lòng của Tư Mã Ý cũng biết rõ, gã cười tủm tỉm nói:

    - Chủ công nhà ta thường nói, nguyện vọng lớn nhất của ngài chính là cùng đoàn tụ với huynh trưởng ở Ích Châu, củng cố lại thân tình Hán thất, đáng tiếc là vẫn chưa có cơ hội.

    Lúc này, bên cạnh bỗng có người lạnh lùng nói:

    - Có lời đồn rằng, Lưu Kinh Châu không phải là cháu của Lưu Biểu, xin hỏi Tư Mã tiên sinh, lời đồn này là thật hay là giả?

    Mọi người kinh hãi, cùng nhau quay đầu nhìn lại, là ai to gan như vậy?
     
    lethanhtrung2000 and trangem like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)