Tiên Hiệp Bất Diệt Thánh Linh - Tử Mộc Vạn Quân (TG drop)

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Bất Diệt Thánh Linh

    Tác giả: Tử Mộc Vạn Quân

    Chương 215: Vương giả trọng thương



    Nguồn: TangThuVien






    Tội nghiệt! Tội nghiệt! Tội nghiệt!

    Thạch quan dần dần mở ra, một cỗ sát khí cuồn cuộn lao tới tận trời. . .

    Tử vong! Máu tanh! Kinh khủng! Oán ác!

    Vô số cảm xúc tiêu cực ngưng tụ chung một chỗ, tựa như dâng lên ngàn vạn năm độc sát, lan tỏa ăn mòn không gian chung quanh.

    Vừa đụng chạm sát khí, cự chưởng thần thông của Tâm Ma Đại Tôn trực tiếp tan ra, ngay cả hư ảnh của hắn cũng có chút rung động giật mình, hiển nhiên bị đả kích không nhỏ.

    Tâm Ma Đại Tôn cũng không tức giận, ngược lại lộ ra một tia tiếc nuối: "Táng Hồn quan sao, thì ra ngươi đã có thể mở ra đuiwhc một phần rồi, đáng tiếc ngươi không thể mở ra hoàn toàn, nếu không thật sự là phiền toái không nhỏ."

    ". . ."

    Bí Định Thiên cau mày, cả người sát khí trầm trầm, cơ hồ thừa nhận đến mức cực hạn.

    "Ông trời có đức hiếu sinh, nhưng bọn ngươi không biết thiên ý, không biết số trời, ngang bướng cố chấp. . ."

    Tâm Ma Đại Tôn khí thế chợt biến chuyển, thái độ vốn dĩ ôn hòa nhất thời biến thành băng sương lãnh nhược!

    Sương tuyết bao phủ khắp trời, Tranh Hoàng điện chung quanh như bị đóng băng.

    Hàn lãnh! Thâm u!

    Vô luận tiên sĩ hay võ giả, vô luận đại năng hay tông sư, giờ khắc này phảng phất rơi vào trong vực sâu vạn trượng, thậm chí so với thâm uyên còn lạnh lẽo hơn, xâm nhập tới thẳng linh hồn.

    Cảm giác được thân thể cùng linh hồn đang đông cứng lại, không ít tu sĩ trong mắt nồng nặc sợ hãi. . . Không có chuyện gì đáng sợ hơn là dần dần chết đi? Kể cả Túc Không võ đạo đại tông sư, cũng cảm thấy tuyệt vọng.

    . . .

    "Lão bất tử , các ngươi bên đó tình huống như thế nào?"

    Đậu Xuất bỗng nhiên mở miệng, hướng về phía truyền âm loa trong tay hỏi.

    Khương Công Vọng trong lúc kích chiến khẽ tránh ra trả lời một câu, trong ngôn ngữ nhiều vài phần mệt nhọc: "Ma đạo dư nghiệt quả nhiên có chuẩn bị, mục tiêu của bọn họ chính là Tổ Linh điện, dân chúng bị oán niệm ăn mòn tâm thần lao tới điên cuồng công kích, hiện tại chúng ta chỉ có dựa vào tổ linh đại trận ngăn cản, nhưng cũng kiên trì không được bao lâu. . . Các ngươi bên đó sao rồi?"

    "Tâm Ma Đại Tôn tự mình xuất thủ, đã sắp không ngăn cản được nữa . Lão bất tử , xem ra chúng ta rất khó vượt qua kiếp nạn này ."

    "Cơ nghiệp vạn năm của Đại Càn lại hủy hoại chỉ trong chốc lát, lão phu không cam lòng a!"

    "Không cam lòng thì có thể làm sao, nếu như long hồn không mất, bây giờ còn có thể liều mạng, hiện tại long hồn bị Tâm Ma Đại Tôn chế trụ, luyện hóa long hồn chẳng qua là chuyện sớm hay muộn mà thôi."

    ". . ."

    "Lão bất tử , chúng ta quen nhau đã bao lâu rồi?"

    Nghe được câu hỏi của Đậu Xuất, Khương Công Vọng hơi giật mình, đáy lòng sinh ra cảm giác không ổn.

    "Lão già ngươi hỏi chuyện này làm cái gì? Tựa như hơn ba trăm năm sao! Ban đầu tương giao là người không quan trọng, không ngờ sau này lại thành đứng đầu một phương, đáng tiếc. . ."

    Khương Công Vọng suy nghĩ xa xăm, nếu không phải hiện tại đang trong tuyệt cảnh, sợ là hắn đã muốn nâng chén cảm thán.

    "Đúng vậy! Chúng ta quen biết cũng đã trăm năm . . ."

    Đậu Xuất không khỏi cảm khái nói: "Năm đó hai ta đối đầu với nhau, một cái tu tiên, một người luyện võ, gặp mặt liền động thủ, không đánh nhau một trận thì cả người không thoải mái. . . Đáng tiếc cuối cùng không nên đi vẫn phải đi, nên lưu lại vẫn chưa lưu lại."

    "Lão sâu, ngươi. . ."

    "Trăm năm quen biết, cuối cùng có ngày này, chẳng qua là lần này từ biệt, ta và ngươi không còn ngày gặp lại . Vừa vào tu tiên đạo, trọn đời khó có thể quay đầu, lão bất tử , hi vọng ngươi có thể cầu được trường sinh đại đạo, tiêu dao tự tại!"

    Đậu Xuất thanh âm hơi trầm xuống, lộ ra bi ý nồng đậm, không đợi Khương Công Vọng trả lời, hắn đã bóp nát truyền âm loa.

    "Nhân sinh trên đời, cuối cùng cũng phải chết, chỉ có tiếc nuối là không thể nhìn thấy võ đạo quật khởi!"

    Tiếng nói vừa dứt, Đậu Xuất sải bước bước ra, võ đạo ý chí chợt bộc phát!

    Theo Đậu Xuất ý chí dâng lên, làn tóc bạc dần dần biến thành đen, gương mặt già nua dần dần khôi phục tuổi trẻ, làn da căng tràn, cả người như trở lại trạng thái mạnh nhất khi còn trẻ.

    Hồi quang phản chiếu!

    Mọi người trong đầu đồng thời hiện lên ý niệm, không khỏi cảm thấy tiếc thương.

    Tiên đạo cầu trường sinh, võ đạo tranh phút chốc, mặc dù mạnh mẽ như võ đạo vương giả, đối mặt với sinh mệnh khô kiệt, giờ phút này cũng đã không thể làm gì.

    "Tâm Ma Đại Tôn, để cho lão phu tới xem xem ngươi mạnh đến cỡ nào!"

    Đậu Xuất tiếng nói mạnh mẽ như chuông đồng, hắn trong trạng thái mạnh mẽ nhất giống như một quả cầu lửa thật lớn, huyết khí dâng trào, xông thẳng lên trời, mà trạng thái đóng băng chung quanh bị nhiệt huyết của Đậu Xuất hòa tan.

    "Oành!"

    Đậu Xuất hai chân mạnh mẽ đạp một cái, giống như mũi tên rời cung xông về hư ảnh trên bầu trời.

    "Rầm rầm rầm —— "

    Khí lãng kích động, ảo ảnh trọng điệp .

    Phía trên kích đấu không ngừng, phía dưới người của Thánh Địa lập tức hướng Tranh Hoàng điện phát động công kích.

    Thần thông tung hoành, thần binh xen khẽ, tiên linh khiêu vũ, hồn bảo cuồng loạn.

    . . .

    Chỉ một lát sau, Thiển Y bị dồn đến góc, đã không có đường lui.

    Mà chiến đấu trên không trung cũng có kết quả, thân ảnh Đậu Xuất rơi xuống, cả người đầy máu, mặt mũi nhanh chóng già yếu, so với lúc trước càng thêm già nua, toàn thân tản ra tử khí.

    "Đậu lão tiền bối! ?"

    "Vũ Vương đại nhân —— "

    Túc Không cùng các võ giả vội ùa tiến lên, đem Đậu Xuất vây quanh.

    "Cấm Tiên Cốc vốn không nên tồn tại, võ đạo cũng nhất định sẽ suy vong, đây chính là thiên ý."

    Tâm Ma Đại Tôn giọng nói bình thản, tựa như đang nói ra sự thật.

    Võ đạo mọi người trợn mắt nhìn lên, khó có thể tiếp nhận, có người bi thương khóc, có người thậm chí chửi ầm lên.

    Đối mặt với cuồng nộ của võ giả, Tâm Ma Đại Tôn không hề đổi sắc sử dụng thần thông, tựa như muốn giết chết đám võ giả này!

    "Ong ong ông!"

    Mặt đất run rẩy, không gian vặn vẹo .

    Trong lúc Túc Không đám người yên lặng chờ chết, một đạo thân ảnh từ trong phế tích của Tranh Hoàng điện bay ra!

    "Oanh!"

    Một quyền vung tới, cự chưởng oanh tán, tỏa ra một trận bụi mù.

    Một thân ảnh chậm rãi rơi xuống đất, quanh thân có màn sáng bao phủ, làm cho người ta nhìn rõ sự thật.

    Nhưng nhìn thân ảnh trong màn sáng, Túc Không cùng các võ giả cảm thấy tinh thần đại chấn!

    Là Vân Phàm. . . Là Vân Phàm tông sư, hắn cuối cùng từ động thiên bí cảnh ra được rồi!

    "Chuyện này là thế nào?"

    Vân Phàm nhìn phế tích chung quanh , trong lòng bất an mãnh liệt. Dõi mắt nhìn khắp nơi, oán khí nồng đậm, ánh lửa nổi lên bốn phía, khắp nơi đều là máu và thi thể, mùi máu tanh kích thích thần kinh của Vân Phàm.

    Vừa nhìn Thiển Y cùng Túc Không đám người bị Thánh Địa vây quanh, không cần nghĩ cũng biết chuyện này thế nào.

    "Vân Phàm tiểu tặc, không ngờ ngươi có thể đi ra ngoài! ? Nhưng cho dù ngươi có thể ra ngoài, hôm nay cũng khó thoát khỏi cái chết!"

    Tâm Vô Lệ oán niệm sâu đậm, nhất phương ngọc ấn ném tới Vân Phàm.

    "Cút ngay!"

    Vân Phàm cách không một quyền đánh ra, sát khí tịch quyển, uy thế ngập trời, đem Tâm Vô Lệ đánh bay ra ngoài, nặng nề té ngã vào phế tích.

    Thấy cảnh này, Thánh Địa tâm thần căng thẳng , không tự chủ cảnh giác Vân Phàm.

    Chẳng qua Vân Phàm không để ý đến người của Thánh Địa, ngược lại đi tới trước mặt Đậu Xuất, một đạo Hồi Quang thần thông rơi vào trên người đối phương.

    Tiếc nuối chính là Hồi Quang thần thông cũng không thể vãn hồi sinh mệnh cho Đậu Xuất , chỉ có thể trơ mắt nhìn khí tức của hắn dần biến mất.


     
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Bất Diệt Thánh Linh

    Tác giả: Tử Mộc Vạn Quân

    Chương 216: Cấm kỵ



    Nguồn: TangThuVien





    "Rầm rầm rầm —— "

    Thánh Địa cũng không có vì sự xuất hiện của Vân Phàm mà ngừng công kích, ngược lại ra tay càng thêm kịch liệt.

    "Tà Thần tiền bối, xuất hiện đi!"

    Vân Phàm tâm niệm khẽ động, Tà Thần lập tức phá giới lao ra, hướng về phía Vân Phàm rống to: "Vân Phàm tiểu tử, ngươi lại đem lôi thiền để lại thâm uyên chi địa sao? ! Ngươi phát điên rồi có phải hay không! ? Ngươi có đầu óc hay không! Ngươi đúng là tên ngu ngốc!"

    "..."

    Vân Phàm không để ý đến nó, trực tiếp để cho Tà Thần đón đỡ Thánh Địa nhất phương.

    "Oa a a a, Vân Phàm tiểu tử... Di! ? Lại là đám người Thánh Địa các ngươi sao, đều là do bọn ngươi đáng chết! Bổn tôn muốn giết chết các ngươi!"

    Tà Thần tức giận nóng nảy, tựa như muốn đem tất cả cảm xúc bực bội trút hết lên trên người của Thánh Địa! Chỉ thấy thân thể của nó bành trướng vô hạn, thiên địa bỗng nhiên biến sắc, ý niệm tà ác vô thượng tràn ngập trong thiên địa, đánh thẳng vào tâm thần của Khương Thừa Tổ đám người .

    "Nghiệt chướng, còn không mau lui xuống!"

    Bên trong bầu trời, Tâm Ma Đại Tôn không bị tà niệm ảnh hưởng, một bàn tay khổng lồ tát xuống Tà Thần, người sau lập tức hóa thân thành ngàn vạn ảo ảnh, vội vàng tránh né.

    ...

    Phía dưới, Vân Phàm không để ý đến Tà Thần đang chiến đấu, yên lặng đứng trước mặt Đậu Xuất, trong mắt lộ ra thương cảm.

    Túc Không nhẹ giọng nói: "Vân Phàm tông sư, Vũ Vương đại nhân vì ngăn trở Tâm Ma Đại Tôn phong bế động thiên, thiêu đốt toàn bộ tuổi thọ còn lại của mình, sợ rằng..."

    Nói tới đây, thanh âm của Túc Không có chút nghẹn ngào.

    Vân Phàm nắm chặt tay, không biết nên nói điều gì. Mặc dù hắn cùng với Đậu Xuất quen biết không lâu, cũng không hiểu rõ quá nhiều, nhưng những chuyện này cũng không hề ảnh hưởng tới sự tôn kính của hắn đối với lão nhân này.

    Một người có thể dùng cả đời cố gắng thủ hộ tín niệm của mình, vô luận là ai, cũng đáng để tôn trọng.

    Ít nhất, Vân Phàm suy nghĩ như vậy.

    "Vân Phàm tiểu tử, ngươi... cuối cùng đã đi ra ngoài rồi!"

    Đậu Xuất khó nhọc mở mắt ra, hơi thở mong manh nói: "Đi ra ngoài là tốt rồi... Đi ra ngoài là tốt rồi... Các ngươi đừng quá thương tâm, không có vấn đề gì đâu, lão đầu tử ta vốn dĩ cũng không sống được bao lâu nữa, nếu không phải còn tiếc nuối cho võ đạo, ta đã sớm theo Vũ Tôn đại nhân tới Cấm Đoạn sơn mạch rồi ..."

    "..."

    Vân Phàm trầm mặc không nói gì, nội tâm cực kỳ trầm trọng .

    Đậu Xuất do dự một lát, cuối cùng dò hỏi: "Vân Phàm tiểu tử, có thể đồng ý với ta một việc được không?"

    "Có thể!"

    Vân Phàm hiểu được ý tứ của Đậu Xuất, gật đầu khẳng định. Tiếp theo, hắn vung tay đem từng kiện thần binh đặt ở trước mặt Đậu Xuất, có khoảng hơn ngàn thanh!

    "Thần... Thần binh! Quả thật là thần binh! Hảo hảo hảo!"

    Đậu Xuất tinh thần đại chấn, cả người bỗng nhiên toả sáng dung quang.

    Nhưng võ giả chung quanh càng thêm bi thương, đây là trạng thái hồi quang phản chiếu của một người sắp chết.

    "Còn có thứ này..."

    Vân Phàm không khách khí, cũng không kiêng kỵ, trực tiếp đem một tòa cốt bia khổng lồ đặt trước mặt của Đậu Xuất.

    Ý chí của Võ đạo Thánh giả không thể khinh nhờn, dưới uy áp của cốt bia, võ giả chung quanh lập tức dạt ra ngoài.

    "Võ đạo thánh bi! ? Đây là võ đạo thánh bi! ?"

    Đậu Xuất hai mắt trợn tròn, vẻ mặt không thể nào tin. Cấm Tiên Cốc cũng có một khối võ đạo thánh bi cũ kĩ tàn phá như vậy, hắn tuyệt đối không thể nhìn nhầm, mà tòa võ đạo thánh bi trước mắt lại cực kỳ đầy đủ.

    Vân Phàm trịnh trọng gật đầu nói: "Phải, đây chính là võ đạo thánh bi, là ta ở một không gian phong ấn trong động thiên bí cảnh lấy ra, phía trên có đầy đủ võ đạo truyền thừa, bao gồm ba trăm sáu mươi khiếu huyệt, còn có phương pháp tế luyện thần binh!"

    "Ba trăm sáu mươi khiếu huyệt! ? Còn có phương pháp tế luyện thần binh! ?"

    Đậu Xuất hai tay run rẩy, khó nén nội tâm kích động. Võ đạo suy bại chính là do truyền thừa không trọn vẹn, một khi có truyền thừa đầy đủ, võ đạo tuyệt đối sẽ quật khởi rất nhanh.

    Trong thoáng chốc, Đậu Xuất phảng phất nhìn thấy được tương lai hưng thịnh của võ đạo. Hắn mang trên mặt nụ cười vui mừng, dần dần nhắm hai mắt lại, sinh mệnh khí tức cũng dần biến mất.

    Một đời võ đạo vương giả cuối cùng viên tịch.

    Võ đạo nhất tề quỳ rạp xuống đất khóc thương.

    ...

    Vân Phàm đem hơn ngàn thanh thần binh cùng võ đạo thánh bi giao cho Túc Không, sau đó chuyển sang Khương Vô Tà: "Khương Vô Tà, vật này cho ngươi, phong ấn thâm uyên chi địa đã được chữa trị."

    Trong khi nói chuyện, Vân Phàm vung tay đem trấn quốc kim đỉnh ném cho Khương Vô Tà, quốc vận tử khí trong đó đã bị văn minh chi hỏa cắn nuốt không còn.

    Nhưng chỉ cần Đại Càn còn tồn tại, trấn quốc kim đỉnh sẽ có thể ngưng tụ ra quốc vận tử khí.

    Khương Vô Tà thu hồi kim đỉnh, muốn kêu gọi Vân Phàm, nhưng lời đến miệng lại không biết nói gì!

    "Ca..."

    Vân Mục xông lên trước, ôm chặt lấy Vân Phàm, sợ đối phương sẽ biến mất ngay trước mắt mình.

    Vân Phàm vuốt ve đầu của Vân Mục, hướng về phía Ôn Dung sắc mặt tái nhợt gật đầu tỏ vẻ cảm tạ, sau đó nắm tay muội muội đi tới trước mặt Thiển Y.

    "Ngươi không sao chứ?"

    Hai người đồng thời mở miệng hỏi thăm đối phương, rồi sau đó riêng mình mặc nhiên gật đầu.

    Có ít người, ngươi nói rõ được hắn có điểm nào tốt, nhưng hắn làm cho người ta cảm thấy an tâm, đó là điều quan trọng vô cùng.

    ...

    Được Vân Phàm dùng Hồi Quang tiên thuật cứu trị, Thiển Y cùng Tạ Lạc Nhi và những người trọng thương dần dần khôi phục ổn định, mà thế cục phía ngoài đã càng ngày càng loạn .

    "Oành!"

    Tà Thần rốt cục bị Tâm Ma Đại Tôn đánh ngã lăn trên đất, đau đớn liên tục mắng: "Con mẹ nó, lần này đánh thế nào được? Tên kia tu luyện vong tình thiên chương, toàn bộ tình cảm cũng đã bị hắn luyện thành tâm ma rồi."

    "Chờ một chút —— "

    Khương Vô Tà đột nhiên quát to: "Tâm Ma Đại Tôn, Vân Phàm huynh đệ đã tu bổ xong phong ấn thâm uyên chi địa , hiện tại ngươi có thể dừng tay được chứ?"

    "Sao?"

    Tâm Ma Đại Tôn lắc đầu nói: "Thâm uyên chi địa sao có thể tu bổ chỉ bằng sức của một người... Hơn nữa, các ngươi cả người mang đầy tội nghiệt, bổn tôn không thể tha thứ được? Nếu như các ngươi nhận tội, bổn tôn có thể dẫn bọn ngươi về Thánh Địa chuộc tội!"

    Nghe được bốn chữ "nhận tội ", "chuộc tội" này, mọi người như cảm thấy tâm thần đau nhói .

    Bí Định Thiên ôm thạch quan nhảy lên, điên cuồng hướng Tâm Ma Đại Tôn oanh kích!

    "Trấn!"

    Một cái cự chưởng rơi xuống, đem Bí Định Thiên đánh xuống dưới đất.

    "Vô dụng , chẳng lẽ các ngươi còn không rõ..."

    Tâm Ma Đại Tôn lạnh lùng nhìn phía dưới, giống như thần linh cao cao tại thượng, nắm giữ vận mệnh của mọi người: "Ngươi chính là Vân Phàm sao? Ngươi có biết tội của mình không?"

    "..."

    Vân Phàm ngẩng đầu nhìn bầu trời, lại nhìn một chút tuyệt cảnh chung quanh cùng thi thể Đậu Xuất, hai mắt dần dần hiện hồng.

    "Vân Phàm tiểu tử! Ngươi muốn làm gì! ? Ngươi đừng làm loạn , đánh không được thì ít nhất chúng ta có thể chạy a!"

    Tà Thần trong lòng sinh ra cảm giác rất xấu, nó hiểu Vân Phàm đang muốn làm gì.

    Vân Phàm đối với lời của Tà Thần tựa như không nghe thấy, chỉ thấy võ đạo ý chí chợt ngưng tụ, giữa mi tâm có một đạo huyết ấn dần dần hiện ra, tóc dần dần biến thành màu máu, toàn thân tán lộ ra một loại khí tức vô tận thê lương... Cuồng loạn! Thô bạo! Hoang man!

    Sau đó, từng đạo văn ấn màu đen phủ đầy da của Vân Phàm , vừa cổ xưa vừa thần bí.

    "Đại Diệt Thần Văn! ?"

    Tâm Ma Đại Tôn không khỏi giật mình, tâm tình lần đầu tiên xuất hiện ba động.

    Chỉ trong chớp mắt, Vân Phàm đã lao tới Thánh Địa nhất phương!

     
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Bất Diệt Thánh Linh

    Tác giả: Tử Mộc Vạn Quân

    Quyển 4 - Chương 217: Mất hết nhân tính



    Nguồn: TangThuVien



    "Muốn chết sao!"

    Nhìn thấy Vân Phàm lao lên phía trước, người Thánh Địa cười lạnh, chỉ có Khương Thừa Tổ cùng Tô Vô Kế cảm thấy chuyện này cực kỳ nghiêm trọng, người sau nhanh nhẹn lui sang một bên.

    Đại diệt đại diệt, thập phương câu diệt!

    Theo Vân Phàm tới gần, một đạo khí tức như xuyên qua năm tháng bao phủ mọi người, tựa như xuyên qua bức tường thời gian, trở lại thế giới hoang vu vô tận vạn năm về trước.

    Áp lực! Cô độc!

    Mọi người còn đang giật mình, Vân Phàm đã xuất hiện ngay trước mặt bọn hắn!

    "Oanh!"

    Lực lượng tuyệt đối, thuần túy kiên cường.

    Tâm Vô Lệ còn chưa kịp phản ứng, nắm đấm của Vân Phàm đã rơi vào tâm khẩu của nàng!

    Tiên linh vỡ vụn! Hồn bảo vỡ vụn! Tiên cương vỡ vụn vỡ vụn vỡ vụn... Tâm Vô Lệ bị đánh bay ra ngoài, khí tức trong nháy mắt đoạn tuyệt!

    Chết! Một vị Thánh nữ cứ như vậy mà chết!

    Lần này, Tâm Vô Lệ không còn cơ hội sống lại, thần hồn tiêu tán trong thiên địa.

    "Cái gì! ?"

    "Sao... Làm sao có thể! ? Làm sao có thể! ?"

    Thánh Địa nhất phương kinh hãi vô cùng, nhưng làm cho người ta cảm thấy cực kỳ đáng kinh ngạc chính là Tâm Ma Đại Tôn lại không ra tay cứu giúp, cũng không biểu hiện chút tức giận nào.

    Không đợi Thánh Địa kịp phản ứng, Vân Phàm đã hướng Khương Thừa Tổ lao tới, tốc độ cực nhanh, thế công như sét đánh.

    "Láo lếu!"

    "Đáng chết —— "

    Không đợi Khương Thừa Tổ ra tay, Lãnh thị huynh muội đã thi triển thần thông, tế ra hồn bảo công kích Vân Phàm.

    Nhưng Vân Phàm không tránh không né, tùy ý để cho thần thông hồn bảo rơi vào trên người mình, hắn chỉ toàn tâm toàn ý chạy về phía Khương Thừa Tổ, chuyên chú cố chấp, đem lực lượng toàn thân tụ hội về hai nắm tay, công kích đối phương!

    "Rầm rầm rầm!"

    Quyền thứ nhất rơi xuống, hồn bảo của Khương Thừa Tổ tan vỡ!

    Quyền thứ hai rơi xuống, tiên linh của Khương Thừa Tổ hủy diệt!

    Quyền thứ ba rơi xuống, Thái Hoàng chung mà Khương Thừa Tổ tế ra bay ra ngoài, Thái Hoàng chung cũng vì thế mà xuất hiện vết nứt!

    "Cái gì! ?"

    Mặt mũi Khương Thừa Tổ vốn dĩ lạnh nhạt lúc này biến thành hoảng sợ, hắn hiểu rất rõ năng lực phòng ngự của Thái Hoàng chung, có thể ngăn cách toàn bộ ngoại lực, nhưng Vân Phàm có thể làm cho nó xuất hiện vết nứt, có thể thấy được lực lượng kinh khủng đến mức nào. Hắn cảm thấy may mắn vì chính mình tương đối cẩn thận, âm thầm sử dụng Thái Hoàng chung, nếu không chính mình sợ rằng đã giống như Tâm Vô Lệ, trở thành một cỗ thi thể .

    Chỉ tiếc, Khương Thừa Tổ còn chưa tới kịp vui mừng, một đạo huyết sắc hàn mang lóe lên, phá vỡ mi tâm của hắn!

    "Ta... Ta làm sao có thể..."

    Khương Thừa Tổ sững sờ tại chỗ không cách nào tin, mi tâm dần dần tách ra, thần hồn lao ra ngoài.

    "Vân Phàm, ngươi giết không nổi ta! Giết không nổi ta! Ta là thần minh trên chín tầng trời chuyển thế, trời sanh đại khí vận, ngươi vĩnh viễn..."

    Tiếng nói đột nhiên dừng lại, thần hồn của hắn lập tức bị Tà Thần vẫn theo bên cạnh nuốt trọn, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không còn. Mà Hỏa Vân sau khi biến thân cũng đi tới bên cạnh Vân Phàm trợ lực!

    Lúc này, tiên đạo tu sĩ đi theo Thánh Địa mới kịp phản ứng, tiên thuật hồn bảo cùng lúc oanh kích Vân Phàm!

    "Oanh!"

    "Rầm rầm rầm —— "

    Vô số hồn bảo tiên thuật rơi vào trên người Vân Phàm, chỉ là làm hắn khẽ dừng một chút, cơ hồ không có bất kỳ thương tổn nào, hơn nữa theo Vân Phàm thừa nhận công kích càng ngày càng nhiều, khí tức trên người hắn càng ngày càng dày đặc, trừ cuồng bạo cùng hủy diệt... Còn có tử vong và kinh khủng!

    "Xuy!"

    Hàn mang lóe lên, sắc bén tuyệt thế, dưới đại năng chết ngay lập tức.

    "Rầm rầm rầm!"

    Quyền ý khôn cùng, như mặt trời ban trưa, hạo hạo huy hoàng, hủy diệt hủy diệt!

    Người của Thánh Địa cùng với các tu sĩ đi theo bọn họ dưới thế công của Vân Phàm không hề có sức lực hoàn thủ.

    Thấy tình cảnh này, Nguyễn Tâm Oánh kinh hãi vô cùng, xoay người hướng nơi xa muốn thoát đi, nhưng tốc độ của nàng làm sao có thể thoát khỏi đao mang truy đuổi? Cuối cùng chỉ có thể không cam lòng chết đi!

    Trước khi chết, vô số hồi ức dâng lên trong tâm trí của Nguyễn Tâm Oánh... Từ lúc nhỏ thiên tư trác tuyệt, tạo thành tính cách kiêu căng, mà đôi khi có chút tính cách lại đem nàng đẩy về phía diệt vong.

    Phong gia Lão tổ, Cổ Dịch, Nam Cung Tầm cùng các tiên đạo đại năng, ở dưới quyền lực của Vân Phàm thần hồn yên diệt, trong mắt mang theo vô tận oán hận cùng không cam lòng.

    ...

    Giết giết giết giết!

    Tử vong! Tử vong! Tử vong!

    Chỉ trong nháy mắt, hơn trăm người chết trong tay của Vân Phàm, không có yếu lòng, không có do dự.

    Sinh mệnh không phân sang hèn, đối với mỗi người mà nói, nó chỉ tồn tại một lần duy nhất. Cho nên khi người ta chết đi, mặc cho ngươi đại phú đại quý, mặc cho ngươi chí cao chí tôn, tất cả quyền lực cùng vinh quang đều sẽ không còn tồn tại.

    "Thánh chủ! Thánh chủ —— "

    Giờ khắc này, Lãnh thị huynh muội hoàn toàn đã bị trạng thái điên cuồng của Vân Phàm làm cho sợ hãi, Thánh Địa trừ bọn họ ra, cơ hồ toàn bộ chết hết. Nhiều năm tu luyện tâm tính ở thời khắc đối diện với tử vong, lộ ra bé nhỏ không đáng kể.

    "Ông ~~~ "

    Kình khí kích động, sát khí ngưng luyện.

    Vân Phàm giống như một mũi nhọn, từng quyền từng quyền đánh vào trên cương tráo phòng ngự của Lãnh thị huynh muội.

    "Oanh!"

    "Oanh —— oanh —— oanh —— "

    Một quyền nặng hơn một quyền! Một quyền mãnh liệt hơn một quyền!

    Lãnh thị huynh muội kêu cứu mấy lần nhưng không có kết quả, cuối cùng chỉ có thể ôm hận chết dưới hai tay của Vân Phàm.

    Đến đây, Thánh Địa nhất phương cùng những người đi theo bọn họ đã bị một mình Vân Phàm tiêu diệt, chỉ có Tâm Ma Đại Tôn cao cao tại thượng, bộ dáng vân đạm phong khinh.

    ...

    "Thật, thật là mạnh! Vân Phàm tông sư đã đột phá đến cảnh giới Vũ Vương hay sao?"

    "Không đúng, Đậu Xuất Vũ Vương cũng không có thực lực mạnh mẽ như Vân Phàm tông sư!"

    "Vân Phàm làm sao lại mạnh đến thế, hắn tu luyện võ đạo công pháp gì vậy?"

    Chúng võ giả nghị luận xôn xao, một người trong đó bỗng nhiên hỏi thăm, những võ giả chung quanh không khỏi sửng sốt.

    Khương Vô Tà trong mắt hiện lên ưu thương, nhẹ nhàng mở miệng nói: "Đó chính là võ đạo cấm kỵ trong truyền thuyết, Đại Diệt Thần Văn!"

    "Đại Diệt... Thần Văn..."

    Chúng võ giả nghe vậy cực kỳ sửng sốt, trong mắt tràn đầy nét khó tin.

    Thân là võ giả, không ai không biết Đại Diệt Thần Văn có ý gì, cũng không không ai không biết Đại Diệt Thần Văn đại biểu ý nghĩa gì.

    Trong chốc lát, chúng võ giả trầm mặc, trên mặt không có chút vui mừng, có chẳng qua là sùng kính và nội tâm chua xót đối với Vân Phàm.

    ...

    Vân Phàm lẳng lặng đứng nguyên chỗ, hai mắt đỏ ngầu nhìn lên bầu trời.

    Tà Thần cùng Hỏa Vân xuất hiện ở hai bên của Vân Phàm, hướng về phía hư ảnh trong bầu trời gầm thét!

    "Cạc cạc cạc két!"

    Tà Thần cười quái dị, lên tiếng giễu cợt nói: "Tu luyện vong tình thiên chương, quả nhiên đúng là hạng người vô tình vô nghĩa, ngay cả người của mình chết cũng không để tâm! Vân Phàm tiểu tử mặc dù ngu ngốc, nhưng hắn lại sống thật lòng hơn tất cả mọi người!"

    Đối mặt với lời giễu cợt của Tà Thần, Tâm Ma Đại Tôn không nhúc nhích chút nào.

    Trên trời gió nổi mây phun, không gian bỗng nhiên vặn vẹo, một thiếu niên tóc trắng từ trong hư không từng bước đi đến.

    "Thiên địa sơ khai có chánh tà, âm dương diễn hóa càn khôn kiếp, đại đạo vô tình chúng sanh diệt, vô thượng tâm ma huyền diệu quyết."

    Thanh âm lanh lảnh vang lên, Tâm Ma Đại Tôn từng bước đi tới trước mặt Vân Phàm, ánh mắt bình tĩnh không mang theo chút tâm tình ba động.

    "Rất tốt! Rất tốt!"

    Tâm Ma Đại Tôn nhìn Vân Phàm từ trên xuống dưới, phi thường hài lòng gật đầu: "Ngươi giết chí thân của bổn tôn, diệt môn nhân cùng đệ tử của bổn tôn, bổn tôn đáng nhẽ phải hận ngươi tới tận xương... Cho nên từ nay về sau, ngươi chính là tâm ma của ta! Nếu có thể đem ngươi chém giết, ta sẽ không lo không nghĩ, cầu được đại đạo."

    Nghe thấy lời của Tâm Ma Đại Tôn, mọi người chung quanh cảm thấy nội tâm lạnh lẽo.

    Thế gian thậm chí có người cố ý để cho người khác sát hại chí thân đệ tử của mình, chỉ vì gieo xuống tâm ma, sau đó đem ra chém chết ư?

    Công pháp như thế, hành động như thế, quả thực chính là mất hết nhân tính!

    Lời kết của tác giả
    Hiện tại hừng đông 4 giờ rưỡi, không ngủ được, vẫn không ngủ được.

    Ta dự định kết thúc ( Bất Diệt Thánh Linh ) quyển sách này, đây là ta nhiều năm trước tới nay, viết mệt nhất một quyển sách.

    Không có ai biết, ta làm quyết định này có bao nhiêu gian nan, ta so với bất luận người nào cũng muốn thống khổ.

    Xin lỗi, rất đáng tiếc nói cho đại gia, quyển sách này tạm thời không viết.

    Xin lỗi, kỳ thực Tử Mộc cũng không muốn kết thúc quyển sách này, chỉ là Tử Mộc cũng cần ổn định sinh hoạt.

    Ta thật sự nỗ lực, tận lực, thậm chí vì đề cử, mặt dày khắp nơi đi cầu người, cầu tác giả bằng hữu hỗ trợ đề cử, cầu biên tập cho cái đề cử.

    Sự thực chứng minh, những này cũng không có tác dụng.

    ( Bất Diệt Thánh Linh ) ký kết sau đó, chỉ trải qua ba lần trang đầu đề cử, sau đó. . . Sẽ không có sau đó, không lên nổi chính là không lên nổi, thậm chí biên tập trên căn bản không có xem qua tiểu thuyết của ta, cũng chưa từng có cho ta đề cập tới bất kỳ sửa chữa ý kiến. (đặc biệt ước ao những kia bị biên tập ưu ái tác giả, ta liền kiếm xà phòng thơm tư cách cũng không có. )

    Ha hả, một quyển phân loại nhân khí bảng, bảng đề cử, vé tháng bảng thường thường chiếm cứ 15 vị trí đầu tiểu thuyết, chỉ có 100 khoảng chừng : trái phải đều định, rất khó tưởng tượng đúng không? Hay là ta không nên tới nơi này, nơi này độc giả xác thực không thế nào yêu thích phong cách của ta.

    Kỳ thực biên tập viên không sai, ta nói những này, cũng không muốn oán giận bất luận người nào ý tứ, chỉ là trong lòng dù sao cũng hơi thất lạc. Lúc trước viết, ta liền viết rất dài rất dài đại cương, tỉ mỉ giả thiết cùng cố sự kết cấu, có thể nói quyển sách này ta tiêu tốn rất nhiều tâm huyết, thế nhưng cuối cùng nhưng đổi lấy thành tích như vậy, ta cảm thấy rất mệt, rất vô lực, rất bất đắc dĩ.

    Lần thứ hai nói tiếng xin lỗi!

    Tử Mộc hiện tại tiền lương ba ngàn có lẻ, chụp đi bảo hiểm sau đó liền ba ngàn cũng chưa tới, mà Tử Mộc tiền nhuận bút, liền cho con cái sữa bột tiền cũng không đủ, còn nhiều là dựa vào các anh em khen thưởng mới không như vậy chặt. Thế nhưng như vậy tiền lương cùng tiền nhuận bút, làm sao có thể nuôi gia đình sống tạm?

    Nửa năm qua, ta mỗi ngày chỉ làm ba chuyện, đi làm, gõ chữ, mang con cái.

    Đây là ta sinh hoạt toàn bộ, không có thời gian chơi game, không có thời gian xem phim, không có thời gian đi dạo phố, không có thời gian nói tụ hội. . . Rất nhiều rất nhiều sự tình, ta cũng không có, ta cũng không làm được.

    Ta hiện tại trạng thái rất nguy, vì kiên trì chương mới, mỗi ngày đi ngủ không vượt qua 6 giờ, trên đường còn có rời giường một, hai lần, cho con cái cho ăn nãi. Buổi trưa người vợ muốn làm cơm, muốn nghỉ trưa, ta chỉ có thể cõng lấy con cái gõ chữ, mặc kệ lại khổ lại luy, ta cũng như thế kiên trì lại đây.

    Nhưng mà kiên trì không chắc sẽ thành công.

    Có lỗi với mọi người, ta đã từng đồng ý, chờ quyển sách này xuất bản sau đó ký tặng cho đại gia, thế nhưng bây giờ nhìn lại là không làm được, rất xin lỗi, rất xin lỗi! Ta chỉ có thể đem ( trời xanh ) phồn thể bản biếu tặng một ít cho cá biệt độc giả, bởi vì năm đó lưu giữ không nhiều, vì lẽ đó không cách nào làm được người người cũng có, hi vọng đại gia có thể lý giải.

    Ta sâu sắc cảm thấy hổ thẹn, có lỗi với các ngươi.Có lúc, ta cảm giác mình như một thằng hề.

    Lúc lên giá, nói cái gì muốn nổi bật hơn mọi người, nói cái gì phải kiên cường dũng cảm, những kia đều là phí lời! Cuối cùng, nên bị giẫm thời điểm vẫn như cũ bị dẵm đến sưng mặt sưng mũi, nên rơi lệ thời điểm vẫn như cũ trốn ở góc rơi lệ.

    Chịu khuất nhục, sau đó tìm trở về, tát vào mặt chát chát chát. . . Đây là cố sự bên trong nhân vật chính, là đỉnh vô số vầng sáng nhân vật chính.

    Sự thực chứng minh, ta chỉ là một người bình thường, rất phổ thông rất phổ thông người bình thường.

    Cảm tạ những kia vì ta bỏ phiếu, vì ta khen thưởng, vì ta đặt mua anh chị em, kỳ thực ta đều biết, đại gia đều là người bình thường, nào có cái gì ông chủ lớn lớn cường hào, thế nhưng các ngươi nhưng vẫn như cũ vì ta khen thưởng, vẫn như cũ dùng tiền vì ta trùng bảng, những này ta đều biết. Vì lẽ đó ta vẫn đang nói, ta nợ các ngươi, cả đời đều thiếu nợ các ngươi.

    Cảm tạ các ngươi, cảm tạ.

    . . .

    Cuối cùng, ta sẽ thay cái trang web tiếp tục tiếp tục viết, quyển sách tiếp theo vẫn như cũ duyên dùng quyển sách này thế giới quan cùng bộ phận cơ cấu, thông qua mặt bên miêu tả, đem quyển sách này cố sự làm cái bàn giao.

    Nếu có thể tìm tới một ổn định địa phương, ai lại đồng ý khắp nơi phiêu bạt? Chỉ hy vọng lần này có thể ổn định lại cố gắng phát triển đi!

    Nếu như còn nguyện ý bồi tiếp Tử Mộc nhảy hố, liền đến đi, ta chờ đại gia.

    Các ngươi muốn mắng ta, liền mắng đi, mắng ta một người là tốt rồi, ta có lỗi với mọi người!

    ( Tiên ấn ) hiệp ước thời gian còn chưa tới kỳ, mở không được, vì lẽ đó ta mặt khác mở ra một quyển, ( Tiên ấn ) mặt sau sẽ viết lại.

    . . .

    Tử Mộc, 2015 năm ngày mùng 8 tháng 7 đêm khuya

    Tác giả cảm nghĩ:

    1 ngày trước Tử Mộc vạn quân

    Kiên trì lâu như vậy, hay là muốn từ bỏ. . . Xin lỗi! Xin lỗi! Xin lỗi!
     
    Last edited by a moderator: 12/7/19
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)