Băng Hỏa Phá Phôi Thần - Vô Tội - Tây Phương Huyền Huyễn - (New: Chương 21)

Thảo luận trong 'Truyện tạm dừng' bắt đầu bởi Dạ Tâm, 31/12/13.

  1. Re: Băng Hỏa Phá Phôi Thần - Vô Tội - Tây Phương Huyền Huyễn - (New: Chương 11)

    BĂNG HỎA PHÁ PHÔI THẦN
    TÁC GIẢ: Vô Tội


    Chương 15: Rèn luyện thân thể
    Dịch: Vít
    Nguồn: Bàn Long Hội - banlong.us





    Một tiếng nổ vang lên chát chúa... Milo lão sư một thân đồng phục xanh bó sát người của học viện ha hả cười vang rồi bay ngược ra phía sau mấy mét, vững vàng hạ xuống trên khán đài.

    Tới giờ Arryn rốt cuộc mới mơ hồ thấy rõ Milo lão sư - một trung niên đại thúc râu quai nón khuôn mặt vuông vức.

    "'Rầm Ào Ào'"!

    Quái vật Behemoth khổng lồ nặng nề rụng xuống khán đài, vảy giáp trước ngực cơ hồ hoàn toàn bị vỡ nát.

    Nó cố sức chống bốn tay xuống mặt đất, nhưng thân thể lại không ngừng run rẩy không đứng dậy nổi.

    "Ha ha!"

    Lúc này phần lớn đệ tử trên khán đài đã chạy tán loạn ra phía ngoài, nhưng Ribeiro thì ngược lại lại hưng phấn cười hô hố xông về phía con Behemoth.

    "Ribeiro, làm gì thế?"

    Arryn theo bản năng đứng dậy, chạy theo Ribeiro định kéo hắn lại, nhưng khi tay cậu còn chưa chạm tới Ribeiro thì thằng này đã cực kỳ hưng phấn vọt tới trước người con Behemoth, đấm vào con quái một quyền, rồi dường như chưa đã nghiện mà còn bồi thêm một đá vào nó nữa.

    Milo lão sư ngơ ngác.

    "Hách!"

    Behemoth cự quái mặc dù chưa thể đứng dậy nhưng trong tiếng gào rú tức giận điên cuồng thì nó cũng vung lên bốn cánh tay quơ tới.

    Arryn vừa mới kéo được áo của Ribeiro thì chợt cảm thấy bầu trời tối sầm lại. Cậu mới ngước lên theo phản xạ thì đã chỉ còn thấy có bốn cánh tay thô to đang xé gió giáng xuống.

    "Ah!"

    Mà càng khiến Arryn điên tiết là vào giây phút này thì cái thằng Ribeiro vẫn chẳng thèm có tí ý định bỏ chạy nào mà vẫn hung hăng manh động hảy dựng lên đá thêm một đá vào chân con Behemoth nữa.

    "Toàn Phong Liệt!"

    Cơ hồ là theo phản xạ tự nhiên, tay Arryn đưa ra sau, thân hình cũng ngửa ra theo đà đó rồi cả hai cánh tay như chớp bắn về phía trước.

    Mười cái roi gió trong suốt quấn quýt lấy nhau bắn ra, nhưng chỉ nghe "Ba~ ..." một tiếng chúng nó thì đã bị bốn cánh tay đang nện xuống của Behemoth toàn bộ đánh nát.

    "Lợi hại thật!"

    "Lần này thảm rồi!"

    Arryn vốn chắc mẩm phen này mình cùng Ribeiro phải bị đánh thành một cái bánh đa bẹp dí trên khán đài... nhưng ngay lúc đó thì một thân ảnh cũng không cao lớn cho lắm chợt như một cơn gió vụt hiện ra chắn trước mặt của hắn.

    Oà...ành!

    Con quái thú Behemoth vốn đang ngã ngồi trên khán đài chợt văng ra phía sau, đụng nát rào chắn rồi mang theo vô số đá vụn xung quanh mà nặng nề nện người xuống trong sân đấu.

    Chờ đến khi nó rơi ầm xuống nền sân đấu thì Arryn mới nhìn rõ thân ảnh của vị Rui lão sư nhìn không có gì đặc biệt nhưng lại nhanh tựa thuấn di đang đứng ở trước mặt mình.

    "‘Chiến Thú khảo hạch’ hôm nay tạm thời hủy bỏ... Đã có người cho con Behemoth này dùng một loại thuốc nào đó rồi."

    Rui lão sư đang đưa lưng về phía Arryn hơi chút xoay người nhìn về phía Milo lão sư nói.

    ". . ." Arryn càng bó tay mà quay đầu liếc Ribeiro.

    "Được."

    Vị Milo lão sư râu quai nón vương vức mới khẽ gật đầu thì Arryn chỉ cảm thấy mắt bỗng hoa lên, Rui lão sư vốn còn đứng trước mặt hắn đã đã xuất hiện bên cạnh con cự quái Behemoth trong sân bắt đầu tỉ mỉ kiểm tra thân thể nó... mà con quái nọ lúc này đã chẳng biết còn sống hay không, chỉ nằm một chỗ bất động.

    "Lá gan các ngươi cũng không nhỏ... có điều còn chưa đủ lợi hại, lần sau nên chú ý an toàn, không được vọng động." Milo lão sư râu quai nón quanh mặt nhìn qua rất thô bạo cuồng dã nhưng lúc này lại nhìn Arryn cùng Ribeiro mà hòa ái nói một câu như vậy, sau đó mới nhảy xuống sân đấu.

    Lúc nhảy xuống thì rõ ràng hắn cũng không thèm dùng chút thuật lực nào, thân thể tựa như một tảng đá nặng nề nện xuống đất khiến khóe miệng Arryn cũng không khỏi co quắp lại.

    "Đi thôi!"

    Ribeiro vài giây đồng hồ trước vẫn còn tràn đầy manh động nhưng hiện đã tỉnh táo đẩy mắt kiếng, ra hiệu cho Arryn rời khỏi khán đài với hắn.

    "Ngươi nhét vào là thuốc để cho Behemoth điên cuồng hả?" Arryn quay đầu nhìn thoáng qua ba vị lão sư trong sân, dùng âm thanh mà ba vị này khó có khả năng nghe thấy buồn bực hỏi.

    "Điên cuồng gì đâu, chỉ là giúp Behemoth khôi phục điểm thực lực vốn có của nó mà thôi."

    "Toàn bộ Chiến Thú khảo hạch đều đã bị ngươi phá mất rồi."

    "Vốn cái kiểu Chiến Thú khảo hạch uốn éo như biểu diễn đó có gì hay ho đâu, cự quái thì đã bị rèn giũa tới mức chẳng còn tí uy hiếp nào với đám đệ tử, chỉ có thể bị đệ tử thay phiên đánh cho đã tay. Ngươi chẳng lẽ không thấy là có thêm một chút kích thích như vừa rồi mới càng đẹp mắt hơn một ít sao chứ?"

    "Nhưng mà ngươi không lo là sẽ có đệ tử tham gia khảo hạch bị đánh chết sao? Cái thằng lúc nãy bị đánh thành bánh dính vào trên tường không biết còn sống nổi không nữa." Đang đi khỏi khán đài thì Arryn rốt cuộc nhịn không được, kêu lên với Ribeiro đang tỏ vẻ nhởn nhơ khoái chí.

    "Lo gì?"

    Ribeiro liếc Arryn, "Năng lực chữa trị của thuật sư khoa Y trong Học viện St.Léman rất cường đại đấy, hơn nữa mấy tên kia cũng đã là thuật sư thành công ngưng luyện ra Thuật Nguyên Lạp nên cho dù bị đánh dính vào trên tường thì nhiều nhất cũng chỉ gãy mấy cái xương thôi, làm sao mà chết được. Chỉ tiếc cái là ba tinh anh lão sư này lại lợi hại quá mức, chẳng bị lấy một điểm tổn thương đã dễ dàng xử lý xong con cự quái này rồi."

    Arryn càng bó tay: "Chẳng lẽ ngươi còn muốn cho lão sư bị thương...?"

    "Chẳng lẽ ngươi không muốn nhìn thấy một chút thực lực chân chính của tinh anh lão sư trong học viện sao? Nếu không có ta bỏ nhiều công sức ra như vậy thì làm sao mà mọi người thấy được tinh anh lão sư xuất thủ chứ!" Ribeiro nhếch miệng nói: "Chỉ tiếc thực lực vẫn còn kém quá xa, bí thuật của những lão sư này còn không có hiển lộ ra tới... tràng diện căn bản còn không đủ kích thích."

    "Behemoth cũng nhảy lên trên khán đài rồi mà còn chưa đủ kích thích!!!" Arryn tức tối nghiến răng kèn kẹt: "Học sinh lớp trên cũng còn không dám xông lên, ngươi còn hung hăng nhảy lên đánh nó làm gì!!!"

    "Có lão sư ở đó thì chúng ta không thể nào chết được, mà cái loại cự quái hiếm thấy như Behemoth thì ngươi không cảm thấy nhảy vào đánh hôi nó hai đấm rất đã sao?"

    ". . ."

    "Hiện tại Chiến Thú khảo hạch đã hết, hay là chúng ta đi đánh người thu phí bảo hộ đi?"

    "Không!"

    . . .

    Arryn mặc dù đối với cái chiêu thức ‘Tật Phong Thứ’ mà Ribeiro dùng lúc đánh nhau trong phòng ăn cũng cảm thấy rất hứng thú, nhưng vừa mới trải qua việc trong Mãnh thú huấn luyện quán khiến cậu cảm thấy nếu còn cùng Ribeiro đi làm chuyện gì nữa thì chắc chắn sớm muộn gì sẽ bị đập thành một cái bánh bẹp dí trên mặt đất đấy... Cho nên sau khi mua một đống lớn đồ ăn thì Arryn liền trực tiếp quay lại khu ký túc Ivy, cậu chuẩn bị tiếp tục vào trong rừng cổ thụ quanh ký túc luyện tập các bài huấn luyện căn bản mà Houston bố trí.

    Mặc dù Houston trong học viện không phải là loại tinh anh lão sư lợi hại gì, hơn nữa còn là ‘Sổ đen lão sư’vô cùng sĩ diện âm hiểm, nhưng Arryn mấy ngày này từ rất nhiều phương diện cũng đã hiểu ra được là không biết có phải Houston lão sư dạy đệ tử thật sự rất có bài bản hay tại hắn quá biến thái nên đệ tử không dám không nghiêm túc nữa... dù sao đệ tử các lớp mà Houston lão sư dạy tham gia khảo hạch thành tích cuối năm cũng đạt điểm cao hơn không ít so với các ban khác.

    Lần trước lúc đánh nhau ở phòng ăn thì động tác nhanh nhạy cùng sự linh hoạt của các đệ tử năm trên đã để lại cho Arryn ấn tượng sâu sắc, lại thêm hôm nay được thấy lực lượng thân thể cường hãn của Milo lão sư nên càng khiến cậu có chút khát vọng.

    Lực lượng thân thể cường hãn tới mức đó kể cả không sử dụng bất kỳ thuật lực nào thì thuật sư bình thường cũng căn bản không phải là đối thủ.

    Mà động tác linh hoạt cùng lực lượng thân thể cường hãn đều được thiên chuy bách luyện ra từ trong các bài huấn luyện căn bản thường ngày đấy.

    "Ngươi biết chưa? Chiến Thú khảo hạch hôm nay xuất hiện bất ngờ, Behemoth đã thoát khỏi khống chế, ngay cả ba tinh anh lão sư cũng phải xuất thủ."

    "Có bất ngờ... Hôm nay quên đi xem, mau kể lại cho ta với!"

    "Hình như là cự quái bị ai đó cố tình cho ăn một loại dược vật nào đó để khôi phục thực lực... kết quả thoáng cái liền đập bay một đệ tử tham gia khảo hạch, sau đó còn xông lên khán đài nữa. Bất quá trừ tên đệ tử kia ra thì không ai bị thương tổn gì nữa rồi. Milo lão sư lúc đó nghe nói thật là lợi hại, căn bản ngay cả Thuật nguyên lạp cũng chẳng thèm dùng, chỉ dùng thân thể xô tới cũng xô cho con cự quái ngã rụng trên khán đài, không bò dậy nổi."

    "Milo lão sư vốn chính là lão sư có thân thể cường tráng nhất trong tất cả các lão sư đấy, cũng không chỉ do Huyết mạch lực mà nghe nói ông ta còn đam mê luyện tập căn bản hơn cả luyện tập thuật kỹ nữa. Trước đây ta còn nghe các học sinh lớp lớn kể rằng Milo lão sư hồi đó còn không có chuyện gì mà cứ đánh cây, húc vào các cây cổ thụ như trâu rừng ấy chứ."

    Đang trên đương đến gần rừng cổ thụ thì Arryn nghe thấy mấy đệ tử lớp trên xì xầm với nhau khi đi ngang qua.

    "Đánh cây, húc cây sao...? Nghe cũng có vẻ hay!"

    Trong chớp mắt, những cây đại thụ chọc trời trong rừng cổ thụ gần ký túc xá Ivy bỗng đột nhiên biến thành địch thủ trong mắt Arryn.

    . . .

    "Ba~!"

    Trên một khối đất trống trong rừng cổ thụ, Arryn ra sức nện một đấm vào trên thân một cây đại thụ.

    "Đau quá!"

    Cánh tay cùng thân thể của cậu rung lên, khuôn mặt méo xệch.

    Trước đó, hắn đã hoàn thành xong hết các bài huấn luyện căn bản mà Houston giao về, cả người ướt sũng mồ hôi.

    Hiện giờ sau khi toàn lực đánh một quyền vào thân cây thì nắm đấm của Arryn đã có chút sưng đỏ, nhưng cậu vẫn không dừng lại mà lại nhảy vọt lên, đem thân thể của mình toàn bộ húc vào thân cây trước mặt.

    "Ah!"

    Lại thêm một tiếng hét thảm vang vọng khoảng không nơi rừng cổ thụ.

    Arryn tựa như một tấm bánh đa mềm, trượt xuống dọc thân cây, rớt phịch xuống đất.

    "Ah!"

    "Ah!". . .

    Từng đợt tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.

    Rừng cổ thụ lại rì rào tán lá để đón chào một cảnh tu luyện buồn cười hiếm hoi trong mấy năm gần đây.

    Một thân ảnh nhỏ bé nhảy nhót quanh một thân đại thụ, đấm đấm đá đá mấy cái tới khi tay chân đau tới mức không còn cảm giác thì lại quăng cả người húc bổ tới... đụng vào, sau đó là "Ah" một tiếng dính vào trên thân cây rồi trượt xuống.

    "Thằng này..."

    Trên một cành cao của thân cổ thụ cách sau lưng Arryn không xa, Kate – vị lão sư trẻ tuổi của Học viện mà cậu từng gặp khi báo danh đang âm thầm đứng lặng.

    Nhìn bộ dạng buồn cười của Arryn, Kate một mực không nhịn được cười, nhưng lại có chút cười không nổi.

    Mấy phút đồng hồ sau, thấy Arryn vẫn không định dừng lại thì thân ảnh Kate rốt cục khẽ động, cực kỳ nhanh nhẹn lấy điểm tựa trên các cành cây để di động, rồi bắn ra từ độ cao gần mấy chục mét.

    "Ah!"

    Lại một tiếng hét thảm vang lên, Arryn đứng dậy sau khi trượt xuống từ một thân cây... cậu bỗng phát hiện đã có thêm một bóng người xuất hiện ở khoảng đất trống này.

    "Ke... Kém tệ lão sư?" Arryn xoa xoa nắm đấm cùng chân mình, có chút thất thần nhìn Kate nói .

    "...." Kate có chút cam chịu lắc lắc đầu: "Ta là Kate lão sư, không phải Kém tệ lão sư."
     
  2. Re: Băng Hỏa Phá Phôi Thần - Vô Tội - Tây Phương Huyền Huyễn - (New: Chương 11)

    BĂNG HỎA PHÁ PHÔI THẦN
    TÁC GIẢ: Vô Tội


    Chương 16: Ngươi chính là quái vật
    Dịch: Bon
    Nguồn: Bàn Long Hội - banlong.us





    “Ta nhớ được người là lão sư ở chỗ báo danh kia.” Arryn ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Sao người lại ở chỗ này.”


    “Vừa lúc đi ngang qua thôi, phát hiện ngươi đang luyện tập ở đây.” Kate nhìn sang hỏi Arryn: “Lão sư Houston cho các ngươi luyện tập như thế này sao?”


    Arryn lắc đầu trả lời: “Không, cái này do ta nghe được Milo lão sư dùng qua phương pháp này nên mới thử xem sao.”


    “Ặc, thằng này…”


    Kate đứng hình, chân mày cau lại. Sau khi trầm ngâm một lúc thì hắn nhìn sang Arryn khẽ gật đầu: “Mấy động tác này nếu ngươi định luyện tập thì cố gắng làm cho tốt để nó trở thành thực dụng kỹ, sẽ có chỗ tốt.”


    Arryn ngẩn người trong giây lát: “Thực dụng kỹ?”


    “Có thể dùng kết hợp các chiêu số khi chiến đấu.” Kate thật thà giảng giải: “Thân thể và thuật lực đều là vũ khí của thuật sư. Hiểu một cách đơn giản là muốn chiến thắng đối thủ thì không từ thủ đoạn, sử dụng hết thảy mọi thứ để đạt được mục đích. Thuật sư chỉ biết dùng thuật thì nhất định không phải là người am hiểu chiến đấu.”


    Arryn như hiểu ra được nhiều thứ, không ngừng gật gật đầu đồng ý.


    “Nếu muốn dùng sức mạnh thân thể gây tổn thương lớn nhất cho đối thủ, biện pháp tốt nhất chính là nện đối phương trước khi bị đối phương đánh trúng.” Giọng nói nhẹ nhàng ôn hòa của Kate tiếp tục vang lên: “Tốc độ có thể gia tăng lực đánh vào, đột nhiên đổi hướng giúp tránh đòn tấn công của đối phương, vọt tới trước mặt đối thủ thì có thể ra đòn một cách xuất kỳ bất ý.”


    “Ngươi nhìn cho kỹ nhé.”


    Sau khi Arryn tập trung chú ý vào mình, Kate đột nhiên khởi động nhanh chóng tăng tốc. Khi còn cách cây đại thụ không xa lắm, hắn đột nhiên nhảy tới trước, lăn mình trên mặt đất sau đó bằng tốc độ kinh người nện một đấm lên thân cây.


    “Uỳnh!”


    Vỏ cây rắn chắc chia năm xẻ bảy, lộ ra phần ruột trắng bên trong cùng với vô số vết nứt chằng chịt.Nhưng như thế chưa phải đã chấm dứt, bả vai Kate tiếp tục đụng mạnh vào.


    “Ầm!” Một tiếng vang thật lớn, cả cây Cự Mộc rung lên không ngừng, vô số lá cây như trời đổ mưa bay xuống lả tả không ngừng.


    Tới lúc này Arryn triệt để chấn động, chỉ biết đứng đó há hốc mồm.


    Vốn thân cây không có dấu vết gì nhưng giờ xuất hiện hai vết lõm một lớn một nhỏ. Nhìn mấy mảnh vỏ cây hẹp dài bị đánh bay ra, Arryn có thể khẳng định nếu như mình bị đụng trúng thì kết cục không khác mấy Moss bị cự quái đập vào người.


    “Toàn lực gia tốc giúp tăng lực đánh vào, lộn vòng trên mặt đất giúp né tránh công kích của đối phương, đồng thời làm đối thủ trở tay không kịp.” Nhìn Arryn vẫn còn đang sững sờ, Kate tiếp tục giảng giải: “Một bộ các động tác liên hoàn này vừa giúp rèn luyện thân thể, vừa có tác dụng thực chiến. Điểm máu chốt nhất chính là từ lúc lăn lộn cho tới khi ra đòn thì đều phải liên tục, phát lực muốn đạt mức cao nhất thì tốc độ không được chậm lại. Đồng thời, thời cơ xuất đấm cũng phải khống chế tốt, dùng một đấm này rút ngắn khoảng cách hai bên, ngăn cản hành động tiếp theo của đối phương, nhưng không thể vì một đấm này của ngươi mà làm chậm đi động tác va chạm tiếp theo.”


    “Đa tạ lão sư, ta minh bạch rồi! Ta tới thử một chút.”


    Arryn hưng phấn gật gật đầu, hô to một tiếng nữa, lấy hết dũng khí lao mạnh về phía cây đại thụ phía trước.


    “Hí…hí..”


    Ánh mắt Kate co rút lại, không khí hít sâu một hơi đầy kinh ngạc.


    “Uỳnh!”, “uỳnh!” Hai tiếng nổ vang lên, Arryn nảy người lên khỏi mặt đất, đấm mạnh một đấm vào thân cây, sau đó cả người tiếp tục đụng mạnh vào.


    “Aaaaa….”


    Mặc dù ngay lập tức vang lên tiếng kêu thảm thiết, nhưng cả người Kate như cứng lại, trong ánh mắt tràn ngập sự ngỡ ngàng.


    So về mặt lực lượng cũng như tốc độ thì Arryn đương nhiên không thể bằng hắn rồi, nhưng nếu tính về động tác thì lại cực kỳ liên tục, trơn tru như từng làm rất nhiều lần vậy.


    Chỉ trải qua lần đầu tiên, Arryn đã nắm giữ hoàn toàn bộ động tác này. Những khó khăn mà hắn nói ra lúc nãy, đối với Arryn mà nói như không tồn tại vậy.


    Hắn gần như không cần giảng giải cũng như chỉ dẫn bất cứ thứ gì. Nếu cứ luyện tập tiếp như thế này thì Arryn sẽ xuất chiêu nhanh hơn, lực bùng nổ cũng mạnh hơn.


    Trước kia Kate cũng huấn luyện qua không ít đệ tử, cũng gặp một ít người xem như thiên tài, nhưng năng lực học tập cũng như khả năng lĩnh ngộ thì không ai so sánh nổi với Arryn.


    “Thằng này đến cùng là tên quái vật nào vậy, thiên tài bẩm sinh chăng? Rốt cuộc huyết mạch thần bí nào đây ta?” Lòng bàn tay của Kate rịn ra tầng mồ hôi lành lạnh, trái tim thì lại đập mạnh một cách kịch liệt.


    “Kate lão sư, là thế này sao?” Vẻ mặt Arryn ngồi dưới đất đầy thống khổ nhưng đôi mắt lại nhìn về phía hắn đầy mong đợi.


    “Đúng rồi đấy.” Kate lấy lại bình tĩnh: “Ngươi nếu có hứng thú thì ráng luyện tập cho tốt.”


    “Cảm ơn Kate lão sư.”


    “Không cần khách khí, ngươi luyện tập đi nhé.”


    Thân hình Kate khẽ động bắn lên cao, nhanh chóng thành ảo ảnh phía trên khu rừng cây đại thụ


    “Thật là lợi hại, Kate lão sư khẳng định là tinh anh lão sư của học viện. Có điều ta đoán ước chừng nếu so với Milo lão sư và Rui lão sư thì vẫn còn kém chút chút.”


    Lúc này Kate còn đang ở trong bụi cây suy tư xem có nên giảng dạy thêm cho Arryn ít món đồ chơi hay không thì tiếng nói của Arryn vọng đến tai, thiếu chút nữa thì hắn đã bước hụt chân, ngã chõng gọng xuống đất.


    “Aa!”, “Aaaa..”


    Trong khu rừng cự mộc không ngừng vang lên tiếng kêu rên thảm thiết.
    …..
    Bầu trời đêm lại bao phủ toàn bộ học viên Saint Dawm, khu rừng cây đại thụ lại lần nữa trở về với vẻ bình lặng của nó.


    Sáng sớm ngày hôm sau, trong lúc Arryn còn đang mơ mơ màng màng thì bỗng nhiên hắn cảm giác được trước mặt mình xuất hiện một đám mây đen. Hắn vửa mở mắt ra thì phát hiện Riberro đang đứng trước giường của mình từ lúc nào, đã vậy còn không hề nhúc nhích, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc. Lúc này thần chí hắn không tỉnh táo miệng lầm bầm: “Hôm qua ngươi về lúc nào thế. Ta chờ ngươi không nổi nên đành phải ngủ trước. Mà người đứng ở đây nhìn ta kỹ thế, dọa ta chết khiếp. Ta có phải cự quái đâu, có gì hay để nhìn.”


    “Ngươi so với đám cự thú bên trong bãi săn bắn quái vật của học viện còn thú vị hơn nhiều, thật sự có nhiều điểm ta không tài nào nhìn thấu được ngươi.” Giọng nói Riberro đầy nghiêm túc vang lên, hắn liếc mắt nhìn sáng Arryn, đôi mắt giấu sau tròng kính lóe lên như ánh nắng buổi sớm xuyên thấu qua khung cửa, tạo nên lớp hàn băng.


    “Ta đặc biệt chỗ nào chứ?” Arryn lau sạch nước miếng chảy ra nơi khóe miệng, ngồi dậy mà vẫn còn mơ mơ màng màng.


    “ Ngày hôm qua trở lại ta cứ tưởng đi nhầm phòng”. Riberro vẫn nhìn hắn chăm chú nói: “Nhìn kỹ ngươi một chút, mới phát hiện không biết hôm qua ngươi bị ai tẩm quất mà mặt mũi bầm dập, đoán chừng lúc đó lão sư Houston có nhìn thấy cũng không nhận ra ngươi.”


    Nghe Riberro nói vậy, Arryn ngượng ngùng cười trả lời: “Ta không phải bị đánh, qua quá trình luyện tập mới bị như thế đấy.”


    “Vậy giờ ngươi bước tới gương mà nhìn đi.” Riberro khẽ nâng mắt kiếng nói.


    Arryn vẫn mang nét mặt ngu ngơ tiếng về phía chiếc gương, nhìn thoáng qua cái thì hai mắt muốn trợn to lên, mồm há to.


    Hai tay cùng với khuôn mặt của hắn đều trắng trẻo, lành lặn, cơ bản nhìn không thấy được có dấu hiệu bị bầm tím hay tổn thương gì.


    “WTF?” Tiếng la đầy kinh hãi vang lên trong phòng.


    “Ngươi lại hỏi ngược ta có chuyện gì xảy ra à?”


    Riberro hừ lạnh, trừng mắt: “Buổi tối khi ta quay lại thì mặt mũi ngươi bầm dập như mới bị đánh hội đồng, nhưng lúc tỉnh lại vào sáng nay thì một chút dấu vết cũng không còn lưu lại. Đã vậy y phục ngươi như nhỏ đi không ít.””


    Arryn lại liếc nhìn quần áo, lại tiếp tục kêu to: “Tại sao lại như thế, quần áo của học viện Saint Dawn mắc như vậy thì chất lượng sao lại kém cỏi quá, lại còn biết cả co rút nữa chứ.”


    “Co rút?”


    Riberro tới trước người Arryn, gằn giọng: “Ngươi nhìn lại xem có phải co rút hay không. Lúc ngươi vừa nhập học thì thấp hơn ta nửa cái đầu, giờ thì nhìn xem hả, hả?”


    Arryn nhìn Riberro một vòng từ trên xuống dưới, sau đó lại nhìn lại mình thì hai mắt thiếu chút nữa muốn rớt rớt ra ngoài.


    Đến giờ hắn cũng nhận ra được ống tay áo của mình rõ ràng đã ngắn hơn nhiều, quần áo bó chặt hơn, không phải do nó co rút lại mà do bản thân Arryn đã lớn lên rất nhiều.


    “Chỉ mấy ngày trước thôi ngươi còn thấp hơn ta cả nửa cái đầu, vậy mà giờ đã gần xấp xỉ rồi.” Riberro nhìn Arryn, mìm cười đầy hứng thú: “Ngươi nói có phải so sánh với đám cự thú trong bãi săn thì ngươi thú vị hơn không?”


    “Ta…”


    Arryn hoàn toàn không thể phản bác gì được.


    Hắn biết chắc đây là do tác dụng của lực lượng huyết mạch thần bí mà lão Hopkins đã nhắc tới.




    Lúc này hắn hoàn toàn tỉnh táo nên có thể cảm giác những vết thương do việc tập luyện ngày hôm qua đã chỉ hơi nhưng nhức mà thôi, hơn nữa cảm giác cực kỳ mệt mỏi đã không còn, thay vào đó là sự sảng khoái và tươi mới.


    Hắn thật sự cảm nhận được bản thân tràn đầy tinh lực, thêm vào đó thể lực dường như còn mạnh thêm không ít.


    “Được rồi, đừng ngẩn người nữa. Dù sao ngươi cũng không hung hăng càn quấy nên cho dù có chút cổ quái thì ta cũng sẽ không thu phí bảo hộ đâu.” Nhìn Arryn vẫn còn đang sửng sốt, Riberro lại tùy ý phất phất tay: “Mau mặc quần áo vào, chuẩn bị đi nè.”


    “Xuất phát? Đi đâu thế, lại làm chuyện xấu nữa à?” Arryn trả lời theo bản năng.


    Riberro nhìn sang, vẻ mặt có chút khinh bỉ với phản xạ vô điều kiện của Arryn: “Ngươi ngủ chưa tỉnh hả? Không nhớ hôm nay học viện Saint Dawn chúng ta có cuộc so tài đối kháng với học viện South Cliff à?”


    “Ối, mém tí nữa thì quên mất trận đấu hấp dẫn hiếm có này.”


    Arryn cuối cùng cũng thoát khỏi trạng thái ngây ngốc, tay chân luống cuống thay quần áo, nhưng đáng tiếc hắn nhận ra sự thật đau lòng, quần áo của hắn không còn cái nào mặc vừa nữa.


    “Làm sao bây giờ?” Hắn nhìn sang Riberro, giọng có chút gấp gáp.


    “Mặc tạm đồ của ta đi.” Riberro tiện tay ném sang cho Arryn một bộ quần áo.


    “Để khi nào trở về tìm đến lão sư trông coi túc xá đổi lại cũng được.”


    Arryn vô cùng cảm kích liên tục gật gật đầu.


    Sau khi lao vào trong rửa mặt một hồi thì hắn lại chạy như gió ra chỗ Riberro đang đứng ngay cửa. Tiếp đó, hai người ghé qua căn tin số ba mua ít đồ ăn dọc đường rồi vừa ăn vừa đi về hướng sân thi đấu diễn ra trận đối kháng vào lúc sáng sớm.

     
    Chỉnh sửa cuối: 10/1/14
  3. Re: Băng Hỏa Phá Phôi Thần - Vô Tội - Tây Phương Huyền Huyễn - (New: Chương 11)

    BĂNG HỎA PHÁ PHÔI THẦN
    TÁC GIẢ: Vô Tội


    Chương 17: Tiểu đội học viện South Cliff
    Dịch: Tạ
    Nguồn: Bàn Long Hội - banlong.us





    "Dường như không đúng nha!"

    Càng đến gần sân đấu của St.Léman, vẻ mặt Arryn lại càng hồ nghi, không nhịn được mà lẩm bẩm.

    "Có cái gì không đúng? " Ribeiro quay đầu nhìn thoáng qua Arryn thốt: "Arryn này, ngươi có thể ăn nốt cây lạp xưởng rồi nói không? Vừa ngậm một cây lạp xưởng nướng vừa nói chuyện ngươi không thấy trông rất buồn cười sao?"

    "Được... được!”

    Arryn chỉ nhai hai ba cái đã liền nuốt xong cây lạp xưởng xuống bụng, sau đó nhìn thoáng qua sân đấu bề thế của học viện St.Léman ngay trước mắt, liền thốt lên: "Ribeiro ngươi có nhớ lầm ngày tranh tài không vậy? Chuyện không những liên quan đến vinh dự của học viện mà còn là trận đối kháng giữa hai đội lợi hại nhất của hai học viện, so với “Chiến thú khảo hạch” còn căng thẳng hăn thì người xem phải nhiều hơn chứ, sao dọc đường ta thấy thưa thớt quá vậy? "

    "Đơn giản thôi!”

    Ribeiro nhìn dòng người thưa thớt trên đường liền đáp: "Bởi chiến tích của học viện St.Léman chúng ta thật sự là quá kém rồi, mỗi lần đến xem đều hi vọng học viện chúng ta dần người khác ra bã thì mỗi lần lại nhìn thấy đội mình bị người ta đánh cho bầm dập, thất bại nối tiếp thất bại, thể diện mất hết thì ít người đến xem là đương nhiêu rồi! Đối với đa số học sinh thì lần tranh tài này là thịnh hội lớn nhất ở vương quốc Archer này. Có vô số học sinh, thậm chí là ngay cả học sinh đã tốt nghiệp thì cũng họp nhau chạy tới quan sát cuộc tranh tài của học viện mình. Nhưng đối với học viện St.Léman chúng ta thì cuộc tranh tài gay cấn khắp cả nước như vậy thì lại bị người ta bỏ quên rồi!"

    " Càng là chiến tích không tốt, càng là thực lực không mạnh thì phải càng đến sân để cỗ vũ bọn họ chứ!" Arryn đáp lời: "Như vậy mới có khí thế, nói không chừng như vậy bọn họ có thể phát huy được tốt hơn một chút chứ!"

    "Đó là ngươi nghĩ mà thôi, có mấy ai không sợ mất mặt giống như ngươi đâu cơ chứ!"

    "Nhưng càng là cảm thấy mất mặt, càng không chú ý đến cuộc thi đấu thì càng không giống những học viện khác dấn thân vào cuộc thi đấu, đó không phải là càng kém xa hơn, càng không có khả năng chiến thắng sao?"

    "Có đầu óc lắm, nói trúng trọng điểm rồi!" Ribeiro híp mắt đáp: "Hiện tại học viện St.Léman này có rất nhiều kẻ có thiên phú giống như Hawthorne, đã ngưng luyện thuật nguyên lạp trở thành thuật sư từ sớm nhưng cũng chỉ biết núp bóng trong học viện để bắt nạt những người khác như bọn phế vật mà thôi. Ta nghĩ bọn phế vật đó bây giờ dũng khí đã chạy biến đi cả rồi! Nếu ta không cảm thấy những học viện khác không có những thuật kỹ cường đại mà lại có rất nhiều tinh anh lão sư lợi hại như học viện St.Léman này, nếu không ta cũng chẳng thèm chui vào cái đây chi cho mất mặt đâu!"

    "Kìa, đó không phải là Moss sao? Hắn cũng tới xem tranh tài!"

    Arryn chỉ ra tới phía trước, Moss tóc đỏ đang đứng trong đám người lưa thưa trên đường đang chuẩn bị đi vào cổng.

    "Càng là học sinh mới thì càng thấy cuộc thi đấu này mới lạ, cũng ôm hi vọng rất nhiều trong cuộc thi đấu. Cho nên chỉ toàn bọn tân sinh năm nhất năm hai tới xem, thằng nhóc đó tới xem cũng có gì đâu mà lạ?"

    "Bọn mình tới ngồi chung với hắn đi!"

    "Được, tới đánh hắn rồi ngồi chung!"

    ".....”
    “Vậy thì không cần đâu!"
    Arryn kẽ vuốt mồ hôi đáp.

    ***

    "Dũng khí là cánh cổng đi tới tất cả."

    Trên cánh cửa dẫn vào sân đấu học viện St.Léman, Arryn đọc được những dòng đó trước mỗi bảng chỉ dẫn, bóng người của hắn lộ ra vẻ nhỏ bé khi đứng trước sân thi đấu rộng lớn ấy.

    Hắn dường như có tâm sự chập chùng, chỉ cúi đầu bước theo Ribeiro vào trường đấu.

    Qua hết lối vào, tầm mắt liền rộng mở. Ở phía cuối đường hầm, ánh sáng chiếu xuống từ không trung bao phủ khắp thân thể Arryn trong nháy mắt, cả người hắn bất chợt run rẫy, đôi mắt tròn xoe.

    Khán đài màu xanh lá có thể chứa hàng vạn người tựa như những cơn sóng cuộn trào bao quanh khắp sân đấu hình tròn.
    Nhưng cái sân tròn này cũng không bằng phẳng giống như sân của Mãnh thú huấn luyện quán.

    Mặt sân lộn xộn, cỏ dại lơ thơ mọc tràn khẽ lay động trong gió, nhưng thứ mà đa số xuất hiện chính là vô số những cái hô to nhỏ cùng với những vệt nứt.

    Khắp nơi đều có vết cháy xém, vết đập phá, vết gọt của những thanh lợi khí sắc bén.

    Mặc dù Arryn đến đây lần đầu tiên nhưng hắn cũng có thể khẳng định, những thứ này đều là dấu vết chiến đầu còn lưu lại.

    Tên họ của những người chiến đấu ở đây đã bị quên lãng từ lâu, song dấu vết chiến đấu của họ vẫn hiện diện như mới ngày hôm qua.

    Trong khoảnh khắc này, Arryn quả thật không cách nào hiểu được, tại sao khi thấy những dấu vết chiến đấu này của học viện St.Léman mà bọn họ có thể bỏ qua trận chiến này.

    Học sinh học viện St.Léman tới quan sát trận tranh tài này đúng là không nhiều.

    Học sinh của những học viện khác cũng quả thật rất có cá tính, muôn hình vạn trạng, nhưng tham gia dưới khung cảnh này thì cả sân đấu đều đã sớm chật ních, nhưng bây giờ trong sân đấu của học viện St.Léman, người tới tham gia còn chưa tới một nửa.

    Đột nghiên khán đài đang quạnh hiu bỗng nhiên xôn xao vang dội.

    Nhìn về phía huyên náo, Arryn thấy một đoàn người vận đồng phục màu vàng đang rất nhanh tiến vào từ một phía khán đài.

    Đám người áo vàng này đi vào ai nấy cũng đều đeo theo một cái trống da, vừa đi vừa gõ “tùng… tùng…” khiến cho cả khán đài đang im ắng bỗng nhiên trở nên vô cùng huyên náo.

    "Những người này là học sinh học viện South Cliff? Viện phục của bọn họ là màu vàng có in tiêu chí lá ngô đồng đấy phải không? " Arryn quay sang nhìn Ribeiro hỏi.

    "Đây không phải là lá cây ngô đồng mà là lá phong! Trong lịch sử học viện South Cliff có một thuật sư lợi hại nhất luyện một loại bí thuật gọi là 'Tánh mạng chi phong', viện huy hình lá phong này chính là để tưởng nhớ vinh quang của vị thuật sư truyền kỳ kia. " Ribeiro khẽ nâng mắt kiếng, dùng khẩu khí đại ca bảo: "Ngươi nhìn kỹ cái đám học sinh đó, xem tên nào xấc láo nhất, hung hăng nhất cho ta!"

    "Làm gì thế?"

    "Đợi lát nữa tranh tài xong thì tẩn cho bọn cái bọn hung hăng ấy một trận chứ làm gì?"

    ". . ."

    ***

    Khi đám đông học sinh học viện South Cliff đang ầm ĩ tiến vào thì Moss tóc đỏ đang ngồi ở một góc nhỏ bên khán đài.

    Kể từ khi tinh cờ gặp tiểu đội năm người ở trên đường thì gã vẫn lâm vào tình trạng hoảng loạn. Mang trong người huyết mạch của thế gia, gã đương nhiên là không giống như những học sinh bình thường chỉ muốn khi tốt nghiệp xong tìm một công việc ổn định rồi an phận thủ thường. Mục tiêu của gã là trở thành một thuật sư khiến cho người người trên thế gian kính ngưỡng, đối với tân sinh kiêu ngạo như hắn thì vinh quang của học viện cũng là điều tối quan trọng. Trước khi gặp năm người đó, hắn vẫn cho rằng bất kể bây giờ chiến tích học viện St.Léman có bết bát bao nhiêu thì đợi đến khi hắn có tư cách xuất chiến cho học viện St.Léman thì mọi thứ sẽ ổn.

    Song khi năm người đó xuất hiện thì hắn không khỏi dâng lên nghi ngờ về bản thân.

    Cảm giác áp bách cơ hồ không thở nổi khiến cho hắn sợ rằng qua hai ba năm nữa mình cũng không cách nào chống đở được.

    "Sao vậy?”

    Trong giây phút đó, tâm trạng hỗn loạn, tinh thần ngơ ngẩn của mình, Moss không khỏi hít thở nặng nề.

    Chính vào lúc này, huấn luyện viên của cả hai học viện St.Léman và học viện South Cliff cùng với năm tuyển thủ của mỗi bên đang tiến vào khán đài, nhưng khi quan sát, hắn hoàn toàn không thấy gã nam sinh tóc vàng trong tiểu đội South Cliff đó đâu cả.

    "Bọn họ không phải tuyển thủ của học viện South Cliff?"

    "Vậy bọn họ rốt cuộc là ai?"

    Moss ngơ ngác nhìn tiểu đội của South Cliff học viện, mặc dù hắn đối với bốn người ngoài tên nam sinh tóc vàng kia không có ấn tượng gì nhưng vào giờ phút này hắn có thể khẳng định, năm tuyển thủ của học viện South Cliff này không phải là năm người mà hắn đã gặp.

    . . .

    “’Thiếu nữ như thần’ kìa!"

    Đánh mắt sang phía khán đài kia, Arryn phát hiện ra Christy trong đám tuyển thủ của học viện St.Léman, gã liền hô lên đầy hưng phấn.

    Hôm nay Christy buộc tóc cao, trông bộng dạng vô cùng phấn chấn.

    "Kêu la cái gì thế?”

    Ribeiro khẽ làu bàu, ánh mắt bất thiện đảo khắp năm gã tuyển thủ của học viện South Cliff.

    "Hử? " Gã bỗng thốt lên kinh ngạc.

    Arryn lập tức hỏi: "Sao vậy?"

    "Có một tên mới tham gia, coi bộ là nguy hiểm đây!" Ribeiro nghiêm túc đáp.

    "Ai vậy? Mấy người còn lại ngươi biết cả sao? " Arryn ngẩn người hỏi. Hắn thấy năm người tiểu đội South Cliff đều là nam sinh, một người trong đó vóc người cao lớn hơn hết, cỡ hai thước, tóc húi cua, cũng không có mang áo khoác học viện South Cliff như mấy người kia mà chỉ là vận bộ áo lót màu vàng. Lông mọc rập rạp cả người, tua tủa như kim.

    Bốn người còn lại, một người vóc dáng mập lùn, nhìn từ xa giống hệt trái bóng da, trong miệng vẫn còn nhai nhóp nhép. Một gã vóc người nhỏ gầy tóc xanh biếc, còn một gã cổ áo dựng đứng, hai tay thu vào ống tay áo, đầu cúi gằm, mặt mũi tái nhợt, tóc tết đuôi sam. Còn có một gã tóc màu vàng nhạt, vóc người tầm tầm đang đứng kế.

    "Ta đã xem tiểu đội South Cliff đánh rồi!" Moss rờ rờ cằm, bộ dáng như đang tính toán đáp: "Cái tên cao to, mặt mày dữ dằn kia chính là đội trưởng Ferdinand, cái tên tròn vo kia là Apia, thằng nhóc tóc trắng thu tay vào áo kia là người của
    Ryswell gia tộc, thằng lông vàng kia hình như gọi là Crew, thằng tóc xanh kia là mới nhô ra!"

    "Gia tộc
    Ryswell ghê gớm lắm sao? " Arryn hơi tủi thân nhìn Ribeiro nói: "Ngươi còn chưa có nói cho ta quy tắc thi đấu là gì nha!"

    "Gia tộc
    Ryswell là một gia tộc tạp huyết đột biến."

    "Tạp huyết đột biến?"

    "Chính là huyết mạch vô cùng hỗn tạp, tổ tiên hắn đã từng cùng với Tinh linh, Người khổng lồ, Thú Nhân lấy nhau, huyết mạch gì cũng có một chút, nên đến bây giờ chả biết bọn họ là huyết mạch gì nữa, chỉ có thể khẳng định gia tộc của bọn họ ai nấy đều nhanh nhẹn, còn có vài người sử dụng được bí thuật của những gia tộc có huyết mạch đặc thù khác nữa."

    Ribeiro ánh mắt thủy chung vẫn nhìn chằm chằm vào gã thanh niên tóc xanh trẻ tuổi kia, nhưng vẫn không quên giải thích cho Arryn: "Ngươi cũng đã thấy tiểu đội của hai bên rồi, đều là năm người. Quy tắc thi đấu rất đơn giản, mỗi bên phái ra một người, ai thắng sẽ được đánh tiếp, đánh đến khi nào năm người đối phương thua cả thì sẽ kết thúc."

    "Một chọi một, thắng sẽ được đánh tiếp?"

    "Đúng vậy, cho nên nếu mà đánh không lại cũng phải liều mạng, cố gắng hao tổn tối đa thực lực của đối phương tạo cơ hội cho đồng đội sau mình." Ribeiro gật đầu nói tiếp: "Cho nên trận nào cũng có một bên ngồi không dậy nổi mới kết thúc được."
     
    Chỉnh sửa cuối: 27/1/14
  4. Re: Băng Hỏa Phá Phôi Thần - Vô Tội - Tây Phương Huyền Huyễn - (New: Chương 11)

    BĂNG HỎA PHÁ PHÔI THẦN
    TÁC GIẢ: Vô Tội


    Chương 18: Người mới nguy hiểm
    Dịch: Tạ
    Nguồn: Bàn Long Hội - banlong.us





    "Kate lão sư kìa!"

    Arryn đột nhiên lại phát hiện một người quen nữa.

    "Hắn thế nhưng là sư phụ dẫn đội của học viện St.Léman ta?"

    "Đừng xem thường hắn!" Ribeiro nhìn thoáng qua Kate đang nói gì đó với năm người tiểu đội học viện St.Léman, hừ lạnh thốt: "Mặc dù hắn có ngoại hiệu là ‘Lão sư tốt tính’ nhưng hắn cũng là tinh anh lão sư của học viện, nghe nói là người có thể khống chế Thuật nguyên lạp tốt nhất trong các lão sư. Không ngờ năm nay lại là hắn dẫn đội, chuyện này có chút thú vị đây!"

    "Kate lão sư lợi hại như thế sao? " Nghĩ tới hôm qua mình nói sau lưng Kate chắc chắn không lợi hại bằng mấy người Milo lão sư, Arryn liền đổ cả mồ hôi hột.

    "Cái đám bọn nó thật giống lũ quạ đen đáng ghét!"

    Ribeiro ngẩng đầu nhìn bị về phía khán đài bị vây chặt bởi người của học viện South Cliff, nghiến răng nghiến lợi thốt.

    Mặc dù tại sân đấu, số lượng học sinh học viện St.Léman nhiều hơn khá nhiều so với học sinh học viện South Cliff, nhưng khí thế lại bị bọn họ đè bẹp hoàn toàn.

    Bây giờ Arryn bỗng nhiên bị gã nhóc tóc xanh của học viện South Cliff hấp dẫn tầm mắt.

    Hắn phát hiện dù gã nhóc tóc xanh kia đầu cổ rất là lộn xộn, đứng ở trong đội hình không có nổi bật gì nhưng dường như bốn người còn lại đều có xu hướng vây xung quanh hắn nói chuyện. Mà ngay cả sư phụ dẫn đội của học viện South Cliff - một gã trung niên mặt mũi âm trầm cũng đang nhìn hắn nói chuyện.

    Sau đó, gã nhóc tóc xanh đi ra khỏi đội ngũ, chầm chậm tiến vào giữa sân đấu.

    "Hắn là tuyển thủ thứ nhất của học viện South Cliff?"

    Đến khi phía khán đài của học viện South Cliff vang dội tiếng cổ vũ cùng với tiếng hô cố gắng lên, Arryn mới giật mình biết là trận đấu đã bắt đầu rồi. Mà người thứ nhất ra sân của học viện South Cliff chính là cái tên đội viên mới mà Ribeiro chưa từng thấy trước đây đó.

    Bên học viện St.Léman, một nam sinh to con ra đối chiến.

    Gã nam sinh này mặt mũi vô cùng bình thường nhưng vóc người của hắn lại hấp dẫn ánh mắt của hầu hết mọi người. Tuy hắn cũng không thể gọi là to con nhưng cả người hắn không hề có một chút mỡ thừa nào, mỗi thớ thịt trên người hắn tràn ngập lực lượng cùng sức bật.

    "Đầu tiên là Corean!" Ribeiro đẩy đẩy mắt kiếng, trên tròng kính tựa hồ lóe lên một luồng hàn mang.

    "Học viện St.Léman đánh với học viện South Cliff, trận thứ nhất, Corean đối đầu với Zola!"

    Arryn còn chưa kịp nói chuyện thì một gã lão sư đảm nhiệm vai trò trọng tài đã hô bắt đầu trận đấu.

    Không khí liền đông đặc.

    "Quả nhiên là Corean, xem ra học viện St.Léman muốn thắng trận đầu để lấy khí thế rồi!" Ở một góc hẻo lánh trên khán đài, có năm người với vẻ mặt đăm chiêu đang bàn luận sôi nổi.

    Năm kẻ này chính là tiểu đội khiến cho Moss sợ hãi đến khó thở.

    "Chỉ là mấy gương mặt cũ thôi, trừ Christine ra thì cả tiểu đội học viện St.Léman thì chỉ có Corean là mạnh nhất. Nhưng xem ra tên Zola này của học viện South Cliff cũng khá nguy hiểm đây!" Ngồi ở một góc nhỏ khán đài, một gã thanh niên cao lớn lông tóc đỏ ửng tên là Hansen cau mày hỏi: "Turdingham, ngươi xem hắn thế nào?"

    "Hả?”

    Một gã nam sinh tóc vàng tay cầm một chiếc gương nhỏ đang chải chải vuốt vuốt tóc của mình chả cần quan tâm đáp: "Tên của học viện South Cliff đó à? Chả ra sao cả, đánh không lại ta!"

    "Ngươi thật là! " Hansen cùng với mấy người khác mặt mủi đen sì đáp: "Ngươi còn không có nhìn kìa! Ta hỏi ngươi với Corean như thế nào kìa, cũng không có hỏi hắn!"

    Tên nam sinh tóc vàng Turdingham kia bất đắc dĩ cất đi cái gương, nhìn thoáng qua sân đấu, bỗng nhiên trong tròng mắt của hắn lóe lên sắc xanh biếc kỳ dị giống hệt như một viên lục bảo thạch, đáp: "Thuật nguyên lạp thì cũng tương đương nhau, nhưng nhìn với không nhìn cũng thế, căn bản là không đánh lại kẻ anh tuấn ngời ngời như ta, há há há!"

    "!@#!$%^&("

    . . .

    Chằng chịt vết thương, trên sân đấu khiến cho Arryn cảm xúc lẫn lộn kia, Corean và Zola đã giáp mặt chính diện.

    Corean là đội viên lớn tuổi nhất trong đội học viện St.Léman, số lần dự thi nhiều nhất, kinh nghiệm phong phú nhất đội viên.

    Vào lúc này đối mặt với tên đội viên thần bí chưa bao giờ xuất hiện của tiểu đội học viện South Cliff, trong lòng của gã liền dâng lên sự nguy hiểm.

    "Rất vui được giao thủ với ngươi!"

    Trước khi trọng tài chính thức hô bắt đầu, Zola rất lịch sự nói một câu với Corean.

    "Ta cũng rất vui khi giao thủ với ngươi!" Corean đáp lễ.

    "Corean cố lên!"

    "Phải thắng nha Corean!"

    Mặc dù mấy năm gần đây Học viện St.Léman chiến tích rất kém, nhưng những học viên đến đây xem đều hi vọng Corean có thể thắng được cuộc tranh tài này, cho nên khi Corean lên tiếng thì trên khán đài bộc phát lên từng đợt cổ vũ vang dội.

    "Ta xuất thủ đây!" Dưới những tràng cổ vũ, bộ dạng rất lễ phế Zola nhìn về Corean thốt.

    "Được!" Corean gật đầu.

    Soạt!

    Một tiếng xé gió vang lên.

    Zola tựa hồ như chưa hề động đậy, nhưng Corean đứng đối diện cũng đã ngã ngửa về sau, một cánh tay đầy ánh sáng tím do thuật nguyên lạp bao phủ liền vung ra, cả người lộn về phía sau cực nhanh.

    Trên khán đài đã xôn xao một khoảnh.

    "Chuyện gì vậy?"

    Sau khi Corean lui về hơn mười thước mới ổn định được người thì Arryn chợt thấy trên gương mặt Corean đã xuất hiện vết thương, chảy máu ròng ròng.

    "Ăn gian! Hắn dùng ám khí kìa! " Arryn nhớ lúc trước có đao quang chợt lóe lên, hắn liền không nhịn được quát to phản đối.

    "Kêu loạn mất mặt quá đi!" Ribeiro đẩy mắt kính, ánh mắt của hắn nhìn đăm đăm vào hai tay Zola, đáp: "Là phong nhận đó, đây là một thuật kỹ sử dụng Thuật nguyên lạp"

    "Phong nhận? Hắn bị thương rồi, chảy máu quá trời kìa, mau cầm máu cho hắn đi!"

    "Ngu ngốc, chả ai chữa trị cho hắn đâu!" Ribeiro khinh bỉ nhìn Arryn đáp: "Dù là bị thương cũng phải chiến đấu. . . Trong trận tranh tài bị thương, thậm chí là đem cả tính mạng ra đặt cược. Cho nên có rất nhiều người không dám tham gia cuộc tranh tài này, cho nên giải đấu này mới mang tên là Cúp Tinh không dũng giả các học viện. Ý chỉ là chỉ có dũng giả mới có thể tranh tài!"

    Arryn sửng sốt đáp: "Đặt cược cả tính mạng. . . Lão sư sẽ không ngưng trận đấu lại sao?"

    Ribeiro hừ lạnh đáp: "Không phải lúc nào cũng có thể ngưng lại kịp thời, có mấy tên thực lực ngay cả lão sư cũng khiếp sợ, hơn nữa có một vài người vì thắng lợi mà sử dụng những thuật kỹ mang đến thương tổn rất lớn cho bản thân nữa. Sợ bị thương hay là không có dũng khí thì sẽ không phát triển thành một thuật sư lợi hại được!"

    . . .

    "Là ‘Vô ảnh toàn nhận’, đã lâu rồi học viện South Cliff chả ai học được, không nghĩ rằng ngươi học được!" Máu tươi trên mặt Corean nhỏ từng giọt trên mặt đất, sắc mặt hắn càng lúc càng nghiêm trọng.

    "Đúng vậy! Đó đúng là ‘Vô ảnh toàn nhận’ của học viện South Cliff ta!" Zola gật đầu đáp, sau đó cũng không hề hé miệng nữa câu.

    Corean trầm người xuống, phát lực.

    Thuật nguyên lạp màu đỏ tím phún ra cuồn cuộn từ hai chân, cả người hắn lao tới phía trước khiến tàn ảnh gần như biến mất.

    Cũng trong lúc đó, Zola vẫn đang đứng bất động thì thuật nguyên lạp màu ngọc tím từ hai chân hắn đột nhiên phóng ra cuồn cuộn, cả người liền biến thành một chuỗi tàn ảnh.

    Tốc độ của hắn nhìn sơ qua còn nhanh hơn cả một chút với Corean. Dưới sự điên cuồng truy kích của Corean thế nhưng vẫn không hề kéo gần được khoảng cách.

    Vèo!

    Tiếng xé gió rát tai vang lên.

    Lần này Arryn đã thấy rất rõ, dưới tốc độ né tránh điên cuồng, tay phải Zola như đang bốc cháy bừng bừng, quấn quanh nó là rất nhiều thuật nguyên lạp màu đỏ tía. Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ thuật nguyên lạp liền áp súc cả vào trong lòng bàn tay hắn rồi… biến mất. Một lưỡi đao mỏng gần như trong suốt đang xoay tròn trong lòng bàn tay gã phóng ra, chém tới thân ảnh đang theo sát hắn – Corean.

    "Ầm!"

    Corean đánh ra một quyền, cả cánh tay lôi quang chạy dọc, chỉ một quyền đã đấm nát thanh đao trong suốt kia.

    Theo sau đó, vô số thanh đao trong suốt bay ra từ trong tay Zola, bắn tới Corean.

    Corean song quyền dùng một tốc độ kinh người không ngừng xuất ra, một màn quyền ảnh chậc như nêm tạo thành một tấm chắn bằng lôi quang bảo vệ trước mặt hắn.

    Bốn phía cuồng phong bùng phát, tất cả các lưỡi đao đã bị đánh nát.

    "Đó là ‘Lôi Khải Băng Quyền’!"

    "Corean có thể luyện thuật kỹ đó đến trình độ như thế sao?"

    "Nhưng cứ như vậy là bất khả thi, Lôi Khải Băng Quyền tiêu hao Thuật nguyên lạp tuyệt đối là nhiều hơn đối phương. Corean học trưởng không có cách nào kéo gần khoảng cách với đối phương, cư stiếp tục như vậy sẽ bị đối phương tiêu hao hết!"

    Từng tràng bàn tán xôn xao và hô hoán liên tục truyền tới Arryn.

    "Làm sao bây giờ? Có cách nào nhắc nhở được Corean không? " Mắt thấy Corean điên cường đuổi Zola ở giữa tràng đấu nhưng thủy chung vẫn cách nhau một đoạn, Arryn nhịn không được quay sang Ribeiro hỏi.

    "Làm sao nữa? " Ribeiro bĩu môi đáp: "Bộ ngươi cảm thấy bọn họ nói đúng à? Mặc dù thằng nhóc tóc xanh kia học được một môn bí thuật lợi hại của học viện South Cliff, nhưng ta không tin Corean chỉ có thế, sẽ bị thằng nhóc đó hạ gục dễ dàng như vậy!"

    Cơ hồ trong nháy mắt Ribeiro đáp, Corean đột nhiên quát khẽ: "Ngươi bị lừa rồi!"

    Một tiếng quát trầm thấp phát ra, hai chân của hắn liền dậm mạnh xuống mặt đất.

    Hai luồng khí lưu màu vàng giống hệt hai con Cự Mãng liền chui tọt xuống đất.

    Mặt đất dưới chân Zola đột nhiên nổ tung, chia năm xẻ bảy, thân ảnh quỷ mị của hắn liền lảo đảo.

    Trong nháy mắt này, Corean lao tới như một viên đạn.

    Toàn bộ thuật nguyên lạp hắn có thể điều động đã dồn toàn bộ xuống chân của hắn.

    Lôi điện trên hai tay của hắn đã biến mất, có hai lưỡi đao cắt qua người hắn tạo thành hai miệng vết thương ở ngực và xương sườn. Nhưng cả người hắn ở trên không trung vẫn thủy chung cong lại thành hình cánh cung.

    “Grừ…”

    Một quyền của hắn giáng thẳng vào đầu của Zola đang lảo đảo.

    "Lực lượng thân thể mạnh quá!"

    Arryn không kìm được mà phát ra tiếng cảm thản đầy kinh hãi. Hắn nhìn được, một quyền đó của Corean hoàn toàn không chứa nhiều Thuật nguyên lạp, lực lượng hoàn toàn xuất phát từ thân thể.

    "Thì ra là như vậy!" Ribeiro đẩy gọng kính, tự nhủ.

    Dưới sự quan sát của Ribeiro, cuộc chiến đấu này sắp đến hồi kết thúc, chiến thắng chắc chắn là của Corean.

    Song ngay vào một chớp mắt này, gương mặt trầm tĩnh của Zola liền biến thành dữ tợn. Hành động của hắn vô cùng đơn giản, một quả đấm đánh tới Corean như một viên đạn.

    "Á…!!!"

    Một tiếng nổ điếc tai vang lên.

    Hai nắm đấm trực tiếp cụng vào nhau, thứ âm thanh chát chúa này khiến cho tất cả người đang quan chiến không khỏi khó chịu.

    Corean mặt mũi đột nhiên cứng đờ.

    Hắn khẽ động cánh tay, nó đã mất đi tri giác rồi!

    Cả người hắn cảm giác dường như bị một con trâu điên đụng vào, không thể nào điều chỉnh được.

    "Ầm!"

    Một nắm đấm liền hiện tra trước mắt, oanh vào lồng ngực của hắn.

    Cả người của Corean liền bị đánh bay ra ngoài.

    Toàn trường chợt tĩnh mịch.

    Arryn ngây người, Ribeiro cũng như hóa đá trong chớp mắt, động tác đẩy mắt kính theo thói quen của hắn cũng đã đọng lại trên mặt.

     
    Chỉnh sửa cuối: 14/1/14
  5. Re: Băng Hỏa Phá Phôi Thần - Vô Tội - Tây Phương Huyền Huyễn - (New: Chương 11)

    BĂNG HỎA PHÁ PHÔI THẦN
    TÁC GIẢ: Vô Tội


    Chương 19: Huyết mạch Thú nhân
    Dịch: Bon
    Nguồn: Bàn Long Hội - banlong.us




    Âm thanh rơi xuống đất của Corean khiến trái tim đám đệ tử học viện Saint Léman như bị búa tạ đập mạnh, rất nhiều người đang ngồi trên ghế cũng phải bật dậy .

    "Tại sao có thể như vậy?"

    Có nữ sinh Học viện Saint Léman không kiềm được phải bật khóc tu tu.

    Trên căn bản đối thủ lại không hề bị tổn thương , tất cả mọi người đã có thể khẳng định trận chiến này hoàn toàn chấm dứt ở đây .

    Corean cố gắng gượng đứng dậy nhưng ngay tức khắc Zola đã xuất hiện tại phía sau lưng của hắn .

    "Xin lỗi rồi ."

    Zola đối với Corean nói một câu như vậy. "Ầm!", hắn tung tiếp một quyền không có chút lưu tình, đập mạnh vào lưng Corean.

    Một lần nữa Corean bay ra, rơi xuống đất .

    "Lại thua ."

    Cho đến lúc này , hai tay Riberro mới khẽ đẩy mắt kiếng: " Lực lượng thân thể của hắn rõ ràng vượt qua Corean , xem ra tiểu tử này hẳn có huyết mạch thú nhân."

    "Thua ."

    Nhìn Corean không còn cách nào bò dậy, đại não Arryn có chút trống rỗng: " Huyết mạch thú nhân sao?"

    "Corean là có chút it huyết mạch cự nhân, hơn nữa Corean cũng không phải cái loại rác rưởi Hawthorne kia , hắn không hề uổng phí thời gian ở Học viện Saint Léman." Riberro nhìn chằm chằm Zola đang đứng ngạo nghễ trong sân, hàn quang trong mắt lóe lên: "Lực lượng và khả năng phản xạ của gã này đều tuyệt hảo, thêm nữa thuật nguyên lập và khả năng điều dụng lực thuật đã đạt trình độ không hề kém tí nào, hẳn hắn phải có huyết mạch Thú nhân chứ không phải huyết mạch Người man rợ."

    "OÀ..ÀNH!"

    Đúng lúc này trọng tài lão sư lên đài tuyên bố Zola chiến thắng , tiểu đội chữa bệnh cũng đã vào sân mang Corean ra. Đệ tử Học viện South Cliff chiếm cứ trên khán đài nhất thời sôi sùng sục .
    "Zola ! Zola ! Zola !" Từng đợt tiếng hoan hô kinh thiên động địa giống như một luồng sóng biển tung trào đánh thẳng vào toàn bộ hội quán , xông đến tuyệt đại đa số đệ tử Học viện Saint Léman lúc này sắc mặt đã tái nhợt hẳn .

    "Chả trách được năm nay Học viện South Cliff hùng hổ như thế, có dã tâm rất lớn thì hẳn phải ẩn tàng một vũ khí bí mật như vậy." Riberro liếc nhìn qua khán đài, giọng nói có chút vô vị: "Ta còn tưởng rằng ít nhất có thể qua được cuộc so tài tiếp theo, không nghĩ tới bị Học viện South Cliff đè tới mức này, thật sự không khả quan rồi."

    Arryn sững sờ nhìn Corean bị trọng thương mang ra sân bằng cáng, lẩm bẩm: "Không phải mới một trận hay sao , chúng ta còn bốn người thì sao có thể nói trận đấu này đã có kết quả được."
    “Ngoại trừ Christine ra thì không ai là đối thủ của tên Zola này cả, đã vậy tiểu đội South Cliff còn có Ferdinand và tên tiểu tử tóc trắng gia tộc Laisiweier." Riberro nắm lấy ngón tay của mình, mở miệng: "Vốn ta nghĩ Corean có thể liều mình đối chọi được một trong hai người bọn họ, hoặc ít nhất hao tổn được phần lớn thể lực, khi đó Christine hoàn toàn đủ khả năng tiêu diệt hết, nhưng hiện tại thì không thể xảy ra rồi."

    "Nói không chừng có thể được." Arryn nhìn thoáng qua Christine trong sân, giọng nói vô cùng không cam lòng .

    "Đây không phải nói được thì được đâu." Riberro hừ lạnh: "Nếu như lời ngươi nói… ta sẽ nuốt hết cái ghế của mình, hừ hừ."

    Arryn hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng bỗng nhiên ngay lúc đó lại cảm thấy có chút gì đó không đúng: "Riberro , ngay từ đầu ngươi nói Zola cũng có huyết mạch thú nhân, chữ “cũng” là ý gì đấy hử?”

    "Ngươi phiền quá, lỡ nói nhiều hơn một chữ được không , tập trung xem trận tranh tài của ngươi đi." Riberro khoát tay áo , mở miệng nói nhưng lại không nhìn sang Arryn.

    Arryn không thể làm gì được đành quay đầu nhìn về trong sân , lúc này tên đội viên thứ hai Học viện Saint Léman đã ra sân . Đó là Ander , một nam sinh cao gầy với mái tóc cắt ngắn.

    " Liệt Hỏa Liên Hoa của tên này lợi hại hơn Hawthorne rất nhiều, nhưng hiện tại mặt mũi trắng bệch như thế , muốn ngăn cản đợt công kích của đối phương thì …hừ hừ, đến ghế ngồi của ngươi ta cũng ăn hết." Riberro chỉ là nhìn thoáng qua sắc mặt Ander, nói đầy khinh bỉ .

    "Nào có ai như ngươi vậy, nguyền rủa người của học viên mình." Arryn nghe xong buồn bực kêu to lên: "Ander học trưởng cố lên ! Để cho Riberro ăn cái ghế đê!"

    Tiếng hét của Arryn lớn vô cùng nhưng Ander ở trong sân lại hoàn toàn không có nghe được .

    Hắn đối diện Zola, người không thấp hơn hắn bao nhiêu, nhưng ở hai mắt hắn lại biến thành ngọn núi khổng lồ.Vừa từ sân bãi đi đến trong sân , lưng của hắn đã ướt đẫm mồ hôi.

    "Xin lỗi rồi ."

    Zola đột nhiên mở miệng , đối với Ander nói .

    "Gì vậy?!"

    Vừa dứt lời , Ander chỉ cảm thấy thấy hoa mắt , thân ảnh của Zola đã biến mắt ngay trước mắt hắn. Cùng lúc đó , một nắm đấm mang theo tiếng gió gầm rú xuất hiện phía bên trái hắn.

    Lúc nãy ở bên ngoài, Ander còn miễn cưỡng thấy rõ từng động tác của Zola với Corean, nhưng hiện tại đổi thành mình chống lại Zola , Ander hoàn toàn khiếp sợ khi nhận ra hắn hoàn toàn không thấy được động tác của Zola !

    "Liệt Hỏa Liên Hoa !"

    Hắn đã hoàn toàn nghĩ không ra phương pháp ứng phó khác. Thuật nguyên lạp trong cơ thể tập trung xuống chân hắn, tung ngay một cước, lòng bàn chân hình thành nên một đóa hoa sen rực cháy hừng hực.

    "Ầm! " một tiếng rung mạnh .

    Ander chỉ cảm giác chân của hắn truyền lại cảm giác đau đớn vô cùng.

    "A !"

    Vừa hét lên một tiếng, hắn còn không kịp phản ứng tiếp thì một cước của Zola đã đá vào bụng của hắn.

    "Đùng!"

    Âm thanh làm mọi người tê dại vang lên, ai nấy đều rùng mình.

    "A ...."

    Ander kêu lên càng thê thảm hơn , cả người ngã ra phía sau, té xuống đất, đã vậy còn lăn thêm mấy vòng dưới đất.

    "Chuyện gì xảy ra thế?"

    Âm thanh cổ vũ của Arryn cũng theo đó mà im bặt , gương mặt khiếp sợ .

    Hắn chỉ thấy Ander đá ra Liệt Hỏa Liên Hoa bao phủ Zola trong biển lửa , nhưng đột nhiên bị nứt vỡ , sau đó bị Zola cho ăn lại một cước bay ra ngoài .

    "Ruột dạ dày chắc cũng nát ra làm mấy phần luôn rồi."

    Riberro mặt hả hê bĩu môi, thấy Arryn bên cạnh tức giận đỏ bừng cả khuôn mặt. Hắn kiêng kị bối cảnh Liszt giáo sư, lúc này mới giang tay ra nói: "Hết cách rồi, cái này là chênh lệch thực lực. Người nhìn thấy trên đó so đấu cường công nhưng thật ra lại là Vô Ảnh xoáy nhận. Thuật kỹ hai người không sai biệt lắm, nhưng đối phương đã sớm xác định dùng lực lượng thân thể cắt đứt ý đồ của Ander, một cước này mới thật sự là sát chiêu ."

    "Sát chiêu cái đầu ngươi, ta cũng không tin đánh không lại hắn ."

    "Vậy ngươi lên a... ." Riberro tràn đầy phấn khởi khiêu khích Arryn .

    "Ta lại không biện pháp lên sân khấu ."

    "Ha ha , ngươi nhảy xuống đi đánh hắn a ."

    . . .

    Đúng lúc này Ander đã hôn mê trên đất, được tiểu đội chữa mang ra ngoài. Sau khi Zola liên tiếp đánh bại hai gã Học viện Saint Léman đội viên thì tròng mắt hắn vẫn luôn rất ít xuất hiện lại dần hiện ra một tầng nhàn nhạt hồng quang , tản ra ánh mắt khát máu.

    "Hả ?"

    Riberro đột nhiên phát ra tiếng kêu nhẹ tỏ vẻ ngạc nhiên .

    Đúng lúc này đội viên thứ ba Học viện Saint Léman đã lên sân thi đấu .

    Tên này tên là Squall. Sau khi bắt đầu chính thức tranh tài lại lập tức chạy như điên về phía sân đối diện.

    "Không đối đầu trực tiếp với đối thủ, tiêu hao thể lực và Thuật Nguyên Lạp đối thủ, chiến thuật không tệ ."

    Riberro tự nhủ : “Chỉ là không biết có thể đưa đến bao nhiêu hiệu quả ."

    "Chỉ trốn không đánh ." Arryn thấy Zola thân ảnh khẽ động , lập tức hóa thành tàn ảnh biến mất , nhưng hai chân của Squall lại bộc phát hào quang Thuật Nguyên Lạp màu tím rực rỡ , không ngừng phun ra luồng khí lưu , thôi động thân thể hắn không ngừng cải biến phương hướng. Tốc độ di chuyển Zola mặc dù trên hắn nhưng lại không tài nào đuổi kịp cả.

    "Tên nhát gan chỉ biết bỏ chạy!"

    " Người Học viện Saint Léman ngay cả mặt mũi đối diện quyết đấu cũng không dám sao? Muốn trốn sao, Zola đừng đuổi nữa, khỏi phải lãng phí khí lực ."

    "Đúng đấy, đã thế đứng bất động luôn, hiển nhiên sẽ phải hao tổn hơn mình rồi, khỏi lo luôn !"

    Trong khoảng thời gian ngắn , khán đài đông đảo khán giả Học viện South Cliff vang lên từng đợt huyên náo, chửi bậy .

    Thân ảnh Zola đột nhiên dừng lại .

    Trong chớp mắt, hai tay của hắn bỗng nhiên đấm mạnh xuống nền đất sân thi đấu.

    Trong lúc mọi người đang sững sờ không biết được y định của hắn thì hai khối cứng rắn bùn đất đã phát ra tiếng xé gió khủng khiếp, đánh về phía Squall.

    Squall uốn éo thân thể, vừa mới tránh qua hai khối này thì Zola lại cầm hai cục đất ném tiếp. ”Ba… Ba !", hai tiếng động vang lên thì mọi người đều thấy Squall bị trúng đạn.

    "A !"

    Hắn phát ra tiếng đau đớn, thân thể lảo đảo .

    Lúc này Zola giống như con dã thú nằm rạp trên mặt đất , hai tay hai chân đồng thời phát lực , bắn tới hắn với tốc độ khủng khiếp .

    Hai tay Zola mỗi lần chạm vào mặt đất thì sẽ có hai khối đất cứng rắn bay ra ngoài , đập chuẩn xác vào thân thể Squall.

    "Chính xác quá !"

    "Thằng này vẫn còn chiêu hiểm quá!"

    Rất nhiều đệ tử Học viện Saint Léman thấy vậy thì không ngừng rùng mình.

    Dùng thuật lực đập bùn đất ra thì ai cũng biết làm , nhưng mấu chốt ở tốc độ thực hiện , Zola lại vẫn có thể làm tinh chuẩn như vậy, hiển nhiên là thành quả quá trình luyện tập lâu dài.

    "Tiểu tử này khát máu như con chó hoang. " Riberro vừa nhìn thấy hình ảnh này thì ánh mắt ánh lên sự hứng thú, mài mài răng: "Muốn lên đó cắn hắn một cái quá."

    "Nói hắn giống như chó hoang mà ngươi còn muốn đi cắn hắn, vậy ngươi là loại gì thế?"

    Arryn muốn cười nhưng căn bản cười không nổi .

    Squall bị bùn đất đập trúng liên tục, không thể nào tiếp tục khả năng di chuyển tốc độ cao như trước nữa . Arryn trơ mắt ếch ra nhìn Zola vọt tới trước mặt của Squall .

    "Uỳnh!" Squall ăn một quyền chỗ bụng, cả người bay lên cao .

    Lúc hắn còn đang kêu gào thảm thiết thì cả người Zola cũng nhảy lên theo đá bồi một cước vào ngực.

    Squall như khối thiên thạch đập mạnh xuống đất. Trên khán đài, rất nhiều đệ tử Học viện Saint Léman như chìm vào trong hầm băng.

    Nếu như hai bên ngươi tới ta đi, sau khi chiến đấu bị đánh ngã trên mặt đất thì bọn họ còn có thể thấy an ủi một chút với kết quả 3-0, đằng này ngoại trừ Corean còn phản kháng mạnh mẽ, hai người còn lại đối mặt với Zola căn bản bị áp chế thở không nổi, không vận dụng được chút nào năng lực bản thân.
    Tranh tài như vậy thì còn đánh thế éo nào được.

    "Thắng bại đã định rồi."

    Đúng lúc này tiểu đội trưởng học viện South Cliff bị Riberro hình dung mặt mũi bách nhục là Ferdinand khẽ thở dài, quay sang nói chuyện với các đội hữu bên cạnh: "Năm nay trận chiến thành Saint Lauren là võ đài của chúng ta rồi."

    "Thôi."

    Ngay lúc đó Chirstine vốn đứng yên khẽ lắc đầu , quay sang nói với đồng đội cuối cùng đứng bên cạnh: "Ngươi lên cũng không tiêu hao được bao nhiêu thuật nguyên lạp của hắn, để ta lên luôn đi."
     
    Chỉnh sửa cuối: 20/1/14

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)