Tiên Hiệp Bạch Cốt Đạo Cung - Thân Vẫn Chỉ Tiêm

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Bạch Cốt Đạo Cung
    Tác giả: Thân Vẫn Chỉ Tiêm
    Quyển 1: Nhân gian.
    Chương 1: Quốc sư.

    Dịch: Hoa Gia Thất Đồng
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Giới thiệu:


    Một người đã say ngủ hàng vạn năm, nay tỉnh giấc giữa chốn thị thành nơi hồng trần lục dục.

    Thứ y phải đối mặt, đâu chỉ có yêu ma, mà còn cả nữ nhân - những nữ nhân tựa thiêu thân, trong bóng đêm cứ lao đầu vào hỏa lộ...

    Bất luận là lịch kiếp luân hồi hay huyễn sinh huyễn diệt, thảy đều:

    Niệm niệm tựa pháp,

    thần ý hóa Côn Luân.

    Diệu diệu đạo cung,

    dưới Thông Thiên giới,

    bạch cốt tích tụ.

    Hồng trần lịch kiếp trải hai mươi năm,

    rốt lại quay về…

    ------------------------

    Người dịch cẩn bình:

    Nối tiếp dòng thời gian của “Nhân đạo kỷ nguyên” và “Hoàng Đình”, “Bạch cốt đạo cung” cũng mang đậm dấu ấn đặc trưng của tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm: cốt truyện nhiều nút thắt, biến hóa khôn lường; lời văn bay bổng, đã đạt đến cảnh giới tự nhiên như nước chảy mây trôi, như “mây tại trời xanh, nước tại bình”; ý cảnh xuất trần, lại ẩn tàng triết lý, phảng phất màu sắc huyền hoặc…

    Cũng với phong cách không trùng lặp ấy, tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm đã từng viết nên nhiều bộ truyện xứng đáng là tuyệt phẩm của dòng truyện tiên hiệp - một dòng truyện mới nổi và được rào đón tại Trung Quốc trong những năm gần đây, như: “Nhân đạo kỷ nguyên”, “Hoàng Đình”, “Chúng diệu chi môn” v.v.

    “Bạch cốt đạo cung”, cũng như những tác phẩm “đàn anh” của mình, được nhiều độc giả đánh giá là một trong những đứa con tinh thần xuất sắc nhất của Thân Vẫn Chỉ Tiêm. Tác phẩm cũng nói về những con người nhỏ bé, lọt thỏm giữa khoảng không mông mênh của vũ trụ, mong manh lại yếu ớt tựa “sô cẩu” (tức “chó rơm”, theo “Đạo Đức Kinh”), tựa hồ điệp trong giấc mộng của cổ nhân, tựa bụi đất, cỏ dại ven đường khi so sánh với cái Đạo bao la, khôn cùng khôn tận, vô thủy vô chung. Song, những con người ấy - những sinh linh nhỏ nhoi, lập lòe ấy - lại luôn ôm ấp khát khao vượt thoát ai trần, để một ngày cưỡi hạc, hóa bướm, trở về với cõi Đạo nguyên sơ. Cũng khai thác chủ đề đó, nhưng “Bạch cốt đạo cung” vẫn có nét độc đáo khi so sánh với những “anh em ruột thịt” của mình nói riêng và cả những tiểu thuyết tiên hiệp - huyền huyễn khác nói chung. Thân Vẫn Chỉ Tiêm là thế, không bao giờ đi theo lối mòn, kể cả của bản thân lẫn của người khác!

    Bộ truyện, như bình bàn của một số độc giả, vẫn còn tồn đọng một số điểm trừ tai hại. Tuy nhiên, theo thiển ý của Thất Đồng, chính chỗ có khuyết điểm ấy, chính sự không toàn hảo ấy, đã khiến tác phẩm trở nên có tính “người” hơn, nhân văn và hấp dẫn hơn.

    Để biết tác phẩm có những ưu và nhược điểm thế nào, mời quý độc giả cùng theo chân tiên nhân của chúng ta - Thanh Dương Tử - dấn bước trên con đường vân du, cầu tiên học Đạo…

    “Hai mươi năm hồng trần tu bản ngã, sớm mai đắc pháp luyện thiên ma.”

    - Thân Vẫn Chỉ Tiêm






    Ô Phượng Quốc nhỏ bé lại thiếu thốn đất đai, dân cư thưa thớt. Tuy nói đấy là một nước, song tổng diện tích bất quá chỉ bằng một tòa thành gộp với vài thôn làng xung quanh mà thôi. Đã nhiều năm nay, Ô Phượng Quốc thường xuyên phải hứng chịu thiên tai cùng với họa yêu ma, dẫu cho nhiều đời quốc vương vẫn mong biến Ô Phượng Quốc thành một đất nước lớn mạnh, nhưng rốt cuộc vẫn không sao làm được.

    Thiên tai hãy còn có cách trị, họa yêu quái lại không người có thể diệt trừ.

    Cho đến mười năm trước, sau khi một vị đạo sỹ xuất hiện, tai kiếp yêu ma mới được ngăn chặn, những năm gần đây họa ấy đã gần như tiêu biến.

    Thanh Dương Đạo Quán tọa lạc giữa thành đô của Ô Phượng Quốc. Đạo quán này không hề lớn, quan cảnh bên ngoài cũng rất đơn giản; tuy nhiên khi tiến vào bên trong, người ta sẽ có cảm giác tựa như nơi đây là một vùng thiên địa khác, vô cùng vô tận, ẩn tàng một lực lượng thần bí, mênh mông khôn lường. Một đạo quán như thế, không thể là thứ những đạo nhân bình thường có thể kiến tạo nên. Từ đạo ý chất chứa bên trong, đủ để thấy được tâm cảnh cùng tu vi của người xây dựng nên đạo quán này.

    “Đùng...”

    Mây đen giăng mắc kín thiên không, sấm rền từng trận. Trước kia, nếu như có hiện tượng thế này xuất hiện tại Ô Phượng Quốc, người ta nhất định sẽ cho rằng yêu quái lại sắp đến rồi, nhất định sẽ hãi hùng đóng cả cửa đi lẫn cửa sổ, rồi lẩn trốn xuống hầm. Nhưng bây giờ họ sẽ không như thế nữa, bởi lẽ, đã có Quốc sư Thanh Dương Chân Nhân ở nơi đây.

    “Rào rào…”

    Một trận mưa lớn như trút nước kéo đến, ập xuống mái ngói của đạo cung, nước bắn tung, tứ bề hóa khói sương. Trong chớp mắt, nước mưa đã hội thành một dòng suối nhỏ. Suối nhỏ chảy băng băng, dệt nên một bức rèm mưa dưới mái hiên, lại dội tiếp xuống đất từng đợt ào ào.

    Một đạo nhân nôm còn trẻ tuổi đương chắp tay sau lưng tản bộ nhàn nhã đến dưới mái hiên. Y lặng yên đứng đấy, ánh mắt đọng lại trên màn mưa, xuất thần. Rất lâu sau, y bỗng đột ngột vươn tay ra, lòng bàn tay đón lấy nước mưa từ trên mái ngói tuôn xuống. Nước mưa rơi trên tay y, bắn ướt tay áo y. Khi thu tay về, giữa lòng bàn tay y đã có một khối cầu nước.

    Y chậm rãi nắm tay lại, nắm thật chặt. Chính trong khoảnh khắc y nắm chặt tay ấy, một vùng thủy quang đột ngột lóe sáng. Ánh sáng rực rỡ xuyên qua những khe hở trên nắm tay y, chiếu rọi khắp mái hiên.

    Trong vùng ánh sáng rực rỡ của đạo thủy quang, lại xuất hiện một nữ tử thân vận đạo bào. Cả người nàng lẫn trong khoảng không gian mênh mông rộng lớn của đạo cung. Nàng soi vào một chậu nước trong, nói: “Sư huynh, sư phụ độ kiếp thất bại, đại sư huynh lại thọ trọng thương, các vị sư thúc, sư bá đã đầu dưới trướng phái khác. Sư huynh, nếu huynh còn sống thì hãy trở lại, trở lại diện kiến sư phụ một lần cuối cùng.”

    Thanh Dương Tử mở bàn tay, nước từ trong lòng bàn tay y tràn ra ngoài, rơi xuống đất bắn tung lên.

    Nữ tử mặc đạo bào này chẳng phải ai xa lạ, mà chính là vị tiểu sư muội đã hai mươi mấy năm y chẳng gặp mặt: Dung Dương.

    Y nhớ lại cảnh tượng hai mươi năm về trước, khi mấy vị sư thúc, sư bá liên thủ cùng yêu cầu sư phụ trục xuất mình khỏi sư môn.

    Vốn dĩ, sư phụ chỉ định phạt y diện bích tư quá trăm năm, song mấy vị sư thúc, sư bá kia lại nhất trí cho rằng, nếu không đuổi y ra khỏi sư môn, ắt sẽ đem đến tai kiếp diệt môn cho Thiên Diễn Đạo Phái. Chẳng ngờ hai mươi năm sau, khi Thiên Diễn Đạo Phái sắp gặp họa diệt vong, mấy vị sư thúc, sư bá đã luôn mạnh miệng nói sẽ vì sư môn vĩnh viễn trung kiên đó, bấy giờ lại từng người, từng người một đầu nhập môn phái khác.

    Mỗi một người trong số bọn họ đều nắm giữ một đạo pháp cơ. Một khi họ đã đầu nhập vào phái khác, những pháp cơ này chắc chắn sẽ bị đem đi. Nếu căn cơ pháp ý của một môn phái bị đem đi mất, thực lực của môn phái ấy sẽ giảm sút nghiêm trọng, thậm chí ngay pháp cơ cũng sụp đổ hoàn toàn, pháp thuật của những đệ tử còn lưu lại trong môn phái cũng sẽ tiêu biến trong một đêm, linh lực loạn tán.

    Năm ấy, các vị sư thúc đã vin vào lý do này mà yêu cầu trục xuất Thanh Dương Tử khỏi Thiên Diễn Đạo Phái, bởi khi ấy Thanh Dương Tử đương tu luyện một pháp môn khiến cho linh lực của Thiên Diễn Phái phải nhiễm ô.

    Pháp, bất phân chính tà.

    Đạo tâm, lại có chính tà.

    Bọn họ cho rằng đạo pháp mà Thanh Dương Tử tu luyện là cái đạo của tà ma, cuối cùng đã trục xuất Thanh Dương Tử khỏi đạo phái. Một người nếu đã bị trục xuất khỏi sư môn, thì tất thảy những pháp thuật cùng với linh lực người đó học được tại sư môn đều sẽ tiêu tán.

    Thanh Dương Tử hít một hơi khí đã bị nước mưa làm ẩm ướt, từ từ đè nén cơn sóng khiếp hãi đương trào dâng trong lòng.

    Từ trong tiền điện, một đồng tử bước đến, hướng về phía Thanh Dương Tử cung kính nói: “Quán chủ, công chúa cầu kiến.”

    Thanh Dương Đạo Cung tuy không lớn, nhưng cũng phân làm tiền điện và hậu điện.

    Thanh Dương Tử yên lặng hồi lâu, dường như chẳng nghe thấy lời ấy của đồng tử. Đồng tử cũng chẳng nói thêm tiếng thứ hai.

    Qua một hồi, Thanh Dương Tử đáp: “Mời công chúa đến đây.”

    “Vâng.”

    Đồng tử năm nay còn chưa quá mười ba tuổi, nó tên gọi Ô Phượng Lan Thạch, là người của Ô Phượng Quốc này. Phụ mẫu thằng bé đụng phải yêu quái trong lúc lên núi hái thuốc nên đều chết cả. Cũng bởi những lúc hái thuốc, họ thường hay chuyển chỗ thuốc hái được đến Thanh Dương Cung, thế nên Thanh Dương Tử có gặp qua đứa trẻ này; biết phụ mẫu nó đã chết, y bèn thu nhận nó làm đồng tử.

    Người của Ô Phượng Quốc phần nhiều đều lấy tên nước làm họ. Cậu bé Ô Phượng Lan Thạch ấy ngày nào còn đen đúa gầy gò, sau khi vào Thanh Dương Cung được ba năm đã biến ra một đồng tử răng trắng môi hồng. Tuy nói tướng mạo của nó tựa hồ vẫn là tướng mạo khi trước, thế nhưng cái khó có được chính là tính tình của nó - giờ đây đã ổn định hơn, không như trước kia lúc nào cũng cáu kỉnh. Lại thêm, nó đã nếm trải sự đả kích của nỗi đau mất mát song thân, nên trong cái ổn định của nó còn có cả sự kiên nghị tựa như thạch bàn.

    Không lâu sau, Ô Phượng Lan Thạch đã dẫn đến một thiếu nữ chừng mười bảy, mười tám tuổi. Y phục thiếu nữ này vận trên người mang sắc đen là biểu trưng cho sự cao quý ở Ô Phượng Quốc; trên nền đen lại có hoa văn chim chóc, mà tư thái của từng con như thế đều khác nhau, sắc lông hoa lệ, hoặc bay liệng, múa may, hoặc lượn vòng, tựa như bách điểu triều phượng.

    Chiếc váy này gọi là Triều Phượng Quần, thứ thiếu nữ đương đội trên đầu chính là Phượng Quan, tai nàng đeo bông tai ánh bạc, cả người trông lộng lẫy, cao quý phi thường, mà trong cái cao quý ấy còn ẩn ước vẻ diễm lệ.

    “Công chúa điện hạ.”

    “Bái kiến Quán chủ.”

    Mười năm trước, khi Thanh Dương Tử mới đến Ô Phượng Quốc, nàng công chúa này con chưa được mười tuổi. Ngày ấy, nàng cứ hay níu áo Thanh Dương Tử nằng nặc đòi học pháp thuật, ngày ngày đều đến Thanh Dương Quán, nói mình phải bái Thanh Dương Tử làm thầy. Lớn thêm vài tuổi, nàng cũng hiểu được bản thân mình không thể bái Thanh Dương Tử làm thầy, bởi đại nghiệp của Ô Phượng Quốc cần nàng kế tục.

    Tuy là như thế, nàng vẫn thường hay đến Thanh Dương Quán, bảo rằng mình muốn nghe lời giáo huấn của Thanh Dương Tử, mong có thể bỏ đi tính nóng nảy, bỏ cả thói hay làm nũng, lại mong tìm được những pháp trị quốc ngoài hai đạo trị quốc là Vương đạo và Bá đạo.

    “Công chúa điện hạ, bần đạo muốn tiến cung diện kiến bệ hạ.” Còn chưa đợi công chúa mở miệng nói gì, Thanh Dương đã lên tiếng trước.

    “Ồ? Quán chủ muốn gặp phụ vương, được thôi.” Bề ngoài, Ô Phượng Công Chúa đương nhiên là muốn giữ gìn thân phận và hình tượng công chúa của nàng, song khi đến trước mặt Thanh Dương Tử nói chuyện, nàng lại rất đỗi tùy ý, đại khái là vì từ nhỏ đã hay đến Thanh Dương Cung. Nàng đảo đảo đôi con ngươi linh động, lại nói tiếp: “Mấy năm nay hiếm khi thấy Quán chủ rời khỏi đạo quán, hôm nay sao lại muốn tiến cung gặp phụ vương?”

    “Bần đạo muốn mượn của bệ hạ một món bảo vật để trừ diệt Thận Yêu(*) ở mặt bắc hoàng mạc.”
    (*) Thận: một giống hải quái trong thần thoại Trung Quốc, hình dạng tựa như hàu biển

    “Trừ yêu? Chính là con Thận Yêu thường gây ra những trận gió cát ở mặt bắc đó sao?”

    “Đúng vậy.”

    Công chúa hơi kinh ngạc, nói: “Người chẳng phải đã nói con Thận Yêu này lẩn trong đại mạc mênh mông, tìm tung tích nó còn không dễ, hà huống trừ diệt nó, lại càng thêm vô vàn khó khăn? Sao đột nhiên lại muốn đi trừ nó?”

    “Công chúa bất tất phải lo lắng. Chỉ cần bệ hạ chịu cho bần đạo mượn một món bảo vật, bần đạo tất sẽ giết được quái yêu, khiến chúng vĩnh viễn tuyệt tích tại Ô Phượng Quốc.” Thanh Dương Tử điềm tĩnh nói.

    Trên bầu không, mây đen phủ kín, khiến cả trời đất u ám hẳn. Ngay cả vị Thanh Dương Tử vốn luôn thanh tĩnh vô vi trong lòng Ô Phượng Công Chúa, thanh âm giờ đây đã như biến thành một món lợi khí phảng phất tư vị của chết chóc.

    Ô Phượng Công Chúa đến trong mưa, nhưng thân thể lại không lấm chút nước, bởi vì trên người nàng có mang theo Tị Thủy Châu.

    “Bảo vật, bảo vật gì thế?” Ô Phượng Công Chúa hỏi.

    “Vương ấn.”

    Ô Phượng Công Chúa lại không hề kinh ngạc, bởi lần đầu đến Ô Phượng Quốc, Thanh Dương đã mượn qua vương ấn để ngăn chặn con quái yêu bấy giờ muốn đoạt vương ấn. Trong tâm vừa biến chuyển, Ô Phượng Công Chúa đã nảy ra một ý nghĩ...

    oooOoOoOooo

    Mạn bắc Ô Phượng Quốc là một vùng sa mạc mênh mông, khắp nơi đều là cát vàng. Trong vùng sa mạc này có một con Thận Yêu, con Thận Yêu đó biến hóa khôn lường, khó mà tìm kiếm. Người đạo hạnh cao thâm nếu muốn diệt nó lại khó có thể lùng ra tung tích của nó, còn kẻ pháp lực thấp kém nếu tiến vào sa mạc thông thường sẽ chết bất đắc kỳ tử.

    Giữa đại mạc mênh mông, dưới ánh dương thiêu đốt, một mảng cát vàng trải đến vô biên vô tế. Ở nơi cát vàng tiếp liền thanh thiên phía chân trời xa, dường như thấp thoáng nổi lửa hừng hực.

    Một đạo linh quang xẹt ngang trời, rơi xuống nơi xa xăm.

    Con Thận Yêu ấy lẩn sâu trong đại mạc, nó trông giữ một món linh bảo. Linh bảo này sẽ không ngừng nuốt lấy linh khí trong trời đất, thế nên đại mạc đã hoàn toàn không còn linh khí. Dẫu có kẻ pháp lực cao cường tìm được con Thận Yêu đó, cũng vị tất là đối thủ của nó.

    Đạo linh quang kia rơi xuống, tựa như nước loang ra trên mặt cát vàng, hiển hóa thành hai bóng người: chính là Thanh Dương Tử và Ô Phượng Công Chúa.

    Thanh Dương Tử vận một thân đạo bào sắc tía ngả màu đen huyền, đầu đội mũ tía cài ngang một chiếc trâm tía. Ống tay áo rộng lớn, bao phủ hết cánh tay y. Phù văn trên mép tay áo lờ mờ ẩn hiện dưới ánh thái dương.

    Một cơn gió thổi đến, thổi phồng y phục của y. Tuy nhiên, nếu nhìn vào trong tay áo y sẽ phát hiện nơi đó khó mà nhìn thấu được, bất quá chỉ có thể trông thấy một phiến hỗn độn, cứ như thể đó chẳng phải là tay áo, mà là một khoảng thiên địa càn khôn khác.

    Người bên cạnh y là Ô Phượng Công Chúa. Hôm nay nàng ăn vận không giống như hôm qua khi ở đạo quán, không mặc váy nữa, mà mặc trang phục đi săn của vương thất. Bộ y phục này vẫn mang sắc đen cao quý của Ô Phượng Quốc, song lại bó sát người, phác họa rõ từng đường nét yêu kiều trên thân thể nàng. Từng tấc trên người nàng, không chỗ nào không cho thấy nàng đã là một thiếu nữ trưởng thành, không còn là một tiểu nha đầu nữa.

    Hông nàng giắt một thanh loan đao có khắc hoa văn ô phượng. Nàng thoải mái đứng cạnh bên Thanh Dương Tử, xem ra tâm trạng rất tốt.

    Lúc Thanh Dương Tử nói muốn mượn vương ấn đi diệt Thận Yêu trong đại mạc ở mạn Bắc Ô Phượng Quốc, nàng liền nảy ra ý định đi theo. Thế nên khi Thanh Dương Tử đi mượn vương ấn của quốc vương Ô Phượng Quốc, nàng bèn lấy đó làm điều kiện, vin vào lý do rằng vương ấn là quốc bảo truyền thừa của Ô Phượng Quốc, há có thể không người giám hộ.

    Thanh Dương Tử bảo việc trừ yêu hung hiểm, yêu quái lại càng giảo trá vô cùng, thế nên đại mạc là một trong những vùng hiểm địa đối với kẻ tu hành. Y đi chuyến này sẽ phải ác đấu một phen, hy vọng công chúa sẽ không đi cùng.

    Công chúa điện hạ lại nói:

    “Thận Yêu chính là tai ách lớn nhất của Ô Phượng Quốc. Nếu lần ra đi này, Quán chủ không thể trừ diệt nó, Ô Phượng Quốc ta về sau biết làm thế nào để chống chọi với sự xâm lấn của Thận Yêu, sớm muộn cả Ô Phượng Quốc này cũng sẽ bị vùi lấp dưới cát vàng. Phụ vương là vua một nước, không thể tùy tiện rời đi, phận ta là con gái, cũng nên cùng cha chia sớt mối lo.”

    Nàng nói xong, lại bẩm với Ô Phượng Quốc Vương:

    “Nữ nhi đi chuyến này nếu có vong mạng, bất quá cũng chỉ chết một đứa con gái ngu ngốc, hành sự cẩu thả lại lỗ mãng mà thôi. Hạng người như vậy, sao có thể kế tục đại nghiệp?! Phụ vương nên vui mừng mới phải, Ô Phượng Quốc cũng nên vui mừng, nữ nhi nếu bình an trở về, thì nạn yêu ma của Ô Phượng Quốc vĩnh viễn được trừ diệt, nước ta sẽ không còn bị cát vàng xâm lấn cương vực. Mấy mươi năm sau, cả bách tính lẫn đất đai của Ô Phượng Quốc tất sẽ khuếch đại, phụ vương cũng có thể lấy làm tự hào khi tế cáo liệt tổ liệt tông.”

    Ô Phượng Quốc Vương trầm tư hồi lâu, bèn thở dài một tiếng, cuối cùng cũng đồng ý.

    Ô Phượng Công Chúa cất chân trên mặt cát vàng, bàn chân nàng lún trong cát. Đi liên tiếp vài bước như thế, bước nào cũng ngập trong cát, khiến nàng khó mà tiến bước.

    Thanh Dương Tử nói: “Công chúa điện hạ có nghĩ ra được nên dùng thứ gì thay cho việc đi bộ chăng, lộ trình chúng ta phải đi còn rất dài.”

    “Thứ thay cho việc đi bộ? Chim giấy? Ngựa trúc?” Ô Phượng Công Chúa hỏi.

    “Đó là phù thuật, bần đạo không biết.” Thanh Dương Tử nói.

    “Vậy thì cưỡi gió ngự khí?” Ô Phượng Công Chúa hỏi tiếp.

    “Đấy là ngôn chú chi thuật, bần đạo cũng không biết.”

    Ô Phượng Công Chúa không phải là không biết gì về người tu hành trong thiên hạ. Nàng hiểu rõ, những thuật mình vừa nói đấy chẳng phải là pháp thuật cao thâm gì, bất luận môn nào phái nào cũng nên có.

    Thanh Dương Tử lẽ ra phải biết chứ. Ô Phượng Công Chúa nghi hoặc nhìn Thanh Dương Tử, chỉ thấy đôi mắt y trông về nơi xa xôi. Thế nhưng, đôi mắt sâu lắng của y tựa hồ đã phản chiếu cả thiên địa. Ở nơi sâu nhất của đôi con ngươi ấy, tựa hồ ẩn tàng một lực lượng thần bí vô tận...



     
    thanhson and banhdacua25 like this.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Bạch cốt đạo cung
    Tác giả: Thân Vẫn Chỉ Tiêm
    Quyển 1: Nhân gian.
    Chương 2: Tha tâm thiên ma

    Dịch: Hoa Gia Thất Đồng
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Ô Phượng Công Chúa lại không biết rằng, từ sau khi Thanh Dương Tử bị trục xuất khỏi sư môn, những pháp ý đạo cơ cùng linh lực y tu luyện được tại sư môn đều đã bị tước đoạt cả.

    Lập một môn phái, không phải cứ tùy tiện chọn một tòa thâm sơn, xây một gian đạo quán là xong; mà phải nắm bắt được pháp ý của thiên địa, tương hợp cùng linh lực trong trời đất, rồi ở nơi tương hợp ấy dựng nên một tòa đạo quán để trấn giữ. Pháp ý này chính là căn cơ pháp thuật của môn phái: tất thảy pháp thuật đều từ nơi pháp ý ấy mà chuyển hóa thành.

    Thanh Dương Tử sở dĩ bị trục xuất khỏi sư môn là bởi y đã tu luyện theo một đại đạo yếu quyết tình cờ có được.

    Căn cơ của người tu hành phân thành ba loại, một là pháp ý, hai là linh lực, ba là đại đạo yếu quyết. Sau khi gia nhập một môn phái, người ta chỉ cần đem thần hồn của chính mình dung nhập vào cột trụ đạo pháp của môn phái ấy, thì tự nhiên sẽ có được pháp thuật. Còn như có thể đạt được pháp thuật gì, uy lực của pháp thuật ấy ra sao, còn phải xem bản thân mình về sau tu hành thế nào.

    Đại đạo yếu quyết lại là phương thức sử dụng pháp thuật do các đời tổ sư truyền lại. Đương nhiên, những yếu quyết đó không đơn giản chỉ là phương thức sử dụng, mà còn là cả một hệ triết lý truyền thừa hoàn chỉnh. Linh lực sẽ tự nhiên xuất hiện trong quá trình tu tập đại đạo yếu quyết và pháp thuật.

    Những chú thuật hay ngôn chú chi thuật mà Thanh Dương Tử đã nói đến đều là đại đạo yếu quyết được các môn phái truyền lại, dùng để điều khiển pháp ý mà tự thân mình đã đạt được. Đại đạo yếu quyết có thể khiến pháp ý chuyển hóa thành những thứ pháp thuật bí hiểm khôn lường.

    Thanh Dương Tử bị tước mất pháp cơ, đại đạo yếu quyết có được từ Thiên Diễn Đạo Phái cũng mất đi tác dụng vốn có của nó.

    Hơn hai mươi năm nay, y mải miết tu luyện một môn đại đạo yếu quyết khác, gọi là “Tha tâm thiên ma hiển diệu thiên”. Dòng đầu tiên khai mở “Tha tâm thiên ma hiển diệu thiên” này có nói:

    “Pháp do tâm sinh,
    Tâm ta như gương,

    Niệm nơi tâm người chính là pháp của ta,

    Ta là thiên ma.”

    Hơn hai mươi năm ròng rã đêm ngày tu luyện “Tha tâm thiên ma hiển diệu thiên”, trong tâm y đã sinh pháp ý.

    Trong cõi trời đất có pháp ý, pháp ý ấy có thể đón lấy, cũng có thể thâu nhận. Tuy nhiên, kẻ tu hành cũng có thể thông qua việc tu luyện mà thai nghén nên pháp ý. Chỉ là, nếu muốn tâm mang pháp ý, cần trải qua một khoảng thời gian dài lâu. Vả chăng có những người, dù có ngồi tọa đến lúc hóa ra một bộ xương khô, cũng không thể nào tự mình sinh pháp ý được.

    “Quán chủ à, cái này người không biết, cái kia người không biết, vậy người biết cái gì?” Công chúa không ngớt lời, lại nói tiếp: “Ta thân là công chúa của Ô Phượng Quốc, đương nhiên phải cưỡi chim phượng thay cho chuyện đi bộ.”

    Ô Phượng Công Chúa liếc nhìn Thanh Dương Tử. Tuy nàng mặc một thân hắc y, song trên mình có hàn ngọc hộ thân, cả người được bao phủ bởi một lớp sương mù mong mỏng, mờ nhạt.

    Nàng nói như thế, kỳ thực là có ý làm khó Thanh Dương Tử. Theo những gì nàng được biết, loại linh lực mà kẻ tu hành sở hữu càng lớn mạnh, thì họ càng không dễ dàng để linh lực ấy xuất hiện, dù chỉ là huyễn hóa cũng không được. Thế nên những thứ như chim giấy, ngựa trúc nàng đã nhắc qua ấy thì có rất nhiều, song phượng giấy hay rồng trúc lại hiếm khi nghe nói đến.

    Chuyện xảy ra ngoài dự liệu của nàng chính là, nàng vừa dứt lời thì…

    Thanh Dương Tử đột nhiên ngồi xổm xuống, dùng ngón trỏ vẽ phác trên mặt cát, rất nhanh đã phác họa ra một con phượng hoàng.

    “Đây là gì?”

    “Phượng.”

    Ô Phượng Công Chúa vừa thốt ra một chữ “Phượng”, chỗ cát vẽ hình chim phượng đó đột nhiên đụn lên thành một khối cát vàng, tiếp theo sau, trong hư không vang lên một tiếng kêu của loài chim phượng. Trong tiếng kêu, khối cát vàng ấy hóa thành một con phượng hoàng cát khổng lồ. Cát bụi vần vũ.

    Ô Phượng Công Chúa ngạc nhiên khôn xiết, bởi sự xuất hiện của con phượng hoàng cát này không hề có dấu hiệu báo trước, hoặc cũng có thể nói nó xuất hiện một cách quá đơn giản. Nàng không ngờ được, Thanh Dương Tử chỉ vẽ một con phượng hoàng trên cát thì phượng hoàng đã xuất hiện thật. Quan trọng hơn hết, nàng chẳng hề trông thấy Thanh Dương Tử bấm tay niệm chú.

    Con phượng hoàng cát ấy lượn vòng quanh Ô Phượng Công Chúa, cuốn cát vàng trên mặt đất xoắn vòng. Cứ như thể đã có sẵn một con phượng linh bị phong ấn trong lòng cát, nay Thanh Dương Tử chỉ việc gọi nó tỉnh giấc mà thôi.

    “Đây là pháp thuật của quán chủ sao?” Ô Phượng Công Chúa nhìn con phượng hoàng được ngưng kết bởi cát vàng ấy, kinh ngạc lên tiếng hỏi.

    Thanh Dương Tử không trả lời. Đây đích thực là pháp thuật của y. Song, thứ pháp thuật này lại có được từ việc mượn dùng linh lực tâm ý của Ô Phượng Công Chúa, chỉ có điều bản thân nàng không hề hay biết.

    Trên thân thể mỗi người đều hàm chứa linh lực. Nàng là công chúa của Ô Phượng Quốc, là người sẽ kế vị, lãnh đạo Ô Phượng Quốc trong tương lai. Trên người nàng chất chứa ý nguyện của nhân dân Ô Phượng Quốc, thế nên thứ linh lực chứa đựng trên người nàng càng thêm đặc biệt.

    Người tu hành gọi thứ sức mạnh này là linh lực ô trọc. Thứ sức mạnh ô trọc ấy không đáng để họ truy cầu, duy chỉ có hạng tán tu mới tham luyến. Trong mắt của những người tu hành nơi thế tục, linh lực ô trọc dễ đưa đến thiên ma nhất, kẻ tu hành nếu đi theo lối ấy sẽ không bao giờ có thể đạt đến đại Đạo.

    Nhưng đối với những kẻ không môn không phái như hạng tán tu trong nhân gian, linh lực thế gian là con đường duy nhất có thể đưa họ leo lên đến đỉnh cao.

    Ô Phượng Công Chúa bị một thứ sức mạnh hút lên lưng con phượng hoàng cát. Nàng đứng trên lưng phượng hoàng cát, chỉ cảm giác được có một sức mạnh nào đấy đang bao bọc thật chặt lấy mình, giúp mình không bị ngã. Nàng cúi đầu trông kỹ, chỉ thấy cát vần tựa như gió lốc, không ngừng rơi trở về đại địa, lại không ngừng có bốc lên tiếp tục.

    Phượng hoàng cát chở Ô Phượng Công Chúa bay giữa đại mạc mênh mông, tựa như một đợt gió bão đương cuộn về phía trước. Nơi nào họ đi qua, kim sa vần vũ uốn lượn, gió cát đầy trời.

    Còn Thanh Dương Tử lại đang thong dong rảo bước chầm chậm cạnh bên phượng hoàng cát. Ô Phượng Công Chúa từ trên nhìn xuống, trông thấy dung mạo trẻ trung đã mười năm qua không hề thay đổi của Thanh Dương Tử, trái tim nàng bất giác đập thình thịch.

    Thanh Dương Tử đi chuyến này là để đoạt lấy một món bảo vật đang được con Thận Yêu canh giữ. Mười mấy năm nay, y đã dùng pháp thuật thăm dò qua vùng hoang mạc này, nên y xác định được nơi đây chắc chắn có một món bảo vật có thể nuốt lấy linh lực của trời đất. Vùng thiên địa này đã bị nó ngốn hết linh lực, mới hóa thành sa mạc khô kiệt. Có thể món bảo vật này vẫn chưa thành hình, nhưng linh lực ẩn chứa bên trong chính là thứ Thanh Dương Tử cần đến.

    Hơn nữa, bên trong món bảo vật này còn ẩn chứa pháp ý. Song, vì bảo vật ấy trước nay vô chủ, chưa từng bị ai sử dụng qua, nên mới có pháp ý rỉ ra ngoài. Con Thận Yêu đó lại đang trú ngụ kề bên món bảo vật này, hòng đoạt chiếm bảo vật. Tuy cho đến lúc này, nó vẫn chưa làm được, nhưng rõ ràng nó đã có được pháp ý trên bảo vật đó rồi.

    Linh lực. Pháp ý. Đại đạo yếu quyết. Trong ba thứ này, Thanh Dương Tử chỉ thiếu mỗi linh lực. Hiện tại, y là quốc sư của Ô Phượng Quốc, nhờ danh tiếng ấy mà linh lực y có được cũng dồi dào không ngớt. Thế nhưng, y đang chuẩn bị quay về sư môn, sắp phải đương đầu với đại địch, mà linh lực nhân gian rất dễ bị kẻ khác phá vỡ. Chỉ cần có người đến Ô Phượng Quốc phá hủy Thanh Dương Đạo Quán, hoặc khiến Ô Phượng Quốc Vương cách chức quốc sư của Thanh Dương Tử, thế thì nguồn linh lực có được nhờ cái danh quốc sư sẽ tiêu tán cả. Đó cũng là nguyên nhân vì sao những người tu hành vượt ngoài cõi thế lại khinh thường hạng tu sỹ tán tu trong nhân gian.

    Đối với những người tu hành đó mà nói, linh lực có được do cái danh chỉ là nước không nguồn, cây chẳng cội, khó có thể trường tồn.

    Biển cát đại mạc ngàn dặm, mênh mông lại hoang vu, người rơi vào chốn ấy không thể phân định được phương hướng. Ánh dương quang như thiêu như đốt, khiến biển cát vàng hóa thành nơi hiểm địa có thể nuốt chửng mọi sinh linh.

    Thanh Dương Tử đang đưa Ô Phượng Công Chúa đi tìm kiếm nơi pháp ý rỉ ra ngoài, trong lòng y lại nhớ đến khoảng thời gian mình còn ở sư môn học đạo...

    Từ nhỏ y đã được đương kim chưởng môn của Thiên Diễn Đạo Phái là Linh Thông Tử đưa về đạo phái. Y lớn lên ở đấy, tu hành ở đấy. Cùng y tu hành còn có rất nhiều sư đệ sư muội. Bởi bối phận của Linh Thông Tử khá cao, thế nên trong lứa những đệ tử ngang hàng với mình ở môn phái, y xếp vị trí thứ ba; những đệ tử khác cùng lứa đều phải gọi y là sư huynh. Đồng thời, y cũng là đệ tử lớn nhất của Linh Thông Tử.

    Nữ tử mặc áo đạo bào đã truyền tin cho y chính là tiểu sư muội cùng một thầy với y. Mới chớp mắt đó mà đã hai mươi mấy năm. Thanh Dương Tử còn nhớ rất rõ tình cảnh khi mình quỳ trước tượng tổ sư, bị tước pháp cơ, tiểu sư muội không ngừng lau nước mắt. Dáng vẻ ấy, cùng với cảnh tượng chúng sư đệ đều không nỡ đưa mắt nhìn y bị tước mất pháp cơ, y vẫn ghi khắc trong lòng.

    Lại còn cả ánh mắt trầm tư không nói thành lời của sư phụ, càng khiến Thanh Dương Tử thêm hối hận vì đã tu luyện “Tha tâm thiên ma hiển diệu thiên”. Nhưng có hối hận thì cũng đã không còn kịp nữa rồi. Tâm y hình thành ma chủng, đã khiến ánh quang hoa tinh khiết trên cột trụ đạo pháp của sư môn xuất hiện vết vẩn đục, ấy là do đã bị phần thần hồn trên cột trụ của y xâm nhiễm....

    “Công chúa điện hạ, nếu như có một ngày, bệ hạ vì t vài lý do bất đắc dĩ nào đó mà đuổi người khỏi Ô Phượng Quốc. Đến lúc Ô Phượng Quốc gặp nạn, người sẽ quay lại chứ?” Thanh Dương Tử đột nhiên nói với Ô Phượng Công Chúa.

    Y bỗng hỏi một câu như thế, khiến Ô Phượng Công Chúa hơi ngạc nhiên, nhưng nàng vẫn lập tức trả lời: “Đương nhiên. Nếu quả thật có một ngày như thế, ta nhất định sẽ trở về.”

    Hỏi xong câu ấy, Thanh Dương Tử mới phát hiện ra mình không đúng. Y khẽ nhắm mắt, thấy phảng phất một oán ma pháp tướng đã sắp hình thành trong tâm mình. Oán ma pháp tướng bấy giờ đương gào thét.

    Oán ma này ngưng kết thành là do hai mươi năm qua y đã tu luyện “Tha tâm thiên ma hiển diệu pháp”. Trong số hai mươi bốn pháp tướng thiên ma, oán ma đã xuất hiện đầu tiên, có thể thấy được, khi bị trục xuất khỏi Thiên Diễn Đạo Phái năm ấy, trong lòng y đã tích tụ oán khí.

    Y biết, oán ma lúc này đang gào thét, khiến tâm tình của y bị ảnh hưởng. Bằng không, y đã chẳng hỏi một câu như thế.

    “Quán chủ?”

    Ô Phượng Công Chúa nhìn Thanh Dương Tử, cảm thấy hết sức lạ lùng. Thanh Dương Tử bình thường vẫn trầm tĩnh như một khối đá ngọc, như một làn gió nhẹ, khiến người ta không cảm thấy được bất cứ một thứ tình cảm nào nơi y. Nhưng hôm nay, dường như y lại có gì đó khác thường.

    Thanh Dương Tử trầm mặc hồi lâu, mới hít vào một hơi thật sâu, thầm nói trong lòng: “Phải. Ta chắc chắn sẽ quay về. Ta phải về xem xem hiện tại các người còn có bản lĩnh thần thông gì nữa, xem xem lại là kẻ nào đang muốn hủy diệt Thiên Diễn Đạo Phái.”

    Y có thể khẳng định, rằng phía sau chuyện này nhất định có kẻ đang bày mưu ám hại Thiên Diễn Đạo Phái. Những người y đã từng quen biết, những lời y đã từng nói qua khi còn ở đạo phái, cũng đã đến lúc phải thực hiện rồi.

    “Ơ, phía trước là cái gì vậy? Rừng cây sao?”

    Thanh Dương Tử cũng trông thấy. Tuy nhiên, trong lòng y hiểu rõ, đấy chính là Thận Yêu chủ động xuất hiện để dọ thám y. Con Thận Yêu đó cát cứ hoang mạc này đã trên trăm năm, trước nay vẫn bình yên vô sự. Nó hành động cẩn trọng lại xảo trá, gặp kẻ yếu thì chủ động tập kích giết chết, gặp kẻ mạnh lại giấu kín hành tung.

    Thanh Dương Tử ngẩng đầu nhìn, thấy mặt trời đã ngả về tây.

    Một khối cầu lửa khổng lồ, đỏ rực treo lơ lửng ở phía đó, chiếu rọi biển cát mênh mông, phủ lên vùng hoang mạc này một lớp hoàng kim.

    Thế nhưng trong mắt y, ánh hoàng kim ấy lại không hề chân thực, sâu bên dưới lớp vỏ bọc giả tạo đó còn ẩn giấu một mối nguy hiểm tột cùng. Tất thảy những thứ ấy đều do con Thần Yêu tạo ra.
     
    thanhson thích bài này.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Bạch cốt đạo cung
    Tác giả: Thân Vẫn Chỉ Tiêm
    Quyển 1: Nhân gian.
    Chương 3: Tam sát

    Dịch: Hoa Gia Thất Đồng
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Ô Phượng Công Chúa phóng tầm mắt ra xa, đến điểm tận cùng thì trông thấy một mảng màu xanh ngắt.

    Nhìn từ xa, mảng màu ấy tựa như một phiến rêu xanh dập dềnh trên nền hoàng kim của bể cát vàng. Đến gần thêm một chút, nàng thấy giữa nơi rừng cây thưa thớt đó có một căn nhà gỗ.

    Lại gần hơn nữa, thì thấy rõ phía trước căn nhà có một ông lão.

    Lão nhân đó đương vun xới một mảnh đất, trên mảnh đất gieo trồng một vài giống cây không rõ là cây gì.

    Lão nhân ngẩng đầu lên. Những nếp nhăn hằn sâu, chằng chịt, mắc kín trên gương mặt lão, tựa như những vách đá nghìn năm sừng sững giữa đất trời. Mỗi một nếp nhăn như thế đều tượng trưng cho dòng chảy sinh mệnh của lão.

    Khi đến được ốc đảo xanh ngắt ấy, con phượng hoàng cát tan ra, trở về lại biển cát. Ô Phượng Công Chúa an nhiên đáp xuống mặt đất.

    “Rất vui được gặp các ngươi, người ngoài sa mạc.”

    Lão nhân kia từ tốn nói. Có lẽ vì lão đã ở chốn này quá lâu, nên thanh âm của lão cũng trở nên khản đặc tựa như tiếng những hạt cát cọ xát vào nhau, khiến người ta cảm thấy khó chịu khi nghe.

    Ô Phượng Công Chúa liếc nhìn Thanh Dương Tử, từ lúc đến ốc đảo này y vẫn lặng thinh không nói gì. Sau đấy, nàng lại hướng về phía lão nhân, nói:“Lão nhân gia, ta cũng rất vui được gặp ông. Trước giờ ông vẫn ở đây một mình sao?”

    “À, khà khà. Phải đó, đã hơn một trăm năm rồi.” Nụ cười cứng đờ của lão khiến Ô Phượng Công Chúa có cảm giác như đây là lần đầu lão cười trong suốt trăm năm qua.

    “Một trăm năm…” Ô Phượng Công Chúa cả kinh. Có thể sống ở vùng đất như thế này suốt trăm năm, vậy lão thật sự là một đại thần thông giả rồi. Tuy nàng đã nghĩ rằng lão nhân này ắt không phải người đơn giản, nhưng cũng không ngờ lão sống ở đây đã hơn trăm năm.

    Tuy nhiên, chính vào lúc ấy, Thanh Dương Tử lên tiếng, ngữ điệu ôn hòa vừa phải:

    “Giữa biển cát mênh mông không bờ bến, riêng cõi này hoá ra một ốc đảo xanh. Cả hình lẫn khí đều hài hòa, khéo léo như được trời đất tạc ra, như thể âm dương chạm trổ, thực - hư tương hợp, quả thực đã đạt đến cảnh giới cao nhất của thuật huyễn hoá.”

    “Phải ha. Chỗ này nhìn thì có vẻ đẹp đẽ đấy, nhưng lại là cạm bẫy. Đã tiến vào rồi thì vĩnh viễn không ra được nữa.” Lão nhân tiếp lời.

    Ô Phượng Công Chúa đưa mắt nhìn theo mục quang của lão, chỉ thấy vùng hoang mạc cát vàng mà nàng và Thanh Dương Tử đi qua đã biến thành hư vô ảm đạm, những nơi xa xôi hơn một chút cũng hóa ra bức màn cát mông lung tựa khói sương. Đồng thời, biển cát đã không còn bằng phẳng, mà đã trở thành một vòng cung tiếp liền với bầu trời.

    Nàng ngẩng đầu nhìn theo hướng nhô lên của vòng cung. Chẳng biết tự lúc nào, bầu trời vốn cao và xa vời vợi đã biến thành sa mạc cát vàng mênh mông, trông tựa như một khối cầu. Còn bọn họ, lại đang ở bên trong khối cầu ấy.

    Sau khi phát hiện ra điều này, Ô Phượng Công Chúa lập tức nhìn Thanh Dương Tử. Ánh mắt lão già cũng dán chặt vào y.

    Thanh Dương Tử ngẩng mặt nhìn trời, nói: “Hà tất phải diễn kịch để dọ thám. Bần đạo đi chuyến này là để thu phục ngươi.”

    Lão nhân có vẻ hơi sững người, rồi lão cười, nói:

    “Vị tiểu đạo trưởng này có lẽ cho rằng ta do con Thận Yêu đó huyễn hoá mà ra chăng? Khà khà, trăm năm trước bần đạo vân du trong cõi trời đất. Khi ngang qua chốn này, thấy nơi đây pháp ý rực rỡ tựa mây ráng, bần đạo bèn đoán chừng nơi này chắc có bảo vật. Nhưng chẳng ngờ, ta vì nhất thời chìm đắm trong pháp ý huyền ảo mà trúng phải mưu kế của con Thận Yêu kia, bị giam ở nơi đây đã trăm năm.

    Vị tiểu đạo trưởng này, khi ta hành tẩu trong trời đất, ngươi còn chưa xuất hiện trên thế gian.”

    “Bằng vào chút tài khua môi múa mép của ngươi sao có thể qua được mắt bần đạo.” Thanh Dương Tử hờ hững đáp.

    Ô Phượng Công Chúa thất kinh, nhưng nàng không kịp mở miệng nói lời nào.

    Chỉ thấy cổ tay Thanh Dương Tử phất một cái,trong tay y đã có thêm một cái ấn lớn. Đỉnh ấn là một con phượng hoàng đen sẫm vỗ cánh chực bay, cổ rướn lên trời.

    Một tiếng kêu lảnh lót của loài chim phượng hoàng vang lên. Từ trong cái ấn phụt ra thứ quang hoa rực rỡ tựa như một ngọn lửa màu đen.

    Thanh Dương Tử lại hất tay, đại ấn bay vụt lên không. Ánh quang hoa rừng rực như lửa ấy lúc này đã nuốt trọn cái ấn. Lại một tiếng chim phượng hoàng lảnh lót âm vang, tiếp theo đó, một con phượng hoàng khổng lồ từ trong ấn xông ra. Vừa mới xuất hiện, con phượng hoàng đã đâm thẳng về phía lão nhân.

    Tiếng kêu thánh thót cùng với ngọn hắc hỏa diệm hừng hực đó chỉ trong sát na đã hiển lộ nên uy thế lớn mạnh, hung bạo lại tàn khốc. Lão nhân hãi hùng hô lớn một tiếng: “Ngươi…” Sau đấy, lão liền nói: “Ta không phải Thận Yêu.”

    Tuy nhiên, lời vừa dứt, lão đã bị đôi vuốt phượng hoàng bổ trúng. Lão ngã nhào xuống đất, chỉ trong chớp mắt nhục thân đã bị ngọn lửa thiêu cháy. Chẳng mấy chốc, lão già chỉ còn là một bộ xương khô.

    Thanh Dương Tử ngoắc tay, con phượng hoàng toàn thân rừng rực hắc hỏa diệm ấy lại cất cánh bay lên, bay về phía tay của Thanh Dương Tử sà xuống. Càng đến gần Thanh Dương Tử, nó càng nhỏ lại, cuối cùng biến thành một khối vương ấn đen sẫm rớt xuống lòng bàn tay y.

    Ô Phượng Công Chúa nhìn Thanh Dương Tử bấy giờ đương đứng cách nàng không xa lắm. Gương mặt y vẫn điềm nhiên như mọi khi. Nàng hơi kinh ngạc, nói: “Lão... lão ấy nói rằng lão không phải Thận Yêu. Quán chủ, người lại giết lão?”

    Thanh Dương Tử nói: “Lão già đó là do Thận Yêu mượn bộ hài cốt trên đất kia mà huyễn hóa thành.”

    Ô Phượng Công Chúa lại nhìn bộ hài cốt trên mặt đất, bất giác nói: “Hài cốt này chẳng phải chính là của lão già ban nãy bị quán chủ giết chết sao?”

    “Lão già đó quả thực đã bỏ thây nơi đây, nhưng lão đã chết rất lâu rồi.” Thanh Dương Tử giải thích.

    “À…” Ô Phượng Công Chúa đáp. Nàng ngẩng đầu nhìn trời, thấy bầu thiên không tựa như tù giam kia chẳng biết đã biến mất từ lúc nào.

    Có điều, trong lòng nàng lúc này lại xuất hiện một mối vướng mắc mơ hồ. Nàng cũng chẳng hiểu vì sao, hài cốt của lão già không chỉ tan tác trên đất cát, mà hình như tan tác cả trong lòng nàng.

    Thanh Dương Tử ngẩng nhìn sắc trời ảm đạm dần, muốn cảm nhận phần pháp ý đã rời khỏi khoảng trời đất này. Tuy nhiên, pháp ý đó lại nhạt vô cùng, dường như chỉ tản mác theo gió, chứ chẳng có cội rễ thật sự.

    Song Thanh Dương Tử hiểu rõ, bảo vật kia có lẽ ở cách nơi này không xa.

    Họ lại đi tiếp về phía trước.

    Ô Phượng Công Chúa bước trên mặt cát, đột nhiên nàng có cảm giác như mình đang bước trên sóng nước, mỗi bước chân cất lên đều như có sóng dợn bên dưới. Nàng không phí chút sức lực, mà bước đi vẫn vững vàng. Khi nàng cúi đầu nhìn, chỉ thấy đôi chân mình chẳng biết từ khi nào đã có thêm một lớp ánh sáng trong vắt, gợn lăn tăn.

    Nàng liếc nhìn Thanh Dương Tử mấy lần, chỉ nghe y nói: “Vạn vật đều có linh tính. Công chúa có thể bước trên cát mà chân không lún cát, là nhờ vào tâm ý của chính công chúa. Bần đạo chẳng qua chỉ khiến nó hiển lộ ra thôi.”

    Ô Phượng Công Chúa bất giác thở dài, nói: “Ta còn tưởng rằng pháp thuật cũng giống như đao kiếm trong tay chúng ta vậy, chỉ cần rút ra là có thể đem đi giết người. Giờ ta mới biết, pháp thuật quả là thứ không thể nghĩ bàn. Quán chủ, ta muốn theo người học pháp thuật có được chăng?”

    “Công chúa điện hạ, người phải kế tục vương vị của Ô Phượng Quốc. Thứ pháp thuật do tu hành mới có được này cần tham ngộ qua nhiều năm nhiều tháng. Nếu người tu luyện pháp thuật, chắc chắn sẽ làm lỡ đại sự của quốc gia.” Thanh Dương Tử nói.

    Ô Phượng Công Chúa không nói thêm lời nào nữa.

    Họ lại đi về phía trước. Đột nhiên, trước mặt hai người xuất hiện một khúc sông. Khúc sông đó bắt nguồn từ một vách núi. Vách núi không cao, nhưng dưới chân núi, mạch nước trong vắt lại không ngừng tuôn trào, hình thành nên một khúc sông.

    Khúc sông chảy trôi được chừng một dặm rồi lại nhập vào trong cát mất hút. Chỉ có duy nhất một khúc sông kỳ lạ như thế.

    Ô Phượng Công Chúa trông thấy trên khúc sông cuồn cuộn ấy có chiếc thuyền gỗ con con đang cập bên bờ. Mà đôi bờ sông cũng rất đỗi kỳ lạ, chẳng hề có lấy một bóng cây, chỉ toàn đá nham thạch trơ trụi.

    Trên chiếc thuyền con có một người, đầu đội nón lá, mình khoác áo tơi. Một ngọn sào trúc cắm cập bên mạn thuyền.

    “Có người.” Ô Phượng Công Chúa nói.

    Người trên thuyền đứng dậy. Thấy Thanh Dương Tử và Ô Phượng Công Chúa tiến đến gần, người nọ lớn tiếng nói: “Hai vị phải chăng muốn đến cõi u minh?”

    “U minh?” Ô Phượng Công Chúa sửng sốt. Nàng quay đầu nhìn Thanh Dương Tử. Tuy từ nhỏ đã nghe nói đến cõi u minh cùng với âm phủ, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ có một ngày đường đến u minh lại xuất hiện ngay trước mặt mình thế này.

    Nàng nhìn Thanh Dương Tử, lại thấy Thanh Dương Tử mỉm cười. Y nói: “Người đưa đò đến cõi u minh há lại chờ cho kẻ khác lên thuyền? Ngươi cậy vào tài thiên biến vạn hóa, nhưng sao có thể qua được mắt của bần đạo!”

    Đương khi Ô Phượng Công Chúa còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, trong tay Thanh Dương Tử đã xuất hiện một khối vương ấn đen sẫm. Vương ấn tựa như một con phượng hoàng vỗ cánh chực bay, lửa đen phụt ra...

    “Ha ha… Trên đời này còn kẻ nào có thể huyễn hóa thành người đưa đò sang âm ty sao? Ta nghĩ, ngươi nhất định đã bị con Thận Yêu ở chốn này đánh lừa rồi…”

    Hắn còn chưa nói dứt câu, tiếng kêu lảnh lót của phượng hoàng lại âm vang. Vương ấn của Ô Phượng Quốc lại vọt lên không, bị hắc hỏa diệm bao trùm lấy. Một con ô phượng hiện ra từ trong cõi hư vô.

    Tuy trước đó Ô Phượng Công Chúa đã chứng kiến qua sự xuất hiện của con phượng hoàng đen này, song khi thấy nó thêm lần nữa, nàng vẫn bị khí thế hung tàn, ngạo nghễ ấy của nó làm cho khiếp sợ đến nỗi chẳng dám nhúc nhích.

    Kẻ tự xưng là người đưa đò sang cõi u minh ngửa mặt lên trời cười lớn. Chính trong một sát na trước khi con ô phượng rực lửa bổ xuống người, hắn đã nhảy vọt xuống nước, biến mất không thấy đâu nữa. Tiếp theo đó, đoạn sông cũng trở nên khô cạn, giữa lòng sông chỉ còn một chiếc thuyền con đã mục nát.

    Trong lòng Ô Phượng Công Chúa đột nhiên nảy sinh sự bất mãn đối với Thanh Dương Tử. Nàng quay người lại, nói với Thanh Dương Tử: “Quán chủ, hắn đã nói mình không phải do Thận Yêu huyễn hóa ra. Lão nhân trước đó cũng nói lão không phải.”

    Thanh Dương Tử không màng để tâm đến nàng. Y vẫn tiếp tục đi về phía trước, băng qua lòng sông khô cạn.

    Trong lòng Ô Phượng Công Chúa lại đột ngột nổi giận phừng phừng. Nàng nhìn Thanh Dương Tử bấy giờ vẫn đang tiến bước, bỗng nhiên lại có một cảm giác lạ lẫm, lòng thầm nghĩ: “Lẽ nào kẻ tu hành đều kiêu căng ngạo mạn như vậy sao? Lẽ nào bọn họ đều chỉ tin tưởng vào phán đoán của chính mình, chứ chẳng lắng nghe ý kiến của bất cứ ai bao giờ?”

    Hai người nhất thời đều lặng im không nói gì.

    Lòng tôn kính mà Ô Phượng Công Chúa dành cho Thanh Dương Tử suốt mười mấy năm, cùng với sự ái mộ bấy lâu nay vẫn lặng thầm kết tụ trong lòng nàng, đang dần bị gió thổi tan tác chỉ trong quãng thời gian ngắn ngủi này.

    Sắc trời mỗi lúc một thêm u ám. Sau cùng, ngẩng đầu nhìn cũng chỉ có thể thấy được những ánh sao lốm đốm.

    Một đốm lửa xuất hiện ở nơi xa xôi.

    Họ đi thêm ít lâu, khi đến gần thì thấy đó là một gian nhà nhỏ. Ánh sáng hắt ra từ bên trong căn nhà càng làm tôn thêm sự tối tăm của bốn bề, khiến họ không thể nhìn rõ cảnh vật xung quanh dù chỉ một chút. Gió lạnh âm thầm thổi đến.

    Căn nhà nhỏ đó đóng kín cửa. Thanh Dương Tử bước đến, đưa tay đẩy cửa ra một phát. Trong mắt Ô Phượng Công Chúa, hành vi ấy của y thực hết sức vô lễ. Cảm giác xa cách trong lòng nàng càng nặng nề thêm mấy phần.

    Cửa bị đẩy ra, một cơn gió thổi thốc vào bên trong. Tuy nhiên, ngọn đèn trong nhà lại chẳng hề lay động. Trong nhà có một lão bà cùng với một đứa bé gái, bọn họ đang ngồi bên bàn ăn tối.

    Khi cánh cửa căn nhà bị Thanh Dương Tử đẩy ra một cách đường đột, lão bà bà kia ngẩng đầu nói: “Này người lạc đường trong đêm kia, rất vui vì ngươi đã đến chỗ ta. Ngươi có thể nghỉ ngơi ở đây một đêm, nhưng trước khi mặt trời mọc xin hãy rời đi cho.”

    Đứa bé gái bên cạnh lại chỉ ngẩng đầu nhìn Thanh Dương Tử một cái rồi lại cúi đầu ăn cơm tiếp. Món ăn trước mặt cô bé là một đĩa rắn mối.

    Thanh Dương Tử chỉ đứng ngay cửa, một lời cũng không nói. Tay cầm sẵn vương ấn Ô Phượng, y đang chực xuất thủ thì nghe lão bà kia cười lạnh lùng, nói:

    “Ngươi đã giết Mạc lão đầu(*), đuổi cả người đưa đò sang chốn u minh, bây giờ gặp lão thái bà này cũng muốn giết. Ha ha, tiểu đạo sỹ, lão thái bà ta đã sống mấy trăm năm, tuy cũng bị con Thận Yêu kia ám toán, kẹt lại nơi này cùng với Mạc lão đầu, nhưng ngươi có biết vì sao con Thận Yêu kia lại chẳng dám giết ta không?”

    (*) Mạc: “Mạc” đây có thể là họ Mạc, nhưng cũng có nghĩa là “không”, “không ai cả”, “không có gì cả” v.v. Người dịch chưa rõ dụng ý của tác giả ở chỗ này, nên tạm để nguyên chữ Mạc như thế.

    “Ngươi không qua được mắt của bần đạo đâu, Thận Yêu.” Thanh Dương Tử lạnh nhạt đáp. Hắc hỏa diệm lại bừng lên từ khối vương ấn của Ô Phượng Quốc trong tay y. Một con phượng hoàng đen hung hãn xuất hiện, xông thẳng về phía lão bà.

    “Ầm”, chỉ trong sát na, gian nhà đó đã hóa ra tro tàn trong ngọn hắc hỏa diệm của ô phượng. Lão bà kia cùng đứa bé gái đều bị thiêu đốt bởi ngọn lửa dưới vuốt phượng hoàng.

    Sau lưng Thanh Dương Tử, Ô Phượng Công Chúa phẫn nộ khôn xiết. Nàng chỉ tay về phía Thanh Dương Tử, lớn tiếng nói: “Quốc sư, ngươi tu hành thứ đạo gì vậy? Vương ấn của Ô Phượng Quốc không thể tiếp tục cho ngươi mượn để làm chuyện tàn ác, đồ sát sinh linh.”

    Lời này của nàng còn chưa dứt, nàng đã ngay lập tức vươn tay, nói: “Bản cung thay mặt chín vạn bảy nghìn bách tính Ô Phượng Thành thu hồi Ô Phượng vương ấn.”

    Dáng vẻ của nàng lúc này tràn đầy sự cao quý và lạnh lùng, so với điệu bộ thiếu nữ thanh tân lại kiêu kỳ ở Thanh Dương Cung khi trước thì hoàn toàn khác hẳn.

    Cũng chính vào lúc Thanh Dương Tử nghe thấy Ô Phượng Công Chúa nói muốn thu hồi Ô Phượng vương ấn, y cảm giác được một cách rõ ràng sức mạnh bên trong Ô Phượng vương ấn đang nhanh chóng thất thoát. Ô Phượng Công Chúa tuy chẳng phải quốc vương của Ô Phượng Quốc, nhưng công chúa là người kế tục đất nước này, nên dù nàng chưa trút bỏ hết sức mạnh bên trong vương ấn, sức mạnh ấy giờ cũng đã không còn nữa: Khác hẳn trước đây, khi cầm vương ấn trên tay, Thanh Dương Tử có thể cảm nhận được sức mạnh sục sôi bên trong.

    Y khẽ nhắm mắt lại, thầm thở dài một hơi. Cũng chính vào lúc đó, giữa bầu trời đen kịt bỗng lóe lên một vệt sáng. Ánh sáng tựa kiếm, lan rộng ra hai bên. Trong luồng sáng xuất hiện một con quái thú, trên trán có độc một cái sừng, đầu trông tựa như thằn lằn. Nó vừa há miệng, hai hàm răng sắc bén liền lộ ra.

    Một tiếng gầm vang rền khắp trời đất, âm thanh phát ra từ trong tâm.

    Trông thấy con quái thú nhô đầu ra từ trong vệt sáng tựa như vết nứt của thiên địa ấy, Thanh Dương Tử nhủ thầm trong lòng:

    “Cuối cùng cũng xuất hiện.”
     
    thanhson thích bài này.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Bạch Cốt Đạo Cung
    Tác giả: Thân Vẫn Chỉ Tiêm
    Quyển 1: Nhân gian.
    Chương 4: Oán ma đoạt linh

    Dịch: Hoa Gia Thất Đồng
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Cầm thú sau khi khai linh sinh trí thì hóa yêu nhập ma. Mỗi giống mỗi loài có tính cách khác nhau, song phần nhiều thường xảo trá.

    Thanh Dương Tử muốn tìm kiếm Thận Yêu, thế nhưng Thận Yêu cát cứ ở nơi hoang mạc này đã nhiều năm vẫn chưa bị diệt trừ, có thể thấy được chỗ bất phàm của nó. Lại thêm, ở nơi sa mạc này, nó chiếm được địa lợi, cho nên những tu sỹ muốn tìm nó thường lại chẳng thể nào tìm gặp. Mà những kẻ tu hành này, nếu bị Thận Yêu phát giác ra họ không bì được với nó, sẽ bị nó thình lình tấn công rồi giết hại, đoạt mất linh lực cùng pháp ý trên người.

    Yêu ma quỷ quái vốn đã xảo trá, con Thận Yêu này lại càng thêm quỷ quyệt. Thanh Dương Tử tìm kiếm nó đã không dễ, mà y lại đang vội trở về Thiên Diễn Đạo Phái, không thể ở nơi sa mạc mênh mông này truy tìm tung tích của nó quá lâu. Thế nên, y phải tìm cách dụ con Thận Yêu này ra ngoài.

    Ô Phượng Vương ấn chính là món mồi nhử ngon lành.

    Mấy năm về trước, Thận Yêu đã từng dấy cơn gió cát, tìm đến Ô Phượng Quốc hòng đoạt vương ấn. Tuy Thanh Dương Tử không biết điều gì đã thôi thúc nó muốn có được Ô Phượng Vương ấn, song lần đó ở đô thành Ô Phượng Quốc, bằng vào Ô Phượng vương ấn, y đã ngăn chặn được nó.

    Lần này, Ô Phượng Công Chúa đã trúng phải pháp thuật của Thận Yêu. Thanh Dương Tử liên tiếp giết ba người do Thận Yêu huyễn hóa thành, nhưng mục tiêu của Thận Yêu lại chẳng phải Thanh Dương Tử, mà chính là Ô Phượng Công Chúa. Nó làm như thế là để mê hoặc tâm trí của nàng, khiến nàng cuối cùng đã nói ra lời đó: thu hồi vương ấn.

    Ô Phượng Công Chúa đã ra lệnh thu hồi, Thận Yêu cũng xuất hiện. Con quái yêu cho rằng Thanh Dương Tử lúc này đã đứt mất căn cơ. Chỉ cần y không cách gì sai sử được sức mạnh từ vương ấn, thì nó không cần phải sợ y.

    Tuy nhiên, nó không biết được rằng, Thanh Dương Tử hóa ra lại đang lợi dụng huyễn hóa chi thuật của nó để cắt đứt một mối ràng buộc trần thế mà y đã vương phải ở cõi nhân gian này.

    Trong khoảng thời gian mười năm Thanh Dương Tử đến Ô Phượng Quốc, lòng ngưỡng mộ mà Ô Phượng Công Chúa dành cho y đã tăng theo năm tháng, dần dần hóa ra một sợi tình ý, tuy mờ nhạt, song lại đang không ngừng kéo dài thêm. Tình ý này là mối trần duyên sẽ theo y về lại sư môn. Thế nên, mối trần duyên này, y đã phải mượn tay Thận Yêu đoạn diệt.

    Chỉ thấy trong vùng ánh sáng giữa trời, cái miệng khổng lồ của con quái thú đương há lớn. Một tiếng gầm thét cất lên: tiếng gầm tựa như vang dậy từ tận trong lòng người.

    Cái miệng khổng lồ của con quái thú không ngừng há lớn, cuối cùng nhập làm một thể với vùng ánh sáng thanh khiết trên nền trời, hóa thành một cái hố đen tối om om không thấy đáy.

    Chỉ trong sát na, cái lỗ đen vừa xuất hiện đó đã tiến ngay đến trước mặt Thanh Dương Tử.

    Mặt Thanh Dương Tử biến sắc. Y giơ cái vương ấn trong tay lên.

    Lửa đen lờ mờ bốc ra, tựa như lại sắp huyễn hóa thành ô phượng. Tuy nhiên, chính trong khoảnh khắc ô phượng sắp thành hình ấy, bỗng vang dậy một tràng cười dài kỳ dị của Thận Yêu. Tiếng cười chưa dứt, Thanh Dương Tử trong chớp mắt đã bị nuốt chửng, cùng một lượt với Ô Phượng Công Chúa.

    Con quái thú khổng lồ nhảy vọt xuống trong hư không.

    Đầu nó trông tựa như kỳ đà, lại có độc một cái sừng trổ ra từ đấy, bốn cái móng vuốt tựa như vuốt chim ưng, đuôi như thể đuôi cá. Bộ vảy giáp của nó trong vùng tối dường như mơ hồ lấp lánh những thứ màu sắc khác nhau. Trong đôi mắt của nó lóe lên một tia đắc ý tựa như con người. Cái miệng lớn há to, khe khẽ gầm gừ, làm lộ ra hai hàm răng sắc bén.

    Đất bằng rung chuyển.

    Con quái yêu biến mất trong cơn gió cát.

    oooOoOoOooo

    Thanh Dương Tử không chết.

    Y lọt thỏm vào trong một thế giới khác.

    Thế giới đó hỗn trọc vô cùng, dường như ở trong một vùng sóng nước vẩn đục.

    Ngũ thức của y mơ mơ hồ hồ. Ô Phượng Vương ấn trong tay đã rơi mất từ trước, giờ không rõ đang ở phương nào.

    Quả đúng như y đã dự đoán, món bảo vật đó có thể coi là linh bảo. Trong lòng linh bảo tự hình thành một vùng không gian, những pháp ý đã thất thoát ra ngoài đều đến từ bên trong đó. Món linh bảo này đã bị tổn thương, lúc này đang trong quá trình hồi phục, thế nên mới nuốt lấy linh khí trong trời đất.

    Thận Yêu có lẽ không biết, đây chẳng phải là lần đầu Thanh Dương Tử vào sâu trong hoang mạc, cũng chẳng phải lần đầu y gặp Thận Yêu. Nhờ có oán ma sắp kết tụ thành hình trong tâm mình, y đã từng bám theo một số thương nhân và kẻ tán tu tiến vào hoang mạc. Thận Yêu lợi dụng linh bảo nuốt chửng họ, oán ma khi ấy cũng theo vào tận bên trong vùng không gian này, tuy chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi oán ma đã tan biến, song cũng đủ để Thanh Dương Tử nắm được không ít tin tức về linh bảo.

    Một bầu không khí vẩn đục bao trùm khắp không gian, vây kín cả người Thanh Dương Tử, khiến thân thể y cứng đờ. Trong vòng một canh giờ, nếu y vẫn kẹt lại nơi đây không thoát ra được, nhục thân ắt sẽ tan biến, rồi hòa lẫn vào những cơn sóng đục ngầu trong không gian này.

    Đây là không gian bên trong linh bảo.

    Thanh Dương Tử có thể khẳng định, Thận Yêu nhiều nhất cũng chỉ có thể lợi dụng món linh bảo này, chứ chẳng thể tùy ý sử dụng nó.

    Thân thể Thanh Dương Tử chìm nổi trong làn nước đục. Bỗng nhiên, phía trên nhục thân y, có một người ngồi dậy: một người trông như thể được kết tụ từ khói biếc xanh xanh trong hư vô.

    Đấy chính là oán ma.

    Từ lúc tiến vào vùng không gian này, nhục thân của nó dường như đã thoát ly khỏi ý thức của Thanh Dương Tử, chỉ duy ý thức của nó thì vẫn tồn tại nơi đó.

    Oán ma ngồi dậy, ngửa mặt lên trời phát ra từng tiếng kêu kỳ quái. Mỗi tiếng kêu mỗi khác nhau, âm thanh có khi ngắn ngủi, lại có khi kéo dài.

    Đây là chú pháp, là pháp thuật mà trong ngần ấy năm ở cõi nhân gian, Thanh Dương Tử đã tập luyện thành, gọi là “Oán ma chú xướng”. “Oán ma chú xướng” này nếu có thể tương hợp cùng một số thần thông của chính thể thân oán ma, ắt sẽ sinh ra chỗ diệu dụng thần bí, biến hóa khôn lường.

    oooOoOoOooo

    Bên ngoài vùng không gian của linh bảo.

    Thận Yêu chui sâu vào lòng cát. Cơ thể của nó khi luồn lách trong cát cứ như cá vờn trong nước, quanh thân dậy lên từng đợt quang hoa, khiến cát trở thành vật thể sống động, tách về hai bên mở đường cho Thận Yêu.

    Sau khi chui được mấy mươi trượng, cuối cùng nó dừng lại. Trước mặt nó bấy giờ là một khối đá rắn chắc. Khối đá to lớn vô song, mặt đá hình vòng cung, nôm tựa như một quả núi hình tròn kỳ vĩ, phần lộ ra trước mắt Thận Yêu đó bất quá chỉ là phần đỉnh tròn ở trên cùng mà thôi.

    Kể từ khi có được ký ức, nó đã ở trong vùng hoang mạc này. Nó tự lấy tên là Thận. Từ ngày có được ký ức đó, hiểu biết của nó về thế giới này mỗi ngày một tăng tiến. Có một lần, nó chui đến tận đáy sa mạc, tìm đến được chốn này, từ đấy về sau thì mê đắm trong pháp ý mênh mang, không cho bất kỳ ai đến gần. Lại vì muốn linh bảo hồi phục thật nhanh, nó bèn dẫn dụ những kẻ tu hành đi ngang chốn này rồi nuốt chửng họ.

    Thận Yêu vươn bộ móng vuốt đen sì cào lên khối đá, ngay sau đó, những đốm sáng lập lòe hắt ra.

    Từ khi đến được nơi này, tiếp xúc với khối đá khổng lồ không ngừng sinh ra những khối cầu tỏa sắc vàng lung linh ấy, Thận Yêu dù chỉ một khắc cũng chẳng muốn rời đi, bởi nó biết đây là một món bảo vật. Ngày tháng trôi qua, nó ở bên món bảo vật này, lâu dần lại có được thần thông.

    Thông qua thần thức của chính mình, Thận Yêu không ngừng nỗ lực nối kết và tế luyện bảo vật. Đáng tiếc, nó không có được đại đạo yếu quyết, lại chẳng thông tế luyện pháp môn, chỉ có thể tế luyện bằng chính bản năng tự nhiên của bản thân. Bằng không, nó đã chẳng phải tốn nhiều thời gian đến thế mà vẫn chưa thể tế luyện thành bảo vật.

    Đối với nó mà nói, giết chết Thanh Dương Tử là việc chẳng đáng, bởi lẽ chỉ chốc lát nữa thôi, y sẽ hóa thành linh khí hỗn trọc bên trong linh bảo. Nó giết hại những kẻ tu hành đến sa mạc này cũng là để linh bảo có thể phục hồi thật nhanh. Tuy nó vẫn chưa thể tế luyện được bảo vật, song nó biết bảo vật đã bị thương tổn; mà nhục thân cùng pháp bảo trên người kẻ tu hành đều hàm chứa linh lực, chỉ cần những thứ này bị hút vào không gian bên trong bảo vật, tất sẽ hóa cả thành linh khí.

    Năm đó, nó đến Ô Phượng Quốc đoạt vương ấn cũng là vì muốn có được linh lực bên trong vương ấn.

    Thân thể Thận Yêu chuyển động, phần lưng của nó cũng phát ra những vệt sáng nhỏ như khối đá. Nó bươi lấy một cái hố để có thể nương thân, rồi phủ lên một lớp cát dày.

    Tuy Thận Yêu đã có thể mượn dùng pháp ý của linh bảo, song nó vẫn chưa thể tế luyện thành. Bản thân Thận Yêu cũng chẳng rõ đến bao giờ thì việc tế luyện mới có thể hoàn thành. Trong tâm nó không ngừng suy nghĩ: “Tại sao ta là yêu, tại sao những con người kia lại có môn phái, lại được truyền thừa, mà ta thì chẳng có.”

    Trong lòng Thận Yêu đã tích tụ oán khí. Có lẽ chính nó cũng chẳng hay biết, vừa nãy khi nó chuẩn bị tế luyện linh bảo, nó bỗng nghe bên tai có một thứ âm thanh kỳ quái. m thanh đó cứ như thể vật hữu hình, cổ quái vô cùng, tựa như một con trùng nhỏ cứ thể chui rúc dữ dội vào trong tâm nó. Hiện tượng này giống hệt như khi nó thâm nhập vào trong tâm người khác và khống chế tâm trí họ, chỉ có điều, kẻ đương bị người khác áp dụng cùng một thủ đoạn để xâm phạm vào tâm trí lúc này, lại chính là nó.

    Oán khí trong lòng Thận Yêu bất tri bất giác hình thành.

    Thận Yêu muốn ngăn lại nhưng không làm sao ngăn được. Nó nhận ra thứ âm thanh đó không truyền đến từ thế giới này, mà truyền đến từ trong lòng bảo vật, từ một điểm thần niệm mà nó đã để lại trong bảo vật.

    Đột nhiên, Thận Yêu trông thấy một con quái vật hung ác đang nhìn về phía nó, gầm thét dữ tơn. Định thần nhìn lại, Thận Yêu mới phát hiện ra giống quái vật đó không ở trước mắt nó, mà hiển hiện ngay trong tâm nó. Tiếng gầm của con quái vật như chọc thủng lỗ tai, vang dội khắp trong tâm nó.

    “Thiên ma…”

    Thận Yêu từ chỗ các tu sỹ biết được trên đời này có tồn tại một thứ đáng sợ gọi là thiên ma. Thiên ma tùy tâm mà sinh, một khi đã xuất hiện sẽ lẩn quẩn mãi trong tâm, có làm thế nào cũng khó mà đuổi đi được.

    Oán ma là pháp tướng do Thanh Dương Tử hợp thể cùng oán khí trong tâm tu luyện, quán tưởng mà thành. Chỉ cần tâm y không chết, oán ma sẽ không diệt. Lúc oán ma vừa mới được luyện thành, Thanh Dương Tử đã hiểu rõ, oán ma ấy có thể vẫy vùng trong tâm kẻ có oán khí.

    Chỉ cần trong tâm một người có oán khí, oán ma có thể hiển hiện ra trong tâm người đó.

    Chính vào thời khắc oán ma hóa sinh trong lòng Thận Yêu, oán ma trong lòng linh bảo liền tìm được ấn ký thần niệm mà bấy lâu nay Thận Yêu đã gửi thác bên trong linh bảo.

    Ấn ký Thận Yêu để lại vô hình vô ảnh, gửi gắm vào chỗ hư không, nhưng nhờ có ấn ký này, Thận Yêu có thể cảm biết được động tĩnh bên trong linh bảo. Song, chính vì ấn ký đã “nghe” thấy “Oán ma chú xướng” mà tâm địa của Thận Yêu cũng hóa sinh oán ma. Nhân lúc Thận Yêu chưa kịp định thần lại, Thanh Dương Tử đã nương theo thần niệm của nó, rốt cuộc tìm thấy ấn ký nó để lại trong linh bảo.

    Ở một chốn xa xôi, giữa nơi nước bùn vẩn đục vây bọc bởi linh khí, có một vết ấn ký lờ mờ khắc sâu vào lòng linh bảo, bất động. Hình như nơi đây chính là trung tâm của vùng không gian này. Bốn bề sóng nước cùng linh khí vây bọc, phảng phất một sự huyền diệu không sao tả rõ bằng lời.

    Dáng hình của ấn kỳ đó tuy mờ nhạt, nhưng thấp thoáng có thể thấy được một cái đầu kỳ đà, có mang, có độc một sừng, đuôi như đuôi cá, vuốt như vuốt ưng. Đấy chính là nguyên hình của Thận Yêu.

    Tuy nhiên, chỉ trong sát na, ấn ký thần niệm của thần yêu đã bị một khối mây mù bao bọc lấy. Mây mù như lửa, bốc ra từ bên trong ấn ký.

    Chỉ nghe một thanh âm rùng rợn chói tai vang lên, ấn ký của Thận Yêu bỗng vỡ nát, hóa ra một bóng người ngưng kết thành từ sương khói. Chính oán ma đã nuốt chửng ấn ký thần niệm của Thận Yêu rồi thế chỗ vào đó.

    Có điều, cũng đúng vào khoảnh khắc oán ma nuốt lấy ấn ký của Thận Yêu, trong lòng Thanh Dương Tử bỗng dấy lên một cảm giác huyền bí vô cùng(*), kỳ diệu không sao tả được bằng lời. Cứ như một người vừa sinh ra đời, hít vào ngụm khí đầu tiên, từ ngụm không khí ấy mới biết được mình là cái chi, rồi biết nói năng, biết đi lại, biết được những chuẩn mực xử thế trong đời.

    (*) “Huyền bí vô cùng”: ở đây tác giả đã mượn câu “huyền chi hựu huyền” trong chương mở đầu của Đạo Đức Kinh (Lão Tử) để mô tả cảm giác của Thanh Dương Tử. Ý cảnh trong câu “huyền chi hựu huyền” rất sâu, người dịch tạm dịch thành “huyền bí vô cùng”, nhưng vẫn khó lòng diễn đạt được hết ý nghĩa của bốn chữ này, mong bạn đọc thông cảm.

    Đấy là cảm giác khi một niệm vừa biến chuyển, đã thấu hiểu cái lý của trời đất. Cảm giác ấy sinh ra là bởi pháp ý ẩn hàm bên trong linh bảo đã vươn vào tâm ý Thanh Dương Tử.

    Đấy cũng chính là chỗ diệu huyền của thiên địa.
     
    thanhson thích bài này.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Bạch Cốt Đạo Cung
    Tác giả: Thân Vẫn Chỉ Tiêm
    Quyển 1: Nhân gian.
    Chương 5: Huyễn hóa pháp châu

    Dịch: Hoa Gia Thất Đồng
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Thận Yêu còn chưa kịp đè nén oán ma trong tâm mình lại, cảm giác tương thông cùng với tâm ý của linh bảo - thứ mà trước nay nó vẫn luôn cảm nhận được, phút chốc đã tan biến.

    Nó thất sắc, trong lòng khiếp hãi. Mối liên hệ với pháp ý đột nhiên lại bị cắt đứt, cùng với đó, cát vàng trên đỉnh đầu con quái yêu đổ ập xuống.

    Chính vào lúc này, khối cầu màu vàng đất ở nơi nó nằm đột nhiên nứt toạc, bắn ra những tia sáng lờ mờ. Ánh sáng vừa khéo bao bọc lấy con quái yêu.

    Thận Yêu muốn sử dụng yêu lực để chui ra khỏi lòng cát, nhưng vùng ánh sáng đó nhanh chóng co rút lại, nhỏ dần...

    Cuối cùng, Thận Yêu biến mất.

    oooOoOoOooo

    Thận Yêu bị hút vào vùng không gian bên trong linh bảo.

    Vừa vào đến bên trong linh bảo, nó liền nhìn quanh tứ bề, nỗi khiếp hãi trong đôi con người càng thêm nặng nề hơn. Nó đâu ngờ được, chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi mà cục diện đã thay đổi hoàn toàn. Dường như những gì đã xảy ra trước đây đều chỉ là mộng ảo, tỉnh mộng rồi, tất thảy mọi thứ trong mộng cảnh đều tan biến. Nó mong sao hiện tại, nó chẳng qua chỉ đang ở trong huyễn pháp của thiên ma.

    Đúng lúc đó, ở nơi sóng nước đục ngầu trước mặt Thận Yêu đột nhiên có một bóng người như bước ra từ trong cõi hư vô. Người này xuất hiện như thể y từ hư không mà sinh ra, lại tựa như một tờ giấy mỏng manh, ở trong nước không thấy rõ được, lúc này lại vì mục quang của Thận Yêu chiếu đến mà nhanh chóng huyễn hóa thành màu sắc.

    Người này, còn có thể là ai khác ngoài Thanh Dương Tử?

    Thận Yêu gầm to một tiếng, dốc hết toàn lực xông đến. Tuy nhiên, sau khi xông ra, nó mới phát hiện khoảng cách giữa nó với Thanh Dương Tử lại chẳng có chút thay đổi. Nó nhanh nhạy nhìn ra sự hờ hững trong mắt Thanh Dương Tử. Vẻ hờ hững đó là thứ nó chán ghét nhất, mà trong mắt của những tu sỹ loài người hầu như đều có vẻ lãnh đạm hờ hững này. Vậy nên, tu sỹ loài người nếu tiến vào hoang mạc đều sẽ bị nó lùng giết.

    Thế nhưng, khi nó trông thấy sự hờ hững trong mắt Thanh Dương Tử, lòng nó lại dấy lên một cảm giác tuyệt vọng.

    Hễ là sinh linh có trí tuệ, chẳng dòng nào giống nào lại chấp nhận từ bỏ sinh mạng của mình. Thận Yêu cũng chẳng ngoại lệ.

    “Tiểu yêu nguyện làm vật cưỡi của chân nhân, suốt đời hầu hạ.”

    Sau khi phát hiện ra lúc này mình hoàn toàn không còn là đối thủ của Thanh Dương Tử, Thận Yêu vì bảo vệ tính mạng của bản thân mà lập tức đưa ra lựa chọn.

    Khi trước, nó vừa khiến Ô Phượng Công Chúa ra lệnh thu hồi vương ấn đã lập tức hạ thủ với Thanh Dương Tử, không để cho y có cơ hội nói một lời nào. Bây giờ, nó phát hiện mình sắp phải mất mạng, liền nhanh nhảu nói ra một lời như thế. Tuy nó khai linh sinh trí đã mấy trăm năm, song lại chưa rũ bỏ được thú tính của mình, hành sự thảy đều y theo bản năng.

    Thanh Dương Tử chỉ nhìn Thận Yêu, trong mắt y tựa như có mây mù quanh quẩn.

    Dưới ánh nhìn chăm chú của Thanh Dương Tử, Thận Yêu tựa như bụi trần bốc lên, tản mác vào không trung. Trong quá trình ấy, nó phát ra từng tiếng kêu ai oán, thảm thiết. Còn oán ma trong lòng Thanh Dương Tử lại đang nhanh chóng thành hình. Cuối cùng, khi Thận Yêu sắp chết, oán ma rốt cuộc cũng huyễn hóa ra hoàn toàn. Có điều, oán ma lúc này lại không giống với oán ma trong lòng y khi trước. Oán ma này đã nuốt một lượng lớn oán khí của Thận Yêu trước lúc chết mới có thể kết tụ thành hình một cách triệt để, thế nên trông nó từa tựa như Thận Yêu.

    Kể từ khi bị trục xuất khỏi sư môn, Thanh Dương Tử tu luyện “Tha tâm thiên ma hiển diệu thiên” nhưng lại chẳng dám để oán ma này du ngoạn trong tâm trí của chúng sinh nhân gian, ăn oán khí mà trưởng thành. Y chỉ để nó ngưng kết dần trong tâm mình. Bởi y sợ, có một ngày chính y cũng sẽ bị oán ma nuốt chửng.

    Nhưng bây giờ y không còn phải lo sợ nữa, vì y đã có linh bảo. Y chuẩn bị đem oán ma đã thực sự huyễn hóa thành hình này tôi luyện cùng với linh bảo thành một thể. Đồng thời, pháp ý trong lòng linh bảo sẽ tương hợp cùng oán ma, sinh ra trùng trùng diệu dụng.

    Trong trời đất này, pháp ý không nơi nào là không tồn tại, song lại khó mà nắm bắt được.

    Có người ví von pháp ý của trời đất với một khóm hoa mọc giữa núi đồi. Trong khóm hoa ấy, có những đóa ngào ngạt hương thơm, lan tỏa đi khắp khe núi. Có những đóa trang nhã thanh tao. Lại có những đóa là hoa độc... Khóm hoa ấy có thể chỉ cùng một loại, nhưng cũng có thể là nhiều loại hỗn hợp lại với nhau.

    Phần đông kẻ tu hành trong thiên hạ đều cho rằng, pháp ý nếu càng thuần khiết thì càng có lợi cho việc tu hành. Vậy nên, phần lớn tu sỹ đều chỉ chuyên tu luyện cho tinh một loại pháp môn.

    Linh bảo này là một món bảo vật đã bị tổn thương, hiện vẫn đang trong quá trình tự phục hồi. Thanh Dương Tử không rõ phải chăng có một thứ pháp ý nào đó đã thất tán khỏi lòng linh bảo, song y lại có thể nắm bắt được một cách rõ ràng phần pháp ý hư hư ảo ảo vẫn còn tồn tại trong linh bảo.

    Lúc này, y vẫn đang ở bên trong linh bảo, nhưng lại chẳng vội trở ra ngoài. Y muốn nhân cơ hội này tế luyện cho thành linh bảo.

    Muốn tế luyện linh bảo của trời đất thành pháp bảo nào phải chuyện dễ dàng. Bằng không, Thận Yêu đã chẳng tế luyện lâu đến thế mà vẫn chỉ được có vậy.

    Đối với kẻ tu hành trong thiên hạ mà nói, phương thức tế luyện linh bảo thường dùng nhất chính là bền bĩ tế luyện. Cứ tu dưỡng như thế thì nước chảy lâu đá cũng mòn, có một ngày sẽ được toại như ý nguyện.

    Đây là phương thức kẻ tu hành thường dùng nhất. Song phương thức này cần trải tháng năm đằng đẵng, mà thứ Thanh Dương Tử thiếu lại chính là thời gian: y cần phải trở về Thiên Diễn Đạo Phái trong khoảng thời gian ngắn nhất.

    Lại thêm, cùng là tế luyện bảo vật, có lắm người phải tế luyện trong sự cấp bách, lại cũng có những người phải đi qua tháng năm dằng dặc. Thế nên mới có pháp môn tế luyện nhanh chóng gọi là “võ luyện”, còn phương thức tế luyện phải trải tế nguyệt xuân thu lại gọi là “văn luyện”.

    Mỗi tông mỗi phái đều sở hữu phương thức “võ luyện” pháp bảo này, Thiên Diễn Đạo Phái cũng không ngoại lệ. Tuy Thanh Dương Tử bị trục xuất khỏi sư môn, đoạt hết pháp ý đạo cơ, nhưng còn đó rất nhiều pháp môn vẫn tồn tại trong ký ức của y. Pháp ý của kẻ tu hành có thể bị đoạt mất, linh lực trên người có thể thất tán, song đại đạo yếu quyết trong suốt quãng đường tu hành lại luôn được ghi khắc trong lòng. Thứ thần ý nhờ tu hành mà có được này sẽ thăng hoa cùng với sự biến hóa của linh hồn, là thứ mà kẻ khác không bao giờ có thể xóa nhòa được.

    Thanh Dương Tử chuẩn bị dùng pháp môn võ luyện để có thể nhanh chóng tế luyện xong linh bảo. Khi vẫn còn ở vương thành Ô Phượng Quốc, y đã nghĩ thông phải dùng cách gì để giết Thận Yêu đoạt linh bảo, đồng thời, cũng đã sớm chuẩn bị xong phương thức để tế luyện bảo vật sau khi có được nó.

    Phương thức tế luyện này lại có chỗ không giống với phương thức tế luyện của Thiên Diễn Đạo Phái: y muốn đem oán ma dung hợp thành một thể với linh bảo và pháp ý bên trong linh bảo. Oán ma khởi sinh từ tâm của Thanh Dương Tử, sau khi oán ma cùng linh bảo hòa làm một thể, y đương nhiên có thể thông qua sự thao túng đối với oán ma để thao túng món linh bảo ấy một cách tùy ý.

    Chỉ thấy Thanh Dương Tử ngồi xuống giữa hư không, bên dưới lập tức có một cái bồ đoàn màu vàng nổi lên, đỡ lấy thân thể y. Thanh Dương Tử ngồi lên đấy. Phía trên đỉnh đầu y dần dần xuất hiện một cái bóng màu đen ảm đạm. Cái bóng đó mỗi lúc một nặng nề hơn, cuối cùng ngưng kết thành oán ma.

    Oán ma vô hình vô tướng. Nó vốn huyễn hóa từ trong tâm Thanh Dương Tử, nhưng trước nay vẫn luôn bị Thanh Dương Tử áp chế nên không trở thành hình thù thực sự.

    Phải đến khi nó hóa sinh trong tâm Thận Yêu, nhờ nuốt lấy oán khí mà Thận Yêu để lại do không cam lòng trước khi chết mà thành hình. Vậy nên hình dáng hiện tại của nó là hình dáng của Thận Yêu: đầu tựa kỳ đà, có vảy, có đuôi, có cả vuốt ưng.

    Oán ma há to miệng, không thôi gầm gừ. Trong hư vô tựa hồ có những sợi dây tơ như thể mạng nhện kéo đến, quấn lấy thân thể oán ma. Nhất thời có vẻ như chưa có chi biến hóa, song nếu trông kỹ, sẽ phát hiện trên thân oán ma đã có thêm thứ gì đó huyền diệu không sao tả rõ bằng lời.

    Thân thể oán ma vốn chỉ như sương khói, nay đã trở nên thật hơn, giống một sinh thể hơn. Bấy giờ, nó đã chẳng còn là một khối mây mù nữa, đặc biệt, trong đôi mắt nó ánh lên những sắc màu hư ảo kỳ lạ.

    Chính lúc này, Thanh Dương Tử bỗng nghe tim mình đập mạnh. Máu nóng trong lồng ngực dồn lên, y phun cả ra, bắn lên người oán ma.

    Trong chớp mắt, oán ma biến đổi thành màu đỏ của máu. Màu đỏ dần tan mất, cuối cùng thân thể nó biến trở lại sắc xanh ảm đạm. Tuy nhiên, cặp mắt của oán ma đã ngả sang màu đỏ, trong sát na, trên người nó đã có thêm ý khát máu, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ngốn ăn lấy linh hồn của kẻ khác.

    Miệng Thanh Dương Tử niệm một thứ pháp chú cổ quái, tay y huơ huơ vẽ trước người như thể đang dệt tơ, khi nhanh khi chậm, ngón tay tựa như xuyên hoa, mười ngón biến ảo như hồ điệp vờn bay.

    Ấn quyết huyền ảo đột ngột dừng lại, dừng mà không có một dấu hiệu báo trước.

    Đôi bàn tay y chắp lại tựa liên hoa.

    Đột nhiên, ngón cái bên tay phải y đứt lìa, đứt từ tận gốc, như thể bị một thanh kiếm sắc bén chém lìa, song lại chẳng hề có máu tươi chảy ra. Chỉ thấy ngón cái của y bay lên rồi bị oán ma đớp lấy.

    Bởi việc võ luyện pháp bảo quá cấp bách, nếu Thanh Dương Tử về sau lại giống Thận Yêu, cũng hút người vào vùng không gian này, rất có thể y sẽ bị kẻ khác đoạt mất quyền thao túng pháp bảo. Dẫu cho oán ma kỳ lạ khó lường, có thể du ngoạn trong thế giới tâm linh của nhân gian, nhưng tâm trí của kẻ tu hành đâu dễ dàng thâm nhập được. Vậy nên, y nhất thiết phải tìm được thủ đoạn công kích nào đó khi vẫn còn trong vùng không gian này.

    Oán ma bỗng nhiên há miệng nôn, ngón cái của Thanh Dương Tử xuất hiện một lần nữa. Có điều lần này, nó không còn là một ngón tay bằng máu bằng thịt, mà chỉ còn là một khúc xương. Trên khúc xương này lại có những dấu phù văn rất nhỏ, nôm kỳ quái vô cùng.

    Bất ngờ, trên khúc xương bỗng lóe lên một tia sáng. Oán ma không cam tâm, gầm lên một tiếng rồi chồm đến, tay như muốn bắt lấy khúc xương. Thế rồi, trong chớp mắt, nó biến mất.

    Oán ma đã bị giam cầm bên trong khúc xương.

    Oán ma này đã hấp thu oán khí của Thận Yêu trước lúc chết. Thanh Dương Tử sợ nó sẽ dần khai linh sinh trí rồi vụt thoát khỏi sự khống chế của y, nên y đem nó nhốt vào trong xương ngón tay của mình. Khúc xương này như là một Thanh Dương Tử khác, thậm chí có thể nói là hóa thân của y khi ở bên trong linh bảo này.

    Chỉ thấy khúc xương bỗng bay vút trong hư không. Linh khí tựa như sóng nước mờ đục bên trong linh bảo liền tách ra. Một vết nứt xuất hiện ngay trước mặt y. Cùng lúc đó, Thanh Dương Tử giơ tay vẫy trong hư không.

    Ô Phượng Công Chúa xuất hiện.

    Y vươn tay đón lấy nàng vào lòng, một bước bước qua vết nứt dài hẹp đó. Chỉ thấy y vừa lách qua vết nứt, thân thể trong sát na đã biến mất.

    oooOoOoOooo

    Một màn đen u ám mở ra trước mắt Thanh Dương Tử.

    Sao đêm đầy trời, gió nhẹ lướt thướt.

    Thanh Dương Tử đứng ở nơi cao vút trên không, tay ôm Ô Phượng Công Chúa trong lòng. Một mùi hương dìu dịu âm thầm len vào sống mũi y.

    Cơ thể mềm mại của Ô Phượng Công Chúa lại chẳng thể khiến y gợn sóng lòng. Chuyện sư môn bị diệt đã chiếm lấy toàn bộ tâm trí y. Tâm khảm y, lại vì việc các vị sư thúc sư bá đầu vào phái khác mà khởi sinh oán ý, oán ý dần hội tụ thành oán ma.

    Chỉ thấy Thanh Dương Tử vươn tay ra dọ thám cát vàng mạc bên dưới. Cát vàng trong hoang mạc nhanh chóng sụp xuống, hình thành nên một cái hố khổng lồ. Cái hố không ngừng lớn thêm ra, như thể trong lòng đất có một con quái thú đang nuốt lấy cát vàng.

    Những loài động vật nhỏ trong cát như rắn, bò cạp hay kỳ đà bị kinh động, muốn chạy ra ngoài thoát thân, nhưng rốt cuộc đều rơi xuống phía dưới cả, bị nuốt chửng cùng với cát.

    Giữa hố cát đang không ngừng sụp xuống đó, có một viên minh châu màu vàng, kích thước chỉ vừa bằng quả trứng gà đang trồi lên mà không gặp chút trở ngại gì. Viên minh châu tỏa hào quang màu vàng óng ánh, trong đêm tối, hào quang ấy tuy không đến mức lòa mắt, nhưng lại chói lọi suốt mấy trăm dặm.

    Cát vàng trên mặt đất vẫn đang tuôn xuống, là bởi món bảo vật khổng lồ kia đã biến thành một viên minh châu màu vàng. Minh châu bấy giờ đang nằm trong lòng bàn tay Thanh Dương Tử.

    Thanh Dương Tử nhìn viên minh châu trong tay mình, đến tận lúc này, y vẫn không rõ viên minh châu ấy gọi là gì. Tuy y đã tế luyện được viên minh châu này, song vị chủ nhân đầu tiên đã không để lại dù chỉ nửa điểm thần thức trong lòng minh châu. Y đương nhiên không biết viên minh châu gọi là gì, trong lòng chợt nhớ lại, linh bảo của một vị đại thần thông nào đó đã gặp gỡ trong quá khứ cũng là một viên minh châu thế này. Nhưng y không thể nhớ rõ được...

    Đến đây, y chợt hồi tưởng lại một việc, là việc liên quan đến cõi thiên địa này.

    Không hề có bất kỳ một truyền thuyết nào nói về khởi thủy của thiên địa, cứ như thể thiên địa vốn đã như thế.

    Y sinh thành trong cõi trời đất này, lẽ ra lòng y nên chấp nhận tất thảy những điều đó mới phải. Nhưng tu hành bấy lâu nay, đến lúc này y lại cảm giác rằng có thứ chi đó không đúng...

    Nhìn viên minh châu trong tay, buông bỏ những nghi hoặc về thiên địa trong lòng, y thầm nghĩ: “Viên minh châu này đã dung hợp cùng oán ma, thế thì cứ gọi là oán ma pháp châu vậy.”

    Thế rồi, y thổi lên bề mặt viên minh châu.

    Một nhúm lông mao trên bề mặt viên minh châu bị thổi tung, hóa thành khói vàng. Khói vàng lại ngưng tụ thành một con hạc vàng.

    Hạc vàng vỗ vỗ đôi cánh.

    Gió nổi lên từng trận, dường như từ đôi cánh hoàng hạc mà ra.

    Thanh Dương Tử một bước bước lên lưng hạc. Y ngồi xuống, lại đặt Ô Phượng Công Chúa lên mình chim hạc.

    Hoàng hạc bay về phía Ô Phượng Quốc. Cát vàng bên dưới vẫn đang cuộn xuống, trông tựa như xoáy nước giữa biển khơi.

    Ngồi trên lưng hoàng hạc, Thanh Dương Tử cảm ngộ được pháp ý trong lòng oán ma pháp châu.

    Khi đến, chân đạp đất bằng, thận trọng dè dặt.

    Lúc về, cưỡi trên mình hạc, an nhiên mà rời.

    Pháp ý dào dạt.
     
    thanhson thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)