Dị Giới  Võ Hiệp Bạch Bào Tổng Quản - Tiêu Thư

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Bạch Bào Tổng Quản
    Tác giả:Tiêu Thư
    Chương 596: Hiển uy

    Nhóm dịch: Tiên Huyền
    Nguồn: Iread

    Mọi người thất vọng nhìn về phía Sở Ly.

    Bọn họ cảm thấy Sở Ly kiêu căng khinh người như vậy, không để ý tới người khác hẳn là kỳ thị, huống hồ hắn lại là nhi tử của sơn chủ, kế thừa huyết mạch và tư chất tuyệt thế của sơn chủ, hẳn là một thiên tài.

    Chỉ là bọn họ vừa mới có hi vọng thì vị thiếu chủ này lại trực tiếp rời đi, không có ý tứ thể hiện ra bản lĩnh của mình.

    Lẽ nào hắn là một tên rác rưởi cho nên mới bị sơn chủ mặc kệ, ném vào trong góc, lại nuôi thành tính cách ác liệt như vậy chứ?

    Chu Hàn Ca và Sở Đại Chí liếc mắt nhìn nhau, nhìn thấy sự bất đắc dĩ trên mặt đối phương.

    Tính khí này của thiếu chủ quả thật làm cho bọn họ hết cách, không để ý tới cái nhìn của người ngoài một chút nào, lần này thật sự đi, như vậy mọi người sẽ cảm nhận thế nào chứ?

    Nhất định mọi người sẽ coi thiếu chủ là kẻ nhu nhược và người yếu đuối, xem thường, chê cười là thứ không tránh được.

    Bởi vì mọi người ủng hộ đối với Sơn chủ cho nên có kỳ vọng cực cao đối với thiếu chủ, kết quả thiếu chủ lại quay người rời đi, theo người khác thấy chính là sức lực không đủ, nhất định sẽ rất thất vọng, sau đó sẽ hóa thành tức giận và không cam lòng, khi đó danh tiếng của thiếu chủ cũng sẽ xong!

    - Chậm đã!

    Hoàng Thao bỗng nhiên giương giọng quát lên.

    Sở Ly liên tục bước đi, đi tới trước cầu thang, bước đi xuống dưới lầu.

    Chu Hàn Ca và Sở Đại Chí theo sát phía sau, quay đầu liếc mắt nhìn Hoàng Thao.

    Hoàng Thao nhìn thấy Sở Ly không để ý tới mình một chút nào, hắn tức giận hừ lạnh nói:

    - Lẽ nào thiếu chủ sợ sao?

    Sở Ly cũng không thèm nhìn hắn, dường như không nghe thấy hắn nói chuyện, tiếp tục đi xuống.

    - Hừ!

    Hoàng Thao hừ lạnh một tiếng, người nhẹ nhàng xẹt qua mọi người, rơi xuống trước cầu thang, chặn đường của Sở Ly lại.

    Sở Ly cau mày, lạnh nhạt nhìn về phía hắn.

    Hoàng Thao nhìn thẳng vào hắn, trầm giọng nói:

    - Thiếu chủ, tại hạ Hoàng Thao, muốn lĩnh giáo võ công của thiếu chủ!

    Sở Ly lười biếng nói:

    - Nếu như ta không muốn động thủ thì sao?

    - Chuyện này không thể tránh được đâu thiếu chủ!

    Hoàng Thao nói:

    - Võ công của Sơn chủ cao thâm khó dò, không ngờ Sở Đại Chí lại dám nói võ công của thiếu chủ sánh vai được với Sơn chủ, có lẽ cũng không phải là thổi da bò, nhất định tại hạ sẽ lĩnh giáo một, hai!

    Sở Ly lắc đầu:

    - Bằng vào chút công phu mèo quào này của ngươi, có thể thử ra võ công của ta có thể sánh vai cùng sơn chủ hay không hay sao?

    - Tại hạ bất tài, nhưng cũng không phải là chưa từng thấy cao thủ.

    Hoàng Thao cảm thấy có một luồng lửa giận xông thẳng lên trên đầu, thái độ khinh bỉ của đối phương quá làm cho người ta tức giận, hắn âm thầm nghiến răng:

    - Hơn nữa tại hạ cũng đã tự mình lĩnh giáo qua võ công của Sơn chủ!

    Sở Ly thở dài:

    - Thực sự là phiền phức, như vậy đi, nếu như ngươi đỡ được một chưởng của ta, coi như là Sở Đại Chí khoác lác vậy!

    - Được!

    Lửa giận của Hoàng Thao rất mạnh, hắn không chút do dự đáp ứng.

    Sở Ly duỗi tay trái ra, chậm rãi đẩy ra ngoài:

    - Đỡ được một chưởng này là được rồi!

    Hai chân của Hoàng Thao hơi cong lại, thân thể trầm xuống, tụ khí vào bàn tay phải, tiến lên nghênh đón công kích.

    - Ầm!

    Hai tay va chạm vào nhau, Hoàng Thao bay thẳng ra ngoài, xẹt qua đỉnh đầu của mọi người, rơi xuống cạnh bàn phía đối diện với Đoạn Vô Nhai, sau đó lại bắn vào trong cái ghế như ngồi xuống vậy.

    Hoàng Thao ngơ ngác ngồi ở bên cạnh bàn, sắc mặt rất khó coi.

    Đoạn Vô Nhai có chút kinh dị nhìn về phía Sở Ly.

    Mọi người đều giật mình nhìn hắn.

    Một chưởng này không chỉ riêng là mạnh mẽ mà lại càng tinh diệu dị thường, chưởng kình tinh xảo tỉ mỉ thì mới có thể đánh bay Hoàng Thao, vừa vặn rơi vào bên trong cái ghế của hắn, hơn nữa cái ghế không lắc không rung, vững vững vàng vàng, giống như Hoàng Thao đi tới rồi từ từ ngồi xuống vậy.

    - Hoàng sư huynh, bị thương không?

    Lý Nguy Nhiên vội hỏi.

    Hoàng Thao nở một nụ cười khổ sở, lắc đầu một cái.

    Sở Ly đứng ở cửa thang gác quét mắt nhìn mọi người một chút, lắc đầu than thở:

    - Tất cả đều là người tầm thường, thực sự không đáng để nhìn lấy một lần!

    Câu nói này vừa vang lên, da mặt của tất cả mọi người toả nhiệt, lửa giận ngút trời.

    Như vậy cũng quá xem thường mọi người rồi, người có thể bước vào Phục Ngưu sơn, mỗi người đều là thiên chi kiêu tử, thế nhưng ở trong miệng của hắn, không ngờ lại trở thành người tầm thường, quá ngông cuồng!

    Chu Hàn Ca và Sở Đại Chí cười khổ, bản lĩnh đắc tội với người khác của thiếu chủ cũng quá lợi hại, một câu nói này đã đắc tội với tất cả mọi người.

    - Đoàn sư huynh!

    Lý Nguy Nhiên tức giận hừ lạnh nói:

    - Cho dù là thiếu chủ thì cũng không thể cuồng như vậy chứ?

    Đoạn Vô Nhai lắc đầu.

    Hắn tự hỏi mình không làm được như vừa nãy, đánh bay Hoàng Thao vào bên trong ghế, công lực cỡ này không chỉ có là thâm hậu, còn cực kỳ tinh xảo.

    Vị thiếu chủ này khẩu khí ngông cuồng, thế nhưng võ công cũng tuyệt đối kinh người.

    - Đoàn sư huynh, lên đi!

    Lý Nguy Nhiên thúc giục:

    - Cho hắn một chút lợi hại, cho hắn biết đệ tử Phục Ngưu sơn chúng ta lợi hại ra sao!

    Đoạn Vô Nhai cười khổ nói:

    - Ta không phải là đối thủ của hắn.

    - Không đánh qua sao biết được chứ?

    Lý Nguy Nhiên nói:

    - Đoàn sư huynh là cao thủ Thiên Ngoại Thiên kia mà!

    - Ài... được rồi.

    Đoạn Vô Nhai bất đắc dĩ gật đầu, nhắm mắt cũng phải ra tay, bằng không sẽ bị mọi người oán giận, hắn đứng dậy cất giọng nói:

    - Thiếu chủ, ta muốn lĩnh giáo võ công của thiếu chủ một chút!

    Sở Ly đang muốn bước đi thì lại dừng lại, nhìn về phía hắn.

    Đoạn Vô Nhai chậm rãi đi tới trước mặt của Sở Ly, ôm quyền nói:

    - Võ công của thiếu chủ tinh diệu, tại hạ khâm phục, ta muốn lĩnh giáo một, hai.

    Hắn biết võ công của mình kém xa vị thiếu chủ trước mắt này, nhưng dưới tình hình bây giờ lại không cho phép hắn lùi bước, cho dù biết rõ thất bại thì cũng phải tỷ thí một trận.

    Huống hồ, hắn cũng nóng lòng muốn thử, muốn biết giữa mình và thiếu chủ kém bao nhiêu.

    Sở Ly gật đầu nói:

    - Được, ngươi có thể ngăn cản được một chưởng của ta là được!

    Hắn dứt lời đánh ra một chưởng.

    Giữa hai người cách xa nhau sáu bước, Sở Ly chỉ đứng tại chỗ đẩy một chưởng ra, thế nhưng Đoạn Vô Nhai lại như gặp phải đại địch, nắm tay chợt đánh ra, quyền phong không ngừng kêu lên ô ô.

    - Ầm!

    Một tiếng vang trầm thấp nổ tung ở trên không trung.

    Đám người trên lầu đều cảm giác được gió lớn gào thét, lực lượng mãnh liệt bao phủ bọn họ lại.

    Người ở gần không thể khống chế được thân thể, người cùng bàn ghế di dời ra ngoài, cuối cùng chen chúc thành một đám, bàn và bàn chạm vào nhau, người với người chạm vào nhau, người ngã ngựa đổ, loạn tung lên.

    Sở Ly thừa dịp mọi người rối ren đi xuống lầu rời khỏi nơi này, Chu Hàn Ca và Sở Đại Chí cũng đi theo ra ngoài.

    Mọi người mở mắt ra nhìn về phía trước, lập tức nhìn thấy Đoạn Vô Nhai đang ngồi ở chỗ ngồi trước đó của hắn, như Hoàng Thao vừa nãy vậy.

    Bọn họ đã hiểu rõ, đối mặt với vị thiếu chủ này, Hoàng Thao và Đoạn Vô Nhai không có gì khác nhau cả!

    Hoàng Thao cay đắng nói:

    - Không nghĩ tới hắn lại lợi hại như vậy!

    - Ài...

    Lý Nguy Nhiên than thở:

    - Quả nhiên không hổ là nhi tử của Sơn chủ!

    Ra khỏi Hỉ Nghênh lâu, Sở Ly trừng mắt nhìn Sở Đại Chí một chút.

    Sở Đại Chí vội vã cười nói:

    - Lúc này xem như đã làm cho bọn họ phát sợ, biết thiếu chủ lợi hại ra sao!

    Sở Ly hừ lạnh nói:

    - Ta còn chưa dùng được cơm!

    - Chúng ta đi tới một tửu lâu, nhất định sẽ dâng lên cho thiếu chủ món ăn tốt nhất!

    Sở Đại Chí vội nói.

    Sở Ly nói:

    - Lần sau nếu như ngươi lại gây phiền toái cho ta, ta sẽ ném ngươi đi!

    - Vâng vâng, sẽ không bao giờ có lần sau nữa!

    Sở Đại Chí vội vàng gật đầu.

    Chu Hàn Ca cười nói:

    - Lần này uy vọng của thiếu chủ sẽ tăng mạnh!

    Sở Ly nói:

    - Uy vọng cái gì chứ, không đáng nhắc tới, võ công mới là căn bản!

    - Thiếu chủ thân phận cao quý, sao có thể tự làm tất cả mọi việc được, uy vọng càng cao, sai khiến người ta sẽ càng thuận lợi hơn.

    Chu Hàn Ca nói:

    - Vẫn có rất nhiều chỗ tốt.

    Sở Ly lắc đầu:

    - Những thứ này đều là lâu đài trên cát, các ngươi trở về tiếp tục luyện công đi!

    - Vâng.

    Hai người vội vàng gật đầu.

    Trong lúc đang nói chuyện, một thanh niên anh tuấn áo lam chạy tới ba người trước mặt, ôm quyền nói:

    - Thiếu chủ, Mộ Dung trưởng lão cho mời.

    - Dẫn đường đi.

    Sở Ly nói.

    Chu Hàn Ca và Sở Đại Chí nghi hoặc liếc mắt nhìn Sở Ly, có chút lo lắng.

    Thiếu chủ phế bỏ Mộ Dung, nhất định trong lòng Mộ Dung trưởng lão sẽ rất ghi hận, không biết có phải trưởng lão tìm thiếu chủ gây phiền phức hay không.

    Ba người theo người thanh niên áo lam đi vào bên trong sơn cốc, rất nhanh đã đi tới trước một toà đại điện ngói vàng.​
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Bạch Bào Tổng Quản
    Tác giả:Tiêu Thư
    Chương 597: Thần quyền

    Nhóm dịch: Tiên Huyền
    Nguồn: Iread

    - Mộ Dung trưởng lão, thiếu chủ đã đến!

    Thanh niên áo lam đứng ở ngoài đại điện, cất giọng nói.

    Bên đại điện có một thanh niên áo lam đang đứng, tướng mạo bình thường, anh tư kinh người.

    - Thiếu chủ, mời vào bên trong!

    Âm thanh của Mộ Dung Thuần truyền ra ngoài.

    Sau khi bẩm báo xong, thanh niên áo lam dẫn ba người Sở Ly tới xoay người lại đi đến một bên khác của đại điện, không nhúc nhích mắt nhìn về phía trước.

    Sở Ly vung vung tay với Chu Hàn Ca và Sở Đại Chí, sau đó một mình bước vào đại điện.

    Trong đại điện rất là sáng sủa, dưới sàn là mặt đá như ngọc, đạp ở bên trên lại có cảm giác ôn hòa, giống như thật sự là dùng ngọc lát vậy.

    Ở chính giữa đại điện có bốn lão giả đứng đó.

    Ngoài Mộ Dung Thuần và Hạ Lập Ngôn ra còn có hai lão giả hạc phát đồng nhan khác. Sắc mặt bốn người rất âm trầm, đại điện vốn sáng sủa lại trở nên ngột ngạt vô kể, dường như không khí đã trở nên sền sệt.

    - Thiếu chủ, tới xem một chút đi.

    Mộ Dung Thuần ngoắc ngoắc tay.

    Sở Ly ôm quyền một cái, không lên tiếng, lười biếng đi tới gần.

    Bọn họ đang vây quanh một cỗ thi thể, khuôn mặt giống như đang ngủ thiếp đi, sắc mặt còn hồng hào, Sở Ly lại biết sinh cơ của người này đã biến mất, chết đã lâu, cho dù là hắn cũng không thể cứu vãn được.

    - Đây là Cố Thiết, đệ tử kiệt xuất trong phái, lần này hạ sơn đã bị hại.

    Mộ Dung Thuần trầm giọng nói:

    - Hai cao thủ Thiên Ngoại Thiên chúng ta cũng bị thương, đám gia hoả này càng ngày càng quá mức!

    Sở Ly lười biếng quét mắt nhìn Cố Thiết một chút:

    - Bị chết rất bình an, một quyền mất mạng... Là Đại Quang Minh thần quyền.

    - Đại Quang Minh thần quyền?

    Mọi người ngẩn ra.

    Sở Ly liếc mắt nhìn bọn họ nói:

    - Các ngươi không biết Đại Quang Minh thần quyền hay sao?

    - Đại Quang Minh thần quyền là võ học của phái nào?

    Mộ Dung Thuần vội hỏi.

    Sở Ly nghi hoặc nhìn bọn họ một chút.

    Theo lý mà nói, địa vị của Quang Minh thánh giáo ở Đại Ly còn hơn Đại Lôi Âm tự một bậc, môn phái nhất lưu như Phục Ngưu sơn sao có thể nào không biết được tới Quang Minh thánh giáo cơ chứ?

    - Là võ học của Quang Minh thánh giáo.

    Sở Ly nói:

    - Mộ Dung trưởng lão không biết sao?

    - Quang Minh thánh giáo trong Đại Ly sao?

    Mộ Dung Thuần hoàn toàn biến sắc.

    Sở Ly vừa nhìn sắc mặt hắn thì đã biết Mộ Dung Thuần biết tới Quang Minh thánh giáo, cũng biết sự lợi hại của Quang Minh thánh giáo.

    - Quang Minh thánh giáo?

    Ba người Hạ Lập Ngôn cũng biến sắc.

    Sở Ly nói:

    - Biết tới Quang Minh thánh giáo mà các ngươi không nhận ra được Quang Minh thần quyền sao?

    - Chúng ta đã nghe nói tới kỳ danh, nhưng chưa thấy đệ tử của Quang Minh thánh giáo.

    Mộ Dung Thuần lắc đầu nói:

    - Chỉ biết là bọn họ vô cùng lợi hại, rất không sợ chết.

    Sở Ly gật gù:

    - Rất hiển nhiên đây là Đại Quang Minh thần quyền, người ra quyền là cao thủ Thiên Ngoại Thiên.

    - Quang Minh thánh giáo được lắm!

    Sắc mặt của Mộ Dung Thuần càng ngày càng âm trầm hơn.

    Nếu là môn phái khác, tuy rằng bọn họ lo lắng, thế nhưng lại không mất đi hi vọng, chỉ cần Sơn chủ xuất quan thì tuyệt đối có thể kháng cự lại đám gia hỏa lén lén lút lút này, đến lúc đó một lần tiêu diệt, nhả ra khẩu ác khí trong lòng này.

    Nhưng bọn họ vừa nghe đến là Quang Minh thánh giáo thì đã biết chuyện lớn rất không ổn, trong lòng trầm xuống.

    - Kỳ thực mọi người cũng không cần thiết phải lo lắng như vậy.

    Hạ Lập Ngôn nói:

    - Quả thực Quang Minh thánh giáo rất mạnh mẽ, nhưng dù sao bọn họ cũng ở Đại Ly, không thể chuyển người tới Đại Quý nhiều được.

    - Ài... phái tới mấy cao thủ cũng đã làm người ta đau đầu rồi.

    Mộ Dung Thuần cười khổ.

    Sở Ly đăm chiêu.

    Hắn cũng đang nghĩ, rốt cuộc Quang Minh thánh giáo muốn làm gì.

    Bọn họ làm việc lén lén lút lút thì có thể hiểu được, một khi tiết lộ, nhất định bốn Đại tông phái sẽ ra tay, bọn họ chỉ có một đội nhân mã, dù có lợi hại đến đâu cũng đánh không lại được bốn Đại tông phái vây quét. Lại không thể chuyển tất cả cao thủ của Quang Minh thánh giáo tới đây.

    Nhưng tại sao bọn họ lại muốn đối phó với Phục Ngưu sơn cơ chứ?

    Vì tiêu diệt Phục Ngưu sơn? Hoặc là muốn chiếm lấy Phục Ngưu sơn, đoạt được thắng cảnh, lại lợi dụng Tụ thần phù và trận pháp, bồi dưỡng ra cao thủ Thiên Ngoại Thiên cuồn cuộn không ngừng hay sao?

    Mình cần thắng cảnh, nhưng Quang Minh thánh giáo không thiếu, nhất định sẽ có mục tiêu không giống.

    Hoặc là nói, trên Phục Ngưu sơn có món đồ gì đó khiến cho bọn họ muốn cướp đoạt hay sao? Lại như ở Thần Đô lúc trước vậy?

    Tư duy của hắn nhanh chóng thay đổi, cau mày không ngớt.

    Chỉ là bọn hắn dùng Quang Minh thần quyền để giết người, rất là kỳ quái, lẽ nào bọn họ chắc chắc Phục Ngưu sơn cũng không nhận ra được quyền pháp này? Không sợ bại lộ thân phận hay sao?

    Hạ Lập Ngôn nói:

    - Thiếu chủ, ngươi có ý định gì vậy?

    Sở Ly ngẩng đầu quét mắt nhìn bốn người một chút:

    - Các ngươi thì sao?

    - Theo ta thấy, nên mời cao tăng của Đại Lôi Âm tự đến đây thôi.

    Mộ Dung Thuần nói:

    - Một khi Đại Lôi Âm tự biết là người của Quang Minh thánh giáo, nhất định sẽ ra tay giúp đỡ.

    Sở Ly khẽ gật đầu.

    Hạ Lập Ngôn nói:

    - Thế nhưng Đại Lôi Âm tự chỉ có thể giúp được nhất thời, không thể luôn hỗ trợ chúng ta được?

    - Trước tiên ứng phó với biến cố trước mắt đã.

    Mộ Dung Thuần nói:

    - Qua cửa ải này rồi nói sau, cũng không thể nhìn đệ tử không ngừng chết đi như thế!

    - Ài...

    Hạ Lập Ngôn thở dài một hơi, bất đắc dĩ gật gù.

    Sở Ly trầm ngâm nói:

    - Cũng chưa chắc nhất định phải đi tìm Đại Lôi Âm tự, để ta ra ngoài!

    - Thiếu chủ!

    Mộ Dung Thuần vội vã xua tay:

    - Ta biết kiếm pháp của thiếu chủ cao tuyệt, thế nhưng Quang Minh thánh giáo không phải là người bình thường, nữ tử kia có thể thắng được Sơn chủ, vạn nhất thiếu chủ có chuyện bất trắc thì làm sao chúng ta có thể ăn nói được với Sơn chủ cơ chứ?

    Theo hắn thấy, kiếm pháp của thiếu chủ tuyệt cường, nhưng nói mạnh hơn Sơn chủ thì cũng không hẳn, Sơn chủ cao thâm khó dò, tu vi như biển, nhưng không phải là địch của nữ nhân kia, thiếu chủ cũng chưa chắc đã thắng được.

    Thiếu chủ tuổi còn trẻ đã có tu vi như thế, có thể nói là hi vọng của Phục Ngưu sơn, hi vọng phát dương quang đại của Phục Ngưu sơn ở trên người của thiếu chủ.

    Nếu như thiếu chủ chết thì sẽ là tổn thất rất lớn của Phục Ngưu sơn, bọn họ thà rằng lại để một ít đệ tử chết thì cũng không thể để cho thiếu chủ mạo hiểm như vậy.

    Hạ Lập Ngôn trầm giọng nói:

    - Thiếu chủ, thận trọng!

    Sở Ly lười biếng liếc nhìn bọn họ một chút, lạnh nhạt nói:

    - Là cảm thấy võ công của ta không được, không đánh nổi được bọn hắn sao?

    - Cái này...

    Mộ Dung Thuần than thở:

    - Dù sao cũng là người của Quang Minh thánh giáo đó!

    Sở Ly nói:

    - Được rồi, chuyện này giao cho ta, ta sẽ đích thân động thủ.

    - Thiếu chủ!

    Mộ Dung Thuần và Hạ Lập Ngôn cuống lên.

    Sở Ly khoát tay nói:

    - Các ngươi không ngăn được ta!

    - Thiếu chủ định ra tay thế nào?

    Mộ Dung Thuần nói.

    - Rất dễ.

    Sở Ly nói:

    - Lần sau cứ coi ta là mồi nhử, ta rất muốn xem xem có bao nhiêu cao thủ Quang Minh thánh giáo đến đây, có đủ để ta giết hay không!

    Hắn không muốn bại lộ việc mình tinh thông thuật truy tung, thần thông Thông Thiên Triệt địa, loại thần thông này trong thiên hạ rất hiếm có. Mà người tinh thông thuật truy tung cũng hiếm thấy, rất dễ bị người ta liên tưởng đến nhau, hoài nghi thân phận của mình.

    - Cái này...

    Mộ Dung Thuần làm khó dễ, than thở:

    - Chưa chắc bọn họ đã bị lừa.

    Sở Ly lười biếng nói:

    - Bọn họ ôm tâm tư mèo vờn chuột, sẽ không quản con chuột có dùng kế hay không, chỉ cần nhìn thấy thì sẽ giết!

    - Thế nhưng thiếu chủ ngươi...

    Cuối cùng Hạ Lập Ngôn than thở nói:

    - Được rồi, ta và Mộ Dung trưởng lão sẽ tự mình bảo vệ ngươi.

    Sở Ly cười cợt:

    - Được.

    Hắn biết nếu không để hai người bảo vệ thì bọn họ sẽ lại cãi cọ rất lâu, hắn không muốn phiền phức cho nên mới trực tiếp đồng ý.

    - Đêm nay ta sẽ xuống núi!

    Sở Ly nói.

    -... Được.

    Hai người gật gù, liếc mắt nhìn nhau.

    Hai lão giả kia nói:

    - Lại thêm hai người lão phu đi nữa.

    Sở Ly nói:

    - Đừng để cho bọn họ vào tận nhà chúng ta, để Mộ Dung trưởng lão và Hạ trưởng lão đi là được.

    Tổ sư các phái không có chỗ nào mà không phải là hạng người thông minh, tuyệt đỉnh các trưởng lão của Phục Ngưu sơn, cao thủ Thiên Ngoại Thiên ở giữa sườn núi bảo vệ cho các đệ tử Phục Ngưu sơn.

    Có người muốn phạm vào Phục Ngưu sơn thì phải qua cửa ải này của bọn họ đã.

    - Đúng đúng, phải cẩn thận bọn họ dùng kế điệu hổ ly sơn.

    Mộ Dung Thuần nói.​
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Bạch Bào Tổng Quản
    Tác giả:Tiêu Thư
    Chương 598: Dụ giết

    Nhóm dịch: Tiên Huyền
    Nguồn: Iread

    Màn đêm âm trầm, ánh trăng như nước.

    Sở Ly và Mộ Dung Thuần cùng Hạ Lập Ngôn đạp lên trên ngọn cây chạy đi.

    Cổ thụ che trời, bọn họ có vẻ rất là nhỏ bé.

    Bọn họ một hơi chạy đến dưới chân núi, lại đi về phía nam, ở ngoài trăm dặm là một tòa thành nhỏ, dụng cụ dùng bình thường hàng này của bọn họ đều mua từ nơi đó.

    Mộ Dung Thuần nói:

    - Thiếu chủ, sao ngươi biết Đại Quang Minh thần quyền vậy?

    - Khi hạ sơn đã gặp.

    - Không ngờ thiếu chủ đã thấy tận mắt sao?

    - Hừm, ta còn đã từng giao thủ với đệ tử của Quang Minh thánh giáo.

    Sở Ly lười biếng nói:

    - Thuận tiện giết hai người.

    Mộ Dung Thuần và Hạ Lập Ngôn cả kinh, liếc mắt nhìn nhau, bỗng nhiên tỉnh ngộ.

    Không trách được thiếu chủ không có sợ hãi đối với Quang Minh thánh giáo, rất không để ý, hóa ra đã giết qua đệ tử của Quang Minh thánh giáo.

    - Có người nói Quang Minh thánh giáo tuyệt sẽ không bỏ qua đối với kẻ thù, bọn họ có bí thuật, có thể đuổi theo kẻ thù.

    Mộ Dung Thuần nói:

    - Có phải thật hay không?

    - Hẳn là thật.

    Sở Ly lạnh nhạt nói:

    - Những thứ này bình thường bốn Đại tông phái đều có, tất cả đều là bí thuật rất huyền diệu, không thể coi thường.

    Hắn thật sự không biết Quang Minh thánh giáo lại có bản lĩnh như vậy.

    Quang Minh thánh giáo và Kim Cương tự là tồn tại cùng một cấp bậc, có bí thuật tương tự với Thông Thiên triệt địa thì cũng không có gì là kỳ lạ cả. Thế nhưng vẫn không truy sát mình, lẽ nào là vì mình cũng là người mang thần thông, hoặc là Đại Viên Kính Trí có thể quấy rầy bí thuật truy đuổi của bọn họ hay sao?

    - Như vậy thiếu chủ phải cẩn thận bọn họ!

    Mộ Dung Thuần nói:

    - Bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho kẻ thù!

    Sở Ly cười cợt:

    - Lẽ nào là bởi vì ta cho nên mới đưa tới Quang Minh thánh giáo trả thù hay sao?

    - Thiếu chủ giết đệ tử của Quang Minh thánh giáo khi nào vậy?

    Mộ Dung Thuần và Hạ Lập Ngôn liếc mắt nhìn nhau, hỏi vội.

    - Một tháng trước.

    Sở Ly nói.

    Mộ Dung Thuần lắc đầu:

    - Vậy thì không phải, bọn họ tới còn sớm hơn nữa!

    Hạ Lập Ngôn nói:

    - Rốt cuộc tại sao phải tìm tới chúng ta cơ chứ?

    Sở Ly nói:

    - Có khả năng chúng ta có đồ vật bọn họ muốn cướp đi... Hẳn là không thể làm quá trực tiếp, bằng không bọn họ trực tiếp tới cửa đòi là được, có thể nhường ra thì sẽ nhường ra. Thế nhưng lúc này bọn họ trực tiếp động thủ, hiển nhiên là biết chúng ta sẽ không đồng ý giao ra thứ kia.

    - Lời ấy của thiếu chủ rất có lý!

    Mộ Dung Thuần chậm rãi gật đầu.

    - Liệu có thể là thắng cảnh của chúng ta hay không?

    Sở Ly nói.

    Hắn vận chuyển Đại Viên Kính Trí, muốn tìm được vị trí của thắng cảnh ở trong đầu của bọn họ.

    - Thắng cảnh?

    Mộ Dung Thuần cau mày, lắc đầu một cái rồi nói:

    - Thắng cảnh không di chuyển được, cũng không đến nỗi, huống hồ thắng cảnh của Quang Minh thánh giáo so với chúng ta còn tốt hơn nữa!

    Sở Ly thất vọng âm thầm lắc đầu.

    Trong đầu của bọn họ xuất hiện thắng cảnh, nhưng không có vị trí của thắng cảnh, chỉ biết là một chỗ thung lũng, phong cảnh hợp lòng người, hoa thơm chim hót, không khí rất là trong lành.

    Không khí trong lành là cảm nhận sâu sắc nhất của bọn họ, không có cách nào quên đi được.

    - Chờ bắt được một người thì lại hỏi một câu vậy.

    Sở Ly nói.

    Mộ Dung Thuần lắc đầu:

    - Đệ tử Quang Minh thánh giáo khó mà hỏi ra tin tức được.

    Trong lúc ba người nói chuyện, lại chạy đi được năm, sáu dặm, bỗng nhiên ngoài trăm thước xuất hiện bốn người mặc áo đen, lẳng lặng đứng ở trên ngọn cây đánh giá bọn họ, trong ánh mắt để lộ ra vẻ trêu tức và hưng phấn.

    Sở Ly lạnh nhạt nói:

    - Cẩn thận, còn có hai người nữa ẩn nấp!

    Mộ Dung Thuần và Hạ Lập Ngôn cười khổ, mèo vờn chuột mà lại cẩn thận như vậy, ngoại trừ bốn người này ra còn có hai người khác, như vậy đối phương điều động sáu người để đối phó với ba người bên mình!

    - Hai người các ngươi ở cùng nhau, đừng tách ra.

    Sở Ly nói:

    - Để ta tự mình tới!

    Hắn nói xong câu này, thân thể đột nhiên tăng tốc, vọt tới trước người một trung niên áo đen, tay trái vườn ra, đồng thời ánh kiếm bên hông chợt lóe lên.

    - Ây...

    Trung niên áo đen đang đề phòng chưởng lực của hắn thì trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một điểm hàn mang, muốn né tránh nhưng lại không tránh được.

    Khi trong lòng xuất hiện báo động thì mũi kiếm đã đâm đến yết hầu của hắn.

    Hắn trơ mắt nhìn yết hầu mình trúng kiếm, rất không cam lòng đánh ra một quyền.

    - Ầm!

    Sở Ly mạnh mẽ chống lại một quyền này, quyền kình rất không tinh khiết, Thiên Ma châu không muốn đi ra, ngay cả động cũng không muốn động.

    Hắn lần nữa bắn về phía một lão giả mặc áo đen khác, ánh kiếm lập lòe, rất là nhanh.

    Lão giả mặc áo đen đã nhìn ra kiếm của hắn rất nhanh cho nên mới vội vã lùi về phía sau, hắn muốn lợi dụng thân pháp để làm trì hoãn kiếm thế.

    Sở Ly nhân kiếm hợp nhất, hóa thành một điểm hàn quang bắn về phía lão giả mặc áo đen kia.

    - Keng...

    Một tiếng hót thanh thúy vang lên, một thanh kiếm che ở trước yết hầu của lão giả mặc áo đen, sau đó trường kiếm đẩy ra, lão giả cầm kiếm bay theo ra ngoài.

    Trên kiếm của Sở Ly ẩn chứa nội kình khổng lồ, trực tiếp đánh bay lão giả cầm kiếm kia.

    Sở Ly thuận thế đánh ra một kiếm.

    Lão giả mặc áo đen cố gắng tránh yếu hầu, thế nhưng trán lại bị cắt qua.

    Mũi kiếm xẹt qua da đầu, cắt da đầu ra, để lộ ra một lỗ hổng rất dài, máu tươi trong nháy mắt tuôn ra, nhuộm đỏ tóc của hắn, lại dọc theo hai má chảy xuống, chẳng khác nào xối nước.

    Lão giả mặc áo đen vươn mình rơi xuống dưới gốc cây, vội vã móc ra bình thuốc ở trong ngực, tung một ít thuốc bột lên trên đỉnh đầu.

    Người Sở Ly nhẹ nhàng hạ xuống dưới, lại đâm về phía hắn, nhân lúc hắn bệnh đòi mạng hắn.

    Ánh kiếm lóe lên, lão giả mặc áo đen vội vã nhảy về phía sau cây.

    Sở Ly thiếu kiên nhẫn bước ra một bước, giống như xuyên qua gốc đại thụ thô to hai người ôm không hết, trong nháy mắt xuất hiện ở phía sau lão giả mặc áo đen kia.

    Lão giả mặc áo đen kia đang núp ở sau thân cây, cảm thấy dù kiếm của Sở Ly có nhanh hơn nữa thì cũng không thể xuyên qua gốc cổ thụ kia. Trong lòng nổi lên báo động, cảm thấy tê rần thì kiếm của Sở Ly đã đâm thủng ngực hắn, mũi kiếm lộ ra ở trước ngực.

    Hai trung niên áo xám thấy tình thế không ổn, vội vã từ phía sau cây nhào tới, nhưng khi bọn họ đến gần thì Sở Ly đã rút kiếm ra, ngực của lão giả mặc áo đen trúng kiếm, máu chảy ồ ồ ra bên ngoài, sau đó thi thể chia lìa.

    Sở Ly vung kiếm xẹt qua cổ của hắn, đoạn tuyệt hi vọng dùng linh dược để kéo dài tính mạng.

    - A...

    Hai trung niên áo xám nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể đột ngột bành trướng lên mấy phần, thi triển ra bí thuật.

    Sở Ly có thể nhìn thấy trong thân thể bọn họ có một đám lửa xuất hiện, bốc cháy hừng hực, thiêu đốt tinh khí và nguyên khí trong thân thể, hóa thành nội lực lưu chuyển.

    Bọn họ như hai cơn gió cuốn tới, thân thể ở trên không trung đã vung quyền đánh ra, đó chính là Đại Quang Minh thần quyền.

    Sở Ly đối mặt không tránh không né, bên trong y phục mơ hồ có ánh sáng màu vàng tím xuất hiện, sau đó ầm ầm một cái. Hai tiếng vang trầm vang lên, hai đạo quyền kình tinh khiết tiến vào trong thân thể, hóa thành hai ngọn lửa hừng hực thiêu đốt nội lực của hắn.

    Uy lực của Đại Quang Minh thần quyền này rất kinh người, quyền kình chẳng khác nào ngọn lửa hừng hực, có thể thản nhiên đón nhận hết tất cả.

    Thiên Ma châu xuất hiện, nuốt hai đám lửa này, sau đó lần nữa trở về trước ngực.

    Sở Ly lùi thẳng về phía sau, hóa giải lực lượng quyền kình của bản thân, miệng nở một nụ cười.

    Quả thực quyền kình của Đại Quang Minh thần quyền rất không tầm thường, hơn nữa hỏa hầu quyền pháp của hai người cũng rất đủ cho nên mới có quyền kình tinh khiết như vậy, có rất nhiều ích lợi đối với mình.

    Hắn cũng không vội vã giết hai người, người nhẹ nhàng phóng lên trên cây, lúc này Mộ Dung Thuần và Hạ Lập Ngôn đều đối đầu với người, đang ở thế thượng phong.

    Sở Ly vừa xuất hiện, hai người đã biết tình thế không ổn.

    Thân thể của bọn họ bỗng nhiên hơi thu lại, giống như đã gầy đi ba phần, trong cơ thể bắt đầu thiêu đốt tinh khí, thân pháp tăng nhanh, uy lực của quyền kình tăng mạnh, Mộ Dung Thuần và Hạ Lập Ngôn lập tức bị ép tới mức không ngóc đầu lên được.

    Hai trung niên áo xám đánh về phía Sở Ly, quyền kình đã đến thân thể hắn.

    Sở Ly lùi về phía sau trong hai tiếng ầm ầm, ngực đã trúng hai quyền, dọa cho Mộ Dung Thuần và Hạ Lập Ngôn nhảy dựng một cái.

    Hai người đi lên nhìn thì Sở Ly đã tra kiếm vào bao, hai tay nắm một nắm tay của hai người trung niên áo xám, ba người đấu nội lực với nhau.

    Bọn họ vừa mới muốn giúp đỡ thì lại bị đối thủ cuốn lấy, bị ép cho không thở nổi.​
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Bạch Bào Tổng Quản
    Tác giả:Tiêu Thư
    Chương 599: Vân Tâm

    Nhóm dịch: Tiên Huyền
    Nguồn: Iread

    Sở Ly thi triển Tuyệt Vân thần công và Tuyệt Vân chưởng, nuốt chửng nội lực của bọn họ.

    Hai trung niên áo xám có nội lực thâm hậu, ở dưới bí thuật, nội lực càng thêm hùng hồn kinh người.

    Sở Ly có chút vất vả, không ngờ lại có cảm giác không kịp nuốt chửng, dường như chưởng kình của Tuyệt Vân chưởng từ từ bị loại bỏ ra ngoài vậy.

    Sở Ly trực tiếp thu hồi, Thiên Ma châu nuốt vào một cái.

    Hắn lướt người đi, xuất hiện ở phía sau đối thủ của Mộ Dung Thuần, ánh kiếm lóe lên.

    Phản ứng của người trung niên áo đen kia rất nhanh, sau khi thi triển bí thuật, cả người hoàn toàn khác biệt, trước đây không phản ứng kịp, bây giờ đã có thể phản ứng lại, tốc độ cũng có thể sánh bằng, vừa vặn tránh ra khỏi một kiếm này.

    Trường kiếm của Sở Ly thuận thế chém ra một cái, tinh diệu tuyệt luân, mũi kiếm chém về phía yết hầu của trung niên áo đen.

    Trung niên áo đen không thể không lùi về phía sau để tránh ra.

    Hắn thi triển bí thuật, đốt cháy tinh huyết, muốn trước khi nhìn thấy Đại nhật như lai giết chết được Sở Ly, hắn không thể không công mà chết đi như thế được.

    Sở Ly nói:

    - Mộ Dung trưởng lão, ngươi đi giúp Hạ trưởng lão, người còn lại giao cho ta!

    - Được!

    Mộ Dung Thuần giương giọng kêu lên, đánh về phía đối thủ của Hạ Lập Ngôn.

    Hắn có thể thấy được, võ công của thiếu chủ tinh tuyệt, đã vượt xa tưởng tượng của mình, lấy một địch hai không rơi xuống hạ phong, lấy một địch ba cũng chưa chắc sẽ thua. Mà mình và Hạ trưởng lão trước tiên tập trung đối phó với một người, chỉ cần có thể đẩy ngã một người thì tình thế sẽ tuyệt nhiên không giống trước đó nữa.

    Sở Ly nói:

    - Bọn họ đã thi triển bí thuật, chắc chắn sẽ phải chết, vì lẽ đó phải cẩn thận.

    Trong lòng hai người rùng mình, sau khi liếc mắt nhìn nhau, thân thể bỗng nhiên bành trướng, sử dụng tới bí thuật của Phục Ngưu sơn, thân thể đột nhiên tăng nhanh, chưởng lực tràn ngập, trấn áp lão giả áo đen kia.

    Kiếm pháp của Sở Ly vừa nhanh lại tinh diệu, tuy rằng lão giả mặc áo đen kia rất mạnh mẽ, nhưng rất nhanh đã trúng hai kiếm, cho dù vẫn liều mạng công kích không sợ chết, vẻ mặt thần thánh trang nghiêm, giống như đang làm một việc vĩ đại vậy, không để ý tới máu tươi trên trán và cánh tay một chút nào cả.

    Hai trung niên áo xám lần nữa nhào tới, hình thành tư thế giáp công.

    Sở Ly thành thạo điêu luyện đối phó với ba người vây công, dùng kiếm pháp tinh diệu để áp chế, nhân cơ hội thi triển ra Tuyệt Vân chưởng, nuốt chửng nội lực của ba người.

    - Ầm ầm ầm ầm!

    Hai người Mộ Dung Thuần và Hạ Lập Ngôn và trung niên áo đen cứng đối cứng với nhau, chưởng lực và quyền kình liên tục chạm vào nhau, trung niên áo đen ra vẻ trang nghiêm thần thánh, trên thân thể mơ hồ có ánh sáng màu trắng lập lòe, ánh sáng càng ngày càng mạnh mẽ.

    Đến cuối cùng, quanh người hắn đột nhiên sáng ngời, Mộ Dung Thuần và Hạ Lập Ngôn vội vã lùi về phía sau, khi mở mắt ra nhìn thì đã không thấy bóng dáng của đối phương đâu nữa.

    Sở Ly cất giọng nói:

    - Bọn họ nhất định phải liều mạng, các ngươi phải cẩn thận!

    Hắn vốn cho là sáu người này đánh không lại sẽ chạy, kết quả sáu người này lại không có suy nghĩ chạy trốn. Dường như muốn giết mình vậy, giống như mình thực sự là kẻ thù không đội trời chung, vì thế cho nên mới không tiếc thi triển ra bí thuật.

    Mà một khi thi triển bí thuật của Quang Minh thánh giáo thì sẽ thiêu đốt tinh huyết và tuổi thọ, rất nhanh sẽ rời khỏi thế giới này, tiến vào thế giới bên trong Đại nhật như lai.

    - Thiếu chủ, không bằng chúng ta lùi đi.

    Mộ Dung Thuần vội nói.

    Hắn đã có chút sợ hãi, những người điên này không sợ chết, thực sự không cần thiết phải liều mạng như vậy.

    Sở Ly nói:

    - Giết sạch bọn họ!

    -... Chúng ta giúp ngươi một tay.

    Hạ Lập Ngôn vội nói.

    Sở Ly thân ở bên trong vây công của ba người, vẫn cất giọng nói:

    - Không cần, các ngươi cẩn thận bốn phía là được!

    Bọn họ thấy Sở Ly thành thạo điêu luyện cũng không cật lực cho nên cũng không miễn cưỡng đến gần mà triệt hồi bí thuật, nhân cơ hội kéo dài thời gian một chút, vừa nãy chém giết kịch liệt đã khiến cho trong lòng bọn họ vẫn còn sợ hãi, đã lâu rồi bọn họ không trải qua việc mạo hiểm như vậy.

    Theo thời gian trôi qua, ba đệ tử Quang Minh thánh giáo thi triển bí thuật chậm rãi thả ánh sáng ra, Sở Ly trơ mắt nhìn bọn họ hóa thành ba đạo ánh sáng bắn tới bầu trời, sau đó mơ hồ có một cánh cửa xuất hiện, ba đạo ánh sáng tiến vào trong cánh cửa ở trên không trung biến mất không còn tăm hơi đâu nữa.

    - Đây là...

    Mộ Dung Thuần và Hạ Lập Ngôn lấy làm kinh hãi.

    Sở Ly nói:

    - Đây chính là nguyên nhân vì sao đệ tử Quang Minh thánh giáo không sợ chết, bởi vì cái chết đối với bọn họ mà nói là theo đuổi chung cực, chết sẽ tiến vào bên trong thế giới cực lạc đại nhật như lai, hưởng thụ sự tuyệt diệu của cực lạc.

    - Đáng sợ!

    Hai người thở dài.

    Sở Ly lắc đầu nói:

    - Vốn ta cho rằng bọn họ sẽ chạy, sau đó ta sẽ đuổi theo chạy tới sào huyệt của bọn họ, thế nhưng mưu đồ lại không được, không ngờ bọn họ lại nhất định phải giết chúng ta, có chút quái lạ.

    Tại sao phải giết ba người mình cơ chứ?

    Hắn quay đầu nhìn về phía một chỗ, cau mày nói:

    - Vị cô nương kia có thể hiện thân được không?

    - Võ công rất tốt!

    Một đạo thanh âm lanh lảnh ôn hòa từ phía xa xôi vang lên, như từ bốn phương tám hướng kéo tới, lượn lờ ra bốn phía. Lại mờ mịt giống như từ chân trời kéo đến, khiến cho người ta không nghe rõ được rốt cuộc là từ nơi nào truyền tới.

    Sở Ly bừng tỉnh thở dài:

    - Đúng là người điên.

    Hắn đã hiểu rõ vì sao sáu gia hỏa này liều mạng như vậy, là vì nữ nhân này.

    Mà nữ nhân này một mực khoanh tay đứng nhìn, không có ý ra tay giúp đỡ một chút nào, lại trơ mắt nhìn sáu cao thủ Thiên Ngoại Thiên ngã xuống.

    Cho dù thực lực của Quang Minh thánh giáo rất sâu, sáu cao thủ Thiên Ngoại Thiên cũng là tổn thất khổng lồ, thế nhưng không ngờ nữ tử mang lụa trắng này lại đứng nhìn, tùy ý để bọn họ chịu chết, lại không ra tay giúp đỡ.

    Hắn có thể nhìn ra được tu vi của nữ tử này thâm hậu, so với mình còn hơn một bậc, nếu không dùng Thiên Ma công thì không hẳn đã có thể đánh thắng được.

    Hắn thông qua Đại Viên Kính Trí mà quan sát được, tư thái của nữ tử này uyển chuyển động lòng người, nhưng không nhìn thấy được khuôn mặt, trên dải lụa trắng có một lực lượng kỳ dị, ngăn cách Đại Viên Kính Trí dò xét.

    Dải lụa trắng này không chỉ có che mặt mà thậm chí trong đầu nghĩ cái gì thì cũng bị che khuất như thế, không nhìn thấy rõ suy nghĩ của nàng.

    - Là nàng!

    Mộ Dung Thuần và Hạ Lập Ngôn lập tức hoàn toàn biến sắc, căng thẳng nói:

    - Thiếu chủ, ngàn vạn lần phải cẩn thận, chưởng pháp của nàng rất lợi hại, Sơn chủ đã bị thương dưới chưởng của nàng!

    Sở Ly gật gù.

    Một đạo bóng trắng bắn tới, đứng trên ngọn cây cười tươi rói, bên dưới ánh trăng, quanh thân nàng trắng toát, không dính khói bụi trần gian, mềm mại đến mức dường như đang tung bay theo gió đêm.

    Lụa trắng che mặt, chỉ để lộ ra cái trán trơn bóng và đôi mắt sáng giống như nước mùa thu vậy.

    Đôi mắt sáng của nàng hẹp dài, đôi mắt sáng sủa giống như nước mùa thu không ngừng chuyển động, khi nhìn quanh quyến rũ tới cực điểm, lại là một vưu vật.

    - Ngươi là thiếu chủ Gia Cát Thiên của Phục Ngưu sơn hay sao?

    Nữ tử mặc áo trắng nhẹ nhàng hỏi, âm thanh mờ mịt dường như từ chân trời truyền tới.

    Sở Ly lười biếng liếc mắt nhìn nàng một chút:

    - Ngươi là ai?

    - Liễu Văn Tâm.

    Nữ tử mặc áo trắng nhẹ nhàng nói:

    - Sơn chủ của các ngươi mạnh khỏe chứ?

    - Người đang bế quan, ngươi tìm người có chuyện gì?

    - Sợ là ngươi không thể làm chủ được chuyện này.

    Nữ tử mặc áo trắng tên là Liễu Văn Tâm khẽ cười một tiếng rồi nói:

    - Giết nhiều đệ tử như vậy mà hắn còn không ra gặp ta? Thực sự muốn làm con rùa đen rút đầu hay sao?

    - Giết nhiều đệ tử như vậy, chỉ vì gặp hắn một lần hay sao?

    Sở Ly lạnh lùng nói.

    Liễu Văn Tâm nói:

    - Đương nhiên.

    Sở Ly nói:

    - Đây chính là tác phong làm việc của Quang Minh thánh giáo các ngươi sao, không coi tính mạng người ta là chuyện gì to tát.

    - Sống sót chỉ là kéo dài một đoạn nữa mà thôi, chết cũng không có gì cả.

    Liễu Văn Tâm nhẹ nhàng nói:

    - Không biết sau khi ta giết ngươi thì Gia Cát Phong có thể đi ra hay không?

    Sở Ly nói:

    - Sẽ không! Ta với hắn như người dưng nước lã, ước gì ta chết sớm đi thì hơn!

    - Vậy cũng không hẳn...

    Liễu Văn Tâm khẽ cười một tiếng nói:

    - Có thể thử xem, cũng không sao cả, không chừng sẽ có kinh hỉ.

    Sở Ly hừ lạnh nói:

    - Vậy thì thử xem!

    Hắn chậm rãi rút trường kiếm ra, chỉ về phía Liễu Văn Tâm.​
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Bạch Bào Tổng Quản
    Tác giả:Tiêu Thư
    Chương 600: Giao chiến

    Nhóm dịch: Tiên Huyền
    Nguồn: Iread

    - Chậm đã chậm đã!

    Mộ Dung Thuần vội hỏi:

    - Ta muốn biết, rốt cuộc Liễu cô nương tìm Sơn chủ của chúng ta là có chuyện gì? Là ân oán cá nhân hay sao?

    - Sao chúng ta có thể có ân oán được chứ?

    Liễu Văn Tâm khẽ cười một tiếng, lạnh nhạt nói:

    - Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta với hắn có chuyện liên quan tới cảm tình hay sao?

    - Chẳng lẽ không phải?

    Mộ Dung Thuần nghi ngờ nói.

    Vốn hắn cho rằng vị Liễu cô nương này và Sơn chủ có khả năng có tư tình, Sơn chủ vứt bỏ nàng, trong lòng nàng ghi hận, muốn báo thù Sơn chủ, hoặc là muốn cho Sơn chủ cúi đầu nhận sai thậm chí còn là thỉnh tội.

    Sơn chủ không muốn, Liễu Văn Tâm đả thương Sơn chủ, Sơn chủ bế quan khổ tu muốn ép nàng một đầu.

    Nàng thấy Sơn chủ tránh né thì mới dùng chiêu này để bức Sơn chủ đi ra ngoài.

    Chuyện như vậy đã có khuôn sáo cũ, nhưng chính là bởi vì thông thường cho nên mới rất dễ xảy ra.

    Tướng mạo của Sơn chủ tuấn dật, chính là lúc mị lực nam nhân mạnh nhất, hơn nữa lại có võ công và địa vị cao thượng hơn người, đối với nữ nhân có sức hấp dẫn trí mạng, có nữ nhân như vậy yêu thích là chuyện rất bình thường.

    Đáng tiếc lần này là kiếp đào hoa, là một đại kiếp, liên quan đến sống còn của Phục Ngưu sơn, Sơn chủ đã chọc phải mối họa lớn như vậy.

    Hắn muốn hỏi cho rõ ràng, nếu thực sự là Sơn chủ gây ra họa thì sẽ để cho Sơn chủ bị oan ức, đi tới bồi tội với nàng.

    - Khanh khách...

    Liễu Văn Tâm cười duyên, như là cành hoa run rẩy.

    Tiếng cười ôn nhu êm tai, làm cho tâm thần người ta dập dờn, có cảm giác như hồn xiêu phách lạc.

    Mộ Dung Thuần và Hạ Lập Ngôn nghe tiếng cười kia, tâm tư bay bổng, vội vã hít sâu một hơi định thần lại.

    - Vậy rốt cuộc tại sao ngươi lại làm như vậy?

    Sở Ly thiếu kiên nhẫn giục một tiếng.

    Khi hắn hóa thân thành Gia Cát Thiên thì cũng mô phỏng cực giống theo tính cách vốn có, giống như là một loại bản năng, đến từ chính năng lực của Thiên Ma công.

    Hắn không cần quan sát và cố sức mô phỏng theo mà chỉ cần ám chỉ mình là Gia Cát Thiên, khi đó sẽ tự dựa theo dáng vẻ trước đây của Gia Cát Thiên để làm việc nói chuyện.

    - Không thể nói được.

    Liễu Văn Tâm cười duyên nói:

    - Nói cũng vô dụng, các ngươi không làm chủ được.

    - Ta là thiếu chủ, là một nửa chủ nhân.

    Sở Ly nói.

    Liễu Văn Tâm lại cười lên khanh khách, thân thể mềm mại như núi non chập trùng liên tục rung động, mỗi một lần cũng làm cho trong lòng của Mộ Dung Thuần và Hạ Lập Ngôn run lên theo.

    Tuy không thấy dung mạo của nàng, chỉ dựa vào âm thanh và dáng vẻ đã khiến cho bọn họ không có cách nào tự kiềm chế được.

    Sở Ly lạnh lùng nói:

    - Chuyện này có gì buồn cười cơ chứ?

    - Ta có biết người thiếu chủ rác rưởi như ngươi.

    Liễu Văn Tâm cười duyên nói:

    - Ở trước mặt Gia Cát Phong không chen mồm vào được, cho nên ngươi đừng khoác lác, còn nữa, các ngươi còn muốn trở về núi nữa sao?

    Sở Ly lạnh lùng nói:

    - Ngươi cảm thấy có thể giữ chúng ta lại hay sao?

    - Ngông cuồng!

    Liễu Văn Tâm nhẹ nhàng phun ra hai chữ này, bóng trắng lóe lên, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt của Sở Ly, nắm tay trắng như tuyết đánh ra bên ngoài.

    Sở Ly bước lên phía trước một bước, tránh khỏi Đại Quang Minh thần quyền, đồng thời mũi kiếm đã tới yết hầu của nàng.

    - Keng...

    Tay trái của nàng đưa đến trước người, ngón tay nhỏ và dài khẽ gảy mũi kiếm của Sở Ly, phát sinh ra tiếng vang leng keng.

    Trường kiếm giống như sống lại run rẩy không thôi.

    Một chỉ này nhìn như mềm mại uyển chuyển, thế nhưng lại giống tình nhân xoa xoa và nô đùa vậy, nhưng lại ẩn chứa lực lượng tinh khiết mạnh mẽ, hầu như muốn đánh bay thanh trường kiếm này.

    Sở Ly không nghĩ tới, thân thể mảnh mai mềm mại của nàng lại ẩn chứa lực lượng cường đại như thế.

    Hiển nhiên nàng đã có chuẩn bị với kiếm của mình, một chỉ này đang đợi mình, muốn khắc chế mình, muốn một đòn khắc địch, bắn bay kiếm của mình ra ngoài.

    Trường kiếm của Sở Ly rung động, thông qua loại rung động này không ngừng đánh tan sức mạnh trên thân kiếm.

    Tay trái vỗ một cái, thân thể như quỷ mị lóe lên đi đến phía sau nàng, Tu La chưởng khiến cho thân thể của hắn nhanh hơn hai phần.

    Liễu Văn Tâm thất kinh, nhưng chưa kinh hoảng, nàng không nghĩ tới thân pháp của Sở Ly nhanh hơn, hiển nhiên lúc trước đã có giữ lại thực lực.

    - Ầm!

    Nắm tay trắng như tuyết và tay trái của Sở Ly chạm vào nhau, phát ra một tiếng vang trầm thấp.

    - Ồ?

    Liễu Văn Tâm kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn.

    Người Sở Ly nhẹ nhàng lùi về phía sau, Thiên Ma châu lóe lên rồi xuất hiện, nuốt chửng quyền kình giống như một đám lửa của Đại Quang Minh thần quyền, lại lóe lên rồi trở về vị trí cũ.

    Liễu Văn Tâm cũng nhẹ nhàng lùi về phía sau, phát hiện ra chưởng kình của Sở Ly rất kỳ dị.

    Cỗ chưởng kình này nuốt chửng nội lực của chính mình, nàng muốn vận công loại bỏ thì nuốt chửng sẽ càng lợi hại hơn nữa, không trục xuất ra ngoài được. Chưởng lực kỳ dị như vậy nàng chưa bao giờ nghe thấy qua, quả thật là kỳ quái.

    - Thứ ngươi thi triển không phải là võ học của Phục Ngưu sơn!

    Liễu Văn Tâm yêu kiều hừ lạnh một tiếng.

    Sở Ly nói:

    - Ai nói không phải là võ học của Phục Ngưu sơn chứ? Võ học của Phục Ngưu sơn mênh mông như biển, nhiều không kể xiết, đây là một môn tuyệt học truyền thừa từ Phục Ngưu sơn, có rất ít người luyện thành, ta bất tài có chút tư chất cho nên miễn cưỡng luyện thành, Liễu cô nương cảm thấy cảm giác này thế nào?

    Hắn như cười mà không phải cười, ý trào phúng rất rõ ràng.

    - Rất khỏe mạnh!

    Đôi mắt sáng hẹp dài của Liễu Văn Tâm có chút hưng phấn:

    - Đúng là tuyệt học!

    Sở Ly lạnh nhạt nói:

    - Cảm giác không sai đúng chứ?

    Liễu Văn Tâm khẽ cười một tiếng nói:

    - Chế nhạo ta thì phải trả giá rất lớn!

    Sở Ly nói:

    - Võ học như vậy, cho dù ngươi có học thì cũng sẽ không luyện thành được, tâm pháp này chỉ có thể để nam nhân học, đáng tiếc đáng tiếc!

    Hắn nói xong lắc đầu một cái.

    Đôi mắt sáng hẹp dài của Liễu Văn Tâm để lộ ra vẻ tức giận, đột nhiên đánh ra một quyền, bàn tay nhỏ trắng như tuyết nắm thành nắm đấm, giống như được điêu khắc từ ngọc trắng vậy.

    - Ầm!

    Mộ Dung Thuần bay thẳng ra ngoài, người còn ở trên không trung phụt một cái, phun ra một ngụm máu.

    Thân thể của Hạ Lập Ngôn lập tức căng thẳng, sắc mặt âm trầm, đổ ra một thân mồ hôi lạnh.

    Theo lý thuyết, mình và Mộ Dung Thuần không nên thư giãn như vậy, nhưng chẳng biết vì sao lại bị âm thanh của nàng hấp dẫn, không nhịn được phải để tâm lắng nghe mỗi một chữ của nàng, thậm chí mỗi một tiếng thở lại như ngửi thấy thanh âm của tự nhiên, xinh đẹp tuyệt luân.

    Nếu như một quyền kia đánh về phía mình thì mình cũng sẽ không tránh khỏi, kết cục sẽ giống như Mộ Dung Thuần.

    Mộ Dung Thuần ầm một cái, va vào một thân cây, lại phun ra một ngụm máu, sắc mặt nhanh chóng trở nên trắng xám.

    Hạ Lập Ngôn phi thân lên tiếp lấy Mộ Dung Thuần đang trượt về phía trước, vận công trợ giúp hắn loại bỏ quyền kình.

    Chỉ cảm thấy một đám lửa đang thiêu đốt ở trong cơ thể của Mộ Dung Thuần, nội lực của hắn vừa mới tới gần thì trong chớp mắt đã bị đám lửa này thiêu đốt sạch sẽ, không lay động được nó.

    - Đại Quang Minh thần quyền!

    Hắn cắn răng hừ lạnh nói.

    Cho dù không có kiến thức về Đại Quang Minh thần quyền thì cũng tự nhiên nhớ tới cái tên này.

    Sắc mặt Mộ Dung Thuần tái nhợt, cười khổ nói:

    - Lập tức đi chữa thương, ngươi giúp ta một chút lực đi.

    - Nhanh!

    Hạ Lập Ngôn nói.

    Hai người ngồi khoanh chân ở dưới tàng cây, bắt đầu vận công, rất nhanh trên đỉnh đầu đã có sương trắng bốc lên.

    Đôi mắt sáng hẹp dài của Liễu Văn Tâm ẩn chứa ý cười, đánh giá hai người, không tiến lên phía trước tiếp tục công kích, tùy ý để bọn họ vận công chữa thương.

    Một trận gió đêm từ từ thổi đến, y sam màu trắng của nàng tung bay, chẳng khác nào tiên tử cưỡi gió bay đi.

    Dải lụa trắng che khuất khuôn mặt của nàng, không tung bay theo gió, chất liệu rất là kỳ dị.

    Sở Ly cau mày, lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng.

    Liễu Văn Tâm khẽ cười một tiếng rồi nói:

    - Gia Cát Thiên, chúng ta sẽ còn gặp mặt lại.

    - Nếu như ngươi lại giết đệ tử Phục Ngưu sơn ta thì ta sẽ đi tới Đại Ly giết đệ tử Quang Minh thánh giáo các ngươi, một người đổi lại mười người!

    Sở Ly lạnh lùng nói.

    Hắn biết không thể làm cho Liễu Văn Tâm nữ nhân này ở lại đây, Liễu Văn Tâm dùng Mộ Dung Thuần và Hạ Lập Ngôn để uy hiếp, mình muốn thu thập nàng, nàng sẽ giết Mộ Dung Thuần và Hạ Lập Ngôn.

    - Khanh khách, được, ngươi đi giết đi.

    Liễu Văn Tâm cười duyên một tiếng nói:

    - Giết sạch bọn họ rồi mới được!

    Sở Ly cau mày nhìn chằm chằm vào nàng.

    Liễu Văn Tâm vung vung bàn tay nhỏ lên, nói:

    - Gia Cát Thiên, chúng ta còn sẽ gặp mặt nữa!

    Nàng đạp ngọn cây lượn lờ rời đi, như một đóa mây trắng từ từ bay đi, dần dần biến mất ở trong bóng đêm.​
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)