HOT  FULL Bắc Tống Phong Lưu - Nam Hi

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Bắc Tống Phong Lưu
    Tác giả: Nam Hi Bắc Khánh
    Đại kết cục: Hạnh phúc (3)

    Nguồn: metruyen
    Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Được chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)


    Đại kết cục: Hạnh phúc (3)

    - Phụ thân, nương, Phong di nương, Hưng Nhi đệ đệ, Thanh Vũ muội muội, Mã thúc thúc, Lỗ a di, ăn cơm đi.

    Lúc này, một chú bé con khoảng mười ba mười bốn tuổi đang đứng ở trên sườn núi đàng xa la lớn.



    - Chính Hi ca ca, Chính Hi ca ca.

    Lý Thanh Vũ vừa nghe được tiếng la này, lập tức đầy sinh lực chạy tới.

    Chú bé con này đúng là Đại công tử của Lý Kỳ, Lý Chính Hi. Trong đám con của Lý Kỳ, trước mắt chỉ có Lý Chính Hi là hoàn toàn kế thừa tay nghề làm bếp thiên phú của hắn, tuy nhiên tính cách của Lý Chính Hi lại hơn phân nửa giống Quý Hồng Nô, tâm địa vô cùng thiện lương, vô cùng trân trọng động vật nhỏ, cũng rất trân trọng đệ đệ muội muội của mình, so với Lý Chính Hưng thì quả thực chính là hai cực đoan, từ khi cậu bé hiểu biết tới nay, Lý gia liền không còn được nếm qua thịt chó nữa rồi, hiện tại là giai đoạn hoàng kim để cậu bé học bếp, vì vậy hiện tại một ngày ba bữa đều do cậu bé làm.

    Tất cả một đám người lớn nhỏ từ bờ cát đi về phía sau núi nhỏ, mơ hồ có thể thấy được ở lưng chừng núi có một tòa trang viên hai tầng nhỏ.

    Đi vào trên sườn núi, chỉ thấy phía sau Lý Chính Hi còn đứng ở một vị thiếu phụ.

    Mới vừa rồi còn cợt nhả, Lý Chính Hưng vừa thấy được thiếu phụ này, lập tức cúi đầu, muốn bao nhiêu thành thật thì có bấy nhiêu thành thật, cùng với cậu bé con nghịch ngợm vừa rồi thật sự là như hai người khác nhau.
    - Thập di nương, Thập di nương.

    Lý Thanh Vũ lập tức chạy tới, hai mắt đẫm lệ lưng tròng nói: - Thập di nương, Chính Hưng ca ca ức hiếp Vũ Nhi.

    Thiếu phụ chính là Lưu Vân Hi, nàng ôm lấy Lý Thanh Vũ, nói: - Vũ Nhi đừng sợ, đợi lát nữa Thập di nương sẽ giúp con giáo huấn tiểu tử kia.

    - Oa ---!

    Lý Chính Hưng đột nhiên khóc lớn lên, hai tay điên cuồng cầm lấy tóc của mình, kích động nói: - Thập di nương, con sai lầm rồi, con cũng không dám ức hiếp muội muội nữa, người hãy tha cho tiểu tử lần này đi.

    Khóc đến mức nước mắt tuôn trào, dữ dội bi thương.

    Lưu Vân Hi nhìn đến bộ dạng điên cuồng của Lý Chính Hưng, khóe miệng khẽ động vài cái, thiếu chút nữa nhịn không được mà cười ra tiếng, kỳ thật nàng yêu thương Lý Chính Hưng vô cùng, chỉ có điều tiểu tử này quá xảo quyệt, nếu là không có người ngăn chặn cậu ta, thì thế nào nóc nhà cũng bị cậu ta lật ngược lên cho coi, hừ nói: - Tiểu tử con dạy mãi không sửa, mỗi lần đều là giống nhau, hôm nay ta nhất định giúp Thất Nương giáo dục con cẩn thận một phen, lại đây nhanh lên.

    Lý Chính Hưng thấy khổ nhục kế bị khám phá, chỉ còn cách sử xuất đòn sát thủ, đó chính là ôm đùi, tiểu tử này đột nhiên ôm bắp đùi của Lý Kỳ, thê lương khóc hô:
    - Lý sư phó, mau cứu con với a, con sợ ---- sợ bị châm. Chớ nhìn cậu nhỏ như vây, nhưng cậu biết rằng trên đời này chỉ có Lý sư phó là có thể áp chế được Quái Thập di đáng sợ mà thôi.

    Mấy người phụ nữ đều che miệng mỉm cười.

    Lý Kỳ sờ sờ cái đầu nhỏ của đứa con, thở dài: - Rất xin lỗi, ta cũng sợ, đi thôi, cẩn thận nhận bài giáo dục tám quang vinh tám hổ thẹn của Thập di nương. Nói xong cũng rất vô tình mà đẩy Đại Hưng ca đang ôm đùi ra.

    - Lý sư phó, người thật sự là quá không giảng nghĩa khí mà, coi như con nhìn lầm người rồi.
    Trên mặt Lý Chính Hưng mang nước mắt. Khinh bỉ nhìn Lý Kỳ.

    Tiểu tử này là nghịch ngợm nhất đấy, ngoại trừ Lưu Vân Hi ra, thì ai cũng không sợ, ngay cả mẫu thân Bạch Thiển Dạ cậu cũng đều dám trêu chọc, mấu chốt vẫn là Bạch Thì Trung và Bạch phu nhân quá chiều chuộng, muốn cái gì liền cho cái đó, đối với điều này Lý Kỳ cũng không tiện nói cái gì. Kỳ thật Lý Kỳ cũng là đã bị thiệt thòi không ít, hôm qua mới trúng cạm bẫy tiểu tử này đào, làm sao đồng ý giúp cậu chứ. Dù sao từ năm trước cậu phát sốt, sau khi Lưu Vân Hi cho cậu mấy châm, thì cậu sợ không chịu nổi, vừa thấy được Lưu Vân Hi, thì thật là ngoan đến không thể ngoan hơn được nữa, cúi đầu, cũng không dám thở mạnh, nếu không ăn cơm ấy mà, Hồng Nô chỉ cần nói một câu, Thập di nương con đến đây, tiểu tử này thế nào cũng phải liếm sạch sẽ cả cái bát. Nhưng Lưu Vân Hi đứa con đẻ của chính mình mới ba tuổi kia lại tuyệt không sợ Lưu Vân Hi, ngược lại cảm thấy hứng thú vô cùng đối với đám kim châm này của Lưu Vân Hi.
    Cứ như vậy, Lý Chính Hưng đáng thương bị Lưu Vân Hi mang theo đi vào trang viên.

    Vừa mới tiến đến trong trang viên, đã cảm thấy hương thơm xông vào mũi. Chỉ thấy bên trong vườn lầu một có các loại hoa đủ nhan sắc, một vị phu nhân khom người dáng người đẫy đà ở trong bụi hoa, nghe được tiếng bước chân, mới đứng lên. Tự nhiên cười nói: - Đã về rồi.

    Đúng là Vương Dao.

    Bởi vì là ở bên bờ biển, cứ sau khi mặt trời lên, là người một nhà Lý Kỳ liền trốn trong phòng, đánh mạt chược, chơi xì tố, nói nói chuyện xưa, vô cùng vui vẻ.
    Trong lúc bất tri bất giác, mặt trời chiều ngã về tây, gió biển lấy tốc độ nhanh nhất đem toàn bộ nhiệt lượng trên bờ biển thổi đi.

    Vương Dao kéo Lý Kỳ bước chậm ở trên bờ biển, đầu năm ngoái nàng rốt cục mang thai, kích động khóc suốt cả đêm, cuối năm liền sinh một bé trai, nhưng sau khi sinh ra đứa nhỏ, thân hình của Vương Dao chẳng những không biến dạng, ngược lại càng thêm lộ ra một cỗ thành thục hấp dẫn mê người, đặc biệt làn da của nàng, trong trắng lộ hồng, nhẵn nhụi như ngọc, cùng thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi không có chút nào khác biệt, bất kể là bộ dạng, hay là tâm tính cũng đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất, hiện giờ nàng rốt cục có con của mình, lại có một trượng phu yêu thương mình sâu sắc, mỗi ngày đều sống giữa hạnh phúc.

    - Biển rộng thật sự là xinh đẹp, mỗi thời mỗi khắc đều là mê người như vậy, làm người ta trăm xem không chán.
    Vương Dao đưa mắt nhìn về nơi chân trời, không khỏi phát ra cảm thán, một tia nắng cuối chiều chiếu rọi lên khuôn mặt trắng nõn của nàng, tràn đầy hạnh phúc sáng rọi, càng hiển lộ vẻ kiều diễm.

    Lý Kỳ nhìn xa xa, lại liếc nhìn phu nhân, khẽ cười nói: - Đáng tiếc biển rộng tuy đẹp cũng chỉ có thể đảm đương bức nền cho nàng, chỉ có có nàng cảnh biển mới có thể làm ta ngắm cả trăm lần cũng không chán.

    Vương Dao đỏ mặt lên, khóe miệng xấu hổ: - Tới giờ vẫn ở đây nói hươu nói vượn.

    Bỗng nhiên, một trận sóng triều đẩy tới, Vương Dao kinh sợ kêu một tiếng, chỉ thấy váy dài từ đầu gối của Vương Dao trở xuống bị làm ướt.
    - Đừng sợ, đừng sợ. Lý Kỳ thuận thế đem Vương Dao ôm vào trong ngực, ngoài miệng còn mắng: - Biển rộng chết tiệt, dám làm ướt thê tử của ta, không muốn sống nữa rồi đúng không. Nhưng trong ánh mắt của thằng nhãi này lại lóe lên tinh quang vụng trộm trượt đi nhìn hai chân đầy đặn trắng nõn kia của Vương Dao, dưới tác dụng của nước biển, dáng người đẫy đà của phu nhân kia nổi bật như ẩn như hiện, loại chợt ẩn hiện này rất mê người, tuy rằng trên miệng hắn nói như vậy, nhưng trong lòng lại mang cả tám đời tổ tông biển rộng ra để cảm tạ một lần.
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Bắc Tống Phong Lưu
    Tác giả: Nam Hi Bắc Khánh
    Đại kết cục: Hạnh phúc (4)

    Nguồn: metruyen
    Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Được chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)


    Đại kết cục: Hạnh phúc (4)

    Vương Dao thấy thằng nhãi này đột nhiên không lên tiếng, liếc mắt thoáng nhìn, thấy cái tên bại hoại này đang dán hai mắt đăm đăm nhìn hai chân của mình, trong lòng vừa thẹn vừa giận, nhưng đối với lời nói của Lý Kỳ mới vừa rồi, thật đúng là trăm lần nhìn cũng không chán, còn nhớ lần đầu tiên khi gặp mặt, thằng nhãi này chính là cái vẻ mặt này, còn thật không biết nên hắn là chuyên tình, hay là hạ lưu trước sau như một, đột nhiên dùng sức lôi kéo Lý Kỳ đi về hướng hải triều bên kia.




    Lý sư phó đang ăn kem, nhất thời không lưu ý, bị phu nhân đột nhiên lôi kéo như vậy, lảo đảo vài bước, thiếu chút nữa liền ngã vào trong biển, thật vất vả mới đứng vững thân hình, thật đáng buồn chính là, vừa lúc một cơn sóng nhỏ đánh tới, làm cho Lý Kỳ ướt nhẹp toàn bộ từ đầu đến chân.

    Rầm một thanh âm vang lên!
    Vương Dao môi son hơi hơi mở ra, ánh mắt trợn thật to, hiển nhiên nàng cũng thật không ngờ sẽ xuất hiện hiệu quả như vậy, nhưng cũng kịp phản ứng lại, nhìn thấy Lý sư phó cả người ướt đẫm, cười khúc khích: - Đáng đời!

    - Đáng đời?

    Lý Kỳ vừa lau mặt, cười gian nhìn Vương Dao.

    - Chàng--- chàng muốn làm gì?

    - Ha hả.

    - Chàng chớ làm loạn!
    - Ha hả!

    Vương Dao thấy tình huống không ổn, vội vàng bỏ chạy.

    - Muốn chạy? Hừ, ta đuổi!

    Lý Kỳ nhanh đuổi theo.

    Hai vợ chồng ở trên bờ biển chạy một hồi, đi vào một phía trước khối đá lớn trơn nhẵn.

    - Ha ha, rốt cục để cho ta bắt được nàng.

    Lý Kỳ trực tiếp đem Vương Dao đặt ở trên tảng đá, y phục ướt nhẹp cũng thấm ướt trước ngực Vương Dao, một đôi vú to cao cao nhô lên, cực đại mà cao ngất.

    - Chàng--- chàng chớ làm loạn.

    Vương Dao nhìn đến ánh mắt Lý Kỳ kia tran ngâp loa lô, hai tay che ngực. E ngại nhìn Lý Kỳ.

    - Yên tâm, ta tuyệt sẽ không xằng bậy, nàng sao có thể xem phu quân như vậy chứ. Lý Kỳ lắc mình biến hóa nhanh chóng, hiển nhiên là một chính nhân quân tử.

    Vương Dao hồ nghi nói: - Thật sao?
    - Đương nhiên a!

    Lý Kỳ nói xong đột nhiên cười ha hả: - Ta chỉ biết nghiêm chỉnh đến. Nói xong hắn liền cúi đầu cường hôn xuống.

    Vương Dao hai mắt mở to, muốn đẩy cái tên đầu bếp này ra, ra sức từ chối vài cái, nhưng lại bị Lý sư phó đè gắt gao, một lát sau, đành phải mặc kệ hắn.

    Nửa ngày qua đi, hai người mới tách nhau ra. Vương Dao cúi đầu, hơi hơi thở phì phò, tuy rằng nhìn không tới mặt của nàng, nhưng cổ ngọc của nàng đều hồng thấu, song ngực khẽ run, cực kỳ mê người, nhưng trôi qua một lát, còn không có động tĩnh, lúc này mới thoáng ngẩng đầu lên. Chỉ thấy ánh mắt Lý Kỳ nhìn tảng đá phía sau nàng, nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tảng đá trơn nhẵn có khắc mấy chữ to --- tương cứu lúc hoạn nạn.

    Không khỏi ngẩn ra, khóe miệng chậm rãi lộ ra một tia nụ cười hạnh phúc.

    Thì ra nơi này chính là nơi bọn họ tổ chức hôn lễ. Mà mấy chữ chính này là Lý Kỳ khắc lên, mấy chữ này chính là lý giải của Lý Kỳ đối với hôn nhân.

    Áo cưới trắng noãn, lễ phục màu đen, tựa như mới xảy ra vào hôm qua.

    Hai người nhìn một hồi lâu. Lý Kỳ cảm khái nói: - Trong lúc bất tri bất giác, đã hai năm rồi.

    Vương Dao nói: - Đúng vậy a, đã hai năm rồi.
    Lý Kỳ nắm lấy tay Vương Dao, nói: - Hai mươi năm về sau, chúng ta vẫn còn có thể ngồi ở chỗ này nhìn mặt trời mọc mặt trời lặn, cũng giống như buổi hôn lễ ngày đó.

    Vương Dao nghe vậy ngẩn ra, ngắn ngủn một câu nhưng lại hơn ngàn vạn lần lời ngon tiếng ngọt, hai mắt lệ quang rưng rưng, chất chứa đầy tình yêu nhìn vào Lý Kỳ, tình đến lúc nồng, hai người không kìm lòng nổi mà ôm hôn nhau.

    Đang lúc ngươi nông ta nông, Vương Dao lắc đầu thật mạnh, giãy ra, một tay búng vào bàn tay heo ăn mặn của Lý Kỳ, mặt đỏ bừng, ánh mắt nhìn xung quanh, một bộ dáng vẻ khẩn trương, ngoài miệng oán trách nói: - Chàng cũng đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước.

    Điều này sao có thể, ai kêu nơi đó của nàng nhô ra như vậy, ta rất khó bỏ qua a. Lý Kỳ nháy mắt, cực kỳ quyến rũ nói: - Tam nương, nàng còn nhớ được đề nghị của ta trong ngày kết hôn đó không.

    Vương Dao sau khi nghe xong, lập tức mặt đỏ tai hồng, nhẹ nhàng đánh Lý Kỳ một chút, nói: - Chàng cái tên bại hoại này, mơ tưởng.

    Lý Kỳ gắt gao ôm nàng, mặt dày mày dạn nói: - Nhưng lúc này ta sẽ không dễ dàng buông tha cho nàng đâu.

    Vương Dao hai tay để ở bộ ngực của Lý Kỳ, khẩn trương hề hề nói: - Lý Kỳ, ta xin chàng, này --- ta đây thật sự làm không được, nếu chẳng may bị người nhìn thấy, ta --- chúng ta trở về phòng đi ---- được--- được không.
    Lý Kỳ nói: - Sợ cái gì, nơi này chính là cấm địa, tuyệt không sẽ có người tới đâu, nàng cứ yên tâm là được, nếu là có người ấy mà, chữ 'Lý' của ta liền viết ngược.

    - A?

    Hắn vừa nói xong, Vương Dao đột nhiên quát to một tiếng: - Có người.

    - Lại một chiêu này?

    Lý Kỳ tức giận nói: - Tam nương, cùng một cái chiêu số đối với ta mà nói là hoàn toàn vô dụng, nàng lúc này đừng mơ tưởng chạy nữa.
    - Thật --- thật sự có người.

    Vương Dao hai vai dựng lên, trước ngực dâng lên một trận sóng lớn, ngón tay không ngừng chỉ xuống bên dưới.

    Thật hay giả!

    Lý Kỳ vẫn không dám thả lỏng cảnh giác, hơi hơi cúi đầu, lập tức kinh hãi, - Hả! Thật là có người a!

    Chỉ thấy một cái bóng đen đang ghé vào trên bờ cát, một bàn tay còn bắt lại mắt cá chân Vương Dao.

    - Khốn khiếp, dám ăn đậu hủ lão bà của ta. Lão tử đá chết ngươi.
    Lý Kỳ hướng tới người nọ đá mạnh một cái.

    Nhưng đá nửa ngày, người nọ vẫn không nhúc nhích, chỉ là tay vẫn còn nắm chặt mắt cá chân Vương Dao.

    Lý Kỳ ngừng lại, giống như có điểm gì là lạ.

    - A?

    Vương Dao đột nhiên che cái miệng nhỏ nhắn lại là kinh hô một tiếng, ngón tay chỉ ra phía sau.

    Lý Kỳ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía sau còn có hai người nằm nằm úp sấp.
    Lý Kỳ vội vàng ngồi xổm xuống, ra sức gỡ cái tay đang bắt lại mắt cá chân của Vương Dao ra, rồi đem người lật lại.

    - Cao Nha Nội?

    Người kêu sợ hãi không phải Lý Kỳ, mà là Vương Dao.

    Mẹ nó, ta đã nói rồi mà, duyên trời tác hợp đang xảy ra trước mắt, sao có thể từ trong tay biến mất, hóa ra là khắc tinh đến đây. Tóc Lý Kỳ cũng dựng ngược lên rồi.

    ...

    ...
    Hai canh giờ sau.

    - Hắt xì, hắt xì ---.

    - Lạnh chết ta, lạnh chết ta.

    . . . . .

    Chỉ thấy ba tên dở hơi đang bọc chăn ngồi trong phòng sưởi lò sưởi trong tường, cả người phát run, ba người này đúng là Cao Nha Nội, Hồng Thiên Cửu, còn có vua tinh tướng Sài Thông.

    Lý Kỳ nghiến răng nghiến lợi nói: - Ba người các ngươi làm sao lại tới đây hả?
    Hồng Thiên Cửu buồn bực nói: - Lý đại ca, ngươi còn nói nữa, muốn đi cũng không nói với chúng ta một tiếng. Thật sự là không có nghĩa khí gì cả.

    Ừ vậy cũng phải. Lý Kỳ hơi có vẻ áy náy nói: - Việc này các ngươi không hiểu.

    Sài Thông khinh hừ nhẹ nói: - Có cái gì không hiểu, chúng ta trong lòng hiểu vô cùng.

    Hồng Thiên Cửu liên tục gật đầu nói: - Đung đây, đúng đấy.

    Cũng đúng, việc này Cầu ca hẳn là rất rõ ràng. Lý Kỳ gật gật đầu nói:
    - Tốt lắm, tốt lắm, việc tới nước này coi như ta xin lỗi các ngươi, ta hiện tại liền muốn biết, các ngươi làm sao lại tới đây hả?
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Bắc Tống Phong Lưu
    Tác giả: Nam Hi Bắc Khánh
    Đại kết cục: Hạnh phúc (5)

    Nguồn: metruyen
    Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Được chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)


    Đại kết cục: Hạnh phúc (5)

    Hồng Thiên Cửu nói: - Đương nhiên là tới thăm ngươi (Phong Nương Tử) đó a!

    Lý Kỳ quay đầu nhìn Cao Nha Nội, nói: - Ta nói này Nha Nội, ngươi còn tiếp tục nói như vậy nữa. Cũng đừng làm bằng hữu nữa.



    Cao Nha Nội ngượng ngùng nói: - Thuận tiện thăm ngươi.

    - ... . !

    Lý Kỳ buồn bực chỉ biết lắc đầu, tình nguyện không cần cái câu nói sau này, cũng lười cùng thằng nhãi này so đo, nói: - Vậy các ngươi làm thế nào đều dạt vào bờ cát?

    Sài Thông hừ, căm tức nhìn Cao Nha Nội nói: - Ngươi hỏi y đi.

    Cao Nha Nội ủy khuất nói: - Lại trách ta.

    - Không trách ngươi trách ai!

    Sài Thông nổi giận nói: - Nếu không ngươi thằng nhãi này ngại chậm, chúng ta sẽ ngồi thuyền nhỏ đi trước sao? Nếu không phải ngươi thằng nhãi này nhàn rỗi nhàm chán chạy tới câu cá, thuyền của chúng ta sẽ bị con cá lớn kia đụng cho lật sao?

    Hồng Thiên Cửu gật gật đầu nói: - Nói như vậy, thật là phải trách ca ca.

    Cao Nha Nội không phục nói: - Tiểu Cửu, ngươi có tư cách gì nói như vậy. Nguyên bản cái con cá lớn kia đã đi rồi, chính là ngươi thằng nhãi này còn nói muốn bắt lấy, kết quả cá thì không tóm được, còn chúng ta lại bị rơi xuống. Cái này đều là tại ngươi.

    - Tốt lắm, tốt lắm.

    Lý Kỳ bị bọn họ làm cho một trận đau đầu, nói: - Các ngươi có thể nói rõ ràng ra chút hay không, cuối cùng là chuyện gì xảy ra. Sài Thông, vẫn là ngươi nói đi.

    Sài Thông vẻ mặt lúng túng nói: - Nha Nội nghe nói Hoàng thượng sắp sửa phái sứ thần đến Nhật Bản, vì thế đã kêu ta và Tiểu Cửu cùng đi theo đến. Muốn tới nơi này thăm ngươi, nhưng y ngại thuyền lớn đi quá chậm, ba người chúng ta liền sửa soạn đi thuyền nhỏ, mắt thấy sẽ đến Nhật Bản, kết quả trên đường đụng tới một con cá rất lớn, đã đụng lật thuyện của của chúng ta rồi, đợi khi chúng ta tỉnh lại thì đã ở chỗ này rồi.

    Thật sự là đủ ngốc mà. Lý Kỳ trong lòng khe khẽ thở dài, lại nói: - Đại Tống phái sứ thần tới rồi sao?

    Sài Thông nói: - Ngươi không biết sao?
    - Ách. . . .

    - Ai ôi!!!.

    Cao Nha Nội đột nhiên phát ra một tiếng rên rỉ, lại vội vàng nói: - Đúng rồi, Lý Kỳ, ngươi mới vừa rồi lúc cứu ta, có phát hiện nhân vật khả nghi không?

    Lý Kỳ vội lắc đầu: - Không có.

    Hồng Thiên Cửu hiếu kỳ nói: - Ca ca, làm sao vậy?
    Cao Nha Nội nói: - Mới vừa rồi lúc ta tỉnh lại một lần, mơ hồ nhìn thấy có hai người, vừa mới chuẩn bị cầu cứu, đã bị người nọ đá cho hôn mê bất tỉnh, khốn khiếp, ngay cả bản Nha Nội cũng dám đá, nếu để cho bản Nha Nội biết rằng đứa nào làm, bản Nha Nội nhất định muốn hắn không được chết tử tế được, ai ôi!!!, đau chết mất.

    Con mẹ ngươi phá hư chuyện tốt của ta, ta còn không tính sổ với ngươi đâu. Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, hơi có vẻ chột dạ nói: - Các ngươi ở trong này nghỉ ngơi một chút trước đã, ta đi xem súp nấu xong chưa.

    - Không vội, không vội.

    Cao Nha Nội vội vàng kéo hắn, cười hì hì nói:
    - Phong Nương Tử các nàng đâu, như thế nào đều không thấy các nàng.

    Ngươi nha đến đây, các nàng còn dám xuất hiện a! Lý Kỳ ánh mắt căm tức nhìn Cao Nha Nội.

    Cao Nha Nội lập tức tỉnh ngộ lại, vội hỏi: - Thật có lỗi, thật có lỗi, ta thật ra là muốn hỏi, Nhật Bản có thiếu phụ xinh đẹp nào không?

    Hóa ra là ngươi vì cái này mà tới, mệt cho ta mới vừa rồi còn có chút cảm động, không không, phải dặn thằng nhãi này vài câu. Lý Kỳ nghiêm trang nói: - Nha Nội, nơi này hiện nay tôn sùng chế độ một vợ một chồng, tự do luyến ái, ngươi cũng đừng ở chỗ này gây phiền cho ta, nếu không ta lập tức đem ngươi trục xuất về Đại Tống.
    Hồng Thiên Cửu hiếu kỳ nói: - Lý đại ca, vì sao kêu chế độ một vợ một chồng?

    Lý Kỳ nói: - Chính là một nam nhân chỉ cho cưới một nữ nhân, ngay cả tiểu thiếp cũng không cho có, nếu một người nam nhân cưới hai nữ nhân vào cửa, liền thuộc loại tội trùng hôn, hơn nữa không được pháp luật bảo đảm.

    Hồng Thiên Cửu hưng phấn nói: - Chế độ một vợ một chồng này thật đúng là thú vị. Vậy còn cái gì gọi là tự do luyến ái đâu này?

    - Cái này còn không đơn giản, chính là có thể tùy tiện yêu đương a!
    Cao Nha Nội hai hàng lông mày vừa nhấc: - Lý Kỳ, có phải không?

    Lý Kỳ trầm ngâm nửa ngày, nói: - Cũng có thể nói như vậy.

    Cao Nha Nội đôi mắt vừa chuyển, đột nhiên vẻ mặt hiếu kỳ nói: - Lý Kỳ, một người nam nhân cưới hai nữ nhân thì phạm pháp, nếu một người nam nhân đồng thời cùng hai nữ nhân nói yêu thương vậy có phạm pháp không?

    - ... . Cái này trên lý luận thì không phạm.

    - Vậy là được rồi.
    Cao Nha Nội cười ha hả, tay phải nâng lên, nhẹ nhàng khẽ vỗ, tâm thần nhoáng lên một cái, không tốn thì làm thế nào tán được gái a, vội hỏi: - Lý Kỳ, Nhật Bản này có hoa không?

    - Cút.

    ... .

    Ngày kế, vào lúc tảng sáng.

    Lý Kỳ sớm đã dậy rồi, sứ thần Đại Tống lập tức sẽ đến đây, hắn không muốn trở về cũng phải trở về, đi tới bờ cát chuẩn bị cáo biệt, chỉ thấy một phụ nhân đang mặc váy dài màu xanh đứng ở trước mặt biển rộng.
    Hắn vội vàng đi tới, ngoắc tay nói: - Thanh Chiếu tỷ tỷ chào buổi sáng!

    Phụ nhân kia quay đầu, tự nhiên cười nói.

    ...

    ...

    Năm sau, Tướng quốc Kim quốc Hoàn Nhan Hi Doãn chết bệnh, vào tháng thứ hai sau khi gã chết, Triệu Giai bổ nhiệm Nhạc Phi, Ngô Giới, Hàn Thế Trung, Lưu kỹ, Ngô Lân chia ra năm lộ thẳng tiến bình nguyên Đông Bắc, ngay tại lúc đó, Ngưu Cao suất lĩnh ba vạn đại quân từ trên biển tiến công Liêu Dương phủ, quân Cao Ly dưới sự lãnh đạo của quân Tống lại lần nữa đã vượt qua sông Áp Lục, dưới tứ phía tiến công, không đến thời gian một năm, Thượng Kinh phủ bị Ngưu Cao, Nhạc Phi đồng thời công phá, Kim quốc tuyên cáo diệt vong.

    Cùng năm, Đại Tống chính thức thành lập liên bang Đại Tống, mà Nhật Bản đã trở thành nước thành viên thứ nhất của liên bang Đại Tống, song phương ở Thượng Kinh phủ ký kết khế ước liên bang, thậm chí, cư dân song phương có thể tự do lui tới, không chịu bất luận hạn chế gì, thương phẩm tự do mậu dịch, không cần nộp thuế hải quan. Cùng so sánh với ban đầu, Cao Ly vốn không có mệnh tốt như vậy, tuy rằng Triệu Giai vì giúp liên bang đế quốc của mình mở rộng đại diện, vì vậy cũng không thâu tóm Cao Ly, mà thu Cao Ly làm nước thành viên liên bang, nhưng Cao Ly không có được chủ quyền và quân quyền, mà chịu Đại Tống hoàn toàn khống chế, tương đương chính là một đại diện.

    Nhật Bản được sự giúp đỡ của Đại Tống thuận lợi hoàn thành kế hoạch mở khóa.
    Triệu Giai sau khi tiêu diệt Đại Kim, dưới sự trợ giúp của hỏa khí được Quân Khí Giám biến chuyển từng ngày, hơn nữa với thủ đoạn khống chế kinh tế, lại chinh phục vài cái đại bộ lạc thảo nguyên, do đó hoàn thành chân chính ý nghĩa thống nhất, nhưng với Triệu Giai và thương nhân quốc nội vẫn chưa đủ, mục tiêu của bọn họ là chuyển hướng về phía Tây Vực, một hồi kế hoạch khuếch trương đại lộ Âu Á đã nâng lên thành chương trình hội nghị.

    Mà hiện nay, nhà phát minh vĩ đại nhất Đại Tống Ngu Doãn Văn đã sáng tạo ra chiếc máy hơi nước thứ nhất của nhân loại trong lịch sử.

    Một thời đại mới tinh đã bắt đầu.

    Hết trọn bộ.


    ĐẠI CÔNG CÁO THÀNH! :g25: :g25: :g25: :g25: :g25:
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)