HOT  FULL Bắc Tống Phong Lưu - Nam Hi

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Bắc Tống Phong Lưu
    Tác giả: Nam Hi Bắc Khánh
    Chương 2035.2: Mỗi người đều có chí hướng của riêng mình.

    Nguồn: metruyen
    Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Được chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)


    Chương 2035.2: Mỗi người đều có chí hướng của riêng mình

    Bạch Thiển Dạ thấy Lý Kỳ vào đến nơi. Lập tức đứng dậy chạy tới, lao vào trong lòng Lý Kỳ.

    Vợ chồng hai người ôm nhau, qua một hồi lâu, Lý Kỳ mới buông ra, lau đi lệ châu trên mặt Thất Nương, cúi đầu nhìn chăm chú vào Bạch Thiển Dạ, nói: - Muội có khỏe không?



    Bạch Thiển Dạ ngẩng lên khuôn mặt tinh xảo: - Muội rất khỏe.

    Lý Kỳ cười gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn về hướng Triệu Giai đang đứng phía sau nói: - Đa tạ Hoàng thượng mấy ngày nay chiếu cố nội tử, vi thần vô cùng cảm kích.

    Triệu Giai bưng lên một ly trà. Khe khẽ uống một ngụm, mặt không chút thay đổi, cũng không có đáp lại lời Lý Kỳ.

    Lý Kỳ cũng không để ý, quay sang nói với Thất Nương: - Ủy khuất cho muội rồi, chuyện kế tiếp cứ để ta đi giải quyết đi, muội đi ra bên ngoài nhìn Mã Kiều trước, đừng để y làm xằng bậy.

    Bạch Thiển Dạ gật gật đầu, nói: - Huynh cẩn thận một chút.

    Lý Kỳ ừ một tiếng.
    Bạch Thiển Dạ ngoái đầu lại thoáng nhìn, hướng tới Triệu Giai thi lễ một cái. Sau đó đi ra ngoài, Triệu Giai và Tần Cối ngược lại cũng không có ngăn cản, chỉ cần có Lý Kỳ ở đây, những người còn lại bọn họ đều chưa từng để vào mắt.

    Sau khi nàng ra ngoài. Lý Kỳ tiến lên một bước, hành lễ nói: - Vi thần Lý Kỳ tham kiến Hoàng thượng.

    Triệu Giai trầm mặc một hồi, mới xoay đầu lại, nhìn Lý Kỳ. Ánh mắt vô cùng phức tạp: - Ngươi chẳng lẽ không cảm thấy được những lời này lúc này nói ra sẽ khiến ngươi có vẻ rất dối trá sao?

    Lý Kỳ thản nhiên nói: - Thương nhân đều rất dối trá, dù sao lễ nhiều thì người không trách a.
    - Điều này cũng đúng. Ngươi vẫn luôn là như thế. Triệu Giai gật gật đầu, lại hỏi: - Ngươi không phải đã đi rồi ấy ư, vì sao lại còn quay trở về?

    Lý Kỳ nói: - Làm trượng phu, tới đón thê tử của chính mình về nhà, đây chẳng qua cũng là chuyện quá bình thường mà thôi.

    - Về nhà?

    Triệu Giai như cười như không ma hoi: - Về nhà nào? Biện Lương? Hay là --- Nhật Bản?

    Lý Kỳ thở dài, nói:
    - Hoàng thượng nếu đã biết hết rồi, vậy cần gì phải hỏi lại vi thần cơ chứ?

    - Trẫm chính là không biết rõ, mới phải hỏi lại ngươi.

    Triệu Giai hừ một tiếng, nói: - Trẫm không chỉ có từng một lần nói qua, sự trợ giúp của ngươi đối với trẫm, trẫm vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên, trẫm cũng tự thấy mình đối đãi với ngươi không tệ, kỳ thật trẫm đã sớm biết ngươi muốn phản bội trẫm, hơn nữa quả thật có chứng cứ chính xác, không phải là trẫm không tin, mà là đối với ngươi vẫn ôm lấy kỳ vọng, hy vọng ngươi có thể hồi tâm chuyển ý, nếu ngươi biết rõ đây chỉ là con đường chết, mà còn biết trở lại cứu Kinh Tế Sử, có thể thấy được ngươi không phải là một người vong ân phụ nghĩa, trẫm hết lần này đến lần khác cho ngươi cơ hội, vì sao ngươi vẫn cứ muốn phản bội trẫm?
    Lý Kỳ thở dài: - Mỗi người đều có chí hướng của riêng mình.

    - Hay cho một câu mỗi người đều có chí hướng của riêng mình.

    Triệu Giai cười lạnh nói: - Người trong thiên hạ tạo phản chẳng phải là cũng đều dùng câu mỗi người đều có chí hướng của riêng mình để giải thích cho chính mình đó sao, lý do này của ngươi không khỏi cũng quá đơn giản rồi đi, rất khó làm cho người khác tin phục, càng thêm khó khiến trẫm khoan thứ cho ngươi.

    Lý Kỳ suy nghĩ một lát, nói: - Vương hầu, tướng quân cũng đâu phải cứ con vua thì lại làm vua.
    - Ngươi cuối cùng cũng nói ra điều trong lòng rồi.

    Triệu Giai lắc đầu nói: - Lý Kỳ a Lý Kỳ, ngươi thật đúng là giảo hoạt, trước tiên là lợi dụng chiến lược tiền tệ để thuyết minh tầm quan trọng của vàng bạc, rồi lại dùng vàng bạc của Nhật Bản để dụ trẫm phái binh đi tấn công Nhật Bản, đúng vậy a, trẫm xuất binh xuất lương thực, nhưng thật ra đã giúp ngươi may áo cưới, tốt lắm, tốt lắm, trận này ngươi tính toán này làm thật đúng là vẻ vang a! Tuy nhiên, kẻ trí có nghĩ đến nghìn điều thì tất vẫn có điều sơ sẩy, ngươi tuyệt đối không ngờ rằng đường đệ của Vương Phủ lại tránh ở Nhật Bản, hơn nữa còn trong lúc vô tình phá vỡ chuyện tốt của ngươi, gã cũng đã quay trở lại đem hết thảy mọi chuyện ở Nhật Bản nói cho trẫm biết.

    - Thì ra là thế, ta đã nói như thế nào lại nhẹ nhàng như vậy liền thành công rồi, hoá ra Hoàng thượng đã sớm phái người giám thị thê tử của ta.
    - Tuy nhiên ngươi cũng không kém, trẫm ở Đông Kinh bày ra thiên la địa võng, lại cũng chỉ bắt được Kinh Tế Sử, kỳ thật, ngươi cũng có thể không trở lại đấy.

    - Nếu ta không trở lại, Hoàng thượng sao có thể để cho ta dễ dàng rời khỏi, Hoàng thượng rõ ràng chính là đoán ra ta sẽ tới, ôi, xem ra người trong thiên hạ đều biết nhược điểm của ta chính là rất chuyên tình rồi.

    Triệu Giai cười ha hả, nói: - Chẳng có ai hoàn mỹ cả, đây chính là lời ngươi nói.

    - Đúng vậy a, đây là ta nói. Lý Kỳ cười cười, lại ngóc đầu lên đến nói: - Nhưng khi ta trợ giúp Hoàng thượng ngươi tiếp quản thiên hạ, ta có lẽ cũng chưa từng nói rằng cố gắng của ta cũng chỉ là đang giúp Hoàng thượng ngươi may áo cưới.

    - Trẫm chỉ biết ngươi sẽ nói như vậy.

    Triệu Giai nói: - Đúng, trẫm đích xác nợ ngươi rất nhiều, trẫm đã hết sức thỏa mãn bất luận yêu cầu gì của ngươi, nhưng duy chỉ có điểm này là ngoại trừ, ngươi hẳn là nghe qua một câu nói như vậy, bên cạnh giường mình sao lại cho người khác ngủ ngáy, nếu trẫm chỉ là một người bình thường, cho dù lấy mạng đi để trả ân tình cho ngươi, trẫm cũng sẽ không một chút nhíu mày, nhưng trẫm là Hoàng thượng, ngươi có từng thấy hoàng đế nào xuất binh giúp thần tử của mình làm Hoàng đế không, nếu như thế, vậy trẫm chẳng phải sẽ trở thành trò cười lớn nhất thiên hạ.

    Lý Kỳ nói:
    - Ta không dám nói lời của Hoàng thượng ngươi không đúng, có lẽ đứng ở góc độ của ngươi, ta đích thật là tội ác tày trời, nhưng giá trị quan mỗi người bất đồng, ta là một thương nhân, ta trả giá khẳng định phải thu hoạch được hồi báo, ta vì Đại Tống mà bỏ ra nhiều như vậy, ta không cảm thấy ta làm như vậy thì có bất kỳ điều gì không ổn, ta chỉ lấy về hồi báo mà ta nên nhận được, mặc dù là hiện tại, ta cũng không cảm thấy thẹn với Hoàng thượng hoặc là bất cứ kẻ nào.

    - Chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn không biết hối cải, thật là khiến trẫm quá thất vọng rồi.

    - Hoàng thượng, ngươi cho là ta còn có đường rút lui để đi sao?

    Lý Kỳ nhìn thẳng Triệu Giai nói.
    Triệu Giai híp híp mắt, nói: - Vậy ngươi cũng đừng trách trẫm vô tình, đây đều là ngươi tự mình lựa chọn đấy.

    Lý Kỳ cười nói: - Ta tuyệt sẽ không trách Hoàng thượng vô tình, cũng không cảm thấy Hoàng thượng ngươi nợ ta cái gì, càng thêm sẽ không cảm thấy Hoàng thượng ngươi là sai, kỳ thật trong chính trị cho tới bây giờ vốn không có đúng sai, chỉ có thắng bại, tuy nhiên, ta muốn nhắc nhở Hoàng thượng một câu, không đến một khắc cuối cùng, còn không biết ai thắng ai thua.

    Triệu Giai cười ha hả, nói: - Trẫm ngược lại muốn nhìn ngươi bây giờ còn chuyển bại thành thắng như thế nào.
    Y vừa dứt lời, một con dao găm đột nhiên chạm ở phía sau lưng của y.

    Triệu Giai vô cùng kinh hãi, không dám tin quay đầu lại.
     
    quangvd, ichuoi, buinhi99 and 5 others like this.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Bắc Tống Phong Lưu
    Tác giả: Nam Hi Bắc Khánh
    Chương 2036.1: Phản bội.

    Nguồn: metruyen
    Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Được chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)


    Chương 2036.1: Phản bội

    - Phó soái, việc lớn không tốt rồi, khoang thuyền phía dưới đột nhiên hiện ra rất nhiều thích khách, các huynh đệ sắp..

    Một cấm quân vội vàng hấp tấp chạy xuống dưới khoang thuyền, thở hổn hển nói với Tất Trạm.



    - Thích khách?

    Tất Trạm có chút sững sờ, đây chính là thuyền rồng của Hoàng đế, làm sao có thể sẽ có thích khách ẩn ở dưới, này --- chuyện này y không thể nào tin nổi, vội vàng mang binh đi tới tìm tòi đến tột cùng.

    Phanh!
    Tất Trạm mới vừa tới một chỗ góc cua, chỉ thấy một gã hộ vệ bay ra, đụng thật mạnh vào trên hàng rào.

    Còn chưa tỉnh ngộ lại, lại thấy một đám người chèo thuyền xuất hiện.

    Bá bá bá!

    Song phương đều rút ra vũ khí, binh nhung tương hướng.

    - Các ngươi là ai?

    Tất Trạm quá sợ hãi.

    - Tiểu Tất, sao ngay cả ta cũng không nhận ra rồi.
    Chỉ thấy một đại thúc trung niên khiêng một cây cự kiếm cười ha hả nói.

    - Tửu Quỷ.

    Tất Trạm khiếp sợ nhìn người này.

    - Tửu Quỷ, Tửu Quỷ.

    Mã Kiều nhìn thấy Tửu Quỷ đột nhiên nhảy lên.

    Tửu Quỷ nhếch môi ha ha nói: - Tiểu Kiều, Mỹ Mỹ, có vi sư ở đây, các con chớ sợ.

    Lời này vừa ra, thật ra cũng nhắc nhở quân Kim, soạt soạt, hai cây đại đao lập tức gác ở trên cổ Lỗ Mỹ Mỹ.

    Mã Kiều hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa là quỳ rạp trên mặt đất, vội vàng nói: - Hai vị hảo hán, thủ hạ lưu tình, thủ hạ lưu tình.

    Tất Trạm nói: - Tửu Quỷ, có phải ngươi muốn Lỗ Mỹ Mỹ có việc, mau mau bó tay chịu trói.

    Mã Kiều vội vàng nói: - Tửu Quỷ, mau bỏ vũ khí xuống, mau bỏ vũ khí xuống.

    Tiểu tử này thật đúng là ngu xuẩn đáng yêu trước sau như một. Tửu Quỷ nói: - Tiểu Kiều, con ngốc à, nếu bỏ vũ khí xuống, chúng ta không phải thành thịt trên thớt gỗ ấy ư, vũ khí này không được thả, không được thả.

    Mã Kiều vội la lên: - Có Xu Mật Sứ ở trong này, ông tới đây xem náo nhiệt cái gì. Nếu để bọn họ làm thương tổn Mỹ Mỹ, ta không tha cho ông.

    Tửu Quỷ ha ha nói: - Chính là Xu Mật Sứ bảp chúng ta làm như vậy đấy.

    - Không tốt!

    Tất Trạm đột nhiên hai mắt trợn trắng, hướng tới phó tướng bên cạnh nói: - Các ngươi đợi ở đây, ta vào xem trước.
    - Vâng.

    Tất Trạm vội vã đi vào trong khoang thuyền, ngay cả thông báo cũng đều giảm đi, nhưng cảnh tượng bên trong so với bên ngoài còn muốn khủng bố gấp một vạn lần, chỉ thấy Tần Cối phía sau Triệu Giai đang cầm một con dao găm chọc vào phía sau lưng của Triệu Giai, bên cạnh bốn gã hộ vệ tuy rằng đều rút vũ khí ra, bao bọc vây quanh Tần Cối, Lý Kỳ, nhưng một cử động cũng không dám. Hoàng thượng còn đang trong tay bọn họ a, bọn họ tuy rằng đều là nhất đẳng cao thủ, mà Tần Cối chỉ là một kẻ thư sinh, nhưng vấn đề là Tần Cối lại đứng ở phía sau Triệu Giai, hơn nữa bọn họ cũng thật không ngờ Tần Cối đột nhiên sẽ rút ra một con dao găm, Tất Trạm chỉ vào Tần Cối hoảng sợ nói: - Tần Thiếu Tể, ngươi muốn làm gì, mau thả Hoàng thượng ra.

    Tình huống liên tiếp đột phát này khiến trong một tấc vuông đều đại loạn.
    Tần Cối cười nói: - Nếu ta thả Hoàng thượng, vậy ai buông tha ta?

    - Làm càn.

    Triệu Giai giận dữ hét: - Tần Cối. Ngươi muốn tạo phản sao?

    Tần Cối nói: - Cho dù cho vi thần mượn mười lá gan, vi thần cũng không dám tạo phản, vi thần cũng không có bản lĩnh này, vi thần chỉ muốn mạng sống.

    Lý Kỳ cười nói: - Tất Trạm. Ngươi đừng sợ, đi ra ngoài trước, nơi này không phải chỗ ngươi nên ở lại.

    Giờ còn có thể đi, Tất Trạm vội vàng rút ra đại đao.

    Tần Cối cười nói: - Tất Trạm. Ngươi cho rằng là mệnh ti tiện của ta cùng Xu Mật Sứ quý giá, hay là long thể hoàng thượng quý giá?

    Tất Trạm chỉ vào Tần Cối nói: - Nghịch tặc lớn mật, mau thả Hoàng thượng. Nếu không ta không tha cho ngươi. Lúc này y rốt cuộc hiểu được Tửu Quỷ bọn họ làm như thế nào lẫn lộn vào đám người chèo thuyền để lên được thuyền rồi, khẳng định chính là Tần Cối an bài, cũng chỉ có y có năng lực như thế.
    Giờ con mẹ nó là đang đóng phim à. Lý Kỳ đảo cặp mắt trắng dã, nói với Triệu Giai: - Hoàng thượng, chẳng lẽ ngươikhông tính nói hai câu à.

    Triệu Giai híp mắt, lửa giận bắn ra bốn phía, nghiến răng nghiến lợi nói: - Tốt, tốt lắm, các ngươi những tên phản thần tặc tử. Nói xong, y vung tay lên, nói: - Toàn bộ lui ra cho trẫm.

    Tất Trạm nói: - Hoàng thượng ---.

    Triệu Giai quát: - Ngươi cho rằng ngươi đứng ở chỗ này là có thể cứu trẫm ấy ư, lui ra.
    - Tuân mệnh.

    Tất Trạm liền ôm quyền, lại hướng tới Lý Kỳ và Tần Cối nói: - Các ngươi dám đả thương Hoàng thượng mảy may, ta cam đoan các ngươi toàn bộ phải chết ở chỗ này.

    Lý Kỳ ha hả nói: - Tất Trạm, ngươi cho là ta sẽ sợ uy hiếp của ngươi ấy ư, ngoan á..., nhanh đi ra ngoài đi, ta đã sớm nói nơi này không phải là chỗ các ngươi nên ở, ồ, thuận tiện dặn dò mấy người ở phía ngoài, ngàn vạn lần không nên thương tổn người của ta. Ai, Tiểu Tần, ngươi chú ý một chút, đừng có run rẩy như thế, chớ làm hoàng thượng bị thương.

    Không có biện pháp nha, hoàng đế bây giờ còn trong tay bọn họ, Tất Trạm cũng chỉ có thể dùng ánh mắt uy hiếp Lý Kỳ một chút, sau đó mang theo bốn gã đại nội cao thủ kia chậm rãi thối lui ra khỏi khoang thuyền.

    Sau khi bọn họ rời khỏi, Triệu Giai lập tức nói: - Tần Cối, không thể tưởng được ngươi cũng phản bội trẫm, uổng cho trẫm tín nhiệm ngươi như vậy.

    Tần Cối vừa nghe vậy, khóe miệng khẽ nhăn một cái, híp mắt mang theo một cỗ hận ý nói: - Đúng vậy a, vi thần vô cùng cảm kích Hoàng thượng tín nhiệm vi thần như vậy, ở bên người vi thần sắp xếp nhiều cơ sở ngầm, giám thị nhất cử nhất động của vi thần như vậy, càng thêm khiến vi thần kinh ngạc là, ngay cả Hồ Nghĩa mà vi thần tín nhiệm nhất, không ngờ cũng là Hoàng thượng phái tới giám thị ta đấy, phần tín nhiệm này, vi thần thật sự là chịu không nổi a!
    Triệu Giai nhíu mày một cái, nói: - Lời này của ngươi là có ý gì?

    Tần Cối trong mắt hiện lên một chút sắc mặt giận dữ, nói: - Hoàng thượng, chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn muốn giấu diếm sao, vào một tháng trước, Tần Cối ta đối với hoàng thượng là trung tâm như một, tận tâm tận lực trợ giúp Hoàng thượng quản lý quốc nội triều chính, mãi đến --- mãi đến khi ta bắt lại Kinh Tế Sử, chính là cái buổi tối kia, hừ, Hoàng thượng không nghĩ tới sao, Kinh Tế Sử đã đem mọi chuyện cần thiết đều nói cho vi thần.

    - Kinh Tế Sử?

    Triệu Giai sắc mặt cả kinh, đột nhiên nói với Lý Kỳ: - Chẳng lẽ đây là ngươi cố ý an bài hay sao?
    Lý Kỳ cười nói: - Câu cửa miệng nói, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con.

    Triệu Giai cau mày, lại hướng Tần Cối nói: - Tần Cối, ngươi thật sự là hồ đồ nha, lời nói của đám phản thần tặc tử bọn chúng, sao có thể dễ tin?

    - Vâng, vi thần lúc ấy cũng không tin, cho nên vi thần đã đi điều tra, nhưng, sau khi biết được chân tướng, vi thần thà rằng chẳng hay biết gì, vì chân tướng thật sự là quá đáng sợ, vi thần đến nay vẫn không thể tin được, cứ như vậy tùy tiện tra, đều có thể tra được ba thân tín bên cạnh đều là người của hoàng thượng, ngay cả Hồ Nghĩa cũng bị Hoàng thượng mua chuộc, Hoàng thượng đối với nhất cử nhất động, mỗi tiếng nói cử động của vi thần đều rõ như lòng bàn tay, điều này thật sự là quá đáng sợ. Thực không dám dấu diếm, vi thần lúc ấy sợ tới mức một đêm đều không ngủ, cũng không biết nên tín nhiệm ai, cũng không dám tin tưởng bất cứ kẻ nào, thậm chí ngay cả Hoàng thượng, đây là sự tín nhiệm của Hoàng thượng ngươi đối với thần tử sao? Tần Cối nói đến phần sau ánh mắt trợn tới cực hạn.
     
    quangvd, ichuoi, buinhi99 and 4 others like this.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Bắc Tống Phong Lưu
    Tác giả: Nam Hi Bắc Khánh
    Chương 2036.2: Phản bội.

    Nguồn: metruyen
    Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Được chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)


    Chương 2036.2: Phản bội

    Lý Kỳ cười nói: - Hoàng thượng, chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn muốn giấu diếm, vậy có vẻ có rất mất phong phạm đế vương.

    Triệu Giai nhíu mày liếc nhìn Lý Kỳ, nói: - Ngươi đã sớm biết rồi sao?




    Lý Kỳ ha hả nói: - Nhắc tới cũng khéo. Ta cũng từ sớm đã sắp xếp một người bên cạnh Tần Cối, nhưng so với Hoàng thượng mà nói, thủ đoạn của vi thần có vẻ khá vụng về, vi thần có lẽ là từ rất sớm trước kia, đã bắt đầu bày ra con cờ này đấy, nhưng như vậy, mới dễ dàng bị người phát hiện, cho nên vi thần lại càng cẩn thận hơn. Lúc này mới sắp xếp một con cờ như vậy ở bên cạnh Tần Cối, so sánh với ban đầu, Hoàng thượng ngươi cao minh hơn nhiều, hoàng thượng là trực tiếp thu mua thân tín bên cạnh Tần Cối. Tuy rằng Tần Cối là Tể tướng, nhưng ngươi là Hoàng đế, nước chảy chỗ trũng, người lên chỗ cao. Ai lại không muốn đi theo long nhân, kể từ đó, Tần Cối liền khó có thể phát giác. Nhưng quá trùng hợp là, một người trong số mà Hoàng thượng thu mua, vừa vặn là người của ta, cho nên ta mới có thể biết được hết thảy những chuyện này.

    Triệu Giai khiếp sợ không thôi, qua một lúc lâu, y mới thở dài nói: - Thật sự là thành sự nhân, mưu sự tại thiên a.

    Lý Kỳ gật gật đầu nói: - Những lời này ta ngược lại cũng vô cùng đồng ý.

    Triệu Giai quay đầu đi, nói với Tần Cối:
    - Trẫm thừa nhận ở bên cạnh ngươi đích xác sắp xếp không ít cơ sở ngầm, nhưng thân là Hoàng đế đề phòng từng cái đại thần trong triều, đây chẳng lẽ là chuyện không nên sao? Nếu ngươi đi ngay, ngồi thẳng, không có làm chuyện có lỗi với trẫm, thì ngươi cần gì sợ hãi chứ? Nói cho cùng vẫn là trong lòng ngươi có quỷ.

    Tần Cối cười ha hả nói : - Hoàng thượng, lời này của ngươi cũng chỉ có thể đi dọa những đám mọt sách ngu ngốc kia, vi thần dám nói, từ xưa đến nay, không có một Tể tướng nào dám nói mình đi ngay, ngồi thẳng, chưa bao giờ hại bất cứ người nào. Hoàng thượng có từng nghĩ đến, vì sao các triều đại đổi thay đều vì có đấu tranh đảng phái? Đó cũng là bởi vì tranh bè kết đảng chính là một bộ phận thuộc về triều đình, là không thể chia lìa, thậm chí có thể nói đây là hợp lý.

    Triệu Giai lạnh lùng nói:
    - Chẳng lẽ ngươi hãm hại Vương Trọng Lăng và Lý Cương cũng là hợp lý đấy sao?

    - Đương nhiên.

    Tần Cối không có chút gì do dự: - Vi thần vẫn không cảm thấy việc làm này là sai.

    Triệu Giai hừ nói: - Vớ vẩn, các ngươi đều là thần tử của trẫm, nếu các ngươi đều đồng tâm hiệp lực làm cho Đại Tống ta tốt đẹp, như thế nào lại xuất hiện tranh bè kết đảng cơ chứ?

    - Đồng tâm thì khả năng, nhưng hiệp lực sao?
    Tần Cối khinh thường cười, nói: - Xin hỏi Hoàng thượng, Vương An Thạch và Tư Mã Quang có phải đều là hiền tướng không, bọn họ có phải một lòng đều hy vọng Đại Tống càng thêm cường thịnh không?

    Triệu Giai nói: - Đương nhiên là phải, tuy nhiên, ngươi cũng đừng đánh đồng chính mình với hai vị hiền tướng, ngươi còn không xứng.

    - Tần Cối ta cũng đáng giá so sánh với bọn họ.

    - Khẩu khí ngươi thật đúng là lớn nha.

    - Không phải Tần Cối ta khẩu khí lớn, trong mắt của ta, luận trị quốc, hai người bọn họ hợp cùng một chỗ mới tính là một hiền tướng.

    Tần Cối hừ nói: - Vương An Thạch bảo thủ, tự cho là đúng, dùng người không tốt, thi pháp không lo, cải cách của ông ta đích xác làm ngân khố quốc gia dư dả, nhưng Hoàng thượng cũng đừng quên, tiền trong ngân khố quốc gia kia là từ đâu mà tới, cũng không phải là vô duyên vô cớ xuất hiện, mà là áp bức tới từ trong tay dân chúng, ông ta chính là tụ tập tiền tài của thiên hạ để bỏ vào ngân khố quốc gia, như vậy không phải là mổ gà lấy trứng sao? Như vậy nhất định thất bại.

    Mà Tư Mã Quang hiền tướng đồng dạng cũng là như thế, bảo thủ, hơn nữa không phục bất cứ kẻ nào, sau khi ông ta nhậm chức, ông ta đều huỷ bỏ cải cách của Vương An Thạch, một cái cũng không giữ lại, tuy rằng cải cách của Vương An Thạch có rất nhiều điều không làm được, nhưng cũng có rất nhiều điều lệ đáng giá giữ lại, tân pháp hiện tại vô cùng nhiều quan niệm đều là tới từ ở tân pháp của Vương An Thạch, nhưng Tư Mã Quang lại thiên lệch toàn bộ, huỷ bỏ toàn bộ tân pháp, mà khi đó Tô Thức Tô đại học sĩ nhiều lần khuyên bảo Tư Mã Quang, hy vọng ông ta có thể giữ lại một ít điều lệ tốt, nhưng Tư Mã Quang lại một mực không nghe, vi thần thậm chí nghĩ đến lúc ấy Tư Mã Quang nhằm vào không phải là tân pháp, mà là bản thân Vương An Thạch.

    Nhưng mà, hai người bọn họ đều không có cố kỵ đến dân chúng, tân pháp này lên lên xuống xuống, tạo thành thuế pháp quốc nội dị thường hỗn loạn, thế cho nên Đại Tống ta mới có thể lâm vào nông nỗi nghèo rớt mùng tơi, tuy nói thái thượng hoàng cũng sai không nhỏ, nhưng nguyên nhân chân chính vẫn là đến từ cuộc chiến của Tư Mã Quang và Vương An Thạch. Bất kể là cựu pháp tốt, hay là tân pháp tốt, thậm chí cả hai người đều tốt, nhưng luân phiên thi hành, hôm nay tân pháp, ngày mai cựu pháp, quốc gia và dân chúng đều không chịu được, nhưng hai người bọn họ đích thật là người có đại tài khả năng, chẳng qua đám bọn họ đều quá mức thủ vững nguyên tắc của mình, đều cho là mình mới là đúng, sẽ không thay đổi, thế cho nên làm cho dư luận xôn xao, cho nên vi thần mới nói hai người bọn họ hợp cùng một chỗ mới có thể xem như một hiền tướng.

    - Không hổ là Thiếu Tể của trẫm, quả nhiên có một phen kiến giải. Triệu Giai cười cười, nói: - Ngươi đã khinh thường bọn họ như vậy, vì sao lại muốn lấy bọn họ ra để giải thích cho mình

    - Đầu tiên, ta không hề khinh thường bọn họ, tiếp theo, ta cũng không phải muốn dùng bọn họ để giải thích cho chính mình. Tần Cối lắc đầu, lại nói: - Ta chỉ muốn dùng bọn họ để giải thích tranh bè kết đảng là điều không thể tránh khỏi, bất luận ưu khuyết điểm thị phi, Vương An Thạch và Tư Mã Quang đều là một lòng vì tốt cho Đại Tống, nhưng bọn họ lại không đi cùng một đường, nếu không đi cùng một đường, ngược lại còn bởi vậy mà trở thành kẻ thù, thậm chí như thủy hỏa bất dung, cho nên vi thần mới nói, cả triều văn võ có thể đồng tâm, nhưng là rất khó hiệp lực, đạo lý này rất đơn giản, nói vậy Xu Mật Sứ cũng biết.

    Người này nhất định là miệng khô rồi. Lý Kỳ cười nói: - Đơn giản mà nói, chính là mọi người chủ trương bất đồng.

    - Đúng vậy, đúng là ý này.

    Tần Cối nói: - Câu cửa miệng nói, đạo bất đồng, bất tương vi mưu, chủ trương giống nhau tự nhiên sẽ đi cùng một chỗ, điều này tạo thành vây cánh, mà chính sách triều đình chỉ có thể tuần hoàn một loại tư tưởng, như vậy người kiềm giữ chủ trương đối lập, liền trở thành kẻ thù, điều này tạo thành đấu tranh vây cánh, cũng không phải nói người nào là gian thần, người nào là trung thần, mà là tất cả mọi người cho rằng đối phương là sai, điều chính mình kiên trì mới là có lợi đối với quốc gia, vì để cho quốc gia đi theo hướng càng thêm có lợi, như vậy chỉ có đánh bại đồng nghiệp chủ trương đối lập, hoặc là, chính là bị đối phương đánh bại, nhưng mà, mỗi người đều có ý tưởng của mỗi người, cả triều văn võ không có khả năng nhất trí tư tưởng, cho nên đấu tranh vây cánh là điều không thể tránh khỏi.

    Lý Cương làm người chính trực, cương trực công chính, nhưng cũng vô cùng bảo thủ, làm việc đều chiếu theo quy củ, không hiểu được linh hoạt biến báo, mà vi thần có chút thời điểm vì đạt được mục đích, không từ thủ đoạn, vì đạt được thành công lớn hơn nữa, cho dù phá hư quy củ cũng sẽ không tiếc, câu nệ một ít cái gọi là quy tắc, sẽ chỉ làm chính mình bị bó tay bó chân, hai loại chủ trương này vừa vặn hoàn toàn tương phản. Cho nên Lý Cương cho tới nay đều không thích phương pháp làm việc của vi thần, khắp nơi nhằm vào vi thần, đồng dạng, vi thần cũng vô cùng chán ghét phong cách làm việc của Lý Cương, trong mắt của ông ta không chứa được một hạt cát, thà rằng đi nhiều đường vòng, cũng không nguyện phá hư cho dù là một chút xíu quy củ, cho nên đấu tranh giữa vi thần và Lý Cương là điều không thể tránh khỏi, như vậy chỉ xem cuối cùng ai là người còn có thể cười, Lý Cương ông ta vô năng, không trách được vi thần, bởi vì không phải ông ta thua, thì chính là vi thần thua, chỉ có hai loại kết quả này.

    Về phần Vương Trọng Lăng, nếu không phải lúc trước Kinh Tế Sử khắp nơi nhằm vào vi thần, còn muốn lôi kéo Vương Trọng Lăng, làm suy yếu quyền lực của vi thần ở tam tỉnh lục bộ, vi thần cũng sẽ không làm như thế, nếu vi thần trơ mắt nhìn quyền lực rơi rớt đi, đó mới là vi thần vô năng, cho nên vi thần đối với chuyện này hoàn toàn không có bất kỳ áy náy nào, vi thần cũng tin tưởng giữa Vương An Thạch và Tư Mã Quang có lẽ tồn tại tiếc hận và thù hận, nhưng tuyệt sẽ không tồn tại áy náy, bởi vì bọn họ đều cho là mình đúng, vi thần đồng dạng cũng thì cho là như vậy đấy.

    Nói tới đây, y nhẹ nhàng thở dài, nói: - Ở chỗ cao không tránh khỏi rét vì lạnh nha, vi thần quý vi Tể tướng, người muốn lật đổ vi thần thật sự là rât nhiêu rất nhiêu, vi thần cũng không có bất kỳ đường nào có thể lui, một khi thua, không chỉ có vi thần, ngay cả người nhà vi thần đều sẽ bị liên lụy, vi thần không thể lui được nữa, cho nên, vi thần phải tiên hạ thủ vi cường, đem hết thảy địch nhân đều tiêu diệt, như vậy không chỉ có thể bảo vệ vị trí Tể tướng của vi thần, cũng có thể bảo vệ tính mạng của vi thần, ồ, tin tưởng Lý Cương, Mao Thư, Trịnh Dật bọn họ đồng dạng cũng sẽ nghĩ như vậy.
     
    quangvd, ichuoi, buinhi99 and 5 others like this.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Bắc Tống Phong Lưu
    Tác giả: Nam Hi Bắc Khánh
    Chương 2037.1: Sự nghi kỵ của Đế vương.

    Nguồn: metruyen
    Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Được chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)


    Chương 2037.1: Sự nghi kỵ của Đế vương

    - Ngươi nói rất đúng, trẫm cũng vô cùng tán thành, không có một triều đại nào có thể hoàn toàn ngăn chặn tranh bè kết đảng, như vậy cũng chứng minh điều này thật ra là hợp lý.

    Nói tới đây, Triệu Giai đột nhiên xoay chuyển lời nói, nói: - Một khi đã như vậy, vì sao ngươi còn cảm thấy sợ hãi, thậm chí bí quá hoá liều, không tiếc phản bội trẫm.



    Tần Cối thở dài: - Ta tự cho là mình chính xác, nhưng không có nghĩa là Hoàng thượng ngươi cũng sẽ cho rằng như vậy, gần vua như gần cọp a, một thần tử không sợ có bao nhiêu đối thủ, bởi vì đây là điều không thể tránh khỏi, sợ là sợ Hoàng đế nghi kỵ, một khi Hoàng đế bắt đầu có điều nghi kỵ đối với thần tử nào đó, như vậy cũng liền biểu thị thần tử này liền cách cái chết không xa, bởi vì loại nghi kỵ này chỉ biết nương theo đấu tranh bè đảng trở nên càng ngày càng mãnh liệt, hơn nữa Hoàng thượng cũng sẽ dần dần thiên hướng bên kia, thậm chí còn không cần ra tay, là có thể lợi dụng Trịnh Dật bọn họ diệt trừ vi thần, tuy nhiên nói gì thì nói, nếu không phải Hoàng thượng nắm giữ trong tay nhiều chứng cớ của vi thần như vậy, chỉ bằng vi thần những năm gần đây kinh doanh, chỉ cần Hoàng thượng không phải quyết tâm muốn diệt trừ vi thần, vi thần cũng không phải ai cũng có thể lật đổ, nhưng bây giờ mà nói, Hoàng thượng tùy tiện tung ra một cái chứng cớ, vi thần đã có thể xong đời rồi.

    Nhớ rõ Vương Phủ năm đó cũng cũng là bởi vì một cánh cửa mà bị về hưu đấy.

    Tuy nhiên, nguyên bản Xu Mật Sứ ở đây, Hoàng thượng có lẽ còn có thể cần vi thần để kiềm chế Xu Mật Sứ, ngược lại, một khi Xu Mật Sứ đi rồi, vậy trong triều sẽ không còn người nào có thể đối kháng vi thần, tuy nhiên, nếu Hoàng thượng tín nhiệm vi thần, như vậy vi thần còn có thể tiếp tục vì Hoàng thượng mà cống hiến, đáng tiếc không phải, Hoàng thượng đối với vi thần chi tiết rõ ràng, như vậy vi thần trái phải đều là chết, nếu vi thần vì đưa ra trong sạch, vì tiêu trừ nghi kỵ của Hoàng thượng đối với vi thần, như vậy chỉ có thể lựa chọn buông tha quyền lực trong tay, một khi quyền lực trong tay vi thần bị giảm bớt, như vậy Mao Thư, Lý Cương bọn họ chắc chắn sẽ không buông tha cho vi thần, nhưng, nếu vi thần tiếp nhận thế lực của Xu Mật Sứ, tiếp tục củng cố quyền lực của mình. Như vậy tất sẽ khiến cho Hoàng thượng ngờ vực vô căn cứ lớn hơn nữa đối với vi thần, cho dù vi thần đối với Hoàng thượng là một mảnh trung tâm, thì cũng khó lòng thoát chết, hơn nữa sẽ không quá chậm, bởi vì kéo về sau, Hoàng thượng xử lý vi thần lại càng phiền toái, cho nên một khi Xu Mật Sứ rời khỏi, Hoàng thượng ngay lập tức sẽ động thủ đối với vi thần, vi thần không biết đế vương có bao nhiêu tối kỵ, nhưng làm thần tử thì có một tối kỵ, đó chính là nghi kỵ của đế vương.
    Nói đến phần sau, trong giọng nói của y có chứa một tia không cam lòng, tuy rằng y thiết kế hãm hại Lý Cương và Vương Trọng Lăng, nhưng y chưa bao giờ có lỗi với Triệu Giai, chuyện mà Triệu Giai phân phó, y vẫn đều là hết tâm hết sức đi hoàn thành, và tận trung với cương vị công tác, dứt bỏ tranh giành đảng phái không nói, y tuyệt đối là một vị Tể tướng đủ tư cách. Nhưng y vạn lần không ngờ, Triệu Giai luôn luôn phòng bị y, điều này thật sự là quá kinh khủng.

    - Thì ra là thế.

    Triệu Giai trầm ngâm hồi lâu, mới gật gật đầu. Nói: - Ngươi và Lý Cương đấu tranh, trẫm kỳ thật cũng lý giải được, nhưng còn Xu Mật Sứ, kỳ thật hai người các ngươi có rất nhiều chủ trương, bao gồm tác phong làm việc đều vô cùng tương tự, vì sao ngươi và Xu Mật Sứ lại không đội trời chung đâu này?
    Tần Cối thoáng nhíu mày, không thao thao bất tuyệt giống vừa rồi.

    Triệu Giai giống như có lẽ đã dự liệu được. Nhẹ nhàng cười, nói: - Ngươi đã không muốn nói, vậy trẫm liền thay ngươi nói đi, nguyên nhân rất đơn giản, cũng là bởi vì dã tâm của ngươi quá lớn, nhưng lòng dạ lại quá hẹp hòi.

    Nói tới đây, y thở dài, nói: - Kỳ thật bất kể là Vương Trọng Lăng, hay là Lý Cương, thậm chí ngươi lợi dụng kiến thiết tân pháp, ở địa phương tạo dựng thế lực của mình và ngươi lợi dụng trường quân đội nhúng tay vào quân chính, những điều đó chỉ cần ngươi làm không phải quá quá phận, thì trẫm đều tha thứ cho ngươi, bởi vì ngươi quý vi Tể tướng, theo lý nên có được quyền nói chuyện nhất định đối với những phương diện này, duy chỉ có một sự kiện, khiến trẫm vô cùng tức giận, đó chính là sau khi ngươi biết được động tác của Lý Kỳ ở Nhật Bản, thì đã bắt đầu trù bị huỷ bỏ tân pháp, mưu toan khiến Đại Tống của trẫm một lần nữa trở lại độc tôn học thuật Nho gia, trẫm không có oan uổng ngươi đó chứ.

    Tần Cối liếc nhìn Lý Kỳ, thấy mặt Lý Kỳ không chút cảm xúc, nói: - Xu Mật Sứ đã sớm biết rồi hả?

    Lý Kỳ lắc đầu nói: - Vừa mới biết, nhưng cũng không kỳ quái, nếu ngươi không làm như vậy, vậy rất không giống ngươi rồi.

    Tần Cối sắc mặt hơi lộ ra vẻ quái dị, trầm mặc một hồi lâu mới nói: - Hoàng thượng nói không sai, vi thần đích xác tính toán làm như vậy.

    - Đây cũng là chỗ ngươi khiến trẫm thất vọng nhất.
    Triệu Giai thở dài một tiếng, nói: - Kỳ thật trong lòng ngươi vô cùng hiểu rõ, tân pháp đã rất được dân tâm, hơn nữa có thể khiến Đại Tống ta càng hùng mạnh hơn, nhưng ngươi vẫn bị tư dục hun tâm, mặc kệ dân chúng thiên hạ, mưu toan vứt bỏ tân pháp, đây là điều trẫm khó có thể tha thứ. Tuy rằng ngươi thường nói với người khác, là ngươi xuất thân đi theo Xu Mật Sứ, nhưng trong lòng ngươi vẫn luôn không phục, ngươi không muốn sống ở dưới bóng ma của Xu Mật Sứ, ngươi muốn chứng minh chính mình mạnh hơn Xu Mật Sứ, nhưng mà, mặc dù Xu Mật Sứ rời khỏi, nếu tân pháp không phế, dân chúng ca tụng vĩnh viễn là Xu Mật Sứ, mà không phải là ngươi, cho nên, bài trừ Xu Mật Sứ chỉ là bắt đầu, mấu chốt hơn chính là huỷ bỏ tân pháp.

    Tần Cối a, con người ngươi cái gì cũng tốt, thông minh cẩn thận, năng lực làm việc mạnh mẽ, chưa từng khiến trẫm thất vọng, điểm này ngay cả Xu Mật Sứ cũng không bằng ngươi, không nên chính là tâm thuật bất chính, lòng dạ nhỏ mọn, có thù tất báo, tâm nghi kỵ nặng, tâm đố kị mạnh, Lý Cương lúc trước chỉ là khiến con của ngươi bị một chuyến tai ương lao ngục, ngươi lại trí con của Lý Cương vào chỗ chết, như vậy không khỏi cũng quá độc ác rồi, chính là bởi vì ngươi lòng lang dạ sói, đố kị người tài, trẫm mới không thể không phòng ngươi một tay, đây đều là chính ngươi tạo thành, đừng trách trẫm.

    - Lòng lang dạ sói? Thử hỏi người nào chức vị cao mà không lòng lang dạ sói, Thái Tổ Thái Tông như thế, Hoàng thượng cũng là như thế, lúc trước kia ở trong một hồi chính biến, Hoàng thượng chẳng lẽ vốn không có lạm sát kẻ vô tội ấy ư, đây chỉ là đấu tranh chính trị, không quan hệ đến cái khác, mà Hoàng thượng ngươi có thể đúng lý hợp tình nói như vậy, đó chỉ bởi vì ngươi là Hoàng thượng, ta là thần tử, kỳ thật từ bản chất không có bất kỳ sự khác nhau nào, chúng ta cũng là vì quyền lực mà tranh giành.
     
    quangvd, ichuoi, buinhi99 and 4 others like this.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Bắc Tống Phong Lưu
    Tác giả: Nam Hi Bắc Khánh
    Chương 2037.2: Sự nghi kỵ của Đế vương.

    Nguồn: metruyen
    Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Được chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)


    Chương 2037.2: Sự nghi kỵ của Đế vương

    Tần Cối hừ một tiếng, tiếp tục nói: - Về phần cuộc đấu tranh giữa ta cùng với Xu Mật Sứ, đó là bởi vì vi thần trước sau vẫn cho rằng rập theo khuôn cũ chỉ là người vô năng giúp mình biện giải, thế nhân đều biết Tiêu Hà, lại có mấy người nhận biết Tào Tham đâu này? Vi thần tất nhiên muốn làm Tiêu Hà, mà không phải là Tào Tham, về phần con trai của Lý Cương, đây không gọi độc, mà là nhổ cỏ nhổ tận gốc, đây cũng là quy củ bất thành văn trên triều đình, nếu đổi lại là lúc đó, Lý Cương đồng dạng cũng phải làm như vậy đấy, khác biệt ngay ở chỗ, ta là chế tạo cơ hội, mà Lý Cương là chờ cơ hội.



    - Đừng nói đường hoàng như vậy, khác biệt ngay ở chỗ, là ngươi thiết kế hãm hại, mà Lý Cương là chấp pháp theo lẽ công bằng.

    - Hoàng thượng nói như vậy cũng không sai, nhưng bất kể là hãm hại, hay là chấp pháp theo lẽ công bằng, kỳ thật đều là có chứa tư tâm đấy.

    - Khó được ngươi thẳng thắn thành khẩn như vậy a!

    Triệu Giai mỉm cười một tiếng, nói: - Nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, vì sao Xu Mật Sứ dám đem tính mạng một nhà già trẻ đều đặt ở trên người của ngươi, đó cũng là bởi vì hắn biết rằng con người ngươi tâm nghi kỵ rất nặng, hơn nữa vì tư lợi. Phàm là người như thế, một khi bị người nghi kỵ, thì cả ngày đều sẽ nghi thần nghi quỷ, cho nên Xu Mật Sứ liệu định một khi đem cơ sở ngầm của trẫm báo cho ngươi biết, ngươi sẽ cảm thấy vô cùng sợ hãi, cuộc sống hàng ngày khó có thể bình an, ngươi ích kỷ sẽ vì mạng sống bí quá hoá liều, tương phản, nếu như là Lý Cương, như vậy Xu Mật Sứ tuyệt đối không dám đánh cuộc như vậy. Bởi vì hắn biết Lý Cương cho dù biết trẫm nghi kỵ ông ta, ông ta cũng sẽ không làm ra sự tình đại nghịch bất đạo bực này. Như vậy nói trở lại, Xu Mật Sứ mới hiểu rõ ngươi, ngươi cho là hắn sẽ dung được ngươi sao?

    Lý Kỳ ha ha mỉm cười.

    Triệu Giai khẽ cau mày nói: - Ngươi cười cái gì?

    Lý Kỳ thật vất vả dừng ý cười, nói: - Hoàng thượng, ngươi có thể trọng dụng hai người chúng ta, ít nhất thuyết minh chúng ta cũng không giá áo túi cơm, vẫn có một chút chút điểm hơn người như vậy, nhưng không ngờ ngươi lại dùng thủ đoạn vụng về này để châm ngòi ly gián. Ta cảm thấy ngươi là đang sỉ nhục chỉ số thông minh của chúng ta, đồng thời cũng vũ nhục ánh mắt của ngươi.
    Tần Cối cười nói: - Hoàng thượng, vi thần nếu như không có quyết định, thì tuyệt sẽ không xuất ra cây dao găm này. Có lẽ Hoàng thượng nói có đạo lý, nhưng hoàng thượng có nghĩ tới hay không, chẳng lẽ Xu Mật Sứ từ vừa mới bắt đầu lại trọng dụng một người mà hắn không hiểu biết hay sao? Hiển nhiên sẽ không, Xu Mật Sứ từ vừa mới bắt đầu thì đã hiểu vi thần. Nhưng hắn vẫn đề bạt vi thần, đó cũng là bởi vì vi thần có thể giúp hắn giải quyết rất nhiều khó khăn, đương nhiên, vi thần cũng sẽ được sự giúp đỡ của hắn từng bước thăng chức.

    Hiện giờ tình huống cũng giống lúc trước như đúc, Nhật Bản rất nhiều việc bị gác lại đang cần làm, người bên cạnh Xu Mật Sứ có thể sử dụng cũng không nhiều, vi thần tự nhận là còn có thể trợ giúp Xu Mật Sứ quản lý tốt Nhật Bản, hơn nữa, ăn quả đắng, khôn ngoan nhìn xa trông rộng, lần này thất bại, vi thần tất nhiên sẽ hấp thu giáo giáo huấn, sẽ không tái phạm sai lầm đồng dạng.
    - Thông minh!

    Lý Kỳ cười nói: - Cái này cùng một đạo lý với mua đồ, không thể chỉ chọn đắt tiền mà mua, mà phải chọn lựa thương phẩm mà chính mình có nhu cầu nhất, Nhật Bản tuy nghèo, hơn nữa đơn độc hải ngoại, nhưng đối với người tài giỏi như Tần Cối là vô cùng khát vọng, so sánh với ban đầu, hiện giờ Đại Tống đã đi vào quỹ đạo, hơn nữa quốc nội nhân tài đông đúc, thiếu y thì cũng không ít, thêm y thì cũng không nhiều, sẽ không gây trở ngại đến kế hoạch lớn của hoàng thượng.

    Hai người một người khôn khéo hơn so với người kia, một người tính toán vì chính mình hơn so với người kia, Triệu Giai muốn tận dụng mọi thứ, vậy thì thật là khó như lên trời, không khỏi có chút nổi giận, cắn răng cười nói: - Trăm họ thường nói hai người các ngươi là người thông minh nhất Đại Tống ta, trẫm bại trong tay hai người các ngươi, cũng không có cái gì tiếc nuối, nói đi, các ngươi đến tột cùng muốn như thế nào?

    Lý Kỳ cười nói: - Hoàng thượng yên tâm, ta chưa từng mơ ước giang sơn Triệu thị, cũng biết cho dù mơ ước thì cũng không tốt, chúng ta chỉ hy vọng Hoàng thượng ngươi đại nhân có đại lượng, thả cho chúng ta một con đường sống.

    Niên đại này đều chú ý đến chính thống, không phải nói ngươi xử lý Hoàng đế, thì ngươi có thể làm hoàng đế, Triệu thị trước sau là chính thống, nếu Lý Kỳ hoặc là Tần Cối soán vị, thiên hạ tất loạn, bởi vì rất nhiều người dụng tâm gây rối sẽ lợi dụng điểm này kích động dân chúng, kể từ đó, Đại Tống lập tức sẽ chia năm xẻ bảy, cho nên nói Hoàng đế không phải dễ dàng như vậy làm đâu, đặc biệt ở trong một hoàn cảnh an ổn.
    Đạo lý này Triệu Giai tự nhiên cũng hiểu được, vì vậy y vẫn còn vững như Thái Sơn, cười cười, nói: - Trẫm thả cho các ngươi một con đường sống? Không phải chứ, hiện tại hình như là trẫm phải cầu các ngươi thả cho trẫm một con đường sống đi.

    Lý Kỳ ha ha nói: - Vậy mọi người cùng nhau sống chư sao. Ngụ ý, chính là sao lại muốn mọi người cùng chết chứ. Lại hỏi: - Không biết ý Hoàng thượng như thế nào?

    Triệu Giai híp mắt, nói: - Nhưng chẳng lẽ các ngươi chưa từng nghĩ tới, có lẽ các ngươi không chỉ có còn sống đi tới Nhật Bản, mà còn dẫn theo mấy chục vạn quân đội trở về?
    - Oa! Hoàng thượng là đang uy hiếp vi thần a!

    Lý Kỳ ha hả cười, lắc lắc đầu nói: - Tuy nhiên không có việc gì, Nhật Bản hải vực cũng đủ lớn, đừng nói mấy chục vạn, mấy trăm vạn quân đội cũng có thể nháy mắt mai táng.

    Triệu Giai nhướng lên mày kiếm: - Ngươi liền có lòng tin như vậy.

    Lý Kỳ nói: - Nếu là không có đầy đủ tin tưởng, ta cũng không dám đi một bước này, Hoàng thượng, ngươi hiểu biết ta rồi đấy, chưa bao giờ đánh một trận chiến không chuẩn bị.
    Triệu Giai nhìn thẳng Lý Kỳ một hồi lâu, thở dài, nói: - Được rồi, trẫm hôm nay nếu bại trong tay các ngươi, trẫm cũng thua tâm phục khẩu phục, trẫm đáp ứng các ngươi, thả các ngươi đi Nhật Bản, nhưng trẫm phải nói rõ trước, chỉ giới hạn trong hôm nay, qua hôm nay, trẫm cũng không dám bảo đảm.

    - Đa tạ Hoàng thượng pháp ngoại khai ân.

    Lý Kỳ sắc mặt thắng lợi mỉm cười nói.

    Triệu Giai quay đầu nhìn về phía Tần Cối, ra hiệu đao này của ngươi có thể lấy ra rồi đó nha.

    Tần Cối nhíu mày, lại liếc nhìn Lý Kỳ, y làm người vô cùng cẩn thận, đây chính là Hoàng đế a, y nào dám dễ dàng buông tay.

    Lý Kỳ phất tay, cười nói: - Tuy rằng lời nói của đế vương là không thể tin, nhưng chúng ta nơi này có hai người. Hơn nữa còn có vũ khí nơi tay, Hoàng thượng thân thể vạn kim chắc là sẽ không dám mạo hiểm đấy.

    Tần Cối này mới thu hồi dao găm lại, thở dài nói: - Đắc tội rồi, Hoàng thượng.

    Triệu Giai duỗi duỗi chân, cười nói: - Tần Cối, ngươi có biết ngươi kém Lý Kỳ ở nơi nào không? Chính ở chỗ này, ngươi trước sau vẫn không thể đoán được đối phương đang suy nghĩ gì, bởi vì ngươi quá đa nghi rồi, vì vậy ngươi vẫn luôn có điều giữ lại, tuy rằng ngươi vô cùng hận Bạch Thất Nương. Nhưng Lý Kỳ một ngày chưa thua, ngươi cũng không dám động tới Bạch Thất Nương, ngược lại còn phải rất chiếu cố, bằng không mà nói, tin tưởng Xu Mật Sứ cũng không dám để cho Bạch Thất Nương mạo hiểm như vậy, ngươi không có nhìn thấu hắn, mà hắn lại xem thấu ngươi.
     
    quangvd, ichuoi, nguyenmai and 6 others like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)