Đô Thị  Linh Dị Ác Linh Quốc Gia II - Trong Nháy Mắt Cười Cười

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Ác Linh Quốc Gia II
    Tác giả: Trong Nháy Mắt Cười Cười
    ๖ۣۜQuyển 1: Nguy cơ tứ phía.
    Chương 6: Đối mặt lựa chọn

    Dịch: Hàn Phong Vũ
    Nguồn: Truyện Của Tôi

    Dịch: Hàn Phong Vũ

    Hoan nghênh mọi người quang lâm đến với tiểu thuyết, xin ghi nhớ lại địa chỉ đầu tiên dừng chân lại xem trên điện thoại di động, để bất cứ lúc nào cũng có thể đón đọc chương và quyển mới nhất của tiểu thuyết 《 Ác Linh Quốc Gia》...

    _________________________

    Sau khi ở lại chờ đợi cùng Hạ Thiên Kỳ bọn họ trong chốc lát, đầu trọc lại dẫn theo bọn họ đi đến phía sau biệt thự, nơi đó dường như có một loạt biệt thự, nhưng mà xét trên mặt diện tích thì phải nhỏ hơn một phần.

    "Nếu như Hạ anh em không ghét bỏ, trước hết mọi người cứ ở lại nơi này, đương nhiên, mọi người cũng có thể tùy ý đi lại ở đây.

    Nếu như có yêu thích thứ gì đó, hoặc là có người hợp ý mình, thì cứ trực tiếp cướp về là được rồi."

    Dưới những tình huống bình thường, bọn họ cũng không phải trực tiếp chạy đến trên đường lớn đi cưỡng đoạt công khai, dù sao đi nữa thì bọn họ mặc dù là coi trời bằng vung, nhưng nếu như muốn tiêu xài trong một thời gian dài thêm nữa, thì còn phải dùng hết khả năng để bảo đảm cho tình hình xã hội được ổn định.

    Nếu không một khi xã hội rối loạn, thì như vậy bọn họ còn muốn thành thơi như thế này chỉ sợ là sẽ tìm không ra đến một chút hơi sức.

    "Con người của tôi cũng không muốn lại đi cướp đoạt thứ gì đó của nhà người ta. Cái chỗ nghỉ chân này tôi thấy cũng không tồi chút nào, làm anh hao tâm tổn trí rồi."

    Hạ Thiên Kỳ nói xong một câu hình như có thâm ý sâu xa, đầu trọc lại nở nụ cười ha ha, sau đó nói ra:

    "Vậy thì mọi người trước hết cứ nghỉ ngơi cho tốt, đợi cho đến buổi tối khi chúng tôi đã chuẩn bị xong cơm tối, thì sẽ lại cho người đến tiếp đón mọi người qua đây. Sẽ không quấy rầy nữa."

    Nhìn thấy đầu trọc xoay người rời đi, nụ cười tươi trên mặt Hạ Thiên Kỳ cũng dần dần tiêu tán đi, tiếp đó hóa thành một mảnh lạnh như băng.

    "Chúng ta đi vào trong trước rồi nói sau."

    Không hề ở lại bên ngoài nói thêm điều gì nữa, Hạ Thiên Ky sau khi đang nhắc nhở hai người Lãnh Nguyệt một câu, lại dẫn đầu đi vào bên trong.

    Đầu trọc một bên đang dùng điện đàm để gọi điện qua cho lão đại của gã, đang thời điểm khi gã sắp ngắt đứt, bên kia cuối cùng mới nhận điện nghe.

    "Chuyện gì?"

    "Việc lớn. Hôm nay em và lão Hắc đang đứng canh gác trên tường thành, kết quả từ bên trong thông đạo không gian ra đi đến ba người, hơn nữa một người trong số đó lại là cấp bậc giám đốc."

    "Người cấp bậc giám đốc làm sao lại từ thông đạo chỗ nơi này của chúng ta đi ra chứ?"

    "Thực lực của anh ta ở cấp bậc giám đốc, nhưng mà lại không hề tham gia sát hạch giám đốc, mà là từ khu vực hiện thực tương liên với khu vực thứ hai đi vào.

    Đúng rồi, anh ta chính là quỷ vật thể chất, nơi này của chúng ta chính là điểm dừng chân đầu tiên của anh ta sau khi tiến vào trong khu vực thứ hai.

    Em đã đưa bọn họ đi sắp xếp ở lại một nơi bên trong loạt biệt thự mini, dự định sẽ đưa mấy em gái nhỏ đi qua đó để cho bọn họchơi, không biết lão đại khi nào thì quay về, để suy nghĩ phải làm sao để sắp xếp cho bọn họ?"

    "Bây giờ anh mày quay trở về ngay, toàn bộ cứ chờ sau khi anh quay về tiếp xúc qua rồi sẽ nói sau.

    Nếu như có thể đi cùng một đường với chúng ta thì quá tốt, nếu như không thể, vậy thì xem như để lại một cái nhân tình."

    "Em đã biết rồi..."

    Hạ Thiên Kỳ vừa mới từ ngoài cửa đi vào trong, lại nhìn thấy mười mấy người thiếu nữ ăn mặc xinh đẹp, mỗi người thiếu nữ ăn mặc một bộ váy trong suốt bằng lùa tơ tằm màu đen, đang cung kính đứng ở hai bên sườn phòng khách, nhìn hắn phát ra thanh âm ỏn ẻn xưng hô nói:

    "Chủ nhân."

    Hạ Thiên Kỳ có phần tỉnh mộng khi bị gọi đến, sau đó hắn lại khoát tay áo nói:

    "Không cần phải đứng mãi ở chỗ này."

    Nghe được căn dặn của Hạ Thiên Kỳ, mười mấy người thiếu nữ lại cùng nhau đi ra ngoài rất ngoan ngoãn, lúc này bọn họ mới thật sự từ bên ngoài đi vào trong.

    "Khu vực thứ hai thì ra là cái dạng này? Lúc này quả thật chính là quá mức phóng túng. Oa!"

    Sở Mộng Kỳ ngồi xuống dưới, lại đem cái phẫn nộ nói ra với Hạ Thiên Kỳ.

    "Thứ đàn ông theo đuổi chẳng qua chính là có hai loại, quyền thế và phụ nữ.

    Cho nên ở trong chỗ này nhìn thấy rất nhiều phụ nữ, cũng không phải là chuyện không thể nói lý được.

    Nhưng mà những người này, hiển nhiên cũng không phải là tự nguyện đi vào nơi này, mà là bị bọn họ cưỡng ép đưa đến đây."

    "Có cái gì khác nhau hay sao, còn không phải đều là giống như nhau! Đều là một đám cặn bã quỷ tha ma bắt!"

    Sở Mộng Kỳ hận đến mức phải nghiến răng ken két, mặc dù là toàn bộ phương diện này và bọn họ không có đến nửa phân tiền liên quan đến nhau, nhưng mà cô vẫn là có sự đồng tình phát ra từ trong tận đáy lòng đối với những cô gái trẻ kia.

    "Phải biết rằng nơi này chính là một góc băng sơn của khu vực thứ hai, mặc dù tôi với cách làm của bọn họ cũng cảm thấy rất ghê tởm, muốn phải ngay lập tức đi diệt trừ bọn họ, nhưng mà không thể không thừa nhận chính là, một quãng thời gian rất dài trong tương lai sau này, chúng ta phải sinh tồn trong cái hoàn cảnh to lớn tại đây.

    Không biết là con phải gặp đến bao nhiêu tình cảnh thê thảm hơn, những người đáng giá hơn cho chúng ta đồng tình giúp đỡ.

    Chẳng lẽ chúng ta người nào cũng phải giúp đỡ, đều phải cứu giúp hay sao?

    Cho nên chúng ta hoặc là tiếp nhận, hoặc là thay đổi, hoặc là bắt đầu tan vỡ rời đi.

    Nếu như thay đổi thì với hiện tại lúc này mà nói là rất không hợp với tình hình, chúng ta đây cũng chỉ có thể tiếp nhận nó trước."

    Nói đến chỗ này, Hạ Thiên Kỳ cố ý nhìn Lãnh Nguyệt liếc mắt một cái, cũng quay về anh ta nhắc nhở nói:

    "Lãnh Thần, anh tốt nhất là cũng không nên kích động quá, việc cấp bách của chúng ta hiện nay chính là phải suy xét lại thật tốt, con đường kế tiếp phải đi như thế nào.

    Mọi người hẳn là cũng đã nghe được gã đầu trọc kia đã nói ra như thế nào, muốn phải đạt được phần thưởng của Minh Phủ ở khu vực thứ hai này, hoặc là phải phụ thuộc vào các thế lực, hoặc là sẽ từ chỗ đội trưởng của đoàn thể cũng chính là lão đại của thế lực ở một phía nào đó.

    Ý tôi muốn nói là gì, mọi người hẳn là có thể nghe hiểu được."

    Lãnh Nguyệt vẫn là cái gì cũng không nói ra như cũ, nhưng ngược lại lúc này Sở Mộng Kỳ nhìn hắn một cái, không xác định nói:

    "Gã đầu trọc kia sẽ phải nói thật với chúng ta đi, không đúng, hắn là đang lừa gạt chúng ta."

    "Không phải là không có loại khả năng này, nhưng mà tôi cảm thấy rằng những việc mà đầu trọc nói cho chúng ta biết này, chính là tương đối có một mức độ có thể tin tưởng.

    Dù sao đi nữa thì giám đốc đang trong hiện thực chính là trình độ không gì so sánh được, nhưng mà ở khu vực thứ hai này nhiều nhất cũng chỉ là giống như một người quản lý tiểu tốt của quản lý ở hiện thực.

    Ở trên vừa có giám đốc cấp cao, lại có tổng giám đốc, thậm chí càng khó nói hơn là còn có thể có boss sáng lập nên Minh Phủ.

    Cho nên dựa vào những suy đoán này, giám đốc nhận lệnh từ chỗ Minh Phủ cũng sẽ không bị cưỡng chế thay thế địa vị được, cái này cùng với những quản lý đang ở trong hiện thực nhận lệnh, cũng giống như không có khả năng đem chức vị của bản thân đưa cho những người khác.

    Nói thật tôi cũng không muốn đối mặt với loại tình huống này, hoặc là đưa ra lựa chọn nào đó.

    Nhưng mà đứng trên ở góc độ lý trí mà cân nhắc, tôi dẫn theo hai người từ trong hàng ngũ loại trừ ra ngoài, chính là giai đoạn cho kết quả tốt nhất hiện nay.

    Với tiềm lực của Lãnh Thần, không cần đến thời gian quá lâu, là có thể đạt được đến cấp bậc giám đốc.

    Đến lúc đó có thể mở ra một cánh cửa khác, thì cô lại có thể đi theo anh ta."

    "Anh muốn đuổi chúng tôi đi sao?"

    Sở Mộng Kỳ nghe đến chỗ này, nhất thời ngắt ngang lời nói của Hạ Thiên Kỳ.

    "Tôi một chút cũng không muốn nghĩ đến, nhưng mà hai người sẽ thỏa mãn với tình hình hiện nay hay sao? Nếu như sức mạnh không được tăng lên cao, hai người ở lại trong chỗ này thì còn có ý nghĩa gì?"

    Hạ Thiên Kỳ quan sát Sở Mộng Kỳ, trên mặt tràn ngập bất đắc dĩ, nếu như có thể nói thì hắn cũng không muốn rời xa bọn họ.

    Dù sao đi nữa thì ai mà không nghĩ đến đang trong thời điểm khó khăn nhất, bên cạnh có thêm hai người bạn có thể tin cậy, cũng với mình kề vai chiến đấu chứ.

    "Còn có biện pháp nào khác không?"

    Lúc này Lãnh Nguyệt rốt cuộc cũng có phản ứng, thanh âm có phần trầm thấp hỏi.

    Hạ Thiên Kỳ nhìn Lãnh Nguyệt, lại nhìn thoáng qua Sở Mộng Kỳ, sau đó cũng ngồi xuống phân tích cho bọn họ nói:

    "Cả hai nghĩ xem, hiện tại tôi không có cách nào khác để gia nhập vào tam đại Minh Phủ, nếu như muốn gia nhập thì cũng chỉ có thể cân nhắc bên liên minh quân phản loạn kia.

    Mà hai người rõ ràng cũng chỉ có thể cân nhắc tam đại Minh Phủ, bởi vì liên minh quân phản loạn cũng không tiếp nhận người có thuật pháp.

    Cái này đã trực tiếp đem con đường ba người chúng ta muốn ở cùng một chỗ phá hỏng đi.

    Trừ phi có người trong tam đại Minh Phủ chịu giúp đỡ chúng ta, cho tôi một cái thân phận danh chính ngôn thuận, để cho tôi đảm nhiệm một vị trí ở nơi này.

    Nhưng mà ai có thể giúp chúng ta?

    Lương Nhược Vân sao? Nếu như chúng ta có thể liên lạc được với cô ấy, có lẽ là chuyện này còn có thể có một chút có thể xoay chuyển."

    Hạ Thiên Kỳ thật ra cũng chưa từng thử qua, không biết Lương Nhược Vân đang sử dụng số điện đàm nào trong hiện thực, đến khu vực thứ hai rồi chưa từng có một chút hiệu quả. Dù sao đi nữa thì khu vực thứ hai và hiện thực vẫn là có sự khác biệt rất lớn, trước đó hắn đã từng sử dụng điện đàm, thử gọi qua cho Mộc Tử Hi ở khu vực thứ hai, kết quả phía trên dễ nhận thấy là không có cách nào liên lạc được.

    Cho nên hắn mới cảm thấy rằng, số thông tin ở trong hiện thực cũng chỉ có thể sử dụng trong hiện thực, tựa như bọn họ trước kia nhiều lần dùng đến thẻ công tác mà khó chịu cũng như vậy, ở hiện thực chính là thần khí, có thể ngụy trang thành bất cứ thân phận nào, nhưng đã đến khu vực thứ hai rồi thì lại biến thành tờ giấy bỏ đi không hơn không kém.

    "Bây giờ tôi sẽ liên lạc với chị Lương."

    Nghe Hạ Thiên Kỳ nói xong, Sở Mộng Kỳ cũng không chần chừ thêm nữa, trực tiếp tìm được số thông tin của Lương Nhược Vân sử dụng ở trong hiện thực, sau đó lại gọi qua.​
     
    banhdacua25 thích bài này.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Ác Linh Quốc Gia II
    Tác giả: Trong Nháy Mắt Cười Cười
    ๖ۣۜQuyển 1: Nguy cơ tứ phía.
    Chương 7: Tiếp nhận của Lương Nhược Vân

    Dịch: Hàn Phong Vũ
    Nguồn: Truyện Của Tôi

    Dịch: Hàn Phong Vũ

    Hoan nghênh mọi người hạ cố đến với tiểu thuyết, xin hãy ghi nhớ địa chỉ ban đầu đã xem trên điện thoại di động, để bất cứ lúc nào cũng có thể xem những chương và quyển mới nhất của tiểu thuyết 《Ác Linh Quốc Gia》...

    Thấy Sở Mộng Kỳ trực tiếp gọi qua cho Lương Nhược Vân, Hạ Thiên Kỳ cũng không ngăn cản lại, cùng Lãnh Nguyệt đồng loạt nhìn về phía cô, kiên nhẫn chờ đợi kết quả xuất hiện.

    Rất nhanh, lại nhìn thấy trên mặt Sở Mộng Kỳ lộ ra vẻ vui mừng, kêu lên kích động:

    "Dãy số đã thông rồi."

    Nghe thấy một cái thông tin như vậy, không cần nói là Hạ Thiên Kỳ hay là Lãnh Nguyệt trong lòng đều là kích động một trận như nhau, dù sao đi nữa thì với thái độ của Lương Nhược Vân, hẳn là sẽ nghĩ ra biện pháp vì bọn họ mà dành cho một chút trợ giúp.

    Sở Mộng Kỳ đang giữa kích động mà chờ đợi, đại khái sau khoảng nữa giờ đồng hồ, trong điện đàm cuối cùng truyền ra thanh âm của Lương Nhược Vân:

    "Mộng Kỳ? Em đến khu vực thứ hai?"

    Lương Nhược Vân hiển nhiên là có ghi nhớ lại số điện đàm của Sở Mộng Kỳ, cho nên không đợi cô ở bên này mở miệng ra nói, Lương Nhược Vân đã vô cùng kinh ngạc hỏi.

    "Đúng vậy chị Lương, em đã đến khu vực thứ hai, không chỉ có một mình em, còn có sư huynh của em là Lãnh Nguyệt, còn có thối... Hạ Thiên Kỳ cũng đến đây. Ba người bọn em hiện tại đang ở cùng với nhau."

    "Lãnh Nguyệt và Hạ Thiên Kỳ cũng đến đây? Hai người đây là gia nhập đoàn thể của Hạ Thiên Kỳ rồi sao?"

    Sau khi nghe nói Lãnh Nguyệt và Hạ Thiên Kỳ cũng thân đang ở trong khu vực thứ hai như nhau, Lương Nhược Vân càng có vẻ kinh ngạc đến cực điểm.

    "Đúng vậy, chúng em đều đã thoát ly khỏi Minh Phủ gia nhập vào tập thể của Hạ Thiên Kỳ, là anh ta dẫn theo bọn em băng qua hiện thực và thông đạo của khu vực thứ hai, sau đó tiến vào đến nơi đây.

    Đúng rồi, nơi này gọi là quảng trường Quang Ảnh, không biết chị Lương có biết hay không."

    "Chị biết rõ bên kia, chính là nằm ở khu vực bên ngoài của khu vực thứ hai, người quản lý hình như tên gọi là Trần Sinh, là một giám đốc bình thường."

    Lương Nhược Vân đi đến khu vực thứ hai cũng đã có hơn nửa năm rồi, cho nên đối với những thế lực phân bố của khu vực thứ hai, vẫn là tương đối rõ ràng.

    Nghe nói Lương Nhược Vân biết rõ nơi này, Sở Mộng Kỳ cũng không nói lời vô dụng hơn nữa, trực tiếp đưa nhu cầu của bọn họ nói ra:

    "Chị Lương, thật ra em muốn..."

    "Để cho tôi nói chuyện trực tiếp với cô ấy đi."

    Không đợi Sở Mộng Kỳ nói xong, Hạ Thiên Kỳ lại đứng dậy đi đến bên cạnh thân thể của cô, thấy thế, Sở Mộng Kỳ lập tức mở khuếch đại âm thanh lên, sau đó quay về Lương Nhược Vân nói ra:

    "Chị Lương, Hạ Thiên Kỳ muốn nói chuyện với chị."

    "Ừ, em để anh ta nói chuyện với chị đi."

    Lương Nhược Vân không hề từ chối, chờ đến sau khi Sở Mộng Kỳ khuếch đại âm thanh, Hạ Thiên Kỳ lại hỏi trước một câu nói:

    "Thời gian trước khi tôi đang trong hiện thực, đã có nghe người khác nhắc đến rằng, nói Tam đại Minh Phủ xem người có quỷ vật thể chất là kẻ thù không đội trời chung, sau khi nhìn thấy thì giết hết không cần luận tội.

    Tôi không biết chuyện này có phải là thật hay không."

    "Anh nói không sai. Minh Phủ đang trong mấy tháng trước lần lượt ở khu vực thứ hai, cùng với trong những hiện thực khác ở phía dưới, đã truyền đạt mệnh lệnh triệu tập xuống người có quỷ vật thể chất, làm mục địch triệu tập chính là, đưa bọn họ giết chết cùng lúc.

    Về sau này kế hoạch bị bại lộ, liên minh quân phản loạn đột nhiên xuất hiện ra, sau đó hình thành hai bên, cùng với những thế lực lệ thuộc vào Tam đại Minh Phủ, cùng đều lần lượt bạo phát ra chiến tranh lớn lớn nhỏ nhỏ.

    Chuyện này cũng khiến cho Tam đại Minh Phủ trở thành mục tiêu công kích của mọi người, buộc lòng phải đem toàn bộ các thế lực tâm phúc triệu hồi về, tăng cường phòng ngự dùng làm thế công để chống đỡ lại liên minh quân phản loạn.

    Mà ở trong cả một quá trình này, có rất nhiều thế lực có lãnh đạo là quỷ vật thể chất, lập tức bị Minh Phủ buông tha cho.

    Quảng trường Quang Ảnh ở chỗ mọi người chính là một trong số đó."

    Sau khi Lương Nhược Vân đang dành cho câu trả lời thuyết phục rõ ràng, cô không hề sốt rột đi hỏi đến chuyện chỗ nghi ngờ của cô, mà là tiếp tục chờ đợi Hạ Thiên Kỳ bên kia mở miệng ra.

    "Xem ra thông tin mà tôi nhận được trước đó quả nhiên là sự thật."

    Hạ Thiên Kỳ nghe xong thì thào nói một câu, lập tức hỏi tiếp:

    "Sau khi chúng tôi đi vào quảng trường Quang Ảnh này, nghe người ta nói ở nơi này chỉ cần là trở thành thông qua sát hạch giám đốc, là có thể giống như nhận được thái ấp như nhau, nhận được một mảnh khu vực thuộc về bản thân mình, hơn nữa còn có thể giành được huyển hạn quản lý.

    Người ngoài chính là không có cách nào cưỡng chế chiếm giữ."

    "Đúng vậy. Ở thời điểm khi chưa từng xuất hiện liên minh quân phản loạn, Minh Phủ cũng không hề tiến hành treo cổ với những người có quỷ vật thể chất, cho nên những thế lực ở phía dưới có rất nhiều đều là người có quỷ vật thể chất quản lý.

    Nhưng mà nếu như nói trước mắt, người có quỷ vật thể chất một khi thông qua được sát hạch giám đốc, trở thành giám đốc đi đến Minh Phủ của khu vực thứ hai, không những sẽ không giành được bất cứ phần thưởng gì, mà chỉ biết bị bọn họ giết chết."

    Nói đến chỗ này, sau khi Lương Nhược Vân đang dùng lại một chút, lại có phần không quá chắc chắn hỏi:

    "Hiện tại anh có sức mạnh của cấp bậc giám đốc?"

    "Đúng vậy, nếu như nói như tôi suy nghĩ, thì bất cứ lúc nào cũng có thể tham gia sát hạch của giám đốc."

    Hạ Thiên Kỳ với chuyện này cũng không hề phủ nhận.

    Lương Nhược Vân không biết có phải là có phần giật mình hay không, điện đàm bên kia im lặng một hồi rất lâu, mới tiếp tục truyền ra thanh âm:

    "Sự trưởng thành của anh thật là quá khó khăn để tin tưởng được."

    "Nhưng đến một chút cũng không thuận buồm xuôi gió."

    Hạ Thiên Kỳ không muốn nói chuyện phiếm với Lương Nhược Vân thêm nữa, hiện tại hắn chỉ muốn biết, cô có biện pháp nào có thể giải quyết được cái khốn cảnh lúc này của bọn họ được hay không, vì vậy mà lại lần nữa hỏi:

    "Lãnh Nguyệt là người có thuật pháp, Sở Mộng Kỳ mặc dù là người có quỷ vật thể chất, nhưng mà bởi vì là oan hồn thể chất tương đối đặc thù, cho nên vẫn có thể ngụy trang thành người có thuật pháp, mà cũng rất khó bị người khác phát hiện ra.

    Nhưng mà tôi lại không có biện pháp nào, chính xác là không có cách nào để ngụy trang.

    Cho nên hiện tại tôi cũng không có phương pháp nào để làm sát hạch giám đốc, mà nếu như đã không có biện pháp để trở thành giám đốc, để giành được quyền hạn quản lý của Minh Phủ giành cho, tôi đây cũng sẽ không có biện pháp nào thông qua tiêu diệt quỷ vật mà thu hoạch được khen thưởng, như vậy thì có đi đến chỗ này cũng sẽ không có ý nghĩa gì.

    Cho nên tôi muốn hỏi cô một chút, có thể giúp chúng tôi đem vấn đề nan giải này giải quyết hay không."

    "Thật có lỗi, mặc dù là tôi rất muốn giúp mọi người, nhưng mà trước mắt tôi cũng không có bất cứ phương pháp nào.

    Không nói dối mọi người, bởi vì cố gắng hết sức phản đối Minh Phủ và kế hoạch thanh trừng người có quỷ vật thể chất, mà mẹ của tôi đã bị Minh Phủ bắt đi giam cầm rồi, tôi cũng không có cách nào khác để thông qua năng lực của mẹ tôi, để buông ra cái quyền hạn này cho mọi người được."

    "Tôi biết rồi." Câu trả lời của Lương Nhược Vân, với bọn họ mà nói thì một chút cũng không thua không kém gì sấm nổ giữa trời quang, dù sao đi nữa thì sau khi đi đến nơi này, cũng là người duy nhất ở phía trên có thể trông cậy vào.

    Ngữ khí của Hạ Thiên Kỳ chính là rất mất mát, Lương Nhược Vân nghe xong còn nói thêm:

    "Mặc dù tôi không thể đến giúp anh, nhưng mà tôi có thể đến giúp mộng kỳ và Lãnh Nguyệt.

    Hiện tại thân tôi đang ở bên trong khu vực thứ hai, đưa anh trở vào đến bên trong thì rất khó, nhưng mà mộng kỳ và Lãnh Nguyệt thì tôi có thể tiếp nhận.

    Anh và bọn họ hủy bỏ quan hệ bạn bè trong đội ngũ đi, để cho bọn họ gia nhập vào tập thể của tôi, bọn họ có thể có đủ chân để dừng lại ổn định ở lại khu vực thứ hai này.

    Tôi nghĩ hẳn là anh có thể hiểu được rõ ràng ý tứ của tôi, nếu như bọn họ tiếp tục đi theo anh nữa, căn bản là không có khả năng có thể tiếp tục thăng chức lên, chỉ biết giậm chân tại chỗ.

    Nếu như là kết quả trước đây, giậm chân tại chỗ là có thể chấp nhận được, nhưng mà theo khu vực thứ ba càng ngày càng không thể ổn định được, tình hình của khu vực thứ hai cũng càng ngày càng ác liệt hơn, nếu như không có nguy cơ buông xuống từ trước, có được sức mạnh đủ mạnh mẽ, muốn phải tiếp tục sinh tồn lâu thêm nữa thì chắc chắn là sẽ vô cùng khó khăn."

    "Tôi hiểu được ý tứ của cô."

    Mặc dù Hạ Thiên Kỳ và Lương Nhược Vân cũng xem như là không quen thuộc quá nhiều, nhưng mà mối quan hệ của Sở Mộng Kỳ và Lãnh Nguyệt cũng với Lương Nhược Vân dễ nhận thấy là càng gần gũi thêm một chút.

    Dù sao đi nữa thì một người xem như là một nửa học trò của cô, còn một người thì lại xem như là nửa em gái của cô. Cho nên hắn rất xác định, Lương Nhược Vân tuyệt đối sẽ không mặc kệ bọn họ.

    Cho nên nếu có thể liên lạc được với Lương Nhược Vân, thật ra hắn cũng không trông cậy vào đối phương có thể giúp đỡ hắn đến quyền hạn của giám đốc, chỉ cần có thể cho Sở Mộng Kỳ và Lãnh Nguyệt giảm bớt căng thẳng là tốt rồi, hắn cũng đã vô cùng hài lòng.

    Dù sao đi nữa thì ở trong chỗ này, người có thuật pháp và người có quỷ vật thể chất chính là kẻ địch, chỉ sợ là không sớm thì muộn gì cũng có một trận đại chiến kinh thiên động địa.

    Đương nhiên, giữa hai người lúc đó hoàn toàn chưa nói đến cái gì gọi là kẻ địch lâu năm, chỉ có thể nói đây là một trận tranh quyền đoạt thế thuần túy.

    Ai có thể đạt được thắng lợi, người đó chính là chủ nhân mới của trời đất tại nơi này.​
     
    banhdacua25 thích bài này.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Ác Linh Quốc Gia II
    Tác giả: Trong Nháy Mắt Cười Cười
    ๖ۣۜQuyển 1: Nguy cơ tứ phía.
    Chương 8: Trần Sinh

    Dịch: Hàn Phong Vũ
    Nguồn: Truyện Của Tôi

    Dịch: Hàn Phong Vũ

    Hoan nghênh mọi người hạ cố đến với tiểu thuyết, xin hãy ghi nhớ địa chỉ ban đầu dừng lại để xem trên điện thoại di động, để bất cứ lúc nào cũng có thể xem chương và quyển mới nhất của tiểu thuyết 《Ác Linh Quốc Gia》...

    Sở Mộng Kỳ và Lãnh Nguyệt ngồi ở một bên đều nghe được rõ ràng, cũng biết là loại tình huống như thể này đã không có cách nào tránh khỏi.

    Trong lời nói của Lương Nhược Vân hoàn toàn dội một gáo nước dập đi cả một tia may mắn cuối cùng còn tồn tại trong tâm tưởng của bọn họ, muốn đứng vững chân ở khu vực thứ hai này, ngoại trừ tách nhau ra thì bọn họ không còn được hắn chọn nữa.

    Có thể nói như thế này với bọn họ, với Hạ Thiên Kỳ mà nói chính là lựa chọn tốt nhất.

    Dù sao đi nữa thì Hạ Thiên Kỳ chỉ đơn thuần dựa vào cắn nuốt quỷ vật là có thể làm cho số lượng quỷ khí dự trữ trong thân thể tăng lên, cũng không cần phải gia nhập vào thế lực của một phía nào, để đi nhận được bất cứ cái phần thưởng gì.

    "Tôi biết rồi, tôi sẽ để cho bọn họ đi tìm cô."

    Hạ Thiên Kỳ sau khi đang trả về cho Lương Nhược Vân một câu, đột nhiên lại nghĩ đến Ngô Địch trước đó đã đưa bọn họ từng bước một tiến vào khu vực thứ hai, lại hỏi:

    "Đúng rồi, Ngô Địch và cô có còn giữ liên lạc với nhau không?"

    "Trước đó anh ta đã có liên lạc với tôi từ rất sớm, qua một quãng thời gian gần đây, chúng tôi cũng không hề có bất cứ liên lạc nào nữa."

    Hạ Thiên Kỳ đã không còn việc gì muốn hỏi nữa, lúc này lại ra hiệu cho Sở Mộng Kỳ đang ngây người ra, để cho cô tiếp tục trò chuyện cùng với Lương Nhược Vân.

    Chỉ có điều cả hai người sau đó cũng không nói thêm cái gì nhiều, chẳng qua cũng chỉ là để cho Lương Nhược Vân cho một người đến nơi này để miêu tả lại rõ ràng vị trí của bọn họ lúc này, rồi lập tức kết thúc cuộc trò chuyện lần này.

    Vẻ mặt của Lãnh Nguyệt đã u ám đến mức cực điểm rồi, dễ nhận thấy là khi đối mặt với sự lựa chọn không thể kháng cự như thế này, thì trong lòng anh ta cũng sẽ không dễ chịu đến cực điểm.

    "Được rồi, chuyện này thì cứ quyết định như vậy đi, hai người tạm thời đi trước về bên Lương Nhược Vân ở bên kia, còn như tôi, thì mọi người không cần phải lo lắng thêm điều gì cả, dù sao đi nữa thì con người tương đối trâu bò như tôi thế này, vốn là sẽ không cần phải nhờ cậy vào bất cứ thế lực nào để trưởng thành.

    Đi từng bước một quan sát kỹ từng bước một thì tốt rồi."

    "Lúc này quả thật là một cái lựa chọn không tồi chút nào, nhưng mà tôi và sư huynh tôi từ trước đến giờ không cho là như vậy.

    Hai người chúng tôi gia nhập vào tập thể của anh là vì cái gì?

    Nói cho đến ngọn nguồn chính là bởi vì chúng tôi giao sự tín nhiệm của chúng tôi cho anh, chúng tôi muốn cùng anh kề vai sát cánh chiến đấu, giải quyết một đám vấn đề nan giải.

    Cũng không phải là bởi vì đi theo anh, thì có thể có nhiều cơ hội để nâng cao sức mạnh được nhanh hơn."

    Sở Mộng Kỳ thở dài rồi nói ra tiếng nói trong lòng cô và Lãnh Nguyệt.

    "Tôi đương nhiên biết rõ cả hai người suy nghĩ như thế nào, tôi cũng không hy vọng hai người ra đi, hoặc là tự bản thân tôi đơn độc rời khỏi.

    Nhưng mà lại không có biện pháp nào khác, người nào có thể khiến cho sức mạnh của chúng ta yếu sức đi được đâu chứ, nếu như tôi hiện tại có sức mạnh của tổng giám đốc, thì chúng ta còn dùng cách tách biệt nhau ra hay sao? Tôi sẽ trực tiếp đưa cả hai đi đến tổng bộ của Tam đại Minh Phủ để sắp xếp dựa vào, thấy được người nào thì cứ đánh thẳng người đó, bọn họ còn phải bày ra cho chúng ta một bộ mặt cười xòa làm lành.

    Cho nên đây chính là sự thật rồi, một sự thật chỉ cho phép chúng ta tiếp nhận nó theo cách thụ động.

    Chỉ có điều nói lại một chút, đã là bạn bè thì không sớm thì muộn gì cũng có thời điểm phải chia tay nhau ra, hơn nữa chúng ta lúc này cũng chỉ xem như là tạm thời xa cách nhau, chờ cả hai người tương đối mạnh mẽ hơn, thì tôi lại có thể đi tìm hai người.

    Cho nên toàn bộ cự khổ cũng chỉ là tạm thời, không hề đến mức không xong như vậy."

    Hạ Thiên Kỳ nói xong, còn cố tình cười cười làm ra vẻ như không hề quan tâm đến, nhưng mà cái dáng điệu tươi cười của hắn bất kể là nhìn như thế nào, đều thấy khó coi đến cực điểm.

    Sở Mộng Kỳ và Lãnh Nguyệt cũng không chú ý đến hắn, ngược lại thì bọn họ cũng cảm thấy được rằng Hạ Thiên Kỳ chỉ đang miễn cưỡng cái gì đó, mà lần này chính là giữa sự lựa chọn của bị động, người bị tổn thất lớn nhất vốn dĩ không phải là bọn họ mà chính là Hạ Thiên Kỳ.

    Bởi vì đạo đức trói buộc chặt bọn họ, Hạ Thiên Kỳ sẽ rất khó để tiếp tục gia nhập vào liên minh quân phản loạn.

    Bởi vì hắn có liên quan đến quỷ vật thể chất, hắn đã hoàn toàn cắt đứt khả năng có thể gia nhập vào Tam đại Minh Phủ.

    Nhưng mà lại không có thế lực lớn nào để nương tựa vào, những thế lực nhỏ thì lại không có cách nào khác để đến giúp đỡ hắn được quá nhiều, điều không thể nghi ngờ gì cính là Hạ Thiên Kỳ sẽ rơi vào một loại hoàn cảnh đơn độc mà tiếp tục chiến đấu.

    Cho nên trọng lòng bọn họ mới có thể phải chịu khổ sở như thế này.

    "Tôi sẽ không đi đễn chỗ của Lương Nhược Vân."

    Đang trầm mặc trong một hồi lâu sau, Lãnh Nguyệt đột nhiên mở miệng nói.

    "Lãnh thần, anh đừng đùa giỡn bằng cái tính khí của trẻ con như thế này, làm sao mà lại càng ngày càng giống với sư muội anh vậy chứ!

    Tôi biết rõ anh không yên tâm vì tôi, muốn phải được cùng với anh em mình vai kề vai hợp lực, nhưng mà đừng quên đi vái mục tiêu luôn luôn tồn tại trong lòng anh kia, còn có quỷ vật tồn tại như vậy, còn có nhiều người đáng thương đang bị chịu dày vò đến như vậy, tất cả bọn họ đều đang chờ anh đi giải cứu đấy.

    Cho nên về chuyện này tôi đã quyết định rồi, bất kể là anh có nói không muốn, thì cũng là sư muội của anh không muốn, sau đó thì các người đều phải lăn đi cút xéo hết cho tôi!

    Trừ phi các người không muốn tiếp tục kết giao với tôi đây làm bạn bè nữa."

    Cuối cùng Hạ Thiên Kỳ nói ra một câu rất nặng, nhưng mà hắn chỉ có thể nói như vậy, bởi vì Lãnh Nguyệt thật sự là quá mức cố chấp, thật sự hắn sợ chính là đầu Lãnh Nguyệt nóng lên, sống chết gì cũng không chịu đi đến chỗ Lương Nhược Vân.

    Ngay trong khi cả ba người rơi vào trong bầu không khí tương đối cứng nhắc như thế này, thì lại nhìn thấy lão Hắc sau khi đang gõ gõ lên cửa mấy cái, dẫn theo bốn nữ sinh dáng điệu thanh thuần, trên mặt vương đầy nước mắt từ bên ngoài đi đến.

    "Hạ anh em, chúng tôi đã liên lạc được với lão đại của chúng tôi rồi, rất nhanh anh ấy sẽ quay về.

    Cả bốn em gái học sinh này đều là những mỹ nhân từ trong trứng nước, tuyệt đối đều là con non chưa từng có một người nào đụng chạm qua, mọi người cứ chơi trước đã, đến lúc đó tôi sẽ tự sắp xếp cho mọi người.

    Còn có sợi dây chuyền đá quý này, cũng là một chút tấm lòng của chúng tôi, dù sao đi nữa thì mỹ nữ phối châu báu, tiểu nỹ nhân, sau khi em mang lên thì đảm bảo sẽ ngày càng đẹp mắt hơn."

    Lão Hắc nói xong rồi cười cợt nhã, một chút cũng không hề chú ý đến bầu không khí phía trước biệt thự.

    "Ông anh vất vả rồi, những thứ này thì tôi xin nhận lấy cho vui lòng."

    Hạ Thiên Kỳ trả về một câu làm cho thật ra vẻ, thay Sở Mộng Kỳ nhận lấy chiếc vòng cổ mà lão Hắc đưa đến, màu của viên đá thạch anh treo trên dây chuyền trĩu nặng xuống phát ra ánh sáng lập lòe, xung quanh còn được khảm từng viên kim cương nhỏ, chắc chắn giá trị vô cùng đắt đỏ.

    "Như vậy đi, các anh em cứ chơi trước, tôi đi về trước vậy."

    Lão Hắc nói xong cười ha hả, lập tức xoay người lại rời khỏi biệt thự.

    Bốn cô bé nữ sinh còn đang cúi đầu không ngừng nức nở, khi các cô bị lão Hắc bắt đi là còn đang trong giờ lên lớp, từ đầu đến cuối đều không biết đến những người này là người nào.

    "Mộng Kỳ, dẫn theo bọn họ đi lên lầu thôi."

    Hạ Thiên Kỳ nhìn mấy cô bé nữ sinh liếc mắt một cái, dáng dấp quả thật là tương đối thanh thuần, chỉ có điều hắn cũng không phải là cùng một hội một thuyền với đám người đầu trọc kia, với những loại chuyện tán tận lương tâm này cũng không hề cảm thấy hứng thú.

    "Các em theo tôi lên lầu đi, yên tâm, chúng tôi không giống với những người đã bắt các em đến đây, ở trong này các em sẽ rất an toàn, chúng tôi đây sẽ không làm tổn thương đến các em."

    Nhìn thấy Sở Mộng Kỳ dẫn theo bốn cô bé nữ sinh bị bắt đến kia lên lầu, Hạ Thiên Kỳ mới lấy ra từ trong bao thuốc lá một điếu thuốc ngậm ở ngoài miệng, một bên bật bánh xe nhỏ trên bật lửa, một bên nhìn Lãnh Nguyệt trêu chọc nói:

    "Đến đây Lãnh Nguyệt, cười một cái cho anh Hạ của em xem nào."

    Lãnh Nguyệt nhìn cũng không buồn nhìn hắn, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi xoay hẳn mặt qua một bên.

    Hạ Thiên Kỳ thấy thế thì hút một ngụm khói thật sâu, một bên vừa phun ra hơi khói thật dài, vừa nói thầm ở trong lòng, có vẻ như là đã có một quãng thời gian dài rồi chưa từng trêu chọc Lãnh Nguyệt.

    ***

    Lão Hắc lại lần nữa quay lại trong sân trong của tòa biệt thự lớn kia, đầu trọc và ba người khác thấy gã quay trở lại, đều theo bản năng mà hỏi:

    "Thế nào rồi, mày đã đưa người qua hay chưa?"

    "Đã đưa qua rồi, nhìn thấy thì vẫn tương đối vừa lòng."

    Lão Hắc toét miệng ra nở nụ cười hai tiếng, đầu trọc nghe xong cũng thở phào nhẹ nhõm:

    "Trước đó họ Hạ kia tuyệt đối chính là lão đại trong thế giới hiện thực ở phía dưới, sợ là đã chơi qua không ít phụ nữ, tôi thật sự còn đang sợ anh ta chướng mắt mấy cô bé kia nữa đây."

    Ngay trong thời điểm khi vài người đang nói chuyện, lại nhìn thấy Trần Sinh đang ngậm thuốc lá, từ bên ngoài lảo đảo lắc lư người đi đến.

    "Lão đại, rốt cuộc anh cũng đã quay lại rồi."

    Nhìn thấy Trần Sinh quay trở về, mấy người đầu trọc đều vội vàng đi đến nghênh đón.

    "Hôm nay nếu như hứng thú tương đối cao thì sẽ chơi nhiều hơn một chút nữa, cũng không nghĩ đến là chỗ này của chúng ta còn có thể có một giám đốc tiến vào.

    Bây giờ những người đó đang ở đâu vậy?"

    "Đang ở trong biệt thự mini, vừa mới đi bắt lấy mấy con non đưa vào đó, đoán chừng bây giờ hẳn là đang sảng khoái bên trong rồi."

    Lão Hắc vội vàng trả trở về một câu.

    "Bọn bây phải biết rằng, cũng không phải là người nào với anh mày đều có chung hứng thú thưởng thức như nhau. Chỉ có điều nếu đã như thế này rồi, thì anh đây sẽ chờ đợi một lát nữa sẽ đi tìm bọn họ, căn dặn xuống dưới chuẩn bị một bữa tiệc tối, một lát nữa thì đi tìm bọn họ mời ra dự tiệc.

    Đưa toàn bộ quản lý cấp cao đang canh giữ ở khu vực phía trên đều thu hồi hết về đây, không được phép để cho đối phương xem thường quảng trường Quang Ảnh của chúng ta."​
     
    banhdacua25 thích bài này.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Ác Linh Quốc Gia II
    Tác giả: Trong Nháy Mắt Cười Cười
    ๖ۣۜQuyển 1: Nguy cơ tứ phía.
    Chương 9: Thối nát

    Dịch: Hàn Phong Vũ
    Nguồn: Truyện Của Tôi

    Dịch: Hàn Phong Vũ

    "Đều rút về đây hết?" đầu trọc nghe xong cảm thấy hơi có phần không ổn nói.

    "Thế nào? Chú mày cảm thấy không ổn?"

    "Trái lại không phải là không ổn, nhưng mà chỉ cảm thấy rằng họ Hạ kia chẳng qua chỉ là từ hiện thực phía bên dưới mà đến được đây, về tình hình của khu vực thứ hai gần như là không biết bất cứ điều gì, cho nên anh ta hẳn là sẽ không có dũng khí để làm ra hành động gì."

    Đầu trọc thấy Trần Sinh hơi có phần khó chịu với phản bác của gã, thì vội vàng thấp giọng giải thích một câu.

    "Anh đây đương nhiên là sẽ không sợ hắn ta làm gì, anh đây là muốn cho hắn ta biết cho thật rõ về thế lực của chúng ta.

    Nếu như hắn ta không phải từ hiện thực đến đây, anh mày có lẽ là vẫn còn lười biếng phải đi nhìn mặt hắn ta."

    "Ý tứ của lão đại là?"

    "Hắn ta là quỷ vật thể chất đúng không, anh mày cũng vậy, cho nên với tình hình của khu vực thứ hai trước mắt lúc này, hắn ta chắc chắn là không có cách nào giống được với anh mày, giành được quyền hạn quản lý khu vực, cho nên hắn ta chỉ có thể cân nhắc gia nhập vào liên minh quân phản loạn, hoặc là đi tìm một thế lực để làm chỗ lệ thuộc vào.

    Quảng trường Quang Ảnh của chúng ta mặc dù là chênh lệch như thế này, nhưng mà những thế lực ở những khu vực xung quanh đây một chút cũng không thiếu.

    Lợi dụng khi liên minh quân phản loạn và Tam đại Minh Phủ vẫn còn đang đánh nhau không thể tách rời ra được, còn chưa có đến một bên nào có thể vượt lên cao để đến giở trò với chúng ta, thì nếu như chúng ta có thể bắt được cơ hội, đưa hết những thế lực lân cận đều quét sạch đi hết, như vậy thì cho dù sau đó Tam đại Minh Phủ, hoặc là liên minh quân phản loạn có đến tìm chúng ta làm phiền, thì chúng ta cũng có vốn liếng đề mặc cả với bọn họ.

    Hơn nữa, chẳng lẽ bọn bây đã thỏa mãn với cái khu vực chỉ lớn bàn lòng bàn tay một chút ở chỗ như hiện tại bây giờ thôi hay sao?"

    "Chưa đủ, bọn em đã sớm muốn đánh nhau đến tận quảng trường Long Đằng bên kia."

    Không đợi đầu trọc mở miệng, lão Hắc và vài người khác lại siết chặt nắm tay nói ra.

    "Bọn bây muốn như vậy, anh mày cũng muốn. Nhưng mà đang trong tình hình mà sức mạnh lại tương đối thấp, mặc dù là có một bên thắng, thì cũng khó tránh sẽ không dẫn đến một cái kết cục sinh khí bị tổn thương lớn, bị những thế lực khác nhìn vào chằm chằm như hổ đói nhằm ngư ông đắc lợi.

    Nhưng mà nếu như chúng ta có thể thu hút người này thành công, như vậy thì quảng trường của chúng ta có đến hai giám đốc lớn trấn thủ, thì quảng trường Phong Hướng và quảng trường Long Đằng, còn có thể lấy cái gì đi theo chúng ta chống đối lại?

    Nuốt sạch bọn chúng còn không phải là chuyện tính bằng phút nữa hay sao?

    Cho nên đó chính là một cơ hội."

    Trần Sinh nói xong thì nhìn lướt qua đám người đầu trọc có chút đắc ý, tự tin nói:

    "Bây giờ đã hiểu hay chưa?"

    "Đã hiểu. Vẫn là lão đại mưu tính sâu xa, dù sao đi nữa thì hai cái quảng trường khác làm sao cũng muốn không đến nơi đến chốn, cuối cùng lại có một giám đốc đi qua thông đạo không gian tiến vào khu vực bên ngoài này, chỉ cần chuyện này đàm phán thành công, chúng ta cho anh ta đi đánh lén một trận, thì toàn bộ lập tức cũng thành nước chảy thành sông."

    Lão Hắc nghe xong lại trầm trồ khen ngợi nịnh nọt, lúc này cũng khiến cho đầu trọc khó chịu trừng mắt nhìn gã ta liếc mắt một cái.

    ...

    Khu vực bên trong của khu vực thứ hai, chính là khu vực trung tâm nhất thuộc quyền kiểm soát của Tam đại Minh Phủ.

    Sở dĩ cùng phân chia ra với những khu vực ở bên ngoài, nếu như cần phải dùng ánh mắt của hiện thực để quan sát cùng đánh giá, thì khu vực bên ngoài chính là vùng thâm sơn cùng cốc, mà khu vực bên trong mới chính là những thành phố lớn.

    Mặc dù thế lực liên minh quân phản loạn nổi dậy rất nhanh, một mạch công thành bạt trại, nuốt lấy không ít thế lực của Tam đại Minh Phủ, nhưng mà nói đến tận ngọn nguồn, thì chỗ phạm vi hoạt động của liên minh quân phản loạn vẫn chỉ là giới hạn với khu vực bên ngoài mà thôi, còn như công kích vào khu vực bên trong, thì trước mắt bọn họ vẫn rất khó khăn để có thể tấn công vào.

    Vì Lương Nhược Vân đã thông qua sát hạch giám đốc đi đến khu vực thứ hai, cho nên có thể nói là danh chính ngôn thuận.

    Hơn nữa mẹ cô còn là giám đốc cấp cao của Đệ nhị Minh Phủ, cho nên cô nhận được quyền hạn quản lý của một khu vực, cùng với so sánh với một phần những người vừa mới thăng chức lên giám đốc khác mà nói, thì cũng là một vị trí địa lý tốt nhất, nguồn tài nguyên rất phong phú.

    Tài nguyên phong phú, ngoại trừ diện tích lớn ra thì thì nhân số bên ngoài rất nhiều, còn bởi vì tần suất những sự kiện thần bí phát sinh ra cũng rất cao.

    Cho nên có được rất nhiều cơ hội để đạt phần thưởng của Minh Phủ.

    Vốn dĩ, Lương Nhược Vân còn có thể càng thêm yên ổn hơn để dừng lại ở khu vực thứ hai, nhưng bởi vì mẹ của cô vẫn còn đang đối mặt với việc làm như thế nào để giải quyết người có quỷ vật thể chất là một chuyện trước mắt, cùng với đại đa số người phát sinh ra bất đồng, cho nên đã bị trừng phạt giam cầm.

    Đến hiện tại thì ngay cả cô cũng khó mà được gặp mặt mẹ của cô.

    Đứng ở trước cửa sổ, trong lòng Lương Nhược Vân luôn luôn nghĩ đến chuyện liên lạc với đám người Hạ Thiên Kỳ trước đó cùng cô.

    Không thể phủ nhận chính là, cô với điểm bắt đầu của bọn họ đã rất giật mình rồi, nhưng mà thực sự khiến cho cô cảm thấy hết sức kinh hãi hơn chính là Hạ Thiên Kỳ như vậy mà lại đi đến trình độ giám đốc được nhanh đến như vậy.

    Trước đó cô từng nghe được một số tin đồn liên quan đến hiện thực, nói là hai người giám đốc của Đệ nhất Minh Phủ phái xuống phía dưới đã bị giết chết, mà đối tượng bị nghi ngờ chính là một người làm quản lý cấp cao tên là Hạ Thiên Kỳ gây ra.

    Sau khi nghe được tin tức này, cô chỉ cho là độ thối nát của Minh Phủ của hiện tại thật sự là đã đạt đến trình độ cao nhất rồi, quản lý cấp cao làm sao có thể giết chết được giám đốc, hơn nữa còn là đến hai người giám đốc?

    Nhưng mà mãi cho đến khi nghe được Hạ Thiên Kỳ thừa nhận, cô mới phát hiện ra, hóa ra người sai chính là cô, là cô đã xem thường tiềm lực kinh khủng của Hạ Thiên Kỳ.

    Từ khi Minh Phủ được thành lập cho đến bây giờ, cô vẫn chưa bao giờ gặp qua, hoặc là đã từng nghe nói qua rằng có ai đó giống Hạ Thiên Kỳ như vậy, viên chức nào đó có thể đang trong quãng thời gian ngắn ngủi thì đã phát triển đến mức giống hiện tại như vậy.

    Vốn là cô cũng đã rất kinh ngạc với tốc độ phát triển của Lãnh Nguyệt, bởi vì Lãnh Nguyệt và cô cũng như nhau, là thuộc về thiên tài thuật pháp với một số lượng không nhiều, thiên bẩm mạnh mẽ, sau khi tăng thêm nỗ lực của từng ngày, thì mới có thể trưởng thành được nhanh đến như vậy.

    Nhưng Hạ Thiên Kỳ, hiển nhiên chính là một người ngoại tộc trong số đó.

    "Không còn biện pháp nào khác, với khả năng của tôi hiện tại thì chỉ có thể bảo đảm sự an toàn cho Lãnh Nguyệt và Mộng Kỳ, còn như anh, thì tôi thật sự không tài không sức."

    Mặc dù với Hạ Thiên Kỳ này không thể gọi là quá mức quen thuộc, nhưng mà dù sao thì đối phương cũng là người cầm quyền kế thừa trong Minh Phủ của cô ở trong hiện thực, cho nên hễ là có biện pháp nào đó, thì cô sẽ không mặc kệ được.

    Huống chi, Hạ Thiên Kỳ vẫn là một con quái vật có tiềm lực vô cùng đáng sợ, cô thật sự rất khó dự đoán trước được lại có thể rằng, cuối cùng Hạ Thiên Kỳ sẽ trưởng thành đến loại trình độ nào.

    Lại có thể với tình thế như giai đoạn hiện tại của khu vực thứ hai hiện tại mà tạo thành một chút sức ảnh hưởng nhỏ bé hay không.

    Tận sâu trong lòng, kể từ khi Lương Nhược Vân tiến vào Minh Phủ của khu vực thứ hai, thì lại hoàn toàn mất đi cái gọi là lòng trung thành trước kia khi còn ở trong hiện thực.

    Với sự thối nát của nơi này, cùng với những thế lực ganh đua tranh quyền đoạt lợi, từ thời điểm khi cô chưa từng đi vào nơi này, thì mẹ cô cũng đã từng nói qua cho cô biết.

    Hơn nữa là Đệ tam Minh Phủ trong hiện thực cần phải có người bảo vệ, cho nên cô mới trì hoãn chưa hề đi đến nơi này.

    Các viên chức Minh Phủ sinh sống ở nơi này, đa số đều tự cho mình là "con thần" đến ở lại, đem những người bình thường kia đều xem là dân đen ở đẳng cấp thấp hơn, tùy ý cho bọn họ mua vui.

    Bởi vì chịu ảnh hưởng to lớn của hoàn cảnh xung quanh, cho nên có rất nhiều người đều vứt bỏ đi việc tiếp tục trưởng thành, không hề sẵn lòng đi tiêu diệt quỷ vật, để giành được cơ hội để tiếp tục trưởng thành.

    Vẻn vẹn chỉ có một bộ phận nhỏ con người mới là thật sự tham gia đi vào giữa trận chiến cùng chống lại quỷ vật.

    Do trước đó cứ như vậy, nên Minh Phủ hiện tại phải chịu sự uy hiếp của liên minh quân phản loạn, càng có rất ít người tiếp tục ở lại phía dưới, để đi giải quyết sự tồn tại của một số con quỷ vật.

    Thủ đoạn thường dùng nhất của bọn họ chính là đưa những con quỷ vật khó chơi nhất, đưa xuống trong hiện thực ở phía dưới.

    Cũng bởi vì những loại này, mà rất nhiều Minh Phủ trong hiện thực có sức mạnh yếu kém hơn đều bị quỷ vật hủy đi trong một bó đuốc, người chết đi lại khó có thể dự đoán được.

    Mà cán cân hình thành Minh Phủ mất đi, nguyên nhân căn bản của tình thế rối ren này chính là bắt đầu vào hai năm trước, khi toàn bộ cấp cao bị nhốt lại ở khu vực thứ ba.

    Theo xác suất có thể xuất hiện ra của các cấp cao càng ngày càng ít ỏi, gần như là tất cả mọi người đều cho rằng bọn họ đều đã chết, mà thời đại thuộc về bọn họ, dĩ nhiên là cũng đã không còn tồn tại nữa rồi.

    Đối với cái loại tình trạng kẻ khác tuyệt vọng như thế này, Lương Nhược Vân lại cảm thấy bất lực thật sâu, cô đột nhiên cảm thấy rằng nguyên nhân mà kẻ khác bị vây vào tuyệt vọng, vĩnh viễn không phải đến từ ranh giới bên ngoài, mà là do sự thối nát của lòng người.

    "Ngoài cửa sổ có cái gì đáng xem vậy, không bằng theo anh đi ăn một bữa thì sao?"

    Ngay trong khi Lương Nhược Vân đang rơi vào giữ suy xét, thì một cái thanh âm khiến cho cô cảm thấy chán ghét đột nhiên truyền đến từ phía sau lưng cô.

    Cô xoay người sang chỗ khác, phía sau lưng chính là một người đàn ông mặc quần áo màu trắng, tuổi tác có lẽ khoảng ba mươi tuổi tuổi, trong tay trái cầm một sợi xích bằng thép, mà ở đầu dây xích khác bên kia, thì lại khóa một người con gái vô cùng xinh đẹp.

    Hiển nhiên, cô gái kia chính là nữ nô lệ của người đàn ông này.

    "Ai cho anh vào đây!"

    Thanh âm của Lương Nhược Vân lạnh như băng giá, quay lại người đàn ông nhìn giận dữ nói.

    "Đừng tức giận vậy chứ, anh chỉ là nhớ đến em, cho nên cứ đến đây nhìn một chút."

    Người đàn ông cười rộ lên rất là hèn hạ. Bỉ ổi hơn, ánh mắt còn nhìn chằm chằm vào bộ ngực cao vút của Lương Nhược Vân.

    "Mau cút xéo đi. nếu không thì đừng trách tôi động thủ."

    "Anh đây rất sợ hãi đấy, chỉ có điều anh tin tưởng là giám đốc Lương sắc sảo như thế này, chính là sẽ không đánh nhau đâu, trừ phi cô em không muốn được gặp lại mẹ của cô em nữa."

    Người đàn ông nói xong, tức khắc cười lên ha hả điên cuồng ngang ngược, hoàn toàn không thèm chú ý đến lời đe dọa của Lương Nhược Vân lúc nãy.​
     
    banhdacua25 thích bài này.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Ác Linh Quốc Gia II
    Tác giả: Trong Nháy Mắt Cười Cười
    ๖ۣۜQuyển 1: Nguy cơ tứ phía.
    Chương 10: Thiếu nữ xướng ca

    Dịch: Hàn Phong Vũ
    Nguồn: Truyện Của Tôi


    Trải qua một hồi khuyên răn gian nan, Hạ Thiên Kỳ mới xem như là thuyết phục được Lãnh Nguyệt, làm cho Lãnh Nguyệt đồng ý trước tiên cứ tách ra khỏi với hắn, dẫn theo Sở Mộng Kỳ đi đến nương nhờ Lương Nhược Vân.

    Mà đang lúc này không được bao lâu sau đó, đầu trọc và lão Hắc lại một lần nữa không mời mà tự đến, đưa ra lời mời vô cùng khách khí với bọn họ:

    "Hạ anh em, lão đại chúng tôi đã quay trở lại rồi, sau khi anh ấy nghe nói mọi người đã đến đây thì đặc biệt vui vẻ, cố ý cho người chuẩn bị một bữa tiệc tối, hy vọng mọi người có thể đến dự cho chúng tôi được hãnh diện."

    Đầu trọc nói xong thì cười khanh khách, ánh mắt lại không khỏi rơi xuống trên người của Sở Mộng Kỳ, lập tức nhìn thấy trên cổ cô đang mang một sợi dây chuyền, chính là sợi dây chuyền mà trước đó lão Hắc đã đưa đến.

    Trong lòng gã hoàn toàn yên tâm, đối phương nếu như đã mang trên người, thì không thể nghi ngờ gì chính là vô cùng yêu thích.

    "Việc này tự nhiên là sẽ không thành vấn đề rồi, khi nào thì đi đến bữa tiệc?"

    Hạ Thiên Kỳ cũng sảng khoái đáp ứng lại, cũng không hề từ chối lời mời của đám người đầu trọc.

    "Đều đã chuẩn bị xong hết cả rồi, chỉ còn chờ đợi mọi người đến dự tiệc mà thôi."

    Đầu trọc nói xong, lại cùng lão Hắc không hẹn mà cùng làm một cái động tác tay xin mời, Hạ Thiên Kỳ gật đầu, dẫn theo Sở Mộng Kỳ và Lãnh Nguyệt trực tiếp đi ra khỏi biệt thự.

    Lại một lần nữa quay trở lại trong căn biệt thự lớn phía trước kia, bởi điều kiện do trời quá tối, trong sân biệt thự đã bắt đầu lấp lánh ra ánh đèn đủ các loại rồi, hơn nữa còn có hơn mười nữ hầu gái đang bưng thức ăn và trái cây, đang qua lại trên các con cường nhỏ như con thoi.

    Đang dưới sự dẫn đường của đầu trọc và lão Hắc, bọn họ đi vòng qua một ngọn núi giả, đi xuyên qua bể bơi, một mạch đi vào trong khu vực trung tâm nhất của vườn hoa rồi mới dừng lại ở trong chỗ này, gặp được người thống trị tuyệt đối của quảng trường Quang Ảnh này - Trần Sinh.

    Trần Sinh ăn mặc rất theo nghi thức, đang ngồi ở phần đầu phía trước chiếc bàn dài được phủ lên một tấm khăn trải bàn màu trắng sữa, mà ở xung quanh gã ta có tám người đàn ông vẫn đang đứng cung kính. Lúc này cũng cùng với những nữ hầu tới lui liên tục kia, hình thành nên sự đối lập rõ rệt.

    "Cái này chính là tương đối sắp xếp đủ lớn."

    Hạ Thiên Kỳ nói thầm một câu khinh thường trong lòng, trên nét mặt thì lại nhìn không ra được đến một chút gợn sóng.

    Nhìn thấy bọn họ đến đây, Trần Sinh vốn là đang cùng với tám người bên cạnh kia trò chuyện về điều gì đó, tức khắc đứng lên khách sáo quay về Hạ Thiên Kỳ chào hỏi nói:

    "Vị này nhìn qua vẻ ngoài rất có khí phách hẳn chính là Hạ anh em."

    Trần Sinh khách khí nói đến chỗ này, ánh mắt cũng thuận tiện nhìn lướt qua Lãnh Nguyệt và Sở Mộng Kỳ đứng ở phía sau, đặc biệt là khi gã ta nhìn đến Sở Mộng Kỳ, thì biểu tình trên mặt rõ ràng trở nên có phần cứng lại, theo bản năng lại nói ra:

    "Hạ anh em không những vẻ ngoài rất có khí phách, khí khái hơn người, đến ngay cả những người có liên quan đến cũng là nam tài nữ mạo."

    Hạ Thiên Kỳ có chú ý đến ánh mắt của Trần Sinh khi nhìn về phía Sở Mộng Kỳ, nghiễm nhiên chính là một bộ dạng sói đói vui mừng như điên khi phát hiện ra con mồi.

    Sở Mộng Kỳ cũng có cảm giác bị chú ý đến, đưa khuôn mặt chuyển hướng về phía nơi khác, không nhìn đến Trần Sinh đang ngồi trước mặt.

    "Những người này không phải là tùy tùng của tôi, mà đều là anh chị em của tôi."

    Hạ Thiên Kỳ nghe xong thì đặc biệt nhấn mạnh một câu với Trần Sinh.

    Trần Sinh chưa từng tiếp tục nói thêm về cái mảnh vụn này nữa, mà là tự giới thiệu nói:

    "Không biết người ở dưới có nhắc đến tôi khi trao đổi với Hạ anh em hay không, kẻ hèn này tên gọi là Trần Sinh, giám đốc của Đệ tam Minh Phủ, chính là quản lý của quảng trường Quang Ảnh này.

    Lão Hắc và đầu trọc thì chắc chắn mọi người đều đã quen biết qua rời, lúc này mấy vị này và bọn họ cùng giống như nhau, cũng đều là quản lý cấp cao của quảng trường Quang Ảnh này, hỗ trợ tôi quản lý khu vực này."

    Sau khi nghe hết phần giới thiệu của Trần Sinh, Hạ Thiên Kỳ lần lượt hướng về phía tám người kia gật đầu, xem như là đã quen biết rồi.

    Tám người này còn có thêm đầu trọc và lão Hắc, Hạ Thiên Kỳ xem như là đã hoàn toàn biết được kết cấu thế lực của quảng trường Quang Ảnh này.

    Mười quản lý cấp cao, lại thêm giám đốc Trần Sinh này.

    Mặc dù nhìn qua thì sức mạnh cũng không tệ lắm, nhưng mà nếu như đối phương nếu như chỉ vẻn vẹn là những người này thôi, như vậy thì bọn họ sẽ không vì chuyện gì mà nể nang nữa.

    "Rất lợi hại, cổ thế lực này nếu như đặt vào trong hiện thực ở phía dưới, gần như là đã đủ để quét sạch toàn bộ mọi thứ."

    Hạ Thiên Kỳ nghe xong thì cố tình tâng bốc Trần Sinh một câu.

    Trần Sinh nào biết được rằng Hạ Thiên Kỳ đang nghĩ như thế nào, nghe xong thì chỉ cảm thấy Hạ Thiên Kỳ là thật tâm cảm thấy rằng bọn họ bên này rất mạnh mẽ, vì vậy mà nụ cười tươi trên mặt cũng trở nên càng thêm sáng lạn hơn nữa, vừa vội vàng giả vờ khiêm tốn nói một câu:

    "Hạ anh em quá khen rồi, tỷ lệ cùng so sánh với mấy thế lực ở xung quanh thì xem như còn có thể, nhưng mà còn hơn cả thế lực trung tâm của Tam đại Minh Phủ, và liên minh quân phản loạn gần đây vừa mới quật khởi lên, bên này của tôi vẫn còn kém xa lắm ấy chứ."

    "Giám đốc Trần thật sự là quá khiêm nhường rồi. vài người chúng tôi chỉ vừa mới đến đây, còn muốn cám ơn buổi tiếp đãi này của giám đốc Trần."

    Nếu như đã không hề cảm thấy được Trần Sinh có thái độ thù địch nào quá lớn với bọn họ, cho nên Hạ Thiên Kỳ cũng khách khách khí khí trò chuyện lại, trái lại cũng thuận tiện cho bọn họ ra tay đánh lén.

    "Hạ anh em khách sáo rồi, anh có thể đi đến chỗ này của chúng tôi, có thể nói là duyên số lớn lao, tôi đây là thật tâm hoan nghênh mọi người.

    Cứ ngồi xuống trước đi, đến nơi này cũng giống như đã được về nhà rồi, Trần Sinh tôi lớn hơn anh vài tuổi, anh cũng đừng gọi tôi cái gì là giám đốc Trần nữa, dù sao đi nữa thì hiện tại tôi đã không còn nghe theo mệnh lệnh của Minh Phủ nữa rồi. Nên nếu không ghét bỏ thì cứ gọi tôi một tiếng là Trần đại ca, sau này hai người chúng ta chính là anh em."

    Trần Sinh trực tiếp cùng Hạ Thiên Kỳ bắt chuyện thành lập quan hệ, Hạ Thiên Kỳ cũng không từ chới, khẩu thị tâm phi mà* mà nói:

    "Vậy thì cám ơn Trần đại ca đã chiếu cố."

    *Khẩu thị tâm phi: miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo.

    Chờ sau khi ba người Hạ Thiên Kỳ ngồi xướng, lão Hắc cùng với mười quản lý cấp cao mới đi theo vào chỗ ngồi.

    Trần Sinh vỗ vỗ tay, lúc này một người thiếu nữ mặc bộ lễ phục dạ hội từ phía đối diện đi đến, thiếu nữ đang dưới sự chiếu rọi của ánh đèn giống như một cô công chúa cao quý, bắt đầu biểu diễn với giai điệu của âm nhạc.

    Tiếng ca trầm bổng rung động lòng người, Hạ Thiên Kỳ nhìn thoáng qua cô gái kia, từ trong giọng ca có thể nghe ra được sự đau khổ nồng đậm của cô.

    "Hạ lão đệ cảm thấy thế nào?"

    Trần Sinh thấy Hạ Thiên Kỳ lắng nghe rất chăm chú, ánh mắt cũng liên tục dừng ở trên người của thiếu nữ trẻ kia, đột nhiên lên tiếng hỏi.

    "Không tồi."

    Hạ Thiên Kỳ gật đầu theo bản năng.

    "Hạ lão đệ quả nhiên là rất tinh mắt, thiếu nữ này cũng không phải là người của quảng trường Quang Ảnh, mà là của quảng trường Long Đằng ở bên cạnh.

    Quảng trường Long Đằng và bên này hoàn toàn không giống nhau, nơi ấy chính là một cái quảng trường mà ngành kinh doanh giải trí rất phát triển, ngôi sao giải trí rất nhiều.

    Cô gái này chính là ngôi sao mà tay không cũng có thể làm nóng nhất bên kia, thời điểm lần trước khi hai quảng trường chúng tôi phát sinh ra xung đột, bị anh cho người bắt đến đây.

    Thì cũng bởi vì cô ấy, mà lão đại của quảng trường Long Đằng đến tìm anh rất nhiều lần, cung cấp cho anh rất nhiều tài nguyên, chính là muốn phải đưa cô ấy quay trở về từ trong tay của anh, nhưng mà anh đều không hề đồng ý.

    Chỉ có điều nếu như Hạ lão đệ đã nói yêu thích, vậy thì người làm anh trai này như anh đây sẽ đưa cô gái này tặng lại cho chú em, coi như là một chút lễ mọn."

    Trần Sinh nói xong, lại trực tiếp quay về phía lão Hắc nói ra:

    "Lát nữa dẫn Trình tiểu thư đây đưa đến chỗ của Hạ lão đệ."

    "Yên tâm đi lão đại, hiện tại em sẽ lập tức sắp xếp xuống dưới."

    Hạ Thiên Kỳ chẳng qua chỉ là nghe ra sự bi thương giữa giọng hát của cô gái kia, trong lúc nhất thời có phần say mê mà thôi, hắn vốn là không có tâm tư thừa thãi nào khác. Nhưng dễ nhận thấy là Trần Sinh lại không hề nghĩ như vậy, chỉ có điều từ chỗ Trần Sinh tăng một cô gái, mà vẫn còn nghe thấy được nhiều lời vô nghĩa làm nên đến như thế này, cô gái này có lẽ là thật sự rất khiến cho Trần Sinh yêu thích.

    "Xem ra Trần Sinh này vẫn đang tự khoe khoang là đã tặng phần đại lễ cho mình."

    Trong lòng Hạ Thiên Kỳ rất xác định, không có lợi không dậy sớm, Trần Sinh chắc chắn là có thể có thêm cái mục đích gì đó với hắn ở bên trong nữa, bằng không thì sẽ không vừa mới tỉnh ngủ thôi đã lại muốn làm anh em với hắn, vừa tặng phụ nữ cho hắn.​
     
    banhdacua25 thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)