LS Q.Sự Ác Hán - Tác giả: Canh Tân - FULL

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. thanh_tran90fpt

    thanh_tran90fpt Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    3,785
    Được thích:
    3,917
    Ác Hán (恶汉)
    [​IMG]
    Tác Giả : Canh Tân.


    Giới thiệu:



    Xuyên qua , sống lại ...

    Lại thành đứa con của Đổng Trác. Bất quá nhớ rõ trong Tam Quốc Đổng Trác làm gì có con? Đây là chuyện gì?

    Ấn tượng với Đổng Trác là một mãnh tướng cùng việc tranh giành nữ nhân cùng Lữ Bố

    Tuy rằng dũng mãnh, cuối cùng cũng mất đầu.

    Sau đó một nhà già trẻ bị mãnh tướng huynh chém đầu, nãi nãi bạc đầu, bà nội đều bị Hoàng Phủ Tung chém đầu.

    Ta nên làm gì bây giờ?

    Ta không tạo giấy, không hiểu hỏa dược, chứ đừng nói chi là kỹ thuật cao thâm. Ta chỉ là một rừng phòng hộ viên nho nhỏ, lại xuyên qua vào một gia hỏa xấu xí vô cùng.

    Cha cho ta là yêu quái, mọi người cho ta là mãnh thú và căn nguyên của tai họa, ngoại trừ nãi nãi,bà nội cùng với tỷ tỷ...

    Ta muốn sống sót, vì nãi nãi, bà nội không bị khảm đầu, ta muốn trước hết giết Hoàng Phủ Tung; có năng lực cải biến lịch sử? Hết thảy những gì ta làm, đều là vì được sống sót, vì người ta yêu mến sống sót.
    Nguồn: Kiếm Giới (http://kiemgioi.com)
     
  2. thanh_tran90fpt

    thanh_tran90fpt Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    3,785
    Được thích:
    3,917
    Ác Hán

    Thứ Nhất Bộ : Thiếu Niên Du
    Chương 1
    : Sống lại(1).

    Người Dịch: NAB
    Nguồn: Kim Tiền Bang - Kiếm Giới



    Đổng Phi hoảng sợ phát hiện, hắn không ngờ đã biến thành trẻ con .Bên cạnh hắn còn nằm một nữ nhân, một nữ nhân có tướng mạo rất thanh tú nhưng đã không còn có hơi thở.Mà nơi hắn nằm cũng phi thường xa lạ , mọi người đều mặc cổ trang , hơn nữa ngôn ngữ tựa hồ rất xa lạ .Duy nhất có thể xác định những người này đều là người trung quốc , ít nhất hắn có thể hiểu được những người đó đang nói cái gì .

    “ Hài tử này cũng thật khó coi!”

    Nói chuyện là một nữ nhân cao lớn thô kệch, nhìn tuổi của ả thì khoảng ba bốn mươi tuổi, nhìn qua rất là “ Bưu hãn”


    “ Không chỉ khó coi , mà còn là Tang Môn Tinh * ( chỉ điềm gở ) … A Quyên thật vất vả sinh nó ra, cuộc sống không có vui vẻ lấy một ngày thì đã bị tiểu gia hoả này hại chết .


    Người tiếp miệng, nhìn qua rất giống bà đỡ ở thôn Đổng Phi , những lời này nói ra mang theo vô tận oán độc , Đổng phi im lặng nghiêng tai lắng nghe mọi người xung quanh nói nhỏ, Ở trong nàykhông có một người nói tốt cho hắn.

    Trời ạ, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?Đổng Phi có chút mạc danh kỳ diệu , thật không nghĩ ra như thế nào lại biến thành bộ dạng như thế này.

    Hắn sinh tại xã hội hiện đại, bất qúa là một cô nhi,chỉ dựa vào những người thiện lương trong thôn nuôi hắn từng ngày lớn lên, sau lại làm bảo vệ rừng, thôn của hắn nằm ở Võ Lăng Sơn Hồ Nam, đây là ngọn núi có rất nhiều đông vật quý hiếm được Quốc Gia bảo vệ , cho nên ngoài đảm nhiệm chức vụ bảo vệ rừng , Đổng Phi còn có nhiệm vụ là bảo vệ các động vật .




    Mười ngày trước , Hắn phát hiện có người muốn vụng trộm liệp sát động vật trong núi.Với tinh thần có từ lúc nhỏ là người cực kỳ có trách nhiệm , Đổng Phi liền nhờ người trong thôn báo cảnh sát, còn mình thì mang theo vũ khí vào rừng tìm kiếm bọn săn trộm, sau mười ngày bôn ba hắn đã tìm được kẻ săn trộm, nhưng khi muốn bắt lấy kẻ săn trộm thì chính hắn lại bị võ cảnh hiểu lầm là bọn săn bắt trộm , chỉ vì một cái hiểu lầm , cho nên Đổng Phi đã trúng đạn mất đi mạng nhỏ .Đổng Phi không thân không thích không có gì vướng bận, Tại trước khi chết trong nháy mắt , không ngờ lại có cảm giác được giải thoát .

    Trên đời này chẳng lẽ thật sự có quỷ thần ,thật sự có luân hồi,?Đổng Phi tuy rằng ít học , nhưng cũng không tin chuyện quỷ thần,nhưng trong lòng lại đối với quỷ thần lại dâng lên một niềm không hiểu kính sợ .Nguyên tưởng rằng đã chết , nhưng không ngờ lại được sống lại !Không phải truyền thuyết nói là khi chết phải đi qua cầu Nại hà , uống Mạnh Bà Thang hay sao? Vì cái gì mình vẫn nhớ rõ ràng chuyện trước kia?

    “ Hài tử này như thế nào lại không khóc?”

    Một cái phụ nhân đột nhiên lớn tiếng hỏi , lời nói mang nồng đậm chút nghi hoặc , đồng thời còn mang theo một chút sợ hãi .

    “ Hài, Hài tử này sẽ không là yêu quái chứ?”



    “ Nhất định là yêu quái, nếu không như thế nào lại khắc chết A Quyên? Nói không chừng chính nó giết chết A Quyên!”Một câu nói khiến cho đông đảo mọi người lâm vào khủng hoảng, Đổng phi vốn đang mê mang , nghe được những lời nói này không khỏi hoảng sợ, những người này cũng quá suy nghĩ đi , mình như thế này sao đột nhiên biến thành yêu quái?
    Đúng lúc này, một loạt tiếng chân truyền đến .Theo tiếng bước chân là một Đại hán khôi ngô , thân người vạm vỡ hiện ra trước mặt ĐỔng Phi, Đại hán này tuổi khoảng trên dưới bốn mươi, khuôn mặt ngăm đen cùng với bộ râu quai nón, toàn thân mang theo một cỗ phong trần .

    “ Con ta đâu, Con ta ở nơi nào ?”

    Đại hán khôi ngô lớn tiếng la lên, giọng nói như chuông đồng, làm cho lỗ tai của Đổng Phi cứ ông ông vang lên .

    “ Lão gia , đây là tiểu công tử ….Bất quá A Quyên đã chết !”

    Kiện phụ toát ra vẻ bi thương, trả lời vấn đề của Đại hán.

    “ Đây là con ta?” Đại hán mừng rỡ , đưa tay ôm lấy Đổng Phi , Nhưng khi hắn thấy rõ khuông mặt của Đổng Phi thì nhíu mày hỏi :“ Hài tử như thế nào lại khó coi như vậy ?”



    Tục ngữ nói rất đúng , như chân với tay , huyết mạch tương liên.Phàm là người cha khi ôm con mình luôn sẽ có một cảm giác thân thiết. Nhưng người đại hán lại không có cảm thụ như vậy, tương phản bởi vì Đổng phi lúc này đang trong tình trạng mê mang , cho nên ánh mắt dừng lại ở Đại hán lại biến thành một loại cự tuyệt lạnh lùng ngàn dặm , làm cho Đại Hán có chút không thoải mái.

    “ Lão gia, hài tử này từ khi sinh ra nó không có khóc!”

    Một ả kiện phụ nhẹ giọng nói cho Đại hán , làm cho khuôn mặt đại hán càng thêm âm trầm.

    “ Hài tử này là con ta?”

    Đại hán trong lòng cân nhắc, đối với đứa con càng vài phần không thích , nhưng lúc này một ả kiện phụ lại lầu bầu :” Hay là yêu quái, A Quyên nói không chừng là do nó hại chết.”

    “ Yêu Quái?”

    Trong đầu đại hán liện hiện ra một cái ý niệm, giật mình im lặng, tay không tự chủ được liền buông lỏng.Đổng Phi liền bị đánh rớt ngay trên giường, cũng may khoảng cách ngã từ tay xuống giường cũng không tính là cao, tuy rằng rất đau nhưng cũng không đủ để làm cho hắn khóc .

    Thân thể trẻ con , tư tưởng trưỏng thành, Đổng Phi trong phút chốc không thể thích ứng loại biến hoá này, khi thời điểm hắn rớt xuống giường theo bản năng không kêu lên một tiếng .

    “Chẳng lẽ hài tử này là yêu quái?”

    Phản ứng của Đổng phi lại càng khiến cho người xung quanh nghi ngờ .Đại hán trong lòng cực kỳ không thoải mái, chứng kiến Đổng Phi không khóc, ánh mắt lại lạnh lùng nhìn hắn , cái trán không ngờ lại toát ra một tầng mồ hôi lạnh .

    “ Người đâu , đến đưa tên yêu quái kia dìm vào trong ao sen !”

    “ Nhạc phụ , việc này không tốt!”

    Phía sau đại hán , xuất hiện một người thanh niên ước chừng mười bảy , mười tám tuổi, nhìn rất là thư sinh .Hắn nhẹ giọng nói :” Nói không chừng là một người bị câm điếc…Ngài năm nay đã gần bốn mươi, đến nay không có con trai, nếu….”


    “ Ngưu Phụ , ngươi xem ánh mắt của hắn, ngươi xem ánh mắt của hắn….Ngươi có thấy hài tử nào mới sinh có bộ dạng như thế này? Không thể lưu nó, không thể lưu nó….Nó ngay cả Nương mình cũng giết chết, nếu chờ hắn trưởng thành nhất định không bỏ qua cho ta. Nói không chừng đến lúc đó toàn bộ Đổng gia sẽ trở thành thực vật trong bụng hắn …Phải giết chết hắn!”Đại Hán hoảng sợ chỉ vào Đổng Phi , lớn tiếng quát lên .
     
    Chỉnh sửa cuối: 17/2/11
  3. thanh_tran90fpt

    thanh_tran90fpt Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    3,785
    Được thích:
    3,917
    Ác Hán

    Thứ Nhất Bộ : Thiếu Niên Du
    Chương 1
    : Sống lại(2).

    Người Dịch: NAB
    Nguồn: Kim Tiền Bang - Kiếm Giới




    Thanh niên được gọi là Ngưu Phụ khẽ cau mày , Ánh mắt nhìn Đổng phi toát ra vẻ không đành lòng .Nhưng hắn cũng không dám khuyên can tiếp, dù sao Đổng Phi biểu hiện quá mức quỷ dị, hắn thật sự không rõ hài tử này là người hay quỷ đồng thời cũng lo lắng lời nói của nhạc phụ trở thành sự thật nên đành im miệng .

    Một kiện phụ tiến đến ôm lấy Đổng Phi . Đến lúc này Đổng phi mới kịp phản ứng.

    “ Ta không phải yêu quái, ta không phải yêu quái!” Hắn lớn tiếng quát to , đồng thời dùng sức dãy dụa, nhưng tiếng gào thét của gã lại chính là tiếng trẻ con đang khóc, mà sự dãy dụa kia càng làm cho mọi người nghi ngờ hơn.

    Hài tử này nghe hiểu?Bộ dạng như thế này nhất định là yêu quái!

    Đổng Phi ở trong tay kiện phụ ra sức dãy dụa , nhưng lực lượng trẻ con mới sinh so với người trưởng thành quả thực không đáng giá nhắc tới.Nguyên tưởng rằng chết oan chết uổng , tưởng có được cuộc sống mới nhưng không ngờ lại càng chết oan uổng hơn .

    Ở thị trấn ông thầy tướng số họ Lý người mù kia quả nói không sai, Đổng Phi này “ Phi”* chỉ sợ là chết oan chết uổng a!

    Đổng Phi cảm thấy thoái chí , buông tha cho việc chống cự.Mắt thấy kiện phụ muốn ôm hắn ra khỏi phòng không ngờ lại dừng bước chân lại.

    Một Lão phu nhân mặc quần áo quý giá đẹp đẽ đứng chắn trước cửa phòng và mấy người nô tỳ đứng lại phía sau Lão Phu nhân , đứng gần Lão phu nhân là một tiểu cô nương khoảng mười ba, mười bốn tuổi có khuôn mặt như ngọc bộ dáng lo âu nhìn Đổng Phi trong lòng kiện phụ.

    Kiện phụ chứng kiến lão phu nhân liền vội vàng quỳ trên mặt đất.

    “ Viện nhi, là một nam oa tử sao?”

    “ Bà nội, là một bé trai.”

    “ Đưa hài tử cho ta.”

    Trong lời nói của lão bà có một loại lực lượng khiến người ta không dám kháng cự, người nô tỳ bên cạnh vội vàng tiếp nhận Đổng Phi trong lòng kiện phụ , đặt ở trong tay lão bà .

    Lão bà sao lại có hành động như vậy, Đổng Phi giận tím mặt , lớn tiếng kháng nghị , nguyên lai lão phu nhân sau khi tiếp nhận Đổng phi , không ngờ lại lấy tay chạm vào tiểu JJJ của hắn . Mặc dù hắn có thân thể trẻ con , nhưng dẫu sao cũng là tư tưởng người trưởng thành, Đổng Phi đời trước là một gã xử nam , chưa bao giờ chạm qua nữ nhân , nhưng không ngờ mới có được cuộc sống mới , cứ nhiên lại bị lão thái thái phi lễ .

    Hắn càng lớn tiếng kháng nghị , thì tiếng khóc càng phát ra vang dội.

    Sắc mặt lão thái thai vốn đang bình thản , nhưng khi đụng đến tiểu JJ( trim) sắc mặt cứ nhiên lộ ra vui mừng .

    Sau khi Bà nghe được tiếng khóc nỉ non của Đổng Phi thì sắc mặt càng phát ra sự vui mừng nồng đậm , đến cuối cùng nở ra một nụ cười rạng rỡ, thậm chí còn không thèm nhìn đến đại hán đang quỳ trước mặt bà, nhưng nụ cười trên khuôn mặt không có giảm đi chút nào .

    “ Là một nam oa tử, là một nam oa tử, Đổng gia có hậu rồi!”

    “Nhà này cũng họ Đổng sao?Thật đúng là xảo hợp.”

    “ Con bái kiến mẫu thân!”

    Đừng nhìn đại hán bộ dạng hung ác , nhưng lại đối với lão thái thái cực kỳ cung kính , không có một điểm kháng cự .

    “ Bà nội , thật sự là một đệ đệ sao?”

    “ Là đệ đệ , là đệ đệ ……Viện nhi , về sau ngươi phải chăm sóc và đối đãi thật tốt với đệ đệ này của ngươi nghe không.”

    “ Nãi nãi, cho con ôm đệ đệ một chút được không?”

    “ Cẩn thận một chút , đừng để rớt.”

    Cô nương này bế con nít nhìn rất khéo , không giống như đại hán kia, Nàng ôm Đổng Phi cười khanh khách , trong miệng còn nói : “kêu tỷ tỷ, mau gọi tỷ tỷ …..Phụ thân , Viện nhi có đệ đệ ! Hì hì , mau gọi tỷ tỷ!”

    Tiểu cô nương lá gan không nhỏ, khuôn mặt mặc dù nóng lên , nhưng không ngờ bàn tay lại đặt ở tiểu JJ của Đổng phi sờ lộng.

    Sĩ có thể sát nhưng không thể nhục !

    Đổng phi quả thực xấu hổ vô cùng, bị Lão thái thái phi lễ còn chưa tính , cứ nhiên còn bị tiểu nha đầu này phi lễ. Dưới cơn nóng giận , tiểu jj phún ra một đạo nước nóng bắn thẳng về phía tiểu nha đầu.

    “ Nãi nãi , đệ đệ tiểu trúng con!”

    Tiểu cô nương quay lại lúc này mới phát hiện khuôn mặt lão thái thái đã trở nên lạnh như băng.

    “ Là ai quỳ nơi đó?”

    “ Mầu thân , là con!”

    “ Con ? Ha , nguyên lai là Quảng Vũ lệnh đại nhân!”

    Một câu lãnh đạm, làm cho Đại hán mồ hôi chảy ra đầm đìa, lấy đầu dập đất không dám ngẩng đầu lên .

    “ Mẫu thân, nếu con làm gì sai. Ngài đánh đập mắng chửi thế nào cũng được , mong ngài đừng xưng hô con như vậy.”

    Lão thái thái cười lạnh một tiếng:” Ta là một bà già mù, làm sao dám đánh Quảng Vũ lệnh đại nhân…..Có câu , hùm dữ không ăn thịt con, hài tử này là con trai ruột của ngươi không ngờ ngươi có thể tàn nhẫn làm cho người ta bắt hắn dìm chết?”

    “ Mẫu thân , hài tử này là một yêu quái!”

    “ Nói hươu nói vượn, hài tử này làm sao là yêu quái?Là cao nhân nào nói cho ngươi biết hài tử này là yêu quái?”

    Lão thái thái cứ nhiên là một người mù, những khi nói những lời này , những người xung quanh cũng không dám ho lên một tiếng.

    “ Ngưu Phụ , nói , là ai nói hắn là yêu quái!”

    Thanh niên nuốt một ngụm nước miếng , run giọng trả lời:”Không ,….Không có ai….Chính mọi người thấy đứa trẻ sinh ra lại không khóc mà có bộ dạng khó coi lại còn khắc chết A Quyên, cho nên mọi người có điểm sợ hãi.”

    “ Không khóc chính là yêu quái? Bộ dạng khó coi chính là yêu quái?”

    Lão thái thái đột nhiên toát ra nồng đậm sát khí nói :” Tiếng khóc của hài tử này cực kỳ vang dội , như thế nào lại không khóc? Bộ dạng khó coi… Trọng Toánh, ngươi mới thời điểm sinh hạ cũng cực kỳ khó coi, sao ta không dìm chết ngươi, nhưng không phải hiện tại ngươi sống rất tốt đó sao? về phần A Quyên, nàng chết như thế nào , chẳng lẽ ngươi không rõ ràng hay sao?”

    “ Con , con biết sai rồi !”

    “ Ta không muốn chỉ trích ai, chỉ tiếc cho số khổ của A Quyên, mắt thấy sau này sẽ có cuộc sống tốt . không ngờ….. Hài tử này nếu ngươi cảm thấy bên người khó chịu , vậy thì để cho bà già này mang theo, ta đã sống được hơn bảy mươi, sống cũng đủ lâu, ta không sợ chết , nếu hài tử này là yêu quái thì trước hết để cho hắn giết ta , ngươi không cần quan tâm.”

    “Mẫu thân…..”


    “ Tốt lắm , cứ làm như thế , tất cả mọi người không cần nói nữa.”

    Lão thái thái tiếp nhận Đổng Phi từ Tiểu cô nương , nô tỳ đứng bên cạnh nâng bà chuẩn bị ly khai .Đi được hai bước , bà đột nhiên dừng lại nói : “ Trọng Toánh , không quản như thế nào , hắn là cốt nhục của ngươi, ngươi cho hắn cái tên chứ !”

    Đại hán ngẩn người ngẩng đầu lên nhìn lão bà , miệng mở to một lúc rồi mới nói : “ Xin để mẫu thân làm chủ.”

    Lão Bà nghĩ một lát rồi nói:” Ngươi cho hắn là yêu quái, là xấu xí , rồi còn cho hắn giết nương lại ruồng bỏ hắn ….Hài tử này trời sinh là số khổ , cho nên kêu tên Phi , Đổng Phi , ta lại cho con nhũ danh là A Sửu.”

    Đổng Phi lúc này đang mê mang trong trong lòng, Nguyên nhân rất đơn giản , Trọng Toánh? Ngưu Phụ? Hai cái tên này như thế nào nghe rất quen tai a!Đây là thời đại nào, đây là địa phương nào a?Trọng Toánh này là ai, vì cái gì cảm thấy rất quen tai ?

    Mà khi hắn nghe thấy lão bà cho hắn cái tên , không khỏi lắp bắp kinh hãi.Tại sao lại là “ Phi”? Đời trước kêu “Phi”kết quả chết oan uổng , chỉ sợ đời này cũng thế?Không, ta không muốn kêu Đổng Phi, ta muốn đổi tên.Đổng Phi múa máy tay chân , lớn tiếng kháng nghị , nhưng thanh âm kia chuyển vào trong tai chính là giống như tiên nhạc rất dễ nghe.

    Khuôn mặt vốn hiền lành của Lão thái thái lúc này lại nở ra nụ cười .

    “ A Sửu, Trên đời này ai cũng có thể ruồng bỏ, Nhưng con phải nhớ kỹ , vĩnh viễn không thể bỏ người nhà , vì đó chính là gốc rễ của con.”



    * “ Phi “ Nghĩa của nó là ruồng bỏ ( Nói chung là cái tên không may mắn )
     
    Chỉnh sửa cuối: 17/2/11
  4. thanh_tran90fpt

    thanh_tran90fpt Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    3,785
    Được thích:
    3,917
    Ác Hán

    Thứ Nhất Bộ : Thiếu Niên Du
    Chương 2
    : Ấu tử Đổng Trác.

    Người Dịch: NAB
    Nguồn: Kim Tiền Bang - Kiếm Giới




    “ Phi” có nghiã là ruồng bỏ, xấu xa …
    Cổ nhân có nói “ Vô Phi Đức” Tổng thể mà nói, tên này không phải là một cái tên tốt .
    Nhưng Đổng Phi cũng không cần biết , tại hắn chỉ cần xem “ Phi “ chính là Phi bỉ là đủ rồi, huống chi hắn cũng không rõ “ Phi “ này có ý nghĩa gì , chỉ biết “ Phi “ này thật sự là đen đủi thôi .Cho nên hắn tiếp nhận cái tên Đổng Phi, đồng thời cũng tiếp nhận nhũ danh A Sửu.
    Đời trước là một cô nhi, tuy rằng người trong thôn đối với hắn rất tốt, Nhưng Đổng Phi cảm thấy khuyết thiếu cái gì đó, hiện tại hắn hiểu được là hắn khuyết thiếu chính là cảm giác gia đình, sau khi sống lại tuy rằng phụ thân không thích hắn , mẫu thân tại thời điểm sinh hắn thì đã rời đi nhân thế , nhưng cuối cùng hắn vẫn có một cái gọi là gia đình.
    Ở trong nhà này , đại đa số mọi người là đối với hắn rất cảnh giác cũng không có ai yêu thích, Nhưng mà Nãi Nãi( Bà nội) lại rất thương yêu hắn , tuy rằng mắt bà bị mù, nhưng không ảnh hưởng đến tình thương mà bà đã dành cho Đổng Phi, ngoại trừ nãi nãi còn có vị tỷ tỷ rất ngịch ngợm tên là Đổng Viện, đã là mười hai mười ba tuổi tiểu cô nương ,nhưng lại có lòng hiếu kỳ rất mãnh liệt, việc thích làm nhất là chờ lúc Đổng Phi ngủ liền sờ tiểu jj của hắn .
    Mỗi lần Đổng Phi đều phẫn nộ kháng nghị , bất quá tại mọi người nghe chính là tiếng nỉ non của con nít khóc .
    Thường xuyên bị sờ tiểu jj cho nên Đổng Phi cũng thành thói quen ! Tiểu sắc nữ này có trời mới biết là ai lấy phải nàng.
    ********
    Lâm Thao Đổng gia là một phương cường hào. Có một toà nhà phi thường lớn , có nuôi mấy trăm người hầu, Đổng Trác thân là Quảng Vũ Lệnh , lúc tuổi con trẻ cũng có danh hiệu du hiệp, có thể làm nhiều việc một lúc, thông hiểu võ nghệ, khí lực hơn người, mà ngay cả Khương nhân tiếp giáp cũng rất kính trọng hắn .
    Chậm đã , Đổng Trác?
    Chẳng lẽ là Đổng thái sư trong Tam Quốc Diễn Nghĩa , sau lại bị con nuôi Lữ Bố bởi vì nữ nhân mà bị giết chết Đổng Trác?
    Đổng Phi đọc sách không nhiều lắm nhưng lại thích nghe Bình thư, đặc biệt là Tam Quốc Diễn Nghĩa.
    Trong tác phẩm Tam Quốc Diễn nghĩa, Đổng Phi thích nhất là đoạn Hổ Lao Quan , Tam anh chiến Lữ Bố, Mà đoạn chuyện xưa kia tựa hồ quan hệ rất chặt chẽ với lão tử của hắn, Nhớ rõ lúc Đổng Trác đại chiến ở Hổ lao quan sau đó dời đô Trường An được phong làm Vi Mị Hầu , đóng quân tại Mị Trúc Ổ, được kêu là Mị Ổ.
    Đông Trác ở Mị Ổ bị Lữ Bố công phá , Đổng thị nhất tộc bị diệt sạch .
    Đổng Phi rất sợ hãi , đây chẳng phải nói, tương lai hắn lại chết oan một lần nữa hay sao?Tuy rằng không nhớ rõ Đông Trác bị giết lúc nào, nhưng tin tưởng rằng tuổi của hắn lúc đó cũng không quá lớn.
    Chết qua một lần , Đổng Phi cũng không quá sợ chết.
    Nhưng nếu làm cho hắn chết mà còn mang tội danh , điều đó tuyệt đối hắn không muốn. Huống chi hắn còn có một cái gia , còn có một nãi nãi yêu thương hắn , hắn như thế nào trơ mắt làm cho cả nhà chết đi a . Nhớ rõ Bình thư thảo luận qua , nãi nãi bị giết ở Mị Ổ , ngay cả thi thể cũng không được chôn cất. Nghĩ đến đây , Đổng Phi nhịn không được nhìn về phía nãi nãi đang ngủ trưa bên cạnh hắn .
    Mái tóc xám trắng, trên mặt có rất nhiều nếp nhăn,từ khi bà nhận nuôi Đổng Phi thì sủng ái hắn đến cực điểm .Hắn có thể nhìn ra người trong nhà rất sợ bà.
    Nhưng Đổng Phi lại cảm thấy nãi nãi không có chút nào đáng sợ, mấy tháng ở chung , hắn cảm thấy nãi nãi rất hiền lành, tuy rằng mắt bị mù nhưng tâm không mù, bà biết ngoại trừ bà và Đổng Viện ra thì tất cả mọi người đều nhìn Đổng phi như hắn chính là yêu quái , cho nên lão thái thái càng chiếu cố hắn càng cẩn thận , ngủ cũng phải ngủ bên cạnh hắn.
    Đổng Phi bì bõm đứng dậy đi tới bên người nãi nãi, bàn tay nhỏ bé vuốt khuôn mặt của nãi nãi, Nãi nãi đang ngủ lộ ra nét tươi cười trên khuôn mặt thì thào tự nói:” A Sửu , cẩn thận cảm lạnh.” Trong lòng Đổng Phi bỗng nhiên có một cỗ cảm động , Đổng Phi thiếu chút nữa thì khóc !
    Tuyệt không thể để cho Nãi nãi bị thương tổn, đây là nhà của ta, ai cũng đừng nghĩ chọc nó .Đáng tiếc, Đổng phi là một đứa trẻ , một đứa trẻ chưa biết nói.
    Hắn nằm ở bên người nãi nãi, cẩn thận suy nghĩ ,đối với những chuyện phát sinh thời tam quốc, Đổng Phi chỉ nghe qua người kể truyện , Về đọc truyện tam quốc hắn chưa có xem qua , mà các nhân vật trong tam quốc hắn chỉ nhớ rõ Lưu, Quan, Trương, Triệu Vân, Gia Cát Lượng , Tào Tháo, còn có Chu Du , Tôn Quyền…..Những nhân vật nổi danh như thế , Đổng Phi quả thật có chút ấn tượng .Nhưng nói rõ ràng thì hắn cũng khó có thể nói được dù sao hắn là người chứ không phải máy tính.
    Mà những việc như luyện thép , tạo ra giấy , hắn lại càng không biết.
    Lý tiểu thư bán tạp hoá cũng lấy sách từ internet , trong đó có không ít truyện về tam quốc, thời điểm lúc ấy cũng chỉ cảm thấy thích, nhưng hôm nay hắn đã là người sống ở thời đại tam quốc ,mới biết các diễn viên thật là quang vinh, đầu óc họ còn hơn cả máy tính , một đám người trên thông thiên văn , dưới tường địa lý , uy phong bát diện, trách không được đều có thể hỗn đến mức trời đất quay cuồng.
    Nhưng Đổng Phi hắn thì sao? Ngoại trừ nghe qua bình thư Tam Quốc Diễn nghĩa, biết một chút sự việc sẽ phát sinh trong tương lai , nhưng lại không biết thời gian phát sinh, ( Dù sao tam quốc cũng chỉ là diễn nghĩa, nhiều sự việc không có thực ) nếu biết sẽ đầu thai về thời Tam Quốc thì lập tức thủ một quyển thơ đường , thật sự là hổ thẹn, hổ thẹn tới cực điểm, nếu biết rằng sống lại thời tam quốc liền lập tức mua một cuốn Bách khoa toàn thư dự phòng mới là vương đạo .
    Nhưng bây giờ chính mình làm sao bảo vệ nãi nãi , bảo hộ gia đình? Đối mặt với loạn thế sắp đến? Đổng Phi càng nghĩ càng thấy bất an. Bất quá nghĩ lại , hiện tại bất an cũng không giải quyết được vấn đề gì? Hắn bây giờ là một đứa trẻ con chưa biết nói, hơn nữa cho dù hắn nói, thì sẽ có ai tin? Chắc chỉ có nãi nãi yêu thương hắn mới tin lời của hắn nói.
    Thôi quên đi, xe đến ắt có đường , hiện tại hắn cũng chỉ biết chờ đợi , chờ đợi ngày nào đó lớn lên.

    *********
    Tại loại bất an này ám ảnh tâm tình, Đổng Phi càng ngày càng trưởng thành.
    Câu đầu tiên nói chính là : “ Nãi nãi khoẻ!” Làm cho lão thái thái mừng rỡ đến miệng không thể ngậm lại . muốn bao nhiêu vui vẻ thì có bấy nhiêu vui vẻ.
    Bất quá hắn không kêu Đổng Trác là phụ thân, điều này làm cho Đổng Trác rất không vui .Về phần nguyên nhân ai cũng không thể đoán được, dù sao cũng ở trong lòng Đổng Phi , Đổng Trác cũng không phải là người tốt, hơn nữa thời điểm mới sinh ra Đổng Trác lại muốn dìm chết hắn , điều này làm cho Đổng Phi cảm thấy vô cùng bất mãn, Lão thái thái muốn hắn gọi cũng không có thành công.
    Điều này làm cho Đổng Trác nhiều lúc cao hứng mà đến , mất hứng mà về, tuy rằng không có nghĩ Đổng Phi là yêu quái, nhưng trong lòng phi thường không vui, hơn nữa , bộ dáng Đổng Phi cũng không đáng yêu cho nên làm cho sự vui sướng của Đổng Trác giảm đi rất nhiều .
    Nói thật , Đổng Phi cũng cảm giác mình cũng phi thường khó coi, tóc có chút khô vàng, làn da rất đen , hơn nữa trên mặt còn có nếp nhăn , nhìn rất giống vảy cả. Ánh mắt hơi có chút dài và nhỏ, khi nhăn mặt ngũ quan giống như kéo về một phía.
    Cũng may hắn rất khoẻ mạnh, thân thể hiện tại so với trước kia còn tốt hơn nhiều, còn chưa đến bốn tuổi mà đã giống như hài tử 6,7 tuổi, khoẻ mạnh như một đầu ngưu. Hơn nữa Đổng Phi còn phát hiện thân thể này còn có ưu điểm là trời sinh khí lực , cánh tay giống như ẩn chứa vô số lực lượng, lúc sinh nhật bốn tuổi thì Đổng Phi đã không tốn sức giơ lên một tấm thạch cung* ( 1 loại tạ) làm cho Đổng Viện chơi cùng hắn phi thương giật mình.
    Bất quá Đổng Phi yêu cầu giấu diếm chuyện này, Đổng Viện cũng đáp ứng giấu giúp hắn.
    Trên thực tế Đổng Phi đã ba mươi tuổi, cho nên rất hiểu một đạo lý, Lọan thế sắp đến càng không thể hấp dẫn sự chú ý , cơ hội sống sót mới càng lớn, đồng thời có thể bảo vệ tính mạng nhiều hơn.
    Cái này gọi là giấu dốt!
    Khi nãi nãi của Đổng Phi tức gịân nói ra những lời này thì Đổng Viện lập tức ý thức được A Sửu tuyệt đối không đơn giản .
    So sánh phía dưới, tại Đổng gia ngoài nãi nãi cũng chỉ có vị tỷ tỷ này thân với Đổng Phi, Đồng thời cũng hiểu rõ nhất Đổng Phi cũng không phải là nãi nãi mà chính là vị tỷ tỷ Đổng Viện này.
    Đổng Viện tại Đổng gia đứng hàng thứ tư, phía trên còn có ba người tỷ tỷ , đều là chính thê của Đổng Trác sinh ra.
    Đại tỷ tỷ là Đổng Ngọc, Đổng Phi chưa từng thấy qua, trước khi hắn sinh ra thì đại tỷ đã gả cho một người thủ lĩnh Khương nhân , bộ lạc Khương nhân ấy hiện sống ở Tây Vực xa xôi, có trời mới biết hiện giờ đang ở đâu, dù sao trong trí nhớ của Đổng Phi cũng chưa thấy Đại tỷ tỷ trở về thăm nhà .
    Nhị Tỷ Đổng Chiếu còn ở nhà , bất quá đã lập gia đình, tỷ phu tên là Ngưu Phụ, đang đảm nhiệm Tây Vực tuất ti giáo uý dưới trưóng của Đổng Trác, hiện giờ làm Bắc bộ đô uý , cũng có năng lực nên rất được Đổng Trác tín nhiệm.
    Tam tỷ Đổng Thước lúc nhỏ rất được Đổng Trác yêu thích ..Nhưng đã chết sớm.
    Tứ tỷ là Đổng Viện, hiện giờ cũng đã mười sáu , nghe nói chờ đến mùa đông thì lập gia đình, Đối phương là một người thư sinh, tên là Lý Nho, nghe nói trước giờ vẫn làm việc dưới trướng Đổng Trác , tâm tư kín đáo , hơn nữa lại phi thường trung tâm, là mưu sĩ riêng của Đổng Trác.
    Riêng về Lý Nho, Đổng Phi rất có ấn tượng.
    Trong truyện Tam quốc, Lý Nho cũng chính là con rể của Đổng Trác, Nhưng chính là Đổng Phi không ngờ , Lý nho lại chính là trượng phu của Đổng Viện, hơn nữa thấy ngữ khí của Đổng Viện tựa hồ đối với người này rất hài lòng.
    Đổng Phi rất mát mác, bởi vì hắn biết, Lý Nho xuất hiện thì biểu thị Đổng Trác càng giống như trong lịch sử.
    Còn một năm hay ba năm…..Khoảng cách phản loạn của giặc khăn vàng sẽ còn bao lâu? Đổng Phi không biết, nhưng cứ qua mỗi ngày thì tâm trạng của hắn càng nặng nề, nhưng hiện tại hắn chỉ có bốn tuổi thì làm được việc gì? Mặc dù tư tưởng là của người ba mươi tuổi , nhưng thân thể lại là hài đồng bốn tuổi. Đổng Phi rốt cục hiểu rõ, cái gì gọi là không đủ lực. Hắn vẫn như cũ chỉ có thể yên lặng chờ đợi .
     
    Chỉnh sửa cuối: 17/2/11
  5. thanh_tran90fpt

    thanh_tran90fpt Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    3,785
    Được thích:
    3,917
    Ác Hán

    Thứ Nhất Bộ : Thiếu Niên Du
    Chương 3
    : Trời sinh lực vương(1).

    Người Dịch: NAB
    Nguồn: Kim Tiền Bang - Kiếm Giới




    Mùa xuân năm nay đối với Triều đại nhà Hán sơ hồ còn chút hơi tàn mà nói , đó chính là nghênh đón một cái cơ hội tốt .

    Hán đế Lưu Hoành đăng cơ lúc mười hai tuổi , sau tám năm rốt cục có cốt nhục .
    Nữ nhân được hoàng để cực kỳ sủng ái đã sanh ra hoàng tử Lưu Biện, Mỹ nhân này vốn người nam dương uyển nhân , ở địa phương cũng là thuộc loại cường hào , Hà gia xuất thân hèn mọn, tổ tiên chính là xuất thân đồ tể , cho nên cũng không được các thế gia ở địa phương chấp nhận .
    Tới khi phụ thân của mỹ nhân là Hà Thực lên làm gia chủ thì mới thay đổi được loại cục diện này .Hắn đã kết giao quyền quý, không tiếc gia sản, đồng thời khổ tâm bồi dưỡng con cái, nhất là đứa con cả Hà Tiến, nhưng không ngờ thay đổi vận mệnh Hà gia chính là nữ nhi mà hắn không đặt nhiều hy vọng .Khi Hán Đế tuyển tú *( Tuyển người vào cung) Hà Thực nhờ quan hệ với người trong cung đưa mỹ nhân vào , không ngờ Hán đế khi nhìn thấy Hà thị liền lập tức thích, sau mấy năm lại vì hán đế sinh ra một đứa con trai, địa vị Hà Gia cũng theo thế nước lên thuyền lên.
    **************
    Lũng Tây Lâm Thao .
    Hôm nay là một ngày rất đẹp trời khó có được , Lý Nho đi trên đường tâm tình cũng rất tốt .
    Từ khi cưới nữ nhi Đổng Trác, bằng vào quan hệ cha vợ con rể , hơn nữa bản thân của hắn cũng rất có tài trí , rất nhanh được Đổng Trác tín nhiệm cho nên nhanh chóng trở thành hạch tâm thành viên của Đổng thị gia tộc, tuy rằng đại bộ phận đều là ở bên ngoài, nhưng nếu Đổng Trác có chuyện gì thì người đầu tiên nghĩ đến chính là hắn .
    Lần này đi đến Đổng gia , hắn muốn cho Đổng Trác biết một cái tin tức tốt.
    Khổ tâm nhiều năm qua rốt cục đã được hồi báo, Hán đế hạ chiếu bổ nhiệm Đổng Trác làm Thái thú Hà Đông, trước đây Đổng Trác tại vị trí Tuất Ty giáo uý mãi tận hai năm, tuy rằng phụ trách trấn thủ Khương nhân, binh quyền trong tay không nhỏ, nhưng so với chức vụ Thái thú Hà Đông thì không là cái gì.
    Tuất ty giáo uý cũng chỉ là thương* ( làm việc vì người khác) của người khác.Nhưng hiện tại trở thành Thái thú , tuy rằng vẫn là thương của người khác , nhưng lại cực kỳ quan trọng .
    Lý Nho mơ hồ cảm thấy Đổng Trác thăng chức rất nhanh, mà làm con rể Đổng Trác, tiền đồ của hắn thật là một bước lên mây.Càng nghĩ hắn càng cảm thấy vui vẻ, nhịn không được miệng hừ hừ một tiểu khúc.
    Đến cửa Đổng phủ xuống ngựa , hắn tiêu sái bước vào cửa phủ, thân là con rể Đổng Trác , Lý Nho tới đây rất nhiều lần cho nên gia tướng cũng không ngăn trở .
    “ Nhạc phụ ở đâu?” Lý Nho đi vào hậu viện liền hướng Nhạc mẫu vấn an, Nhạc mẫu Lý Nho là một nữ tử Khương nhân , tính tình dữ dằn, so với Đổng Trác chỉ có hơn chứ không kém . Nàng vốn là con gái của một thủ lĩnh của một bộ tộc Khương Nhân, sau khi gả cho Đổng Trác liền vì Đổng Trác bày ra kế sách, ở trong Đổng phủ , Đổng Trác tôn kính nhất là mẫu thân mà người tiếp theo chính là người thê tử này.
    Đổng thị tính tình rất khôn khéo, nhưng có một cái dở chính là ghen tỵ quá nặng. Vốn xuất thân của nàng không tốt , hơn nữa , nhiều năm như vậy không thể sinh cho Đổng Trác một đứa con trai, cho nên nàng cảm thấy có một cảm giác nguy cơ.
    Mẫu thân Đổng Phi chính là tỳ nữ bên người Đổng thị,không nghĩ rằng lại mang cốt nhục của Đổng Trác .
    Sợ A Quyên cướp đi địa vị của mình, lập tức bắt mẫu thân Đổng Phi vào phòng bếp, hơn nữa còn dùng các loại thủ đoạn tra tấn, nhưng nàng cũng không nghĩ tới, tuy A Quyên đã chết nhưng lại sinh cho Đổng Trác một đứa con trai , may mắn Đổng Trác đối với A Sửu kia cũng không tốt, cho nên Đổng thị cũng không để ở trong lòng nữa.
    Lại nói tiếp , Diện mạo Đổng Trác cũng không đẹp, Nhưng Đổng thị sinh ra ba người nữ nhi như hoa như ngọc, gả cho ba nam nhân tốt, đáng tiếc đại nữ nhi lấy chồng ở Tây Vực nhiều năm không có tin tức, nhưng ngoài nàng ra còn có hai nữ nhi cũng không kém, hai người con rể cũng đều là người có bản lĩnh , khiến cho địa vị của Đổng thị ở trong phủ càng ngày càng củng cố.
    Lý Nho bái kiến là lúc nàng đang nghỉ trưa. Nàng lười biếng trả lời:” Nhạc phụ ngươi cùng với tỷ phu ngươi lúc sáng sớm đi ra , hình như xử lý việc tranh cãi nào đấy, chắc khoảng chiều tối mới trở về. Văn Chính, Viện nhi có khoẻ không? Đã một thời gian ta không gặp nó , trong lòng ta phi thường nhớ nó .”
    Lý Nho vội vàng khom người nói:” “ Viện nhi tất cả đều rất tốt, tiểu tế về sẽ nói nàng về thăm nhà một thời gian….Để cho Nhạc mẫu thương nhớ , tiểu tế thật sự có lỗi, nhạc mẫu , nếu không có gì phân phó tiểu tế xin lui xuống.”
    “ Đi thôi, Ta cũng có chút mỏi mệt!”Đổng thị nằm trên sập, ánh mắt híp lại, bất quá khi Lý Nho muốn đi ra ngoài thì nàng đột nhiên mở mắt nói :” Đúng rồi, hai ngày trước Hoàng muốn tìm ngươi, hình như có sự tình gì muốn nói……Lúc này hắn đang ở diễn võ trường , nếu không có việc gì thì đi qua chỗ hắn một lát. Nhạc phụ của ngươi chắc còn một lát nữa mới về.”
    “ Tiểu tế tuân lệnh!”Lý Nho lên tiếng rồi rời khỏi phòng.
    Hoàng , tên đầy đủ là Đổng Hoàng, là đứa con của huynh trưởng Đổng Trác là Đổng Trạc, Đổng Trác chỉ có một huynh trưởng là Đổng Trạc, mà vị huynh trưởng này từ nhỏ rất thương yêu Đổng Trác, đáng tiếc chết sớm, chỉ để lại một đứa con trai , chính là Đổng Hoàng.
    Đổng Trác đối với Đổng Hoàng phi thường cưng chiều , giống như con ruột và rất cố gắng tài bồi hắn.
    Lý Nho rất rõ ràng, nếu muốn Đổng Trác càng tín nhiệm, thì tuyệt đối không được đắc tội với Đổng Hoàng . Nhìn thấy thời gian còn sớm, hắn liền hướng diễn võ trường đi tới, Vừa đi hắn vừa nghĩ làm cách nào mà để Đổng Trác càng tín nhiệm hắn.
    Đổng Hoàng năm nay mười tám tuổi , thân cao bảy thước , thân thể cao ngất.
    Nói thật , bộ dạng hắn một chút cũng không giống Đổng Trác , bộ dạng phi thường thanh tú, khuôn mặt như ngọc, luôn mang theo nụ cười vô hại. Nhưng Lý Nho biết, thanh niên tuấn tú này trong lòng hắn một chút cũng không giống như nụ cười vô hại của hắn.
    Tại Lâm Thao, không người nào không biết, Đổng Hoàng chính là nhân vật hoành hoành ngang ngược, cướp đoạt đại cô nương, ăn cơm không trả tiền đều là chuyện rất bình thường.Bọn du côn ở Lâm thao đều là làm việc cho Đổng Hoàng, ỷ vào Đổng Trác đối với hắn sủng ái, ngay cả quan phủ cũng không để vào mắt .
    Đổng Hoàng đang ở diễn võ trương luyện tập quyền cước, mồ hôi đầm đìa, thấy Lý Nho đi vào liền lập tức đi tới chào hỏi: "Tỷ phu, mấy ngày không tới , có việc gì sao?”
    Đổng Viện cùng với Đổng Hoàng vốn cùng một tuổi, bất quá Đổng Viện lớn hơn Đổng Hoàng một tháng .
    Lý Nho ảm đạm cười : “ Có thể có việc gì, còn không phải chuyện này sao? A Tú , nghe nói hai ngày trước ngươi cùng với người ta đánh nhau phải không?”
    A Tú là nhũ danh của Đổng Hoàng, bởi vì còn kém hai tháng mới tròn mười tám cho nên chưa có tên tự. A Tú tên này giống như tên của nữ hài tử, lại hoàn toàn hợp với tướng mạo của Đổng Hoàng, mười mấy năm được kêu nên Đổng Hoàng cũng đã thành thói quen.
    “ Chuyện nhỏ , bất quá chỉ là mấy tên gia hoả không ưa nhìn mà thôi.”Đổng Hoàng tiếp chén nước từ trong tay gia phó , uống một hơi cạn sạch , không thèm để ý nói .
    “ Chuyện nhỏ? Người ta đã bẩm báo với quan phủ!”
    “ Quan phủ thì sao? Tại Lâm Thao, lời nói thúc thúc của ta còn lợi hại gấp mấy lần quan phủ, không nói chuyện này nữa, huynh hôm nay sao có rảnh mà đến tìm ta?”
    Lý Nho đến chiêc ghế đá ngồi xuống cười nói:” Đương nhiên là đến để truyền tin.”
    “ Truyền tin?”
    “ Triều đình truyền đến tin tức, Nhạc phụ chuẩn bị thăng chức!”
    “ Thăng chức?” Tròng mắt Đổng Hoàng vừa chuyển , “ Là chức quan gì?”
    “ Thái thú Hà đông, phỏng chừng thánh chỉ sắp đến rồi.”
    Đổng Hoàng nghe vậy mừng rỡ, nắm tay hung hăng vung lên, “ Hà Đông? Đây chính là địa phương tốt , Thúc thúc làm thái thú Hà Đông, chúng ta không phải là đều chuyển đến Hà Đông sao?”
    “ Đúng vậy!”Lý Nho gật gật đầu, “ Lúc trước cùng nói chuyện với Nhạc Phụ , nghe ý tứ của Người là muốn ngươi đi lịch lãm một chuyến. A Tú , nhạc phụ đối với ngươi phi thường coi trọng , nói không chừng , gia nghiệp tương lai sẽ là của ngươi.”
    “ Sao được, sao được!” Hai tròng mắt của Đổng Hoàng di chuyển cười nói :” Thúc thúc đang ở độ tráng niên, khẳng định tương lai có thể còn thăng chức . Ta hận không thể sớm vì thúc thúc làm việc, về phần gia nghiệp này, với ta cũng không liên quan gì, mà thúc thúc còn có trưởng tử , nếu không cũng còn có hai vị tỷ phu nữa.”
    Lý Nho cười nói : “ Ta cùng với tỷ phu chung quy vẫn là người ngoài, A Tú nói đùa rồi!” Đồng thời trong lòng lại suy nghĩ: "Nghe Viện nhi nói , nàng còn có một đệ đệ , nhũ danh là A Sửu, nghe nói A Sửu cũng không được nhạc phụ thích, nhạc mẫu cũng như vậy , tuy rằng lão thái thái đối với A Sửu rất sủng ái, nhưng dù sao cũng đã già, ngày sau lão thái thái trăm tuổi, A Sửu sẽ….Viện nhi tuy rằng nhờ ta chiếu cố A Sửu , nhưng ta lại chưa chưa từng thấy qua người này.” Nếu không phải Đổng Hoàng nhắc tới , Lý Nho thậm chí đã quên lời dặn của Đổng Viện.
    Hắn không khỏi do dự , tương lai nếu đứa con Đổng Trác nắm quyền , thì hắn tự nhiên trung thành với người ấy, mà nếu gia nghiệp Đổng Trác chưa chắc đã giao cho đứa con là A Sửu, Đổng Hoàng nói lời này là muốn thử hắn , là Lý Nho muốn phụ tá ai? Phụ tá cái A Sửu kia ư” Vậy tiền đồ quả thật có chút mịt mờ a.
     
    Chỉnh sửa cuối: 17/2/11
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)