3 năm cho một giấc mơ!

Thảo luận trong 'Luận đàm thất' bắt đầu bởi Truy Mộng, 28/10/11.

  1. Truy Mộng

    Truy Mộng Thành viên kích hoạt

    Được thích:
    194
    Tác giả: Nguyễn Tuấn Huy
    .


    Đó thật sự là một giấc mơ, một khát khao đến rất tự nhiên, mà tôi đoán chắc nó không chỉ tồn tại trong cá nhân mình mà còn tồn tại ở trong rất rất nhiều người Việt Nam. Giấc mơ về những sản phẩm của người Việt. Giấc mơ về những thứ tưởng chừng như người Việt không thể làm nổi. Nó như một thách thức, một khát khao chờ ta chinh phục. Và khi bước vào, ta đi tới chỉ bằng duy nhất một thứ: Niềm Tin.

    Hạnh phúc là một quá trình, không phải đích đến. Chưa bao giờ tôi cảm nhận được điều đó rõ như ba năm vừa qua, ba năm của những niềm vui và nỗi buồn đáng nhớ.

    [​IMG]
    Nhóm phát triển game 7554 (Nguồn: Website game 7554)

    Niềm Vui

    Là lúc nhìn thấy sản phẩm của mình ngày càng tiến bộ, tiến bộ đến mức vượt qua cả tưởng tượng của mình. Thú thực, lúc bắt đầu 7554, tôi chỉ mơ đến một ngày thấy cảnh có người chạy chạy, tiếng súng nổ đì đùng, nhân vật chính giơ súng lên bắn chết quân địch. Thế là mừng. Không dám nghĩ đến cutscene, không dám nghĩ đến những cảnh ôtô, xe tăng chạy rầm rầm, máy bay lượn đầy trời như bây giờ được.

    Niềm vui, là lúc nhận được những lời khích lệ và động viên từ cộng đồng. Cảm xúc thật hạnh phúc. Biết việc mình làm, ít nhất đã có ý nghĩa với nhiều người.

    Niềm vui, là lúc đọc được comment của một người xa lạ trên một diễn đàn xa lạ, người đó nói rằng, bạn ấy đã chực bật khóc vì xúc động khi nhìn thấy trailer của game. Không biết nói gì, chỉ biết trong lòng tràn ngập một cảm xúc rất lạ.

    Niềm vui, là khi gặp được những người cùng đam mê, được trao đổi và cùng nhau "chém gió" hàng ngày. Cùng mơ đến những giấc mơ xa xôi. Lắng nghe và ngắm nhìn họ làm việc là đủ để thấy mình tràn đầy sức sống để bước tiếp.

    Niềm vui, là những kỷ niệm, những chuyến đi cùng anh em trong studio, những trận say nhớ đời, và những cung đường đầy bụi bặm. Nhớ nụ cười rạng rỡ của từng người trên đường, và nhớ những phút trầm lặng suy tư bên nghĩa trang các anh hùng liệt sỹ.

    Niềm vui, là khi gặp được những người chia sẻ, giúp đỡ và cổ vũ con đường mình chọn.

    Niềm vui, rất nhiều và kể ra sẽ không hết. Chắc sẽ đủ để tôi dùng dần vào những dịp hồi tưởng trong suốt cuộc đời sau này.

    [​IMG]
    Nhóm phát triển game 7554 (Nguồn: Website game 7554)

    Và Nỗi Buồn...

    Buồn khi có người bảo mình điên, “Đầy thằng giỏi hơn, nhiều tiền hơn mày, không làm nổi, sao mày nghĩ mày có thể?” Ừ, mình biết mình không phải là một cá nhân kiệt xuất, không nhiều tiền đến mức có thể đốt đi mà không suy nghĩ. Nhưng nếu không ai làm, ai cũng chờ, thì chờ đến bao giờ ? Buồn một chút thôi, nhưng mỗi lần nhớ lại, nó như một động lực. Để không cho phép mình lùi bước.

    Buồn, khi có nhà báo gọi những người trẻ yêu nước ở đây là những kẻ lợi dụng lịch sử để kinh doanh. Biết là làm báo có khi người ta phải viết không như mình nghĩ, nhưng...? Xúc phạm cá nhân mình thôi thì không sao, vu khống cả một tập thể ở đây khiến mình giận sôi người. Đành chấp nhận... Sống trên đời là phải làm quen với những điều đó.

    Buồn, khi xã hội và truyền thông thiên kiến với game. Tại sao người ta lại có thể đánh đồng mọi thứ với nhau một cách dễ dàng như vậy nhỉ? Người ta không đổ cho điện ảnh mọi tội lỗi của con người, chỉ vì tồn tại những bộ phim vớ vẩn; không đổ lỗi cho sách báo, vì không phải quyển sách nào cũng hay ho. Vậy sao game lại phải chịu một bất công lớn đến như vậy? Để rồi mọi tờ báo đều rụt rè, mọi kênh truyền thông đều sợ hãi. Muốn làm một việc tốt, cũng khó đến vậy sao?

    Buồn, khi nhiều người đòi có nhiều sản phẩm Việt Nam, để người Việt dùng, để không bị nước ngoài lấn lướt, nhưng lại ngoảnh mặt với những gì người Việt Nam làm. Không một chính sách, không một hỗ trợ. Thay vào đó là sự nghi ngờ, và bàng quan một cách vô trách nhiệm.

    Buồn vì nhiều người trẻ chỉ vì lòng đố kị và hẹp hòi, chỉ chực trông chờ vào những khiếm khuyết để nói những từ ngữ khó nghe. Hình như, với họ, điều quan trọng, là không được ai hơn mình? Họ sung sướng khi được dìm ai đó xuống? Chưa hề thử, nhưng so sánh ngay 7554 với rác. Giận, nhưng cũng không muốn đôi co.

    Buồn, vì có những lúc tưởng chừng không thể vượt qua nổi khó khăn, cảm giác bất lực, và cả sợ hãi...

    Buồn, cũng còn rất nhiều điều nữa, không nhớ hết. Bởi sẽ không bao giờ ta dùng nỗi buồn để hồi tưởng mà ta cần bước tiếp. Nên ta rất chóng quên đi.

    Tôi biết mình phải trả giá rất đắt cho cả những niềm vui và nỗi buồn, và cái giá phải trả có thể còn chưa dừng lại. Nhưng nếu cho tôi được làm lại từ đầu một lần nữa, tôi vẫn chọn 7554. Vì nó đã cho tôi gặp được rất nhiều người, mà nếu tôi chọn một con đường khác, chắc chắn không bao giờ tôi gặp được họ. Những người đó, vẫn đang gõ những dòng code, chuốt lại những texture cuối cùng cho 7554… ở ngay đây, bên cạnh tôi lúc này. Cảm ơn các bạn đã sát cánh cùng tôi!

    [​IMG]
    Nhóm phát triển game 7554 (Nguồn: Website game 7554)

     
  2. Truy Mộng

    Truy Mộng Thành viên kích hoạt

    Được thích:
    194
    Vẫn còn đó những người yên lặng cho niềm đam mê và cho cái gọi là lòng tự hào dân tộc...
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)