Đô Thị [18+] Phúc Diễm Tiêu Dao - ...... (New: C93)

  1. Diệt Hồng Trần

    Diệt Hồng Trần Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    26/12/12
    Bài viết:
    10,126
    Được thích:
    14,340
    Re: [Đô thị-18+] Phúc Diễm Tiêu Dao - (New: C20)

    Phúc Diễm Tiêu Dao
    Tác giả : ...

    Chương 91: Mang thai

    Dịch : Râu
    Biên: Hoàng Hi Bình
    Nguồn : kiemgioi.com










    "Diệp Hi, chậm, chậm lại!"

    Bỗng nhiên, thanh âm mỹ phụ lại khiến Trình Mẫn như rớt vào hầm băng!

    "Diệp Hi?"

    Nàng trong lòng nhảy dựng vang lên, Diệp Long, Diệp Hi, Diệp Long, Diệp Hi...

    Đến tột cùng, bọn họ có quan hệ gì?

    Trình Mẫn lúc này thật sự sợ hãi!

    Mà ở trong phòng cuộc vật lộn tựa hồ đang tiến hành đến giai đoạn kịch liệt nhất, từng đợt nước rút như bài sơn đảo hải(cực mạnh) kịch liệt va chạm khiến cho Trình Mẫn cảm thấy từng đợt kịch liệt, thậm chí mấy tia đỏ ửng đều đã hiện rõ trên gương mặt nàng.

    Rời đi, rời đi nơi này! Rời xa tiểu tử kia!

    Trực giác nói cho nàng biết, nếu như lúc này không rời đi thì..., như vậy sau này mình thậm chí nhất định sẽ sinh ra thay đổi nghiêng trời lệch đất. Nhưng Trình Mẫn lại phát giác hai chân của mình hình như đã cắm vào đất, làm sao cũng không thể di động nửa bước. Nghe trong phòng truyền đến từng trận thân thể va chạm, cùng với âm thanh nữ nhân phóng đãng rên rỉ, còn có tiếng tiểu nam hài thở dốc dồn dập, trái tim Trình Mẫn đã nhảy lên dữ dội!

    "Bang bang, bang bang!"

    Trái tim giống như nai con đi lạc, nhảy loạn liên hồi.

    Nhưng ánh mắt Trình Mẫn lại gắt gao xuyên thấu qua khe cửa, nhìn động tác của cậu nhóc, tựa hồ muốn từ trên người hắn nhìn ra đầu mối gì.



    Nhưng càng xem Trình Mẫn càng thấy càng giống, hắn giống như bản thu nhỏ của nam nhân kia đang hiện lên ngay trước mắt nàng. Đủ loại chuyện cũ xa xưa tựa như là chiếu phim đang phát hình trong đầu óc nàng.

    "Hô —— "

    "Từ a di, cháu yêu dì, yêu thân thể của dì, yêu bầu vú đầy đặn, yêu cái rốn, yêu bắp đùi cùng bắp chân của dì, còn có cái mông cùng âm đạo ôn nhu của dì, cháu thích cùng dì giao hợp, cháu... cháu muốn vĩnh viễn chiếm đoạt dì..."

    Từ Lâm bị đâm được dâm khiếu(rên dâm) vô cùng: "A... A... Tiểu Hi... Dì... A... Ân... cháu đâm dì thật sảng a... Ân... Đâm đi... Đâm nát âm hộ của dì... Ai... Hừm... Thật là đã... Thật thoải mái... A... Tiểu tử thối... Ân... Ân... Diệp Hi hỗn đản...... Dì hận cháu... To như thế ... Ân... Ân... Nhanh một chút... "

    Diệp Hi tựa như nhận được sự khuyến khích, lần sau nhanh hơn lần trước, mỗi lần cũng đỉnh đến hoa tâm mỹ phụ. Người vợ xinh đẹp bị đút đến thở dồn dập, cái mông theo mỗi lần Diệp Hi đút vào đều ra sức vểnh lên nghênh hợp, hai tay như bạch tuộc quấn lấy cổ hắn.
    "Á... Diệp Hi... Ân... Ân... của cháu thật to... Ân... Hảo chặt chẽ... Ngô... Ngô... Khe lồn bị làm ... Tê dại... Thật ngứa... Ân... Ân... Tiểu tử khốn kiếp…A…Dì…Bị cháu …Ân …Hại chết rồi…"

    Từ Lâm bị đâm đến thiên địa nghịch chuyển, hồn phách đã sớm bay đến cửu trọng thiên, trong miệng không ngừng phát ra âm thanh dâm đãng, trút bỏ hoàn toàn sự mâu thuẫn áy náy ban đầu.

    Đợi đến hết thảy trở về thời điểm bình tĩnh, trong phòng chỉ còn truyền đến tiếng thở dốc dồn dập của hai người.

    Nhưng ở phía ngoài Trình Mẫn lúc này đã kinh hồn táng đảm. Bởi vì nàng nghĩ tới một vấn đề vô cùng đáng sợ —— tiểu nam hài tên là Diệp Hi, không chừng là tôn tử của Diệp Long?

    Nếu quả thật đúng là như vậy, như vậy con gái của mình...

    Oanh!

    Trình Mẫn chỉ cảm thấy não của mình như bị điện giựt, nữ nhi của mình, còn chưa tới 15 tuổi, dĩ nhiên lại là cô cô của tiểu nam hài này?
    Trời ạ!

    Không khí trong phòng lúc này đã dần trở lại bình thường, cảm giác đau khổ vừa bị mỹ phụ vứt đi tựa như xiềng xích quay trở lại, làm cho Từ Lâm cảm thấy vừa yêu vừa hận. Cố nén cảm giác tê dại sưng đau giữa hai chân, Từ Lâm lặng yên cắn răng, sửa sang lại áo quần của mình, dùng khăn giấy lau khô sạch sẽ hạ thân, nhưng lại cảm thấy, trong văn phòng tràn đầy mùi hương thập phần dâm mỹ!

    "Cháu —— "

    Diệp Hi mặc quần xong, nhưng vừa định nói lại bị nàng ngăn cản: "Chuyện giữa chúng ta... Hy vọng cháu đừng nên tiết lộ ra ngoài!"

    Cho dù Từ Lâm nàng ngụy trang lạnh lùng như thế nào đi nữa, nhưng thân thể của nàng vẫn lạnh run như cũ! Hơn nữa thanh âm mang theo vài phần run rẩy.

    "Bọn họ —— "

    Lúc này ở ngoài cửa Trình Mẫn lại che miệng của mình, hai mắt mở thật to, nàng không rõ, tại sao vị mỹ phụ thành thục gợi cảm như này, lại cùng cậu nhóc kia làm loại này chuyện xằng quấy như vậy chứ?

    Bất quá bây giờ không phải là thời điểm nghĩ đến vấn đề này. Nàng nhìn thấy hai người bên trong chuẩn bị đi ra ngoài, lập tức xoay người bỏ đi!

    Chính nàng cũng không biết tại sao phải chạy trốn, nhưng nàng lại không muốn bị Diệp Hi thấy.

    Bởi vì, nàng đang sợ!

    Bất quá, thời điểm khi nàng chạy tới góc thang lầu âm u, lại đột ngột ngừng lại.

    "Ta đây là... Chuyện gì a!"

    Nàng bỗng nhiên cả kinh, hình như thật sự mình rất sợ nhìn thấy cậu nhóc ấy? Hay là nói, mình sợ nhìn thấy Diệp Hi?

    Hô hấp, vẫn vội vã gấp rút như vậy, mọi động tác của cậu nhóc cùng thục nữ mới vừa nãy, đều quay vòng trở về trong đầu nàng.

    "Dì đi... đi ra ngoài!"

    Từ Lâm cắn môi dưới, dáng người gợi cảm đưa lưng về phía phía sau tên nhóc vừa mới giày xéo nàng, cố nén nước mắt, loại cảm giác khuất nhục này thật làm cho nàng cảm nhận không đất dung thân!

    Mình thân làm vợ làm mẹ, nữ nhi là đồng học của Diệp Hi, nhưng mình lại cùng hắn làm ra hành vi nhân thần cộng phẫn vô sỉ này!
    Nàng mang giày cao gót, chạy chậm trên hành lang, phát ra âm thanh "bộp bộp".

    "Ô ô —— "

    Đi tới một chỗ không người, nước mắt của nàng, rốt cục vẫn không nhịn được tuôn rơi lã chã!

    Từ Lâm nhớ lại mới vừa rồi đôi kiều nhũ bị tiểu tử kia tận tình vân vê, xoa nắn.

    Cảm thấy thẹn, khuất nhục, lén lút, mỗi loại áp lực, cơ hồ ép tới nàng không thở nổi!

    "Cô —— "

    Nhưng Từ Lâm lại bỗng nhiên ngây ngẩn cả người! Bởi vì, khi nàng ngẩng đầu lên, thế nhưng lại phát hiện, ở cách đó không xa, có một thục phụ hộ sĩ đang nhìn mình!

    Không nói đến Từ Lâm cùng Trình Mẫn, hiện tại, hiệu trưởng của Diệp Hi, mối tình đầu của cha hắn —— Lâm Vãn Tình lúc này lại ngồi trên mặt giường lớn, ánh mắt ngây ngốc nhìn giấy chuẩn đoán thai!

    Chỉ xét nghiệm một lần, cũng đã có kết quả!

    Mặc dù, giấy chuẩn đoán thai không nhất định chính xác, nhưng xác suất trúng cũng đạt tới hơn 90% trở lên!

    Trời, mình thật... có thai?

    "Sao, làm sao có thể!"

    Lâm Vãn Tình đem tờ giấy chuẩn đoán thai ném tới góc tường, bỗng nhiên thoáng cái nhào tới trên mặt giường lớn! Nàng muốn khóc, nhưng khóe mắt lại không hề có một tia nước mắt nào cả!

    Mình... thế mà lại mang thai với tiểu tử kia? Lại là con trai của mối tình đầu!

    Ầm! Tình huống nghiệt ngã trớ trêu khiến nàng cảm thấy thế giới đã trở thành một mảnh xám xịt!

    Nhẹ nhàng mà vuốt ve bụng của mình, nơi đó vẫn bằng phẳng như cũ. Nhưng Lâm Vãn Tình lại biết, trong bụng của mình, cũng đã dựng dục một tánh mạng nho nhỏ!

    "Ta không nên! Không nên!"

    Nàng bỗng nhiên như muốn nổi điên định đánh vào bụng của mình!

    Rốt cục, nước mắt, đã ươn ướt khóe mắt của nàng.

    "Có muốn... bỏ đứa bé này?"

    Một ý niệm chợt lóe lên trong đầu Lâm Vãn Tình.

    "Đứa bé này có vô tội hay không?"

    Lâm Vãn Tình cười khổ hỏi mình, nhưng chính nàng lại cũng không biết đáp án.

     
  2. anhtuanngoc

    anhtuanngoc Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    8/8/14
    Bài viết:
    19
    Được thích:
    11
    Phúc Diễm Tiêu Dao
    Tác giả : ...

    Chương 92: Hộ sĩ xinh đẹp

    Dịch : Râu
    Biên: Hoàng Hi Bình
    Nguồn : kiemgioi.com



    "Hỗn đản!"

    Nữ hiệu trưởng thành thục xinh đẹp, lại bỗng nhiên cầm gối lên, dùng sức ném vào tường! Nhưng chỉ như vậy không thể đủ để nàng phát tiết lửa giận trong nội tâm!

    Nàng rất muốn nói với chính mình, giấy chuẩn đoán thai là sai lầm! Chẳng qua nàng không có dũng khí đi bệnh viện kiểm tra. Bởi vì, nàng đang sợ! Nàng không dám đối mặt!

    Đúng vậy, nữ hiệu trưởng lãnh diễm, cũng sẽ có một ngày sợ hãi! Nàng thật sự sợ việc mình thật sự mang bầu với con trai của mối tình đầu, —— vừa nghĩ tới hậu quả, thân thể Lâm Vãn Tình liền kìm không được run lẩy bẩy! Nhưng áp lực như vậy khiến nàng cảm thấy mơ màng, loại lén lút kích thích kia, lại thêm việc người vợ vụng trộm làm cho nàng có chút mê luyến!

    "Thối lắm! Trong đầu của ta rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì!"

    Nàng xoa xoa huyệt Thái Dương, nhưng một trái tim cũng đang đập bịch bịch. "Rốt cuộc... Làm sao bây giờ?"

    Nàng chưa từng có cảm giác bất lực như lúc này. Trong lòng đắng cay lại không thể nói ra hết, muốn tìm một người ấm áp hoài bão lại tự biết đây là điều xa xỉ!

    Nhân sinh có quá nhiều bất đắc dĩ!

    Bắt đầu từ hơn mười mấy năm trước, trong mắt nàng, mỗi người phảng phất đều đeo 1 chiếc mặt nạ, dối trá, nịnh nọt! Những thứ này từ lúc nàng mới chỉ là một cô bé chưa đầy hai mươi tuổi đã hiểu rất rõ ràng, thật làm người ta chán ghét!

    Có đôi khi, nàng thậm chí rất chán ghét thế giới này, tại sao người với người không thể nhiều thêm điểm tín nhiệm, nhiều thêm điểm chân thành ?

    Nàng không rõ! Ở xã hội này, tại sao tiền lại có sức hấp dẫn lớn đến như vậy? Có người dùng tiền để che giấu tội lỗi, có người dùng tiền để uy hiếp người khác, có người dùng tiền...

    Vì tiền, rất nhiều người cả mạng cũng không để ý, vì tiền, có người "Đại nghĩa diệt thân", vì tiền có người không chừa thủ đoạn nào...
    Tương lai là cái gì? Nàng đã không còn chút hy vọng, dưới loại tình huống này trong thế giới, nàng nhìn thấu mỗi người! Cái gì thân tình, cái gì hữu tình, đây chỉ là những thứ mà tội phạm dùng làm lý do trốn tránh!

    U buồn ùn ùn kéo tới. Mây đen ùn áp thúc dục trong vô thanh vô tức, dùng trong lòng ẩn chứa một loại tình cảm bị đè nén loại. Ngày yên lặng trước cơn bão táp, yên lặng đến đáng sợ, yên lặng dọa người, yên lặng đến mức phải nín hơi.

    Hết thảy cũng phảng phất sự ức chế trên trời đất, trời cùng núi cùng nước thành một cái thẳng tắp, đáng sợ, thật đáng buồn, đáng tiếc.
    Đây hết thảy không cách nào giãy dụa, lại không có cách nào quên lãng, chỉ còn lại có mịt mỡ bùng nổ, trong lòng phiền muộn, lo âu. Hơi thở không tiếng động tĩnh lặng trôi trong không khí.

    Đối mặt với hết thảy, không cách nào trốn tránh, lại không có phương pháp đối mặt, thật là bất đắc dĩ a!

    Giả sử không cần đi gặp ai, cũng không cần đi đối mặt, có phải hay không là một loại hạnh phúc, một loại hạnh phúc ban đêm nằm mơ còn có thể cười trộm?

    Nhưng là, bất đắc dĩ thủy chung vẫn là bất đắc dĩ, cái loại là "Thần mã cũng là mây bay" cái gọi là "Không câu chấp"(không để ý điều vặt vãnh) chẳng qua là đang giả vờ giả vịt mà thôi! Cái thế giới này, chuyện bất đắc dĩ mà thống khổ, nhiều lắm!

    Giống như gió nổi mây phun, mặt trời thế chỗ mặt trăng.

    "Lâm Vãn Tình a Lâm Vãn Tình, mi cũng sẽ có ngày như hôm nay!"

    Một bàn tay nhẹ nhàng mà bao trùm trên cặp vú cao cao sừng sững mềm mại trước ngực của mình, lúc này mỹ phụ hiệu trưởng lại nằm ngửa ở trên mặt giường lớn ngẩng đầu nhìn trần nhà, nhưng trong lòng cái gì cũng không nghĩ ra, cái gì vậy...

    Bỗng nhiên, mỹ phụ gợi cảm thành thục nhấc người từ trên mặt giường lớn đứng lên! Chỉ có áo ngực trói buộc mỹ nhũ kịch liệt lắc lư!
    Mặc vào y phục quần jean cùng áo sơ mi bình thường nàng rất ít mặc, nàng xỏ giầy xong liền đi ra đường .

    Đang lúc nàng chen giữa dòng người hối hả, nàng thấy được mọi người vội vã ngược xuôi, tiếng bước chân nện xuống mặt đường trong lúc vô tình dường như bện thành một "Giai điệu" vừa trầm trọng lại vô tình làm nàng kìm lòng không đặng sa vào trong đó!

    Thiên hạ rộn ràng, đều vì lợi mà đến; thiên hạ nhốn nháo, đều vì lợi mà hướng!

    Đột nhiên, gió thổi qua bên tai nàng, nàng vừa mãnh liệt quay đầu lại, sợ ngây người, nàng quả thực không thể tin vào mắt mình— thấy được mỗi bóng lưng cũng hơi chua xót, ngay cả trời cũng "Phụ họa" nhuộm thành màu xám tro, ảm đạm tang thương! Vì vậy, nàng không thể không trầm trọng cúi đầu...

    Nhưng là!

    Vào lúc này, bỗng nhiên lại có một cái tay vỗ lênbả vai nàng!

    Lâm Vãn Tình quay đầu lại, lúc nhìn thấy người này, lại ngây dại!

    "Là... em?"

    Nàng cả người run lên, trong hai mắt tràn đầy một loại tình cảm hết sức phức tạp.

    Lại nói ở thành phố Hoa Hải tại đệ nhất bệnh viện nhân dân trong văn viện trưởng, Diệp Hi có chút tự nhủ nói: "Cảm giác như ta thật sự đã thay đổi!"

    "Đến mức ngay cả ta cũng không biết chính mình."

    Đây hết thảy, đến tột cùng là tốt hay xấu?

    Nhún vai, đối với lần này Diệp Hi căn bản không quan tâm. Bởi vì, hắn chỉ muốn tùy tâm sở dục(tuỳ thích) mà sống, như vậy mới tự do nhất. Hắn không hy vọng có ai quản thúc mình, người nào cũng không thể !

    "Người đâu? Đi đâu rồi không biết?"

    Diệp Hi đi ra khỏi phòng làm việc, nhưng lại không biết đi đâu tìm người. Nữ đồng học Trần Nhã Đình vừa mới rời đi, còn có mẹ của nàng Từ Lâm, cũng không biết đi đến địa phương nào rồi! Còn viện trưởng kia, Diệp Hi còn chuẩn bị cùng hắn nói chuyện một chút!
    Bệnh của Trần Nhã Đình cũng không biết như thế nào.

    Ở khúc quanh cầu thang, lúc này Từ Lâm nhìn mỹ phụ hộ sĩ vẻ mặt luống cuống, trong lòng nổi lên một loại cảm giác hoảng hốt.
    "Tôi có chút chuyện, đi trước!"

    Đang suy nghĩ lung tung, Trình Mẫn bỗng nhiên lướt qua phòng làm việc mà Diệp Hi vụng trộm với Từ Lâm, trong nội tâm nàng cảm thấy không dám đối mặt.

    Không phải không dám đối mặt Từ Lâm, mà là không dám đối mặt chuyện có liên quan đến Diệp Hi.

    "Cô đã... thấy được?"

    Từ Lâm sắc mặt một mảnh tái nhợt!

    "Không có, không có!"

    Trình Mẫn thân thể nhẹ nhàng run rẩy, nhưng lại không thừa nhận.

    Tuy vậy Từ Lâm đã thấy được thân thể nàng run rẩy.

    "Lộp cộp!"

    Giầy đạp trên mặt đất phát ra thanh âm, khiến cho Từ Lâm giật mình! Nhưng nàng lại bỗng nhiên phát giác bên hông của mình có thêm một cánh tay!

    "A di, sao dì lại chạy đến chỗ này?"

    Không biết từ lúc nào xuất hiện tiểu nam hài Diệp Hi từ phía sau mở ra đôi tay ôm thật chặc bờ eo của nàng!

    Nho nhỏ Chính Thái, thân cao chẳng qua là miễn cưỡng tới cằm Từ Lâm, vẫn thấp hơn nàng một cái đầu. Nhưng dù chiều cao khác biệt, Diệp Hi lại ôm nàng thật chặc, đem thân thể mềm mại áp trên người của mình.

    "Mau buông tay, sẽ bị người khác nhìn thấy đó!"

    Từ Lâm vội vàng muốn vùng thoát khỏi tay Diệp Hi, nhưng lại không dám nói quá lớn!

    "Không có người tới!"

    Diệp Hi không sợ trời không sợ đất. Ôm mỹ phụ cao gầy, toàn thân hắn cũng cảm thấy tê dại. Cái loại cảm giác đẫy đà co dãn, còn có tràn đầy hấp dẫn, cho dù vừa mới phát tiết nhưng hắn lại cảm thấy mình còn lâu mới thấy đủ!

    "A!"

    Bỗng nhiên, Từ Lâm phát ra một tiếng thét kinh hãi, thì ra trước ngực mình lại có chút tê tê dại dại, bị tiểu nam hài này ôm trong tay! "Cháu... cháu làm gì vậy! Mau buông tay!"

    Lúc này trên mặt Từ Lâm hiện lên một đám mây hồng. Hơn nữa hô hấp của nàng cũng thập phần dồn dập, kiều nhũ cho dù bị cầm ở trong tay hắn cũng nhấp nhô!

    Thật to, thật co dãn! Cho dù cách y phục cùng áo ngực, Diệp Hi lại như cũ cảm giác được xúc cảm này hết sức kinh người, điều này làm cho hai tay của hắn không khỏi nhẹ nhàng xoa nắn. Mười ngón tay bắt đầu đè ép kiều nhũ, xoa nắn!

    "Hảo a di, dì cho cháu thêm lần nữa đi!"

    Diệp Hi để cho tiểu huynh đệ khẽ ma sát bờ mông ngọc của mỹ phụ, hai tay càng thêm dùng sức xoa nắn!

    "Diệp Hi!"

    Từ Lâm có chút đê mê cắn môi dưới, nhưng lại nghĩ tới nữ hộ sĩ, nàng lập tức nói: "Chúng ta... Mới vừa ở trong phòng làm việc, có khả năng bị nhìn thấy!"

    "A!"

    Diệp Hi hơi sửng sờ, hai tay bóp vú khẽ buông lỏng, Từ Lâm theo tránh thoát khỏi ngực hắn, hắn mới hỏi: "Làm sao dì biết?"

    "Dì vừa nhìn thấy một hộ sĩ ở chỗ này, hơn nữa ánh mắt của cô ta thật kỳ quái!"

    Từ Lâm bỗng nhiên có một loại cảm giác hoảng sợ, mình cùng đồng học của nữ nhi làm ra chuyện xằng bậy bị phát hiện, thì làm sao nàng sống nổi chứ? Suy nghĩ này làm nàng hoảng loạn, nước mắt đã trực trào ra.

    “Diệp Hi, nếu... như … Ngô”

    Từ Lâm nghẹn ngào định nói gì đó liền bị bàn tay ấn cổ nàng xuống, ngay lập tức bị một đôi môi hung hăng hôn xâm chiếm bờ môi ngọt ngào của nàng, chiếc lưỡi tiểu nam hài lập tức xâm nhập qua hàm răng ngọc rồi đoạt lấy chiếc lưỡi đinh hương của nàng. Hành động mạnh mẽ của Diệp Hi như giúp tâm hồn đang hỗn loạn của mỹ phụ từ từ bình ổn, dần dà nàng cũng chủ động đáp trả lại nụ hôn của hắn, hai tay quàng chặt lấy cổ tiểu nam hài. Nụ hôn kéo dài đến tận khi nàng cảm thấy hít thở không thông thì Diệp Hi mới chịu buông ra. Lúc này mỹ phụ đã mị nhãn như tơ, ánh mắt ngập nước thật vô cùng đáng yêu, khiến cho mọi nam nhân đều muốn tiến đến che chở.

    "A di, đừng lo lắng, cháu đi xem một chút?"

    Diệp Hi cười cười an ủi nàng mới quay người rời đi.

    Lại nói y tá trưởng Trình Mẫn vội vã rời đi, bước chân dồn dập đi về phía lầu dưới.

    Nàng không biết tại sao mình muốn chạy trốn, nhưng lúc này lòng của nàng vô cùng rối bời.

    Diệp Long! Một nam nhân mình từng yêu, là cha của con gái mình, ra đi hơn mười năm giờ lại đến tìm mình! Điểm chết người chính là, nàng lại gặp được cháu trai của Diệp Long!

    Đây là một loại châm chọc sao?

    Vội vã trở lại phòng làm việc của mình, Trình Mẫn dựa lưng vào cửa phòng dồn dập thở hổn hển. Nhưng trong đầu lại hiện lên tình cảnh tiểu chính thái cùng mỹ thục phụ triền miên!

    Tiếng va chạm, tiếng rên rỉ, còn có một đống tư thế, kích thích cực mạnh trái tim Trình Mẫn nhiều năm qua đã không có xao động.

    "Không được! Không thể nghĩ!"

    Tại sao mình muốn sợ hắn? Chẳng lẽ chỉ là bởi vì hắn rất có thể là tôn tử của người nam nhân kia?

    Bất quá, nếu thật là như vậy, con gái của mình, còn nhỏ tuổi hơn cả hắn nữa, cũng là cô tỷ của Diệp Hi sao?

    Trời ạ, quan hệ loạn như vậy thật sự khiến cho Trình Mẫn trong khoảng thời gian ngắn không cách nào thích ứng!

    Đang trong thời điểm mỹ phụ này tự vuốt ve ngực mình, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa!

    "Y tá trưởng Trình có ở đây không?"

    Cái thanh âm kia mình mới vừa nghe được, thế mà lại vang lên ở ngoài cửa!

    Oanh!

    "Là hắn!"

    Trình Mẫn trong lòng căng thẳng, nhũ phong kịch liệt run rẩy, vú càng thêm mãnh liệt lắc lư dựng đứng! Sao hắn lại quay lại!

    "Y tá trưởng?"

    Diệp Hi vẫn gõ cửa, nhưng Trình Mẫn cũng không dám mở. Bởi vì, nàng thật sự không muốn gặp Diệp Hi! Thật không muốn!
    Nhưng là —— "Viện trưởng bảo cháu tới tìm dì mà!"

    Thanh âm Diệp Hi lần nữa truyền tới.

    "Tại sao mình lại sợ nhìn thấy hắn?"

    Bên ngoài chẳng qua chỉ là một tiểu nam hài hơn mười tuổi thôi mà!

    Nàng hít sâu, bàn tay vỗ vỗ mỹ nhũ to tròn mềm mại, xoay người ra phía cửa.
     
    Last edited by a moderator: 29/8/14
  3. anhtuanngoc

    anhtuanngoc Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    8/8/14
    Bài viết:
    19
    Được thích:
    11
    Phúc Diễm Tiêu Dao
    Tác giả : ...

    Chương 93: Tình nhân

    Dịch : Râu
    Biên: Hoàng Hi Bình
    Nguồn : kiemgioi.com



    "Ách..."
    Ngoài cửa Diệp Hi vừa định gõ cửa, nhưng Trình Mẫn cũng đã mở cửa ra! Bất quá lúc này nàng lại khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, so sánh với tiểu nam hài cao hơn nàng, nàng lại ra dáng cao cao tại thượng: "Có chuyện gì không?"
    Cho dù nàng có thể ngụy trang lạnh như băng, nhưng trong tâm vẫn có một chút bối rối, nàng không hy vọng thông qua cái tên Diệp Hi khiến mình lại phải gặp lại Diệp Long! Cuộc sống cơ khổ mười mấy năm qua, nàng cùng con gái của mình sống nương tựa lẫn nhau đã thành thói quen!
    "Thật ra thì cũng không có gì."
    Diệp Hi lúc này giống như là một tiểu nam hài thập phần xấu hổ gãi gãi ót: "Có mấy vấn đề về chăm sóc bệnh nhân muốn thỉnh giác cô, không biết cô có rảnh hay không?"
    "Không rảnh —— "
    Trình Mẫn cũng không cần suy nghĩ liền cự tuyệt, nhưng Diệp Hi nói dứt lời xong liên đi thẳng vào văn phòng.
    "—— "
    Trình Mẫn cắn môi dưới, đem lời muốn nói nuốt xuống bụng, nhưng khi nhìn tiểu tử không chút cố kỵ lại khiến nàng bỗng nhiên phát giác, mình rất muốn hung hăng cho hắn một bạt tai!
    Hắn chỉ là một thằng nhãi thôi mà! Trình Mẫn tự nói với mình như vậy.
    "À, cháu gọi người là dì Trình, có thể không ạ?"
    Chẳng qua Trình Mẫn cũng không định cho hắn sắc mặt tốt: "Có vấn đề gì cậu cứ hỏi đi, lát nữa tôi còn có việc bận!"
    "À, vậy sao!"
    Diệp Hi gật đầu, nhưng bỗng nhiên lại ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn mỹ phụ, nói: "Dì Trình người nên hiểu? Có một số việc, cho dù thấy được cũng phải nói không nhìn thấy."
    Lúc này Diệp Hi hình như đã thành một người khác.
    "Có ý gì?"
    Trình Mẫn trong lòng nhảy dựng, nàng nghĩ không lẽ mình đã bị phát hiện. Một màn kích tình thật sâu kích thích trái tim đã ngủ yên mười năm nay, thậm chí còn làm cho nàng cảm nhận được nhiều tia đỏ mặt!
    Nhưng —— "Diệp Hi!"
    Trình Mẫn hai mắt trợn tròn, hung hăng nhìn tiểu nam hài này.
    "Ủa? Lạ ghê cơ, sao dì biết tên của cháu?"
    "Đi ra ngoài cho tôi!"
    Trình Mẫn chỉ vào cửa lớn tức giận nói. Bị Diệp Hi nói đến giận tím mặt, hô hấp dồn dập. Một đôi mỹ nhũ được che đậy bởi quần áo hộ sĩ run rẩy lay động, tựa hồ đang ngoắc hắn, tựa hồ gật đầu với hắn.
    "Không biết, dì có muốn thăng chức hay không?"
    Diệp Hi bỗng nhiên cười nói, trên mặt hắn có chút không giống nhãi ranh.
    "Cậu có ý gì?"
    Trình Mẫn trong lòng, bỗng nhiên cả kinh. Diệp Hi mới bao nhiêu tuổi, vậy mà lại biết rõ hắc ám chốn quan trường.
    "Cháu có thể cho dì làm phó viện trưởng, thậm chí là —— viện trưởng cũng có thể!"
    Diệp Hi ngữ khí không sợ hãi không chết không nghỉ!
    Trình Mẫn mồm mở to, kinh ngạc đến xuất thần.
    Chẳng qua ngay sau đó nàng lại cười: "Tên nhóc nhà cậu, cậu cho rằng nơi này là để tiểu hài tử chơi đùa sao? Chẳng lẽ ai làm viện trưởng là chuyện do cậu chỉ định?"
    "Cháu đương nhiên biết!"
    Diệp Hi nhìn mỹ phụ hộ sĩ xinh đẹp, ánh mắt lại rơi vào mỹ nhũ đang loạng choạng nhảy lên. Nhũ phong đầy đặn, lúc này thật để cho Diệp Hi muốn dùng bàn tay của mình nắm lấy, hảo hảo cảm thụ một chút cảm giác có co dãn hay không.
    Giữa hai chân hắn cũng đã xảy ra một chút phản ứng. Rõ ràng nhất chính là phía đũng quần đã dựng lên một căn lều.
    "Vậy cậu nói, cậu làm sao để tôi thăng chức?"
    Trình Mẫn bỗng nhiên thập phần lớn mật ngồi lên bàn công tác, lại đem đôi chân trắng trắng mềm mềm biểu diễn ở trước mắt tiểu nam hài này!
    Thon dài, cân xứng, tuyết trắng, nếu có thể đem khiêng cặp đùi này lên trên bờ vai, tình cảnh chinh phục cở nào mãnh liệt a!
    "Cháu à, tự nhiên có biện pháp của cháu!"
    Diệp Hi "Ực ực " một tiếng, nuốt nuốt nước miếng, nhưng trong lòng đã có một ít cổ tà niệm đang liên tục dục động!
    "Thối lắm!"
    Khi ánh mắt rơi vào lều vải giữa hai chân tiểu nam hài, Trình Mẫn bỗng nhiên thối lắm mắng một ngụm, nhưng không biết tại sao, nàng lại cảm thấy không khí thập phần mập mờ, hơn nữa còn khiến trái tim đập bịch bịch! Nàng cảm thấy, đùa giỡn tiểu nam hài này, thật giống như thập phần có ý tứ!
    "Diệp Hi, tới đây cưng!"
    Bỗng nhiên, ngồi ở trên bàn công tác, mỹ phụ hướng về phía Diệp Hi vẫy vẫy tay, đôi chân đẹp cũng đang nhẹ nhàng tới lui.
    "Làm gì?"
    Nhưng tại sao nữ nhân này bỗng nhiên trở nên kỳ quái như vậy chứ?
    Mặc dù trong lòng rất nghi ngờ, nhưng Diệp Hi vẫn từ trên ghế salon đứng lên. Cái lều giữa hai chân vẫn như cũ cao cao sừng sững!
    Bất quá, ánh mắt của Diệp Hi, lại bị vị mỹ phụ hộ sĩ trước mắt hấp dẫn thật sâu! Bất luận là khí chất hay thân thể của nàng, không nơi nào không đẹp!
    "Ực ực!"
    Diệp Hi lại một lần nuốt nuốt nước miếng, nhưng hắn vẫn không phát giác, giày của mình cũng đã buông lỏng. Khi hắn bước ra một bước, cái chân còn lại bỗng nhiên dẫm phải dây giày!
    "Ôi!"
    Diệp Hi bỗng nhiên mất đi thăng bằng, lại ngã về phía mỹ phụ!
    "A!"
    Trình Mẫn theo bản năng muốn đẩy Diệp Hi ra, nhưng một tay Diệp Hi đang túm y phục của nàng, thân thể của nàng lại bỗng nhiên đứng lên, Diệp Hi lại chụp phải không khí!
    "Rầm bốp!"
    Một tiếng vang lên, Diệp Hi hung hăng gục lên trên bàn công tác!
    "Khanh khách!"
    Nhìn bộ dáng này của Diệp Hi, Trình Mẫn bỗng nhiên cười: "Đau lắm sao?"
    "Có chút chút!"
    Diệp Hi xoay người lại, nhưng lại thấy được mình lại kéo chiếc áo hộ sĩ của nàng ra! Bên trong, là một áo sơ mi tuyết trắng bó sát người. Cặp nhũ phong cao cao sừng sững khiến Diệp Hi cảm nhận được một trận mê muội!
    "To thật!"
    Hắn kìm lòng không đặng thấp giọng nỉ non nói.
    "Cậu —— "
    Nhưng lời của hắn lại để mỹ phụ hộ sĩ Trình Mẫn nghe được! Theo ánh mắt của tiểu nam hài, nàng cúi đầu vừa nhìn, nhất thời cả người run lên! Nhưng thấy chiếc áo hộ sĩ hồng phấn của mình bị kéo ra, những nút áo bị kéo ra nhiều cái, đem da thịt trên người mình lộ liễu ra ngoài!
    "A!"
    Theo bản năng, Trình Mẫn vung tay lên, hung hăng quạt một bạt tai lên mặt hắn! Chẳng lẽ hắn còn không biết, mình từng có với gia gia của hắn từng có một đoạn nghiệt duyên? Có lẽ hắn cũng không biết, con gái của mình, tuổi nhỏ hơn hắn, nhưng lại là cô tỷ của hắn sao?
    "Đau chết!"
    Diệp Hi vuốt mặt của mình, nhìn chế phục hộ sĩ của mỹ phụ trước mắt bị mình vạch mò, nhưng trong lòng lại tăng thêm một cảm giác tà ác. Hơn nữa lúc này là thời điểm cô nam quả nữ chung một phòng!
    Nếu như là trước kia, Diệp Hi tuyệt đối sẽ không có lá gan như vậy. Nhưng kể từ sau khi mình cùng cái vịcục trưởng phu nhân xảy ra quan hệ vụng trộm kia, nếm tư vị thân thể nữ nhân, hắn trở nên càng ngày càng tà ác!
    Có lẽ, tương lai, hắn sẽ hoàn toàn sa đọa sao? Dù sao, mỹ phụ thành thục hấp dẫn, đối với tiểu nam hài như hắn mà nói, là hấp dẫn trí mạng!
     
    Last edited by a moderator: 29/8/14
  4. nhoczuize

    nhoczuize Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    2/9/14
    Bài viết:
    4
    Được thích:
    0
    Phúc Diễm Tiêu Dao
    Tác giả : ...

    Chương 94: Phong vận thị trưởng

    Dịch : Râu
    Biên: Hoàng Hi Bình
    Nguồn : kiemgioi.com




    "Ách..."

    "Cậu—— "
    Trình Mẫn trợn mặt nhìn thằng ranh trước mặt, mình rất muốn lần này hung hăng bợp hắn 1 bát tai! Nàng hai tay kéo quần áo hộ sĩ, che dấu vị trí nhũ phong thập phần lộ liễu trước ngực mình, tức giận nói: "Diệp Hi, cậu cút ra ngoài cho tôi!"
    "Đừng, đừng nóng giận, vừa rồi cháu không cố ý!"
    Lúc này gương mặt Diệp Hi đỏ bừng, thoạt nhìn giống y một tiểu hài tử đang xấu hổ! Chẳng qua, cũng chỉ có mình hắn mới biết, cho dù vừa mới cùng mẹ của đồng học ở trong phòng làm việc phiên vân phúc vũ(hoan lạc) một phen, nhưng lại không đủ để xua tan dục vọng trong thân thể hắn!
    Mà hiện tại, vừa mới thấy được một đôi mỹ nhũ tràn đầy co dãn, tràn đầy sức hấp dẫn lại nhanh chóng khiến cho thân thể của hắn trở nên nóng rực, thậm chí khẽ run rẩy! Hai mắt của hắn hận không được cũng mở thật to, như vậy mới có thể thu xuân sắc của mỹ phụ vô tình này vào trong đáy mắt!
    "Hừ!"
    Chỉnh chang lại quần áo hộ sĩ, Trình Mẫn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm! Nếu bên trong không có mặc áo sơ mi thì..., như vậy không phải là bị tiểu nam hài này nhìn hết trơn sao?
    Lộp bộp! Nghĩ đến đây, gương mặt của Trình Mẫn lại hơi nổi lên một tia đỏ hồng. Nghĩ đến thân phận của mình, cho dù hiện tại nàng đã không còn nghi ngờ, nhưng mình cùng gia gia của hắn vĩnh viễn xoá không sạch. Con gái của mình, bối phận cũng là cô tỷ của hắn
    Chẳng qua là, thật kỳ quái!
    Nhìn thằng nhóc, cho dù hắn còn chưa hoàn toàn trổ mã, nhưng Trình Mẫn thật giống như đã thấy được tương lai hắn trưởng thành! Nhất định sẽ là một nam nhân anh tuấn tiêu sái!
    Giống như... gia gia của hắn.
    Bất quá, hiện tại hắn lại chỉ là một hài tử mà thôi. Thời kỳ trưởng thành, bé trai thập phần ước mơ thân thể nữ nhân, điểm này Trình Mẫn sao lại không biết chứ! Có lẽ do người trong nhà quá bận rộn, cũng không có người giáo dục hắn, cho nên mới để cho tiểu nam hài đi sai đường!
    Không được! Không thể để cho hắn tiếp tục như vậy nữa!
    Vào giờ khắc này, Trình Mẫn trong lòng bỗng nhiên có một loại cảm giác hết sức mãnh liệt! Đó chính là nàng muốn kéo tiểu nam hài ra khỏi vực sâu tội ác!
    Đáng tiếc, ý tưởng của nàng, có thể thực hiện sao? Nếu chẳng những mình không thể kéo hắn về chính đạo, ngược lại mình bị hắn điếm ô, vậy thì liền...
    "Diệp Hi!"
    Vẻ mặt Trình Mẫn trở nên hết sức nghiêm túc, nét ửng đỏ trên mặt vừa mới dâng lên liền tản đi: "Cậu biết mình đã làm gì chưa? Nếu để cho cha mẹ của cậu biết, bọn họ sẽ thương tâm cỡ nào, cậu có biết không?"
    "Ách, vậy là sao."
    Nói đến cha mẹ của mình, Diệp Hi bỗng nhiên nhẹ nhàng nghiêng nghiêng đầu, thấp giọng nói: "Bọn họ cũng không có thời gian quản cháu, cháu học xấu cũng không có ai quản —— ân?"
    Diệp Hi nói tới đây liền dừng lại!
    Bởi vì, hắn chỉ cảm thấy trước mắt mình tối sầm, một thân hình xinh đẹp đi tới trước mắt của mình, không để mình kịp phản ứng lại mở hai cánh tay ôm lấy mình!
    "Cô—— "
    Diệp Hi nhất thời sửng sốt, nhưng mùi thơm của cơ thể, cùng với nàng thanh tân mỹ phụ phát hương hấp dẫn, khiến cho Diệp Hi cảm giác được cơ thể mình trở nên nóng lên!
    "Thằng bé này, nhất định là thiếu hụt sự ấm áp của gia đình mới có thể thành ra thế này, cậu mới bao nhiêu đâu!"
    Cái ôm này không có bất kỳ ý tứ nào với tiểu nam hài, Trình Mẫn cảm thấy mình giống như là mẹ hắn."Có phải thường cảm thấy mình rất khao khát thân thể nữ nhân hay không?"
    Lúc ôm hắn, Trình Mẫn lại đặt câu hỏi như vậy!
    "Ân."
    Diệp Hi ngơ ngác gật gật đầu, nhưng lại hơi nhắm hai mắt lại, lẳng lặng cảm thụ được mùi thơm bên mũi mình, rất dễ chịu, khiến cho hắn cảm thấy kích thích!
    Chỉ bất quá, cho dù lúc này Trình Mẫn vẫn có một chút ghét đối với tiểu nam hài này, nhưng mẫu tính quan tâm càng nhiều hơn nữa. Hoặc là bởi vì nàng không hy vọng thấy hài tử nhỏ như Diệp Hi vậy lạc lối sai đường!
    Chẳng qua nàng lại cũng không biết, tiểu nam hài mà mình đang ôm, tư tưởng đã biến chuyển tà ác đến cỡ nào!
    Hai cánh tay ôm lấy vòng eo mỹ phụ cao gầy, Diệp Hi cảm thấy xúc cảm đẫy đà khiến hắn không bỏ được, bộ mặt của mình đã hơi ma sát đôi kiều nhũ!
    Hương thơm nhàn nhạt, cô nam quả nữ trong phòng làm việc, nam nữ ôm nhau... Hết thảy hình như là chất xúc tác bình thường, khiến cho tâm hồn Diệp Hi trở nên càng thêm nóng rực, càng thêm nhảy dựng dữ dội! Hắn dường như thật muốn đè đôi mỹ nhũ xuống, nắm trong tay hung hăng thưởng thức!
    Nhưng ngay lúc đó...
    "Cốc cốc!"
    Nhưng tiếng gõ cửa bỗng vang lên!
    Mỹ phụ vốn đang ôm Diệp Hi, bỗng nhiên toàn thân sửng sốt, giống như đang làm chuyện xấu, mặt đỏ ửng đẩy Diệp Hi ra."Người nào á? Có chuyện gì sao?"
    "Y tá trưởng, phó viện trưởng bảo chị đến phòng làm việc của hắn một chuyến! Có thể có việc gấp đó, chị nhanh lên một chút."
    "Ừm."
    Trình Mẫn đáp ứng, nhưng ánh mắt rơi xuống trên người tiểu nam hài đang cúi đầu, lại cảm thấy, hình như mình là mẫu thân đang dạy bảo tiểu hài tử này! Nàng khẽ vuốt tóc Diệp Hi, cười nói: "Có rãnh rỗi xem nhiều sách có ích, hoặc là đi ra ngoài cùng bằng hữu dạo chơi, đừng trầm mê chuyện nam nữ nữa!"
    Nói xong, nàng lập tức xoay người đi ra khỏi phòng làm việc, Diệp Hi nhìn không tới khuôn mặt của nàng, đa kiều diễm đỏ ửng, nghe không được trái tim nàng đang đập bình bịch!
    Mỹ phụ hộ sĩ lúc này đã rời đi, nàng nhìn không được, Diệp Hi cúi đầu, trong cặp mắt kia tràn đầy tà ác tham niệm, nàng nghe không được, hắn đang thấp giọng nỉ non nói: "Ta một mực đọc sách ở Thúy Vi Cư a!"
    "Hô —— "
    Tiếng bánh xe rít trên mặt đường, mấy chiếc xe con màu đen lần lượt rời khỏi bệnh viện, nhưng lại lưu lại mặt đường vết bánh xe màu trắng.
    Lúc này đã giữa trưa, trên đường cái người đến người đi. Nhưng trên một đường nhỏ vắng vẻ lại không thấy một bóng người, trừ những vết bánh xe. Bất quá, không lâu sau, lại có một tiểu nam hài mang theo thức ăn nhanh đang đi.
    "Tại sao muốn phải chạy tới tận đối diện mua cơ chứ! Không phải có một con đường tắt sao!"
    Diệp Hi tức giận lầm bầm lầu bầu, cầm theo mấy hộp cơm, hắn bước nhanh hơn, đi về phía trước bệnh viện.
    Nhưng ngay vào lúc này hắn lại chợt nghe thấy từng đợt tiếng bước chân dồn dập!
    "Ủa?"
    Hắn chậm rãi quay đầu lại, lại thấy từ địa phương mình không nhìn tới thế nhưng lại xuất hiện một chiếc xe MiniBus, từ bên trong hai nam nhân mang theo kính đen bước ra!
    "Tao còn tưởng rằng lần này sẽ rất phiền toái! Ai dè con mồi tự mình đưa tới cửa!"
    Một tên nhìn Diệp Hi, nhe răng cười nói: "Tốt lắm, tiểu công tử nhà thị trưởng, đi theo chúng ta nào!"
    "Bọn mày là ai?"
    Diệp Hi bỗng nhiên cảnh giác, thậm chí ngay cả bản năng gây giống cũng hiện ra. Chẳng qua hắn lại bỗng nhiên bất động. Bởi vì trong tay hai gã này đều cầm một khẩu súng!
    "daring daring daring..."
    Trong ngăn kéo tư nhân, điện thoại di động bỗng phát ra những tiếng chuông liên tiếp!
    Lộp bộp!
    Tâm Hàn Tuyết, vào lúc này bỗng nhiên bị hung hăng gõ một cái! Nàng không biết tại sao lại có cảm giác như vậy, nhưng cú điện thoại này lại làm cho nàng cảm thấy dường như có nhân tố bất an!
    "Alô, tôi là Hàn Tuyết."
    Yên lặng!
    Đầu dây bên kia, căn bản là không có âm thanh nào phát ra!
    "Xin hỏi tìm ai?"
    Tâm Hàn Tuyết, dự cảm bất an âu lo càng thêm mãnh liệt.
    "Xin hỏi tìm ai?"
    Nàng nhịn không được hỏi thêm một câu.
    Lúc này, điện thoại bên kia lại bỗng nhiên hỏi một câu: "Hàn thị trưởng đúng không?"
    "Đúng vậy!"
    "Rất tốt!"
    “Không biết, Hàn thị trưởng có tiện đi ra ngoài gặp mặt một lần hay không?”
    "Sao?"
    Hàn Tuyết chân mày bỗng nhiên nhíu lại.
    Nhưng nghe đối phương cười nói: "Ha hả, bỗng nhiên cùng ngài nói lời như vậy thật không tốt gì. Nhưng công tử của thị trưởng ngài, lại đang chơi ở chỗ ta!"
    Oanh!
    Nghe được lời của đối phương, đầu Hàn Tuyết bỗng nhiên bị oanh tạc trận oành oành. Nhưng nàng lại tỉnh táo lạ thường: "Ồ, vậy hả? Vậy cũng phải cám ơn mày tiếp đãi!"
    Nàng vừa nói, một bên bất động thanh sắc(lặng lẽ) dùng điện thoại riêng gọi vào điện thoại di động của Diệp Hi.
    "Hàn thị trưởng, ta đã nói mà, Tiểu Hi của ngài đang ở chỗ này của ta mà!"
    Điện thoại của Diệp Hi đã thông, nhưng tiếng trả lời vẫn cứ là gã này!
    "Mày rốt cuộc muốn thế nào!"
    Hàn Tuyết cũng không thể giữ vững sự tỉnh táo nữa, liền từ trên ghế đứng lên!
     
    Last edited by a moderator: 8/9/14
  5. nhoczuize

    nhoczuize Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    2/9/14
    Bài viết:
    4
    Được thích:
    0
    Phúc Diễm Tiêu Dao
    Tác giả : ...

    Chương 95: Nữ hiệu trưởng mang thai

    Dịch : Râu
    Biên: Hoàng Hi Bình
    Nguồn : kiemgioi.com



    "Để tôi nghe tiếng Tiểu Hi một chút!"
    Hàn Tuyết hít một hơi thật sâu bởi lúc này trái tim của nàng đã rối loạn, nhưng lại vẫn bắt buộc mình duy trì ổn định. Nếu như, đối phương chẳng qua là nhặt điện thoại di động của con trai mình thì sao? Vậy chẳng phải đây đúng là một trò đùa mắc cười lắm hay sao?
    "Có thể, thị trưởng đại nhân."
    Bên kia điện thoại bỗng truyền đến này tiếng hét của trung niên nam nhân: "Đưa tới đây! Này, Diệp Hi đúng không, nói với mẹ của mày vài lời đi!"
    "..."
    Lúc này Diệp Hi bị trói hai tay cắn môi lại, cũng không nói lời nào, cặp mắt gắt gao chỉa vào nam tử trung niên, ánh mắt nóng rực lửa giận quả thực có thể nướng chín đối phương! Chẳng qua là, ánh mắt nếu có thể giết người thì tốt rồi.
    " Tiểu hài tử xấu xa thật quật cường mà!"
    Trung niên nhân bỗng nhiên đấm 1 quyền vào bụng Diệp Hi!
    "A —— "
    Nhưng kẻ phát ra tiếng rên rỉ thống khổ dĩ nhiên lại là tên nam nhân giống y hệt như đại tinh tinh!
    "Mày mới là tiểu hài tử xấu xa, con mẹ mày cả nhà mày cũng là tiểu hài tử xấu xa!"
    Một cước đá vào đũng quần hắn, Diệp Hi lúc này dùng cùi chỏ đụng vỡ hai nam nhân đang kẹp mình, hướng về nam nhân đang che đũng quần trên mặt đất quay cuồng đá một cước nữa!
    "Quậy đủ chưa!"
    Bỗng nhiên, thanh âm như vậy vang lên ở sau lưng Diệp Hi, tiếp theo liền là một tiếng súng!
    "Tiểu Hi, tiểu Hi!"
    Nghe được tiếng súng cùng với thanh âm của con trai Hàn Tuyết bỗng nhiên kinh hoảng: "Tiểu Hi con làm sao vậy?"
    Lúc này, bên kia điện thoại truyền đến thanh âm của một nam nhân khác: "Hàn thị trưởng, tin tưởng, thanh âm lệnh lang, ngài vừa mới nghe được!"
    "Để tao nói chuyện với con tao!"
    Hàn Tuyết lúc này cả người đều toát mồ hôi lạnh, bàn tay nắm thật chặt bút máy, trên mặt rỉ ra một tầng mồ hôi lạnh."Trước hết để tao nói chuyện với con tao!"
    "Cầm lấy, tiểu tử! Chớ bày trò quỷ. Nếu không thời điểm tiếng súng tiếp theo vang lên, chính là thời điểm đầu mày nở hoa!"
    Trung niên nhân đem điện thoại ném cho Diệp Hi.
    Mà bên kia, Hàn Tuyết lại chuẩn bị lặng lẽ gọi điện thoại cho Diệp Long. Nhưng đúng lúc này, nam nhân bên kia bỗng nhiên bổ sung: "Đúng rồi, Hàn thị trưởng, xin ngài ngàn vạn lần không nên kinh động Diệp Đại Tướng quân nga, nếu không chúng ta sẽ có phiền toái! Ân, nói như vậy nhé, an toàn của lệnh lang chúng ta không thể bảo đảm được đâu!"
    "Mẹ?"
    Diệp Hi cầm lấy máy, cho dù lúc này thân thể của hắn đang phát run.
    Bên kia đện thoại, bỗng nhiên truyền đến tiếng cười của Hàn Tuyết: "Tiểu Hi, đừng sợ, không có gì đâu mẹ rất nhanh sẽ phái người cứu con ra ngoài, hiện tại cái gì cũng đừng làm, không nên đắc tội bọn chúng."
    Chẳng qua là, nàng lúc này cười so với khóc còn khó coi hơn.
    "Ân, con biết."
    Diệp Hi gật đầu, nhưng nhưng trong lòng đã sớm quyết chủ ý, bọn người ở đây hẳn phải xuống Địa ngục đi!
    Chẳng qua là, Diệp Hi hạ một câu còn chưa nói ra miệng, điện thoại lại bị kẻ khác đoạt đi.
    "Hàn thị trưởng, thời gian có hạn, chúng ta chỉ nói tới đây thôi."
    "Đợi —— "
    Hàn Tuyết liền hét lên, đáng tiếc đối phương đã cúp điện thoại, chỉ để lại cho nàng thanh âm "Píp píp ".
    "Dẫn nó vào phòng giam lại! Nhớ kỹ, đừng để hắn chạy, tiểu tử này rất ranh ma đó!"
    Nam nhân gật đầu với thủ hạ ở bên cạnh, lúc này mới xoay người rời đi. Thành thật mà nói, hắn không sợ Diệp Hi chạy trốn, bởi vì, nơi này căn bản là một nhà giam đại hình, nếu không có chìa khóa của mình, đừng nói là Diệp Hi, bất cứ người nào cũng không thể rời bỏ nơi này!
    Hơn nữa, nơi này đủ bí mật, hắn tin tưởng, tuyệt đối sẽ không có người có thể tra xét đến nơi này!
    Bởi vì, đối diện nơi này, rõ ràng chính là đại lâu thị chính!
    Đại ẩn thì ẩn ở thành thị, bất quá cũng là như vậy đạo lý. Nơi nguy hiểm nhất, cũng chính là nơi an toàn nhất!
    "Nơi này rốt cuộc là địa phương nào?"
    Diệp Hi nhìn cánh cửa đóng lại, lúc này mới tự nhủ nhìn khắp bốn phía, nhưng gian phòng này căn bản cũng không có cửa sổ nào, chỉ có một lỗ thông gió hình túc cầu.
    "Nha!"
    Diệp Hi bỗng nhiên dùng sức chạy đến bên cửa, thấp giọng mắng: "Đừng để tao chạy thoát, nếu không đánh chết cả nhà mày!"
    "Yên tâm, mày trốn không thoát được đâu!"
    Kẻ canh chừng ngoài cửa bỗng nhiên cười nói: "Tiểu tử mày hết hy vọng rồi sao!"
    "Stop!"
    Lúc này Diệp Hi hận không thể đem những thằng đó bầm thây vạn đoạn, như vậy mới có thể phát tiết mối hận trong lòng mình. Chỉ tiếc, mình hiện tại giống như là một tù nhân, ngay cơ hội chạy trốn cũng không có!
    Bất quá, gian phòng này, lại không cách âm! Diệp Hi loáng thoáng nghe được tiếng xe cộ chạy trên đường cái, thỉnh thoảng nghe được vài tiếng còi xe.
    "Nơi này là... Khu vực thành thị sao?"
    Hắn đem lỗ tai dán trên vách tường, vừa lúc ở trong phòng có một cái giường lớn đứng lên giường có thể nhìn qua lỗ thông gió xem cảnh bên ngoài!
    Trời, đó là đại lâu thị chính!
    Chẳng qua là, tòa lầu này thật sự quá cao, dù mình có hô to lời cũng chưa chắc có thể truyền đi. Hơn nữa những người ngoài đó cũng không phải ngồi không!
    Làm sao bây giờ? Rốt cuộc phải làm sao bây giờ mới có thể trốn thoát? Diệp Hi nằm ở trên mặt giường lớn, mình đối với hết thảy mọi việc vẫn có chút không kịp phản ứng! Sáng nay mình còn đang ở trong đệ nhất bệnh viện nhân dân thành phố Hoa Hải, nhưng bây giờ lại bị bắt cóc!
    Nhất định phải chạy! Nhất định!
    Diệp Hi cắn răng, nhưng bây giờ không có cách nào! Từ nơi này nhảy ra ngoài? Không thể nào, cho dù có thể, nhưng mình nào có thể chui ra từ lỗ thông gió nhỏ xíu này chứ!
    "Ân?"
    Diệp Hi bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn trần nhà, trong lòng nhảy dựng vừa vang lên! Trần nhà trắng bóc, điêu khắc đồ án bất đồng, nhưng lúc này Diệp Hi vừa nhìn, cũng xinh đẹp như vậy!
    Bởi vì, hắn phát hiện, trần nhà dĩ nhiên là vây quanh tới phòng bản!
    Nhưng quá... quá cao!
    Có khoảng ba thước!
    "Ghê tởm, quá thấp!"
    Diệp Hi nhìn giường lớn, bỗng nhiên nảy ra ý hay! Hắn cố hết sức dựng giường lớn lên, vừa đúng đội lên trần nhà!
    "Không thể nào! Đẩy không ra?"
    Diệp Hi tiểu tâm dực dự(nghiêm túc cẩn thận) nhìn mặt giường lớn, bỗng nhiên thất vọng thở dài nói.
    "Thanh âm gì?"
    Người ở phía ngoài, bỗng nhiên mở cửa bước vào!
    "Cơ hội tốt!"
    Diệp Hi cũng không để ý được nhiều như vậy, bỗng nhiên từ trên giường nhảy xuống, thoáng cái đập vào trên người của người kia, quả đấm này liền không lưu tình đánh trúng lồng ngực của thằng kia!
    "Còn không chịu ngất hả?"
    Diệp Hi nhìn đã nam nhân mất đi ý thức, ở trên người hắn đá một cước!
    "Chi nha!"
    Hơi mở rộng cửa phòng ra, lúc này phát ra một tiếng vang rất nhỏ.
    "Kế tiếp làm sao giờ?"
    Mới vừa phân phó thủ hạ nhốt Diệp Hi lại, trung niên nhân lúc này đang trong một căn phòng khác tiểu tâm dực dực(cẩn trọng) cầm lấy điện thoại: "Đại tiểu thư ngài không thật tính toán vơ vét tài sản của Hàn Tuyết sao?"
    "Đừng hỏi nhiều, hiện tại mày chỉ cần theo lời tao nói mà làm là được rồi. Nhớ kỹ đừng để Diệp Hi chạy!"
    "Hảo —— "
    Trung niên nhân hình như rất e ngại một người nữ nhân đang nói chuyện điện thoại đó, nhưng lời của hắn lại bỗng nhiên ngừng lại!
    Bởi vì, trong phòng đèn đang sáng, bỗng thoáng cái tắt ngúm.
    Lúc này đã là vào đêm nửa đêm. Trong phòng cơ hồ toàn bộ cửa sổ đều đóng kín, bỗng đèn tắt, nhất thời trở nên tối như mực!
    "Đến tột cùng chuyện gì đã xảy ra!"
    Trung niên nhân bỗng nhiên hô to.
    Chẳng qua là, trong phòng căn bản là đưa tay không thấy được năm ngón! Đám thủ hạ cũng vội vội vàng vàng, một đám lấy điện thoại di động ra.
    "Bọn mày đi nhìn một chút công tắc điện, còn phải nhìn gian phòng của thằng nhãi kia!"
    Bất quá, lúc này Diệp Hi đang sợ chết khiếp!
    Bởi vì, hắn đang từ trong phòng trốn thoát ra ngoài, vừa thừa dịp lúc không có người đi tới sân thượng!
    Chẳng qua là, thời điểm hắn bò lên sân thượng, lại có một nam nhân cầm điện thoại di động hướng bên này đi tới! Dưới tình thế cấp bách hắn lập tức dán vách tường, cẩn thận nghĩ tới bước ra bên cạnh một bước!
    Hô...
    Giữa không trung cao gió đặc biệt lạnh! Hơn nữa lúc này nếu như bước sai một cước thì..., sẽ gặp lập tức té xuống!
    Nơi này rốt cuộc cao bao nhiêu?
    Diệp Hi quay đầu sang chỗ khác nhìn xuống phía dưới, lại chỉ thấy những chiếc xe hơi nhỏ xíu trên đường lớn, nhỏ giống như một diêm hộp!
    "Ực ực!"
    Hắn lập tức sợ hết hồn, thân thể đều có điểm run rẩy!
    "Đại ca, tên tiểu tử kia chạy rồi!"
    Trong phòng, bỗng nhiên truyền đến thanh âm khiến Diệp Hi toàn thân run rẩy!
    "Lục soát! nhất định hắn vẫn còn ở nơi này!"
    Bởi vì, cửa lớn bị khoá, chìa khóa lại ở trên người của mình!
    "Hỏng bét!"
    Diệp Hi nuốt nuốt nước miếng, muốn từ sân thượng trèo đến phòng cách vách, quả thực chính là nằm mơ! Bởi vì khoảng cách dài tới 3-4m!
    "Chỉ còn phương pháp này!"
    Diệp Hi nhìn từ sân thượng sang góc dưới lầu nếu như từ nơi này nhảy xuống, còn có thể chạy thoát! Nhưng nếu như nhảy lầm chỗ, vậy mình nhất định phải chết!
    "Nhanh, đi sân thượng xem một chút!"
    Nghe được tiếng bước chân của những người đó, Diệp Hi lúc này cả người cũng đang run rẩy! Hắn thật đúng là chưa từng gặp phải chuyện nguy hiểm như vậy!
    Nhưng những người kia càng lúc càng gần!
    "Liều mạng!"
    Diệp Hi cắn hàm răng, dù sao hắn không muốn bị những kẻ đó bắt đi uy hiếp mẹ của mình!
    "Hắn ở đâu!"
    Bỗng nhiên, một cái nam nhân tinh mắt phát hiện Diệp Hi lúc này đang ở ngoài sân thượng, sau khi hét lớn một tiếng liền muốn bò tới!
    Nhưng Diệp Hi lại hạ một động tác khiến hắn ngây dại!
    Chỉ thấy tiểu nam hài này thế nhưng buông lỏng hai tay của mình, cứ như vậy nhảy xuống!
    "Phác thông!"
    Một tiếng đập ở trên mặt đất, Diệp Hi cả người đều co quắp: "Đau chết ta!"
    Hắn ôm lồng ngực của mình, ngẩng đầu nhìn phía trên, nhưng trong lòng liền thở phào 1 hơi! Xem ra, mình làm chuyện xấu cũng không nhiều!
    "Người nào vậy!"
    Lúc này, chủ nhân của gian phòng này nghe được dị vang, lập tức vọt ra! Nhưng Diệp Hi lại đã sớm chuẩn bị xong, thừa dịp người kia còn không thấy rõ ràng liền xông vào trong phòng, và cũng không quên nhắc nhở: "Nhanh lên một chút báo cảnh sát!"
    Thân thể Diệp Hi cảm thấy rất chi là đau, nhưng hắn lại chỉ muốn thật nhanh một chút chạy khỏi nơi này!
    Nhanh như tên bắn lao ra khỏi căn phòng, vội vàng hướng thang máy chạy đi.
    Lúc này dùng "Cấp tốc năm giây " để hình dung Diệp Hi bất quá lại chuẩn xác! Hắn chưa từng phát hiện, tốc độ chạy trốn của mình lại nhanh đến như vậy!
    Thời điểm thang máy xuống đến lầu một, hắn lần nữa xông ra ngoài!
    "Diệp Hi?"
    Lúc này, ở trên cửa đại môn, dĩ nhiên lại là nữ hiệu trưởng Lâm Vãn Tình!
    "Nhanh, đi mau!"
    Diệp Hi không còn thời gian nói chuyện, liền kéo mỹ phụ thành thục vẻ mặt ngơ ngẩn nhắm thẳng ngoài đường cái chạy đi!
    "Em làm gì vậy!"
    Lâm Vãn Tình hết sức tức giận đem tay của mình rút về, mới vừa muốn kéo tiểu nam hài đang không ngừng chạy trốn lại phát hiện từ phía sau có tới năm sáu người đàn ông đang đuổi theo ta!
    Cái tình cảnh này... Dường như rất quen thuộc!
    "Bọn họ có súng, nhanh, bên này!"
    Diệp Hi cũng không ngốc, kéo mỹ phụ hiệu trưởng đang muốn động tay đi vào một đường nhỏ âm u vòng vèo!
    "Đừng nói chuyện!"
    Lâm Vãn Tình rất nhanh liền kịp phản ứng, lúc này thân thể gợi cảm thành thục của nàng đặt ở trên người tiểu nam hài này, thậm chí cặp kiều nhũ phình trướng đã đè xuống trên người tiểu nam hài!
    【 lần tới báo trước: trống rỗng xe buýt, phụ thân mối tình đầu, tiểu chính thái cùng mỹ thục phụ kích tình!
     
    Last edited by a moderator: 8/9/14

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)